*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Phác Hồng
Thành trấn dưới chân núi ngập trong tiếng pháo nổ, Trầm Giác mở mắt ra, hắn mê man nhớ lại hôm nay cũng là đêm giao thừa.
Từ khi cha đi thì đây là đêm giao thừa thứ ba rồi.
Trầm Giác xuống núi trở lại Trầm phủ. Tòa nhà vẫn luôn rộng lớn, đình đài lầu các, lan can chạm trổ và mái hiên cong cong, lương đình duyên dáng soi mình bên ao sen… Chẳng qua ao hồ đã hoang tàn từ lâu, mặt nước kết tầng băng mỏng, một trận gió ngẫu nhiên quét qua cuốn theo vài chiếc lá úa cành khô rải trên lớp băng. Chỉ mới ba năm mà tòa nhà hiu quạnh rất nhiều. Trước kia khi Trầm Thanh Hiên còn sống, y thường đốc thúc hạ nhân quét tước trang hoàng. Trầm Thanh Hiên qua đời, năm sau lão quản gia cũng không còn, tòa nhà lại càng lạnh lẽo hơn.
Trầm lão gia cũng đã tạ thế.
Chỉ trong ba năm mà liên tục tiễn bước ba người. Trầm Giác đến Phật đường, Trầm lão phu nhân không gặp hắn, ai cũng không gặp. Từ khi Trầm Thanh Hiên mất đi, Trầm lão phu nhân nhốt mình trong Phật đường, lúc Trầm lão gia qua đời bà cũng không rời khỏi.
Trầm Giác đứng thật lâu ở nam viện nhìn nơi chốn hắn lớn lên, vài đoạn ký ức chạy ngang qua đầu. Hồi ức càng đẹp càng khiến lòng người chết lặng. Nơi lương đình kia, cha hắn từng tươi cười giảo hoạt, từng nằm mê đắm trong lòng phụ thân, từng cầm thước gõ tay hắn, say sưa ngồi họa ảnh phụ thân… mà tất cả biến mất rồi. Nụ cười và giọng nói của cha giờ chỉ có thể tìm trong ký ức, nếu khi hắn chết đi, ngoại trừ phụ thân thì còn ai nhớ rõ người đây.
Chẳng có ai đâu, Trầm Giác nghĩ.
Tuyết lại rơi. Bông tuyết bay lả tả hòa vào không trung, Trầm Giác kéo chặt áo choàng.
Trầm Trinh đã trở về từ năm trước, có lẽ vì trong nhà lại xảy ra tang sự nên hắn bệnh nặng, được chuẩn cho hồi hương tĩnh dưỡng. Đây là lần giao thừa đầu tiên sau nhiều năm hắn xa nhà. Trên bàn rượu hâm nóng, thức ăn nghi ngút khói nhưng không khí lại lạnh buốt. Đây vốn nên là đêm đoàn viên của những người thân xa nhà. Trầm Trinh vẫy lui hết hạ nhân, tự rót rượu cho mình.
Trầm Giác đẩy cửa, thúc điệt hai người đối mắt lẫn nhau, có hơi bất ngờ. Bọn họ chỉ mới gặp nhau hai lần, Trầm Trinh còn chưa quen thuộc với người cháu này, thậm chí còn không thân bằng Y Mặc, ít nhất Y Mặc đã cùng hắn trò chuyện đôi ba câu. Hắn không nghĩ đêm nay Trầm Giác sẽ trở lại, mà Trầm Giác cũng không biết thúc thúc hắn đã quay về. Một lúc lâu sau, Trầm Trinh vẫy tay ý bảo Trầm Giác ngồi xuống cạnh hắn.
Trầm Trinh quan sát đứa nhỏ huynh trưởng đã lưu lại, mặc dù không phải con ruột nhưng vẻ mặt có vài phần tương tự, đều là dáng vẻ lãnh đạm điềm tĩnh.
Trầm Trinh im lặng một lát thì nói: “Nếu ta nhớ không lầm thì ngươi đã đến tuổi làm lễ gia quan[1].”
Trầm Giác đáp: “Vâng.”
“Lễ gia quan tổ chức ở từ đường Trầm gia, được không?”
“Được.” Trầm Giác đáp lời.
Hai người không nói chuyện.
