Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 73

Dùng xong bữa trưa ở Phong trang thì đã là giờ Thân chín khắc, ngay cả thời gian để nghỉ ngơi cũng không có, bọn họ đã trực tiếp ra lệnh khởi giá hồi cung.

Nếu không làm vậy thì rất khó để về kịp kinh thành trước khi cổng thành đóng lại.

Kinh thành có bốn cửa, tất cả đều đóng vào giờ Dậu chính khắc.

Trừ khi có chiến sự, còn không thì sau khi đã đóng cửa thành, chưa tới giờ Mẹo chính khắc ngày kế tiếp, thì không cho phép được tùy tiện mở cổng.

Tất nhiên, Dục Cảnh đế làm Hoàng đế, sai người mở cổng thành cũng không phải việc gì khó, nhưng sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh.

Chuyện này còn khổ đến Trang Minh Tâm, vừa mới ăn no xong, đã phải tiếp tục ngồi trong liễn xa, thực hiện thử thách “nhảy bungee ở độ cao thấp”.

Liễn xa tới cổng Thần Vũ, nàng từ trên liễn xa đi xuống, lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã té trên mặt đất, may là Dục Cảnh đế kịp thời vớt nàng lại.

Nàng quả thật khóc không ra nước mắt, cảm giác cái mông không phải là của mình nữa rồi, nó đã chết lặng không còn chút tri giác nào.

Sau khi ngồi ngự liễn quay về Chung Túy cung, Dục Cảnh đế mát xa mông nàng khoảng hai khắc, nàng mới có lại được cảm giác.

Hai người cùng thay xiêm y rửa mặt một hồi, sau đó ngồi ngự liễn tới Từ Ninh cung thỉnh an Trịnh thái hậu.

Bận rộn làm xong hết chuyện đại sự như tế thần, diễn canh và chuyện khuyến tang, tất nhiên sẽ bẩm báo một lượt với Trịnh thái hậu.

Trịnh thái hậu cũng đoán được bọn họ sẽ qua đây, nên sau khi bọn họ hành lễ thỉnh an xong, bà bèn cười nói: “Ai gia đã gọi người chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi rồi, hôm nay cứ dùng bữa tối ở chỗ ai gia đi.”

Dục Cảnh đế tất nhiên sẽ không cự tuyệt, cười nói: “Làm phiền mẫu hậu phải chuẩn bị đồ ăn ngon rồi.”

Trang Minh Tâm vội nói: “Tạ ơn thái hậu nương nương ban thưởng thiện.”

Sau khi hai người ngồi xuống, Trịnh thái hậu lại hỏi: “Có thuận lợi không? Phật tổ phù hộ, hôm nay khí trời tốt, không gió không mưa, mặt trời cũng sáng chói chang.”

Dục Cảnh đế cười nói: “Cứ thế mà làm thôi, hằng năm đều làm một hồi như vậy, cũng không xảy ra sự cố gì.”

Ngừng một chút, hắn lại oán trách một câu: “Ngoại trừ chuyện quan đạo có chút xóc nảy.”

“Đâu chỉ là có chút xóc nảy, quả thật vô cùng xóc nảy đấy chứ.” Trên mặt Trịnh thái hậu lộ ra chút cảm xúc, cười nói: “Trước kia hằng năm tiên đế và ai gia đều cùng đi tới đó, một chốc lại xóc nảy đến cả người rã rời, cũng không biết các thương nhân bán dạo ngồi xe quanh năm làm thế nào chịu được nữa.”

Bọn họ tới Phong trang, là đi bằng quan đạo, còn những người bán dạo phải chạy trời Nam biển Bắc, cũng không may mắn có được quan đạo để đi.

Trang Minh Tâm cười nói: “Cũng chỉ nốt lần này thôi, Hoàng thượng có nói tới tháng sáu cuối năm sẽ dùng xi măng để xây lại quan đạo rồi ạ, ưu tiên xây lại quan đạo đi tới Phong trang trước. Đợi khi tu sửa xong quan đạo, lễ tế thần năm sau, không bằng Thái hậu nương nương cũng tới thăm quan?”

“Vậy thì tốt.” Trịnh thái hậu liếc nhìn Liêu thái phi, rồi nói: “Hôm qua ai gia có nói với Liêu thái phi ở mãi trong cung cũng thấy chán, còn đang muốn đi tới Hành cung một chuyến, nhưng lại sợ Hoàng thượng lo lắng… Nếu có thể nhân dịp tế thần, đến Phong trang ở mấy ngày, cũng là chuyện tốt.”

