Ngộ Thượng Quỷ Quỷ (Gặp Gỡ Quỷ Quỷ)

Chương 15

Edit: Tiểu Nhật Dạ

“Đùng!” một tiếng nổ lớn, vang vọng khắp hành lang vắng vẻ, bên trong phòng học vốn đang yên tĩnh bỗng ầm lên tiếng huyên náo. Học sinh xông ra ngoài hành lang, dương khí bỗng nhiên mạnh lên, lệ khí màu đen chậm rãi rút vào trong cánh cửa.

Ngôn Bình thở dài, thu tay lại. Cúi đầu xuống vỗ vỗ túi áo, đối với Sắc quỷ đang thở phào nhẹ nhõm ở bên trong thấp giọng nói: “Chúng ta buổi tối trở lại xem.”

“>_< đạo sĩ, không nên nha, ban ngày đã đáng sợ như vậy rồi, buổi tối…” Bỗng nhiên có một cánh tay vỗ nhẹ nhẹ lên vai Ngôn Bình, Ngôn Bình vội vã quay đầu lại, thấy một phụ nữ đứng ở đằng sau —- có chút quen mắt. “Đây không phải là thầy Ngôn mới tới sao?” Người phụ nữ cười híp mắt nói, “Tiếp theo là tiết của thầy?” Ngôn Bình nhớ ra, đây chính là cô giáo Đỗ ngồi cạnh cửa sổ trong phòng làm việc ban nãy, “A, không, tiết của tôi là tiết cuối sáng nay, tôi nghĩ muốn đi loanh xem hoàn cảnh trường học thế nào thôi.” “Thầy chớ có đi lung tung.” Cô giáo rảnh rỗi nói, “Trong trường học dạo này xuất hiện rất nhiều chuyện kì lạ, hiệu trưởng thế mà lại mời người mới tới, xảy ra chuyện gì, chúng tôi sợ không chịu trách nhiệm nổi.” “Người phụ nữ đáng ghét.” Sắc quỷ ở trong túi áo thấp giọng nói. Ngôn Bình cười một cái, “Trong trường học xảy ra chuyện gì vậy?” Cô giáo bỗng nhiên ghé vào tai Ngôn Bình, thầm thì nói: “Trường học này — có ma.” “A” Ngôn Bình làm bộ hoảng sợ, rùng mình, ngượng ngùng nói, “Cô Đỗ thật biết nói đùa, trên đời này làm gì có ma quỷ a.” “Khụ, thầy không biết.” Cô giáo nhìn xung quanh một chút, rồi chỉ vào cánh cửa trước mặt, nhỏ giọng nói, “Hai tháng trước, có một nữ sinh chết trong phòng này, sau đó trường học liên tiếp xảy ra nhiều chuyện kỳ quái. Có một thầy giáo cấp hai buổi tối về muộn đi ngang qua, sau đó về nhà liền bị bệnh. Có một nam sinh ở cửa sổ bên cạnh gọi bạn, thế nhưng bỗng nhiên cảm giác có người đẩy, từ trên tầng ngã xuống, may mà tầng này thấp, không có vấn đề gì lớn. Còn có mấy chuyện quái dị nữa… Ai, tôi có lòng tốt, coi thầy là bạn mới nói.” Nói xong, cô giáo chuẩn bị rời đi. Ngôn Bình nhìn cô giáo Đỗ sắp rời đi, vội vã gọi lại, “Cô Đỗ, em gái kia… Sao lại chết?” Cô giáo ngập ngừng một chút, “Con gái mới lớn mà, đơn giản là vì chuyện tình cảm hay linh tinh gì đó.” Vừa nói, vừa mất tự nhiên cười cười, rồi vội vã rời đi. Cô giáo đã đi xa, Sắc quỷ mới từ túi áo len lén thò đầu ra, “Là nữ quỷ a.” Hắn còn khinh thường nói, “Phiền toái nhất đúng là nữ sinh, có vài chuyện tình cảm cỏn con thôi mà động một chút liền tìm đến cái chết.” Ngôn Bình dở khóc dở cười, “Chính ngươi cũng là quỷ chết vì tình, làm gì có tư cách để nói quỷ khác.” Sắc quỷ nghẹn lời, không phục hừ một tiếng, chui vào túi áo. Ngôn Bình trở lại phòng làm việc, tiếp tục đọc sách giáo khoa, tay ghi ra một dàn ý dạy học. Vừa nãy do thần kinh căng thẳng, Sắc quỷ giờ không nói gì nữa, chắc cảm thấy mệt mỏi, đã sớm ngã chỏng vó trong túi áo Ngôn Bình đánh một giấc. Quỷ lười, Ngôn Bình âm thầm nói xấu hắn. Sắp tới giờ lên lớp, hiệu trưởng đi tới phòng làm việc, dẫn Ngôn Bình tới phòng học, thống nhất là đi tới lớp 10 ban hai. Hiệu trưởng giới thiệu Ngôn Bình với các em học sinh, nhìn thấy dáng vẻ cổ hủ của thầy giáo mới, học sinh cũng chẳng có vẻ gì là hứng thú, cho nên cũng chỉ làm việc theo thông lệ: điểm danh, từng người một giới thiệu. Màn chào hỏi kết thúc, hiệu trưởng lại căn dặn các em học sinh chú ý nghe giảng và nói thêm vài điều, sau đó liền rời đi. Ngôn Bình dựa theo nội dung có sẵn trong sách giáo khoa mà giảng bài. Nghe thấy âm thanh, Sắc quỷ từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. Ngôn Bình đang đưa lưng về phía học sinh, ở trên bảng đen viết chữ, Sắc quỷ len lén từ túi áo ló ra, “Ngươi vậy mà lại phải giảng bài, ồn ào làm ta không ngủ được.” Không thèm nhiều lời với hắn, Ngôn Bình ấn Sắc quỷ vào lại trong túi áo, xoay người tiếp tục giảng bài. Sắc quỷ buồn chán, từ trong búp bê thế thân bay ra ngoài, phấn khởi nhìn xung quanh phòng học. Thấy học sinh nào cũng đáng yêu, Sắc quỷ liền ghé đầu vào một học sinh trước mặt lè lưỡi làm ngáo ộp. Tên Sắc quỷ ngu ngốc, trong đầu Ngôn Bình len lén mắng, mặc kệ hắn, tiếp tục giảng bài. “…. Thầy Ngôn…” Một nữ sinh bỗng nhiên khiếp sợ rụt rè giơ tay. “Ừ? Có chuyện gì?” Ngôn Bình hỏi. Nữ sinh bỗng nhiên quay đầu nhìn về một phía khác, chính là nơi Sắc quỷ đang nhàm chán chơi đùa, “Thầy… Cái kia… Cái thứ ấy…” Sắc quỷ kinh ngạc ngẩng đầu, Ngôn Bình cũng giật mình kinh hãi. Cô bé này, có khả năng nhìn thấy Sắc quỷ.
Bình Luận (0)
Comment