Chương 122: Ra mặt.
Sau khi hội họp xong, cả bốn tên “Ánh sáng” đều lần lượt quay về phòng mình.
Trong lúc ấy, Nhiễm Văn Ninh có níu áo Trì Thác, định bụng tán gẫu với anh đôi câu. Cũng có lẽ là do đã biết cậu muốn hỏi mình chuyện gì, Trì Thác mới nói thẳng: “Mình vào phòng đọc sách rồi nói chuyện sau ha.”
“Cái vụ trong mộng cảnh ấy, sau đó còn có gì xảy ra nữa không anh?”
Nhiễm Văn Ninh hỏi như vậy.
Trì Thác chưa hề kể lại chuyện này cho bất kì một ai khác kể cả phía chi nhánh Châu Mĩ, lúc ấy anh chỉ tiện tay sàng lọc một vài nội dung có thật trong “Vườn Eden” rồi trình đại lên cho bên trên thôi.
Trì Thác ngó nghiêng xung quanh một hồi, xong xuôi mới hỏi Nhiễm Văn Ninh một câu như sau: “Cậu còn nhớ thứ thuộc tính từ ‘Con mắt của Thượng Đế’ không?”
“Có vụ gì với ‘Linh thị’ nữa thế?”
Nhiễm Văn Ninh có hơi sốt ruột khi nghe Trì Thác nhắc đến một mộng cảnh hoàn toàn khác.
Nghe hỏi, Trì Thác đành tiếp tục giải thích: “Nếu cậu muốn biết thì tốt nhất mình nên đi thẳng vào Dear Anna để trò chuyện, bản tính hiếu kì của ‘Linh thị’ khiến tôi cảm thấy rất không yên tâm.”
“Tuy bây giờ ‘Linh thị’ còn chưa có tông đồ, càng miễn bàn đến chủ tọa, thế nhưng tôi vẫn luôn không thể nào xem nhẹ sự hiện diện của nó cho được.”
Trì Thác nói như vậy.
“Nếu là chuyện quan trọng tới mức ấy thì thôi vậy, anh không kể cho tôi nghe cũng được mà.”
Đến lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới nhận ra rằng đội trưởng nhà mình đã trở nên cảnh giác đến nỗi phải cố gắng hết sức để né tránh sự dò xét từ “Linh thị”, đây cũng đồng nghĩa với việc anh đã phải kinh qua những chuyện cực kì nguy hiểm trong “Vườn Eden”.
Sau một hồi suy tư, Trì Thác vẫn phải lên tiếng: “Vậy thì giữ kín mọi chuyện vẫn hơn, một người hoàn toàn thuộc về chi nhánh Châu Á như cậu cũng không nên đào sâu nghiên cứu về mấy chuyện này nhiều quá, chẳng được lợi lộc gì đâu.”
“Vậy còn anh Kojika thì?”
Nhiễm Văn Ninh bắt đầu chuyển sang hỏi về những chuyện mình vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Sau khi Trì Thác nghe được câu hỏi ấy, nét mặt của anh đã trở nên cứng còng cả đi. Anh ngập ngừng rất lâu, mãi một lúc sau mới lên tiếng trả lời: “Thứ năng lực mà tôi đang nắm giữ cũng chẳng thể nào giúp đỡ anh ấy ở ngoài hiện thực cho được, trừ khi tôi có thể tìm được mấy mảnh vụn ý thức của Yuuya trong mơ thì may ra.”
“Nhưng Yuuya gặp chuyện lúc vẫn còn đang tỉnh giấc, vậy nên ý thức của anh ấy gần như không thể nào tản đi ở trong mộng.”
Đến đây, giọng nói của Trì Thác đã trở nên nhẹ bẫng, anh khe khẽ lẩm bẩm, cứ như thể đang tự thôi miên mình: “Thứ năng lực này chẳng làm được tích sự gì cho Yuuya cả.”
Nghe Trì Thác kể lại xong, dường như Nhiễm Văn Ninh cũng đã dần dần hiểu được năng lực của anh là gì, xem ra anh có thể dẫn dắt những ý thức đã lạc lối quay trở về, thế nhưng loại năng lực này chỉ có thể được sử dụng duy nhất trong mộng cảnh đặc thù mà thôi.
