Hôm ấy, số thị tòng Trưởng công chúa dẫn theo vào Thượng lâm viên cộng lại có hai mươi ba người. Bọn họ theo chức sự lần lượt đứng giữa sân, vẻ mặt tuy có nghi hoặc, nhưng chẳng ai lộ ra hoảng hốt bất an.
Phó Quyết trước tiên gọi mấy quản sự tới hỏi. Người phụ trách tiệc rượu thì ở mãi trong bếp của Thượng lâm viên, kẻ lo bày trí dạ yến thì buổi chiều đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy. Đến tối, đăng lâu và thủy đạo đều không cần trông giữ, hai chỗ gác cao chỉ thắp đèn, lan can quanh cũng chỉ quét dọn sơ qua rồi thôi. Những người khác thì tụ ở Đấu xảo đài, bái sao Khuê và Hoa các, còn mấy kẻ nghênh khách buổi tối đều đứng ở chỗ đông người chờ sai phái.
Hỏi một lượt, vẫn chẳng thấy chỗ nào sơ hở, cũng không ai thấy hành tung khả nghi.
Phó Quyết trầm mặc, chưa nói. Tôn Lăng nhịn không được:
“Hôm đó trong viên còn có Ngự lâm quân giữ trách nhiệm riêng. Nếu ngay cả hạ nhân phủ công chúa còn không phát hiện, thì Ngự lâm và thị tòng các nhà khác càng khó mà phát hiện.”
Tần Chiêm đứng ở cửa, nói:
“Chuyện Tề tiểu thư tự mình đi Vọng Nguyệt lâu vốn đã kỳ quặc. Có lẽ nàng cùng ai đó đã hẹn ước, cả hai cố ý tránh mặt người khác?”
Phó Quyết gật nhẹ:
“Không loại trừ khả năng ấy. Nhưng giờ không có manh mối, khó xác định nàng hẹn với ai.”
Tần Chiêm đưa mắt về phía tây bắc, khẽ thở dài:
“Mấy hôm nay công chúa cũng buồn khổ. Vốn nàng ưa náo nhiệt, mới nghĩ mở yến mừng tiết Thất tịch, ai ngờ lại xảy ra cơ sự này.”
Phó Quyết nhìn sang:
“Hôm ấy, phò mã vẫn luôn ở Tiết Phương quán cùng công chúa. Trước đó trong yến hội, từng thấy điều gì khác thường chăng?”
Tần Chiêm hơi ngẫm nghĩ:
“Nếu nói có liên quan Tề tiểu thư, ta chỉ biết nàng từng tranh chấp đôi lời với nhị tiểu thư Uy Viễn bá phủ. Khi ấy ba người họ theo nương nương xuất cung, bàn tiệc ngồi cạnh chỗ chúng ta.”
Phó Quyết vốn đã biết việc này. Thấy đến công chúa phủ cũng chẳng hỏi được thêm, bèn nói:
“Trong phủ nếu ai nhớ ra điều gì, có thể lập tức đến Đại Lý Tự hay Hình bộ báo quan, hoặc trực tiếp cho người đến vương phủ cũng được.”
Tần Chiêm gật đầu. Phó Quyết định cáo từ, Tôn Lăng thì muốn lưu lại thăm công chúa. Lúc này Tần Chiêm nói:
“Nàng vừa uống thuốc ngủ, vẫn là chứng bệnh cũ chẳng uống được rượu. Nếu chờ nàng tỉnh, e phải mất một canh giờ.”
Tôn Lăng nghe thế đành nói:
“Vậy ta mai lại đến thăm.”
Tần Chiêm đáp lời, tự thân tiễn họ ra ngoài.
Tới cổng, Phó Quyết hỏi thêm:
“Công chúa có bệnh không thể uống rượu ư?”
Tôn Lăng khẽ gật:
“Thuở nhỏ công chúa từng mắc bệnh, từ đó để lại chứng hư hàn, mỗi năm đều phát mấy lần, lại không được uống rượu. Nhưng như phò mã nói, công chúa vốn tính hiếu náo, không thích kiêng kỵ. Lần này e là vì uống rượu đêm Thất tịch, nên mới tái phát. Mỗi khi phát bệnh, nàng đều phải nằm dưỡng vài ngày mới khỏi.”
Phó Quyết lần đầu biết trưởng công chúa có chứng cũ, lại nghĩ, việc nàng vô tự cho tới nay, có lẽ cũng vì căn bệnh này.
