Ngỗ Tác Hoàng Hậu Mỹ Thực Nhân Sinh

Chương 78

Ngoại trừ không ngửi được mùi cá thì Trang Minh Tâm cũng không có phản ứng gì lớn, nhưng Dục Cảnh đế vì để nàng không vất vả, vẫn lệnh cho nàng tạm thời giao cung vụ cho Vệ hiền phi.

Vệ hiền phi được coi như là đồng đội đáng tin của Trang Minh Tâm, từ trước đến giờ luôn kính trọng có thừa nàng, giao cung vụ cho nàng ta, Trang Minh Tâm cũng không có gì không yên lòng cả.

Không có mấy chuyện vặt vãnh phiền nhiễu, Trang Minh Tâm an tĩnh làm ổ trong Chung Túy cung dưỡng thai, thường ngày ăn uống dắt chó đi dạo, xem cung nhân chăm sóc mấy luống hoa ở tiền viện và vườn rau ở hậu viện, cuộc sống trôi qua cũng được gọi là nhàn nhã, tự tại.

Đảo mắt đã tới năm sáu tháng thai kỳ, những ngày tốt đẹp của nàng cũng đã chấm dứt.

Vì giai đoạn này, xương và răng của thai nhi trong bụng bước vào giai đoạn vôi hóa phát triển nhanh chóng, nhu cầu về can xi gia tăng mạnh mẽ, Trang Minh Tâm xuất hiện tình trạng chuột rút ban đêm.

Cổ đại không có viên can xi để bổ sung, thứ duy nhất có hàm lượng can xi cao chính là chế phẩm của sữa, mỗi ngày nàng đều uống một cốc sữa bò, cộng thêm một đĩa phô mai, nhưng tình trạng chuột rút vẫn tồn tại như cũ.

Đêm hôm nay chân trái Trang Minh Tâm bị chuột rút, đau đến nỗi nàng “Shh” hít một hơi khí lạnh.

Dục Cảnh đế luôn cảnh giác khi ngủ lập tức ngồi dậy.

Hắn lần mò cái bàn bên cạnh, dùng cây thổi lửa đốt nến lên, sau đó trở lại giường nhỏ, động tác thuần thục xoa bóp từ bắp chân lên tới bụng giúp Trang Minh Tâm.

Trang Minh Tâm nhìn gương mặt hư hư ảo ảo của Dục Cảnh đế bên trong màn trướng bằng tầng tầng sa mỏng, khuyên nhủ: “Ngày mai còn có buổi triều sớm, người đến giường la hán của đông thứ gian nghỉ ngơi đi, kêu Quỳnh Phương đi vào xoa bóp chân cho thần thiếp là được rồi.”

Dục Cảnh đế cự tuyệt không chút nghĩ ngợi: “Tay Quỳnh Phương nhỏ, có thể xoa bóp ổn thỏa được sao? Hơn nữa, nàng ta cũng không dễ tỉnh ngủ như trẫm, giao nàng cho nàng ta hầu hạ, trẫm không yên tâm.”

Trang Minh Tâm được lực đạo mạnh của hắn xoa bóp làm cho nhe răng toét miệng cười, còn không quên đề nghị: “Vậy thì đổi thành Thôi Kiều tới trực đêm cho thần thiếp là được, Thôi Kiều cực kỳ cảnh giác khi ngủ.”

“Đổi thành ai cũng không được, không phải đích thân trẫm trông chừng, đâu thể nào yên tâm được chứ?” Dục Cảnh đế thấy gân chân nàng được hắn xoa bóp đã trở về vị trí cũ, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn ló người ra thổi tắt nến, để lưng nàng dựa vào ngực mình, nghiêng người ôm lấy nàng, trấn an nói: “Không cần lo cho trẫm, nếu như trẫm mệt, buổi trưa có thể ngủ ở Dưỡng Tâm điện mà, không có chuyện gì đâu.”

Trang Minh Tâm còn có thể nói gì đây?

Bỏ đi thân phận hoàng đế của hắn không đề cập tới, đối xử với thê tử hoài thai quan tâm chu đáo như vậy, cho dù có đặt trong hiện đại, cũng coi như là một người đàn ông tốt đạt tiêu chuẩn rồi.

Huống hồ hắn lại còn ở trong bối cảnh phong kiến cổ đại, lại còn là một đế vương đứng trên đỉnh cao nhất của ngọn kim tự tháp nữa chứ?

