Ngộ Xà

Chương 21

Editor: Phác Hồng

Ta muốn cưới ngươi, y nói.

Y Mặc có loại cảm giác ngỡ như nghe nhầm, hắn rất nhanh phản ứng, có vấn đề không phải hắn mà là người đang nằm dưới thân hắn kia, không biết y choáng váng ngây ngốc đến mức nào mới thốt ra câu nói quỷ dị như vậy.

Y nói “muốn” mà không phải “thích”. Ta muốn cưới ngươi. Dứt khoát, không cho ai đường lui.

Y Mặc lùi lại phía sau toan bứt ra. Chỉ động tác nhỏ như vậy lại khiến Trầm Thanh Hiên hoảng hốt mở mắt. Y ngước mặt, rõ ràng là chim sợ cành cong (1): “Ngươi muốn đi đâu?”

Y Mặc dừng lại động tác thối lui, đem cự vật căng tràn khí thế rút khỏi u động ẩm ướt nóng rực.

Trầm Thanh Hiên nhanh chóng bắt được cánh tay đang chống trước mặt y, “Vì cái gì?”

“Cái gì là cái gì?”

“Ngươi không cần biết rõ mà còn cố hỏi.”

“Không biết.” Y Mặc khó dễ.

Trầm Thanh Hiên cũng không cần mặt mũi nữa, y ngập ngừng hồi lâu liền nói: “Ngươi không muốn… ở trong thân thể ta sao?” Khuôn mặt ửng đỏ như một cái lò than.

Y Mặc nghiêng người nằm cạnh y, nghiêm túc nói: “Ngươi muốn giúp ta sinh tiểu xà sao?”

Trầm Thanh Hiên: “…”

Y Mặc tiếp tục: “Không muốn sinh giúp ta, cớ gì để ý ta bắn hay không bắn?”

Trầm Thanh Hiên vẫn không nói gì, vùi mặt sang một bên.

Y Mặc thấy thế liền nói: “Muốn ta bắn vào, chính là nguyện ý giúp ta sinh tiểu xà nha.”

Trầm Thanh Hiên biết hắn lại giở trò chọc ghẹo, không biết đối phó thế nào chỉ buồn bực nói: “Ta không tin ngươi có thể làm cho nam nhân hoài thai sinh con.”

Y Mặc gật đầu tỏ vẻ tán thành, “Ta cũng không tin”. Hắn vừa nói vừa lấy tay sờ soạng cái mông tròn lẳn, tại nơi mẫn cảm kia nhéo nhẹ một cái, cảm thấy chưa đủ, hắn chen ngón tay vào bộ phận mềm mại đang mở ra khép vào, đùa bỡn chọc nguấy. Thân hình Trầm Thanh Hiên vừa mới thả lỏng liền trở nên căng thẳng. Ngón tay được rút ra cào nhẹ ở lối vào, hắn nói: “Nơi này vừa ấm vừa chặt, còn vô cùng thoải mái, lúc nãy ta cũng suýt nữa bắn ra.”

Trầm Thanh Hiên không thèm nhìn hắn, y chôn mặt thật sâu hỏi: “Vậy sao ngươi không ra?”

“Vừa nghe ngươi nói muốn cưới ta.” Y Mặc vòng vo, ngón tay nhanh chóng đâm vào chọc phá, hắn chậm rãi hỏi: “Dùng nơi này cưới ta sao?”

Trầm Thanh Hiên run rẩy, ma sát mãnh liệt khiến đầu óc y muốn điên lên, bàn tay liều lĩnh bao phủ vật đó của Y Mặc, bắt chước hắn xoa vuốt đỉnh nhỏ, giọng căm hận: “Đã căng như vậy còn cứ nói điêu, sợ ta hút khô ngươi sao?”

Vừa dứt lời liền bị Y Mặc ép chuyển sang tư thế nằm nghiêng, trước ngực bị hung hăng xoa bóp, khe nhỏ giữa hai bắp đùi lại bị chế trụ. Một hồi trống đầu, Y Mặc hăng hái tiến lên (2) một lần nữa bắt đầu cần mẫn.

Trầm Thanh Hiên cắn môi, vòng tay ra sau ôm lấy eo hắn, dựa vào lực thắt lưng đẩy mình tiến sát hơn. Y dâng lên chính mình khiến côn thịt căng cứng đâm vào càng lúc càng sâu. Bên tai là tiếng thở dốc của Y Mặc, càng lúc càng nặng. Biết hắn đã sắp đến đích, y cố ép bụng khiến chỗ kia gắt gao siết chặt, mạnh mẽ bao trụ, khóa chặt hắn, như là luyến tiếc không cho hắn rời khỏi.