Lên xe, Thích Tầm nói:
“Phò mã ở công chúa phủ, có vẻ là người chẳng vướng tục sự.”
Phó Quyết đáp:
“Ý nàng nói việc phò mã nhớ sai đầu bếp hôm đó?”
Thấy nàng gật, hắn cũng nói:
“Ta cũng để ý. Nhưng phò mã vốn là văn nhân, có lẽ không lưu tâm đến việc ấy.”
Thích Tầm hỏi:
“Vậy vương gia, nay phải làm sao?”
Phó Quyết nói:
“Chờ xem Tống thiếu khanh có gửi tin về không.”
Nói xong, hắn lại vén rèm ngó sắc trời, thấp giọng:
“Chuyện Mật Châu, ta sẽ sớm cho người báo với Giang Mặc. Nàng và hắn chớ nên gặp gỡ nhiều, chuyện này không cần can dự.”
Phó Quyết chợt nhớ ra điều gì:
“Ngọc Nghi Sương có biết chuyện Mật Châu không?”
Thích Tầm lắc đầu:
“Ta đoán là không. Nếu biết, ca ca tất không thể không nhắc tới. Hơn nữa, tỷ ấy ở hí lâu, chẳng giúp gì được, ca ca cũng chẳng có lý do nói cho tỷ ấy.”
Nàng tuy nói thế, nhưng trong lòng vẫn chưa dám chắc:
“Hay là ta đi một chuyến Trường Phúc hí lâu? Đã nhiều ngày chưa gặp tỷ ấy, coi như đến thăm.”
Phó Quyết trầm ngâm một thoáng:
“Chiều nay, ta phải vào cung, nếu không, hẳn ta đã muốn đi cùng nàng.”
Thích Tầm hơi lấy làm lạ. Hắn lại thật sự muốn đồng hành sao?
“Vậy mai đi được không?”
Nàng đáp:
“Tất nhiên được. Cũng chẳng phải chuyện gấp. Nhưng… vương gia vì sao muốn đến hí lâu?”
Phó Quyết nói:
“Trước nay, chưa từng để tâm nàng ấy. Nay biết nàng ấy là tiểu thư Lục gia, ta muốn gặp một lần.”
Trong lòng Thích Tầm lại dấy lên cảm giác kỳ lạ. Phó Quyết không chỉ che chở nàng, khoan hậu với Giang Mặc, nay còn muốn quan tâm đến Ngọc nương… Lẽ nào thật chỉ vì tình giao thế hệ trước?
Thấy nàng nhìn mình chăm chú, Phó Quyết khẽ động tâm, vội nói:
“Ta tuyệt không có ý khác.”
Thích Tầm ngẩn ra, rồi bật cười:
“Ta chỉ thấy lạ, không ngờ vương gia lại quan tâm Ngọc nương thôi.”
Phó Quyết đáp:
“Đã che chở được Giang Mặc, tự nhiên không thể bỏ sót một ai. Nàng ấy còn chưa biết ta đã rõ thân phận các nàng, mai ngươi gặp nàng ấy, cũng chớ nhiều lời, tránh sinh biến.”
Thấy nàng gật đầu, hắn nói tiếp:
“Giờ ta đưa nàng về Đại Lý Tự, tối vào cung xong, lại xem Tống thiếu khanh có gửi tin gì về.”
Xe ngựa theo ngự đạo chạy thẳng về phía tây, chẳng bao lâu đến nha môn Đại Lý Tự, đưa Thích Tầm xuống rồi Phó Quyết mới tiếp tục vào cung.
Thích Tầm bước vào trong, thấy Tống Hoài Cẩn và mọi người còn chưa về.
Nàng chờ đến tận lúc mặt trời xế bóng, Vương Túc và Chu Huân mới về trước. Hai người một ngày chạy ba nhà, còn bị một chỗ đóng cửa từ chối, mệt phờ rã rượi. Vừa ngồi nghỉ uống trà, Tống Hoài Cẩn cùng mấy người khác cũng nối nhau trở lại. Nhìn thấy Thích Tầm ở đây, ai nấy đều hiểu không cần đến Thượng lâm viên gặp Phó Quyết nữa.
Uống vài ngụm trà mát, Tống Hoài Cẩn thở dài:
“Không hỏi ra manh mối gì đặc biệt. Ai nấy đều giữ miệng thận trọng, không dám chỉ điểm người khác. Hôm nay, đến Thị lang Binh bộ phủ, tiểu thư nhà ấy úp mở mấy lần. Ban đầu nói chỉ đến Thượng lâm viên một lần, sau lại bảo hai lần, cuối cùng sợ hãi quá, lộ ra là đã đến bốn lần.”