Trang Minh Tâm cũng không dám nói chuyện với hắn nữa, tránh cho hắn không buồn ngủ nữa, vội nói: “Đi ngủ.”

Cảnh tượng như vậy, luôn luôn lặp đi lặp lại trong giai đoạn mang thai thời kỳ cuối.

Cho đến sau khi vào tháng chín, lúc này tình trạng nàng bị chuột rút khi đi đứng mới hoàn toàn biến mất.

Mặc dù mỗi ngày hai lần sáng, tối thái y đều tới Chung Túy cung thỉnh mạch bình an, hai bà đỡ có kinh nghiệm phong phú cũng nói Trang Minh Tâm hoài thai rất tốt, bào thai nằm đúng vị trí, nhưng từ trước đến giờ nàng luôn cẩn thận, vẫn làm đầy đủ những công đoạn chuẩn bị.

Nàng tự mình vẽ một bộ dụng cụ cần dùng khi sinh mổ, để cho Lý Liên Ưng đưa đến Tượng Tác Giám, bảo bọn họ nhanh chóng chế tạo ra.

Lại kêu người mang chỉ khâu vết thương và vải xô đi khử trùng để dự bị.

Ngoài ra còn có kim sang dược, thuốc cầm máu và đủ loại thuốc không kê đơn khác, còn có cả thuốc thang cầm máu lấy được ở chỗ Thái Y Viện trước đó nữa.

Có thể nói là vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu mỗi khó sinh thôi.

Đại Tề có ma phi tán, nhưng chỉ có thể gây mê toàn thân người khác, chứ không tồn tại thuốc gây tê cục bộ.

Vì vậy một khi khó sinh, Trang Minh Tâm phải chịu được sự đau đớn khi mổ bụng mình, lấy đứa bé từ trong bụng ta, sau đó sẽ dùng từng sợi từng sợi chỉ khâu vết thương để vá bụng lại.

Dựa vào một mình nàng hiển nhiên là không thể được, vì vậy nàng đã cho người mời bà đỡ Vương ở Đại Lý tự vào cung.

Thường ngày bà ta cũng giúp đỡ mình không ít, mặc dù đó là khi giải phẫu thi thể, nhưng tổng thể cũng không quá khác nhau.

Dĩ nhiên, là Trang Minh Tâm cho rằng là như vậy, còn bà đỡ Vương lại không nghĩ thế.

Bà đỡ Vương nghe Trang Minh Tâm mô tả xong, biết được nàng định dùng dao rạch bụng mình lấy hài tử ra, sau đó lại khâu lại, suýt chút nữa là bị dọa sợ ngất xỉu ra.

Bà ta “Ai yo” một tiếng, khuyên can liên tục không ngừng: “Vậy làm sao mà được, nếu như rạch bụng người ra, gió độc tiến vào (nhiễm trùng), đâu thể nào sống được chứ? Quý phi nương nương, người đừng làm loạn, chuyện sinh sản, vẫn phải nghe theo lời thái y và bà đỡ mới thỏa đáng.”

Trang Minh Tâm dựa nghiêng người lên gối trên noãn kháng, cười nói với vẻ lão làng: “Nếu như là sinh thường được, tất nhiên bổn cung sẽ không làm vậy, nhưng nếu như là khó sinh, thái y và bà đỡ cũng bó tay, tất nhiên là bổn cung phải mổ bụng tự cứu mình.”

Dừng một chút, nàng lại cười nói: “Mặc dù mổ bụng cũng chưa hẳn có thể sống sót, dẫu sao gió độc mạnh mẽ, nhưng tóm lại nếu như chịu đựng qua được là không sao, nhưng nếu như không mổ bụng thì chỉ còn một con đường chết.”

Nàng rất luyến tiếc mạng sống, tuyệt đối sẽ không lấy bản thân ra làm trò đùa, nếu như thật sự đến mức phải mổ bụng, cũng chỉ có thể chữa ngựa chết thành ngựa sống, giành giật mạng sống.

Thấy trên mặt bà đỡ Vương vẫn tràn đầy vẻ không đồng tình, nàng hừ lạnh nói: “Sở dĩ bổn cung kêu ngươi tiến cung, chính là cảm thấy ma ma gan lớn, có nhiều kinh nghiệm, đến lúc đó ngươi chỉ cần nghe theo lời bổn cung, bổn cung kêu ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó là được, dù có tốt xấu như thế nào, bổn cung cũng tự mình chịu trách nhiệm, tất sẽ không liên lụy đến ma ma là được.”

