Ngộ Xà

Chương 86

Editor: Phác Hồng

Trầm Giác đi theo sau Y Mặc, cẩn thận từng bước một, không biết trong mắt là vướng bận hay âu lo, cuối cùng biến mất ở phía kia bầu trời. Mà Y Mặc không quay đầu lại, có lẽ hắn sợ khi quay đầu sẽ không thể bỏ đi.

Liễu Diên đứng đó nhìn bọn họ dần xa, trong một ngày nắng rơi ấm áp, bọn họ cứ thế biến mất. Gió rừng thổi mái tóc dài của y, nhẹ nhàng nâng lên rồi nhẹ nhàng buông xuống, từ ngày ngời nắng đến tận chiều hun hút. Y không hề cử động hệt như pho tượng đá già cỗi mãi chờ đợi tình nhân quay về trong truyền thuyết.

Trời tháng sáu chóng đổi chóng thay. Gió rừng dần lớn, những ngọn cây trong bóng tối lờ mờ lắc lư “phần phật” tựa như ngàn vạn lá cây cùng tấu lên âm thanh của chính mình. Đuổi theo tiếng sấm, một tia chớp sáng ngời rạch ngang chân trời, thoáng như ban ngày. Liễu Diên khẽ chớp mắt, ngẩng đầu nhìn trời, từng giọt mưa lớn lác đác vỗ lên mắt y, từng giọt từng giọt, rơi lên da thịt rồi gõ những tiếng giòn vang dội. Trong một chốc, mưa to tầm tã.

Không biết tại sao Liễu Diên nhớ đến không lâu trước đây, khi y còn là kẻ ngốc sống cùng Y Mặc trong viện này. Bởi vì trong núi mưa nhiều, mỗi lần hăng say chơi đùa, Y Mặc sẽ gọi y thật to, không cho phép chơi nữa mà phải lập tức trở về phòng. Dĩ nhiên là y không chịu, dây dưa hồi lâu, lần nào cũng đều là Y Mặc dắt y về nhà.

Thường thì cửa ngõ chưa kịp đóng kín, mưa to đã đổ xuống, nghiêng qua hiên rơi vào trong nhà, ướt lên cả gò má y. Lúc này Y Mặc sẽ đóng chặt cửa sổ rồi kéo y đi lau mặt. Mặt đối mặt, hắn lau sạch nước trên mặt y rồi thở dài, nói: Mưa cũng không biết trốn sao?

Mà không biết bọn họ là ai si hơn ai. Rõ ràng khi đó, kẻ ngốc muốn hắn kề sát lại để ngắm nhìn dung nhan tuấn mỹ gần đến mức có thể chạm vào lông tơ. Hắn lau từng giọt nước mưa, vẻ mặt thật cẩn thận tựa như đang nâng niu trân bảo.

Liễu Diên đứng trong mưa, nghĩ đến chuyện cũ thì chợt nhoẻn cười, dòng nước theo khóe môi trượt xuống, mưa lớn bao nhiêu, nụ cười ấy lại lưu luyến bấy nhiêu.

Nhất sinh nhất thế, tam sinh tam thế, mưa cọ rửa ký ức nhưng không để lại vết tích của bất đắc dĩ.

Cơn mưa tầm tã trong nụ cười sạch sẽ mà ấm áp của Liễu Diên tựa như tất cả cực khổ đều chưa từng phát sinh, tất cả nhấp nhô đều chưa từng đầm đìa máu chảy. Giống như có được loại hạnh phúc trọn vẹn nhất thế giới, trằn trọc tam thế, cái nhoẻn cười ấy chưa bao giờ thay đổi tựa hồ có thể thiêu đốt vùng đất đông giá, cũng có thể khiến xà yêu lãnh tâm lãnh tình cam nguyện vì nó mà lao tới bất kỳ nơi đâu.

Như một đóa hoa vàng lặng yên nở rộ nơi góc nhỏ, chỉ một thoáng lưu tâm sẽ không bao giờ có thể bỏ qua. Rồi sau đó, nó sẽ trở thành một tia nắng ấm trong sinh mệnh của ngươi.

Mưa như thác đổ chừng một chung trà thì dần tạnh, từng giọt nhỏ tí tách rơi, dừng trên mái ngói, đọng trên tán cây, trên khoảnh đất ẩm ướt, cả trên mi mắt, tấu lên nhưng âm vang bất đồng. Hoặc thánh thót, hoặc trầm thấp, hoặc nhỏ hoặc to.

Trời và đất bị bao phủ trong màn nước mờ sương do cơn mưa tạo nên. Hơi nước mông lung hệt như những năm tháng ấy, tầng khói trắng lượn lờ khắp ôn tuyền ngăn cản viễn sơn cận thủy nhưng chẳng thể ngăn lại một người một yêu.

