Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 71

Trang Minh Tâm dự đoán không sai, Dục Cảnh đế quả nhiên không trở lại.

Cũng may coi như hắn còn chút lương tâm, có phái tiểu thái giám đến báo một tiếng với nàng, miễn cho nàng cứ cố chấp nhịn đói chờ hắn cùng dùng bữa tối.

Trang Minh Tâm cảm thấy hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.

Sau khi đến giờ cơm, nếu hắn không trở lại, thì nàng nhiều nhất chỉ chờ thêm nửa canh giờ, sau đó sẽ gọi người bày món lên.

Mấy cái tình tiết chồng ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, còn vợ thì ở nhà ngồi trông chừng một bàn đồ ăn rồi si ngốc đợi đến nửa đêm trong mấy phim truyền hình kia, sẽ không thể nào xảy ra trên người nàng đâu.

Con người thì phải quan tâm bản thân mình trước nhất, sau đó mới bàn về cái khác.

Huống hồ gì bọn họ cũng không phải là cặp vợ chồng nghèo khổ đau khổ gì, nếu hắn quả thật không dùng bữa tối, thì cứ gọi người tới làm là được, cũng đâu phải là không có điều kiện.

“Bày món lên đi.” Nàng phân phó một câu.

Thôi Kiều dẫn các cung nữ mang đồ ăn lên, vì vị hoàng đế Dục Cảnh đế dùng bữa tối ở đây, nên đồ ăn hôm nay vô cùng phong phú, trừ món bún gạo hầm do hắn chọn ra, còn có tám món mặn chay đầy đủ.

Một mình nàng ăn nhiều món như vậy, cảm thấy tiếc nuối vì quá lãng phí, vậy nên nàng gọi người lấy chén đĩa, mỗi món trích ra một ít, đưa qua cho Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn ở điện thờ phụ phía Đông, Tây.

Món mặn thì không sao, phân lệ mỗi ngày đều có thịt heo và thịt dê, nếu không đủ ăn, thì có thể lấy tiền đến nội phòng mua thêm để ăn.

Nhưng mùa đông lâu đến vậy, rau dưa lại không dễ kiếm.

Tuy trong hoàng trang có nhà kính, nhưng thu hoạch có hạn, trước tiên phải cung cấp tới chỗ Dục Cảnh đế và Trịnh thái hậu, còn thừa thì mới chia cho nhóm chư vị phi tần theo như phân vị, có dùng tiền mua cũng không mua được.

Vì đa số Dục Cảnh đế đều dùng bữa tối ở Chung Túy cung, nên Ngự thiện phòng mỗi ngày đều sẽ phái người mang phân lệ của hắn tới đây.

Nhờ vào phúc của Dục Cảnh đế, mùa đông này Trang Minh Tâm cũng không thiếu rau dưa để ăn.

Làm mệt nàng trước kia còn lập ra kế hoạch làm thủy tinh, để lắp vài cái nhà kính, nhờ vậy mùa đông còn có rau ăn, hiện tại nhìn lại, nàng thấy thật ra cũng không cần thiết lắm.

Sau này lại nói sau đi.

Dù sao hiện tại chuyện xi măng với Đại Tề mới là quan trọng nhất, chờ đến khi làm ra được xi măng đúng cách, rồi dành ra nhân lực chuyển đến đây, nàng sẽ ném ra vũ khí hủy diệt hàng loạt như thủy tinh này ra.

Vui vẻ dùng xong bữa tối, trong lúc rảnh rỗi, nàng hoàn thiện các đơn xin phê chuẩn ở các cung một phen, sau đó giao cho Lý Liên Ưng, để hắn ta sáng mai đến Tượng Tác giám in bản điêu khắc này ra.

Sau đó viết vài trang tiểu thuyết.

Rồi cũng tới canh giờ đi ngủ.

Nàng tắm rửa một hồi, nằm thẳng cẳng ở trên giường lò trong Đông Tiếu gian, đang tính xem vài thoại bản lúc trước chưa coi, ai ngờ còn chưa nhìn vào một tờ thoại bản nào, nàng đã ôm thoại bản ngủ mất.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, thân thể nàng đột nhiên bay bổng, sau đó ngã vào một cái ôm ấm áp, mùi Long Tiên Hương quen thuộc quanh quẩn bên cánh mũi nàng, thân thể đang kéo căng của nàng lập tức thả lỏng.