Bà đỡ Vương nghe vậy, thở dài, quỳ xuống nói: “Chẳng qua là lão thân lo lắng cho nương nương, nếu như nương nương đã quyết, vậy lão thân sẽ nghe theo phân phó của nương nương.”



Vốn dĩ đây là Trang Minh Tâm mở một con đường lui cho mình, khi cho người tuyên bà đỡ Vương vào cung, cũng không để cho ai rêu rao.

Ai ngờ chưa đến nửa ngày, tin tức đã bị tiết lộ ra ngoài, lại càng truyền càng biến đổi, cuối cùng biến thành “Gia quý phi sợ đau không muốn sinh từ bên dưới, muốn rạch bụng lấy long thai ra, nghe nói đã cho người mời bà đỡ Vương ở Đại Lý Tự vào cung.”

Uy lực của tin vịt, đúng là làm cho Trang Minh Tâm phải cảm thán.

Như vậy thì vấn đề sẽ là đẻ “vô cùng đau đớn” hay là dùng thuốc mê sinh mổ đau hơn?

Vấn đề này, tạm thời Trang Minh Tâm không có cách nào trả lời, đồng thời cũng hi vọng bản thân vĩnh viễn cũng không có cơ hội trả lời câu hỏi này.

Mặc dù nàng lười để ý những tin nhảm này, nhưng hiển nhiên lại có không ít người tin.

Xông pha đi đầu chính là Trịnh Thái Hậu, liên tục không ngừng phái Trương ma ma tới điều tra tình hình.

Trang Minh Tâm: “…”

Nàng tận lực giải thích một phen, cũng bảo đảm một lần nữa, trừ phi thái y và bà đỡ bó tay thì nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng mổ bụng mình ra, vậy mới tiễn được Trương ma ma đi.

Sau đó Dục Cảnh đế lại vội vã chạy tới.

Vừa vào đến cửa đông thứ gian, liền lớn tiếng nói: “Ngươi nói ngươi định mổ bụng lấy hài tử?”

Trang Minh Tâm: “…”

“Đừng nghe các nàng ta nói càn.” Trang Minh Tâm sợ hắn sốt ruột phát cáu, phủ định trước tiên, sau đó mới cười nói: “Người ngồi xuống đi, thần thiếp từ từ giải thích cho người.”

Dục Cảnh đế nghe vậy, thở phào một hơi, lúc này mới đi tới ghế gấm bên cạnh ngồi lên.

Đợi Lập Hạ bưng trà lên, Trang Minh Tâm tự mình nhận lấy, trình đến trước mặt hắn, cười nói: “Hoàng thượng uống trà.”

Dục Cảnh đế thấy nàng không hoảng hốt, không vội vàng, nhanh chóng vội vàng thúc giục: “Trẫm còn có tâm tư nào để uống trà nữa, nàng mau nói cho trẫm biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì.”

Trang Minh Tâm bất đắc dĩ nói: “Đúng là thần thiếp có kêu Tượng Tác Giám chế tạo một bộ dụng cụ mổ bụng lấy hài tử, nhưng đó cũng chỉ là có phòng bị trước sẽ tránh được tai họa, cũng không có ý nghĩ là mổ bụng lấy hài tử ngay từ đầu.”

Không đợi hắn đáp lại, nàng lại giải thích cặn kẽ nói: “Thái y nới cơ thể thần thiếp khỏe mạnh, bà đỡ cũng nói cái thai của thần thiếp rất ổn định, bào thai nằm đúng vị trí, nếu như không có chuyện bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ là sẽ sinh sản thuận lợi. Nhưng thần thiếp nhát gan, sợ lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, quả thật khó sinh, đến lúc đó thái y và bà đỡ đều bó tay, nếu như thần thiếp không chuẩn bị chút gì cả, đến lúc đó cũng chỉ có thể chờ chết thôi.”

Dục Cảnh đế lập tức nắm lấy tay nàng, nói chắc chắn: “Ái phi nhất định sẽ bình an sinh con.”

“Dĩ nhiên bình an sinh con là tất cả đều vui.” Trang Minh Tâm rút một bàn tay ra, vỗ vỗ lên mu bàn tay hắn, ngay sau đó chuyển giọng, lại nói: “Nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.”

Dục Cảnh đế nhìn về phía nàng, mi tâm nhíu thành hình chữ xuyên (川), hỏi: “Mổ bụng lấy hài tử có thể chắc chắn sống không?”