Vương Túc tiếp lời:
“Đâu chỉ thận trọng, mà còn sợ bị lôi vào. Hôm nay đến Viễn Ninh bá phủ, họ lấy cớ lão phu nhân bệnh, không cho chúng ta vào hỏi.”
Tống Hoài Cẩn cau mày:
“Còn có chuyện như vậy?”
Tạ Nam Kha ở bên xen vào:
“Đã thế, phủ ấy phải điều tra kỹ càng.”
Chu Úy nói:
“Chúng ta có nên đến Tề Quốc công phủ nhiều lần hơn không?”
Mọi người rì rầm bàn bạc. Tống Hoài Cẩn hỏi Thích Tầm:
“Ngươi đi cùng vương gia đến Trưởng công chúa phủ rồi?”
Thích Tầm gật:
“Có gặp cả quận chúa. Nhưng bọn họ đều không biết đêm ấy có gì khác lạ. Vụ này tra đến nay, dường như đi sai hướng. Những khả năng đoán được trên mặt, đều không đúng.”
Tống Hoài Cẩn trầm ngẫm:
“Theo kinh nghiệm trước, hoặc như vương gia nói, là có kẻ nói dối, hoặc chúng ta đã bỏ sót chi tiết nào đó. Hung thủ hành tung kín đáo, nhưng tuyệt không thể không lộ một chút sơ hở.”
Nói xong, hắn nhìn ra ngoài:
“Giờ đã muộn. Vương gia mà đến, e cũng thất vọng thôi.”
Mặt trời dần chìm xuống, mây trời đỏ rực. Phó Quyết vào cung đã nửa ngày, đến giờ vẫn chưa thấy đến. Đợi thêm chừng hai tuần trà, một kỵ mã phi nhanh tới nha môn.
Chẳng bao lâu, Lâm Vi theo sai dịch vào, hành lễ rồi nói:
“Tống đại nhân, vương gia sai ta nhắn, đêm nay có việc phải ở lại trong cung, không thể đến đây. Muốn hỏi các ngươi hôm nay tra được gì?”
Tống Hoài Cẩn thuật lại tường tận, lại hỏi:
“Vương gia vì việc gì mà lưu lại?”
Lâm Vi thở dài:
“Là chuyện nghị hòa. Tề tiểu thư gặp chuyện mới hai ngày, bên Tây Lương đã muốn thừa cơ gây rối, dồn dập dâng biểu, muốn định sẵn người kết thân. Bệ hạ cũng sốt ruột, sợ sinh biến, nên muốn chốt Lữ gia tiểu thư.”
Mọi người đồng loạt kinh hãi. Tống Hoài Cẩn bật dậy:
“Nhanh vậy đã định Lữ tiểu thư?”
Lâm Vi vừa nhắc đến người Tây Lương liền sa sầm mặt:
“Hôm trước vì việc của quận chúa, bệ hạ đã trách mắng sứ giả Tây Lương, bọn họ đuối lý, trong chuyện cống nạp cũng chẳng dám mặc cả nữa. Hai mươi năm cống phẩm, lần này họ đành ngoan ngoãn đáp ứng. Nhưng tên Tây Lương nhị hoàng tử kia lại cố tình giở quẻ, biết án của Tề tiểu thư còn chưa rõ, nên cứ quấy nhiễu đòi định người. Trong hai nàng Lữ tiểu thư và Đỗ tiểu thư, bệ hạ, Thái hậu và Hoàng hậu đều thấy Lữ tiểu thư thích hợp hơn.”
Thế lực Đỗ gia và Lữ gia vốn chênh lệch rất xa, mọi người cũng chẳng lấy làm lạ. Chỉ là vụ án của Tề Minh Đường còn chưa định, nay đã vội chọn người mới, e rằng nhà họ Tề tất chẳng phục. Nhưng việc này vốn không phải chuyện Đại Lý Tự có thể can thiệp.
Tống Hoài Cẩn bèn nói:
“Vậy phiền Lâm thị vệ về bẩm lại với vương gia, nay đã muộn, mai chúng ta sẽ tiếp tục đi hỏi thêm một lượt.”
