Ngộ Xà

Chương 17

Editor: Phác Hồng

Tiểu lâu được tạc từ gỗ lim nhàn nhạt tỏa ra ánh nến, tân thiếp Tiểu Đào ngồi ở bên giường. Nàng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, lại là vợ nhỏ vừa mới nhập gia nên chỉ có thể ngồi một hồi trong phòng. Từ đầu buổi chiều, nàng ngồi trong kiệu nhỏ màu lam được người đưa vào tiểu viện không tính xa lạ này cũng đã lâu rồi, thời gian chậm rãi trôi qua, chậm rãi làm nàng nóng lòng. Thậm chí chẳng biết cớ gì nàng lại nghiêng ngả ngủ trên giường, tỉnh lại, vẫn không thấy phu quân bên cạnh.

Tiểu Đào không dám lộn xộn, mặc dù thân thể đã cứng ngắc nàng vẫn không dám nhúc nhích, chỉ biết cúi xuống, chăm chăm vân vê khăn tay tiếp tục đợi chờ. Không biết đã qua bao lâu, trong viện truyền đến tiếng bánh xe vô cùng thân thiết, Tiểu Đào nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong lòng cũng bớt căng thẳng, tâm tính e lệ của nữ nhi vừa mới xuất giá lại dấy lên, hai má ửng đỏ.

Trầm Thanh Hiên bước vào lâu, vẫy lui hết tỳ nữ, tự mình điều khiển lăn y đến gần sương phòng, đẩy cửa ra. Ở ngay trước mắt là búi tóc như mây của phụ nhân, tân nương thẹn thùng cố gắng cúi đầu thật thấp, nàng nghiêng người ngồi bên giường, ánh nến phả vào viền tai nho nhỏ một sắc đỏ bừng.

Trầm Thanh Hiên nhìn bóng dáng kia, con ngươi trong mắt chợt biến sắc, huyền ảo bí hiểm. Đến khi tới gần đã là nụ cười thường ngày, như sơn như thủy không một vết cắt, ngoại trừ mỉm cười cũng chỉ là ôn hòa, không có bất kỳ cảm xúc hỗn tạp. Không ai có thể từ trong mỉm cười của y nhìn ra được gì. Mà có lẽ, ngay cả y cũng không thể.

Trầm Thanh Hiên đứng trước Tiểu Đào, hai người đối mặt lẫn nhau, Tiểu Đào lại càng e lệ, đầu cúi càng thấp, hoàn toàn là dáng vẻ của một tân nương mới được gả vào, chỉ biết e lệ, không biết mặt khác. Trầm Thanh Hiên vươn tay, nâng lên chiếc cằm thon gọn, cổ trắng cũng theo đó nhẹ nhàng nâng lên, y chỉ cảm thấy trên tay là xúc cảm mềm mại đến chán ghét, hơi thở tản mác từng đợt hương thơm. Ngày thường, y chưa từng nhìn kỹ nha đầu này, hiện giờ nàng mặc vào lăng la tơ lụa, đeo vòng châu lấp lánh, lại trở nên có chút xa lạ. Còn thêm chút thẹn thùng e ngại, quả thật là một đóa hoa mỹ quyến, Trầm Thanh Hiên thầm nghĩ.

Nếu là bình thường, Trầm Thanh Hiên cũng không đành lòng làm nàng khó xử. Dù thế nào cũng là nha đầu y nhìn nàng từ nhỏ đến lớn. Trầm Thanh Hiên nhớ rõ mới ngày nào nàng theo sau mẫu thân tiến vào phòng y, cũng là bộ dáng rụt rè. Nàng núp phía sau mẫu thân, một đôi mắt to nhấp nháy sáng trông như một con thỏ nhỏ. Từ lúc nào không hay, nha đầu nho nhỏ đã có thể thành thê thành mẫu người ta rồi. Không tránh có chút cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.