Đầu nàng liên tục dụi dụi, tìm được vị trí thoải mái nhất trong lồng ngực hắn, sau đó rầm rì nói: “Không phải người sẽ ngủ lại ở Hàm Phúc cung à, sao nửa đêm lại chạy trở về đây?”

Một đêm “sủng hạnh” hai vị phi tần, cũng được sao?

Nếu không phải vì cái mũi nhạy bén của nàng không ngửi được chút mùi nào của nữ tử khác trên người hắn thì nàng đã ghét bỏ đạp cho hắn một cước rồi.

Có ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Dục Cảnh đế ngay lập tức như được xua đi hàn khí trên người, từ thân thể đến trái tim đều cảm thấy thoải mái.

Hắn cúi đầu, hôn một cái lên đôi má đỏ bừng lúc ngủ của nàng, cười nói: “Trẫm vốn muốn nghỉ ở Hàm Phúc cung, nhưng sợ bình dấm chua như ái phi có tấm lòng còn nhỏ nhen hơn cả cây kim lại đổ giấm ra nên đành phải dỗ đại hoàng tử đi ngủ, rồi chạy trong gió lạnh về đây.”

Tựa hồ để xác minh lời hắn nói là thật, bên ngoài bỗng có tiếng gió rít gào, thổi tấm rèm cửa đập vào cửa gỗ “bốp, bốp”.

Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, hừ nói: “Quân vô hí ngôn, nếu Hoàng thượng đã nói nô tỳ là bình dấm chua có tâm nhãn còn nhỏ nhen hơn cả một cây kim, thì đúng rồi đó, sau này nô tỳ cũng sẽ vì chuyện Hoàng thượng lật thẻ bài người khác mà ghen đến không thèm kiêng nể ai, đó cũng là phụng chỉ ghen, ai cũng không được nói gì.”

Dục Cảnh đế bật cười, khẽ gặm cái mũi xinh đẹp đang ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, cười mắng: “Nàng thật sự sẽ thuận theo sao.”

Bị hắn quấy nhiễu như vậy, cơn buồn ngủ của nàng đã mất đi phân nửa, nhưng đôi mắt khô khốc có chút mở không ra, nên nàng không trợn mắt lên được, chỉ đành nhắm mắt lẩm bẩm nói: “Còn không bằng được nửa phần của Hoàng thượng.”

“Vật nhỏ kia, cho rằng trẫm không dám thất hứa nên mới không kiêng nể gì đi khiêu khích trẫm đúng không?” Nói đến đây, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội ân cần hỏi han: “Nơi đó của nàng còn khó chịu không? Cho trẫm nhìn một cái đi, trẫm có gọi người cầm một lọ thuốc mỡ từ thái y viện tới đây, nếu còn sưng đỏ thì để trẫm bôi thuốc giúp nàng.”

Nói xong, hắn buông nàng ra rồi đi xuống dưới.

Nhưng lại bị nàng nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay trở về.

Nàng tức giận nói: “Cũng không rách da, bôi cả thuốc mỡ? Không cần để ý, mấy ngày nữa tự nhiên sẽ tốt lên thôi.”

“Dù chưa rách da, nhưng vẫn có chút sưng đỏ, cuối cùng vẫn là bị thương.” Tay hắn vỗ lên cánh tay đang kéo hắn của nàng rồi nói: “Ngoan, cho trẫm nhìn một cái nào.”

“Coi cái quỷ đầu to* chàng đó.” Trang Minh Tâm mắng hắn một câu, đem chăn trên người nàng vung một nửa lên người hắn, rồi hừ lạnh nói: “Ít bắt nạt thần thiếp đi, nhờ vậy có khi nó còn lành nhanh hơn nữa đấy chứ. Đêm đã khuya rồi, mau mau nghỉ ngơi thôi.”

*Quỷ đầu to: ý chỉ những người không đáng tin cậy và vụng về.

Đừng nói tới việc không bị thương, cho dù có thật sự bị thương rồi, có bôi thuốc mỡ thì cũng nên để Quỳnh Phương đến bôi, sao phải nhờ đến hắn chứ?

Nhưng hắn là một người không chịu nổi sự trêu ghẹo, chỉ nhìn nhìn một chút, nhìn xong hỏa khí lại bốc lên rồi không thắng được xe, cũng không biết ở đâu nảy ra cái chủ ý bắt nạt lên người nàng nữa.

Bởi vậy phải ngăn chặn nguồn cơn gốc rễ từ chỗ hắn.