“Trầm Thanh Hiên” Y Mặc thì thầm bên tai. Gốc rễ bị sít sao quấn chặt, từng đợt thúc vào kéo theo xúc cảm tê dại, như có đàn kiến xâm vào cơ thể, lan đến tận não khiến người ta khó lòng giữ được tỉnh táo, hận không thể liên tục xỏ xuyên cái nơi mềm mịn ướt át, không ngừng khát khao ở trong cái miệng thịt này kéo dài hoan ái. Bản năng thú tính không ngừng trỗi dậy nhưng Y Mặc cũng biết tình dục như thủy triều, tới nhanh đi càng nhanh hơn. Trên đời này, dù có tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là quỳnh hoa thoáng nở (3), nhanh chóng tan biến. Huống chi là loại sự tình này, dù kéo dài cũng sẽ sớm đạt đến cao trào.

Hắn nói: “Nhân yêu thù đồ không phải là lừa ngươi, ta bắn vào một lần, ngươi liền giảm một lần thọ mệnh. Còn muốn ta bắn trong thân thể ngươi nữa hay không?”

Trầm Thanh Hiên không hề do dự, y mở mắt nhìn màn giường đang lay, nghe thấy giọng mình sẽ sàng: “Làm thì nên làm tận hứng, bỏ dở nửa chừng thì còn gì nữa?”

Y Mặc dừng lại, cho chút đánh giá: “Ngươi thật là háo sắc, không muốn sống sao.”

Trầm Thanh Hiên giễu cợt cười, xem như hắn đang khen ngợi, thu nhận toàn bộ chỉ còn thiếu mỗi tiếng cảm ơn.

Hai người không nói lời nào, im lặng tự mình tìm kiếm khoái cảm. Trầm Thanh Hiên nhanh chóng mềm nhũn, khắp người ửng hồng. Thân thể trải qua một lần tình triều liền mẫn cảm gấp bội so với lúc trước, làm sao chịu được nghênh hợp mãnh liệt như vậy, hạ thân còn chưa cứng đã tiết ra chất lỏng, phía sau lại vô cùng mẫn cảm, cái miệng nhỏ không ngừng dìm người vào đê mê khoái lạc. Trầm Thanh Hiên nhịn không được cầm tay Y Mặc, ma xui quỷ khiến thế nào lại ngốc nghếch nói:

“Thật là thoải mái, ngươi muốn thử một chút hay không?”

Lời vừa nói ra, y liền biết không ổn. Trên lưng bị người hung hăng nhéo một trận, đau muốn chết nha, y theo bản năng giãy dụa tránh né, không biết là người ở phía sau cũng bị lời nói đột ngột này khiến cho mất bình tĩnh. Y Mặc sửng sốt, tính khí vốn kiềm chế nãy giờ gặp phải lúc y vì đau co thắt, bị ép xuất ra.

Cảm giác đặc biệt rõ ràng, côn thịt thô to giật mạnh bên trong, phun ra tinh hoa. Trầm Thanh Hiên biết được cũng sửng sốt, không nghĩ sẽ dễ dàng “tiêu diệt” hắn nhanh như vậy.

Hai người vừa ngây ngốc vừa sợ hãi, một kiểu tư thế đã duy trì thật lâu.

Trầm Thanh Hiên sau một lúc sửng sốt cũng dần lấy lại bình tĩnh, không nén được mà bật cười giễu cợt. Đến lúc này mới hiểu được chân lý, mấy lời âu yếm trụy lạc trên giường càng làm người đánh bay lí trí hơn bất kì điều gì. Y cũng không hề tức giận với mấy lời thô tục hạ lưu lúc trước của Y Mặc, ngược lại càng muốn nói nhiều hơn nữa mấy lời phóng đãng. Luân thường đạo lí nói xấu xa, lễ nghi hủ tục bảo dơ bẩn, có là phu thê thắm thiết cũng không dám thốt ra, chứ đừng nói lộ ra tính tình phóng đãng, nói mấy lời ân ái đường mật như lúc này.