Lâm Vi đáp:
“Được. Nếu tối nay thật sự chốt người, hai vị tiểu thư hẳn phải xuất cung, rồi còn chuẩn bị lễ sách phong. Vương gia muốn trước khi lễ sách phong cử hành, nhất định phải tìm ra hung thủ, tránh để chuyện này lưu lại bóng mờ.”
Tống Hoài Cẩn gật đầu, lại tiễn Lâm Vi thêm mấy bước. Đợi y đi khỏi, mọi người trong Đại Lý Tự mới tan sở.
…
Thích Tầm hôm đó một mình về nhà. Hôm sau đến nha môn từ sớm, thì Tống Hoài Cẩn đã dẫn người đi rồi. Nghĩ ngợi một hồi, nàng bèn đến chỗ Ngụy Văn Tu, hỏi mượn mục lục trọng án những năm gần đây trong kinh.
Nàng nói:
“Vụ này mịt mù, tuy người chết là Tề Minh Đường, nhưng mấu chốt chưa chắc liên quan nhà họ Tề. Có lẽ đêm ấy nàng nhìn thấy điều không nên thấy, mới bị xô khỏi Vọng Nguyệt lâu. Ta đang nghĩ, phải là chuyện lớn đến mức nào, mới khiến kẻ khác nảy ý giết người diệt khẩu…”
Nói rồi ánh mắt dừng ở tủ hồ sơ đóng kín:
“Hôm đó trong Thượng lâm viên toàn là thế gia vọng tộc, chẳng biết rốt cuộc giữa họ có ân oán dây mơ rễ má gì. Giờ ta không tiện đi khắp nơi dò xét, nên muốn xem trong Đại Lý Tự, có hồ sơ nào liên quan tới các nhà ấy chăng.”
Ngụy Văn Tu nghe một lúc mới hiểu, liền hỏi lại:
“Ý ngươi là muốn tra xem trong đó có cừu oán từ xưa, hay quan hệ dính dáng nào từng bị giấu kín?”
Thích Tầm gật đầu. Ngụy Văn Tu thấy thế thì tán thưởng:
“Đúng là chủ ý hay. Đại Lý Tự vốn phụng công vụ, nhưng những án cũ trong này cũng nhiều manh mối. Hoặc là liên quan mạng người tiền bạc, hoặc là động tĩnh trên triều. Cái gì cũng có, đủ cảnh nhân sinh. Đây, mấy năm gần đây, ngươi cứ từ từ xem. Có điều, muốn tìm được thứ hữu ích, e cũng chẳng dễ đâu.”
Thích Tầm vốn là ngẫu hứng đến tra hồ sơ, nhưng so với ngồi chờ cũng hơn. Hơn nữa, nghĩ đến lời Phó Quyết nói, rằng Loạn Dao Hoa năm ấy e là do nhiều thế lực cùng thúc đẩy, nàng lại càng mong tìm ra chút đầu mối liên quan.
Hồ sơ rườm rà, chỉ riêng lật mục lục cũng mất nửa ngày. Đến giờ ngọ, Tạ Nam Kha và Chu Úy quay về nghỉ rồi lại đi ngay. Đến gần giờ Thân, Phó Quyết mới tới nha môn.
Bên ngoài có người vào báo, Thích Tầm và Ngụy Văn Tu vội ra nghênh tiếp. Khi ấy Tống Hoài Cẩn còn chưa về, Phó Quyết liền vào ngồi trong chính đường. Thích Tầm dâng trà, hắn liền nói:
“Đỗ Ngọc La và Lữ Diên đã ra khỏi cung từ tối qua. Thánh thượng đã định cho Lữ Diên gả sang Tây Lương, chẳng bao lâu sẽ hạ chỉ sách phong làm công chúa.”
Tuy Lâm Vi đã nói qua, nhưng giờ nghe lại, Thích Tầm vẫn thấy quá gấp. Nhưng nghĩ kỹ, lại dường như cũng hợp lẽ.
“Nhà họ Tề chắc chẳng cam tâm. Chỉ là chúng ta vẫn chưa có manh mối gì quan trọng…”
Phó Quyết nói:
“Hôm qua họ Tề đã biết tin, sáng nay liền vào cung gặp thánh thượng, quả nhiên bất mãn. Nhưng việc liên quan nghị hòa, mà Tề Minh Đường đã chết, cũng chẳng có cách nào khác. Dẫu định Lữ Diên, nhưng khi hung thủ còn chưa lộ mặt, hai người kia vẫn nằm trong diện khả nghi. Cho nên nhất định phải tìm ra hung thủ trước khi chiếu sách phong ban xuống.”