Dục Cảnh đế nghĩ Trang Minh Tâm cũng không phải kiểu người sợ bệnh giấu thầy, nàng không muốn bôi thuốc mỡ, chắc là do vết thương không nặng, nên Dục Cảnh đế cũng không kiên trì nữa.

Hắn lại một lần nữa ôm nàng vào trong ngực, rồi ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

*

Nửa đêm bắt đầu mưa, mưa liên miên suốt ba ngày mới chịu ngừng.

Dường như phải mở cửa cống, từ đó về sau, cứ cách ba năm ngày là phải mở cống thoát một lần.

Theo cơn mưa xuân thường xuyên rơi xuống, nhiệt độ cũng từ từ tăng trở lại, xiêm y bằng lông cũng dần dần không mặc nữa.

Trang Minh Tâm bên ngoài mặc áo ngoài cổ vuông và tay áo chỉ ngắn một nửa, bên trong lót một lớp da sóc và một lớp vải màu tím nho, nàng đang ngồi lên kiệu, từ trong nội vụ phủ đi về Chung Túy cung.

Sáng mai là ngày 2 tháng 2, là sinh nhật của thổ thần, đồng thời cũng là ngày tế thần cùng diễn canh*.

*Diễn canh: là ngày Hoàng đế sẽ xuống ruộng cày lúa để khuyến khích người dân làm nông.

Ở ngày này, Hoàng đế cần phải tới hoàng trang ở ngoại ô kinh thành để chủ trì tế thần, Hoàng hậu sẽ đi cùng, cũng sẽ trước mặt mọi người dệt vải bằng khung cửi, Đế Hậu cùng nhau đóng giai thoại “Khuyến khích người dân làm nông nuôi tằm”.

Nhưng vì Dục Cảnh đế vẫn chưa lập hậu, nên khung cửi chất lượng tốt nhất kia chỉ đành để đó, một mình hắn đi tới hoàng trang tiến hành tế thần và diễn canh.

Tế thần cần có tế phẩm, tiền cúng, trống cổ, rượu cúng và bốn loại cơm cúng thiếu một thứ cũng không được, mới vừa rồi nàng đúng là đi tới Nội vụ phủ để xem xét tế phẩm.

Cũng không biết là do nàng đang đắc sủng, hay do Trình Hòa Mẫn đã gọi người kêu tổng quản nội vụ phủ đại thần Chung Dương bỏ qua cơn nóng giận, tóm lại hiện tại nội vụ phủ, gọi một cái là sẽ làm theo.

Bình thường nàng ra mệnh lệnh, bọn họ sẽ làm ra đủ thứ thỏa thỏa thuận thuận, phải ăn chát hết đồ của người khác mới được.

Nếu không phải trước kia bọn họ từng hãm hại nàng nhiều lần, nàng còn cho rằng bọn họ thật sự là tâm phúc của nàng nữa đấy chứ.

Nhưng nàng cũng không rối rắm quá lâu, trước hết cứ dùng cho tốt đã, sau này không dùng được nữa, thì cứ “mách lẻo” với Dục Cảnh đế, đổi Chung Dương đi là xong.

Trong đầu đang tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt, bỗng nhiên có cái gì đó bay thẳng tới mặt nàng.

Nàng lập tức cúi thấp người xuống tránh đi.

Vừa mới nâng người lên để xem xét tình huống, nàng bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói non nớt bập bẹ gào lên: “Đánh chết ngươi, nữ nhân hư hỏng!”

Trang Minh Tâm đứng dậy, thấy một đứa bé gái cao bằng ba cái đầu cộng lại đang đứng bên cạnh cánh cửa ở chỗ rẽ, đứa bé gái kia mặc áo cẩm bào màu hồng và cột hai chùm bánh bao trên đầu, đúng là Đại công chúa đã được năm tuổi phương linh*.

*Phương linh: chỉ tuổi của nữ ở thời cổ đại.

Sau đó xoay người nhìn thoáng qua đằng sau, chỉ thấy một xúc cúc cầu đang nằm ở chân tường cách đó không xa.

Dù nàng không tránh không né thì một xúc cúc cầu do một bé gái năm tuổi ném ra cũng không làm nàng bị thương một chút nào, nhưng lần này nàng phải truy cứu đến cùng.

Trang Minh Tâm khoát tay áo, gọi người hạ kiệu xuống.

Nàng chậm rãi đi tới trước mặt đại công chúa, cười nói: “Hi Tả Nhi sao lại ở một mình ở đây thế này? Sao nhũ mẫu và các cung nhân của ngươi không đi theo ngươi?”

