Ngộ Xà

Chương 11

Editor: Phác Hồng

Đêm nay cực kỳ yên tĩnh, ánh nến nhàn nhạt chớp tắt. Ở đâu đó vang lên thanh âm nho nhỏ của Trầm Thanh Hiên, y nói không to nhưng lại rõ ràng từng chữ một, cùng với nét mặt tràn  đầy chân ý cộng thêm vài phần quyết liệt.

Y nói: “Ta cùng ngươi trăm sông đổ về một biển, được không?”

Y Mặc có chút kinh ngạc.

Như thế nào có thể không kinh ngạc?

Hắn vốn là xà, chỉ vì tính cách lạnh lùng bị người nhìn trúng mà hóa phép, người kia hiện giờ hẳn đang tiêu dao nơi thiên thượng, còn hắn tu luyện đã ngàn năm, sắp tới đây phải chịu một lần thiên kiếp, nếu qua được thì có thể thoát thai hoán cốt lịch vào hàng tiên tôn cao quý, bất quá việc này hai ba trăm năm nữa mới đến. Nhưng lúc này đây lại có một tên phàm nhân Trầm Thanh Hiên, y cứ như vậy đứng trước mặt hắn chuẩn xác nói ra từng chữ: Ta cùng ngươi trăm sông đổ về một biển.

Là cùng về nơi nào? Bầu trời hay nhân gian?

Y Mặc nhìn ra được Trầm Thanh Hiên không có căn cơ tu đạo, việc này liên quan đến mệnh số của y. Trầm Thanh Hiên mệnh cách thịnh vượng, khí chất cao quý, nhưng chỉ ứng với nơi trần gian ô trọc. Tuy hiện tại y phải chịu cảnh chật vật này nhưng chỉ là một đoạn vận rủi mà thôi.

Lần đầu gặp mặt, Y Mặc liền biết đây là cơ duyên của hắn cùng Trầm Thanh Hiên. Đây thật sự là duyên phận. Nếu không như thế nào đang yên tĩnh ẩn trong núi, một ngày kia hắn liền tâm huyết dâng trào tiến vào biệt viện của Trầm gia, còn hiện ra hình xà quấn lấy lan can ở trên đó thong dong phơi nắng, bị Trầm Thanh Hiên xối một chén trà nóng khắp người?

Cho nên giúp y, cũng chỉ là thuận theo thiên mệnh, thoái thác vào mệnh số nhân gian, lại nói Trầm Thanh Hiên đúng là quý nhân của mình, có thể giúp hắn độ kiếp, bản thân y cũng được công đức.

Nếu Trầm Thanh Hiên vượt qua được vận rủi hiện giờ mệnh số liền thuận lợi như nước chảy bèo trôi, tương lai y được phong hầu bái tước, vinh quang tột bậc sẽ cùng hắn vứt bỏ quan hệ. Nhân gian lợi lộc, Y Mặc vốn không để vào mắt, mà mệnh số Trầm Thanh Hiên cũng đã định sẵn vậy, trốn cũng không thoát.

Hơn nữa phàm nhân có sống đến đâu cũng không qua nổi trăm năm. Mà trăm năm với hắn mà nói chỉ là muối bỏ biển. Sinh lão bệnh tử Trầm Thanh Hiên cũng không ngoại trừ, ngày sau cả thi cốt đều hóa tro bụi, hắn vẫn là bộ dạng như cũ, kiếp sau như thế nào. Còn có thể chung đích được sao?

Y Mặc chậm rãi bước đến, đứng trước mặt Trầm Thanh Hiên, cúi đầu bình tĩnh nhìn y, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Ta quả nhiên là coi thường ngươi.”

Trầm Thanh Hiên biết lời nói lúc nãy của y vô cùng liều lĩnh, thậm chí còn mạo phạm, nhưng cũng không đoán được hắn lại nói một câu không đầu không đuôi như vậy. Gương mặt Y Mặc tràn đầy lãnh đạm, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, Trầm Thanh Hiên tựa lí do này khiến tâm tình bình tĩnh. Không ngờ dừng một chút, Y Mặc lại lạnh nhạt nói: “Thân thể tuy gầy yếu, dục vọng lại vô cùng lớn.”