Nghĩ vậy, Trầm Thanh Hiên lập tức vui vẻ, giọng điệu pha chút cười đùa: “Ta nói vậy, ngươi không cần nghĩ là thật nha, bị dọa thành như vậy?” Y đưa tay ra sau nắm lấy cự vật còn chưa hết trướng, mãnh lực còn đầy; tay chạm vào trơn ướt vô cùng, quả thật đã bắn ra không ít.

Trầm Thanh Hiên muốn cười, liền không chút do dự cười thành tiếng.

Y Mặc xoay y lại để mặt đối mặt, tay vòng qua cổ kéo y vào lòng, hắn nói: “Chỉ mỗi chuyện này cũng khiến ngươi đắc ý như vậy, thật là hiếm thấy.”

Trầm Thanh Hiên ôm lại hắn, bỡn cợt: “Cũng không có gì, vốn nghĩ ngươi “bất đáo kim thương” lại sẽ có lúc bị dọa thành “miệng sùi bọt mép”, cười vài tiếng cũng không được sao?”(4) Y vừa nói vừa cười, nhớ lại Y Mặc làm y đến chết đi sống lại, bắt y làm mấy động tác khẩu dâm hổ thẹn, còn thật thà bị đâm đến bắn ra. Mà chắc hắn cũng không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện như vậy, Trầm Thanh Hiên nghĩ thế liền cười điên cuồng.

Y Mặc không nói gì trừng y một hồi, sau mới giơ tay vỗ cái “bốp” giòn tan lên mông y. Trầm Thanh Hiên ngoan ngoãn ngậm mồm, lập tức nín cười, y một tay xoa mông, mặt nóng bừng nén giận nhìn hắn. Y Mặc biết y ít khi bị đánh, nhất là đánh đòn, cho nên… lại vỗ thêm cái bốp. Vỗ xong, Y Mặc nhìn cặp mắt lộ rõ tức giận kia, thong thả nói với con ngươi đen láy đang trừng hắn: “Giúp cái đó trong ngươi chảy ra.”

Trầm Thanh Hiên lập tức đỏ mặt, đầu lưỡi bị mèo con ngậm đi mất rồi.

Y Mặc hả giận, định bỏ qua cho y.

Không ngờ sau khi Trầm Thanh Hiên xấu hổ một hồi, y vừa xoa cái mông vừa dửng dưng đáp trả: “Chảy ra làm chi? Để con cháu ngươi ở bên trong ấp trứng sinh ra tiểu xà không phải tốt sao?”

Mèo con không biết từ đâu lại chạy đến, ngậm lấy đầu lưỡi Y Mặc tha đi mất rồi.

Kể từ đó, đối với mấy lời khiếm nhã trong chuyện giường chiếu… Trầm đại thiếu gia có thể nói liền một mạch. Thật sự là vừa buông thả vừa phóng túng.

Im lặng một lát, Trầm Thanh Hiên mới nhớ đến chuyện lúc trước hắn nói, vội hỏi: “Có thật sẽ khiến ta giảm thọ?”

Giờ mới nhớ đến việc này, thật là gỗ mục không thể chạm khắc. Y Mặc đau đầu đáp: “Nhẹ thì một năm, nặng thì ba đến năm năm.”

Trầm Thanh Hiên khó hiểu: “Tại sao? Bởi vì ta là người còn ngươi là yêu quái?”

“Đương nhiên.” Y Mặc rất ít khi lừa gạt, với đạo hạnh hiện giờ hắn chẳng thèm làm loại chuyện này, hơn nữa lừa người cũng thật phí sức, không bằng thoải mái nói ra sự thật thì tốt hơn. Thấy vẻ mặt cứng ngắc của Trầm Thanh Hiên, Y Mặc nhíu mày hỏi: “Hối hận?”

Trầm Thanh Hiên cau mày, suy đi tính lại thật lâu y liền lắc đầu: “Không bằng thêm vài lần nữa, càng tốt.”

Y Mặc: “…”

Trầm Thanh Hiên bình tĩnh nói tiếp: “Khi chưa gặp ngươi, ta không biết tương lai mình sẽ chết như thế nào. Ta suy nghĩ rất nhiều kiểu chết, kiểu nào cũng thật là thảm, hiện tại đã tìm được phương pháp tốt nhất rồi.”

Y Mặc vò nhẹ đầu y, cười mà như không hừ một cái: “Tiêu hồn mà chết?”

Trầm Thanh Hiên vội vã đáp: “Cũng không hoàn toàn như vậy.”

