Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 75

Vừa quay trở lại Chung Túy cung, Thôi Kiều đã vội vàng ra chào đón, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Nghe nói Cảnh Dương cung có thích khách náo loạn, nương nương không bị thương ở đâu chứ?”

Trang Minh Tâm cười nói: “Bổn cung không bị thương.”

“Người bị thương là thích khách.” Lập Hạ ở phía sau đang cố kìm nén nhưng cuối cùng không nhịn được tán dương: “Nương nương thật đúng là lợi hại, so với Di tần nương nương từng chiến đấu với Man tộc ở trên chiến trường, nương nương mới tung ba quyền hai cước đã bắt được thích khách, thật khiến nô tỳ phục sát đất.”

Trong lòng Thôi Kiều nhảy dựng lên, kinh hô: “Nương nương, người tự tay mình tróc nã thích khách? Chuyện này là như thế nào? Đao kiếm không có mắt, nếu bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

Hại bọn nô tỳ như họ lo lắng là chuyện nhỏ, nhưng nếu để Hoàng thượng biết được, sợ là sẽ tức giận, dù sao với trình độ sủng ái của ngài ấy với chủ tử của họ, mấy người hầu cận như họ đều biết rất rõ.

Trang Minh Tâm ngồi trên giường La Hán, nghiêng người dựa trên gối, ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Thích khách muốn giết Hoàng thượng, bổn cung dù có liều mạng bị thương cũng phải cứu được Hoàng thượng, nếu không chẳng may Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, thì bổn cung phải dựa vào ai đây?”

“Hoàng thượng ở Cảnh Dương cung? Khó trách sao lại có thích khách.” Thôi Kiều cảm khái một câu, lại hối hận nói: “Sớm biết như vậy, đã không thả Tiểu Mãn xuất cung về thăm người thân rồi, nếu có nàng ta đi theo, thì nhất định không cần nương nương phải tự mình ra tay.”

Trang Minh Tâm giật giật khóe miệng, Tiểu Mãn chỉ có chút võ công mèo cào, đoán chừng chỉ ngang với Dục Cảnh đế, ngay cả Di tần cũng không bằng, sở trường của Tiểu Mãn là khinh công và tình báo, có nàng ta ở đó cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải để nàng tự mình cứu giúp.

Thôi Kiều thấy Trang Minh Tâm không nói tiếp, nên đè chuyện này xuống không đề cập tới nữa, sau đó trình danh sách quà tặng lên, bẩm báo nói: “Nương nương, đây là danh sách thọ lễ đã được ghi chép vào trong sổ sách, có quà tặng của các nương nương, tiểu chủ và nhóm Thái phi trong cung, các phủ dưới Nội vụ phủ đều tặng quà hiếu kính, còn có cả quà của các quan viên địa phương bên ngoài nhờ Nội vụ phủ mang vào, đều đã ở bên trong rồi ạ.”

“Quan viên địa phương nhờ Nội vụ phủ mang vào?” Trang Minh Tâm nhíu mày, đầu nàng trực tiếp quay lại đằng trước, quả nhiên đã nhìn thấy bản ghi chép quà tặng lễ của các quan địa phương, số thành viên trong đó quả thật không ít, từ Châu Tri phủ, cho tới Huyện lệnh của một huyện thành nhỏ, quan hàm cao thấp đều có cả.

Trong đây có bao nhiêu người là bè phái của tổ phụ, lại có bao nhiêu người nóng mắt nhân cơ hội muốn được sưởi ấm trên giường lò nóng này của nàng, trong lúc nhất thời nàng không dễ phân biệt được.

Nhưng bọn họ cũng xem như thức thời, thọ lễ trình lên đều là mấy thứ đồ chơi vui nhộn mới lạ, hoặc là mấy xấp vải có hoa văn đa dạng mới mẻ, có người còn tặng nàng cả sách dạy nấu ăn, tất cả đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.

Nàng nhìn xong tất cả, đem quyển sổ trả lại cho Thôi Kiều, phân phó nói: “Mấy cái khác thu vào khố phòng, còn vải vóc các ngươi cứ chia cho nhau, đúng lúc làm vài kiện trang phục mặc vào hè, coi như được dính chút hỉ khí của bổn cung.”

Dục Cảnh đế còn để tâm tới xiêm y của Trang Minh Tâm còn hơn cả bản thân nàng, mỗi quý đều ưu tiên phái Cao Xảo mang vải đến cho nàng trước, ví dụ như hiện tại vừa mới vào cuối xuân mà y phục mùa hè của nàng đã được may xong, nên nàng hoàn toàn không dùng tới vải vóc từ bên ngoài đưa tới.