“Không chắc chắn.” Trang Minh Tâm thở dài: “Nhưng dầu gì cũng có một con đường sống, tốt hơn nhiều so với chỉ nằm chờ chết đúng không? Dầu gì, dầu gì cũng có thể giữ được hài tử.”

Nếu như người lớn và đứa bé chỉ có thể chọn một người được sống, Trang Minh Tâm sẽ chọn người lớn mà không hề có chút do dự nào, nếu như không có đứa bé thì có thể sinh lại, nhưng người lớn không còn thì thật sự là mất hết.

Nhưng với điều kiện chữa bệnh ở cổ đại, cơ bản là không thể nào bỏ con lấy mẹ, nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được đứa bé, đa số tình huống đều là một xác hai mạng.

Với điều kiện tiên quyết là nàng không giữ được đứa bé, thì cách giữ lấy đứa bé là cần phải làm.

Trong đầu Dục Cảnh đế hiện ra cảnh tượng nàng nói đến, nhất thời cảm thấy mọi suy nghĩ đều biến thành tro tàn, vội vàng ôm lấy nàng vào trong ngực, vừa tựa như trấn an nàng mà cũng vừa tựa như trấn an bản thân nói: “Sẽ không đâu, chắc chắn nàng sẽ không có chuyện gì, trẫm không cho phép nàng có chuyện gì cả.”

Trang Minh Tâm nhanh chóng phụ họa nói: “Thần thiếp chính là tiên nữ “lai lịch bất phàm” mà chính miệng đại sư Liễu Trần chỉ định, tất nhiên là không có việc gì.”

Càng tới gần ngày dự sinh, trong lòng Trang Minh Tâm lại càng lo lắng, nhưng không thể nói ra, nếu không sẽ làm cho người khác lo lắng theo nàng, cuối cùng chẳng có lợi lộc gì cả.

Sự thật đã chứng minh là nàng đã đúng.

Quả nhiên hù chết Dục Cảnh đế, ngược lại nàng còn phải tới an ủi hắn, như vậy là sao?

Cũng không biết cung nhân nào không kín miệng, lại tiết lộ tin tức ra ngoài!

Đáng tiếc là bây giờ nàng không có sức để lo chuyện này, đợi nàng bình an sinh con xong, lại đi so đo.

Sau khi trấn an Dục Cảnh đế một phen, lại đánh vào tinh thần lừa rồi lại dỗ, cuối cùng cũng dỗ được hắn không còn lo lắng như vậy nữa, lúc này mới đuổi được hắn về Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương.

Dục Cảnh đế mới vừa rời đi một khắc, Thôi Kiều đã đi vào bẩm báo nói Vệ hiền phi tới.

Trang Minh Tâm mừng rỡ, nhanh chóng phân phó nói: “Mau mời vào.”

Nàng đã sớm muốn thám thính từ chỗ Vệ hiền phi xem lần này mình sinh nở có thuận lợi hay không, nhưng vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng.

Không ngờ nàng ta lại tự mình tới cửa.

Hôm nay bất luận như thế nào cũng phải moi được chân tướng từ trong miệng nàng ta ra mới được!

Vệ hiền phi vào cửa, đầu tiên là quỳ xuống hành một đại lễ: “Muội muội tới để thỉnh tội, thỉnh tỷ tỷ đại nhân không chấp tiểu nhân, khoan thứ cho muội muội lần này.”

Hù dọa Trang Minh Tâm giật hết cả mình, nhưng bụng nàng lớn không tiện, nên chẳng thể làm gì khác hơn là phân phó Quỳnh Phương: “Mau đỡ Vệ hiền phi dậy.”

Vệ hiền phi cũng không kiên trì, nương theo tay Quỳnh Phương đứng lên.

Trang Minh Tâm bảo nàng ta ngồi xuống noãn kháng, lại kêu Quỳnh Phương pha trà táo đỏ hoa hồng cho nàng ta.

Sau một hồi khách sáo, lúc này nàng mới làm ra vẻ vô tình hỏi: “Sao lại nói là tới thỉnh tội với muội muội, thỉnh tội gì vậy? Sao ta không biết tỷ tỷ phạm sai lầm lúc nào thế?”