Y Mặc “Ô” một tiếng, xoay người ngồi xuống. Hắn dựa vào thành giường híp mắt đánh giá từ đầu tới chân y một lượt, dùng giọng điệu nghị luận thong thả hỏi: “Ngươi thật sự muốn ngươi khắp thân dính đầy dịch bẩn, hai chân dang rộng lộ ra cái mông vừa nhìn liền biết đã từng bị người làm qua… Cứ vậy, trần như nhộng mà chết sao?”

Một tiếng – “Ầm”, mặt Trầm Thanh Hiên đỏ muốn xuất huyết, há miệng mắng: “Ta chết rồi ngươi cũng không biết đưa cho ta chút y phục sao? Xà nhà ngươi cũng thật xấu xa!”

Y Mặc hi ha cười không chút che giấu, hắn bỡn cợt: “Cái gì cũng đều làm, còn sợ người khác nhìn.”

Trầm Thanh Hiên nói: “Xà có thể nhìn, người thì không thể.”

Y Mặc nín lặng.

Trầm Thanh Hiên cũng im lặng không nói.

Một lát sau, Trầm Thanh Hiên lấy chăn bông phủ lên, y nói: “Ta sẽ không lên núi nữa.”

Y đã nghĩ rất nhiều, đệ đệ đi rồi, y cũng nên chuyển về phủ sống, ở bên phụ mẫu tẫn hiếu. Hơn nữa, y cũng có thể thay phụ thân gánh vác chút chuyện làm ăn, tuy thân thể lão nhân vẫn còn tráng kiện nhưng so với trước  kia thì kém nhiều lắm. Dù sao thì việc duy trì một đại gia tộc danh vọng lại còn phải nhọc lòng vì nhi tử bên ngoài đã rút đi biết bao sức lực của ông. Thảng hoặc y ngẫm, phụ thân già yếu là chuyện chớp mắt. Lúc trước chưa gặp bất trắc, chuyện làm ăn dù lớn hay nhỏ đều được ông xử lí ổn thỏa.  Rồi ông thường xuyên hô bằng gọi hữu cưỡi ngựa ra ngoại thành săn thú, kéo về một xe ngựa chất đầy thú rừng giao cho đầu bếp chế biến. Từng bát rượu lớn uống cùng thức ăn dân dã, thư thả xé một miếng thịt to vừa nhai vừa vui vẻ chuyện trò. Sáng hôm sau, tinh thần lại phấn chấn như cũ. Từ sau lần y rơi vào hầm băng, dáng vẻ oai hùng rạng rỡ của ông dường như mất hẳn. Mà một Trầm Thanh Hiên bướng bỉnh ngày nào cũng theo đó không còn.

Khi Trầm Trinh còn nhỏ, y đã rời khỏi Trầm phủ. Thuở ấy, đệ đệ nhỏ tuổi luôn tíu tít quanh phụ mẫu chọc họ vui cười, còn Trầm Thanh Hiên phớt lờ hết thảy, y ích kỉ muốn rời xa bọn họ. Giờ y đã thành một kẻ tàn phế, có thể sống qua nhiêu ngày đây. Nếu nhỡ một ngày y chết, thân nhân sẽ không tránh khỏi đau thương, thà ngay lúc này thờ ơ lãnh đạm, chờ cho thân tình máu mủ vì thời gian hóa thành nước nhạt. Ngày sau y chết, phụ mẫu cũng có thể bớt chút thương đau. Nhiều năm như vậy y lại không chết, mà đệ đệ nay đã lớn khôn, quyết chí rời nhà mưu cầu danh lợi. Y là trưởng tử càng không thể thoái thác trách nhiệm, hầu hạ song thân vốn là lẽ đương nhiên.

Trầm Thanh Hiên lại nói: “Phụ thân đã cùng ta bàn bạc qua, năm sau sẽ dần chuyển giao sự vụ trong nhà cho ta… Ông đã sớm có ý này, nhưng vì thân thể ta không tốt lại đi đứng bất tiện nên vẫn cứ chần chừ. Mấy ngày trước cùng ông tán ngẫu, ta đã đáp ứng rồi. Chờ đến dịp giao thừa, ta sẽ tiết lộ việc mình có thể nói chuyện được, bọn họ sẽ càng vui vẻ hơn. Vừa lúc ta tiếp nhận Trầm gia… cũng là một điềm tốt.”

Y thủ thỉ nói, hắn lắng tai nghe, tịnh không lên tiếng.