Công chúa đều trước khi xuất giá mới chính thức định phong hào, nên Đại công chúa chỉ có nhũ danh, tên là Hi Tả Nhi.

Đại công chúa trừng mắt nhìn Trang Minh Tâm một cái, hừ nói: “Ai cần ngươi quản!”

“Vốn là không cần bổn cung quản.” Nàng nghiêng người liếc mắt nhìn Đại công chúa, cũng hừ một tiếng: “Nhưng Hi Tả Nhi cứ cố tình ném xúc cúc cầu vào người bổn cung, bổn cung cũng không nhịn được muốn quản rồi.”

Đại công chúa vội nói: “Không phải bọn họ xúi giục bản công chúa.”

Trang Minh Tâm “kinh ngạc” nhíu mày: “Ồ? Vậy là ai đã xúi giục Hi Tả Nhi nào?”

Đại công chúa khẽ đảo mắt qua lại nhiều lần, sau một lúc lâu mới hừ nói: “Không ai xúi giục bản công chúa cả, là bản công chúa tự mình muốn đánh ngươi.”

“Có người xúi giục Hi Tả Nhi hay không thì tạm thời không đề cập tới, chúng ta trước tiên cứ nói rõ về chuyện ngươi ném xúc cúc cầu vào người bổn cung đã nhé.” Trang Minh Tâm chắp tay sau lưng, cười híp mắt hỏi: “Hi Tả Nhi muốn đánh bổn cung?”

Đại công chúa lập tức nói lại: “Ai kêu ngươi cướp đi phụ hoàng, còn khi dễ mẫu phi!”

Trang Minh Tâm bật cười: “Còn nhỏ tuổi mà đã học mấy trò trả đũa này từ ai đấy? Bổn cung cướp đi phụ hoàng ngươi lúc nào hả? Rõ ràng là do phụ hoàng ngươi cứ quấn quýt lấy bổn cung. Nếu ngươi có gan thì đi nói với phụ hoàng ngươi, kêu hắn biếm bổn cung vào lãnh cung đi, nếu không thì bớt lấy chuyện này ra nói nhé.

Còn về phần khi dễ mẫu phi ngươi, đúng là quá oan uổng luôn! Mẫu phi ngươi không khi dễ bổn cung đã là chuyện tốt lắm rồi, bổn cung từng bắt nạt nàng ta lúc nào chứ? Ngay cả chuyện nàng ta giả bộ bệnh để không thỉnh an bổn cung, bổn cung cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, không so đo gì với nàng ta.”

Sau khi bùm bùm cách cách cãi nhau xong, nàng mới giật mình nhận ra đối tượng nàng đang cãi nhau là một tiểu thí hài năm tuổi…

Nàng đỡ trán: “Bổn cung nói chuyện này cho ngươi làm chi chứ, sao ngươi nghe hiểu được.”

“Bản công chúa đã viết được một trăm chữ rồi, sao lại nghe không hiểu được chứ?” Đại công chúa lập tức phản bác.

Một tiểu hài tử vừa mới năm tuổi, mà đã viết được một trăm chữ rồi?

Trang Minh Tâm đang muốn khen nàng một câu, nhưng trong mắt nhìn thấy có cung nhân đang vội vã chạy về phía này, nàng nhất thời nghiêm mặt lại.

Có năm sáu cung nhân chạy tới đây, một người trong đó chừng ba mươi tuổi, phụ nhân đoán chừng là thân phận nhũ mẫu gào khóc nói: “Công chúa ơi, sao người lại trộm chạy đến đây chứ? Cũng không mang theo một cung nhân nào cả, nếu có chuyện gì nguy hiểm xảy ra, thì mụ mụ ta phải sống sao đây?”

“Nô tỳ, nô tài thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương cát tường an khang.” Mấy cung nhân khác cũng không phải không có quy củ giống như nhũ mẫu kia, sau khi nhận ra người trước mắt là Quý phi thì lập tức quỳ xuống đất dập đầu thỉnh an.

Trang Minh Tâm lạnh lùng nói: “Các ngươi hầu hạ đại công chúa như thế nào? Mà lại để một thân một mình nàng chạy ra khỏi Vĩnh Thọ cung? Té ở mấy chỗ khác thì không sao, nhưng trong cung nhiều giếng nước như vậy, nếu không cẩn thận té vào trong giếng, các ngươi còn sống nổi không?”

Chúng cung nhân nghĩ tới mà sợ hãi đến lạnh run, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.