Vệ hiền phi nhấp một ngụm trà táo đỏ hoa hồng, quan sát xung quanh điện một phen, chỉ thấy có mỗi Quỳnh Phương phục dịch bên trong điện, liền an tâm nói: “Tin vịt muội muội muốn mổ bụng lấy hài tử là ta để cho người truyền đi.”

Trang Minh Tâm: “…”

Trò gì đây?

Truyền đi tin vịt không tuân theo lẽ thường như vậy có lợi gì với Vệ hiền phi?

Nàng kinh ngạc nói: “Vì sao ngươi lại làm như vậy?”

Vệ hiền phi cười nói: “Dĩ nhiên là vì quý phi nương nương rồi.”

Trang Minh Tâm “Chậc” một tiếng, cười nhìn nàng ta: “Ngược lại ta muốn nghe xem ngươi có lý do chính đáng gì, nếu không có cách nào thuyết phục ta, ta cũng sẽ không bao che cho ngươi, nhất định sẽ đi báo cho thái hậu nương nương và hoàng thượng biết, để bọn họ phạt ngươi thật nặng.”

Vệ hiền phi cười nói: “Nếu có thể mọi chuyện đều thuận lợi, người ngoài há sẽ ghi nhớ sâu sắc? Nếu chưa từng làm chuyện gì sai trái thì làm sao biết quý trọng được chứ?”

Lời này vừa nói ra, nàng ta lại giảo hoạt cười một tiếng: “Sở dĩ thần thiếp truyền đi tin vịt như vậy, là muốn làm cho hoàng thượng lo lắng, sốt ruột, khủng hoảng và sợ hãi, như vậy mới có thể càng thêm sủng ái nương nương.”

Trang Minh Tâm: “…”

Có thể, nhưng không cần thiết.

Nàng nhớ tới dự tính trước đây, hừ một tiếng: “Nếu như ta thuận lợi sinh sản, hành động này của ngươi có lẽ sẽ có chỗ dùng tới, nhưng nếu như ta bất hạnh khó sinh, sau này hoàng thượng tính toán, ngươi chẳng phải sẽ vác đá đập chân mình sao?”

Vệ hiền phi nói chắc chắn: “Nương nương phúc trạch lâu dài, nhất định sẽ thuận lợi hạ sinh, không cần phải lo lắng vì chuyện này.”

Trang Minh Tâm cong cong khóe miệng, xem ra lần này nàng nhất định có thể thuận lợi hạ sinh.

Được uống viên thuốc an thần này, tâm trạng luôn lo ấu thấp thỏm trong mấy ngày qua cuối cùng cũng yên tâm được rồi.

Còn về Dục Cảnh đế, nếu như Vệ hiền phi đã tính toán sắp xếp xong, vậy thì cứ để cho hắn lo lắng đi.

Dù sao cách ngày dự sinh chỉ còn lại mười lăm, mười sáu ngày.



Nhưng qua hết mười lăm, mười sáu ngày, bụng Trang Minh Tâm cũng không có động tĩnh gì, lúc này đã là hai mươi sáu tháng chạp rồi.

Trịnh Thái Hậu dẫn theo Liêu thái phi đích thân tới Chung Túy cung thăm nàng một lần, cười nói đùa: “Tôn nhi này của ai gia thật là thông minh, hiểu được sinh ra vào cuối năm lại bỗng dưng bị lớn hơn một tuổi so với ra đời vào đầu năm sau, quá là thiệt thòi, cho nên kiên cường nhịn không ra, thế nào cũng sẽ chịu đựng được qua năm nay cũng không chừng.”

Liêu thái phi cười khen: “Có thể thấy là một hài tử có tính tình chững chạc, không nôn nóng, không hấp tấp.”

Trang Minh Tâm cười nói: “Nghe bà đỡ nói, chuyện sắp sinh cũng chỉ là chuyện một chốc một lát, còn có mấy ngày nữa là sang năm mới, có lẽ nó cũng không nhịn nổi nữa đâu.”

Sự thật đã chứng minh, quả nhiên tính nhẫn nại của đứa bé này rất tốt, thẳng đến ba mươi tết, vẫn không có động tĩnh gì.

Trang Minh Tâm sợ sẽ sinh ở Từ Ninh cung, tuy nói có Trịnh Thái Hậu trấn thủ, không có kẻ xấu nào dám làm loạn, nhưng những đồ dùng cần khi sinh nàng chuẩn bị vẫn còn ở Chung Túy cung, rốt cuộc thì vẫn không có tự tin.