Các chư vị cung nữ ở đây lập tức tiến lên quỳ xuống tạ ơn: “Tạ nương nương ban cho.”

Không riêng vải vóc, Trang Minh Tâm còn thưởng mỗi người mười lượng bạc làm tiền mừng.

Chỉ trong chốc lát, các cung nhân trong chính điện đã vui sướng lâng lâng, đi đường tựa như bay.

Trang Minh Tâm cười nói với Quỳnh Phương đang làm mặt khổ qua: “Ngươi xem, tiền bạc quả nhiên là đồ tốt, ban đầu Bổn cung còn đang khó chịu vì bị thích khách chen ngang vào tiệc sinh thần, nhưng khi nhìn thấy những gương mặt tươi cười đầy hân hoan nhảy nhót sau khi nhận được phần thưởng này của bọn họ, trong lòng Bổn cung cũng thấy an ủi rồi.”

Quỳnh Phương không nói gì, người khác tiêu tiền tốt xấu gì cũng để được nghe tiếng vang vọng lại, còn Nhị cô nương lại làm ngược lại, tiêu tiền chỉ vì muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của người khác, thật sự không biết có nên nói ra là nàng quá tốt rồi không.

Tán tài đồng tử* còn không hào phóng được như nàng.

*Tán tài đồng tử: một trong các vị trong Phật giáo, chuyên mang lại hoặc chia sẻ tài lộc cho mọi người.

Tuy trên mặt nàng ta đầy sầu khổ, nhưng trong lòng vẫn vui mừng khoan khoái, vì nương nương đã nói sẽ thưởng riêng cho nàng ta hai mươi lượng bạc.

Trong lúc này, đại đồ đệ Triệu Lai Phúc của Cao Xảo dẫn người mang đồ Dục Cảnh đế ban tới cho nàng.

Đồ ban thưởng thật sự không ít, có khoảng sáu rương to có nắp hòm hình chữ khẩu (口).

Mỗi khi Quỳnh Phương mở một rương ra, bèn hít một ngụm khí lạnh, hiển nhiên đồ vật bên trong đều có giá trị không nhỏ.

Là một người có tiền xài, có trang sức đeo, có xiêm y mặc và đồ trang trí để ngắm nghía, là một “phú bà” cái gì cũng không thiếu, lúc đối mặt Trang Minh Tâm tương đối bình tĩnh, chỉ nhìn lướt qua mỗi một rương, sau đó kêu Thôi Kiều ghi chép vào sổ sách nhập kho.

Đột nhiên có thái giám ở bên ngoài rèm cửa bẩm báo: “Khởi bẩm nương nương, Đoan phi nương nương cầu kiến.”

Vì chưa ghi chép xong, sáu rương lớn có nắp hòm hình chữ khẩu (口) đang ở trong Đông Thứ gian, tất nhiên không thể dùng để đãi khách, nên Trang Minh Tâm đành phải di giá ra ngoài, sau đó mới phân phó người mời Đoan phi tiến vào.

Đoan phi ngồi khuỵu xuống hành đại lễ với Trang Minh Tâm: “Hôm nay thần thiếp đã phạm phải sai lầm lớn, hại tiệc sinh thần của Quý phi nương nương phải bị hủy, kính xin nương nương thứ tội.”

Trang Minh Tâm vội vàng đứng dậy, tự mình bước tới nâng nàng ấy dậy, cười mắng: “Chuyện này có liên quan gì tới người?”

Đoan phi tránh né từ chối bàn tay của Trang Minh Tâm, chẳng những không đứng dậy, còn từ quỳ một chân thành quỳ cả hai chân dưới đất, cúi đầu nói: “Nếu không phải thần thiếp tự chủ trương mời gánh hát Phúc Hỉ từ rạp hát bên ngoài vào, thì thích khách đã không trà trộn tiến vào cung, may là Hoàng thượng và nương nương không bị thương ở chỗ nào, không thì thần thiếp tội muôn lần chết cũng không đủ.”

Nói tới đây, Trang Minh Tâm nghĩ tới một chuyện, vừa cường ngạnh kéo nàng ấy dậy, vừa dò hỏi: “Tại sao ngươi lại nghĩ tới việc mời đoàn hí kịch ở rạp hát bên ngoài vào cung? Là tự mình đột nhiên nghĩ ra, hay có người nào đề xuất ý kiến này với ngươi? Ngươi nghĩ lại cho thật cẩn thận đi, lỡ đâu người kia là đồng lõa của thích khách, ngươi lại không phát hiện kịp thời, mai sau người gặp nguy hiểm chính là ngươi đấy.”

