Ngộ Xà

Chương 66

Editor: Phác Hồng

Đặt ngân lượng lên chiếc bàn gỗ cũ nát, Y Mặc đến góc phòng ôm lấy đứa nhỏ vừa mới mua rồi rời khỏi. Phu nhân gầy yếu ở phía sau gọi theo, nhìn con thơ ngây dại trên ngực hắn mà rơi lệ: “Xin hãy đối xử tốt với nó.”

Y Mặc không đáp chỉ gật đầu, giờ nói những lời như này thì thật mất bò mới lo làm chuồng. Nếu đã quyết định bán đi đứa con ruột thì dẫu tốt dẫu không đã chẳng còn liên quan đến nàng.

Y Mặc ôm tiểu Liễu Diên ra ngoài, nhanh chóng biến mất phía sau cửa.

Vợ chồng Liễu gia giật mình nhìn cửa gỗ rộng mở, nghĩ đến cốt nhục chia lìa, không nén được bi thương ôm nhau khóc lóc. Khóc một trận, nam nhân lau nước mắt trấn an phu nhân bằng chất giọng khàn khàn: “Ai cũng nói đứa nhỏ này sát mệnh nên nhà ta mới lâm vào tình cảnh thế này, nay chúng ta cũng không thể nuôi nó, có người nguyện ý dẫn nó đi là số mạng của nó, có lẽ cũng là số mạng của hai ta. Chớ đau lòng.”

Phu nhân khóc nỉ non không ngớt, hồi lâu mới lau lệ nói: “Thôi.” Miệng thì nói nhưng ánh mắt vẫn ngây dại nhìn về con đường không bóng người ngoài cửa. Thế nào vẫn là máu thịt cắt ra, nếu gia cảnh không đến nỗi khốn quẫn, dẫu nó có ngu dại chăng nữa nàng cũng sẽ không giao cho người khác.

Từ đây, coi như biệt ly.

Y Mặc ôm Liễu Diên nhanh chóng rời xa gian nhà tường đất cỏ tranh. Liễu Diên vẫn yên lặng trong ngực hắn rốt cục có động tác, thân thể gầy yếu xoay lại nhìn xuyên qua vai hắn, mãi nhìn căn nhà càng lúc càng xa. Nó cứ nhìn đăm đăm, tuy khờ dại bẩm sinh nhưng cứ gắt gao nhìn mãi cái nơi nó đã sống bốn năm, dường như đang gọi hai người trong phòng. Y Mặc phát hiện động tác ấy liền dừng lại, nhìn theo nó về phía nhà tranh.

Y Mặc hỏi: “Không muốn đi?”

Liễu Diên không biết nói chuyện giống như vẫn luôn không hiểu người khác nói gì, đương nhiên không phản ứng với câu hỏi của hắn. Nó ngơ ngác nhìn căn nhà càng lúc càng rời xa, cố chấp duy trì một tư thế ngóng trông.

Y Mặc thấy thế đành phải quan sát bốn phía, sau đó bế đứa nhóc sau lưng đặt trước mặt, chỉ vào dãy núi non trùng điệp cách đó không xa mà bảo rằng: “Chúng ta sẽ ở đó, ngươi đứng trên núi thì có thể nhìn thấy nó. Bọn họ đem ngươi cho ta, sau này, ngươi không thể trở về nữa.”

Nhưng Liễu Diên không nhìn theo hướng hắn chỉ mà cúi đầu chậm chạp nhìn ngón tay hắn, hồi lâu, ngón tay Liễu Diên gầy như tăm que nắm lấy ngón trỏ của Y Mặc, siết chặt.

Y Mặc cho rằng nó nghe hiểu, trong lòng khấp khởi vui mừng nhưng ngay lát sau, chút vui mừng ấy lập tức bị thủy triều cuốn đi mất dạng. Tiểu Liễu Diên cầm lấy ngón tay hắn rồi nhét vào miệng.

Đói.

Y Mặc thở dài, chả biết một hồn một phách của người này rơi ở chỗ nào. Đồng thời cũng thầm mừng, nếu không phải thiếu một hồn một phách chỉ sợ hiện nay hắn không biết phải đi trông chừng một con vật nào đó rồi.

Y Mặc cẩn thận ôm nhóc con vào ngực, thi pháp nhanh chóng bay đến ngọn núi kia.

Liễu Diên không hề ngọ nguậy, nằm trong lòng hắn mãi ngoái đầu nhìn gian nhà tranh càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ tựa như hạt gạo.