Mang theo túi đồ đó đến gia yến cũng không ổn, dẫu sao bên trong đó đều là những loại hung khí như dao phẫu thuật, phuốc sét đỡ đẻ, năm mới không may mắn.

Cho nên nàng không dám lăn lộn, biết điều đợi ở Chung Túy cung.

Hai vị trù tử của phòng bếp nhỏ, xuất hết kỹ năng của bản thân, giúp nàng thu xếp một bàn cơm đêm giao thừa rất phong phú.

Nàng ăn mà vô cùng thỏa mãn.

Ăn cơm đêm giao thừa xong, nàng dắt Tướng Quân đi bộ tiêu thực ở ngoài minh gian.

Lúc này Trần Ngọc Thấm và Trình Hòa Mẫn tới một chuyến, ngoài miệng nói là quỳ bái năm mới với nàng, nhưng thực ra là có chút không yên tâm về nàng.

Trang Minh Tâm kêu Quỳnh Phương thưởng cho mỗi người các nàng ta một phong bao đỏ thẫm.

Giờ hợi chính khắc, Dục Cảnh đế chạy tới từ Từ Ninh cung.

Sau khi vào cửa, trước tiên gọi người phủi hết tuyết trên người, hơ người bên cạnh lư hương một hồi lâu rồi mới đi vào đông thứ gian.

Hắn cười nói: “Bên ngoài tuyết rơi, giống như lông ngỗng vậy, tuyết rơi đúng lúc báo hiệu một năm được mùa, là điềm tốt, ái phi nhất định sẽ hạ sinh thuận lợi.”

Chuyện tuyết rơi bên ngoài, Tiểu Mãn đã bẩm báo với nàng lúc trước, Trang Minh Tâm nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ cười nói: “Hoàng thượng lời vàng ý bạc, người nói thuận lợi dĩ nhiên là sẽ thuận lợi.”

Dục Cảnh đế mím môi khẽ cười, đắc ý nói: “Đó là đương nhiên.”

Trong đầu lại nghĩ, nếu quả thật hắn có thể lời vàng ý bạc là tốt.

Trang Minh Tâm chuyển đề tài, hỏi: “Người tới sớm như vậy, không đón giao thừa với thái hậu nương nương sao?”

Dục Cảnh đế cười nói: “Cơ thể trẫm ở nơi đó, nhưng lòng lại ở chỗ này của ái phi, mẫu hậu nhìn thấy phiền lòng nên dứt khoát đuổi trẫm về.”

Nàng cũng không giả vờ rộng lượng, ngược lại cầm lấy tay hắn, yếu thế nói: “Người trở về sớm một chút cũng tốt, thần thiếp một thân một mình đợi ở trong cung điện rộng lớn như vậy, vô cùng sợ hãi.”

Thường ngày nàng mạnh mẽ biết bao, ngay cả mổ bụng, moi tim, móc gan cho thi thể người chết mà mặt cũng không đổi sắc, bây giờ lại sợ thành như vậy…

Dục Cảnh đế đau lòng vô cùng, lập tức kéo nàng vào trong ngực, vuốt lưng nàng, ôn nhu nói: “Đừng sợ, trẫm ở đây.”

Trang Minh Tâm làm ổ trong ngực hắn nhếch mép lên một cái, Vệ hiền phi đã thiết lập xong sân khấu cho nàng, dù sao nàng cũng phải lên hát mấy câu chứ, tránh phụ lòng ý tốt này của người ta có phải không?

Quy củ của tổ tông là phải đón giao thừa, Trang Minh Tâm làm ổ trong ngực Dục Cảnh đế lúc ngủ lúc tỉnh, cuối cùng cũng miễn cưỡng đến giờ tý.

Dục Cảnh đế lại ngồi ngự liễn đi bái tế tổ tông, rồi lại vất vả chạy về.

Hai người rửa tay một phen xong, vội vàng ngủ lại.

Ngày mai Trang Minh Tâm có thể tiếp tục vùi trong Chung Túy cung lười biếng, nhưng Dục Cảnh đế không được, ngày mai văn võ bá quan phải vào cung để triều hạ, hắn có muốn ngủ nướng cũng không thể.

Nhưng vừa mới ngủ được một lúc, Trang Minh Tâm lại chợt cảm thấy ở thân dưới chợt ươn ướt, ngủ mơ mơ màng màng làm nàng quên mất chuyện mình hoài thai, cho rằng đây là quỳ thủy.