Dục Cảnh đế lập tức gõ nhịp nói: “Cứ định vậy đi, tế thần năm sau, trẫm hầu hạ mẫu hậu tới Phong trang ở mấy ngày. Còn chuyện Hành cung, mẫu hậu đừng trông mong nhiều quá, nhi tử không yên tâm để người ở bên ngoài một mình.”

Trịnh thái hậu cũng chỉ thuận miệng nói ra, vẫn chưa hạ quyết tâm dọn tới Hành cung, thấy Dục Cảnh đế cự tuyệt, bà cũng không nói lý nữa.

Bà nghiêng mắt nhìn sang Trang Minh Tâm, không chút cấm kị nói: “Nghe nói hôm qua trên triều lại có quan viên đề nghị miễn bãi quân hàm và chức vụ Thủ phụ nội các của Trang Hi Thừa, rồi chọn một trong hai vị Thứ phụ nội các để kế nhiệm?”

Lỗ tai Trang Minh Tâm giật giật, nhưng trong lòng cũng không quá kinh ngạc, hai cái lão hồ ly Trần Thế Lễ và Trình Kính này, luôn đối với vị trí Thủ phụ nội các như hổ rình mồi, tất nhiên sẽ sai sử mấy tên tay sai của mình để làm việc này rồi.

Dục Cảnh đế thản nhiên nói: “Cũng không phải lần đầu, từ lúc Trang Thái phó bị bệnh, luôn có triều thần nhắc tới chuyện này.”

Cùng lắm chỉ tính là bàn chút chuyện nhà với nhi tử của mình, Trịnh thái hậu cũng không sợ phải gánh lấy ác danh “Gà mái gáy sáng”, bà cười hỏi: “Vậy Hoàng đế đã có tính toán gì rồi?”

Dục Cảnh đế “xùy” một tiếng, có chút không tình nguyện hừ nói: “Trẫm thì có tính toán gì chứ, cố gắng không được bao lâu thì Trang Thái phó lại quay lại triều, bao nhiêu tính toán rồi cũng thành vô ích hết.”

“À?” Trịnh thái hậu cảm thấy kinh ngạc, hồi trước chỉ nghe nói Trang Hi Thừa phải dựa vào người đỡ mới miễn cưỡng đi được vài bước, sao hiện tại lại nghe thành mau chóng hồi phục quay lại vào triều rồi?

Bà hỏi Trang Minh Tâm: “Trang Thái phó khỏe lại rồi sao?”

Trang Minh Tâm cũng không giấu diếm gì, dù sao trong lòng cũng biết rõ Dục Cảnh đế đã phái người giám sát trong Trang thị, nàng đáp lời: “Hồi Thái hậu nương nương, tổ phụ của thần thiếp nói Hoàng thượng vẫn còn trẻ, đôi khi làm việc khó tránh khỏi xúc động, vẫn cần ông hỗ trợ chiếu cố thêm vài năm nữa, nên ông không cam chịu số phận, mỗi ngày đều vất vả đi bộ và rèn luyện cầm nắm đồ vật…”

Ngừng một chút, sắc mặt nàng chuyển sang vui mừng nói: “Thần thiếp nghe mẫu thân thần thiếp nói, hiện tại tổ phụ không cần người đỡ cũng đã đi được một khắc rồi, còn tay tuy không sử dụng linh hoạt được, nhưng đó chỉ là tay trái, không gây trở ngại gì nhiều, nếu ông vẫn tiếp tục rèn luyện thì sau này sẽ ngày càng tốt hơn.”

Trịnh thái hậu giật giật khóe miệng, cười nhạt nói: “Mạng của Trang thái phó lớn thật.”

Còn tưởng rằng ông ta đã nằm bẹp dí trên giường như vậy, thì sẽ không có cách nào khoa chân múa tay với Hoàng đế, ai ngờ ông ta vẫn cố gắng gượng tới vậy.

Thực khiến người ta thất vọng.

Trang Minh Tâm làm sao lại không biết tâm tư của Trịnh thái hậu cho được, nàng cũng vui khi tổ phụ có cơ hội rút lui, nhưng nàng không phải là tổ phụ nên cũng không làm chủ được tổ phụ.