Tiểu Đào không biết y sẽ làm gì kế tiếp, trong lòng vô cùng hỗn loạn, như có con thỏ nhỏ ngang ngược nhảy vào lòng ngực nàng làm loạn, rồi lại ngượng ngùng cùng vô hạn chờ mong. Xuất giá vốn là chuyện trọng đại của tất cả nữ nhân, huống hồ phu quân là người nàng đã hiểu rõ, tuy  thân thể không tốt nhưng lại tuấn tú lịch sự, gia đạo giàu có, dù là làm thiếp, trong lòng cũng thập phần vui mừng. Hân hoan mỗi ngày càng nhiều cùng chút tâm tư kín đáo không thể cho ai biết, nay toàn bộ đã thành sự thật. Tiểu Đào nghĩ, ngày sau sẽ đối y vô cùng vô cùng tốt. Hầu hạ bên gối, bưng trà rót nước, hẳn là những chuyện sẽ làm. Ngày sau tỷ tỷ vào cửa, cũng sẽ đối tốt với tỷ tỷ, không cùng nàng tranh giành tình nhân, như Nhị nương luôn kính cẩn lễ phép với Trầm mẫu vậy. Chỉ cầu an ổn, toàn gia hạnh phúc.

Tiểu Đào nghĩ như vậy, cũng như Nhị nương năm đó tiến vào Trầm gia, cùng là làm thiếp, cùng là một loại tâm tình.

Có lẽ Trầm Thanh Hiên không nghĩ như vậy, y nâng cằm Tiểu Đào, vuốt nhẹ gò má một lát, rồi thu tay lại. Sau đó, y làm một động tác.

Tiểu Đào vô cùng quen thuộc động tác này, nếu là lúc trước, thậm chí nàng sẽ cảm thấy thân thiết. Bởi vì đây… ngụ ý chủ nhân thương tiếc nàng. Mà hiện tại, Tiểu Đào nhìn tay y, nàng vô cùng hoảng hốt. Là vì sao?

Động tác kia, ngụ ý: nàng sớm nghỉ ngơi đi.

Âm thanh gỗ chuyển động do bánh xe mang lại vang lên, Trầm Thanh Hiên làm động tác xong, xoay người trở lại thư phòng. Chỉ còn lại một mình Tiểu Đào, nàng ngồi bên giường thật lâu vẫn chưa bình tĩnh lại. Không biết đã qua bao lâu, viền mắt nàng dần đỏ ửng, lệ tuôn từng giọt.

Đêm đen đằng đẵng trôi qua. Trưa hôm sau, Tiểu Đào cùng thân phận di nương chuyển đến biệt viện, đi theo là hai nha hoàn cùng một người thím. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, vẫn là khuê phòng quạnh trống như cũ. Đêm thứ ba… Đêm thứ tư…  Hàng đêm đều là như thế.

Đình viện phía nam Trầm phủ là nơi ở của Trầm Thanh Hiên, kết cấu là tiểu viện bao quanh, chính viện là tiểu lâu gỗ lim, môn đình trong viện chia thành mười tám mái hiên cong cong, đương nhiên sẽ có biệt viện dành riêng cho tiểu thiếp. Tiểu Đào ở biệt viện.

Bọn nha hoàn lắm mồm, âm thầm thảo luận, chuyện này nhanh chóng truyền khắp trong phủ, đồn rằng đại thiếu gia không thích Tiểu Đào, uổng cho Tiểu Đào muốn leo cành cao. Loại bàn tán bí mật này không biết sao lại truyền ra bên ngoài, người ở ngoài đủ kiểu đủ dạng, loại gì cũng có, miệng lưỡi thô tục, trong lúc nói chuyện lại đoán rằng, Trầm đại thiếu gia mắc phải “bệnh không tiện nói ra” nên mới khiến tiểu thiếp xinh đẹp phải chịu khổ thủ thân. Lời đồn đại không biết đi bằng con đường nào lại quay về Trầm phủ, mọi người lập tức không kiêng dè tiếp tục bàn tán. Cuối cùng đến một ngày, kinh động Trầm mẫu.