Lại qua một lúc lâu, Trầm Trinh nói: “Đợi đến lúc thân thể khỏe lại ta sẽ quay về biên nam, ngươi làm lễ gia quan thì cũng trưởng thành. Thế đã bao giờ nghĩ chuyện sau này chưa?”
Trầm Giác không đáp.
Trầm Trinh lại nói: “Tuy ngươi không phải huyết mạch Trầm gia nhưng cũng là người Trầm gia, ta hi vọng ngươi sẽ lưu lại xử lí sự vụ Trầm gia… Ta ở biên nam không thể lo liệu được.”
“Thúc thúc muốn giao gia nghiệp cho ta sao?” Trầm Giác lẳng lặng hỏi.
“Đứa nhỏ mà ca ca giáo dưỡng hẳn sẽ không kém, giao cho ngươi thì ta cũng yên lòng.”
“Cha nuôi ta không phải vì để ta kế thừa gia nghiệp.” Trầm Giác liếc về phía hắn, khẽ cười nói. “Huống chi ta cũng không phải con ruột của cha, tương lai nếu thúc thúc đến biên nam, điệt nhi tuổi nhỏ, làm sao có người bằng lòng để điệt nhi làm tộc trưởng?”
“Sợ bọn họ ức hiếp ngươi sao?” Trầm Trinh hỏi.
“Không sợ.” Trầm Giác đáp: “Cha từng nói sau này ta làm gì cũng được, nhưng đừng làm tộc trưởng.”
Trầm Trinh tò mò hỏi: “Vì sao?”
“Cha nói những chuyện đục trong giả tạo nơi trần gian không phải là việc mà nhi tử người nên làm.” Trầm Giác nói xong thì cười khẽ, gương mặt đượm vẻ nhớ nhung. Những khi đàm luận chuyện về người thân thiết nhất sẽ chẳng ai nén được tâm tình.
Trầm Trinh thấy vậy thì thoáng im lặng, đoạn nói: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
“… Tạm thời chưa nghĩ đến.” Trầm Giác đáp, dừng một chút lại nói: “Có lẽ sẽ theo phụ thân tu luyện.”
“Tu luyện?” Trầm Trinh nói: “Vì sao? Trong nhà không tốt sao? Mọi người không tốt với ngươi?”
“Không phải, trong nhà rất tốt, dù là gia gia nãi nãi hay người khác cũng không xem ta như người ngoài.” Trầm Giác thoáng ngập ngừng. “Nhưng mà… ta muốn tu luyện, ta không muốn thọ mệnh quá ngắn.”
“Tuổi như ngươi sao lại nói mấy chuyện thế này.” Trầm Trinh nói tiếp. “Năm mới, điềm xấu.”
“Sống lâu một chút thì có thể ở cùng với phụ thân.” Trầm Giác đáp, đáp vô cùng bình tĩnh, vẻ mặt hắn não nề. “Người đã không còn cha, nếu qua vài thập niên nữa lại không còn ta, năm tháng sau này người sẽ trải qua thế nào đây.” Rồi nói tiếp: “Nên ta không muốn tiếp quản gia nghiệp, ta muốn sống cùng phụ thân.”
Trầm Trinh nghe vậy thì đau xót không thôi, tuy hắn ở ngoài nhiều năm nhưng mọi chuyện trong nhà đều có người thuật lại, ban đầu hắn cũng không hiểu được lựa chọn của huynh trưởng, thậm chí còn tức giận. Dù sao gia phong Trầm gia nghiêm chính bao đời, lại là danh môn vọng tộc lẫy lừng một phương, từ trước đến nay luôn được người tôn kính, mà hành động của ca ca rành rành là bôi nhọ gia tộc nên hắn tức giận, đã từng viết thư mắng y. Nhưng thời gian dài, tức giận dần phai nhạt. Hắn hiểu rõ tính tình huynh trưởng, thầm nghĩ dẫu là yêu quái cũng chẳng có gì không tốt. Mãi đến ngày chôn cất Trầm Thanh Hiên hắn mới gặp được người kia, năm chữ trên phiến bia mộ hắn thấy rõ ràng, bảo rằng khắc cốt ghi tâm cũng không hề ngoa. Thậm chí hắn lại sinh ra một loại cảm giác lạ lùng, chính ca ca hắn mới là kẻ kéo “người” xuống nước.
Trầm Trinh uống một chén rượu, thở dài: “Nay phụ thân ngươi thế nào? Lễ tân niên, hẳn nên gọi hắn đi cùng.”