Đấy là Nhiễm Văn Ninh tự đoán mò, vì dù sao thì Trì Thác cũng không đi sâu vào mô tả cụ thể năng lực của anh như thế nào cả.
“Thác Thác, anh ráng nghỉ ngơi dưỡng sức đi nhé.”
Do cảm thấy Trì Thác cũng chẳng muốn tán gẫu thêm về đề tài này, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành ngừng làm phiền anh mà thôi.
Sau khi quay về phòng mình, Nhiễm Văn Ninh lại bắt đầu nằm mơ, cậu mơ về ngày đầu tiên mình được phân vào đội.
Còn nhớ lúc ấy, khi Nhiễm Văn Ninh vừa mới đẩy mở cửa vào nhà, người đầu tiên cậu gặp gỡ là Trì Thác, người tiếp theo là Giang Tuyết Đào, rồi cuối cùng mới đến Yến Lân.
Còn bây giờ, căn phòng này lại trống huơ trống hoác, chẳng có một ai. Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh bèn chọn đại một chỗ rồi định bụng cứ thế ngồi im đến hết cả một buổi tối cho xong. Thế nhưng một lát sau, cậu lại cảm nhận được sự hiện diện của một ai đấy khác, người kia đang dợm bước tiến đến gần nơi đây.
Một ai đấy đột nhiên đẩy mở cửa chính của căn hộ số 501 khu B, đó là một khuôn mặt rất đỗi thân quen với Nhiễm Văn Ninh. Khi bước vào căn phòng này lần thứ hai, Yến Lân đã chẳng còn là một cậu thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi đầu nữa mà đã trở thành một người đàn ông chạc đôi mươi.
Nhiễm Văn Ninh vẫn còn nhớ rõ như in hồi xưa mình đã nghĩ như thế nào ngay khi trông thấy Lâm Nhất bước vào, cậu đã phải âm thầm than thở sao mà mình xui thật sự, tự nhiên lại phải ở chung đội với một vị đồng đội khó tính cực kì. Cơ mà bây giờ tâm trạng của cậu cũng có khác khi ấy bao nhiêu đâu nhỉ, cậu lại nghĩ như thế.
Ấy là vì một khi cậu đã biết rõ Yến Lân là ai, có rất nhiều chuyện đã đột nhiên trở nên phức tạp vô đối.
Thật lòng thì Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết nên nói gì, làm gì hay biểu hiện ra sao trước mặt Yến Lân cả. Vì vậy, cậu chỉ có thể điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, sau đó bắt đầu dán chặt ánh nhìn của mình lên mặt bàn rồi cứ thế im lìm chẳng buồn lên tiếng. Hồi xưa Yến Lân nào phải nhọc lòng suy nghĩ đề tài trò chuyện làm gì, anh chỉ vừa mới xuất hiện trong mộng thôi thì Nhiễm Văn Ninh sẽ lập tức vây quanh anh rồi ríu ra ríu rít ngay, nói một hồi rồi cậu sẽ tự khắc nói đến chuyện công việc hay cuộc sống của mình, cuối cùng mới lén lút nhắc đến mấy chuyện mà cậu đang âm thầm đau đầu suy tư.
Thế nhưng bây giờ, Nhiễm Văn Ninh lại chẳng hề muốn mở miệng luyên thuyên nữa.
Thấy thế, Yến Lân chỉ đành bắt chuyện trước: “Chào buổi tối.”
Đây là câu dạo đầu khách sáo theo thói quen mà anh thường dùng để mở lời với người dưng, ai mà ngờ được rằng anh lại phải dùng câu nói này cho cả Nhiễm Văn Ninh cơ chứ.
Sau khi nghe thấy người đối diện đáp lại, Yến Lân mới dám ngồi xuống trước mặt cậu.
Nhiễm Văn Ninh đột nhiên nói với anh một câu như sau: “Thật ra cậu không cần phải vào đây gặp tôi làm gì đâu, mấy nay cậu cũng bận mà phải không, ngoài kia tôi cũng không gặp phải chuyện gì hết.”
“Phải có chuyện mới được gặp cậu hay sao?” – Yến Lân hỏi như vậy.
Quái, cái câu này cứ khiến mình cảm thấy ngại ngại kiểu gì là sao ta. Nhiễm Văn Ninh vừa sờ mũi mình mấy cái, vừa lên tiếng giải thích: “Không phải đâu mà. Ý là cậu ngồi đây rồi hai mình cứ nhìn nhau như vầy hoài hay sao, cậu không thấy khó chịu hả?”