Trầm Thanh Hiên nhắc đến Tiểu Đào. Nàng đã nghĩ cặn kẽ, mấy ngày nữa sẽ rời Trầm gia đến nơi y sắp xếp từ trước. Bên ngoài là giải khuây nhưng thực tế là dọn đến cư ngụ. Tuy phải rời đi lặng lẽ nhưng sau này nàng vẫn có một cuộc sống sung túc. Ở đó qua hai năm, chờ mọi người trong Trầm gia đều đã quên nàng thì lại chuyển đến nơi khác, thân phận thiếp thất hay nha hoàn Trầm gia đều vứt đi hết, để nàng bắt đầu một lần nữa. Nếu ai có hỏi thì bảo nàng bệnh nặng, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Dừng một chút, Trầm Thanh Hiên nói đến hôn sự, lời lẽ nhàn nhạt không chút cảm xúc: “Trước ta hấp tấp định chuyện cưới xin, giờ không thể tùy tiện hủy bỏ, cũng không biết mẫu thân đã cùng Vương gia hứa hẹn những gì. Mặc dù Vương gia không giàu có nhưng cũng từng là danh gia vọng tộc, như thế nào có thể gả một cô nương tốt như vậy cho kẻ tàn phế là ta. Có lẽ bên trong có điều mờ ám… Tuy nhà ta không làm loại chuyện như lừa gạt hôn sự nhưng chắc chắn có người làm thay. Chờ đến khi ta biết rõ ràng sẽ dùng mưu kế hủy đi hôn sự này.”

Y Mặc vẫn không lên tiếng.

Trầm Thanh Hiên im lặng một lát, tiếp tục vòng lại đề tài lúc trước: “Việc này sẽ nhanh chóng xử lí trong năm nay, sang năm ngươi cùng ta lại thảo luận chuyện cưới gả, như thế nào?”

Y Mặc nói: “Ai cưới, ai gả?”

Trầm Thanh Hiên nói: “Ta cưới, ngươi gả.” Rồi y nói thêm: “Tam mai lục sính có lẽ không cần, mà phượng quan hà phi ngươi cũng không nguyện đội, chỉ cần bái thiên địa cao đường là được rồi.” Giọng điệu thoảng qua như gió nhưng lời lẽ lại chuẩn xác vô cùng, như thể mọi chuyện là điều tất nhiên. Giáo điều cấp bậc, miệng đời chua ngoa đều bị quét sạch, chỉ đợi Y Mặc gật đầu liền lập tức khởi chuyện hôn sự.

Có lẽ, Y Mặc cho rằng y điên.

Nhưng Trầm Thanh Hiên chẳng cho là vậy, y thật bình tĩnh, có lẽ cả đời y chưa lúc nào tỉnh táo như vậy. Y chưa từng thật sự biết mình muốn gì, phải đạt được gì rõ ràng như lúc này.

Y nói: “Luận giao tình, ta và ngươi chưa đến bước này, tuy nói còn hơi sớm nhưng chưa hẳn mai sau không có một ngày bàn chuyện cưới gả. Ta chỉ nói ngươi nghe tính toán của ta một chút, không phải ngày mai liền sẽ lấy ngươi, không cần bị dọa đến nhũn chân như vậy nha.”

Y nói tiếp: “Ta và ngươi vốn là nam nhân, ở trên giường cũng là ta nằm dưới. Nói chuyện cưới gả, ta thật muốn gả cho ngươi.”

“Ngươi là yêu quái tự do tự tại, ta lại là phàm nhân gông đeo trên cổ. Người xưa nói lấy gà theo gà lấy chó theo chó, ta gả cho ngươi thì phải theo ngươi. Mà ta đi không được, cho dù có tâm theo ngươi nhưng vẫn còn cái danh to trưởng tử Trầm gia đeo ở trên người, không thể mặc kệ phụ mẫu, vứt bỏ dòng họ. Ngươi kiên quyết muốn cưới ta, nhiều nhất chỉ là ở rể Trầm gia, sau này phải gánh vác gia nghiệp Trầm gia, tận lực vì Trầm gia. Trần gian đục trong, ta gánh là được, sao lại bắt ngươi vì ta trói buộc.”

“Ngộ nhỡ ngày sau ta chết, ngươi cô gia ở rế như vậy là muốn thay ta bán mạng cho Trầm gia sao. Ta nào có cái phúc phần này, để một xà yêu sắp thành tiên phải bảo hộ gia tộc ta trường thịnh bất suy.”

