Ngộ Xà

Chương 69

Editor: Phác Hồng

Y Mặc chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ khóc, lúc cảm nhận được những giọt nước mắt đang chảy xuống hắn không khỏi khiếp sợ. Yêu quái sống hai ngàn năm cũng sẽ rơi nước mắt, Y Mặc không nghĩ đây là thật.

Yêu quái sống hai ngàn năm cũng sẽ rơi nước mắt sao?

Nhưng nước mắt cứ vậy rơi xuống. Lướt trên gò má tạo thành vệt nước. Y Mặc khẽ nếm thử, mặn mặn chát chát, so với mùi vị hắn từng nếm qua cũng không khác biệt. Nước mắt của yêu quái và nước mắt của phàm nhân giống hệt. Mặn, chát, đắng.

Nước mắt của yêu quái và nước mắt cả ba kiếp của Trầm Thanh Hiên giống như đúc.

Liễu Diên vẫn đau khổ gào lên: “Đừng khóc, Y Mặc đừng khóc, ta sai rồi, ngươi đừng khóc.” Vết máu và bùn đất trên mặt bị nước mắt gột thành hai vệt trắng dài, y liên tiếp dỗ người ta đừng khóc.

Y Mặc kéo y ôm chặt vào lòng. Liễu Diên đã thôi giãy giụa, vừa khóc vừa lau nước mắt cho Y Mặc, không quan tâm trên tay dính máu mà cứ lau mãi lau mãi, chỉ vì y không muốn thấy hắn khóc, vì tim sẽ đau. Những giọt nước mắt như hóa thành đôi tay sờ sờ, chọc vào buồng tim rồi bóp chết trái tim y. Liễu Diên đau khổ tột cùng, cứ mãi nói: “Ta sai rồi, Y Mặc đừng khóc, ngươi đừng khóc…”

Y Mặc nói: “Ngươi thật ngốc.” Nói xong giúp ngốc chữa thương, nhìn da thịt đã khôi phục như lúc đầu, trắng non nõn, nhưng không còn vết thắm đỏ kia nữa.

Không có nốt ruồi ấy sẽ không phải là người kia sao? Dĩ nhiên là không. Y Mặc nhạo cười, trấn an Liễu Diên trong lòng, lúc y nghẹn ngào khóc nấc lên, hắn cúi đầu nói: “Ngươi cắt nó thì có lợi gì?” Vô dụng, một chút giá trị cũng không có, đó chẳng qua là dấu vết, một ký hiệu, không có nó cũng chẳng thể thay đổi điều gì. Thế nhưng đứa ngốc không hiểu.

Ngốc ngẩng mặt khóc nức nở, nói: “Ngươi nhìn thấy nó lại không vui. Kiếp trước ta đối xử không tốt với ngươi, chúng ta không cần nó.”

“Chúng ta không cần nó, ta đối tốt với ngươi, ngươi không cần không vui.” Liễu Diên tựa đầu vào vai hắn, liên tục lặp lại: “Không cần nó, nó không tốt, ta đối tốt với ngươi. Y Mặc đừng khóc.”

Y Mặc không thể nói gì, hắn chỉ biết ôm thật chặt thân thể trong lòng, ôm chặt Liễu Diên ngốc dại vô tội rồi không ngừng thì thầm: Ngốc.

Khe khẽ nói mãi, mọi thứ chung quanh đều chìm vào hư vô. Chỉ còn lại một Liễu Diên trong lòng hắn, Liễu Diên nói sẽ đối tốt với hắn, Liễu Diên đã khoét đi máu thịt của mình. Ưu buồn đen ám lăn lộn trong lòng tựa như một vòng xoáy u tối, Y Mặc cúi sát đầu lên gáy Liễu Diên, cách một lớp y phục mà hung hăng cắn vai y.

Liễu Diên run lên nhưng không kêu đau, ngược lại vỗ về lưng hắn hệt như Y Mặc thường làm, y dỗ dành: “Y Mặc đừng khổ sở, ta đối tốt với ngươi.”