“Không có.” – Yến Lân trả lời. Anh tạm thời chẳng thể nào cảm nhận được sự khó chịu ra mặt của Nhiễm Văn Ninh cả, anh chỉ biết hiện giờ cậu đang tỏ ra hơi lạnh lùng với mình mà thôi.
Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng biết Yến Lân đang nói thật hay là đang ba xạo nữa, nếu thật sự đấy là một câu nói thật thì cậu hoàn toàn có lí do để nghi ngờ rằng cái gã này có phải một khúc gỗ thành tinh đội lốt người hay không.
Bây giờ cậu cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đào bới những chuyện khi còn bé, chúng nặng nề quá, hơn nữa Yến Lân lại còn đang nắm giữ những thông tin có liên quan đến thứ “sự thật” mà cậu hằng theo đuổi nữa. Cũng vì lẽ đó, hai tên bọn họ bắt đầu ngồi im lìm rồi cứ thế im lìm nhìn chòng chọc người đối diện.
Vì đang mong rằng người nọ sẽ cất lời ríu ra ríu rít như khi xưa, Yến Lân đã phải ngồi im chờ đợi rất lâu. Thế nhưng sau khi nhận ra rằng cậu thật sự chẳng muốn tán gẫu gì với mình, anh chỉ còn mỗi nước lên tiếng nhắn nhủ cậu mấy việc quan trọng trước mà thôi.
“Mấy ngày nay các cậu có nhiệm vụ gì không?” – Yến Lân hỏi như thế.
Nghe hỏi, Nhiễm Văn Ninh đành lên tiếng đáp lời: “Đội mình có thành viên mới, chắc cũng ổn rồi đấy, tầm vài ngày nữa là có nhiệm vụ thôi.”
“Khoảng thời gian gần đây có hơi nguy hiểm đôi chút, tôi phải theo sát bên cạnh cậu mới được.”
Cuối cùng thì Yến Lân cũng đã chịu nói lên suy nghĩ của mình.
Nghe xong, Nhiễm Văn Ninh phải sững cả người ra trong chốc lát, sau đó mới cất tiếng hỏi thẳng: “Trước mắt mình bỏ qua vụ nguy hiểm đi ha, bây giờ cậu là một kẻ đã qua đời đấy, cậu có chắc là cậu muốn đi làm nhiệm vụ chung với tôi chưa?”
“Tôi thấy Ngô Côn Phong và Trì Thác đều khá dễ nói chuyện, cậu không muốn nói thì cũng chẳng ai ép cậu nói hết. Cơ mà nhắc tới Thượng Kha thì phiền, ổng là người bên chi nhánh quốc gia đấy, nếu cậu trực tiếp hiện thân tại chỗ thì coi chừng chi nhánh chính sẽ đánh hơi được ngay.”
Nhiễm Văn Ninh nhắc nhở anh như vậy.
Thật ra chính cậu cũng biết Yến Lân là một trong những kẻ chuyên hoạt động ngầm trong bóng tối, nếu lúc trước anh đã bị chi nhánh chính phát hiện thì làm sao anh có thể lẻn ra khỏi chi nhánh bên mình một cách dễ dàng đến như vậy, đấy là còn chưa nói đến việc cái chết của anh được xử lí rất qua loa và tạm bợ.
Rất có thể chuyện này cũng có liên quan đến phe phái của Hạng Cảnh Trung, rồi từ đấy lại dính líu thêm đến cả Dear Anna và Cung điện nữa. Trước những mối dây liên kết rườm rà và phức tạp này, Nhiễm Văn Ninh của hiện giờ vẫn còn mù tịt, cậu chỉ biết mỗi chuyện lúc nào Yến Lân cũng luôn cố để tách mình khỏi tầm mắt của chi nhánh chính mà thôi.
Nghe cậu nói như thế, Yến Lân mới lên tiếng giải thích: “Có người lạ vào đội rồi thì dĩ nhiên tôi sẽ không sử dụng cách thức ấy để hiện thân trong mộng.”
“Vậy nên?”