“Chi bằng gả cho ta, ngươi không cần vì Trầm gia làm bất cứ điều gì, cũng không cần sinh con dưỡng cái truyền thừa hương hỏa, ta vẫn còn một đệ đệ. Ngươi cứ ung dung tự tại như trước, cũng không cần theo ta hầu hạ hai bên, chỉ cần ngươi có lòng, thỉnh thoảng đến thăm ta là được.”

“Hơn nữa, ta nhiều nhất chỉ có thể sống hai ba mươi năm, cũng chỉ có thể quấn lấy ngươi hai ba mươi năm. Sau khi ta chết, ngươi cứ thoải mái rời đi, ung dung tu tiên hay tiếp tục làm yêu quái là tùy ý ngươi.”

Trầm Thanh Hiên rũ mắt, thản nhiên nói: “Đối với ngươi mà nói, ta chẳng qua là hạt bụi trần vương áo cà sa, lơ lửng quanh ngươi chỉ trong chớp mắt, đứng lên ngồi xuống liền có thể phủi sạch, dễ dàng quên lãng. Mấy mươi năm ngắn ngủi, hoạ hoặc thì mười mấy năm, sẽ không làm ngươi chậm trễ tu hành. Ngươi đã bố thí ta nhiều như vậy, bố thí thêm chút thời gian thì có sao đâu, ngươi cũng không phải yêu quái keo kiệt!”

Nói một hồi, tiến thoái có chừng, thong thả bình tĩnh. Có thể xem là tính toán kĩ lưỡng, hành sự chu toàn.

Lại là im lặng.

“Mưu kế của ngươi khi nào thì bắt đầu?” Y Mặc đột nhiên hỏi, “Nói như vậy hẳn ngươi đã dự tính từ lâu, khi nào thì bắt đầu?”

Trầm Thanh Hiên cũng nghiêm túc trả lời: “Được mấy ngày rồi, không có thời gian nên mới chưa nói với ngươi thôi.”

“Cụ thể là ngày nào?” Y Mặc gắng hỏi.

“Có lẽ…” Trầm Thanh Hiên nghiêng đầu “Có lẽ là vào ngày ngươi ôm ta rời khỏi ao bùn, lúc vui đùa có nhắc đến, ta liền ghi tạc trong lòng.”

Hôm đó là ngày y nạp thiếp. Y Mặc nghe y nói vậy chỉ nghĩ, phòng trong có thiếp đang chờ, bên ngoài lại muốn thú thêm thê, thật là ăn trong bát còn nhìn trong nồi. Nhìn y một lát, Y Mặc nhíu mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Trầm Thanh Hiên, nay ta giúp ngươi chữa chân, ngươi cũng không cần ở  mãi Trầm phủ, huynh đệ hai ngươi giống nhau, cùng vào quan trường, thế nào?” Hắn nói: “Một bụng mưu kế như ngươi dùng ở mấy chuyện cỏn con như vậy thật là lãng phí, không bằng ngang nhiên truy đuổi công danh mưu cầu lợi lộc, đời này ai dám khi ngươi thấp kém.”

Trầm Thanh Hiên nghiêng đầu nghĩ một chút, nói: “Không cần ngươi nói khéo, cứ nói thẳng là ta lòng tham không đáy, quỷ kế đa đoan, vô cùng thích hợp trở thành tham quan nịnh thần, phải không?”

Y Mặc nghiêng mắt liếc y một cái, trêu cợt: “Ngươi không biết rằng, so với tham quan nịnh thần thì rường cột nước nhà còn xảo trá hơn?”

“Ta biết, nhưng thế đạo thái bình an ổn, còn ta lại quá gian trá, vào quan trường cũng không lấy được cái chức tướng quốc. Trừ phi ta làm nghịch thần, khuấy lên máu tanh mưa rền, tương lai có thể dưới một người trên vạn người. Chuyện này cũng quá mạo hiểm, dã tâm ta còn chưa lớn như vậy, cho nên không bằng ở đây cùng ngươi bàn chuyện cưới gả.” Trầm Thanh Hiên vừa cười tủm tỉm vừa nói.

Y Mặc nói: “Ta không muốn cưới, cũng không tính gả. Cùng ngươi miệng mồm oang oang không bằng làm chút chuyện khác, để ngươi sống ít vài năm cũng bớt cho ta vài năm không thanh tịnh.”