Tổ phụ là một người mê làm quan, chính vì cứ mãi nhớ nhung chuyện quay lại triều mà ông ta mới liều mạng hồi phục sức khỏe như vậy, đúng là quyết tâm đến hơi thở cuối cùng mà.

Nếu rút bỏ đi hơi thở quyết tâm này của ông, thì mạng của ông cũng không sống được lâu nữa.

Vậy nên nàng cũng không muốn can thiệp vào chuyện này.

Về phần sau khi tổ phụ quay lại triều có xảy ra xung đột với Dục Cảnh đế như trước không, thì đó là chuyện của bọn họ, không liên quan gì đến hậu phi như nàng.

Cũng giống như việc nàng không can thiệp vào chuyện tổ phụ, tổ phụ cũng không quản tới nàng, đều như nhau cả thôi.

Vì vậy nàng chỉ cười rồi lại cười: “Liễu Trần đại sư từng nói qua, tổ phụ là người có phúc ở cuối đời.”

Trong lòng Trịnh thái hậu hừ một tiếng.

Tôn nữ thì độc chiếm sủng ái, ngôi vị hoàng hậu hơn phân nửa đã rơi vào trong tay nàng, đến lúc đó ông ta từ Thái phó nhảy lên thành phụ thân của Quốc trượng rồi, còn không phải là có phúc ở cuối đời sao?

Liêu thái phi cười nói: “Mấy năm trước nghe nói Trang Thái phó mang thiếp thất và hai vị tôn nữ đến gặp Liễu Trần đại sư, chỉ sợ Liễu Trần đại sư cũng nói vài lời tốt đẹp với Gia quý phi?”

Khóe miệng Trang Minh Tâm co quắp, đừng nhắc tới con lừa ngốc Liễu Trần đó nữa, trước kia vì một câu “lai lịch bất phàm” của hắn, nàng đã bị dọa suýt chút nữa hồn phách lên mây, còn tưởng rằng hắn sẽ vạch trần thân phận xuyên không của mình trước mặt mọi người.

Cũng may Phật gia không bằng Đạo gia, tu hành sẽ ra nhân quả, nàng ở thế giới này tất nhiên cũng sẽ có nhân quả, hắn không nên ngang ngược can thiệp vào, nếu không sẽ gặp phải nhân quả.

Giấu thì không thể giấu được rồi, sau này Trịnh thái hậu tất nhiên sẽ sai người đi hỏi thăm, nên nàng cũng nói sự thật: “Cũng không tính là lời tốt đẹp gì, chỉ nói bốn chữ ‘lai lịch bất phàm’, ngộ tính của thần thiếp không cao, đến hiện tại vẫn chưa hiểu được ý này.”

“Lai lịch bất phàm?” Trịnh thái hậu lập lại bốn chữ này một lần nữa, cũng không nói thêm gì, chỉ cười nói: “Nghe như lời tốt đẹp vậy.”

Liêu thái phi còn muốn tâng bốc Trang Minh Tâm vài câu, nhưng thấy bộ dạng kín đáo như bưng của Trịnh thái hậu thì đành gác lại tâm tư, chỉ nói: “Tất nhiên là lời tốt đẹp rồi, Liễu Trần đại sư phàm đã mở miệng, thì chỉ toàn là lời hay, hắn sẽ không nói ra những lời không tốt, mà chỉ nói những lời ẩn ý không dễ nhìn ra thôi.”

Trang Minh Tâm không muốn tiếp tục dây dưa vào đề tài này nữa, nàng chột dạ bèn vội vàng chuyển đề tài, cười nói: “Không biết thái hậu nương nương đã nghe tới chuyện thần thiếp xử phạt nhũ mẫu của Đại công chúa chưa?”

Trịnh thái hậu hừ một tiếng, nói: “Ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, ai gia muốn không nghe nói cũng khó đấy.”

Trang Minh Tâm tường thuật lại chuyện Đại công chúa nhục mạ và ném xúc cúc cầu vào người nàng sinh động như thật một lần nữa, sau đó “mách lẻo” nói: “Thần thiếp nghĩ con nối dòng dưới gối Hoàng thượng không nhiều, con gái chỉ có một mình Đại công chúa, nếu cứ để mặc nàng như thế, chỉ sợ sẽ bị vặn vẹo. Đến lúc đó làm ra mấy chuyện mất thể diện, thì cũng ném đi cả thể diện của Hoàng thượng. Vì vậy muốn thỉnh Thái hậu nương nương, có cách giải quyết nào không?”