Trang Minh Tâm không nói tha hay không tha, ngược lại còn nhìn về phía phụ nhân có thân phận nhũ mẫu kia, hừ một tiếng: “Khó trách đại công chúa dám ném xúc cúc cầu vào người bổn cung, nhũ mẫu thấy bổn cung còn không thèm hành lễ, nàng không bị dạy hư mới là lạ đấy. Chỉ sợ chủ ý ném xúc cúc cầu vào người bổn cung cũng là do ngươi đưa ra phải không?”

“Người đâu!” Trang Minh Tâm phân phó một tiếng, dùng giọng nói lạnh lùng nói: “Vả miệng!”

Chuyện này Quỳnh Phương tâm địa lương thiện không làm được, Lập Hạ bèn chủ động đứng dậy, tiến tới tát bốn cái “chát, chát, chát, chát” lên trên mặt nhũ mẫu kia.

Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, nàng chỉ là một người mẹ nhỏ, không thể trực tiếp đánh kế nữ Đại công chúa được, nên đành phải khai đao từ nhũ mẫu của nàng ta vậy.

Màn diễn xuất giết gà dọa khỉ này, chính là học từ Dục Cảnh đế.

Nàng hừ một tiếng: “Tiếp tục đánh.”

Lập Hạ lập tức tát lên khuôn mặt của nhũ mẫu kia.

Đại công chúa ở bên cạnh nhanh chóng giậm chân: “Dừng tay, tiện tỳ, mau dừng tay, không được đánh nhũ mẫu của bản công chúa.”

Lập Hạ mặc kệ, tiếp tục tát “chát, chát” vài cái bạt tay.

Đại công chúa vọt tới trước mặt Trang Minh Tâm, kêu gào nói: “Nữ nhân hư hỏng, ngươi mau kêu tiện tỳ kia dừng lại đi, nếu không bản công chúa sẽ tới trước mặt phụ hoàng kiện ngươi, nói ngươi khi dễ bản công chúa.”

Trang Minh Tâm cười gằn nói: “Miệng Đại công chúa toàn nói những thứ nhảm nhí, không hề có chút giáo dưỡng nào của công chúa Thiên gia nên có, đã vậy còn dám to gan lớn mật động thủ với thứ mẫu, chắc hẳn là do nhũ mẫu này dạy hư ngươi, bổn cung trừng phạt bà ta, cũng là vì muốn tốt cho đại công chúa.”

Chờ Lập Hà tát thêm mười mấy cái bạt tai, Trang Minh Tâm mới giơ tay ra lệnh nàng ngừng lại, sau đó cười nói với Đại công chúa: “Sau này đại công chúa cứ một lần bất kính với bổn cung, thì bổn cung sẽ kêu ngươi trừng phạt nhũ mẫu của ngươi một lần. Nhũ mẫu bị đánh chết rồi, thì còn có cung nữ, thái giám, cho dù không đủ, thì còn có chó sư tử của công chúa nữa cơ, tất cả đều có thể thay ngươi gánh tội.”

Đại công chúa tức giận nói: “Ngươi dám động đến chó sư tử của bản công chúa, bản công chúa liều mạng với ngươi!”

Trang Minh Tâm giơ tay nhéo vào phần gáy của nàng ta, một tay xách cái thân thể như hạt đậu nhỏ tỷ lệ ba đầu cộng lại của nàng lên, cười hì hì nói: “Đến đi, đánh bổn cung một cái coi như ngươi thắng.”

Đại công chúa tay chân quơ quàng một lúc lâu, nhưng vẫn thủy chung không có cách nào đụng đến một đầu ngón tay của Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm đặt nàng lại xuống đất, rồi hừ nói: “Quay về nói với mẫu phi ngươi, sáng mai nếu còn chưa khỏi bệnh, bổn cung sẽ phái thái y đến xem bệnh giúp nàng, cho nàng mấy “thang thuốc chữa bệnh” để uống cho thật khỏe.”

Đại công chúa ngẩn ra, lập tức bối rối giải thích: “Chuyện này không liên quan đến mẫu phi, ngươi đừng khi dễ mẫu phi.”

Nếu không phải Trương Đức phi cứ thỉnh thoảng lại nói xấu nàng trước mặt Đại công chúa, thì sao nàng ta lại có thành kiến như này với mình chứ?

Nhũ mẫu của hoàng tử, công chúa đều là nương tử của mấy nhà quan lại nhỏ, mặc dù nhũ mẫu của đại công chúa có chút không hiểu quy củ, nhưng cũng không có lá gan nói những thứ này với Đại công chúa.