Dẫu từng bị chê chọc, từng bị mắng nhiếc, nhưng hãy trả lại cho nó nơi ấm áp hữu hạn kia đi.

Trên núi không một bóng người, cây cối ngã đổ, trên nền đất bằng phẳng nổi lên một tòa tiểu viện ba gian, một gian bếp và hai gian phòng ở. Trong sân nhà trúc xanh cao vút, ngoài cửa viện bụi cây um tùm, hoa cỏ tốt tươi. Xuyên qua dãy rào thấp bé liền có thể trông thấy cảnh sắc xinh đẹp hệt như chốn thiên đường.

Liễu Diên ngồi xổm trên đất xem kiến chuyển nhà, xem con yến con sẻ lượn bay tà tà, thi thoảng nó đứng dậy, xuyên qua những tán cây rừng chi chít mà nhìn về một nơi xa xa, gian nhà nhỏ như hạt gạo vẫn nằm ngay đó.

Núi rừng vào hạ mưa nhiều, nó nhìn lên cao một hồi, bầu trời thoáng chốc âm u, vài giọt nặng trịu lấp tấp rơi, thường thì mưa chưa đập phải mặt đã có người ôm nó vào nhà.

Trong phòng có hương trầm lơ lửng, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi tí tách.

Liễu Diên ngồi đối diện với nam nhân, há miệng, chậm chạp ăn cơm. Nó thật sự rất ngốc, lúc ăn cơm thường hay vung bên trái một ít vãi bên phải một ít, để nó tự động ăn thì thế nào thức ăn rơi trên đất cũng nhiều hơn khi vào bụng nó.

Lúc mới chuyển đến, ở những tối chạng vạng không mưa, Y Mặc thường để nó ngồi trong sân ăn cơm, còn hắn ăn một mình. Thường thì chưa đến một lúc, cơm rơi xuống gọi đến vài con se sẻ, bọn chúng cẩn thận quan sát một lúc rồi nhào đến vây quanh bát của nó, to gan kiêu ngạo mổ cơm trong chén. Liễu Diên cũng không đuổi, dưới cái miệng của lũ sẻ, thức ăn vào bụng nó ngày càng ít.

Y Mặc đành phải tự tay đút nó ăn.

Liễu Diên ngồi đối diện, đôi mắt xoe tròn nhìn hắn, thỉnh thoảng sẽ chậm chậm di chuyển mép đũa, ăn một lúc thì nhìn đĩa cá trên bàn, sau đó há mồm thật to chờ Y Mặc lựa những miếng thịt cá màu anh đào đút vào miệng nó. Liễu Diên chầm chậm nhai thịt bò, cúi đầu đùa nghịch cái đuôi cỏ trên tay, cỏ tranh xù xù như đuôi của loài thú nhỏ. Liễu Diên nuốt thịt bò rồi đợi lúc Y Mặc gắp thức ăn đưa đến liền giơ cái đuôi cỏ, cào cào trên mặt hắn.

Cào cào, Y Mặc không phản ứng. Liễu Diên lại cào, lại gãi lên cổ hắn. Y Mặc đặt đũa xuống, nói: “Không ngứa.”

Liễu Diên nghe xong cũng không phản ứng, vẫn kiên nhẫn chăm chú gãi, Y Mặc cũng ngồi ngay ngắn ở đó mặc cái đuôi cỏ cào khắp nơi trên mặt. Lông tơ mảnh khảnh mềm mại, nhẹ nhàng lướt trên mặt, trên trán, trên mũi, lan đến hai bên tai; đối diện hắn là đôi mắt to tròn, ngây thơ vô thần.

Mãi đến khi thức ăn nguội lạnh Liễu Diên mới buông đuôi cỏ, không cào hắn nữa. Y Mặc đem thức ăn hâm nóng lại rồi tiếp tục đút cho nó.

Trong phòng vẫn là ám hương trôi lơ lửng, ngoài cửa sổ vẫn tiếng mưa rơi tí tách, quang hoa tắt đèn chuyển cảnh.

Liễu Diên nay đã mười một tuổi, trắng non nõn. Tính trẻ con ngây thơ mất dần, mặt mày trở nên sáng sủa dần giống với bóng dáng của hai kiếp trước; nhưng nó vẫn ngây ngốc, ánh mắt vẫn chậm chạp, không có chút gì sắc sảo của trước kia. Y Mặc nhìn đăm đăm vào thân thể dần trưởng thành của nó tựa như đang cấp thiết muốn tìm lại chút gì trên gương mặt ngô nghê ấy.

