Edit: Tiểu Nhật Dạ
(phụt máu, щ(ಥДಥщ)!!)
Bỗng nhiên thân thể trượt một cái, Ngôn Bình chợt mở mắt ra mới phát hiện mình đang ngủ trong bồn tắm.
Nước ấm đã hơi nguội, Ngôn Bình vội vàng đứng dậy, rửa sạch bọt xà phòng, mặc áo choàng tắm lên, sau đó lảo đảo trở về phòng. Sắc quỷ đã dọn xong giường, đang chơi máy game của Ngôn Bình.
Ngôn Bình chui vào trong chăn, híp mắt nhìn Sắc quỷ đang say mê nằm úp sấp ở ghế sô pha chơi game, phím tách tách kêu vang.
“Ta phải tắt đèn đi ngủ, ngươi muốn chơi game thì ra phòng khách chơi.”
“Được được được.” Sắc quỷ cầm máy chơi game ra khỏi phòng, tiện tay tắt đèn luôn.
Chỉ trong chốc lát, loáng thoáng nghe thấy hơi thở đều đều của Ngôn Bình từ trong phòng ngủ truyền ra, cho thấy rằng Ngôn Bình đã ngủ. Sắc quỷ trong lòng bỗng nhiên ngứa ngáy, ngay cả máy chơi game trong tay cũng bỏ xuống.
Một bên rón ra rón rén đi vào gian phòng, một bên tự an ủi mình: Sắc — chính là bản chất của sắc quỷ, không cần che giấu.
Mắt Sắc quỷ vẫn đang duy trì công năng nhìn trong bóng đêm, len lén bò lên giường, trong bóng tối cúi đầu nhìn Ngôn Bình đang ngủ say sưa.
Mới vừa tắm xong, gò má trắng nõn của Ngôn Bình ửng hồng, đôi môi thì hồng nhuận ướt át. Giống như một bữa ăn thịnh soạn đang hiện ra trước mắt, ngón trỏ của Sắc quỷ động đậy, tay cũng không đứng đắn giơ lên.
Da Ngôn Bình rất đẹp, tinh tế tỉ mỉ tựa như gấm vóc, Sắc quỷ nhịn không được đưa tay sờ từ hai gò má, đi đến bờ môi, rồi trượt dần xuống dưới, hắc hắc hắc, đạo sĩ uống say, bây giờ động tay hay động chân với hắn thì hắn cũng không biết, thực sự là cơ hội tốt khó gặp a.
Dán môi của mình lên trên môi Ngôn Bình, nhẹ nhàng cắn một chút, cảm giác môi hắn như cánh hoa mềm mại, bỗng nghe thấy Ngôn Bình khe khẽ hừ một tiếng, Sắc quỷ sợ đến mức khẩn trương rụt về, nhưng rồi Ngôn Bình lại không có động tĩnh gì nữa.
Quả nhiên là uống say không hề có cảm giác, Sắc quỷ cười *** đãng cởi nút áo ngủ của Ngôn Bình ra, tay không an phận tiếp tục đưa xuống phía dưới thăm dò, môi trượt theo tay đi xuống, thân thể Ngôn Bình sau khi tắm trơn bóng, hơi thở ấm áp ẩm thấp, chạm tới ***g ngực hồng đào, Sắc quỷ nhịn không được thè lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút, cảm giác Ngôn Bình động động, thấp giọng rên rỉ một tiếng, sau lại khôi phục bình tĩnh.
Ngủ rất say nha. Sắc quỷ tiếp tục cười *** đãng, duỗi đầu lưỡi mút vào điểm hồng hồng trước ngực Ngôn Bình, tay thì dọc theo thắt lưng trượt xuống dưới.
Lá gan Sắc quỷ càng lúc càng lớn, nghĩ nghĩ, hiện tại thân thể là của chính mình, mà đạo sĩ lại uống say — hắc hắc, vả lại thoạt nhìn thân thể của đạo sĩ cũng không lực lưỡng lắm, cho dù là đạo sĩ tỉnh, chỉ sợ là cũng đánh không lại thể lực của mình a. Cười ***, cười ***, dứt khoát tiến vào trong chăn, — đạo sĩ, ta tới rồi.