Trang Minh Tâm cũng lười đôi co với tiểu thí hài như nàng, sau khi cười lạnh một tiếng, bèn ngồi lên kiệu chạy lấy người.

*

Không quá một canh giờ, tin Trang Minh Tâm đánh nhũ mẫu của đại công chúa đã truyền khắp hậu cung.

Tiểu Mãn lập tức chạy tới bẩm báo, nói Đại công chúa khóc lóc chạy tới Dưỡng Tâm điện.

Cung nữ, thái giám của Chung Túy cung lập tức khẩn trương.

Trang Minh Tâm cười nói: “Công chúa Thiên gia, tất nhiên được nuông chiều hơn so với cô nương của các nhà dân chúng bình thường khác, nói vậy chắc hẳn các triều thần ở đó cũng có thể bao dung một phần.”

Dục Cảnh đế đang ở Dưỡng Tâm điện cùng vài vị trọng thần thương nghị chuyện tế thần ngày mai, Đại công chúa cứ như vậy không quan tâm mà xông vào, may là nàng còn nhỏ tuổi, vẫn chưa có trở ngại gì, nếu lớn thêm vài tuổi nữa thì mặt mũi Thiên gia đều bị nàng làm mất hết rồi.

Sau đó lại truyền tin tới, nói Dục Cảnh đế thưởng cho Đại công chúa không ít đồ chơi mới lạ, còn tự mình tiễn nàng về tới Vĩnh Thọ cung.

Không ít phi tần ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng đang mong ngóng Trang Minh Tâm bị sụp đổ, rớt xuống phân vị ban đầu của nàng.

Cứ mãi mong chờ, nhưng không chờ được tin tức Trang Minh Tâm rơi xuống phân vị, mà lại chờ được tin nàng nhận được thánh chỉ giao cho trách nhiệm sáng mai thay hoàng hậu dệt vải để khuyến khích trồng dâu.

Hai hàm răng hận không thể cắn nát vào nhau.

Bên đây khi Trang Minh Tâm nhận xong thánh chỉ, vẻ mặt của nàng cũng rất bàng hoàng.

Mấy chuyện như dệt vải này, sao nàng có thể làm được chứ?

Không phải Cẩu hoàng đế đã đánh giá nàng quá cao rồi sao?

Nhưng thánh chỉ đã ban xuống, tuyệt đối không thể sửa đổi, nàng đành phải phái Lý Liên Ưng đi tới nội vụ phủ mượn khung cửi cũ mà tiên hoàng hậu đã dùng qua khi còn sống, rồi kêu Quỳnh Phương huấn luyện cấp tốc cho nàng.

Sự thật chứng minh, loại khung cửi này phải dùng cả tay chân, khảo nghiệm sự phối hợp tay chân và toàn thân, nàng không cảm thấy khó khăn gì trong việc nắm chắc kỹ thuật, rất nhanh sẽ dệt được ra hình ra thù thôi.

Buổi trưa lúc Dục Cảnh đế tới đây, thấy nàng khác thường vì vẫn chưa nghỉ ngơi, ngược lại còn ngồi ở kia vui vẻ dệt vải, con thoi đưa qua đưa lại, khiến người xem nhìn hoa cả mắt.

Dục Cảnh đế cười nói: “Trẫm đang muốn gọi người mang khung cửi tới đây, rồi phái thêm một cung nữ giỏi về dệt vải đến dạy cho ái phi, không ngờ ái phi đã tự mình học trước hết rồi.”

Trang Minh Tâm không ngẩng đầu lên, vừa phi con thoi rất nhanh, vừa cười nói: “Tay nô tỳ nắm Phượng ấn, tương đương với đại quản gia của Hoàng thượng, tất nhiên mọi chuyện đều phải nghĩ trước cho Hoàng thượng rồi, không để Hoàng thượng lưu lại nỗi sầu nào. Nếu học tốt cách dệt vải trước thì miễn cho sáng mai sẽ không xảy ra chuyện như ném mặt mũi của Hoàng thượng đi trước mặt vạn dân, chẳng phải rất vô dụng sao?”

Dục Cảnh đế “ách” một tiếng: “Ái phi tài giỏi như thế, trẫm cũng phải cố gắng hơn mới được, nếu không thì chẳng phải không sánh được với ái phi rồi sao?”