Trầm Giác cũng rời nhân gian lợi lộc lên núi ở trong một gian phòng khác, mỗi ngày giúp chút việc nhà, thời gian còn lại sẽ bồi bên cạnh Liễu Diên và Y Mặc.

Ngày hè nóng bức, núi rừng tuy mát mẻ hơn chút nhưng vẫn khiến người cảm thấy oi nồng. Giờ ngọ hôm đó, sau buổi cơm trưa Trầm Giác nhàn rỗi vào rừng ngủ gật, hắn hóa nguyên hình thành một con sói đen lớn lẫn trong đám cỏ cây mà say sưa đánh giấc. Mãi đến khi truyền đến tiếng bước chân loạt xoạt Trầm Giác mới mở mắt, trông thấy đầu tiên là Liễu Diên phía sau lùm cây đứng bất động nhìn hắn.

Liễu Diên nhìn sói đen thật lớn kia, dưới ánh sáng luồn qua kẽ lá, lớp lông nhung dày đặc bóng loáng, oai phong lẫm liệt.

Trầm Giác chợt ngây người đứng dậy, cũng quên mất biến lại hình người, thân hình to lớn đen tuyền gần như che lấp cả thiếu niên nhỏ yếu.

Liễu Diên nhìn vào đôi mắt sói, nhìn hồi lâu, bờ môi yên lặng trước nay khẽ giật, gọi ra một cái tên: Y Mặc.

Đây là lần đầu tiên nó mở miệng nói chuyện. Tuy mấy năm nay  Y Mặc luôn dạy nó nói, dạy nó nhận biết mặt chữ nhưng vẫn không kết quả. Liễu Diên luôn im lặng tựa như không chỉ ngốc mà còn là câm điếc.

Y Mặc nghe tiếng chạy tới thì nhìn thấy cảnh tượng một người một sói đang đần độn giằng co, hắn cơ hồ bó tay, luống cuống không biết phải làm sao. Y Mặc đành giải vây, một tay ôm Liễu Diên đang đứng rồi tiến lên đạp một cước vào sói đen, đầy bất đắc dĩ nói: “Còn không mau biến về!”

Trầm Giác bấy giờ mới hoàn hồn hóa lại thành người, vội vàng giải thích với thiếu niên ngơ ngác trong ngực Y Mặc: “Đó là ta,” lại nói: “Ta là sói,” còn nói: “Ta là người, cũng là sói…”

Liễu Diên nhìn bộ dạng vụng về miệng lưỡi của hắn thật lâu, mãi đến khi hắn giải thích thế nào cũng không rõ, chật vật lộn xộn, Liễu Diên mới chậm chậm nhích khỏi ngực Y Mặc, vươn tay, kiễng chân xoa nhẹ đầu Trầm Giác. Động tác này bình thường Y Mặc hay làm cho nó, đại biểu trấn an.

Trầm Giác chợt như bị thi thuật pháp, đứng ngẩn ngơ, người trơ như phỗng.

Liễu Diên lại nhìn Trầm Giác hồi lâu mới xoay người, ngẩng đầu đối lại tầm mắt của Y Mặc, thật lâu thật lâu mới gắng nói ra được một chữ: Biến.

Nó vừa mới biết nói, mồm miệng không rõ, Y Mặc ngẫm hồi lâu mới hiểu được ý nó. Y Mặc chỉ chính mình, lại chỉ vào Trầm Giác đang hóa đá, hỏi: “Muốn ta biến giống nó?”

Liễu Diên gật đầu.

Trầm Giác lúc này mới gọi lại tỉnh táo, vội nói: “Sẽ dọa y.”

Y Mặc nhìn ánh mắt mấy năm rồi vẫn không thay đổi, đờ đẫn ngây thơ. Hắn nghĩ một chốc rồi biến về nguyên hình, một con rắn đen to bằng miệng chén, bụng óng ánh sắc vàng đang nằm dài trên đất, nửa người dựng thẳng, một đôi mắt rắn nhìn chằm chằm Liễu Diên.

Liễu Diên ngoái đầu nhìn rắn lớn thật lâu nhưng không hề phản ứng, chẳng biết đã sợ choáng váng hay vốn dĩ không dọa được nó.