Trịnh thái hậu nâng mắt lên, cười nheo mắt nhìn nàng, rồi hừ nói: “Ít giở trò quỷ trước mắt ai gia đi, ngươi đã dám nhắc tới chuyện này trước mặt ai gia, thì chắc hẳn trong lòng đã có chủ ý.”

Trang Minh Tâm ngẩn ra, lập tức gượng cười nói: “Quả nhiên cái gì cũng không lừa được pháp nhãn của Thái hậu nương nương.”

Trịnh thái hậu bưng tách trà lên, nhấp một ngụm trà rồi hừ nói: “Có chủ ý gì, ngươi nói nghe thử xem.”

“Thần thiếp tùy tiện nghĩ ra một chủ ý, nếu có chỗ nào không thỏa đáng, kính xin Thái hậu nương nương chỉ điểm một chút cho thần thiếp.”

Trang Minh Tâm nói một câu khiêm nhường, sau đó mới chậm rãi nói: “Sở dĩ Đại công chúa nuôi thành tính tình như vậy, tội của nhũ mẫu không thể tha, nhưng Đức phi muội muội cũng phải có trách nhiệm, dù sao Đại công chúa cũng được nuôi dưỡng ở Vĩnh Thọ cung. Nếu muốn nuôi tính tình Đại công chúa quay lại chính đạo, chỉ thay nhũ mẫu và mấy cung nhân thì chỉ sợ trị được ngọn chứ không trị được gốc.”

Nói tới đây, nàng thoáng ngừng lại, rồi nói tiếp: “Chính vì vậy, phải ngăn cách nàng với Đức phi muội muội mới được. Nhưng Đức phi muội muội chỉ là không dạy dỗ tốt hài tử mà thôi, vẫn không phạm ra sai lầm gì lớn, không duyên không cớ cướp đi Đại công chúa từ bên người nàng ta, rồi đưa cho phi tần khác nuôi, chỉ sợ nàng ta sẽ không phục.”

Nàng lại do dự, vẻ mặt có chút khó xử và sợ sệt nói: “Vậy nên, thần thiếp nghĩ, nếu để Đại công chúa bên người Thái hậu nương nương nuôi dưỡng, để nàng chịu chút phầm hạnh tốt của Thái hậu nương nương, học được một chút bề nổi của Thái hậu nương nương, cũng đủ để nàng hưởng thụ cả đời rồi.”

“Ngươi giỏi lắm Gia quý phi!” Lông mày Trịnh thái hậu nhảy dựng lên, trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng, hừ lạnh nói: “Dám sai sử ai gia, ai cho ngươi lá gan đó hả?”

Sau khi nói ra lời trên, tự bà cũng biết được đáp án, sau đó quay ngược lại mắng Dục Cảnh đế: “Đều do ngươi quá sủng ái nàng ta!”

Dục Cảnh đế vội hỏi: “Mẫu hậu bớt giận, Gia quý phi nàng ấy cũng là vì muốn tốt cho Hi Tả Nhi, đúng như lời nàng ấy nói, Đức phi không phạm sai lầm gì lớn, nếu giao Đại công chúa cho người khác nuôi thì không thể nào nói ra được. Nếu để Hi Tả Nhi chuyển ra khỏi Vĩnh Thọ cung, tự mình ở một cung, thì cũng không ngăn được bước chân của hai mẹ con nàng ta gặp nhau. Vậy nên càng nghĩ, cũng chỉ đành vất vả cho mẫu hậu rồi.”

Trịnh thái hậu hừ nói: “Ai gia thích yên tĩnh, cũng không kiên nhẫn trông hài tử giúp các ngươi, các ngươi đừng có đánh chủ ý lên người ai gia.”

Trang Minh Tâm yếu ớt nói: “Đại công chúa thông minh lanh lợi, vừa mới năm tuổi đã viết được hơn trăm chữ, cũng không phải loại trẻ con ngốc nghếch không dạy được.”

Trịnh thái hậu lãnh khốc vô tình nói: “Cho dù có thông minh lanh lợi đến cỡ nào, cũng chỉ là một tiểu hài tử, ai gia phải thay các ngươi kiên nhẫn dạy dỗ nàng.”

Trang Minh Tâm còn muốn khuyên tiếp.