Sau đó lại chờ thêm nửa canh, Tống Hoài Cẩn mới mang người trở về. Đến nay, họ đã thăm hết các nhà từng dự yến. Thế nhưng manh mối hữu dụng vẫn ít ỏi.
Nghe xong tường trình, Phó Quyết chau mày, mọi người khác cũng lặng lẽ, không khí thoáng căng thẳng. Nay vụ án đã tròn hai ngày, nếu trong ba ngày không tìm được mấu chốt, về sau chỉ càng khó bề phá giải. Huống chi hung thủ ẩn trong tối, át sẽ tìm cách thoát tội.
Thấy ai nấy đã mệt mỏi sau cả ngày chạy hỏi, Phó Quyết bèn nói:
“E rằng vẫn phải trở lại Thượng lâm viên, xem hiện trường còn sót điểm gì chăng. Lời khai của các nhân chứng, cũng chỉ có thể đối chiếu tại đó. Hôm nay mọi người nghỉ đi, tối nay bản vương tự mình đến xem lại.”
Trời ngoài đã tối. Tống Hoài Cẩn cùng mọi người chỉ cho là vương gia thương thuộc hạ. Phó Quyết cũng không nói nhiều. Trước khi rời, hắn gọi Thích Tầm đến gần, nói đôi lời.
Mọi người chỉ thấy nàng đáp, rồi cáo từ theo hắn đi ra. Chẳng mấy chốc, hai người đã rời khỏi nha môn.
Mọi người nhìn nhau, Tống Hoài Cẩn khẽ ho khan:
“Vương gia chắc mang Thích ngỗ tác đi nghiệm thi.”
Ra khỏi cửa lên xe, Phó Quyết lại dặn Lâm Vi cho xe đi Quảng An nhai.
Thích Tầm lấy làm lạ:
“Không phải nên đến Thượng lâm viên trước sao?”
Phó Quyết đáp:
“Hôm nay, có người gặp Giang Mặc về báo, nói Ngọc Nghi Sương đã biết chuyện Mật Châu. Không chỉ vậy, đêm qua Giang Mặc còn gặp nàng ấy, vì Lận Tri Hành vốn thân cận với nàng ấy, nay nàng ấy muốn mượn tay hắn.”
Thích Tầm giật mình:
“Đại nhân ở Ngự sử đài, chẳng lẽ tỷ ấy muốn nhờ hắn ta tra vụ án cũ?”
Phó Quyết gật đầu:
“Nàng ấy nghĩ quá đơn giản, hoặc quá tin vào Lận Tri Hành. Nhưng án cũ hệ trọng, nếu nàng ấy khinh suất mà làm, át sẽ lộ thân phận. Nàng gặp nàng ấy, nhớ dặn tuyệt chớ vọng động.”
Thích Tầm tim đập dồn dập. Quả thật không phải ai cũng nhìn thấu như Phó Quyết, đúng hơn là đa số người đều thà tin vào phán quyết đã định, chứ không mạo hiểm vì bọn họ.
Nàng hít sâu một hơi, nhận lời. Xe ngựa xuôi ngự đạo thẳng đến Đông thị. Khi đến Quảng An nhai, trời vừa sập tối.
Đông thị về đêm vẫn náo nhiệt, đèn hoa sáng rực. Phó Quyết vốn muốn gặp Ngọc nương, nhưng thấy Trường Phúc hí lâu trong ngoài sáng đèn, khách khứa đông đúc, bèn bỏ ý định, chỉ dặn Thích Tầm:
“Bản vương chờ ở đầu phố, nàng đi rồi về ngay.”
Thích Tầm gật đầu. Xe vừa dừng ở góc phố, nàng đã xuống, vội vàng chạy vào hí lâu.
Đã lâu không đến, bọn tiểu nhị thấy nàng hơi lạ mặt. Nghe nàng tìm Ngọc Nghi Sương, liền đưa đi, vừa dẫn vừa nói:
“Hôm nay, Ngọc cô nương diễn vở thứ hai, giờ đang hóa trang, ta đi báo một tiếng.”
Nghe vậy, Thích Tầm mới thở phào. Quả nhiên, chẳng bao lâu đã được dẫn vào phòng hóa trang. Ngọc nương trang điểm mới nửa, thấy nàng thì mừng rỡ, lập tức sai người lui ra.
Trước khi rời, a hoàn Xuân Hạnh còn bị nàng gọi lại:
“Đi lấy hộp gấm bằng gấm lam trong phòng ta.”