Trầm mẫu nửa đêm vào phòng nhi tử, thấy trên giường y chỉ độc gối đơn chăn, trên mặt cũng không phải dáng vẻ vui mừng như gặp Chu Công, nghi ngờ trong lòng đã được chứng thực. Nhưng loại chuyện này nói ra thì không nên, bà chỉ im lặng tìm thầy lang đến.

Trầm Thanh Hiên lúc trước còn hoài nghi tìm thầy lang đến làm chi, sau thì hiểu được, y đành phải lắc đầu, viết một hàng chữ nói con rất khỏe mạnh. Đuổi người đi rồi, có một người ở trong phòng, đóng cửa hờn dỗi. Làm sao không tức giận được? Y ngoại trừ đầu gối trở xuống bị đông lạnh không thể cử động, các chỗ còn lại đều rất tốt, lại bị người nghĩ mắc cái gì “bệnh không tiện nói ra”. Rắm thối!

Buổi tối, có một người nằm ở trên giường, chính là Trầm Thanh Hiên đã hờn dỗi hết một ngày. Y từ dưới gối lấy ra hạt châu đùa nghịch, viên châu xoay tít bị y dùng đầu ngón tay gảy lăn qua lăn lại ở đầu giường, lăn mười mấy vòng, Trầm Thanh Hiên mới cầm trong tay, dùng móng tay gõ gõ hạt châu, nói: “Vật nhỏ tròn vo này, không có lỗ cũng không có mắt, đặt ở hà bao đánh mất thì làm sao? Sao ngươi không có thêm một sợi chỉ để xuyên nhỉ.”

Y cùng hạt châu nói chuyện, hạt châu có thể đáp lời y sao! Một người một châu tịch mịch ở bên nhau. Thời gian uống cạn chung trà, Trầm Thanh Hiên cũng đã hết giận, tâm tình dần tốt trở lại. Y tắt đèn, đem hạt châu nhét lại dưới gối, chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, ở trên giường rửa mặt xong rồi, Trầm Thanh Hiên theo thói quen vạch gối đầu lấy ra hạt châu, định bỏ vào hà bao mang theo bên người. Vừa kéo gối ra, y liền ngây ngẩn cả người.

Hồng châu nguyên bản không lỗ không mắt nằm chỗ kia, trên thân được một sợi dây vàng xuyên qua.

Trầm Thanh Hiên lập tức lộ ra vẻ tươi cười, ý cười từ khóe môi lan đến tận đáy mắt đen láy. Ý cười này duy trì đến một ngày.

Đêm xuống, Trầm Thanh Hiên ở trên giường nhỏ lại dùng móng tay gõ gõ hồng châu trước ngực, nói: “Ta nghe Hứa Minh Thế nói hắn đi tìm ngươi, là thật sự sao? Nếu thật sự, bảo vật kia đang ở trong tay ngươi, là ta lấy của hắn. Nhưng mà lúc ấy vì giảng hòa, ta dối hắn bảo vật đang ở trong tay ta. Nếu ngươi không muốn đưa hắn, thì không cần đưa hắn. Dù sao thành quả tu luyện của ta cũng chính là cái miệng, bất quá lại lừa thêm một câu, vô lại thì vô lại.”

Nói xong, y liền chờ động tĩnh phát ra từ hồng châu, hết chờ rồi đợi, hồng châu vẫn là hồng châu, ngốc nghếch nằm sấp trên ngực y, không hề động đậy.

Trầm Thanh Hiên mệt mỏi đợi chờ, cũng không biết ngủ quên tự khi nào.

Hôm sau tỉnh lại, còn chưa mở mắt ra đã phát hiện có chút khác thường, chóp mũi lành lạnh, phảng phất trong không khí là chút hương thanh lãnh sớm bị tan đi. Trầm Thanh Hiên lập tức mở mắt, chỉ thấy trên sườn gối là một bộ xiêm y bạch sắc, mà ở trên xiêm y là một vật nho nhỏ – Tử Đồng Đỉnh.

