Ngoài Hiện Thực

Chương 112

Chương 112: Bệnh viện.

Ngô Côn Phong cứ thế cắm cọc tại kí túc xá để trông chừng tận mấy ngày liền. Kể từ khi hay tin rằng Nhiễm Văn Ninh cần phải lén lút đặt chân vào một mộng cảnh cực kì nguy hiểm, cậu ta vẫn luôn kè kè bên cạnh tên bạn chí cốt của mình mãi như thế. Để phòng hờ, Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn tuồn cho cậu ta số liên lạc của Hạng Cảnh Trung, xong xuôi còn dặn cậu ta rằng nếu đụng chuyện thì gọi ngay cho nguyên đội trưởng đội thứ hai giùm mình.

Ngoài hiện thực, Nhiễm Văn Ninh ngủ rất say sưa, nhìn từ bên ngoài thì chẳng ai hay biết cậu đang như thế nào cả. Trong suốt quãng thời gian trông chừng tên bạn mình, Ngô Côn Phong vẫn luôn đắn đo tự hỏi rằng liệu mình có nên nói cho Hạng Cảnh Trung nghe vụ này hay không, vì dù sao cậu ta cũng chả phải bác sĩ, lẽ dĩ nhiên là cậu ta sẽ chẳng biết Nhiễm Văn Ninh đang lăn ra ngủ hay lạc lối xừ nó mất rồi. Hên sao ngay khi cậu ta định đánh tiếng cho một ai đó, Nhiễm Văn Ninh đã đột nhiên cựa quậy.

“Cậu có sao không?”

Vừa hỏi, Ngô Côn Phong vừa lật đật chạy lại để kiểm tra tình trạng của cậu.

Nhiễm Văn Ninh khẽ híp mắt nhìn cậu ta trong chốc lát, xong xuôi mới khàn giọng bảo: “Chưa lạc lối đâu, nhưng mà không được khoẻ lắm, cậu gọi Hạng Cảnh Trung giùm tôi, xong nhờ ổng kêu bác sĩ qua khám cho tôi với.”

Vừa mới dứt câu, Nhiễm Văn Ninh đã tiếp tục lăn quay ra ngủ như chết rồi. Thật ra ý thức của cậu hiện giờ nặng trĩu đến kì lạ, cậu cũng chẳng muốn thức giấc một tí nào, cơ mà vì vẫn phải đánh tiếng cho Ngô Côn Phong hay nên cậu mới phải ép mình tỉnh dậy khỏi Dear Anna trong chốc lát.

Sau khi chìm sâu vào trong giấc ngủ, cậu lại mơ thấy một giấc mơ rất đỗi hoang đường. Trong giấc mơ này, cậu đang đứng trên sân thượng, và mấy chục tầng lầu dưới chân cậu là một biển người tấp nập đang nô nức kéo nhau về phía bờ sông để ngắm nhìn pháo hoa.

Trong màn đêm, ánh đèn đô thị ấm áp dưới đấy như đang sáng tạo ra một thời không khác, từng hàng xe cộ nối đuôi nhau không dứt ở phía xa xa lũ lượt xếp thành từng dải đèn treo đo đỏ mơ màng. Khi ngẩng đầu ngóng nhìn bầu trời đêm, Nhiễm Văn Ninh có thể trông thấy một vài điểm sáng le lói đang lao vút lên không trung, rất nhanh thôi, chúng sẽ bung xoè và mặc sức nở rộ thành từng đoá hoa lửa tràn đầy sức sống.

Cái se lạnh đặc trưng của mùa đông vẫn luôn rạo rực lấp đầy khoang mũi, cứ như thể đang nghênh ngang rêu rao mức độ chân thực của cả một lucid dream này đến với vị khách quen kia vậy. Sau khi Nhiễm Văn Ninh hít lấy một hơi thật sâu, một bóng đen đã chợt thả người rơi xuống lầu ngay bên cạnh cậu. Bóng người kia thoáng qua nhanh đến nỗi nhoè nét đi mất, và rồi chỉ trong một tích tắc sau đó, người nọ đã hoàn toàn biến mất khỏi sân thượng.