Bỗng nhiên nghe Liêu thái phi cười nói: “Tỷ tỷ không muốn nuôi, ta ngược lại rất muốn nuôi, nhưng không biết Hoàng thượng có nỡ được không?”

Dục Cảnh đế vội nói: “Này có gì mà không nỡ, Hi Tả Nhi đi theo Thái phi, nếu có thể học được một hai phần bản lĩnh và tính tình của người, tương lai cũng không còn lo lắng gì.”

Trịnh thái hậu quay đầu, trừng mắt nhìn Liêu thái phi, tức giận nói: “Ngươi ở trong cung của ai gia, suốt ngày đi qua đi lại trước mắt ai gia, ngươi nuôi Đại công chúa thì có khác gì ai gia nuôi?”

Liêu thái phi bán thảm nói: “Tỷ tỷ người cũng biết mà, ta thật sự rất thích tiểu hài tử, chỉ tiếc mình không có phúc, không thể hạ sinh con gái… Nếu có thể nuôi Đại công chúa dưới danh nghĩa của ta, thì tương lai sẽ thành chỗ dựa của ta, không phải sao?”

Lại sợ Trịnh thái hậu tranh cãi ầm ĩ, bà ấy vội bổ sung: “Ta mang theo Đại công chúa dọn tới hậu điện, tránh để nàng làm ầm ĩ tới người.”

Liêu thái phi nói đến nước này, dáng vẻ lại hèn mọn như thế, trong mắt còn hàm chứa những giọt nước mắt rơi như không rơi, Trịnh thái hậu làm sao nói ra được lời phản đối đây?

Trịnh thái hậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hừ một tiếng: “Thôi, ngươi thích nuôi thì nuôi đi, cùng lắm sau này nuôi chán rồi, thì đưa trả về cho Đức phi.”

Dù có vài chỗ không theo dự định, nhưng cuối cùng cũng vứt đi được củ khoai lang bỏng tay Đại công chúa này đi rồi.

Cũng không biết là Liêu thái phi thật tâm muốn nuôi Đại công chúa, hay chỉ đơn thuần là muốn giúp nàng.

Cho dù là vế nào, Trang Minh Tâm sẽ nhận lấy phần tình này của bà.

Trang Minh Tâm lại yếu ớt nói: “Việc này vẫn cần Thái hậu nương nương hạ ý chỉ cho Đức phi nương nương mới tốt.”

Ngừng một chút, nàng lại nói: “Mấy ngày nữa hẵng hạ ý chỉ ạ.”

Nếu hôm nay nàng mới tới trước mặt Thái hậu nịnh hót, sáng mai thư từ giao Đại công chúa cho Liêu thái phi đã được truyền tới, thì chẳng phải Trương Đức phi thoáng cái đã biết là do nàng nhảy tới xui khiến sao?

Dù nàng không sợ Trương Đức phi, nhưng có thể trốn sau lưng giả vờ làm sen trắng, ai lại vui vẻ lộ đầu qua xà nhà* chứ?

*Lộ đầu qua xà nhà: ý chỉ xuất đầu lộ diện.

Trịnh thái hậu tức giận nở nụ cười: “Ngươi không muốn đắc tội với người ta, nên mấy chuyện đắc tội này đều để ai gia làm? Quả thật là con dâu tốt của ai gia!”

Quả nhiên bị chọc giận rồi, ngay cả từ con dâu cũng nói ra.

Trang Minh Tâm cũng chỉ là một tiểu thiếp, thật không dám nhận từ con dâu này.

Chuyện này để nàng nói tiếp thì không tốt, vì vậy nàng nghiêng mắt liếc Dục Cảnh đế một cái, Dục Cảnh đế hiểu ý, bước lên phía trước bóp vai giúp Trịnh thái hậu: “Mẫu hậu bớt giận, Gia Quý phi có lỗi thì người cứ nói cho nàng ấy nghe là được rồi, người đừng tức giận, sẽ hại đến thân thể, chẳng phải sẽ khiến nhi tử lo lắng thêm sao?”

Trịnh thái hậu liếc hắn một cái: “Ngươi nhìn thử xem với tính tình này của nàng, ai gia nói thì nàng sẽ nghe theo sao?”

Dục Cảnh đế cười hì hì nói: “Vậy thì cứ nói với nhi tử, rồi nhi tử sẽ nói lại cho nàng ấy nghe, nàng ấy nhất định không dám không nghe.”