Trầm Thanh Hiên theo bản năng cúi đầu nhìn trước ngực, hồng châu theo cử động của y trượt nhẹ, rơi xuống vị trí xương quai xanh.

Thật lạnh.

Nhưng Trầm Thanh Hiên lại thấy nóng lên, bên trong thân thể giống như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, khiến tâm y đập liên hồi, đập vô cùng nhiệt liệt.

Nhắm mắt lại, Trầm Thanh Hiên nghe một giọng nói từ đáy lòng vọng lên: Y Mặc.

Y Mặc.

Hai chữ vô thanh được cất lên, bao nhiêu thâm tình bị cất giữ giờ phút này lại khuấy động không thôi.

Từ đó, đêm nào Trầm Thanh Hiên cũng tìm đến chút chuyện, nói muốn xem điển tịch đơn bản trong truyền thuyết, nghe nói chỉ trong cung mới có. Y mê mẩn nói, lầm bầm lầu bầu thật lâu mới mơ màng thiếp đi. Hôm sau mở mắt, sách kia liền xuất hiện ở bên gối, lẳng lặng nằm.

Lật mở trang sách, bên mép sách đều có bút tích văn chương, cho thấy trước đó đã có người vừa đọc sách vừa chú thích, Trầm Thanh Hiên lật qua lật lại, rốt cục cũng tìm được một hàng chữ, nét bút đoan chính. Vừa nhìn là biết của Y Mặc, Trầm Thanh Hiên không còn nghi ngờ gì nữa, lập tức xác định.

Lúc đọc sách còn ẩn chứa chút tâm tình khác thường, y đọc thật sự là nghiêm túc, thật sự là triền miên. (tại ảnh đọc sách của người yêu tặng ấy mà =)))

Nửa tháng như vậy trôi qua, Trầm Thanh Hiên dự định ngày mai mời đến người thiếp bị y lạnh nhạt một tháng, viên chuyện phòng the.

Lạnh nhạt một tháng, cũng đã đủ rồi. Nói như thế nào, nàng cũng là thiếp thất của y, ngày sau còn là mẫu thân của con y.

Tối đó, Trầm Thanh Hiên nằm trên giường, cầm hạt châu, nói ra dự tính của mình, nói đêm mai sẽ sinh hoạt vợ chồng. Trầm Thanh Hiên chần chừ một lát, mới nói: “Không biết hoan lạc cùng nữ tử mùi vị ra sao.” Hơn nữa, đối với phương diện này, y chắc chắn là một tân thủ không biết chút gì. Tuy rằng thân thể đã biết chuyện mây mưa, nhưng lần trước toàn bộ quá trình đều do Y Mặc chủ đạo, y chỉ cần nằm là được. Mà đêm mai là do y chủ đạo, thân thể y lại khiếm khuyết, vừa nghĩ như vậy trong lòng liền cảm thấy phiền phức.

Hôm sau tỉnh lại, Trầm Thanh Hiên theo thói quen sờ gối, liền chạm vào quyển sách đang mở, phát ra âm thanh soạt soạt của trang sách. Trầm Thanh Hiên mở mắt ra nhìn kỹ, trên mặt lập tức đỏ bừng, y vội vàng vạch màn giường, giống như kẻ trộm dáo dác nhìn bốn phía, rồi nhanh chóng mang hết tranh ảnh thư sách nhét vào trong chăn.

Thứ mà Y Mặc đưa tới, tất cả đều là xuân cung. Các loại tư thế, có bức vẽ còn có chữ viết, chú giải cẩn thận… Nhóc con ba tuổi nhìn vào ngay lập tức có thể hiểu được.

Trầm Thanh Hiên nhốt mình trong phòng, không cho bất cứ ai quấy rầy. Mà suốt một ngày, mặt y cũng toàn là đỏ bừng.