Răng nanh cắn trên vai chậm rãi buông lỏng, Y Mặc vẫn bất động, mặt vùi vào cổ y, dồn hết sức nặng thân thể qua, hắn phủ lên vai Liễu Diên rồi khép dần hai mắt hệt một đứa trẻ cực kỳ mệt mỏi. Liễu Diên biết mình ngốc không hiểu được suy nghĩ của hắn, mà có lẽ vĩnh viễn y không thể hiểu được. Nhưng bất kể thứ gì Y Mặc cho y đều nhận lấy, mặc kệ yêu mến hay thương tổn, hoặc chỉ là đổ cả sức nặng lên người y như lúc này. Liễu Diên vỗ lưng Y Mặc, dưới những cái vỗ lẳng lặng của y hắn dần yên lặng. Liễu Diên cứ khe khẽ vỗ, không khóc không khóc.

Sau đó hai người cứ ôm vậy chìm dần vào giấc ngủ.

Nửa đêm tỉnh lại, Y Mặc thắp nến, ánh sáng lan tỏa. Ngọn nến rực rỡ sáng rọi lên giường, Y Mặc nhìn gương mặt trong lòng, thật bẩn, có bùn có máu, còn có hai vệt trăng trắng thật buồn cười, bởi vì Liễu Diên đang ngủ nên thoạt nhìn chẳng hề ngu ngốc. Y Mặc nhìn y hồi lâu, mãi đến khi trong giấc mơ Liễu Diên chợt khóc nấc tựa như trong mộng y vẫn đang khóc, dáng vẻ đầy đau lòng. Y Mặc không biết vì cớ gì rõ ràng đã đồng ý không ức hiếp nhưng vẫn luôn ức hiếp y, ức hiếp đến độ đang ngủ cũng phải khóc. Hắn không muốn ức hiếp y.

Dẫu thật ngốc hắn cũng không muốn ức hiếp. Y Mặc dời tầm mắt nhìn đến nơi vạt áo đang buông lỏng, trên khuôn ngực đã không còn vết đỏ thắm tựa máu kia nữa.

Ngực Trầm Thanh Hiên không có, Quý Cửu không có, hiện tại, Liễu Diên cũng không có.

Kiếp trước trên cổ tay Quý Cửu có bớt rắn cắn là bởi vì Trầm Thanh Hiên chấp niệm quá nặng, sau Quý Cửu chết, Liễu Diên sinh ra, trên ngực có thêm nốt ruồi son. Nay Liễu Diên cũng không có, Y Mặc nghĩ có lẽ kiếp sau, trên người chuyển kiếp lần thứ bốn của Trầm Thanh Hiên sẽ không có gì cả.

Vốn dĩ, có hay không cũng chẳng quan trọng. Có hay không, y đều là chuyển thế của Trầm Thanh Hiên, là người hắn muốn tìm, điều này sẽ không vì sự biến mất của nốt ruồi mà mất đi.

Thôi vậy, ngốc thì ngốc. Trầm Thanh Hiên khóc gào sẽ đối tốt với hắn cũng không có gì không tốt. Tuy đã chấp nhận vậy nhưng chẳng biết tại sao trong lòng vẫn luôn thiếu một khoảng gì đó, tựa hồ không nên như vậy, không nên chỉ như vậy, ôm một chuyển thế của Trầm Thanh Hiên luôn đối tốt với hắn liệu đã đủ?

Dường như còn điều gì đó rất quan trọng, nhưng Y Mặc suy nghĩ thật lâu cũng không biết rốt cuộc điều quan trọng kia là gì.

Nhẹ vuốt gương mặt ngốc nghếch kia, Y Mặc quyết định không nghĩ nữa.

Hôm sau Liễu Diên tỉnh lại, rửa mặt đổi xiêm y, lại là một chàng thiếu niên sạch sẽ. Y Mặc dẫn y dạo quanh khoảng rừng lác đác lá bay, thỉnh thoảng có một vài quả rừng chín mọng rơi xuống vỗ trên bãi lá một tiếng vang êm nhẹ.

Trên ngọn cây cao nhất giữa khu rừng, Liễu Diên ngồi cạnh hắn, thích ý đung đưa chân ngắm mặt trời dần lặn phía xa xa.

