Editor: Phác Hồng
Liên tục ba ngày, sơn trang một lần nữa phi thường náo nhiệt, nguyên nhân do Trầm đại công tử lại thoát quỷ môn quan mà hảo hảo quay về.
Tiếng rầm rì trò chuyện, tiếng chúc phúc ong tai, Trầm Thanh Hiên bình thản chịu đựng, y phục thêu hình trăng câu, khoác ngoài một tầng bạch sắc, ngồi ở ghế mỉm cười, vui vẻ tiếp nhận những lời thân thiết khắp nơi truyền lại, gật đầu lắng nghe, khiêm tốn có lễ, hảo một dáng vẻ nho nhã phong lưu.
Âm thanh tiếc hận vang lên từng đợt, tiếc cho khí thế nhường đấy lại bị vận mệnh cố tình trêu chọc.
Trầm Thanh Hiên đối với những lời thương hại ấy từ lâu đã luyện thành một thân mình đồng da sắt, nghe cũng như không nghe, phi thường bình tĩnh. Trầm mẫu ở bên cạnh vài lần rơi lệ, bà lại sợ khiến Trầm Thanh Hiên phải chịu thêm khổ sở nên vội vàng quay đầu giấu đi nước mắt.
Động tác này của bà sao thoát được ánh mắt sắc bén của Trầm Thanh Hiên, mẫu tử liên tâm, Trầm Thanh Hiên biết suy nghĩ trong lòng bà nên y làm bộ chưa từng nhìn thấy, di ánh mắt nhìn về hướng khác.
Tiệc rượu đến lúc náo nhiệt, bàn ăn thịnh soạn nhanh chóng được bày ra, Trầm Thanh Hiên bảo nha hoàn giúp mình dời đến chỗ khác. Mỗi người đều biết thân thể Trầm Thanh Hiên vốn gầy yếu, không uống được rượu, lại bệnh nặng mới khỏi, không thể ở lại tiếp khách, liền dặn yphải nghỉ ngơi hảo, đợi Trầm Thanh Hiên rời đi, mới nâng chén tiếp tục chuyện trò.
Trầm Thanh Hiên trở lại trong phòng, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài, âm thầm cười lạnh. Tiệc rượu như vậy mở ra tiếp mở ra, cũng không biết tương lai còn muốn mở thêm bao nhiêu lần. Ai đoán trước được?
Nhờ có Y Mặc, làm cho y một năm qua cũng không giống người thường, lại không biết tương lai sẽ gặp thêm những thứ đau khổ gì nữa.
Phong thủy đổi liên tục, thế sự lại vô thường.
Từ lúc được người cứu ra khỏi hầm băng ấy, Trầm Thanh Hiên mới lĩnh ngộ hàm nghĩa mấy chữ này mà phụ thân thường xuyên nhắc đến trong miệng.
Ai có thể lường trước, người con gái vốn được cưng chiều kia, nàng dịu dàng uyển chuyển, thẹn thùng bước vào cửa Trầm gia —— Nhị nương ngày xưa y trân trọng bao nhiêu lại sai người suýt nữa lấy đi tính mạng của y?
Có nghĩ cũng không từng nghĩ tới.
Thậm chí hiện tại nhớ lại, đã là chuyện xưa cũ của mấy mươi năm qua, cảm giác chua xót khi bị người thân phản bội, cũng chưa từng vơi đi.
Đang lúc xuất thần, trong viện đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân vội vội vàng vàng, cước bộ kia cực kỳ nhẹ nhàng, lại mang theo hấp tấp, cùng đôi giày đặc biệt có trọng âm kia. Trầm Thanh Hiên ánh mắt hơi sáng lên, trên mặt thủy chung lộ vẻ mỉm cười thêm vài phần chân ý.
“Ca ca!” Cửa phòng bị đẩy mạnh, mang theo một chút bụi bặm, ánh mặt trời bên ngoài rọi vào, bụi bay tán loạn lộ ra vẻ mặt trong sáng giữa phòng, nguyên lai là thân nhân gặp lại, gương mặt hài đồng anh khí bừng bừng lại mang chút mùi vị lỗ mãng chưa trưởng thành.