“Tính tình phụ thân lãnh đạm, cha mất rồi thì người sẽ chẳng đi đâu.” Trầm Giác nói.
Trầm Trinh nghe vậy thì gật đầu. “Thôi vậy.”
“Những năm thúc thúc vắng nhà, cha thường kể về người.” Trầm Giác thấy không khí nặng nề nên đổi đề tài, cười nói: “Cha nói thúc thúc mang vinh quang về cho Trầm gia.”
“Vậy sao ngươi không mưu cầu công danh?” Trầm Trinh nghe kể về mình thì cười rộ lên, “Ngươi không có cái lí tưởng này thì có thể thấy cha ngươi ngoài miệng nói vậy nhưng lòng cảm thấy khinh thường.”
“Không phải.” Trầm Giác vội vàng thanh minh. “Bởi cha cảm thấy thúc thúc tận trung vì nước, còn người sẽ xử lí sự vụ trong nhà, có vậy thúc mới không phân tâm.”
“Vậy còn ngươi? Ngươi không cầu công danh, xem chừng cũng không màng tiền tài…” Trầm Trinh có chút hứng thú hỏi: “Ngươi muốn như thế nào?”
Trầm Giác thoáng im lặng. “Ta muốn trở thành người như cha vậy.”
“Sao?” Trầm Trinh ngồi thẳng người.
“Bởi vì… cả phụ thân và ta, gia gia và nãi nãi đều không hiểu rõ người. Mặc dù gia gia không nói nhưng vẫn luôn bất hòa với cha, tộc nhân xem thường cha, mỗi người trong thương trường đều kỳ thị cha, nha đầu tiểu tư không muốn hầu hạ cha, mỗi khi đi trên phố, mọi người luôn tránh né cha, thế nhưng cha… không bao giờ khuất phục.”
“Bất kể người khác cười cha khi cha, ở phương diện làm ăn thì gạt bỏ, trữ hàng với cha, rồi phá cửa hàng, thậm chí còn phóng hỏa đốt kho lương của Trầm gia… Nhưng cha chưa bao giờ khuất phục, cũng chưa bao giờ nhắc đến trước mặt chúng ta.”
“Ta muốn trở thành người như cha vậy, vì mục đích mà không màng mọi thứ, bất luận sinh tử.”
“Vẫn luôn đội trời đạp đất, không thẹn với lòng.”
Trầm Giác cúi đầu lấy ra con chó nhỏ bằng bùn đất, cầm trên tay ngắm nghía, giọng nói trầm xuống: “Lúc cha chết, có người nói cả đời cha luôn sống tiêu sái, sống phong lưu. Thật ra bọn họ sai rồi, cả đời cha chưa từng tiêu sái, một ngày cũng không có.”
Trầm Trinh không nói gì.
Thúc điệt hai người ngồi một hồi, Trầm Trinh lên tiếng: “Vậy còn ngươi? Chuyện của ngươi đã truyền ra ngoài từ lâu? Ngươi lớn như vậy, có từng bị ức hiếp hay không?”
Trầm Giác lắc đầu: “Cha chăm sóc ta tốt lắm, không ai dám ức hiếp ta.”
Trầm Trinh thở dài: “Đối với người thân ca ca luôn hết mực che chở.” Hắn không kiềm được nhớ lại chuyện xưa, cười rộ lên. “Cha ngươi lúc trước cũng bắt nạt ta.”
“Ta biết, cha có nói qua.” Trầm Giác cũng cười.
“Vậy có kể lúc nhỏ chỉ mỗi y mới bắt nạt ta, chưa bao giờ để người khác bắt nạt ta?” Trầm Trinh nâng chén rượu. “Nhất định y chưa kể đâu, ta vẫn nhớ rõ lúc sáu tuổi, thằng nhóc nhà biểu thúc vì chặn đường đánh ta mà bị ca ca trói lại, đánh một canh giờ, nửa năm không thể ngủ ngon.” Trầm Trinh kể xong thì mặt mày cong cong. “Tuy rằng lúc ấy y vẫn hận ta.”
Trầm Giác không biết những chuyện cũ này. Lúc Trầm Thanh Hiên tại thế, y chỉ nói với Y Mặc, ngoại trừ Y Mặc thì không ai biết.