Liễu Diên cúi đầu, quay người vào nhà, thay đi lớp áo đẫm nước rồi đến trù phòng chuẩn bị cơm.

Sau màn nước mênh mông, trong tiếng mưa khe khẽ, sói đen to lớn chạy thật nhanh, bộ lông quét qua bụi cỏ và đám cây chưa lớn phát ra tiếng loạt xoạt, âm thanh ấy càng lúc càng gần cho đến khi hắn dừng lại, đứng trong màn mưa lấp thấp. Liễu Diên nghênh đón, nhìn thấy trên cổ sói đen như đang đeo một vòng kiềng sắt lập lòe sáng trong bóng đêm mờ tối.

“Cha, con đã trở về.” Trầm Giác nói xong liền hóa thành hình người. Một đường bôn ba, hận hai cái chân không đủ dùng, hắn dứt khoát hóa sói chạy như điên. Lúc nói chuyện còn hơi thở gấp, hắn gỡ từ trên cổ xuống một con rắn dài không biết vì sao mất đi ý thức, hai tay nâng lên đưa tới.

Trời mưa lớn như vậy, cả người hắn ướt đẫm mà trên lớp vảy của rắn đen không có một giọt nước.

Trong ánh sáng tối ám, Liễu Diên trông thấy lỗ máu bên gáy hắn, máu đã được nước mưa rửa sạch từ lâu, vết thương hiện lên màu sắc nhợt nhạt. Liễu Diên một tay ôm rắn đen vào lòng, một tay vươn ra xoa vết thương của Trầm Giác, hỏi: “Đau không?”

“Không đau.” Trầm Giác đáp, nói xong liền cười. “Bây giờ hắn thật chán ghét con, dọc đường đi cắn con mấy hồi, lại còn muốn chạy, con chỉ đành đợi hắn ngủ rồi mới mang trở về.”

Nói xong Trầm Giác duỗi cánh tay, vén ống tay áo lên cho cha nhìn, mang theo chút ý tứ làm nũng mà bày ra mấy cái lỗ máu trên đó. Cũng trắng nhợt nhưng không còn chảy máu.

Liễu Diên không hỏi lại những chi tiết lúc ấy, quả thật không cần hỏi, ước chừng y đã đoán được, Y Mặc mất đi linh tính sẽ không nhận ra y. Lũ dã thú sống trong rừng rậm trời sanh có một loại bản năng phát hiện nguy hiểm, tỷ như năm ấy tên sói con mới vừa ôm trở về cực kỳ sợ Y Mặc, lại tỷ như bây giờ, Y Mặc mất đi yêu lực chỉ là một con rắn hoang cũng cực kỳ sợ sói đen có sức mạnh cường đại này. Đây là bản năng của giống thú, kẻ yếu vốn sợ kẻ mạnh hơn.

Vậy nên tuy Trầm Giác không có bất kỳ địch ý nhưng trong mắt Y Mặc lúc này chính là kẻ địch nguy hiểm.

Liễu Diên bảo hắn đi bôi thuốc rồi vào trù phòng thêm củi vào lò. Trầm Giác về phòng đổi xong y phục thì chạy đến đuổi một người một rắn ra, chính hắn xắn tay áo, bên cạnh thức ăn Liễu Diên đã làm thì thêm vào vài món nữa. Bấy giờ mới mang vào phòng.

Thức ăn nóng hổi đặt trên bàn, hai người đều cả ngày chưa uống ngụm nước nào nên từng người cúi đầu, vội vàng lấp đầy dạ dày. Vừa được một chén cơm, rắn đen hôn mê trên giường đã tỉnh lại, khạc lưỡi như đang quan sát bọn họ. Liễu Diên cũng không nghĩ nhiều, lập tức buông bát đũa bước đến. Mới vừa vươn tay, chỉ nghe sau lưng Trầm Giác hô một tiếng “đừng động”, tay Liễu Diên đã bị cắn.

Đau thì đau nhưng Liễu Diên vẫn cười, quan sát con rắn đen cắn chết y cũng không nhả này, không biết cảm tưởng gì, thật lâu sau mới nói: “Sao mà không có yêu đan, đầu lại nhỏ như vậy, năm ấy ngươi cũng cắn xuyên cổ tay ta đấy.”

Con rắn kia dĩ nhiên nghe không hiểu, cứ cắn chặt không thả, răng độc còn rót vào nọc độc. Mà người này thật lâu cũng không phản ứng, còn nó giống như cắn phải bông vải, y không đau không ngứa, chớ nói độc, ngay cả mí mắt cũng không hề chớp. Ngược lại đuôi rắn của nó bị Liễu Diên xách lên, thuận thế quấn vào cánh tay.

Trầm Giác á khẩu, không khỏi phải thừa nhận cảnh trước mắt có chút buồn cười, rắn đen kia quấn lấy cánh tay Liễu Diên, răng độc cắn chặt trên tay y. Bởi vì đánh về nguyên hình mất yêu đan, cái đầu nhỏ hơn trước rất nhiều, nếu không cánh tay của Liễu Diên xác định không nâng nổi nó.