Tiếng còi xe hú vang inh ỏi bắt đầu rít lên ồn ã trong khắp giấc mơ này. Trên lan can sân thượng, Nhiễm Văn Ninh nhẹ nhàng nhúc nhích một chút. Rồi sau đó, cậu vừa ngắm nhìn đám người đang nhao nhao hốt hoảng dưới chân mình, vừa thả người nhảy xuống lầu chẳng buồn do dự.

Thế nhưng thứ đón chào cậu sau đấy cũng chẳng phải là một mặt phẳng bằng xi măng cứng rắn mà lại là một mặt nước rất đỗi mềm mại.

Nàng trăng thân quen vẫn đang chễm chệ vắt vẻo giữa bầu trời, thêm vào đó, bóng dáng của nàng ta gần như đã lồng vào cả ánh trăng của đêm hội pháo hoa năm đó. Gần như chưa bao giờ nàng ta lại kề cận mặt nước của chốn này đến thế, cứ như thể nàng ta đã hạ mình xuống và rồi đứng yên trước mặt Nhiễm Văn Ninh vậy.

Sau khi lồm cồm ngồi dậy, cậu lại chợt bắt gặp một “mình” khác khi còn bé đang đứng im lìm ở một nơi cách đấy tầm mấy mét. Thấy cậu, đứa nhỏ kia mới chợt lên tiếng bảo rằng: “Tôi có một cái ngu, ấy là đã bước chân vào mộng cảnh rồi mà vẫn đâm đầu đi tin vào hiện thực.”

Lúc nói ra câu đó, thằng bé cũng chẳng buồn nhìn thẳng vào Nhiễm Văn Ninh mà lại đưa mắt nhìn lom lom vào một thứ gì đấy sau lưng cậu. Thấy thế, cậu xoay người, và đập vào mắt cậu lúc ấy là hai bóng người cực kì nhoè nét được tạo thành bởi vô số các khối vuông mosaic chồng chất lên nhau một cách rất đỗi lộn xộn.

Dưới cái nhìn chăm chú của cậu, chiều cao của hai người này đã dần dần trở nên khác biệt thấy rõ. Cuối cùng, họ hoá thành Yến Lân và Trì Triệt. Yến Lân khoác lên mình một bộ áo choàng liền thân màu trắng cứ như một vị sứ giả của thần linh, và ngược lại, Trì Triệt chỉ diện một chiếc đầm liền thân đen tuyền cực kì đơn giản.

Đây là hai con người chưa bao giờ gặp gỡ nhau ngoài hiện thực, thế nhưng lạ thay, cả hai lại có thể đồng thời xuất hiện trong giấc mơ của cậu ngày hôm nay.

Cả Yến Lân lẫn Trì Triệt đều đang đơ mặt nhìn nhau chòng chọc và cũng chẳng buồn mở miệng nói ra một câu nào. Thế nhưng chỉ mấy giây sau, cô thiếu nữ kia lại chợt nhúc nhích một chút, sau đó, cô ta đã quay đầu lại rồi nhìn thẳng về phía Nhiễm Văn Ninh.

Đấy là một đôi con ngươi mà Nhiễm Văn Ninh chưa hề trông thấy bao giờ. Chúng sở hữu một sắc xanh lá cực kì hiếm gặp, hơn nữa, sắc độ này cũng không quá thiên về màu xanh biển trên vòng tròn màu sắc mà lại hơi ngả sang màu vàng đất. Nhìn chung, ngoài một sắc xanh lục đơn điệu, đôi mắt của cô thiếu nữ còn được điểm tô thêm một vài sắc độ khác nhau, khiến chúng thoạt trông khá hài hoà và dễ chịu.