Đoan phi cũng không quyết tâm quỳ gối nữa, dựa vào tay Trang Minh Tâm thuận thế đứng dậy, ngồi vào ghế thái sư ở phía đông, nàng ấy nhíu mi suy tư.

Ước chừng khoảng thời gian uống cạn một chén trà, Đoan phi mới lên tiếng: “Một cung nữ tên Hỉ Thước trong cung thần thiếp có nói với thần thiếp là danh sách hí kịch của giáo phường ty ba năm rồi vẫn chưa thay đổi, nương nương lại xuất thân từ gia đình làm quan, lúc còn ở nhà mẹ đẻ sợ là đã nghe không ít vở hí, nếu chỉ thỉnh đoàn kịch hí của giáo phường ty vào, khó tránh khỏi khiến cho nương nương mất hứng, không bằng thỉnh thêm một đoàn kịch hí từ rạp hát đang rất nổi, để cho bọn họ cống hiến vài vở hí mới lạ, chắc hẳn nương nương sẽ có chút hào hứng.”

Ngừng một chút, nàng ấy lại nói tiếp: “Thần thiếp hỏi nàng ta có biết đoàn kịch hí nào đang nổi bật nhất trong số các rạp hát bên ngoài không, nàng ta đáp là gánh hát Phúc Hỉ. Thần thiếp sợ nàng ta không nói thật, lại phái thái giám chưởng sự ra ngoài nghe ngóng một phen, quả thật gánh hát Phúc Hỉ hiện tại hưng thịnh nhất, vì vậy thần thiếp bèn gọi người ra ngoài tìm chủ gánh hát Phúc Hỉ, để cho bọn họ hôm nay tiến cung chúc mừng sinh thần nương nương.”

Trang Minh Tâm gật đầu một cái, gọi Lý Liên Ưng, phân phó nói: “Ngươi mang mấy thái giám tới Cảnh Dương cung, nói thân thể của Đoan phi có chút không khỏe, nên để cho cung nữ Hỉ Thước qua đây hầu hạ Đoan phi; nếu nàng ta không chịu, thì bắt nàng ta lại rồi đưa tới đây.”

Lý Liên Ưng lên tiếng trả lời sau đó rời đi.

Hai khắc sau, hắn vội vã trở lại, bẩm báo nói: “Khởi bẩm Quý phi nương nương, Đoan phi nương nương, nô tỳ dẫn người tới Cảnh Dương cung, Hỉ Thước đã đâm đầu vào cột mà chết.”

Khóe miệng Trang Minh Tâm giật giật, hành động đã nhanh tới vậy rồi, không ngờ vẫn chậm một bước.

Hỉ Thước này, chết nhanh nhẹn dứt khoát như vậy, sợ là cũng giống với thích khách trung niên kia, cũng xuất thân là tử sĩ.

Nàng xua tay cho Lý Liên Ưng lui, sau đó lại hỏi tiếp Đoan phi: “Hỉ Thước này đã vào cung bao lâu rồi?”

“Mới vào cung từ năm ngoái.” Đoan phi đáp một câu, đáp xong lại cảm giác không thích hợp lắm, sợ Trang Minh Tâm hiểu lầm nàng ấy không tìm hiểu rõ người, vội giải thích: “Nàng ta rất trung thành với thần thiếp, người vừa thông minh lại bản lĩnh, hơn nữa, thần cảm thấy nàng ta cũng không tệ, so với các cung nhân khác thì mạnh hơn một chút, nên mới điều nàng ta tới hầu hạ bên người…”

Trang Minh Tâm không để bụng cười nói: “Nàng ta mang theo mục đích tiến cung, tất nhiên sẽ tìm mọi cách, ngươi trúng kế cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”

Lấy lòng Đoan phi, đặt bẫy ở chỗ nàng ấy chỉ là thứ yếu, chuyện đáng sợ nhất là năng lực tính kế lòng người của bọn họ, thế mà lại tính ra được Cẩu hoàng đế sẽ tự mình xuất hiện trong tiệc sinh thần, chuyện này khiến cho lòng người lúng túng.

Trong mắt Trịnh thái hậu, không phải nàng đã biến thành yêu phi chuốc họa thay cho Dục Cảnh đế rồi sao?

Chuyện này thật khiến người ta không thoải mái mà.