Gặp huynh trưởng ngồi ở ghế, ý cười trong suốt đang nhìn mình, thiếu niên cũng lúng túng một chút, vội thu hồi tay, khôi phục vài phần ổn trọng, mới thi lễ nói: “Ca ca.”
Trầm Thanh Hiên vẫy vẫy tay, bảo đến bên cạnh mình, mới nắm chặt tay hắn mạnh kéo xuống thân thể đã cao lớn kia, ngón tay theo thói quen mà búng lên trán một cái, dùng khẩu hình nói: Ca nghĩ đệ sẽ tiến bộ chút, sao lại vẫn vậy chạy nhảy lung tung.
Huynh trưởng dùng miệng nói chuyện, Trầm Trinh nhìn quen từ nhỏ đến lớn nên hiểu ngay, vội vàng một tay xoa qua trán, hừ nói: “Đệ nghĩ nếu mang bộ dạng nghiêm túc đi gặp ca, chỉ sợ hù ca không thể nhận ra đệ đệ được.”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy nở nụ cười, vuốt ve mái tóc được buộc chỉnh tề, hỏi: Hôm nay như thế nào lại rảnh đến thăm ca?
“Ca ca bệnh nặng mới khỏi, sao đệ có thể không đến thăm?” Trầm Trinh ngồi chồm hổm, một tay đặt ở trên đùi huynh trưởng, chuyển đến trước mặt y làm nũng, tựa như lúc nhỏ, khi ở bên ca ca máu mủ tình thâm, gương mặt vì vậy mới lộ vẻ tin cậy cùng không muốn xa rời, Trầm Thanh Hiên nhìn khuôn mặt giống Nhị nương như đúc kia, trong lòng vẫn bình tĩnh, đối với đứa nhỏ từ bé đã thân quen này, cũng không hề ghét bỏ.
Mặc dù biết rõ, tình trạng hiện nay của mình, toàn bộ đều do người ấy ban cho.
Năm ấy vừa tròn một tuổi, Trầm gia thứ tử.
Trầm lão gia một tay ôm trưởng tử, một tay bế thứ tử nằm trong tã lót đang mút mút ngón cái say sưa ngủ, tràn ngập đắc ý nói với hai vị phu nhân trước mặt: Trưởng tử này ngày sau nhất định mang vinh hoa về cho Trầm gia, chắc chắn sẽ được phong hầu ban tước. Tương lai ta già rồi, chuyện lâm chung cùng chăm sóc người trong nhà đều phải dựa vào tiểu gia hỏa còn lại này, Trầm gia ta đây một nhà đều viên mãn.
Nói ra ý muốn trong lòng, toàn bộ đặt hết trên người đứa nhỏ bảy tuổi, Trầm Thanh Hiên.
Hắn chỉ nhìn đến con cả trí tuệ, nghĩ đến tương lai của Trầm gia, cũng chưa từng nhìn đến hai vị phu nhân đang mỉm cười trước mặt, đâu đó hiện trên khuôn mặt mỉm cười kia, ẩn dấu ít nhiều ủy khuất cùng không cam lòng.
Dựa vào cái gì, chỉ bởi vì là thứ tử, thì phải chịu ở nhà chăm sóc lớn bé, cả đời tầm thường, không tên tuổi không tiền đồ?
Phu nhân lòng dạ hẹp hòi, không chịu nghĩ tới, người có số cả, nếu thứ tử không chịu thua kém, Trầm lão gia sao lại không để ý tới tiền đồ của hắn. Bất quá chỉ đang lúc cao hứng phấn chấn, ăn nói lung tung mà thôi. Nàng lại cho rằng là thực, sinh lòng xấu xa, hại cả đời Trầm Thanh Hiên.
Đợi đến khi nàng hiểu được, sai lầm kia cũng đã gây họa rồi.
Vỗ vỗ lưng thiếu niên đang nằm úp sấp trên gối, Trầm Thanh Hiên nhìn hắn nói: Vào binh sĩ, có lỡ tay đánh rớt đao không?