Sắc đảm bao thiên (*), tay Sắc quỷ chạy khắp người Ngôn Bình, khẽ cắn thân thể Ngôn Bình vài cái, cuối cùng nhịn không được cầm lấy tính khí (*) của Ngôn Bình, nơi đó đã nóng rực lên.
(*) Sắc đảm bao thiên: háo sắc tới liều mạng (tham khảo nghĩa ở https://leosansutu.wordpress.com/%E2%80%A2cum-tu-bon-chu%E2%80%A2/)
(*) tính khí: chính là cái ấy
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Thanh âm lười biếng của Ngôn Bình cất lên.
Sắc quỷ cả kinh, nhất thời trong đầu bách chuyển thiên hồi (*), trước tiên quyết định nhanh tay lẹ mắt đem Ngôn Bình chặn lại rồi giải quyết sau, nghĩ xong liền muốn chế trụ cổ tay Ngôn Bình.
(*) Bách chuyển thiên hồi: ý nói đầu óc quay cuồng rối loạn.
Ngôn Bình dễ dàng trở tay lôi kéo, còn không thèm dùng nhiều khí lực, Sắc quỷ bỗng cảm giác mình mất đi lực đạo, hoàn toàn tùy theo động tác của Ngôn Bình.
Sắc quỷ bỗng chốc biết được sự lợi hại của Ngôn Bình, vội vàng khóc rống lên: “Đạo sĩ, ta sai rồi, ta không dám nữa…”
Ngôn Bình duỗi chân đè chặt Sắc quỷ, khóe miệng nhếch lên, cười gian ác khiêu khích, hạ giọng tới gần lỗ tai Sắc quỷ, “Ngươi nghĩ muốn đùa với lửa sao?”
“Không có… Không có… Ta cái gì cũng chưa làm…”
“Cái gì cũng chưa làm?” Ngôn Bình khẽ cắn lỗ tai Sắc quỷ, “Rất không thành thật a.”
“Đạo sĩ… Ta không dám nữa…” Sắc quỷ cố sức kéo cổ tay mình, lại phát hiện hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.
“Ngươi muốn trốn a?” Ngôn Bình cười *** tà, “Ngươi biết không, bùa ‘Tá thể’, là dùng máu của ta để vẽ, cọ bút là dùng từ tóc của ta. Tấm bùa kia hiện tại đã dung nhập vào thân thể của ngươi, cho nên trong thân thể ngươi có máu của ta, có sinh lực của ta, hoàn toàn bị ta khống chế, ta muốn như nào đều có thể.”
Sắc quỷ khóc lóc thảm thiết, “Đạo sĩ, ta biết sai rồi, ta cũng không dám nữa…”
“Vậy cũng không được…” Ngôn Bình nhẹ nhàng thở dốc, một tay chế trụ hai cổ tay Sắc quỷ, một tay đặt trên người Sắc quỷ, niệm động tinh thần (*), y phục trên người Sắc quỷ từng mảnh một vỡ vụn thành phấn, biến mất trong không khí, “Ngươi đã đốt lên lửa, giờ muốn chạy trốn cũng không còn kịp nữa.” Vừa nói, tay vừa đưa xuống phía dưới dò xét giữa hai chân Sắc quỷ, nắm lấy vật thể đó.
(*) niệm động tinh thần: đại khái là bạn công đang điều khiển lá bùa ‘Tá thể’ trong người bạn thụ theo ý muốn của mình.
Sắc quỷ cả kinh, vội vã giãy dụa dưới thân Ngôn Bình, “Ngôn.. Đạo sĩ… Ngươi thích phụ nữ… Không nên…”
“Ai bảo ngươi ta thích phụ nữ?” Ngôn Bình cười nói, “Nếu như ta thích phụ nữ, ngươi đã sớm tan thành mây khói.”
“A, đạo sĩ, ngươi gạt ta.”
“Ta nào có?” Ngôn Bình âm hiểm cười, tay vuốt ve tính khí của Sắc quỷ, hài lòng nghe tiếng Sắc quỷ rên rỉ, “Thế nhưng lần này chính ngươi không đứng đắn trước đó nha.”