Quả cầu lửa rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời, thiêu những rặng mây thành màu đỏ hồng. Liễu Diên nhìn một hồi thì quay đầu lén lút ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của Y Mặc, y không biết dùng từ ngữ gì để hình dung, cũng không biết làm sao để ca ngợi, chỉ biết rất đẹp. Mày đẹp, mũi đẹp, môi đẹp, ngay cả hàng mi cong cong cũng thật đẹp, nơi nào cũng đẹp. Đẹp đến mức khiến y không thể nào dời mắt, ngây ngốc nhìn mãi.

Bị người ta chòng chọc nhìn còn không có ý định dừng lại, Y Mặc quay sang hỏi: “Nhìn đủ chưa?”

Liễu Diên lắc đầu, ngốc dại nhưng vô cùng đúng lí hợp tình đáp: “Chưa đủ.”

Y Mặc cảm thấy thú vị, lại hỏi: “Chưa đủ ở đâu?”

Liễu Diên nói: “Đâu cũng chưa đủ.” Đợi một lát, có tiếng nói nho nhỏ vang lên: “Y Mặc đẹp.” Tuy y ngốc nhưng cũng biết xấu hổ, âm thanh rất nhỏ mà vô cùng nghiêm túc.

Y Mặc nói: “Đẹp không?”

Dường như Liễu Diên muốn cho hắn thấy sự thành thực của y, đáp: “Rất đẹp!” Gật đầu thật mạnh.

Y Mặc đang ngơ ngẩn vì hai chữ “rất đẹp” đầy quen thuộc thì chợt nghe một tiếng “a”, thì ra ngốc gật đầu mạnh quá, thân thể mất thăng bằng nên ngã từ trên cây xuống.

Y Mặc bị dọa run, cũng nhảy xuống bắt lấy cánh tay của Liễu Diên, kéo người ôm vào lòng, đến khi an toàn tiếp đất mới nhịn không được gõ cốc lên trán y, vừa bực mình vừa buồn cười mắng: “Bó tay với ngươi.” Gật đầu cũng có thể ngã sấp xuống thì quả thật bó tay.

Liễu Diên cho rằng lại bị ghét bỏ, vừa xoa trán vừa kéo tay áo hắn, nói lẩm bẩm: “Không phải ta cố ý đâu, Y Mặc đừng giận nha.”

Y Mặc nhìn y, đáy mắt thoáng lên nét cười, lạnh lùng nói: “Ai giận ngươi?”

Liễu Diên không biết hắn cố tình trêu chọc, thành thật đáp: “Y Mặc đó.”

“Ta tức giận với đồ ngốc không phải cũng ngốc luôn sao?” Y Mặc hỏi.

Liễu Diên lau miệng, rất là không phục, phản bác: “Ngốc thì có gì không tốt, ngốc sẽ không ức hiếp Y Mặc, nếu Y Mặc ngốc, mỗi ngày Liễu Diên luôn chăm sóc ngươi.”

Y Mặc nhấc tay gõ nhẹ lên gáy y. “Ngươi? Ăn cơm mặc áo đều cần người hầu hạ, tay chẳng thể xách nách chẳng thể mang như ngươi cũng có thể chăm sóc người sao?”

Đúng như hắn đoán, Liễu Diên dễ dàng bị một câu nói nghẹn đỏ cả mặt, vẻ mặt bất mãn tựa như rất muốn giải thích nhưng chẳng thể giải thích, dáng vẻ vô cùng đáng thương vì bị ức hiếp. Y Mặc nhịn không được vươn tay nhéo má y, nói: “Bộ dáng ngươi như vậy thật khiến người muốn ức hiếp.”

Kết quả đợi nửa ngày, Liễu Diên nói: “Y Mặc muốn ăn hiếp ngốc thì ăn hiếp đi, người ăn hiếp kẻ ngốc cũng thật ngốc!”

Vắt óc nửa ngày mới nghĩ được một câu kia, lấy độc trị độc.

Y Mặc túm người lại, nâng mặt nhìn thật lâu, cuối cùng “xí” một tiếng, nói: “Ngốc hoàn ngốc, nhanh mồm nhanh miệng vẫn không thay đổi.” Liễu Diên không biết đáp lại thế nào. Y Mặc nắm tay Liễu Diên đang đứng ngơ ngác, bảo: “Về thôi.” Liễu Diên ngoan ngoãn đi theo hắn, lon ton chạy.