Trầm Thanh Hiên đột nhiên bị hắn đánh giá, nhất thời phản ứng không kịp, nét mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị trước giờ, trố mắt nhìn hắn. Đến khi kịp phản ứng, mặt nổi đầy gân xanh, ngay cả nói cũng không có thứ tự, thấp giọng quát lớn: “Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Y Mặc vẫn khoanh tay đứng đó, trên mặt không chút gợn sóng, chậm rãi nói thêm: “Ta cứu ngươi một mạng, lại chấp nhận giúp ngươi khôi phục thân thể, ngươi liền nghĩ muốn lấy thân báo đáp. Ta còn chưa động dục vọng, ngươi cứ sốt ruột như vậy, thực sự là ngoài ý muốn nha.”

Lần này hắn nói, đã có trật tự rõ ràng, suy nghĩ trong đầu cũng được bộc lộ. Lại mang suy nghĩ trong đầu Trầm Thanh Hiên hung hăng oanh tạc, cả nói cũng không thể.

Y Mặc nhìn thấy y cứ lắp ba lắp bắp, mặt đỏ đến mức giây tiếp theo sẽ phải bốc cháy, bộ dạng bối rối, âm thanh líu ríu trong miệng mãi không phát được. Trầm ngâm một lát hắn liền vươn tay, dùng đầu ngón tay cuộn tròn mân mê khuôn mặt nóng như đang phát nhiệt của Trầm Thanh Hiên, như để kiểm nghiệm, lại cực kỳ giống như khinh bạc.

Nhiệt độ từ đầu ngón tay truyền đến, xúc cảm bóng loáng. Y Mặc xoay nhẹ cổ tay, đem lạnh lẽo từ lòng bàn tay áp đến khuôn mặt đang nóng hực kia, cực ấm.

Sau đó, bàn tay cứ thế chậm rãi vuốt ve, từ thái dương chuyển đến xương gò má, lại vuốt nhẹ hai bên phiến má, cuối cùng dừng tại chiếc cằm thon gầy của Trầm Thanh Hiên. Bị bàn tay lạnh lẽo của hắn vuốt một hồi, nhiệt trên mặt Trầm Thanh Hiên không chỉ không hạ, ngược lại càng nóng.

Cũng không nhìn đến Trầm Thanh Hiên đangtrừng lớn mắt kinh ngạc, Y Mặc cứ theo ý mình sờ soạng, xong mớithản nhiên thu hồi tay, nói: “Gầy chút, nhưng rất tinh xảo.”

Trầm Thanh Hiên “A” nhẹ một tiếng, theo bản năng lùi về phía sau, vừa kịp định thần lại liền trách mắng: “Ngươi coi đây là thương nhân mua bán, còn cần phải kiểm tra sao?”

Y Mặc nâng mắt, thẳng tắp nhìn về phía y, nói: “Ngươi đã muốn lấy thân báo đáp, còn không chịu cho ta kiểm tra xem tỉ lệ như thế nào sao?”

Trầm Thanh Hiên tuy vẫn đỏ mặt nhưng thần trí đã khôi phục phân nửa, thấy hắn không biết xấu hổ nói thẳng như vậy, lại thêm trong phòng chỉ có hai người, còn dựa vào nhau quá gần, hơi thở dây dưa tăng thêm vài phần mờ ám, thẹn quá thành giận liền cất giọng mắng: “Theo lí lẽ của ngươi, ta đúng là vì báo ân. Nhưng ngươi gặp qua nam nhân nào sẽ vì báo ân mà lấy thân báo đáp, chuyện này trong sách chưa từng ghi lại a.”

Y là đang nói chuyện, Y Mặc lại cứ đưa tay, lần theo bên hông y tháo xuống đai lưng.

Bên hông bị buông lỏng, Trầm Thanh Hiên lời nói sắp sửa phát ra bên môi liền nuốt xuống, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, Y Mặc không phải nghe không hiểu, mà là cố ý chuyển phần tâm tư này của y sang chuyện báo ân. Nếu là như thế, giải quyết cũng dễ dàng hơn, mọi chuyện cũng không cần vướng bận.