Cô thiếu nữ đội lốt Trì Triệt chợt cất lên tiếng nói bằng chất giọng của Trì Thác, và rồi giọng đội trưởng cứ thế vang lên văng vẳng bên tai cậu. Cậu rõ ràng có thể nghe thấy anh lẩm bẩm mấy chữ như sau: “Yuuya còn có thể quay lại được không nhỉ?”

Rồi bỗng dưng, hai âm tiết đầu câu của câu hỏi này đã dần dần bị bóp méo cả đi, và cuối cùng, cả một câu đã trở thành: “Yến Lân còn có thể quay lại được không nhỉ?”

Vào đúng giây phút ấy, bóng tối bất chợt kéo đến và rồi bao trùm lấy ý thức của Nhiễm Văn Ninh. Cậu mở choàng mắt mình ra, và đập vào mắt cậu ngay sau đó là khung cảnh của một phòng bệnh trong chi nhánh. Trong lúc cố gắng ngồi dậy, cậu có lỡ dùng sức hơi quá, vậy nên đám kim truyền dịch đang cắm chi chít trên tay cậu cũng chợt nghiêng lệch đi đôi chút.

Ngồi dậy xong xuôi, cậu mới yên tĩnh tựa lưng mình vào gối đầu, sau đó cứ thế trầm ngâm suy tư.

Một tiếng sau, phòng bệnh nơi cậu đang dưỡng sức mới nghênh đón một vị khách khác, người đó là Hạng Cảnh Trung. Cái anh này vừa tới đã thoải mái đặt mông ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của cậu, trông đến mà thân, mà quen vô cùng.

Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết Ngô Côn Phong đã tuồn bao nhiêu chuyện ra cho Hạng Cảnh Trung hay rồi, cơ mà cũng may là cậu cũng chưa kể tất tần tật mọi thứ cho cậu ta nghe, vậy nên chắc chắn cái anh họ Hạng kia sẽ chẳng suôn sẻ gặt hái được bất kì một thông tin có giá trị nào từ tên đồng đội của cậu đâu.

Tuy nhiên, mỗi lần nhắc tới đội trưởng đội thứ hai thì Nhiễm Văn Ninh vẫn luôn âm thầm nghi ngờ rằng thật ra anh ta nắm thóp được rất nhiều thứ. Hay thế đấy, nhiều khi họ còn chưa kịp hó hé tiếng nào thì anh ta cũng đã biết tỏng tất cả mọi chuyện luôn rồi.

“Cậu thấy khoẻ lên được tí nào chưa?”

Hạng Cảnh Trung lại bắt đầu treo lên một nụ cười khẽ rất đặc trưng, cứ như đang thật lòng thật dạ lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của cậu vậy.

Nhiễm Văn Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt của người đối diện, xong xuôi mới lên tiếng: “Tôi không sao. Anh giúp tôi lần này nữa được chứ?”

Nghe xong, nụ cười đúng mực của Hạng Cảnh Trung đã dần dần nguội lạnh đi mất, anh ta đáp: “Tôi không giúp mấy cậu được đâu ha, vì mọi hành vi của cậu đều có liên quan chặt chẽ đến ‘Thiên sứ’. Khi tôi hay tin thì chi nhánh chính đã biết tỏng mọi chuyện từ lâu rồi, cậu biết họ có cách để chú ý đến cậu mà.”

“Ừm.”

Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Nhiễm Văn Ninh. Dù gì cậu cũng đã hỏi xin sự trợ giúp từ mộng cảnh nhà mình, mà Dear Anna lại có liên quan mật thiết đến con “Thiên sứ Ánh trăng” kia nữa, vậy nên hành vi lén lút của cậu bị chi nhánh chính phát hiện là lẽ đương nhiên thôi.

Nhắc đến đây, Hạng Cảnh Trung lại hỏi: “Thế cậu định giải thích như nào? Dám mấy người đó sẽ phái người xuống đây hỏi cung lắm.”