Nàng hừ lạnh một tiếng, lại gọi Lý Liên Ưng tới, phân phó: “Mang vài người, tới Cảnh Dương cung nâng thi thể Hỉ Thước tới đây… Thôi, nâng tới điện Xuân Hi.”

Nàng cần phải giải phẫu thi thể của Hỉ Thước, xem có phát hiện được gì có thể giúp Dục Cảnh đế mau chóng điều tra rõ chân tướng của hung thủ không.

Vốn nàng muốn Lý Liên Ưng nâng thi thể đến Chung Túy cung, nhưng nàng lại lo cho Trần Ngọc Thấm thích sạch sẽ và Trình Hòa Mẫn nhát gan kia, nên nàng tạm thời đổi chủ ý, sai người nâng tới điện Xuân Hi đang bỏ trống.

Lý Liên Ưng muốn nói lại thôi, nhưng vì còn có Đoan phi ở nơi này, hắn ta cũng không tiện mở miệng, chỉ đáp lời sau đó lui ra ngoài.

Đoan phi sợ nhảy dựng lên, vội hỏi: “Nương nương cần thi thể của Hỉ Thước để làm gì?”

Chẳng lẽ do người trong cung chết quá ít, cơ hội để nàng khám nghiệm tử thi không được nhiều, nên ngứa tay, muốn lấy thi thể người chết ra để luyện tay nghề một chút?

Trang Minh Tâm cười nói: “Để nhìn thử xem người chết có thể nói cho chúng ta biết manh mối gì để phá án hay không.”

“Thì ra là thế.” Đoan phi nhẹ nhàng thở ra, dùng để nghiêm túc tra án thì cũng là một ý không tồi.

Chuyện khám nghiệm tử thi này, mới mẻ hơn nhiều chuyện nghiệm thi, thông tin do người chết để lại cũng lấy được nhiều hơn, nên Trang Minh Tâm cũng không giữ Đoan phi lại nữa, tán gẫu vài câu, sau đó bưng trà tiễn khách.

Trong lòng Đoan phi biết nàng đang muốn đến điện Xuân Hi để khám nghiệm tử thi, nên cũng thức thời cáo lui.

Nhưng điều khiến người ta nhụt chí đó chính là Trang Minh Tâm bận rộn từ Đông Lục cung chạy tới điện Xuân Hi ở phía Tây của Tây Lục cung, giải phẫu Hỉ Thước hết từ đầu đến chân, ngoại trừ việc xác định trên người nàng ta không có võ công, thì không thu thêm được tin tức hữu dụng nào khác.

Lúc trở lại Chung Túy cung, Dục Cảnh đế tất nhiên đang ở Đông Thứ gian đợi nàng.

Thấy dáng vẻ mệt mỏi của nàng, hắn lập tức quở trách: “Thôi Kiều nói nàng tới điện Xuân Hi để khám nghiệm tử thi? Trong Đại Lý tự và Hình bộ cũng không phải không có người biết khám nghiệm tử thi, giao cho bọn họ khám nghiệm là được rồi, sao nàng lại tự mình ra tay chứ?”

Lần trước khám nghiệm thay cho Sở vương thế tử, là vì không thể không làm, dù sao Sở vương thế tử cũng là người trong hoàng thất, đổi thành người khác khám nghiệm tử thi, chưa chắc đã có thể phục chúng.

Nghĩ tới Sở vương thế tử, hắn vội nói: “Vụ án hoàng huynh Sở vương thế tử đã kết thúc rồi.”

Trang Minh Tâm vẫn nhớ tới vụ này, nghe vậy vội hỏi: “Kết thúc như nào? Hoàng thượng mau nói cho thần thiếp nghe một chút đi.”

Dục Cảnh đế thản nhiên nói: “Con dâu Phong Ca Nhi ‘qua đời vì bệnh’, Nhị hoàng huynh Sở vương phủ bị lưu đày tới Tây Ninh, tuyên bố ra bên ngoài là do hắn lừa gạt phụ vương và mẫu phi chạy tới Đại Thực quốc ăn chơi.”

Thân thúc thúc thông dâm với cháu dâu, hai người còn là người trong tông thân, nếu đồn ồn ào ra ngoài thì quả thật sẽ ném hết tất cả mặt mũi hoàng thất, nên dù có thế nào cũng không thể nói thẳng ra.

Trang Minh Tâm hừ một tiếng: “Đã thông dâm, nữ tử thì phán quyết ‘tử hình’, còn nam tử thì lại được ung dung ngoài vòng pháp luật.”