Trịnh thái hậu “xùy” một tiếng, nàng không nói ngược lại ngươi thì đã là may rồi, còn trông cậy ngươi nói gì được nàng? Chỉ sợ mặt trời mọc đằng tây mất thôi.

Liêu thái phi nói lời hòa giải, sau đó phân phó Trương ma ma: “Hoàng thượng và Gia Quý phi bận rộn chuyện thôn trang bên ngoài bây giờ mới trở về, chỉ sợ là đói lắm rồi nhỉ, ma ma mau chuẩn bị bữa tối, nếu đã chuẩn bị xong thì cứ bày biện lên đi.”

Trịnh thái hậu trừng mắt nhìn Liêu thái phi, cười mắng: “Ngươi lại giả vờ làm người tốt rồi.”

Liêu thái phi cười nói: “Tỷ tỷ cũng không cần giả bộ, đều là người tốt cả thôi.”

Bị người ta tâng bốc, Trịnh thái hậu cũng không tức giận nhiều nữa, thuận thế leo xuống bậc thang, cười nói: “Ai gia tất nhiên là người tốt, nếu không thì Gia Quý phi nào dám sai sử ai gia làm này làm kia chứ.”

Trang Minh Tâm cười ngượng: “Thần thiếp biết sai, sau này không dám nữa.”

Có thể sai sử Thái hậu làm việc thay cho mình, rồi cứ nhận sai rồi nói thêm vài câu tốt đẹp là được tha cho? Cơ hội như này người ngoài chỉ sợ muốn cầu cũng không được đấy chứ.

Lời này của nàng Trịnh thái hậu không tin dù chỉ là nửa chữ, tiểu hồ ly Gia Quý phi này, rõ ràng là kiểu người “tích cực nhận sai nhưng trong lòng chết cũng không chịu hối cải”, lần sau nàng ta chắc chắn còn dám nữa.

Nhưng chuyện này có thể trách được ai đây? Còn không phải là do nhi tử của bà quá sủng ái nàng ta sao?

Người làm mẹ như bà thì có biện pháp gì chứ?

*

Dùng bữa tối phong phú ở Từ Ninh cung xong, rồi cùng Trịnh thái hậu và Liêu thái phi đánh hai vòng mạt chược, Trang Minh Tâm và Dục Cảnh đế mới ngồi ngự liễn quay về Chung Túy cung.

Trên đường đi Dục Cảnh đế nói với Trang Minh Tâm: “Nếu không thì nàng dọn tới cung Khải Tường ở đi? Cung Khải Tường ở Tây Lục cung, xa Dưỡng Tâm điện, gần Càn Thanh cung và Từ Ninh cung, lui tới cũng tiện.”

Trang Minh Tâm không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt: “Tuy Cung Khải Tường xa Dưỡng Tâm điện, gần với Càn Thanh cung và Từ Ninh cung, nhưng trong cung đó không có giếng nước, cũng không có phương tiện để lấy nước, mà bên cạnh còn là Vĩnh Thọ cung của Đức phi muội muội, chỉ sợ sẽ sinh ra nhiều thị phi. Huống hồ gì nơi đó cách ngự hoa viên quá xa, thần thiếp dắt Tướng Quân đi dạo cũng không tiện.”

Dục Cảnh đế cười nói: “Không có giếng nước thì cũng không sao, trẫm sai người làm một cái giếng mới cho nàng là được. Còn việc dắt Tướng Quân đi dạo, hoa viên trong Từ Ninh cung của mẫu hậu rất lớn, cũng đủ cho Tướng Quân vui chơi ở trong đó. Còn Đức phi, rất nhanh thôi nàng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn sức lực lục đục với nàng?”

Tuy nói như thế, nhưng nàng vẫn không muốn dọn tới Tây Lục cung làm hàng xóm với Trương Đức phi.

Dục Cảnh đế thấy nàng kiên trì như vậy, đành phải nói: “Nếu nàng không vui, thì thôi vậy.”

Dù sao thì không tới vài năm nữa, nàng cũng có thể làm chủ cung Khôn Ninh rồi.

Cung Khôn Ninh nằm ở phía đông của Tây Lục cung, đều rất gần với tẩm điện của hắn và mẫu hậu.

Sau khi trở lại Chung Túy cung, hai người tắm rửa xong, sau đó nằm thẳng tắp trên giường gạch ấm trong Đông Tiếu gian.