Trang Minh Tâm cười cười, nhân cơ hội khuyên nhủ: “Vậy người ít chạy tới chỗ nô tỳ đi, vẫn nên để tâm tư vào chuyện triều chính.”

“Tâm tư trẫm đặt vào chuyện triều chính vẫn còn thiếu sao?” Dục Cảnh đế lập tức không vui, gọi người mang một cái ghế gấm lại đây, sau đó ngồi bên cạnh Trang Minh Tâm, ủy khuất nói: “Mỗi ngày trẫm đều phải tốn hơn nửa ngày để xử lý việc triều chính, cũng chỉ có thời gian bán hạ ngọ* sau khi hết bận mới đến chỗ ái phi, ở đây nàng còn ghét bỏ trẫm đặt tâm tư vào chuyện triều chính quá ít, là muốn trẫm một ngày mười hai canh giờ đều bận rộn không sống nổi?”

*Bán hạ ngọ: khoảng 3 giờ chiều.

Trang Minh Tâm nghiêng người qua liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm Cẩu hoàng đế này đã giỏi hơn tiên đế rất nhiều, xem như đã chịu khó gánh lấy trách nhiệm của Đế vương rồi, với lại không phải vì nàng chê hắn chán ngắt thì sẽ phủ nhận chiến công của hắn, cho nên nàng nở nụ cười, sẵng giọng nói: “Nô tỳ chỉ là thuận miệng nói thôi, người cũng tưởng thật sao? Hoàng thượng chăm chỉ, đã là chuyện rõ như ban ngày.”

Dục Cảnh đế mới không tin nàng chỉ thuận miệng nói, rõ ràng là đang ngại hắn quá dính người.

Nhưng hắn chỉ giả vờ nghe như không hiểu, cười nói: “Xem như còn có chút hiểu người.”

Hắn không đề cập tới chuyện đại công chúa, nhưng Trang Minh Tâm lại chủ động hỏi tới, cười như không cười nghiêng người liếc mắt nhìn hắn một cái: “Nghe nói đại công chúa kiện cáo chuyện nô tỳ với Hoàng thượng rồi?”

Dục Cảnh đế lắc đầu cười khẽ: “Tiểu hài tử ấy mà, lời nói sao có thể xem như là thật được?”

Trang Minh Tâm hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Theo ý của Hoàng thượng, là vì nô tỳ hiểu sai ý của đại công chúa, nên mới xử phạt nhũ mẫu dạy hư nàng, ngược lại đã thành chuyện sai rồi?”

“Trẫm nói ái phi có lỗi lúc nào chứ?” Dục Cảnh đế ủy khuất chép chép miệng, lập tức phân bua: “Trẫm nói mấy lời kiện cáo ái phi của con bé không thể xem là thật được, trẫm trấn an con bé vài câu, thưởng cho mấy món đồ chơi, rồi đưa con bé về.”

Sau đó dừng một chút, rồi hắn lại tức giận nói: “Về phần ái phi giáo huấn nhũ mẫu kia… giáo huấn rất đúng, một tiểu cô nương tốt đẹp biết bao, đã bị bà ta dạy thành người ngang ngược bướng bỉnh không nói, còn dám bất kính với thứ mẫu, tát vài cái bạt tay đã là nhẹ rồi, phải dùng trượng đánh chết mới đúng.”

Trang Minh Tâm nghe vậy vẻ mặt cũng hơi hòa hoãn lại, lập tức hừ nói: “Nhũ mẫu cùng lắm chỉ là nhìn ánh mắt của người khác mà làm việc thôi, người đầu sỏ gây ra chuyện này là ai, chỉ sợ Hoàng thượng còn rõ hơn cả nô tỳ. Nếu muốn tốt cho Đại công chúa, vẫn nên sớm ngăn cách hai mẹ con nàng ta ra thôi, nếu không chỉ sợ Đại công chúa sẽ bị vặn vẹo mất.”

Uyển chuyển tố cáo Trương Đức phi, nàng ta dạy nữ nhi mình lòng hận thù, thì hậu quả phải để cho nàng ta tự gánh lấy.

Dục Cảnh đế yên lặng một lát, nói: “Đợi trẫm hết bận việc tế thần và diễn canh, sẽ đi thương nghị với mẫu hậu.”

Biện pháp ngăn cách có hai cách, một là an bài lại cung điện cho Đại công chúa, sau đó thay hết đám cung nữ, thái giám, không để nàng ta bị Trương Đức phi tẩy não nữa; hai là cướp đi quyền nuôi dưỡng của Trương Đức phi, đem Đại công chúa giao cho phi tần khác nuôi nấng.