Thật ra trong lòng nàng cũng hiểu rõ, có Sở vương và Sở vương phi ra mặt, Nhị gia của Sở vương phủ rất khó bị phán trảm lập quyết.

Mặc dù thế tử gia cũng là con của họ, nhưng người chết không thể sống lại, Sở vương và Sở vương phi tất nhiên trước tiên vẫn muốn bảo vệ cho người còn sống kia.

Dục Cảnh đế thở dài, bất đắc dĩ nói: “Sở vương thúc và Sở vương thẩm chỉ còn lại một nhi tử này, vì để bảo toàn mạng cho Nhị hoàng huynh, bọn họ đã bỏ ra hết tất cả vốn liếng, còn phát động cả dòng họ viết thư liên danh*, lại còn luôn luôn chạy tới trước mặt Thái hậu khóc lóc, trẫm bị bọn họ quấy đến nỗi nhức cả đầu. Cãi cọ với họ một hồi lâu, trẫm mới hạ hình phạt xuống một bậc, sửa án thành lưu đày tới Tây Ninh.”

*Viết thư liên danh: là kiểu thư khiếu nại có chữ ký của nhiều người trên đó.

Trang Minh Tâm thở dài, không phải không thừa nhận, đây đã là một kết quả không tồi rồi.

Dù sao đây cũng là xã hội phong kiến, “Vương tử phạm pháp xử tội như thứ dân” là chuyện không tồn tại, nếu tông thân phạm phải sai lầm gì, thì nhiều nhất cũng chỉ bị đoạt tước rồi bị nhốt vào phủ tông thân mà thôi. Nếu không phải do Nhị gia của Sở vương phủ gây sự ngay vào ngày 30 tết, liên lụy đến các hộ gia đình trên cả một con phố, trong đó có cả phủ Tần vương thân thúc thúc của Dục Cảnh đế, thì chỉ sợ ngay cả việc lưu đày cũng không thể phán được.

Nàng lại tò mò hỏi: “Sở vương thế tử đã định được người rồi sao?”

Theo lẽ thường mà nói, ưu tiên đích trưởng, thì sẽ do nhi tử của Phong Ca Nhi nhận chức, nhưng tức phụ của Phong Ca Nhi đã thân mật với Nhị gia nhiều năm, đứa bé kia có phải là huyết mạch của Phong Ca Nhi không còn chưa biết, chỉ sợ Sở vương thế tử phi sẽ không đáp ứng.

Quả nhiên chợt nghe thấy Dục Cảnh đế thở dài nói: “Sở vương thúc dâng thư, thỉnh cầu xác lập thứ tử Bách Ca Nhi của hoàng huynh thế tử làm thế tử, trẫm đã chuẩn tấu rồi.”

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của Trang Minh Tâm.

Nhi tử của Phong Ca Nhi giống với Tam hoàng tử, vì không rõ sinh phụ, nên tước vị và giang sơn này đều sẽ không liên quan gì tới bọn họ, sau này chỉ có thể làm một người phú quý an nhàn mà thôi.

Không đợi Trang Minh Tâm hỏi tới, Dục Cảnh đế đã chủ động báo cáo: “Chuyện thích khách náo loạn hôm nay, trẫm đã giao cho Cẩm Y vệ phụ trách, phải điều tra rõ ràng chân tướng, để trút giận thay cho ái phi.”

Trang Minh Tâm cũng không tức giận đến vậy, nhưng vẫn phải điều tra rõ ràng chân tướng, bằng không ai dám cam đoan có thể còn có lần sau hay không?

Lần này đúng lúc có nàng ở đó, Cẩu hoàng đế mới tránh được một kiếp, nếu lần sau không có nàng thì làm sao đây?

Cẩu hoàng đế không thể có chuyện gì được.

Ít nhất trước khi nàng hạ sinh hoàng tử, lên làm Hoàng hậu, hắn tuyệt đối không được xảy ra chuyện.

Nghĩ tới chuyện này nàng lại tức giận, khiển trách: “Nương môn* chúng ta tề tụ vào một phòng cùng ăn tiệc sinh thần, người chạy tới tham gia làm gì? Nếu người không tới, thì dù thích khách có ẩn nấp vào được trong cung, cũng chỉ có thể án binh bất động, sao có thể làm ra nhiều chuyện thị phi như này được chứ?”

*Nương môn: ý chỉ phụ nữ, đàn bà.