Hắn nói xong liền kéo chăn trên người Trầm Thanh Hiên xuống, trực tiếp nằm lên cuốn y vào lòng, bắt đầu mây mưa không dứt.

Đi được nửa đường, đột nhiên Trầm Thanh Hiên dừng tiếng nỉ non, nâng lên gương mặt Y Mặc, giọng khàn khàn nghiêm túc nói: “Người khác là một đêm phong lưu rơi cái ngàn vàng nhưng ta là rơi cái mạng của mình. Ngươi phải hầu hạ thật tử tế, để ta có chết cũng vui vẻ một chút.”

Y Mặc quay mặt, dưới thân hung hăng xỏ xuyên. Hắn nghĩ thầm, thật là đau đầu.

Trầm Thanh Hiên bị ăn đến toàn thân rã rời cũng không gây chuyện nữa, thành thật ôm hắn hưởng thụ cá nước thân mật. Trong lòng lại không ngừng tính toán, không biết làm sao mới có thể nhốt chặt người này bên cạnh đây.

Thật sự không biết! Hắn là yêu quái, không gì làm không được, muốn tới thì tới, muốn đi liền đi. Nếu là người thường, y liền chặt đứt đường lui,  khóa chặt hắn lại bên người mới thôi.

Nhưng hắn là yêu quái. Y nhổ không được nanh vuốt hung mãnh của hắn, cắt không được đôi cánh bay cao của hắn.

Y chỉ có thể rớt xuống thế hạ phong, thân hãm vào ngục tù điên cuồng chờ hắn.

Y Mặc không biết, lời nói vừa nãy của Trầm Thanh Hiên không hẳn là thật. Có lẽ là lần trước, khi y cầm huyết châu khản gọi tên hắn trong vô vọng, kể từ lần đó, y mới thật sự nghĩ đến chuyện này.

Có được hắn, cho dù chỉ là một cái hư danh, Trầm Thanh Hiên cũng nguyện vì thế đánh đổi hết thảy.

Bởi vì y biết, cho dù trong tay giữ huyết châu, nếu hắn không muốn đến, trăm gọi nghìn gọi hắn cũng sẽ không đến. Cho nên y mới trả lại hạt châu, không cần. Y không cần một vật trang trí vô dụng!

Y là người phàm tục, chỉ cần những thứ hữu thực. Có thể nắm trong tay, có thể nhìn thấy được.

Y chỉ muốn trong những giây phút sống, vừa mở mắt liền trông thấy vầng dương tỏa sáng, những tia nắng xuyên qua phản chiếu dung nhan người bên cạnh – ái nhân.

Không nguyện giai lão, chỉ cầu khoảnh khắc.[1] Nguyên văn 惊弓之鸟 – kinh cung chi điểu: chim sợ cung nỏ

Thành ngữ “kinh cung chi điểu” có trong điển tích Chiến quốc sách. Canh Luy đứng trước Ngụy Vương, giương cung không có tên, giả bắn một phát, con chim nhạn rơi xuống. Canh Luy giải thích với vua rằng: “Sở dĩ như vậy là vì con chim này bị thương, vết thương chưa lành và lòng khiếp sợ chưa tan, cho nên thấy giương cung lên là sợ hãi”.

Nghĩa bóng chỉ việc Người bị nạn hụt một lần liền có tâm lí e ngại, hoảng sợ.

[2] Nguyên văn là 一鼓作气 – nhất cổ tác khí: Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí là cao nhất.

Nói thêm, trong “Tả Truyện” Tào Quệ có nói: “Phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt”. Tức là, khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Ngoài nghĩa trên, nó còn ngụ ý là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.

[3] Nguyên văn 昙花一现 – đàm hoa nhất hiện: hoa quỳnh thoáng nở.

Chắc mọi người ai cũng nghe qua câu “Đàm hoa nhất hiện, chỉ vị Vi Đà” nhỉ? Câu này liên quan đến một tích rất hay, xem thêm ở đây http://bachngocsach.com/forum/threads/1014/page-54

[4] Trong câu này có cụm “kim thương bất đáo”, đọc gần giống với “kim cương bất đáo” – kim cương là chỉ cái ấy, cả cụm ý bảo cái ấy ko lên dc aka a Mặc bị liệt dương:))))

Mà “miệng sùi bọt mép” chắc mn liên tưởng dc rùi ha:))))
Bình Luận (0)
Comment