Hầu hạ tiểu công tử ngốc xong phần cơm nước, Y Mặc chuẩn bị thùng tắm đặng hầu hạ công tử ngốc tắm rửa. Đang lúc lau người, lần đầu tiên Y Mặc nhìn thẳng vào thân thể trước mắt, trắng trắng mềm mềm, tốt da tốt thịt. Xương cốt nhỏ dài, thiếu niên vốn gầy yếu giờ đã có hình dáng, ôm vào lòng không mềm không cứng.

Chưa từng nghĩ rằng hôm nay hắn sẽ động (sắc) tâm, thân thể dần có phản ứng.

Trực tiếp vớt người trong thùng lên, không quản Liễu Diên hốt hoảng gọi ướt ướt mà trực tiếp ném lên giường. Vây lấy thân thể non mềm thoảng hương, Y Mặc nói: “Ngốc, mười sáu tuổi.”

Liễu Diên cố gắng nghĩ, xòe ngón tay tính một lát, đáp: “Mười sáu tuổi.”

“Nên làm lễ đội mũ trưởng thành.” Y Mặc nói.

Liễu Diên hỏi hắn: “Lễ đội mũ là gì?”

Y Mặc tươi cười, “Những thứ của thế tục không cần quan tâm, nhưng là, ta giúp ngươi làm lễ, thế nào?”

Liễu Diên nghe hắn nói xong rồi rất tự nhiên ôm người đang cao hứng tiến về phía trước mà hôn mấy cái.

Y Mặc nhìn hắn một hồi, cúi đầu, tại bờ môi chủ động trêu chọc kia mà ấn xuống. Liễu Diên lúc đang tắm ngậm một viên lê, khoang miệng ngọt lành mùi hoa quả, đầu lưỡi mềm mềm bị ngậm lấy cũng không biết trốn. Y Mặc vừa định đẩy ra quan sát phản ứng của y, Liễu Diên vẫn luôn ngây ngô trì độn lại ôm lấy cổ hắn, học theo hắn di chuyển đầu lưỡi đáp lại.

Liễu Diên hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì, cũng không biết Y Mặc đang làm gì với y, chỉ cảm thấy miệng dán cùng một chỗ thì rất thân mật.

Y luôn dốc sức lực dán vào Y Mặc, gần hơn chút nữa, gần đến khi không bao giờ lại bị đẩy ra, bị ghét bỏ nữa.

Bàn tay lạnh lẽo của Y Mặc vuốt quanh hông y. Thắt lưng của Liễu Diên giống như hắn tưởng tượng, vừa tiếp xúc liền giật nảy hệt chiếc đuôi cá đột ngột bị quấy rối. Nhưng nó nhanh chóng thích ứng độ ấm nơi bàn tay hắn, dưới sự mơn trơn thân thể dần mềm nhũn.

Sau khi an ủi vùng hông, Y Mặc men theo đường eo cong cong trượt thẳng xuống mông, nở nang mà co dãn. Y Mặc nhịn không được nắn mấy cái, Liễu Diên nằm dưới chợt đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn tư thế của hai người, lúc này ngộ ra gì đó, hỏi hắn: “Y Mặc, đây là muốn làm gì?”

Y Mặc nói: “Làm lễ.”

Liễu Diên nhớ đến lễ trưởng thành hắn nói lúc nãy liền tin hắn, ngoan ngoãn nằm trở lại mặc cho hắn đùa nghịch. Mãi đến khi hạ thân bị người nắm Liễu Diên mới ngắn ngủi “a” lên một tiếng, mặt hoàn toàn đỏ bừng, ngốc cũng biết thẹn nha.

Trong lòng giằng co một hồi, Liễu Diên mới ngập ngừng nói: “Y Mặc, nước tiểu, bẩn.”

Y Mặc lúc này hệt như một đứa nhóc vừa phát hiện món đồ chơi mới lạ, bị phản ứng ngây thơ của Liễu Diên khơi dậy ác thú trong xương tủy, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Không phải mới vừa tắm sao?”