Thì ra theo bức vẽ kia, y chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, không cần dùng chân mà chỉ cần dùng thắt lưng tạo lực. Y Mặc dùng bút đỏ khoanh lại toàn bộ, còn dùng nét chữ đoan chính viết thêm mấy cái bình luận, tỷ như: kiểu này được không, linh tinh này nọ…

Đêm đó, sinh hoạt vợ chồng.

Tiểu Đào thật sự trở thành cô dâu, gương mặt nàng ửng đỏ, điệu bộ ẩn chút thướt tha kiều diễm của một phụ nhân.

Trầm Thanh Hiên bồi nàng một đêm, hôm sau liền trở lại tiểu lâu, ngủ một mình như cũ. Tiểu Đào biết, tâm tư người này vốn dĩ không đặt tại người nàng.

Hơn một tháng sau, trong lúc điểm tâm Tiểu Đào đột nhiên che miệng chạy ra ngoài. Mặc dù thân hình nàng vẫn yểu điệu như trước nhưng Trầm Thanh Hiên nhìn bóng lưng nàng liền có thể hiểu được.

Nghĩ đến trong thân thể mảnh mai kia có cốt nhục của y, Trầm Thanh Hiên trong lòng nảy sinh một loại háo hức, chuyện này còn đánh tan lãnh khốc phiền muộn trong người y, lộ rõ trên mặt là một loại vui sướng sắp làm phụ thân. Lúc Tiểu Đào che môi trở lại, liền phát hiện người ngồi bên cạnh bàn, phu quân vốn yên tĩnh lạnh nhạt mỉm cười với nàng. Mặc dù mỗi ngày y đều cười với nàng nhưng Tiểu Đào nhận ra được, đây mới là tươi cười thật sự. Lúc cười rộ lên, ấm như gió xuân, phảng phất sương khói của một đêm Giang Nam.

Tươi cười một nửa là cho nàng, một nửa là cho đứa nhỏ chưa thành hình trong bụng nàng kia.

Trầm gia sắp có trưởng tôn, dù do thiếp thất sinh hạ nhưng trên dưới Trầm gia cũng thật sự vui mừng, cho nên săn sóc Tiểu Đào đôn đả hơn trước nhiều. Hồi Tiểu Đào bị lạnh nhạt đã nghe qua không ít xì xào lúc nhàn chuyện, tuy trong lòng cũng hơi bất bình nhưng hiện tại nàng đã có thai, nhận được quan tâm rất nhiều, chút tức giận này đã sớm bay đi. Phu quân vẫn một mực lạnh nhạt với nàng, từ khi có thai cũng không muốn nàng hầu hạ bên cạnh, một ngày cũng chỉ gặp mặt một lần ở trên bàn cơm, chiều đến vẫn là ngủ riêng như trước. Tiểu Đào cũng không oán hận, đã sớm biết lòng dạ phu quân vốn không có mình, huống hồ nàng cũng chỉ là thiếp, có được nhi tử tương lai cũng có thể nương cậy. Cho dù không được chiều chuộng nhưng nếu sau này tỷ tỷ vào cửa, nàng cũng không sợ bị ức hiếp. Cứ như vậy, nét mặt Tiểu Đào tốt lên vài phần, mang theo chút hiền lương đôn hậu của người sắp làm mẹ.

Trầm Thanh Hiên ngày nào cũng là ngày vui, biểu hiện rõ ràng nhất là thời gian tâm tình với hạt châu ít lại, hầu hết là ngồi bên ánh nến trù tính xiêm áo cho hài tử, không biết sẽ là đứa nhóc hay một cô bé, trong đầu nghĩ đến hàng loạt danh tự cả nam lẫn nữ, đợi y chọn được hai cái tên vừa ý nhất mới chợt nhớ ra, đã mấy ngày rồi không cùng Y Mặc nói chuyện  —— tuy đều là y một mình thầm thì cùng với hạt châu. Nhưng y biết Y Mặc có thể nghe thấy, bởi vì hạt châu kia là do Y Mặc xuất huyết ngưng kết thành.

