Edit: Tiểu Nhật Dạ
Lúc Ngôn Bình đi ra khỏi phòng bếp, thấy trên bàn ăn chỉ có mỗi Đào Hải trong bộ dáng Hàn Diệp, chắc vẫn đang nghĩ tới lời Ngôn Bình vừa nói, tự kỷ cười hì hì.
“Lão già đâu rồi?” Ngôn Bình hỏi Đào Hải.
“Chú Ngôn á?” Đào Hải giương mắt nhìn Ngôn Bình, “Chú Ngôn nói là đi mua bao thuốc rồi.”
“Mua bao thuốc?” Ngôn Bình ngẩn người, “Ngươi xác định là không nghe nhầm? Cha ta đâu có hút thuốc lá.”
“Không hút thuốc lá?” Đào Hải ngây ngốc nhìn Ngôn Bình, nghi ngờ gãi gãi cằm, “Không thể nào? Chú Ngôn nói là đi mua bao thuốc mà.” Đào Hải dẩu môi, “Ngươi nghi ngờ thính lực của ta ư?”
Ngôn Bình cười cười, duỗi ngón tay búng trán Đào Hải, không nói lời nào, về phòng cầm điện thoại gọi cho Ngôn Hiếu Thiên.
“Cha, cha quay về?” Ngôn Bình ở trong điện thoại hỏi Ngôn Hiếu Thiên.
“Đều không phải là mày đuổi cha mau trở về tìm bạn bài sao? Cha không quay về thì chẳng lẽ cứ ngồi ở đấy để mày ghét à.” Trong điện thoại, Ngôn Hiếu Thiên khoa trương thở dài, “Con trai lớn không thể giữ trong nhà a.”
Ngôn Bình trầm mặc một chút, “Cha, chuyện của Đào Hải, cám ơn cha.”
“Cám ơn cái gì?” Ngôn Hiếu Thiên cười hì hì nói, “Cha con thì có chuyện gì mà phải cám ơn.”
“Thế nhưng….” Ngôn Bình chuyển đề tài, cười nói, “Sợ rằng những chuyện cha làm phải uổng phí rồi.”
Ngôn Hiếu Thiên không thèm để ý, cười cười, “Mấy chuyện này về sau đều là chuyện của mày, cha cũng không quản được nhiều chuyện như vậy. Miễn là mày đừng ở bên ngoài cùng người ta làm bậy, mang bệnh vào thân là được.”
Ngôn Bình cúp điện thoại, Đào Hải ôm Ngôn Bình từ phía sau, đem nửa thân trọng lượng của mình đè lên người Ngôn Bình, “Đạo sĩ, cha ngươi trở về a?”
“Đúng vậy, ông ấy về nhà. —- Ngươi xuống mau, cũng không biết nhìn xem thân thể mình bây giờ là cái gì, còn cho rằng mình là gấu bông chắc? Nặng muốn chết, lăn xuống nhanh.”
“Không muốn.” Đào Hải lắc lắc cái đầu, dứt khoát đu chân lên, cả người đều quấn lấy Ngôn Bình, cúi đầu cắn lỗ tai Ngôn Bình, “Đạo sĩ, hiện tại ta có thân thể rồi, chúng ta làm đi.”
“Không có hứng.” Ngôn Bình cau mày, hất tay Đào Hải quấn trên người mình xuống.
Vừa mới hất xuống một tay, tay khác lại ôm tới, “Đến đây đến đây đi, làm nào.” Tay Đào Hải còn không đứng đắn luồn vào áo, nhẹ nhàng vân vê đầu ti Ngôn Bình.
Động tới nơi mẫn cảm trên thân thể, Ngôn Bình bị trêu chọc, cảm giác hạ thân mình hăng hái dựng lên.
Quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Diệp, Ngôn Bình vô ý thức vung chân, một cước đá Đào Hải sang bên cạnh.
“Tránh sang một bên đi, thấy cái gương mặt này, dương ta cũng héo luôn. ” (cái ấy héo xuống =))))
>_< “Đạo sĩ, ngươi bắt nạt người ta.” Biểu tình mặt mày nhăn nhó kia thực quen thuộc.
Biểu tình quen thuộc, khuôn mặt xa lạ, thật là kỳ dị.
Ngôn Bình bước đến cạnh giường, nhấc cái gối lên, tìm dưới gối hai lá bùa, xoay người liếc mắt hiếu kỳ nhìn Đào Hải, quỷ dị cười hắc hắc, thừa dịp Đào Hải không để ý, liền vươn một tay dán bùa lên trán Đào Hải, ngón tay dùng sức giữ bùa, quát một tiếng, “Phân (tách ra)!”
Một lực lớn đem Đào Hải tách ra khỏi thân thể Hàn Diệp, thân thể Hàn Diệp mất đi linh hồn chống đỡ, ngã xuống mặt đất. Đào Hải dường như bị lực đẩy mạnh, té ngã dưới đất.
“Đạo sĩ, ngươi làm cái gì?” Đào Hải mất hứng ngồi dậy, duỗi chân đá đá Ngôn Bình.
“Không phải là ngươi muốn làm sao?” Ngôn Bình cười meo meo nói, “Chúng ta cùng làm nào.” Nói xong liền vươn tay, dán một lá bùa khác lên người Đào Hải.
Hóa ra chính là ‘Tá thể’, Đào Hải thấy thân thể mình chậm rãi hiện ra. —- Quả nhiên thân thể này nhìn thuận mắt hơn.
“Thế nhưng…” Đào Hải cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, phồng má, dù sao thì thời gian của thân thể này không được lâu, thân thể Hàn Diệp cũng rất tốt rồi mà.
“Để làm tình a.” Ngôn Bình vươn tay kéo Đào Hải, đem hắn đẩy ngã xuống giường, “Dùng thân thể này.” Hoàn chính văn