Sợ làm bẩn ra chăn nệm ga trải giường, nàng vội vàng bò dậy, chuẩn bị mở tủ đầu giường lấy băng vệ sinh được làm bằng vải bông.

Nhưng mà bò dậy lại không dậy nổi, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhớ tới chuyện mình đang hoài thai hơn chín tháng rồi.

Nàng vội vàng đánh thức Dục Cảnh đế, kinh hoảng nói: “Ta vỡ ối rồi, sợ là muốn sinh, người mau gọi người kêu thái y và bà đỡ tới.”

“Muốn sinh?” Dục Cảnh đế lăn lông lốc bò dậy, không chút nghĩ ngợi mà hô lớn ra bên ngoài: “Quỳnh Phương? Thôi Kiều? Ai trực đêm ở bên ngoài?”

“Có nô tỳ.” Quỳnh Phương cũng không để ý đến mất lễ nghi nữa, vừa khoác xiêm y vừa vọt vào, miệng vội vàng nói: “Nương nương sắp sinh sao?”

Bởi vì đã qua ngày dự sinh năm sáu ngày, Quỳnh Phương sợ bât cứ lúc nào Trang Minh Tâm cũng có thể sinh, lại không yên tâm người khác, mỗi ngày đều trực đêm phía sau màn che ở đông thứ gian.

Lúc này vừa nghe hoàng thượng kêu tên mình là đã biết không ổn rồi.

Dục Cảnh đế cũng không nhìn nàng ta, phân phó một chuỗi: “Kêu bà đỡ đến, sau đó phái người lập tức đến Thái Y Viện mời thái y, kêu toàn bộ thái y đang trực đến hết cho trẫm!”

“Dạ.” Quỳnh Phương đáp một tiếng, vội vã chạy ra ngoài kêu người.

Trang Minh Tâm đau đẻ một hồi, lúc này đã không còn cảm giác gì nữa, nghe vậy còn có lòng dạ thảnh thơi khuyên nhủ: “Tùy tiện kêu một thái y là được, kêu tất cả tới làm gì? Cẩn thận làm trễ nãi chữa trị cho người khác.”

Thái y của thái y viện, không chỉ phải phục vụ các chủ tử trong cung, mà khi những tông thân và đại quan hiển quý bên ngoài mời, cũng không dám không để ý tới.

Dục Cảnh đế bá đạo hừ lạnh một tiếng: “Trời đất bao la ái phi lớn nhất, lúc này ai bị bệnh cũng phải chịu đựng cho trẫm, dám cướp thái y với ái phi, cẩn thận cái đầu chó của bọn họ!”

Trang Minh Tâm: “…”

Thôi vậy, dù sao bây giờ vừa mới giờ dần chín khắc, bên ngoài lại có tuyết rơi nhiều, chắc không đến nỗi có người mời thái y ngay vào lúc này.

Quỳnh Phương đi ra ngoài thét lớn một tiếng, toàn bộ chính điện Chung Túy cung đều bị kinh động.

Không lâu sau, Thôi Kiều dẫn hai bà đỡ ở hậu điện đi vào.

Hai bà đỡ tiến lên mời Dục Cảnh đế ra ngoài, cởi quần của Trang Minh Tâm ra kiểm tra một lần, một bà đỡ cười nói: “Vừa mới bắt đầu, còn sớm lắm.”

Một bà đỡ khác nói với Tạ Kiều: “Làm phiền cô cô chuẩn bị đồ ăn cho nương nương.”

Lại quay đầu nói với Trang Minh Tâm: “Nương nương ăn sáng song, cũng đừng nằm xuống giường nhỏ nữa, phải xuống đất đi đi lại lại, như vậy mới dễ sinh.”

Trang Minh Tâm chưa từng được ăn thịt heo, nhưng dầu gì cũng đã tận mắt thấy heo chạy, chút kinh nghiệm này vẫn phải có, nghe vậy “Ừ” một tiếng.

Đồ ăn sáng cực kỳ phong phú, là những thức ăn mà phi tần trong cung thường dùng trước khi sinh.

Trang Minh Tâm ăn no đến bảy tám phần là dừng lại.

Ăn không đủ no không có sức, ăn quá no cũng không được, gia tăng gánh nặng cho dạ dày.

Vốn Dục Cảnh đế định đi bộ cùng nàng, nhưng Cao Xảo lại ba lần bốn lượt tới thúc giục, hắn không thể làm gì khác hơn là một bước ba quay đầu ngồi lên ngự liễn, đến điện Kim Loan, tiếp nhận triều bái của văn võ bá quan.