Dục Cảnh đế vỗ lưng nàng trấn an, cười mỉm nói: “Sinh thần của ái phi, nếu trẫm không có mặt giữ thể diện thay cho ái phi, chẳng phải ái phi thật không còn mặt mũi nào rồi sao? Sao có thể được xưng là sủng phi nữa đây?”

Trang Minh Tâm liếc mắt, tức giận nói: “Có được đắc sủng hay không cũng không thể hiện qua chuyện này, cho dù Hoàng thượng không xuất hiện, chỉ cần nhìn vào người mỗi ngày đều hăng hái cùng ăn cùng ngủ với thần thiếp, ai lại không cho rằng thần thiếp là sủng phi đây?”

Tuy hắn có ý tốt, nhưng lại tự mình mang tới nguy hiểm, không thể không nhân cơ hội giáo huấn hắn một trận, để cho hắn sau này không cần phải hăng hái như vậy nữa.

Tuy lời nàng nói khó nghe, nhưng mấy câu này đều là vì quan tâm tới hắn, bộ dạng giống như mèo con xù lông này, khiến cho lòng hắn vừa ngứa vừa ấm, nhịn không được đưa cánh tay dài của mình kéo nàng vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ nói: “Đừng mắng trẫm nữa, trẫm biết sai rồi, lần tới trước khi làm chuyện gì, nhất định sẽ hỏi trước ái phi, không dám tự mình chủ trương nữa.”

Nhìn bộ dáng cẩn thận dịu dàng như vậy của hắn, Trang Minh Tâm còn nói thêm được gì nữa? Cũng chỉ đành tha cho hắn một lần.

Dục Cảnh đế thấy nàng thu lại móng vuốt sắc bén, bèn nở nụ cười gặm một cái lên môi nàng, hỏi: “Đồ trẫm ban cho ái phi, ái phi đã nhìn qua chưa? Đó chính là những rương đồ chất lượng tốt nhất trong tư khố của trẫm, ái phi phải quý trọng những món đồ đó một chút, đừng tùy tiện tặng cho người khác.”

Trang Minh Tâm cười nheo mắt nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Không phải người mắng thần thiếp là thần giữ của sao, đã là thần giữ của thì sao có thể tùy tiện mang đồ quan trọng theo trên người được chứ? Huống hồ gì, đây là đồ Hoàng thượng cố ý ban cho thần thiếp, ngoại trừ thần thiếp, ai cũng không xứng dùng.”

“Nói hay lắm! Những món đồ tốt như này, ngoại trừ ái phi ra, ai cũng không xứng dùng.” Dục Cảnh đế vỗ tay ba lần, vì nàng mà “dõng dạc” nói lời ủng hộ, sau đó lại sầu muộn nói: “Đồ ban cho ái phi đã có, còn đồ ban cho Di tần vẫn còn chưa sắp xếp đây? Theo ý ái phi, nên thưởng cho nàng ta chút vàng bạc tơ lụa gấm vóc hay là tấn vị phân cho nàng ta?”

Trang Minh Tâm vốn không muốn phát biểu ý kiến, nhưng nhớ lại tư thế oai hùng xách ghế mũ quan xông về phía thích khách của Di tần, cuối cùng vẫn không qua được lương tâm, nên nàng góp lời vào: “Nếu tính toán kĩ lưỡng, Di tần muội muội đã cứu Hoàng thượng hai lần rồi, chỉ thưởng vàng bạc tơ lụa gấm vóc sao có thể bù đắp được những công lao của nàng ta? Khó tránh khỏi khiến người ta đau xót.”

Dục Cảnh đế thấy nàng cũng nghĩ giống mình, nghiêng về việc nâng vị phân cho Di tần hơn, vì thế hắn nhoẻn miệng cười: “Vậy cứ tấn phong nàng ta làm Di phi đi.”

*

Hôm nay là sinh thần của Trang Minh Tâm, Dục Cảnh đế còn đang tính ban đêm sẽ hầu hạ nàng thật tốt, để nàng hưởng thụ sự thoải mái, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một thích khách, phá hủy tiệc sinh thần của nàng còn chưa tính, còn khiến cho hai người mất đi cả hứng thú.

Cho nên ban đêm hai người họ chỉ ôm lấy nhau ngủ một đêm, không làm chuyện đấy.

Ngày lâm triều tiếp theo, thánh chỉ Di tần được được tấn vị phân đã tới Trữ Tú cung.

Di tần trước tiên đi tới Dưỡng Tâm điện và Từ Ninh cung để cảm tạ, sau đó lại tới Chung Túy cung.