Ngoài buồn cười lại có ba phần thê lương, bọn họ vốn dĩ là người thân thiết nhất.

Trên cánh tay treo con rắn kia, Liễu Diên quay lại bàn. May mà vươn tay trái, tay phải còn tự do có thể cầm được đũa, y tiếp tục ăn cơm. Tuy Trầm Giác là yêu quái, cũng ít khi tu luyện, hơn nữa sống chung với người thân, mỗi ngày quen với hoa màu ngũ cốc, nhân gian nhiều món ngon như vậy, cần gì phải che giấu ham muốn ăn uống. Ngay cả Y Mặc cũng không thường một ngày ba bữa, bảo rằng những thức ấy đầy trọc khí nhưng vẫn như cũ không chán. Thế mà đêm nay, Trầm Giác đột nhiên không muốn ăn.

Ngược với hắn, Liễu Diên dùng vẻ mặt điềm tĩnh – loại thong dong bình tĩnh xưa nay, một tay bị cắn nhưng không dừng việc ăn uống.

Trầm Giác nhìn y hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Cha, mỗi ngày hắn đều cắn người, người luôn như vậy sao?”

Liễu Diên không trả lời ngay, ăn xong một chén cơm mới châm trà súc miệng, không nhanh không chậm nói: “Mặc dù hắn không có linh khiếu, ngươi coi hắn như kẻ ngốc sao?”

Trầm Giác nhìn chằm chằm.

Liễu Diên giải thích: “Hắn cắn vài lần, phát hiện hoàn toàn vô dụng sẽ không cắn nữa. Biết rõ vô dụng còn cố sức cắn thì không phải hắn.” Nói tới đây Liễu Diên thoáng dừng, sau đó nhả thêm một câu: “Hắn rất lười.”

Trầm Giác liền vội vàng gật đầu, tựa như chợt hiểu, hắn chạy tới nhấc đầu rắn, bắt nó há mồm, rời răng độc khỏi tay Liễu Diên. Thế rồi gỡ xuống thân rắn đang quấn đặt lên tay hắn, cúi đầu tự lẩm bẩm: “Người có thể thừa dịp này cắn con thêm vài lần, sau này đừng đột nhiên cắn là được, rất dọa người.”

Rắn kia khạc lưỡi, uốn người muốn chạy, đại thể vì lúc nãy cắn hắn vài lần nhưng không thể cắn chết, ngược lại bản thân nó chẳng biết tại sao bất tỉnh, thầm biết không phải đối thủ nên nó rất thức thời.

Trầm Giác kinh ngạc, vừa để nó chạy loạn vừa nói: “Cha, hắn không cắn con nữa rồi!”

Liễu Diên chỉ cười, nụ cười bình tĩnh, chút phiền muộn kia giấu kín vô cùng.

Rắn đen giãy giụa trên tay Trầm Giác một hồi nhưng không thoát ra được thì dứt khoát bỏ cuộc, không giãy giụa nữa, sống chết do hắn vậy, bản thân nó quả thật nhỏ yếu. Loại phán đoán này không cần linh trí, đó là do bản năng.

Thấy tên rắn đã bỏ cuộc, Trầm Giác giao nó cho Liễu Diên, biết Liễu Diên sẽ không mỗi ngày bị cắn thì cũng thả lỏng, nói: “Mưa tạnh rồi, con đi tìm ít thú hoang cho hắn ăn, cha, người đừng để hắn chạy loạn, nhỡ chui vào động con rất khó để tìm.”

Liễu Diên ứng lời, nhìn bóng hắn thoăn thoắt biến mất trong đêm đen rồi cúi đầu ôm rắn đen đã thôi giãy giụa vào lòng, động tác này quá đột ngột, con rắn đương giả chết bị kinh động, nó ngẩng đầu, cắn một cái lên người y.

Răng độc sắc nhọn đâm rách da thịt, xuyên vào cái nơi mới đêm trước nó còn cẩn thận hôn lên. Người bị nó tổn thương chỉ khẽ run, không có thêm bất kỳ động tác, ngón tay cố chấp vuốt nhẹ lớp vảy lạnh như băng, lên rồi xuống, một lần lại một lần, dịu dàng tựa như bảo vật trân quý nhất trên đời.

“Y Mặc.”

Liễu Diên khẽ gọi. Ánh nến chập chờn, khi tỏ khi mờ.

Y gọi từng tiếng từng tiếng: “Y Mặc.”

Giọng y hư vô mờ mịt nhưng đọng mãi trong đêm.

Ngoại trừ danh tự này, ngoại trừ cái lạnh lẽo ở đầu ngón tay, giờ phút này y chẳng còn gì cả.
Bình Luận (0)
Comment