Vừa cúi đầu xuống nhìn ngắm tấm chăn trên chân mình, Nhiễm Văn Ninh vừa đáp: “Tôi đi lạc vào một mộng cảnh vô danh nào đó, vậy nên tôi cần Dear Anna giúp sức.”

“Tôi là tông đồ chính quy của nó, đấy là quyền lợi của tôi. Lúc tôi đồng ý kí tên thì các điều khoản trong hợp đồng cũng đã quy định rõ ràng như vậy rồi.”

“Cứ như vậy thì mấy người đó cũng sẽ không hỏi han gì thêm nữa đâu.”

Cuối cùng, Nhiễm Văn Ninh mới đưa mắt nhìn thẳng vào Hạng Cảnh Trung. Nét mặt của cậu không những cực kì bình tĩnh mà còn mang theo một vài nét cười thoáng qua rất đỗi nhạt nhẽo.

Đến lúc này, Hạng Cảnh Trung mới ngộ ra rằng dường như cậu đã trở nên khang khác. Sau khi chợt để ý thấy một vài vết cắt trên cổ tay cậu, anh ta mới lên tiếng hỏi thăm: “Làm gì mà để trầy tay hết thế này?”

Vốn dĩ Nhiễm Văn Ninh vẫn thường hay đeo bao cổ tay để che đi một vài vết cắt ấy, thế nhưng tình hình khi đó cũng có hơi gấp gáp, người ta đưa cậu vào bệnh viện, và để tiện cho việc kiểm tra thì họ cũng đã tháo bao cổ tay của cậu xuống tự bao giờ rồi. Khi lộ ra ngoài, mấy vết cắt ngang dọc kia thoạt trông đến mà khiếp người, màu sắc của các lớp mài trên bề mặt vết thương cũng đậm nhạt xen kẽ nhau, ấy rõ ràng là do chúng có sai khác về mặt thời gian.

Đã từng có một khoảng thời gian mà lúc nào ba hồn bảy vía của cậu cũng ở trên mây, chính cậu cũng chẳng rõ vì sao mấy vết trầy này lại có thể xuất hiện được nữa. Rõ ràng cậu trăm phần trăm chắc chắn rằng mình đã cất giấu tất cả mấy thứ có góc cạnh sắc bén trong phòng đi hết rồi mà, thế nhưng cậu vẫn có thể để một vài cạnh giấy quẹt ra máu một cách lãng xẹt như vậy.

Do chẳng muốn nhiều lời giải thích làm gì, Nhiễm Văn Ninh chỉ chậm rãi đáp: “Tại bất cẩn thôi anh.”

Thấy thế, Hạng Cảnh Trung cũng không tiện hỏi thêm gì. Nét cười đúng mực theo thói quen trên khoé môi của anh ta cũng chợt biến mất, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn Nhiễm Văn Ninh một cách rất đỗi chăm chú mà thôi.

Nhiễm Văn Ninh nhẹ nhàng quay đầu đi rồi nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng ngoài kia đang chực tắt, khiến sắc độ tươi tắn của mấy tán lá cây cũng từ từ sẫm màu theo.

“Khi nào Trì Thác mới quay về vườn Tây vậy anh?”

Khi lên tiếng hỏi Hạng Cảnh Trung câu này, cậu vừa muốn hỏi thăm xem Trì Thác đang ra sao rồi và cũng vừa muốn xác nhận một vài chuyện râu ria khác. Bây giờ đội trưởng của bọn cậu đang đi công tác bên Châu Mĩ, cậu cũng khó lòng nghe phong phanh gì về anh lắm. 

“Không rõ lắm, có gì mới thì tôi sẽ cho cậu hay ngay ha. Cậu ráng nghỉ ngơi nhé.”