Đêm nay y cầm hạt châu, nói mấy chuyện nữ nhân, nói y đã tự mình nghĩ ra hai cái tên thật tốt, viết trên giấy, giơ lên trước ngực để hạt châu có thể nhìn thấy. Trên mặt vẫn là biểu tình thản nhiên nhưng tâm tư đã bay tận đâu rồi, vui mừng lộ rõ trong lời nói, mãi đến nữa đêm y mới ngủ.

Hôm sau còn chưa tỉnh hẳn, Trầm Thanh Hiên nhớ chuyện đêm qua, mơ mơ màng màng sờ soạng bên gối. Y biết, sẽ xuất hiện gì đó từ Y Mặc.

Tay y bổ nhào vào khoảng không, chỉ có gấm vóc bóng loáng, không có bất cứ thứ khác.

Trầm Thanh Hiên không tin, lập tức mở mắt, lục lọi khắp giường, hết xoay bên này liền xoay bên kia, giãy nên một thân mồ hôi, đệm chăn bị đẩy hết xuống đất cũng không tìm thấy gì.

“… Thật sự không tặng lễ sao?” Trầm Thanh Hiên gõ gõ hạt châu, cười mà như không trêu tức: “Thật là keo kiệt.”

Hạt châu kia chưa từng đáp lại, lần này cũng vậy.

Trầm Thanh Hiên tháo móc khóa, nâng hạt châu vào lòng bàn tay chăm chú quan sát, không có gì khác thường, vẫn là huyết sắc đỏ rực, lấp lánh phát sáng. Nhìn một hồi lâu, Trầm Thanh Hiên đeo lại vào bên ngực, lầm bầm nói: “Hay là lúc này ngươi lại ghen tị?” Vừa nói xong y liền bật cười, quan hệ của y với Y Mặc, thật sự là nói không rõ, nhưng y biết, có lẽ có một ngày y sẽ ăn dấm chua của Y Mặc, mà Y Mặc chắc chắn sẽ không ăn dấm chua của y. Người ta, là muốn tu luyện thành tiên, là muốn lục căn thanh tịnh.

Thật là tu luyện ngàn năm, vô dục cũng vô tình. Mấy chuyện như vậy y đã sớm nhận ra…

Trước kia là nghĩ Y Mặc chán ghét y, “yêu thích” cũng giống như thi ân, trên thực tế, lúc Trầm Thanh Hiên nhận được hộp cao vào sinh thần, y đã nghĩ cẩn thận, Y Mặc không ghét cùng y “yêu thích”, bằng không sẽ không mang vật kia làm lễ sinh thần tặng y, cho nên, Y Mặc thật sự không ghét y, mà thậm chí còn rất có hảo cảm.

Nếu không phải, hắn sẽ không luôn luôn đáp ứng yêu cầu của y, tuy rằng mấy yêu cầu này đối với xà yêu chỉ là nhỏ nhặt, tỷ như, nửa đêm đang ngủ chợt nói sáng mai muốn ăn mì hoành thánh ở thành phía đông… Cho nên, đây chỉ là hảo cảm, chỉ có thể nói là y cho hắn ấn tượng không xấu. Hoàn toàn không liên quan gì đến tư tình, hiển nhiên cũng sẽ không phải cái gì “yêu thích”.

Đôi khi Trầm Thanh Hiên muốn hỏi Y Mặc, hắn sống ngàn năm như vậy đã từng thích qua ai chưa.

Đương nhiên mấy lời như vậy y sẽ không dễ dàng nói, vấn đề này nói vào thời điểm thích hợp mới có thể nhận được đáp án thuyết phục. Chút đạo lý này, Trầm Thanh Hiên từ nhỏ đã hiểu được.

Như vậy, tại sao Y Mặc lại không báo trước đột ngột biến mất?

Trầm Thanh Hiên những tưởng lúc y tỉnh lại sẽ nhìn thấy mấy loại như Trường Mệnh Tỏa* gì đó bên gối.

(Vòng dây kéo dài sinh mệnh, kiểu như bùa cầu phúc.)