Nếu Yến Lân đã chịu nói cho mình nghe thì kiểu gì chuyện cũng sẽ có liên quan tới mình thôi, Nhiễm Văn Ninh nghĩ như thế.
“Cậu cứ gọi tôi lúc cần thiết là được.”
Thế nhưng Yến Lân chỉ vỏn vẹn nhắc nhở Nhiễm Văn Ninh những chuyện cậu cần làm mà thôi.
Nghe vậy, Nhiễm Văn Ninh có hơi ngu người một tẹo, cậu hỏi ngược lại ngay: “Gọi cậu kiểu gì mới được chứ? Tôi cũng có cụ hiện được miếng kẹp sách kia đâu.”
Nói đến đây, Yến Lân mới nhìn Nhiễm Văn Ninh như nhìn một tên đần: “Dù đâu.”
Nghe người ta nhắc nhở, Nhiễm Văn Ninh mới sực nhớ lại rằng hình như mình cũng có đạo cụ. Thật ra cậu vẫn luôn cảm thấy khá tò mò không biết Yến Lân đưa cho cậu cây dù này kiểu gì, vậy nên cậu mới hỏi ngay: “Nhắc mới nhớ, cậu làm sao để có được món đạo cụ đó thế?”
“Tự tay làm đấy.”
Yến Lân thẳng thắn đáp lời cậu như vậy.
“Hả?”
Chẳng hiểu mô tê gì, Nhiễm Văn Ninh chỉ đành nhìn chòng chọc Yến Lân mà thôi. Quái thật, đến tận bây giờ cậu mới nhận ra rằng tên bạn nối khố của mình mạnh tới một mức độ kinh khủng khiếp.
“Không lẽ cậu là tông đồ của Dear Anna hả? Hay là tông đồ của Cung điện?”
Ngạc nhiên chưa, có một người có thể tự mình cụ hiện vật thể trong mơ rồi đưa hẳn cho một người khác xài chơi, thậm chí vật dụng ấy lại còn được trang bị rất nhiều tính năng khác nhau. Nhiễm Văn Ninh đã từng sở hữu một vật phẩm tương tự như vậy, ấy là thanh kiếm của Yuuya, thế nhưng khi so sánh thanh kiếm nhỏ ấy với cây dù dưới tay Yến Lân, chúng thật sự khác xa nhau một trời một vực.
Nếu Yến Lân thật sự có thể làm như thế, anh đã không còn là một vị tông đồ thông thường nữa, dám chắc cái người này là một vị chủ tọa trong truyền thuyết luôn rồi ấy chứ. Nói đến đây, Nhiễm Văn Ninh lại sực nhớ đến một chuyện, tuy Yến Lân có thể sử dụng rất nhiều năng lực từ các mộng cảnh khác nhau nhưng mấy loại năng lực này chẳng hề giống với Dear Anna một tí nào cả.
“Cậu có phải chủ tọa của một đống mộng cảnh khác nhau hay không?”
Nhiễm Văn Ninh bắt đầu ngồi đấy đoán mò.
Do nghĩ rằng chuyện này rất khó để giải thích, Yến Lân chỉ đành đáp lời: “Cậu nghĩ tôi là cái gì thì tôi là cái đấy.”
Cơ mà hình như Yến Lân đã quên giải thích một chuyện cực kì phiền phức khác rồi hay sao đó. Vì thế, Nhiễm Văn Ninh lại tiếp tục hỏi: “Lỡ đâu tôi gọi cậu tới rồi cậu hóa thành một người sống lù lù ra đấy thì tôi phải giải thích với người ta như thế nào mới được?”
“Chuyện này cậu không cần phải lo, tôi xử lí được.”
Yến Lân đáp lời cậu như vậy.
Đến tận bây giờ, Nhiễm Văn Ninh mới hiểu được toàn bộ mọi thứ. Nói chung cậu chỉ cần chịu trách nhiệm gọi Yến Lân tới đó là được rồi, mấy chuyện râu ria tạp nham sau đấy cũng chẳng phải là việc của cậu.
“Nếu cậu cần phải đi theo tôi như vậy thì cái chuyện sắp phát sinh trong mấy ngày nay sẽ rất nguy hiểm đúng không?”
Nhiễm Văn Ninh đột nhiên vòng lại hỏi về chủ đề đầu tiên. Ngay từ lúc bắt đầu, Yến Lân đã thẳng thắn nhắc nhở cậu rằng anh cần phải ra mặt vì sắp tới sẽ có rất nhiều nguy hiểm rình rập cậu.