Dứt câu, Hạng Cảnh Trung đã đứng dậy, ngỏ ý rằng mình vẫn còn bận quay về làm việc nên cũng không thể ở lại lâu hơn được nữa. Trước khi rời khỏi phòng bệnh, anh ta còn dặn dò cậu như sau: “Nhiễm Văn Ninh này, cậu thả lỏng một chút đi thôi. Trên đời vẫn còn có vài chuyện cậu vẫn có thể tin tưởng và dựa dẫm vào được mà.”

Thế nhưng trong lúc lắng nghe anh ta nói ra mấy câu sau cuối, Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang ngoái đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một cách rất đỗi say sưa. Một cơn gió nhè nhẹ thoảng qua khiến vài tán lá cây nhẹ nhàng rung rinh, ánh nắng vỡ vụn vẫn luôn réo rắt trên từng khung cửa, thế nhưng tiếc thay, khuôn mặt đang ánh trên lăng kính cửa sổ hiện giờ lại chẳng tài nào rung cảm được với thứ ánh sáng tươi đẹp và căng tràn sức sống ngoài ấy. Nét mặt của người nọ vẫn luôn luôn cứng đờ đến bất thường, cứ như thể chủ nhân của nó đã trở nên vô cảm mất rồi vậy.

Sực nhớ đến chuyện Hạng Cảnh Trung vẫn còn đang chờ mình đáp lời, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành quay đầu lại rồi lịch sự tiễn khách: “Cảm ơn anh, vậy thôi tôi không tiễn được ha.”

Rồi sau đó, Nhiễm Văn Ninh lại đột nhiên trở nên khá lầm lì, ít nói. Mãi đến tận khuya khi Ngô Côn Phong ghé thăm, cậu mới chịu mở miệng hỏi đồng đội mình một câu như sau: “Cậu có cảm thấy nhiều khi tôi ngu lắm không?”

Lúc đó Ngô Côn Phong đang gọt táo cho cậu. Nghe hỏi xong, cậu ta bèn sửng sốt rồi hỏi ngược lại ngay: “Sao tự nhiên lại hỏi thế, tôi không thấy cậu ngu chỗ nào hết, cậu gặp chuyện gì rồi hả?”

Về việc này, Nhiễm Văn Ninh chỉ từ tốn giải thích như sau: “Ý là tôi thấy nhiều khi tôi đoán trúng được một việc rồi, cơ mà lúc nào tôi cũng cố gắng đơn giản hoá nó đi để khiến nó trông hợp lý hơn hết. Tóm lại là tôi đã tự che mắt mình, khiến mình ngu đi để có thể tạm thời chứa chấp một vài thứ mà mình chẳng dám tin tưởng.”

“Rất có thể mọi việc vốn đã được bày ra rõ mười mươi trước mặt tôi ngay từ lúc ban đầu rồi.”

Vừa nhận lấy quả táo trên tay Ngô Côn Phong, Nhiễm Văn Ninh vừa đánh tiếng cảm ơn.

Nghe xong, Ngô Côn Phong cũng chẳng rõ rốt cuộc Nhiễm Văn Ninh đang nhắc đến thứ gì sất. Hết cách, cậu ta chỉ đành xuống giọng an ủi: “Ơ thế bây giờ cậu cũng không tính giả ngu nữa hả? Hai thằng mình là bạn bè mà, cho dù cậu có muốn làm cái gì thì tôi cũng vẫn sẽ ủng hộ cậu hết mình.”

Gặm xong trái táo trên tay, Nhiễm Văn Ninh mới nở một nụ cười nhàn nhạt rồi khẽ đáp: “Cũng không phải tại mấy cậu đâu mà, chuyện ra sao lòng tôi rõ hết, cậu yên tâm đi há.”

“Vậy tối nay cậu nhớ ngủ nghỉ cho khoẻ ha.”