Trầm Trinh vội vàng lắc đầu: “Nào có chuyện đó, ca ca không tin chúng ta liền ra ngoài viện, đệ múa cho ca xem.”
Trầm Thanh Hiên cười gật đầu, Trầm Trinh vội vàng đứng dậy giúp y, huynh đệ hai người ra khỏi cửa phòng, đến nơi trống trải nhất trong viện.
Trầm Trinh lấy một cây trường côn, múa qua vài đường, xong trì côn nói: “Ca ca xem kỹ, đệ đệ mang người ra ngoài ngoạn côn.”
Trầm Thanh Hiên như trước cười, cười đến thoải mái.
Trầm Trinh thấy thế cũng nhếch miệng cười, trong tay mộc côn liền giống như linh xà khởi động thoăn thoắt đứng lên, múa đến hăng say tạo thành tiếng gió gào thét, làm bụi bặm văng đi khắp nơi, quang ảnh mê ly, lúc đập trên đất phát ra tiếng vang nặng nề, hoàng thổ cũng vì thế toạc thành đường hầm, lực mãnh tựa ngàn quân.
Trầm Thanh Hiên xem đến nhập thần, cho đến khi côn vũ đã hoàn, mới vội vàng vỗ tay, không chút che dấu ý khen ngợi.
Được huynh trưởng khen, Trầm Trinh càng đắc ý, quẳng côn sang một bên, cầm lên một thanh trường thương*, lại biểu diễn một bộ thương pháp cho Trầm Thanh Hiên xem, so với côn pháp vừa rồi đơn giản hơn chút, nhưng uy lực mạnh mẽ không hề thua kém.
(tr ườ ng th ươ ng: gi á o d à i)Huynh đệ hai người ở trong viện, một người biểu diễn một người xem, thẳng đến khi sắc đỏ mặt trời dịu đi, Trầm Thanh Hiên mới bảo dừng lại, gọi người mang khăn ướt cùng trà nóng đến.
Trầm Trinh càu nhàu uống thêm chén trà nhỏ, lấy khăn lau mặt, nhớ đến quá khứ hướng Trầm Thanh Hiên nói: “Ca ca có thể chỉ giáo đệ không?”
Trầm Thanh Hiên quay lại liếc hắn một cái: Ca chỉ giáo đệ cái gì?
Trầm Trinh hắc hắc cười: “Ca ca thật khiêm tốn, cha nói ca trước đây thích vũ thương lộng bổng, còn lén lấy trường kích của võ sư mà đi chọc điểu, làm cho sư phụ tức đến phát hỏa, ca còn không chịu thừa nhận?”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy hồi tưởng, mơ hồ nhớ lại một ít kí ức, lại nhớ không được cụ thể xảy ra thế nào.
Chuyện đã xảy ra lâu, nếu Trầm Trinh không đề cập tới, Trầm Thanh Hiên có lẽ đã quên. Cho dù lúc này Trầm Trinh nhắc tới, y như trước cũng không nhớ được rõ ràng.
Ngẫu nhiên có đoạn chuyện ngắn chảy ngang qua đầu nhưng lại không biết đã từng phát sinh trên người mình.
Này là chuyện cũ, xa khắc khoải như thể chuyện kiếp trước, ký ức lơ lửng tựa trang giấy mỏng bị thời gian làm ố vàng, một cái động chạm đã giòn tan vỡ vụn.
Không trọn vẹn, không đầy đủ.
Trầm Thanh Hiên sắc mặt thoáng ủ dột trầm xuống.
Trầm Trinh biết tự mình nói sai, vội vàng chuyển đề tài khác, kéo tay Trầm Thanh Hiên đặt trên đầu gối, kích động nói: “Ca ca, đệ khó được lên núi một lần, nửa ngày mệt mỏi như vậy. Ca cùng đệ đánh vài ván cờ đi.”
Trầm Thanh Hiên nghe vậy, nói: Thua sẽ thế nào?
Trầm Trinh xoa xoa thái dương, thấp giọng tiến đến bên tai huynh trưởng: “Như cũ?”