Trầm Giác cũng không mạo muội nói tiếp vì khi kể chuyện ấy, thúc thúc dùng đến chữ “hận”. Chữ này dù đặt trong trường hợp nào cũng khiến người nghe kinh ngạc, dùng vào lúc này lại càng nặng nề hơn. Trầm Giác không còn là nhóc con ngang bướng, Trầm Thanh Hiên sẽ không giáo dưỡng ra một kẻ lỗ mãng. Thếnên hắn chỉ gật đầu cười, không nói một lời.
Trầm Trinh có thâm ý khác nên vẫn luôn quan sát Trầm Giác, hắn cố ý nói những lời như vậy, nghĩ sẽ phải nhận một câu đáp trả, cuối cùng lại bất ngờ vì thiếu niên trước mắt chẳng sợ ba đào, đáy mắt trầm tĩnh tựa hồ chưa nghe qua điều gì. Trầm Trinh chắc rằng hắn nghe thấy nhưng không muốn đáp. Trầm Trinh không biết Trầm Giác không muốn nói là bởi vì hắn không biết chuyện cũ, càng bởi vì hắn vốn cho rằng những chuyện này không quan trọng. Trầm Trinh không thể hiểu được tâm tư của Trầm Giác ngay cả khi hắn lớn hơn Trầm Giác hai mươi tuổi. Trầm Trinh nhớ đến ca ca, huynh ấy mang bí mật chôn vào mộ phần, cả đời không nói. Đến tận cùng phải có bao nhiêu khí phách mới có thể làm được như vậy.
Trầm Trinh nhìn thiếu niên ngũ quan tuấn lãng trước mắt, hắn thở dài: “Cha ngươi nuôi được một nhi tử tốt.”
Trầm Giác cười, có phần ngại ngùng. “Thúc thúc quá khen.”
“Ở lại cùng ta gác đêm, đợi qua năm hãy về.”
“Không thể.” Trầm Giác nhẹ cự tuyệt. “Phụ thân đang ở trong núi, nếu ta không quay về, người sẽ lại vào mộ của cha mà ngủ qua đêm.”
Trước mắt Trầm Trinh hiện lên mấy chữ… vị vong nhân, phải có bao nhiêu thâm tình thì một yêu quái ngàn năm mới nguyện ý tự xưng – vị vong nhân?
Hắn phất tay, bảo: “Uống nốt chén này hãy đi. Ta không xem ngươi là nhóc con, càng không xem ngươi là người ngoài, ngày sau có về thì đến gặp ta một lát, cùng ta uống chén rượu.”
Trầm Giác uống cạn rồi đứng lên cáo từ. Cánh cửa gỗ vừa mở ra, gió đêm kéo theo bông tuyết tràn vào, Trầm Trinh nhẹ giọng nói: “Sống chết có mệnh, bảo phụ thân ngươi đừng quá đau lòng. Ca ca ta, cầu người được người.”
Trầm Giác thoáng ngừng bước, đoạn khép cửa rời đi.
Trầm Giác giẫm lên từng mảng tuyết đọng trở lại biệt viện trong núi, trong phòng không một bóng người. Hắn đốt chậu than, hâm nóng ít rượu, bày sẵn trên bàn rồi đóng cửa đi tìm phụ thân.
Đêm giao thừa, tuyết rơi trắng trời, Y Mặc hóa rắn quấn quanh phiến bia mộ của Trầm Thanh Hiên mà ngủ say sưa. Khi Trầm Giác tìm được thì bông tuyết đã phủ khắp thân hắn, một khối tuyết trắng lặng lẽ bao lấy tấm bia đá, ngay cả tiếng bước chân cũng chẳng thể đánh thức hắn. Cách đây ba năm, mỗi lần vào đông Trầm Thanh Hiên thường ôm Y Mặc hình rắn vào lòng, sưởi ấm hắn, vuốt ve hắn, giống như sợ hắn bị đông lạnh vậy. Mà nay Trầm Thanh Hiên qua đời, cái người mỗi khi rét cóng ôm chặt hắn đã không còn, Y Mặc quấn chặt tấm bia mộ nhưng chẳng thể ấm hơn, chỉ có lạnh, càng ngày càng lạnh.
Trầm Giác hóa sói, khắp thân phủ một bộ lông đen bóng, bộ dáng oai phong lẫm liệt. Hắn cẩn thận đến gần, chân trước co lại rúc vào bên người Y Mặc, đầu tựa vào thân rắn đầy tuyết, khẽ nhắm mắt.