Do bận bịu cày cuốc làm việc từ trưa tới tận tối khuya, Ngô Côn Phong cũng đã mệt lả cả đi rồi. Dặn dò Nhiễm Văn Ninh xong, cậu ta mới chậm rãi lết về kí túc xá để nghỉ ngơi.

Khi màn đêm bao trùm căn phòng này một lần nữa, Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu tựa lưng vào gối nằm rồi cứ thế chìm vào suy tư. Nghĩ ngợi đến tận một lúc lâu sau đó, cậu mới từ từ chìm vào cõi mộng.

Đấy là một lucid dream khá sứt sẹo, những gì xảy ra trong ấy hoàn toàn chẳng đi theo một logic nào cả, hơn nữa lại còn lúc được lúc mất, tiếng có tiếng không. Cũng vì thời gian và không gian của giấc mơ này rất đỗi lộn xộn nên mọi câu hội thoại của các nhân vật xuất hiện trong đây cũng loạn tùng phèo cả lên, câu trước câu sau đốp nhau chan chát.

Sau chuyến chu du vào “Vườn Eden”, ý thức của Nhiễm Văn Ninh đã bị tổn thương rất nặng. Chính cậu cũng hiểu được mấy ngày gần đây mình chẳng thể nào tạo ra được một lucid dream nào cho ra hồn cả, vậy nên tối đó cậu chỉ ngắm sơ qua giấc mơ này một chút, xong xuôi mới chợt mở choàng mắt ra để đón chào ngày mới.

Nhiễm Văn Ninh đang ấp ủ một bí mật trong lòng. Cậu muốn thủ thỉ bí mật ấy với một kẻ luôn xuất hiện trong mỗi giấc mơ của cậu, thế nhưng mấy nay, những lucid dream sứt sẹo cậu tạo ra cũng chẳng tài nào chịu tải được sự xuất hiện của anh.

Vì vậy, cậu đành chôn kín bí mật kia xuống tận đáy lòng mình, cậu chỉ muốn nói cho một mình Yến Lân nghe mà thôi.

Cũng hên là cuối cùng Nhiễm Văn Ninh cũng có thể tạo ra được một lucid dream đạt tiêu chuẩn rồi. Hôm đó cậu mơ thấy bệnh viện, đây hẳn là do dạo này cậu vẫn luôn ru rú mãi trong phòng bệnh của chi nhánh. Trời vào đêm, toàn bộ hành lang của bệnh viện đều vắng tanh vắng ngắt, đến cả ánh đèn xung quanh cũng chẳng mấy sáng sủa.

Sau khi dạo bước đến quầy dịch vụ, Nhiễm Văn Ninh mới ngồi xuống một băng ghế đối diện rồi lặng lẽ chờ đợi bóng dáng của người nọ.

Thật ra chính cậu cũng còn chưa nghĩ ra được mình nên treo lên một nét mặt như nào cả, cơ mà chắc nghĩ ngợi chỉ là bằng thừa mà thôi, ấy là vì trong lúc cậu đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất thì một bóng người đã chợt xuất hiện trước mắt cậu rồi.

Khi ấy, đôi tay của Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang siết chặt lại và đặt ngay ngắn trên đầu gối. Nhác thấy bóng hình người kia xuất hiện trước mặt mình, cậu đã chợt ngẩng phắt đầu lên, và đập vào mắt cậu ngay sau đó là đôi con ngươi sở hữu một màu hổ phách trong vắt sắp ngả hẳn sang sắc vàng 

của người nọ. Mãi đến lúc ấy, đôi nắm tay của cậu mới chợt thả lỏng ra đôi chút, cậu đứng dậy, định bụng lên tiếng thăm hỏi anh đôi câu.

Tuy vẫn luôn gặp nhau trong mơ, thế nhưng dường như cả hai người bọn cậu đều chưa bao giờ nghiêm túc chào hỏi nhau lấy một lần nào cả.

“Chào buổi tối.”

Yến Lân mở lời trước.

Bình Luận (0)
Comment