Nghe hỏi, Yến Lân mới chịu nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh rồi nghiêm túc dặn dò: “Tuy đã trở nên rất mạnh mẽ trong mộng nhưng cậu cũng chẳng thể nào thoát khỏi một vài sự việc diễn ra ngoài hiện thực cho được. Tôi có nghe qua chuyện của mấy cậu rồi, cậu cũng không thể nào trông chờ vào việc sẽ có một Yuuya Kojika thứ hai xuất hiện rồi chắn đao thay cho mình một lần nữa.”
“Vậy cậu có biết vì sao lại có chuyện đó hay không?”
Thật lòng thì Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng tài nào ngờ được rằng Yến Lân cũng đang theo dõi vụ việc này một cách sát sao đến thế.
Thế nhưng tiếc thay, Yến Lân lại lắc đầu mà rằng: “Không rõ nữa, mục tiêu của gã đấy là cậu, vậy nên tôi phải có mặt ở bên cạnh cậu trước để đợi hắn tiếp tục hiện thân mới được.”
Sâu trong đôi mắt đen thăm thẳm của con quạ là ảnh ngược của một chấm đỏ bắt mắt. Giữa một vùng màu đen nặng nề, chấm đỏ ấy giống hệt như một vết máu đã khô quắt cả đi, chảy xuôi và đọng lại thành một vũng màu méo mó đến nỗi dị dạng.
“Lâu rồi không gặp.”
Thiệu Vấn Minh mở lời chào hỏi người đối diện như thế. Sau khi hắn ta nói ra câu đấy, con quạ đen kia lại cúi đầu rồi tiếp tục hăng say mổ xẻ một thứ gì đấy trên chiếc mâm giữa bàn.
Os đang ung dung dạo bước trên chiếc thảm đỏ thân quen. Vừa ngắm nhìn mấy bức tường đổ nát xung quanh, y vừa cười mỉa: “Bao giờ thì cái mộng cảnh này mới được sửa sang lại thế nhỉ, lúc nào cũng chỉ có ve chai đồng nát xây đắp lên làm tường mà thôi, đúng thật là quá đỗi tồi tàn rồi.”
Cái mộng cảnh này chỉ to bằng một căn phòng, bốn mặt biên giới của nó đều do một số lượng lớn chất thải công nghiệp chồng chất lên cao cao làm tường, rõ rệt nhất trong số đó có thể kể đến đá vụn, gạch vỡ và thép, vân vân.
Khi phóng tầm mắt nhìn lên không trung, người ta chỉ có thể trông thấy một bầu trời được che phủ bởi một màu đen tuyền mà thôi. Thêm vào đó, xa xa ở tận phía cuối của dãy đồng nát gạch vụn kể trên là một hố đen sâu thẳm đến rợn người.
Vì biết rõ Os nói mấy câu đấy cốt chỉ để bắt chuyện, Thiệu Vấn Minh mới đỡ lời: “Nó cũng chẳng cần phải được lót tường lót gạch hoàn chỉnh làm gì, gần đây cậu gặp phải chuyện gì phiền phức lắm hay sao?”
Os tiện tay kẹp lấy một nhúm tóc con con của mình, sau đó mới điệu nghệ vuốt chúng về phía sau đầu. Y chợt nở một nụ cười tiêu chuẩn giống hệt như Joker, đoạn lại tỏ vẻ hớn hở ra mặt: “Tôi phải khác với cái người đã dứt áo ra đi khỏi phe cấp tiến như anh chớ, từ đó tới giờ tôi bận lắm, anh không biết à.”
“Chỗ Châu Á chẳng có gì mới cả, nhưng chắc thông cáo về việc Yuuya Kojika qua đời đã sắp được truyền đi khắp nơi rồi.”
Thiệu Vấn Minh bắt đầu nhắc đến một việc khá quan trọng, việc này thậm chí còn có liên quan đến cả Os nữa.
Sau khi ung dung ngồi xuống chiếc ghế cạnh bên Thiệu Vấn Minh, Os mới cụ hiện ra một lá bài Tây rồi cứ thế trêu ghẹo con quạ đen nhà hắn, đoạn lại bảo: “Nói thật với anh luôn đấy nhé, Yuuya Kojika không hề nằm trong tay tôi.”