Một con sơn tước chuyền cành để lại tiếng hót thanh thúy rồi bay đến đậu trên một ngọn cây cách đó không xa. Lúc này Liễu Diên mới chậm chạp vươn tay ấn đầu con rắn kia, lại từ từ sờ thân rắn, giáp vảy lạnh lẽo cứa vào lòng bàn tay nó, Liễu Diên mở miệng nói: “Y Mặc.”

Nói xong thì ngẩng đầu chỉ vào thân cây trĩu quả phía trước, chỉ vào mấy quả đỏ chi chít trên cành mà nói: “Ăn.”

Nó vừa nói xong, rắn lớn nằm trên đất vươn đuôi quấn lấy nó, một người một rắn chợt ngồi vắt vẻo trên cây.

Y Mặc trở lại hình người, duỗi tay bẻ hai quả bỏ vào tay nó, hỏi: “Đủ chưa?”

Liễu Diên không thèm đáp, có lẽ ngại phí hơi, nó ngồi trên đùi hắn mà cắn trái cây rộp rộp.

Trầm Giác đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn hồi lâu, rốt cục nhịn không được lớn tiếng hỏi Y Mặc trên cây: “Y rốt cuộc có ngốc hay không?”

Y Mặc suy nghĩ thật lâu, nhìn Liễu Diên đương gặm trái cây tràn cả nước ra ngoài mới giúp nó lau sạch, đáp: “Có lẽ chỉ chậm chạp.”

Liễu Diên ngơ ngác gặm trái cây, hoàn toàn không biết bọn họ đang nói gì.

Buổi chiều tắm gội, Liễu Diên ngồi trong thùng gỗ vỗ nước. Lúc Y Mặc đi qua, một thùng nước gần như bị nó nghịch vơi nửa thùng, Y Mặc lại thêm đầy nước, hỏi nó: “Ngươi thật khờ sao?”

Liễu Diên vỗ nước bạch bõm, thấy hắn đến thì đập nước văng tung tóe, bắn cả lên mặt Y Mặc. Liễu Diên từ nhỏ đã không cười, thấy gương mặt đầy nước của Y Mặc cũng không lộ tươi cười, chỉ ngốc nghếch vỗ khiến bọt nước càng bắn tung tóe, khiến Y Mặc đứng cạnh thùng gỗ từ đầu tới chân đều ướt nhẹp.

Đợi nó chơi thỏa thê rồi Y Mặc mới lại đổ đầy nước, lấy bồ kết xát nhẹ lên mái tóc dài của nó, Liễu Diên bấy giờ mới chầm chậm phun ra một câu: “Rắn… nước.” Nói xong liền ngụp vào thùng gỗ rồi rì rì đứng lên, thân thể không một sợi vải rào rào đổ xuống một vũng nước, vừa lúc xối cả lên đầu Y Mặc.

Y Mặc kéo nó ngồi xuống, không nói tiếng nào mà tiếp tục tắm, nét mặt vẫn luôn hờ hững. Mãi đến lúc tắm xong, mặc kín y phục cho thiếu niên, Y Mặc mới nói: “Ngươi nhiều nhất cũng chỉ là một tên tiểu quỷ nước.” Nói xong vung tay áo, thùng nước bay đến cửa phòng đang rộng mở rồi nghiêng xuống đổ hết nước ra ngoài.

Làm xong mọi chuyện, vừa mới chuẩn bị tắt đèn cửa phòng lại bị gõ vang, Trầm Giác ở bên ngoài nói: “Phụ thân.”

Y Mặc mở cửa hỏi chuyện gì, Trầm Giác lưng đeo nải nói phải rời đi.

Liễu Diên nằm trên giường chợt ngồi dậy, vén màn nhìn bọn họ nói chuyện.

Y Mặc dĩ nhiên biết hắn muốn đi làm gì, nghĩ một lát rồi nói: “Đi đi.”

Trầm Giác nói: “Đạo hạnh con nông cạn, mấy năm nay cũng bỏ bê tu luyện nên không biết đến đâu để tìm. Phụ thân biết hắn ở đâu không?”

Y Mặc hạ mắt, đáy mắt tựa hồ có thứ gì thoáng qua, hắn nhanh chóng nói: “Ta chỉ gặp hắn một lần, ngươi nên biết đế vương không phải phàm nhân. Làm sao ta có thể biết được?” Còn nói: “Tìm không thấy thì đừng tìm. Đúng lúc gặp tự nhiên sẽ gặp.”

Trầm Giác nhạy bén cảm giác được gì đó trong lời hắn, hồi lâu mới nói: “Con đáp ứng tìm hắn một đời. Đã nói thì phải làm, nếu tìm được nhưng hắn không nhận con thì thôi vậy.”