Dục Cảnh đế không có chút rụt rè nào, trở mình một cái liền nằm trên người nàng, sau đó cúi đầu hôn xuống miệng nàng.

Vì đêm qua nàng đã hứa sẽ cho hắn làm chuyện đó vào ngày hôm nay, nên nàng cũng không phản kháng, thuận theo khẽ mở hàm răng, thả cho đầu lưỡi của hắn rục rịch tiến vào.

Một chút “chủ động” nho nhỏ này, cũng đủ khiến cho mắt hắn nổi lên một ngọn lửa cháy, sau khi bắt được bờ môi cùng lưỡi của nàng thì chính là một trận cuồng phong mưa rào tàn sát bừa bãi.

Trang Minh Tâm bị hôn đến nỗi mắt óng ánh đầy nước, hai má nàng ửng đỏ, khóe miệng đầy mùi đàn hương khẽ nhếch lên, ngực kịch liệt phập phồng.

Bộ dạng ngây thơ và động tình này, vừa tinh khiết lại vừa đầy dục vọng, mắt Dục Cảnh đế nhìn tới nỗi ‘thẳng đứng’.

Sau đó công tác chuẩn bị cũng làm nhanh hơn nhiều, miệng hắn đi một đường từ cổ nàng hôn xuống, thẳng cho đến khi hôn tới bộ vị quan trọng.

Trang Minh Tâm không nhịn được uốn éo người, miệng không tự chủ khẽ rên ra tiếng.

Dục Cảnh đế thấy lửa đã cháy tới nơi rồi, hắn vác hai đùi nàng đặt trên vai hắn, tựa như cơn mưa xuân, động tác khi thì gấp gáp khi thì dây dưa.

Hắn vừa làm vừa cúi người liên tục hôn lên thứ trước ngực nàng.

Hai thứ kích thước song song, khiến cho Trang Minh Tâm như rơi xuống địa ngục, lửa cháy hết cả người, lưng nàng run lên, chỉ hận hắn không thể nhanh lên một chút.

Tiếp đó lại giống như đang ở trong thiên đường, nàng vỗ cánh muốn bay, cả người cứ run rẩy không ngừng.

Sau khi từ thiên đường rơi xuống, hai mắt vô thần của nàng trừng mắt nhìn nóc nhà, thân thể mềm nhũn như sợi mì, cái miệng đầy mùi đàn hương thở hổn hển.

Nhưng đêm tối chỉ mới bắt đầu, tính nhẫn nại của hắn vô cùng tốt, muốn phi thăng thì còn lâu lắm.

Ngày tiếp theo khi Trang Minh Tâm tỉnh lại, trên người đầy vết xanh tím, ngay cả một chỗ lành lặn cũng không tìm được.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, quả nhiên gọi hắn là Cẩu hoàng đế là không sai mà, đúng là một con chó điên, một tên điên lên cơn một lần lại không đủ.

Đêm hôm qua bị dày vò đến phút cuối, nàng thực sự không gánh được nữa, khóc lóc cầu xin hắn tha cho.

Nhưng hắn lại bị phản tác dụng, động tác càng dũng mãnh hơn.

Cũng không biết từ đâu hắn học được cách tăng tính nhẫn nại trong mấy cái thoại bản không đứng đắn kia, dày vò nàng tới tận mười tầng mây, còn hắn thì từ đầu đến cuối chỉ ra đúng hai lần.

Quả thật là muốn làm hư thận của nàng!

Làm sủng phi cũng không dễ dàng gì, quả nhiên là thất sách mà.

Nàng vốn muốn lén lén lút lút mặc đồ áo lót và quần lót vào rồi gọi người tới hầu hạ, ai ngờ chân vừa mới dẫm lên giày thêu một cái, hai chân nàng đã mềm nhũn, “bẹp” té xuống, ngã sấp cả mặt.

“Ai da, ái phi lăn từ trên giường ra tới đây luôn sao?” Giọng nói của Dục Cảnh đế đột nhiên vang lên.

Tiếp theo hắn bước nhanh về phía trước ôm nàng lên, bỏ vào bên trong giường ấm, sau đó cũng tự mình nằm theo vào.

Miệng bất đắc dĩ nói: “Nàng xem nàng đi, trẫm chỉ đi đổi quần áo thôi (cách nói uyển chuyển của việc đi vệ sinh), nàng đã nhanh chóng ngã từ trên giường xuống, lo sợ trẫm không cần nàng nữa… Như vậy xem ra, nàng quả thật rất yêu trẫm.”