Trầm Thanh Hiên tâm trạng khởi vui sướng, gật đầu đáp ứng, hai người trở lại trong phòng.
Chờ hạ nhân mang nước trà cùng điểm tâm đặt ở trong phòng, Trầm Trinh mới từng cái chuẩn bị chỉnh tề, sau nhìn đến cửa sổ, phát hiện của đóng không kín liền tiền đến cài lại, như là rất sợ sẽ bị người phát hiện, một bộ có tật giật mình. Trầm Thanh Hiên thấy thế ngộp cười không thôi.
Trên giường nhỏ đặt hai chiếc đệm giường làm ghế, hai người hai phía đối diện mà ngồi. Trầm Thanh Hiên đem bàn cờ lau qua một lần, chia thành quân trắng quân đen, hỏi: như cũ?
Trầm Trinh vội vàng gật đầu, như sợ y đổi ý, đoạt lấy quân đen đặt xuống một con, lại đặt thêm quân nữa, tiếp tục một quân nữa.
Ván cờ mới vừa mở ra, hắn trước đoạt quân đen, hạ liền ba quân.
Trầm Thanh Hiên hơi nhíu lông mày, nhìn hắn một hồi lâu, không tiếng động mắng: thật không có tiến bộ.
Trầm Trinh vội vàng phản bác: “Ca là huynh trưởng hơn đệ bảy tuổi, lẽ ra nên nhường đệ bảy quân mới phải. Hiện giờ mới ba quân, tiến bộ đã là không nhỏ rồi.”
Trầm Thanh Hiên hạ xuống một quân trắng, không để ý tới hắn.
Trầm Trinh cũng yên tĩnh, xem xét trận cờ, thật sự tập trung đánh cờ.
Trầm Trinh trước chiếm tiện nghi, thời gian qua một nén nhang, làm thành thế cờ biến hóa kì lạ, kỳ phong xông ra, bao vây tiễu trừ Trầm Thanh Hiên chỉ còn một mảnh cờ trắng, có chút đắc ý.
Trầm Thanh Hiên cũng không ngẩng đầu lên, chỉ để ý đến Liên Hoa Lạc khúc. Thời gian trôi qua hai nén hương, đem các góc cạnh đỉnh nhọn của Trầm Trinh trảm trừ không sót một con. Quân trắng thay đổi tựa như mãnh long uy liệt chiếm cứ cả một dãy núi, vận sức chờ phát động, chỉ đợi ra lệnh một tiếng liền đem cục diện giang sơn đoạt lấy trong tay.
“Ca ca, ” Trầm Trinh lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, vội hỏi: “Ca ca mở ra đóng lại vừa đủ, thủ đoạn kiên quyết, nhìn toàn diện đại cục, nếu ca ca tham gia vào binh sĩ, vị trí này của đệ đệ đã sớm không còn…”
Trầm Thanh Hiên mặt mày mỉm cười, nghiêng người lấy bút đã bày sẵn một bên, trám mực nước thật lâu mới chậm rãi nói: Chớ vỗ mông ngựa*, ngẩng mặt.
(n ị nh h ó t, t â ng b ố c)Trầm Trinh vội vàng ngậm miệng, cười gượng đưa mặt đến.
Một lát sau, này mặt mày tuấn lãng liền bị một con rùa bự dán vào.
Trầm Trinh nhảy xuống giường, cầm gương soi soi, than thở: “Ta đây đúng là vỗ mông ngựa mà, con rùa này sao lại sống động như vậy. Thấy mông ngựa là muốn vỗ, nhất là mông ngựa của ca ca.”
Trầm Thanh Hiên không kiên nhẫn vỗ vỗ bàn cờ, nói: Tiếp tục.
Trầm Trinh đành phải ngồi trở lại, còn cẩn thận xem xét cửa sổ có khe hở nào không, miễn cho người ngoài nhìn thấy. Nếu như bị nhìn thấy thì xấu hổ đến chết.