Lúc đó Trang Minh Tâm đang ở hậu viện chỉ huy cung nhân trồng rau mầm, rau mầm là từ hạt giống gieo vào nửa tháng trước mà có, hiện tại đã cao bằng bàn tay, đã thích hợp dời đi trồng chỗ khác.

Di tần, à không, Di phi hiển nhiên đang đi từ cửa sau tới đây, ngồi khuỵu xuống hành đại lễ: “Thần thiếp thỉnh an Quý phi nương nương, Quý phi nương nương cát tường an khang.”

Ở trong cung này, đối với phi tần mà nói, phi tần có vị phân cao tới đâu đi nữa, cũng chỉ phúc thân hành lễ, còn ngồi khụy xuống quỳ một chân trên đất hành lễ chỉ khi gặp ba vị, chính là Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng hậu.

Đoan phi làm vậy thì không sao, thứ nhất nàng ấy đến để bồi tội và rũ sạch quan hệ; thứ hai nàng ấy là đồng minh với nàng, làm như vậy là có ý chờ nàng lên làm hoàng hậu.

Nhưng đại lễ này của Di phi, lại có chút không ổn.

Trang Minh Tâm sợ đến nhảy lên, bước lên trước kéo nàng dậy, “sợ hãi” nói: “Đại lễ này của muội muội, là muốn tổn thọ bổn cung hay sao?”

Di phi theo tay nàng đứng lên, thấy ngoại trừ nha hoàn Quỳnh Phương từ trong cung theo Trang Minh Tâm tới đây, các cung nhân khác đều ở khá xa, nàng ta bèn không cố kỵ gì cười gằn nói: “Đừng cho là ta đoán không ra, phi vị có thể tới được tay ta, nhất định có một phần công lao của ngươi. Ta chỉ tạ ơn ngươi thôi, tạ ơn xong thì xem như thanh toán xong, sau này chúng ta như nào thì vẫn như thế đó, đừng hy vọng ta làm chó săn cho ngươi.”

Trang Minh Tâm bị nàng ta chọc cười, không chút khách khí giễu cợt nói: “Ngươi lớn lên không đẹp bằng bổn cung, đầu óc cũng không thông minh bằng bổn cung, thậm chí ngay cả võ công cũng không theo kịp bổn cung, bổn cung muốn ngươi làm chó săn để làm gì đây? Là vì muốn cái tính dễ đắc tội với các phi tần khác của ngươi?

Di phi: “…”

Cái miệng này của Gia Quý phi một khi mở ra, lời nói ác độc đến nỗi khiến người ta không biết nói tiếp như nào.

Sau một lúc lâu, nàng mới lo lắng than thở một câu: “Võ công của ta mặc dù kém hơn ngươi, nhưng ít nhất vẫn mạnh hơn những người khác.”

“Lời này lại đúng.” Trang Minh Tâm gật đầu.

Di phi đang muốn đắc ý, chợt nghe nàng bồi thêm một câu: “Nhưng nếu vậy thì sao? Những phi tần không biết công phu, khi đứng trước mặt ngươi sẽ trở thành tiểu bằng hữu, đánh một quyền vào tiểu bằng hữu là chuyện rất đáng để kiêu ngạo sao?”

Di phi: “…”

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, sau đó mới hừ nói: “Nếu thật sự là miệng chó không phun được ngà voi, vậy sao Hoàng thượng lại có thể nhẫn nhịn được ngươi.”

Không đợi Trang Minh Tâm trả lời, nàng ta lại tự trả lời: “Cũng đúng, dù sao khuôn mặt ngươi xinh đẹp dáng người cũng đẹp, lúc làm chuyện đó, chỉ cần bịt miệng ngươi lại, không cho ngươi mở miệng ra là được rồi.”

Trang Minh Tâm: “…”

Cho dù tất cả mọi người đều là phi tần của Dục Cảnh đế, xem như phụ nữ đã kết hôn, nhưng ngươi nói thẳng ra như vậy cũng được sao?

Da mặt của Trang Minh Tâm dày như tường thành, nhưng lỗ tai nhọn lại không nhịn được đỏ lên.

Nàng thẹn quá hóa giận nói: “Câm mồm, cái miệng ngươi nói càn gì đó, quả thật không ra thể thống gì.”

Di phi nhìn phần tai nhọn đỏ hồng của nàng, nhất thời đắc ý cười ha ha: “Há há, xấu hổ rồi sao? Quả nhiên là bị ta nói trúng rồi?!”

Trang Minh Tâm quả thật muốn lấy cái chày gỗ lớn đánh lên mặt nàng ta, quả thật không có chút ý tứ nào!