Liễu Diên nói: “Tắm.”

“Tắm nên không bẩn.” Y Mặc nói, bàn tay bắt đầu chuyển động cầm vật nhỏ đã hơi cứng mà đùa nghịch, nói: “Không được lộn xộn.”

Liễu Diên không ngọ nguậy nữa, Y Mặc động nhanh hơn. Liễu Diên không phân rõ cảm giác đó là gì, hạ thân bắt đầu khó chịu, nhịn không được muốn di chuyển, mới vừa vừa nâng eo chợt nghe Y Mặc nói: “Không được nhúc nhích.” Liễu Diên nắm chặt chăn, thành thật nằm yên, dưới sự trêu đùa ấy y chỉ muốn khóc.

Kích thích ngày càng mãnh liệt, Liễu Diên ư hừ, nhỏ giọng gọi hắn: “Y Mặc, Y Mặc, khó chịu.”

Y Mặc thong dong đáp: “Ta biết.”

Nhìn y không dám nhúc nhích, toàn thân xuất ra một lớp mồ hôi trong thật đáng thương. Y Mặc buông tay, cúi người ngậm tiểu ngu ngốc đang cao cao ngẩng đầu vì sự trêu đùa của hắn.

Liễu Diên chợt siết chặt chăn, đầu óc vô dụng trở nên trống rỗng, chỉ biết phía dưới vừa thoải mái vừa khó chịu, nhưng không dám di chuyển, nước mắt mà chảy ra. “Y Mặc.” Y nấc nghẹn, khẽ nâng người cúi đầu nhìn người kia giữa hai chân, vừa ngượng vừa khó chịu nói. “Muốn tiểu.”

Y Mặc không những không tha mà dường như bị những lời này chọc cho ngứa ngáy, nhấc tay nhéo eo y. Liễu Diên “oa” một tiếng khóc lớn, nhịn không được cảm giác muốn tiểu, cuối cùng “nước tiểu” bắn vào miệng Y Mặc.

Y Mặc nâng người nôn thứ trong miệng ra, vốn định nói gì đó đã thấy Liễu Diên lui vào góc rồi nắm chăn khóc.

Chợt sững sờ.

Y Mặc kéo người lại, hỏi: “Làm sao vậy?”

Liễu Diên dang tay che mặt, cố nhịn nước mắt, nấc nghẹn nói: “Không, không nhịn được… tiểu.”

Y Mặc không thể nhịn được nữa, trực tiếp đánh bốp vào gáy y, đánh cho đứa ngốc thu lại nước mắt mới mắng: “Ngốc!” Thế rồi tức giận nằm xuống. (=))))

Liễu Diên ôm đầu, đợi một hồi mới lấy tay sờ dưới thân, phát hiện không phải nước tiểu mà là chút gì trăng trắng còn vương nơi đỉnh nhỏ, tuy không rõ là gì nhưng cũng yên tâm, y không có tiểu vào miệng Y Mặc. Liễu Diên lẩm bẩm trèo lên người Y Mặc, hôn mặt hắn tựa như lấy lòng, hôn từng cái từng cái.

Y Mặc không bao lâu đã hết giận, ôm đứa ngốc trên người, hỏi: “Thoải mái không?”

Liễu Diên ngẫm nghĩ rồi thành thật gật đầu.

Y Mặc nhìn y một hồi, chợt nói: “Ngốc, sau này ta gọi ngươi Trầm Thanh Hiên.”

Liễu Diên lại tiến đến hôn mặt hắn, đáp: “Được.”

Y Mặc nhướng mày nói: “Không gọi Liễu Diên nữa?”

“Trầm Thanh Hiên đối tốt với Y Mặc.” Liễu Diên nói: “Liễu Diên cũng giống y. Dù sao ta thật ngốc, kêu gì cũng được.”

“Ừ.” Y Mặc thật lâu mới đáp như thể đồng ý lời của y. Nhưng ánh mắt kia dường như cất giấu gì đó, những hoài niệm không tên và cả những vết sẹo chưa kịp lành lặn.
Bình Luận (0)
Comment