Trang Minh Tâm: “…”

Tới giờ dậy thì nàng dậy thôi, có liên quan gì đến hắn cơ chứ?

Nếu chấm điểm trình độ tự kỉ thì trình tự kỉ của Cẩu hoàng đế phải là 10 điểm.

Max điểm 10.

Dục Cảnh đế thấy ánh mắt phức tạp của nàng, ngay lập tức còn táo tợn hơn: “Nói không nên lời luôn chứ gì? Rõ ràng là bị đuối lý.”

Nàng lười tranh cãi có không với hắn, lười biếng nói: “Hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó vậy.”

Cẩu hoàng đế đưa tay ôm nàng vào ngực, một bên dịu dàng vuốt lưng nàng, một bên trêu đùa bên tai nàng: “Hôm nay mặt mày ái phi rạng rỡ, xinh đẹp đến nỗi kẻ khác không dám nhìn thẳng, nàng nói xem, nên cảm tạ trẫm thế nào đây? Nếu đêm hôm qua không có trẫm nỗ lực tưới nước, nàng sao có thể nở rộ kiều diễm như vậy được?”

Trang Minh Tâm: “…”

Cảm tạ cái quỷ đầu to ngươi đấy, không đạp cho ngươi một cước rớt xuống giường, thì là do nàng kiềm chế giỏi rồi!

Nàng hừ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, tự mình ngủ lại.

“Ái phi không trả lời, hay ngại trẫm chưa tưới đủ nước? Nếu đã như vậy thì trẫm phải cố gắng thêm một phen rồi.” Dục Cảnh đế nói xong, đưa tay xuống tìm kiếm phía dưới của nàng.

Trang Minh Tâm lập tức bắt lấy tay hắn, mi mắt trợn lên, tức giận nói: “Còn ngại hôm qua bắt nạt thần thiếp chưa đủ?”

“Không đủ, cả đời cũng không đủ.” Dục Cảnh đế yêu dáng vẻ như mèo con dựng lông này của nàng, lập tức lại gần hôn lên miệng nàng.

Trang Minh Tâm không trốn, để kệ hắn quấn chặt lấy mình.

Sau khi đợi được tới lúc hắn buông nàng ra, lúc này nàng mới bất đắc dĩ nói: “Thần thiếp phải đứng dậy, chút nữa các chư vị muội muội có đến thỉnh an. Hôm nay là hưu mộc của người, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng, thì cứ ngủ tiếp một giấc đi.”

Dục Cảnh đế ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, giở trò xoa nắn một phen, sau đó mới thả nàng đứng dậy, cười nói: “Nàng đi đi, trẫm ngủ tiếp một giấc đây.”

Trang Minh Tâm lại dẫm lên giày thêu, gian nan lấy áo lót và quần lót từ trên tủ đầu giường rồi mặc vào, sau đó mới hô một tiếng ra bên ngoài.

Thôi Kiều vội vàng ngoan ngoãn đi tới, không dám liếc mắt tới chỗ giường, tay chân lanh lẹ hầu hạ Trang Minh Tâm thay xiêm y, sau đó dìu nàng đến ngồi trong Đông Thứ gian.

Sau đó mới gọi người mang đồ súc miệng và rửa mặt vào, tránh quấy nhiễu đến Hoàng thượng.

Thôi Kiều nhìn thấy cần cổ đầy vết xanh tím của Trang Minh Tâm, muốn nói rồi lại thôi, rối rắm một lát, cuối cùng cũng không nhịn được nói: “Nương nương, vết thương trên người, có muốn mời thái y tới nhìn một chút không?”

Người hay tới hầu hạ sau khi Trang Minh Tâm thị tẩm xong đều là Quỳnh Phương, nếu không phải Quỳnh Phương bị bệnh thì cũng không tới phiên Thôi Kiều.

Vì vậy nàng ta cũng không biết thể chất của Trang Minh Tâm, vừa thấy thảm trạng này của nàng đã lập tức lo lắng.

“Không cần.” Trang Minh Tâm vội vàng cự tuyệt, lơ đễnh nói: “Hơn nửa ngày là nó tự biến mất thôi, không cần để ý tới.”

Dù nó không biến mất thì nàng cũng không thể tới xin thái y được, xấu hổ chết đi được.
Bình Luận (0)
Comment