Chỉnh lại y phục, trong lòng y không khỏi hoảng loạn.

Y Mặc có chuyện gì phải nán lại sao? Trầm Thanh Hiên tự mình phân tích, rất nhanh liền khôi phục như thường. Chỉ là trong lòng y có chút lo lắng, tựa hồ đã có gì đó xảy ra, hoàn toàn mịt mờ –––

Có phải Y Mặc đã xảy ra chuyện? Loại ý nghĩ này vừa dấy lên liền không cách nào dập tắt được, y hít sâu một hơi, không biết trong đầu đã tưởng tượng đến việc gì rồi, trong lòng đều là vướng bận cùng lo lắng.

Trầm Thanh Hiên mang hạ nhân trở về biệt viện trong núi. Quyết định đột ngột này khiến trên dưới Trầm gia hết sức kinh ngạc, Trầm mẫu khuyên y lưu lại, bởi vì Tiểu Đào có thai, ngồi xe lên núi sẽ xóc nảy rất bất tiện. Trầm Thanh Hiên nhất quyết phải đi, không dẫn theo Tiểu Đào, để nàng lưu lại trong phủ.

Không ai có thể thay đổi quyết định của y, chiều hôm đó, Trầm Thanh Hiên khởi hành. Hứa Minh Thế cũng nói núi này nhìn có vẻ thật tốt nên muốn cùng đi.

Trầm Thanh Hiên lo lắng Y Mặc gặp chuyện không may, nghĩ Hứa Minh Thế tốt xấu gì cũng có chút đạo hạnh, nếu thật có chuyện xảy ra, hắn có thể giúp được gì đó nên liền đồng ý.

Một đoàn người ngựa trở lại biệt viện đã nhiều ngày yên tĩnh, bầu không khí lập tức náo nhiệt.

Trầm Thanh Hiên không muốn phát sinh nghi ngờ, giống như lần trước vào từ hậu viện, y sai người tu bổ lại hoa cỏ trong sân, lau nước mưa tích lại trong viện, cuối cùng sắp xếp nơi ở cho Hứa Minh Thế, xong việc thì đã đến giờ cơm tối.

Mãi đến khuya, Trầm Thanh Hiên mới có chút rãnh rỗi, y ngồi ở trong phòng, tay nắm chặt hồng châu, ánh nến nhẹ lay phản chiếu bóng hình đơn độc.

Ngồi lâu không thấy ai đến, Trầm Thanh Hiên cảm thấy chân tay bắt đầu lạnh đi, y không nghĩ được gì nữa, chỉ hoảng hốt thấp giọng nói: “Nếu có chuyện gì, thì tới tìm ta. Tuy ta không có sở trường nhưng còn một cái xác này, nếu cần có thể thay ngươi ngăn cản đao kiếm.” Nói đến đây, trong lòng trở nên buồn bã, y thật không thể tưởng tượng có ngày mình sẽ mất đi Y Mặc.

Chỉ cần vừa mới nghĩ vậy, lồng ngực liền như bị vật bén nhọn đâm qua, vừa lạnh vừa đau, ngay cả xương cốt cũng trở nên trống rỗng.

Trong lòng Trầm Thanh Hiên thấu tỏ, tình này thật đã chém không đứt. Như y bây giờ tuyệt tình vô nghĩa, lòng dạ thâm độc, lại cố sống cố chết đuổi theo người ta, không biết tình này, từ khi nào đã đâm chồi bén rễ sâu như vậy.

“Y Mặc.”

Trầm Thanh Hiên gọi một tiếng, tan vào không khí.

“Nhanh đến đây…” Y nói, cúi đầu rồi lại nâng lên, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ còn ba chữ… Y thì thào, như thể nói cho mình nghe, thật nhẹ giọng:

“Ta nhớ ngươi.”

Ta nhớ ngươi. Trầm Thanh Hiên nói.

Không phải là tình thoại âu yếm… Chỉ ba chữ này, hao hết cả đời luyến ái say mê
Bình Luận (0)
Comment