Trầm Thanh Hiên cẩn thận suy nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng như bị dội nước đá, từng trận lạnh lẽo. Dù sao y cũng đã từng trải, nhanh chóng giấu đi phản ứng, nghĩ chính mình sao có thể là đối thủ của tên xà yêu ngàn năm lão luyện như hắn, vì thế không chút động đậy, tùy ý Y Mặc giải khai xiêm y.

Trong phòng lại khôi phục tĩnh lặng, chỉ có thanh âm rất nhỏ của vạt áo buông lơi.

Trầm Thanh Hiên đưa mắt hướng xuống, nhìn thấy ngoại sam đã cởi phân nửa, vạt áo mở rộng lộ ra y phục tuyết bạch bên trong, lại thấy những ngón tay thon dài hữu lực, linh hoạt đem thắt lưng quanh hông tháo xuống, lại tiếp theo cởi thêm dây nhỏ. Ngón tay lạnh lẽo của Y Mặc thỉnh thoảng đụng đến da thịt trên người, Trầm Thanh Hiên chợt cảm thấy lạnh, trong người hơi hơi khó chịu.

Thấy phản ứng như vậy của y, Y Mặc ngừng tay, sau một lúc yên lặng mới hỏi: “Vẫn nguyện ý lấy thân báo đáp?”

Trầm Thanh Hiên trong chốc lát cũng theo hắn trầm ngâm, sau cười nhẹ một tiếng, chính mình dùng tay tháo xuống mũ quan. Tóc dài loạn rơi, nhè nhẹ từng đợt phủ lấy gương mặt y, che đi cảm xúc.

“Đã báo ân, tự ta muốn thật lòng đối đãi.” Trầm Thanh Hiên khóe môi cong cong, đem mũ quan vứt sang một bên, ngoảnh mặt lại cười đến thong dong: “Đừng nói ngươi là xà, thì khiến ta đông lạnh đến chết. Hàn băng năm đó, ta còn có thể chịu được.”

Y Mặc nghe xong cũng không nói lời nào, chỉ vươn tay xuyên qua vạt áo, chậm rãi mân mê đường cong nhỏ gầy bên hông y.

Trầm Thanh Hiên khẽ run, y cố gắng nới lỏng thân thể, nhắm chặt hai mắt để quên đi tình huống lúc này.Bàn tay lạnh lẽo của Y Mặc không nhanh không chậm xoa nắn đường cong mảnh khảnh, khi thì thong thả, lúc lại mãnh liệt, đem vòng eo thon nhỏ nhanh chóng triệt hạ. Xúc cảm như thủy triều từng đợt dâng lên.

Nhưng khác biệt về nhiệt độ cơ thể nhắc y rằng người đang vỗ về chơi đùa lúc này không phải là đồng loại, mà còn là đồng tính. Tiểu Hiên bé nhỏgiờ phút này lại mẫn cảm đứng lên, Trầm Thanh Hiên chỉ cảm thấy bàn tay đang chà xát từng tấc da thịt trên lưng kia đang không ngừng thiêu đốt thân thể y từ trong ra ngoài, cảm giác được từng đợt tê dại từ thắt lưng truyền xuống hạ thân, thẩm đến từng tế bào đều được vuốt ve an ủi, khiến y không còn cách nào che đậy, tính khí nơi khố hạ mãnh liệt truyền đến đại não từng trận cảm xúc đê mê.

Trầm Thanh Hiên hô hấp rối loạn, vừa mở mắt ra liền sa vào đôi con ngươi lạnh lẽo âm u kia, khí thế binh lính lập tức tan rã, tim đập từng trận liên hồi.

Trầm Thanh Hiên không biết lấy đâu ra dũng khí, kéo lấy vạt áo Y Mặc, áp mặt hắn vào mặt y, chóp mũi chạm nhau, môi kề môi thảng thốt nói: “Mang ta lên giường.”

Nghe được trong thanh âm ẩn chút mềm mại, Trầm Thanh Hiên thoáng đỏ mặt, lại nói:

“Đi đứng không tiện, thân thể gầy yếu, ngươi đối đãi tốt một chút đi.”
Bình Luận (0)
Comment