Mãi đến giờ cơm chiều, hai người cứ vậy đóng chặt cửa sổ, không chịu đi ra. Bên ngoài hạ nhân tụ lại chờ đợi, bên trong lại không cho phép bày cơm, rốt cục kinh động đến Trầm lão gia.
Trầm lão gia nghe là nhi tử không chịu ăn cơm, cuống quít đi đến, đứng ngoài cửa hỏi: “Các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Một lát sau trong phòng mới truyền đến tiếng của Trầm Trinh: “Cha, con ở đây bồi huynh trưởng đánh cờ.”
Trầm lão gia chợt sửng sốt, sau đó vẻ mặt cứng lại đầy quỷ dị, đứng đó một lúc lâu, mới phất tay đuổi đi hạ nhân, “Các ngươi trước lui xuống, mang thức ăn hâm lại một chút, lát sau hãy dọn lên.”
Đem hạ nhân đuổi đi xong xuôi, Trầm lão gia dựa vào cánh cửa, thấp giọng nói: “Hiên nhi, để cha tiến vào xem một chút.”
Bên trong cánh cửa nhất thời một phen ngạc nhiên cùng thanh âm bối rối pha trộn, Trầm lão gia chờ ở bên ngoài, quả nhiên chỉ thấy mỗi một trưởng tử, Trầm Thanh Hiên đẩy nhẹ lăn y tiến đến giúp hắn mở cửa.
Vừa vào cửa liền nhìn khắp một lượt, Trầm lão gia hướng chỗ bình phong chỗ, dùng âm thanh hiền lành từ tốn: “Đi ra cho cha nhìn xem.”
Sau bình phong lặng ngắt như tờ.
“Đừng giống như một tiểu cô nương, nhanh đi ra cho cha nhìn xem.” Trầm lão gia tiếp tục dụ dỗ.
Trầm Trinh dở sống dở chết.
Trầm Thanh Hiên một lần nữa cẩn thận đóng cửa, một phen đẩy ngã bình phong. Trầm Trinh không đoán được ca ca dùng đến chiêu thức này, trốn tránh không kịp, theo bản năng đỡ lấy bình phong đang ngã, xuất đầu lộ diện.
Trong một nháy mắt, Trầm lão gia đã xem được hình ảnh muốn thấy, “phốc” một tiếng rồi vội vàng dừng lại, chòm râu run rẩy vì nghẹn.
Trầm Thanh Hiên nghiêm nghiêm nét mặt, hai vai không ngừng run run, có thể thấy được đúng là đang cố gắng áp chế.
Trầm Trinh đứng ở nơi đó, vẻ mặt đủ loại con rùa đi đứng lăn lộn, bên tai cũng không được buông tha, hai bên vành tai mỗi bên một con rùa be bé đang duỗi duỗi chân.
Trầm lão gia ôm bụng, ngón tay run run chỉ vào Trầm Thanh Hiên, nói không ra hơi: “Con, con… thật không… không xứng là huynh trưởng.”
Trầm Thanh Hiên lập tức ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt đen láy nhìn phụ thân nhà mình.
Phụ tử hai người đối diện một lát, đột nhiên mỗi người thay đổi nét mặt, một người há mồm không tiếng động cười to, một người cười đến gần như tắt thở.
Trầm Trinh ban đầu còn tức giận ồn ào không cho phép hai người cười. Sau lại thấy bọn họ ai cũng không dừng được, gập cong lưng, che ngực cười đến thở không ra hơi, chính mình mất mặt lại còn bị phen này hù họa, vội vàng chạy tới một tay che mặt một tay vuốt vuốt sau lưng để giúp thuận khí, rất sợ hai người này cười đến bị bệnh.
Không biết phụ thân cùng huynh trưởng hắn, uốn éo đầu nhìn đến khuôn mặt lem nhem treo đầy lo lắng, càng cười càng không dừng lại được.
Trầm Thanh Hiên suýt mấy lần cười ra tiếng, đành phải cắn đầu lưỡi, đem âm thanh đã ở đầu lưỡi cố gắng nuốt xuống.
Vui mừng cũng vui mừng thật vất vả.
Gần hai mươi năm, mới có được giây phút vui vẻ hiếm có này.