Nàng hừ nói: “Bổn cung lười quanh co với ngươi, nếu ngươi không còn chuyện gì nữa, thì lui ra đi, bổn cung đang muốn tiếp tục xem cung nhân dời rau mầm đây.”

Đã nói thẳng ra ý tiễn khách như này, nếu đổi lại là phi tần khác thì đã thức thời cáo lui.

Nhưng hiển nhiên Di phi không phải là người thức thời gì, nàng ta chẳng những không đi, trái lại còn đi tới ngồi bên cạnh vườn rau cùng với Trang Minh Tâm, miệng cười hì hì nói: “Ta có có chút chuyện đây.”

Hai mắt Trang Minh Tâm chỉ nhìn chằm chằm rau mầm trong tay cung nhân, cũng không thèm nhìn tới nàng ta, hừ nói: “Có chuyện gì thì nói nhanh.”

Di phi nghiêng mắt nhìn nàng, cười ha hả nói: “Muốn mời Quý phi nương nương di giá tới Trữ Tú cung, luyện võ đấm đấm đá đá vài trận với thần thiếp.”

Trang Minh Tâm ngước mắt nhìn nàng ta, buồn cười nói: “Ta cứ nghĩ rằng ngươi hiểu được võ công giữa hai ta ai mạnh ai yếu, không ngờ ngay cả điều này ngươi cũng không phân biệt được.”

“Tất nhiên là Quý phi nương nương mạnh hơn một chút.” Di phi không thừa nhận cũng phải thừa nhận, dù sao đây cũng không phải là trọng điểm, nàng ta cười nói: “Thần thiếp đã lâu không cùng người khác luận bàn rồi, khó tìm được đối thủ, tất nhiên muốn sảng khoái đánh một trận nhễ nhại mới được. Nương nương chớ coi thường thần thiếp, sở trường của thần thiếp là dùng thương gỗ hồng anh*. Hôm qua lúc thích khách đến náo loạn, trên tay thần thiếp không có vũ khí, bằng không chỉ bằng chút công phu mèo cào của tên kia, đã sớm bị thần thiếp đánh gục rồi.”

*Thương gỗ hồng anh: cây thương bằng có gắn chùm lông đỏ gần mũi thương như trong các phim truyền hình.

Trang Minh Tâm “xùy” một tiếng, rõ ràng là nàng ta đang nói khoác, võ công của thích khách kia cũng không yếu, còn am hiểu sử dụng ám khi, nếu không phải hắn một lòng muốn chạy tới chỗ Dục Cảnh đế, mà dùng phi tiêu lên trên người Di phi, Di phi không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Nàng dứt khoát cự tuyệt nói: “Bổn cung rất bận, cũng không rảnh rỗi bồi luyện với ngươi, ngươi tìm người khác đi.”

“Trong cung này còn có thể tìm ra người thứ ba có võ công hay sao?” Di phi thấy dỗ ngọt nhờ giúp đỡ không được, bèn đưa tay bắt lấy ống tay áo của Trang Minh Tâm, miệng nói: “Ngoại trừ nương nương, không còn người nào nữa cả.”

Trang Minh Tâm lắc mình tránh thoát, tức giận nói: “Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, ngươi đừng động thủ động cước.”

“Ta vẫn cứ động thủ động cước đấy, có bản lĩnh thì ngươi gọi Hoàng thượng đến xử phạt ta đi.” Lần này Di phi không nhằm vào ống tay áo của nàng, mà là trước ngực nàng.

Vốn tưởng rằng Trang Minh Tâm sẽ lại tránh thoát, ai ngờ nàng lại đứng yên bất động ngay tại chỗ.

Chỉ trong chớp mắt, tay nàng ta đã chạm tới một vật tròn tròn mềm mại.

Sau đó chợt nghe tiếng quát lớn của Dục Cảnh đế truyền đến ở sau lưng: “Di phi, ngươi làm gì đó?”

Di phi khóc không ra nước mắt, hai mắt gắt gao trợn trừng vào Trang Minh Tâm, lên án nói: “Ngươi hãm hại ta?”

Trang Minh Tâm không để ý tới nàng, chỉ quay đầu chui đầu trong trong lồng ngực Dục Cảnh đế, “thút tha thút thít” giả khóc: “Hoàng thượng, Di phi chiếm tiện nghi của thần thiếp, người phải thay thần thiếp làm chủ.”

Di phi: “…”

A a a, ả yêu nghiệt chết tiệt này!
Bình Luận (0)
Comment