Y Mặc nói: “Thôi?”

“Dạ,” Trầm Giác nói: “Vốn dĩ… con và hắn là hai loại người, hắn là đế vương, con là lang yêu, khác biệt rõ ràng… Mặc dù sống cùng nhau vài thập niên nhưng không thể nói tốt được bao phần, cho nên, tìm được mà hắn không nhận, con sẽ thôi. Lúc trước đã giao hẹn như vậy rồi.”

Y Mặc suy nghĩ hồi lâu, nói: “Vậy ngươi đi tìm ngay đi.”

Trầm Giác hỏi: “Tìm ở đâu?”

“Ta quả thật không tính được.” Y Mặc đáp.

Trầm Giác thở dài, nói: “Vậy con từ từ mà tìm.” Chắc chắn sẽ tìm được. Trầm Giác nghĩ dù sao hắn nửa người nửa yêu, vừa tìm vừa tu hành cũng có thể sống được rất nhiều năm, không sợ không tìm được.

Trầm Giác rời đi.

Y Mặc đóng kín cửa, đến bên cửa sổ nhìn thiếu niên đang ngơ ngác rồi đột nhiên rất muốn nói gì đó, thế nên hắn nói.

Y Mặc nói: “Không tìm được ở chốn nhân gian.” Hắn nói với Liễu Diên ngây ngốc rằng. Đế vương kia vốn là thượng thần hạ phàm, lịch xong một kiếp tất sẽ trở về, Trầm Giác ở nhân gian có tìm thế nào nhất định sẽ không tìm được. Coi như là tìm được, vậy thì sao, đó là thần, vô dục vô cầu, làm sao sẽ vì một lang yêu nhỏ bé mà buông bỏ tôn quý.

Y Mặc nói xong, vươn tay vuốt ve đầu Liễu Diên, cúi đầu thì thầm: “Nhưng ta không lo cho nó, lúc đấy ngươi dạy nó tốt lắm, nên nó sẽ không giống ta thế này đâu…”

Nói tới đây chợt dừng lại, thế này là thế nào? Là nhìn không thấu, là chết không buông thế này sao? Y Mặc không biết phải tiếp tục nói thế nào nữa.

Y Mặc kéo thiếu niên gầy yếu vào lòng, ôm nó thật lâu rồi thở dài, tựa như đang lẩm bẩm: “Trầm Thanh Hiên, ta mệt mỏi quá.”

Kiếp này Y Mặc cũng cảm thấy rất vô vọng, không biết phải hình dung thế nào, lòng hắn hoang phế mặc cỏ dại đâm rễ xanh um. Ngay cả yêu quái vô tình vô dục như hắn giờ lại cầu tình cầu dục, đã dính những thứ này còn muốn thanh tâm quả dục cái gì, có lẽ nên tìm một chốn linh sơn mà vùi ngủ mấy trăm năm, chờ đến khi tâm an tĩnh lại tiếp tục tu luyện. Thế nhưng… hắn không cam lòng.

Thủy chung không cam lòng.

Đang lúc mờ mịt, Liễu Diên trong ngực chợt ngọ nguậy, vươn tay vỗ về sau lưng hắn, thấy hắn không phản ứng lại rướn người nâng mặt hắn nghiêm túc hôn lên.

Y Mặc sửng sốt nhìn vào ánh mắt ấy nhưng tìm không ra một tia tình tự. Bộ phận trong lồng ngực khẽ ấm lên rồi dần dần nguội lạnh.

Liễu Diên gọi: “Y Mặc.”

Kế tiếp cũng không nói thêm gì. Kẻ ngốc vẫn là kẻ ngốc, nói thế nào vẫn là kẻ ngốc, ngay cả an ủi cũng không biết, chỉ biết ngơ ngác gọi tên hắn.

Liễu Diên gọi: “Y Mặc.”

Lại gọi: “Y Mặc.”

Một tiếng rồi một tiếng: “Y Mặc.”

Giống như ngoại trừ hai chữ này còn lại đều vô nghĩa.

Y Mặc ôm chặt nó, thật lâu mới nói: “Ngủ đi.”

Liễu Diên sinh hoạt theo quy luật, tối nay xem như đã trễ hơn mọi khi, nghe hắn nói vậy liền nhanh chóng nhắm mắt, vô tâm vô phế ngủ.
Bình Luận (0)
Comment