Xuân Hạnh đáp ứng đi ngay. Ngọc nương kéo tay Thích Tầm vào gian trong, nơi chất y phục. Ngoài kia tiếng nhạc đã nổi, giọng hát vang lên, càng che khuất tiếng trò chuyện.
Ngọc nương mừng rỡ:
“Muội sao lại tới đây?”
Thích Tầm vội nói:
“Tỷ tỷ, ta không có nhiều thì giờ, xin nói ngắn. Chuyện Mật Châu đã biến rồi. Thái giám kia chết rồi, đường ấy coi như đứt. Nhưng tỷ yên tâm, người hầu cũ nhà họ Lục chắc vẫn bình an.”
Ngọc nương mắt khẽ run. Thích Tầm lại hỏi:
“Tỷ cùng Lận đại nhân vốn thân thiết, có phải tỷ định nhờ hắn giúp không?”
Ngọc nương cuống quýt:
“Hôm qua, ta có nói với ca ca, nhưng huynh đã mắng ta, ta sẽ không nhắc đến với Tri Hành nữa, muội yên lòng.”
Thích Tầm siết tay nàng:
“Thế thì tốt. Nay Củng Vệ ty đã biết hậu nhân Lục gia trở lại. Tỷ chỉ cần bảo trọng, những việc khác chớ can dự, kẻo sinh họa.”
Ngọc nương thẹn thùng:
“Là ta nông nổi, vốn chỉ muốn góp sức…”
Đang nói, ngoài kia có tiếng gõ cửa. Xuân Hạnh gọi:
“Cô nương, đồ người muốn đây!”
Thích Tầm tranh thủ:
“Không còn gì khác. Những ngày này ca ca e chẳng thể gặp tỷ. Nếu có việc gấp, cứ đến Đại Lý Tự tìm ta. Ai cũng biết ta từng giúp tỷ.”
Ngọc nương gật đầu. Hai người vừa ra, Xuân Hạnh đã dâng chiếc hộp. Ngọc nương mở ra, lấy ra một chuỗi tràng hạt trầm hương, kéo nàng vào trong, khẽ nói:
“Muội, mấy hôm trước hí lâu chúng ta ra ngoài thành, đến chùa Hoa Nghiêm dâng đèn cho Hoài An. Ta thấy chùa có chuỗi trầm như vậy, được cao tăng gia trì. Ta bỏ thêm tiền hương, xin được hai chuỗi, một cho muội, hộ muội bình an.”
Thích Tầm đón lấy, mỉm cười:
“Tỷ có lòng rồi.”
Ngọc nương tự tay đeo lên cho nàng:
“Không phải vật quý, chỉ là trầm thường, nghe nói trong chùa còn có chuỗi mật lạp, hay pháp khí Phật môn…”
Nói đến đây, Thích Tầm chợt biến sắc:
“Khoan, tỷ nói chuỗi này từ chùa Hoa Nghiêm?”
Chuỗi trầm trong tay nàng đơn giản, trầm như được tiện từ mảnh vụn, còn mới chưa bóng, mùi hương nhàn nhạt. Nhưng thu hút nàng là nút gói nơi cuối chuỗi – một chiếc ngọc khấu tinh xảo, vừa khớp với dây buộc.
Ngọc nương gật đầu:
“Đó là kiểu thường dùng trong chùa, dâng lên Phật rồi mới phát cho người. Ta từng thấy hai chuỗi mật lạp cũng thế. Khấu này còn gọi là bình an khấu, tượng trưng hộ mệnh.”
Chân mày Thích Tầm siết chặt, nàng vội nói:
“Đa tạ tỷ. Ta phải đi ngay.”
Nói xong xoay người bước nhanh, Xuân Hạnh còn ngẩn ngơ. Ngọc nương đuổi theo, chỉ thấy nàng đã chạy thẳng ra cửa.
Trái tim Thích Tầm dồn dập như trống, không chờ thêm được nữa. Nàng lao về góc phố, xông vào xe, suýt ngã vào lòng Phó Quyết.
Phó Quyết vội đỡ lấy:
“Làm sao vậy?”
Thích Tầm giơ chuỗi hạt lên:
“Lữ Diên có vấn đề! Nàng ta đã động tay vào hai chuỗi mật lạp – nàng ta tháo ngọc khấu trên đó đi! Chính vết xước trên cổ tay Tề Minh Đường là do khấu ấy gây nên!”