Dựa theo những lời giải thích của bà đỡ, nếu như tử cung của nàng mở nhanh, đến nửa buổi chiều sẽ sinh, còn nếu tử cung mở chậm thì tới giờ lên đèn ban đêm chỉ sợ cũng chưa chắc có thể mở hết hoàn toàn được.

Cho nên hắn nghĩ nhiều lắm là gần nửa ngày thì bản thân có thể tiếp nhận hết triều bái, sau đó chạy về bầu bạn với nàng khi sinh, cũng kịp.

Nhưng rốt cuộc thì Trang Minh Tâm cũng đã trải qua thời gian dài luyện tập, thể chất không phải là thứ là những nhi nữ khuê các kia có thể so sánh.

Vừa mới giờ tỵ chính khắc Cao Xảo đã mặt đầy vui vẻ vọt vào đại điện, cao giọng bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Gia quý phi nương nương hạ sinh một vị hoàng tử, mẫu tử bình an.”

Dục Cảnh đế đứng lên ngay lập tức, không thể tin nói: “Đã sinh xong rồi sao?”

Nội các thủ phụ Trang Hi Thừa đã trở lại triều đình vào tháng chín năm ngoái nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười vừa vui vẻ yên tâm lại đắc ý, ngay sau đó nghiêm mặt lại, nghiêm trang nói: “Gia quý phi nương nương chẳng những sinh hoàng tử cho hoàng thượng, mà lại còn sinh vào đúng vào thời điểm khắp chốn vui mừng như hôm nay, đây là niềm vui của hoàng thượng, cũng là niềm vui của Đại Tề.”

Dừng một chút, ông ta chắp tay lạy bái một cái, cất cao giọng nói: “Cho nên theo lão thần thấy, hoàng thượng nên đại xá thiên hạ, bày tỏ vui mừng, cũng có thể cầu phúc thay tứ hoàng tử.”

Nội các thủ phụ Trần Thế Lễ lập tức nhảy ra phản đối: “Hoàng thượng không thể.”

Trình Kính cũng không cam lòng yếu thế, phụ họa nói: “Vi thần cảm thấy không ổn.”

“Như vậy, các vị nội các, các thần hãy bàn bạc phân rõ ra rồi đến chỗ trẫm nói, trẫm không rảnh ở đây nghe các ngươi chèo kéo phân tích.” Dục Cảnh đế phất ống tay áo một cái rồi bước nhanh ra ngoài.

Cao Xảo vội vàng cao giọng nói: “Bãi triều!”

Trần Thế Lễ thu hai tay vào trong áo, liếc nhìn Trang Hi Thừa một cái, hừ nói: “Không phải chỉ là sinh ra một tứ hoàng tử thôi sao, trong cung cũng chẳng phải chỉ có một mình tứ hoàng tử là hoàng tử, ông hưng phấn thành ra như vậy, cũng không sợ người ta chê cười sao?”

Trang Hi Thừa vuốt ria mép của mình, cười híp mắt nói: “Tôn nữ của người nào đó đến nay còn là một quý nhân nhỉ, vậy mà cũng không sợ người ta chê cười, lão phu có một tôn nữ ở phân vị quý phi trên cao, có gì mà phải sợ người ta chê cười chứ?”

Trần Thế Lễ: “…”

Trình Kính không hề mở miệng mà cũng bị dính líu vào: “…”

Không đề cập tới chuyện Gia quý phi sinh hoàng tử, phân vị quý phi của nàng đã áp chế trên quý nhân mấy bậc rồi, hai người ở đây quả thực là đuối lý, không thể làm gì khác hơn là ảo não rời đi.

Lúc này những quan viên khác mới rối rít tiến lên chúc mừng Trang Hi Thừa.

Trang Hi Thừa cười híp mắt nghe, nhưng cũng chỉ là nghe

Hai tôn nữ nói ông ta là một người ham mê làm quan, trước kia có lẽ là vậy, nhưng sau một lần đi dạo quỷ môn quan, ông ta đã sớm nhìn thấu.

Sở dĩ trở lại triều đình, cũng chỉ là muốn chống lưng cho tôn nữ mấy năm, chờ khi nàng có thể đứng vững gót chân, ông ta sẽ thừa dịp lui về.

Mà ngày này, sợ là sẽ không quá xa nữa đâu.
Bình Luận (0)
Comment