Khi hắn tỉnh lại thì đã nằm trên giường, trên người đắp một chiếc chăn. Hỏa than cháy rực khiến căn phòng trở nên ấm áp. Trầm Giác nhảy xuống giường, Y Mặc đang ngồi trước bàn, tự rót cho mình những chén rượu nóng.
Trên bàn bày ba bộ bát đũa.
“Phụ thân.” Trầm Giác tiến lên cung kính hành lễ, ngồi sang một bên, cạnh hắn có một chỗ trống không ai ngồi.
“Chờ ngươi làm xong lễ gia quan, ta sẽ xuống núi.” Y Mặc nhàn nhạt nói: “Ngươi muốn lưu lại trong núi tu luyện hay muốn về nhà?”
Trầm Giác giật mình: “Con do cha và phụ thân nuôi lớn, cha mất, phụ thân ở đâu thì nơi đó là nhà của con.”
“Ta muốn đến một nơi, ngươi không theo được.” Y Mặc nói.
“Phụ thân muốn đi đâu?” Trầm Giác nhìn hắn, nghĩ một lát liền nói: “Chẳng lẽ muốn đi tìm cha sao?”
Y Mặc không đáp.
Trầm Giác đứng dậy bước đến, đột nhiên quỳ xuống bên chân hắn, nét mặt ngưng trọng. “Cha đã dặn sau khi người chết, nếu phụ thân muốn tìm thì con phải ngăn cản. Cha nói, kiếp sau cha không nhận ra người, cũng không muốn nhận ra người, cha phải thay đổi cách sống.”
Y Mặc hạ mắt, nhìn đỉnh đầu hắn. “Ngươi cản được ta?”
Sắc mặt Trầm Giác khẽ biến: “Không cản được.” Lại nói: “Nếu phụ thân khăng khăng muốn đi, con phải đi theo.”
“Ta cũng không biết y ở nơi nào, chuyển thế lại chưa đến, nếu muốn tìm phải mất mấy trăm năm. Ngươi theo như thế nào?”
“Con do lang yêu sinh hạ, còn nhận được yêu đan, chỉ cần chăm chỉ tu luyện thì sống thêm mấy trăm năm cũng không vấn đề. Con không cản được phụ thân, người cũng đừng hòng bỏ rơi con.” Giọng nói vang vang, Trầm Giác kiên định: “Nếu tìm được cha thì có thể xem như đoàn tụ. Ngộ nhỡ trên đường có bất trắc, tốt xấu gì con cũng giúp được chút ít.” Trầm Giác nói xong thì quỳ rạp trên đất, dập đầu nói: “Cầu phụ thân thành toàn.”
Y Mặc không đáp chỉ lặng lẽ uống rượu, uống cạn chén rượu thì gật đầu: “Sau khi kết thúc lễ gia quan thì sẽ khởi hành.”
“Vâng ạ.” Trầm Giác nhoẻn cười, đứng dậy ngồi lại ghế, mọi chuyện đã ổn thỏa, không khí dần thả lỏng. Hắn nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Phụ thân gặp cha ở nơi này sao?”
Y Mặc chỉ tay về phía mộc lan[2] ngoài cửa sổ, gương mặt không lộ rõ cảm xúc, thờ ơ nói: “Nơi đó, y hất một chén trà lên người ta.”
Vì thế hắn quay đầu cắn y, độc tố nhanh chóng lan khắp cơ thể gầy yếu, từ da thấm vào huyết mạch, huyết mạch thấm vào tạng phủ, cuối cùng kịch độc xâm cốt.
Mà, hắn lại bị cắn trả.
Độc tố tên là Trầm Thanh Hiên len sâu vào xương tủy hắn.
Từ đó về sau, vạn kiếp bất phục.
Trầm Giác nhìn mộc lan phủ đầy tuyết dưới ánh trăng khuya, khẽ cười nói: “Cha từng nói ngươi không hề nghĩ đến hất một chén trà lại gặp được mỹ xà.”
Y Mặc thả bầu rượu trống không. “Ngủ thôi.”
Đêm nay pháo nổ âm vang dưới chân núi, thế nhưng, chẳng còn liên quan đến họ nữa.[1] lễ gia quan: lễ đội mũ của con trai khi đủ 18 tuổi
[2] mộc lan: lan can gỗ