Cái sau chắc chắn không thể thực hiện được, dù Trương Đức phi lên kế hoạch hạ độc Dụ quý nhân, nhưng vẫn không có chứng cớ, ở mặt ngoài nàng ta vẫn chưa phạm phải sai lầm gì lớn, chưa đủ để đoạt đi quyền nuôi dưỡng của nàng ta.

Còn cái đầu, thì phải hỏi trước Trịnh thái hậu, để xem bà có muốn tự mình nuôi nấng cháu gái hay không, rồi mới quyết định an bài Đại công chúa đến chỗ nào.

Tổ mẫu nuôi cháu gái ở bên cạnh, cái này không thể gọi là đoạt quyền nuôi dưỡng được, ngược lại còn là một loại vinh quang, Trương Đức phi hoàn toàn không có lý do để phản bác.

Trang Minh Tâm “mách lẻo” thành công, khóe miệng lộ ra một nụ cười khẽ.

Đối phó với loại người tâm ngoan thủ lạt như Trương Đức phi, thì phải ra chiêu rút củi đáy nồi với nàng ta.

Sau đó nàng lại tới trước mặt Thái hậu “mách lẻo” vài câu, để khiến Trịnh thái hậu giữ Đại công chúa lại.

Có “con tin” Đại công chúa trong tay, Trương Đức phi sợ ném chuột lại vỡ đồ, sẽ không như trước kia, muốn giết ai thì giết, muốn độc ai thì độc.

Có như thế, trong cung mới hoàn toàn ổn định được.

Nàng cười nói: “Đúng là nên như thế, suy cho cùng chuyện tế thần, diễn canh vẫn quan trọng hơn.”

Dừng một chút, nàng lại giơ con thoi trong tay lên, cười nói: “Đương nhiên, chuyện dệt vải khuyến khích trồng dâu cũng rất quan trọng.”

Dục Cảnh đế tiến tới bên tai nàng, mập mờ nói: “Trẫm bất công nàng đến thế, về tình về lý, tối nay cùng trẫm làm chút chuyện đi?”

Trang Minh Tâm trợn trắng mắt, tức giận nói: “Sáng mai người phải tế thần diễn canh, phải nên trai giới mới phải, tối nay người cứ thành thật nghỉ ngơi đi, nếu dám có ý đồ xấu nào, thì đừng hòng tiến vào cửa Đông Tiếu gian.”

Trên thực tế, tế tổ yêu cầu phải trai giới ba ngày trước đó, còn tế thần thì không chú trọng chuyện này.

Trang Minh Tâm cũng mặc kệ, không chú trọng thì để nàng chú trọng.

Trước đó quỳ thủy của nàng đột nhiên đột kích, hắn đã nhịn trọn chừng bốn năm ngày rồi, nếu hôm nay mở ra cho hắn ăn mặn, chỉ sợ hắn sẽ như ngựa hoang mất cương, đã làm thì không thể ngăn lại.

Nàng cũng không muốn sáng mai ngồi dệt vải trước mặt vạn dân mà ngáp không ngừng, vẫn chưa đủ mất mặt sao.

Dù vốn đã không đủ tư cách, nhưng nhất định phải cẩn thận dè dặt một chút, chớ để cho người ta bới móc sai lầm nào mới được.

Dục Cảnh đế cũng rất thức thời, nghe nàng nói vậy, bèn cười nói: “Cũng được, hôm nay trước hết tha cho nàng một mạng, sáng mai đã nói phá thiên* đi, nàng cũng đừng hòng chạy trốn.”

*Nói phá thiên: đã hứa thì phải làm, phải tự gánh lấy.

Trang Minh Tâm liếc mắt, không phải chỉ có chuyện đó thôi sao, đã làm một lần thì lần thứ hai sẽ quen thôi, nghĩ nàng sẽ sợ sao?

Hơn nữa, hắn phụ trách xuất công xuất lực, nàng chỉ cần nằm hưởng phúc là được, bộ dáng của hắn lại chi lan ngọc thụ như này, thân thể cũng trẻ trung, ai chiếm tiện nghi ai còn chưa chắc đâu.

Nàng lẩm bẩm nói: “Ai muốn trốn chứ? Cùng lắm thì làm chút chuyện thôi, chỉ cần người đừng điên đến nỗi không tiết chế nổi, thì nô tỳ sẽ không nói hai lời.”
Bình Luận (0)
Comment