“Trừ cậu ra thì còn ai có thể hoạt động dưới tầm mắt của ‘Thiên sứ Ánh trăng’ được nữa chứ?”
Thiệu Vấn Minh cũng chẳng buồn để ý đến hành vi cà lơ phất phơ của Os, hắn ta cứ thế để mặc con quạ nhà mình mổ xẻ lá bài Tây tội nghiệp kia thỏa thích.
Thấy vậy, Os bèn dứt khoát thảy lá bài trên tay xuống đấy để con quạ tha hồ nghịch. Sau đó, y đành tựa thẳng lưng vào ghế rồi đáp lời: “Đúng thật là tôi làm đấy, cơ mà cuối cùng thì cái người đó cũng có rơi vào trong tay tôi đâu nào.”
“Gã đấy cũng chẳng phải mạnh một cách bình thường nữa, hình như gã cũng có cùng cấp bậc với tôi hay sao đấy. Phòng bệnh vẫn hơn, thế nên tôi phải trực tiếp né tránh gã.”
Os kể lại như thế.
Cả tên đàn ông tóc đỏ lẫn người đàn ông áo đen đều bắt đầu im lìm nhìn nhau chăm chú, đôi bên đều đang trầm tư ngẫm nghĩ về một vài vấn đề rất đỗi quan trọng.
“Vậy ý cậu là bên Châu Á đã lường trước được chuyện cậu sẽ xuống tay, đồng thời cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó hết thảy rồi hay sao?” – Thiệu Vấn Minh chợt lên tiếng hỏi như thế.
Tuy nhiên, Os lại lắc đầu, y khẳng định chắc nịch: “Nếu cũng là một trong những tư chất giả cấp cao thì ắt hẳn anh phải hiểu rõ có bao nhiêu người có thể đánh tay đôi với mấy kẻ như bọn mình chứ, danh sách này vẫn luôn bất biến, chưa bao giờ thay đổi cả.”
“Vậy nên mấy nay tôi mới phải đi điều tra đó, cơ mà vẫn chưa bắt được cái tên đấy. Biết làm sao được, gã cũng chẳng hề nằm trong đám người mà cả anh và tôi đều thuộc tên làu làu.”
Vừa dứt lời, Os lại cười bảo: “Động thái của chi nhánh chính bên đấy cũng chẳng có gì bất bình thường cả, có vẻ như mấy người đó cũng chẳng biết đã có chuyện gì xảy ra hết.”
Nghe xong, Thiệu Vấn Minh mới lên tiếng tóm tắt: “Có thể né tránh tầm mắt của chi nhánh chính, rất có thể là một chủ tọa, thậm chí còn có thể sử dụng năng lực trong phạm vi giám sát của ‘Thiên sứ Ánh trăng’ sao.”
“Anh có thể thoải mái thêm bớt gì đấy rồi tự tìm kiếm trong phạm vi Châu Á ha, một kẻ như thế không nên tồn tại.”
Os chợt trở tay lấy lại lá bài Tây đang yên vị trong miệng con quạ đen kia.
Vừa nhìn chằm chằm từng động tác của Os, Thiệu Vấn Minh vừa khuyên: “Trông cậu vui vẻ ra mặt nhỉ, nhưng nếu Yuuya Kojika còn sống thì cậu sẽ bị phe cấp tiến để ý đấy.”
Gã đàn ông tóc đỏ kia vẫn đang ung dung xào bài. Sau khi ghép bốn lá bài Tây trong tay thành một hình chữ thập to tướng trên bàn ăn, y mới nhoẻn miệng cười đáp: “Khéo lo, làm sao mà mấy kẻ đó có thể lần ra tôi cho được.”
Sau khi nghe thấy lời tuyên bố hùng hồn của Os, Thiệu Vấn Minh mới trầm ngâm ngồi nhìn y nghịch bài. Nhác thấy mấy lá bài Tây trên bàn lại bắt đầu bị đổi chỗ, hắn ta lại lặng lẽ chuyển ánh nhìn của mình về phía Os. Rồi dần dần, một nụ cười mịt mờ chợt hiện lên trên khuôn mặt hắn, âm thầm và kín đáo đến mức chẳng một ai phát hiện được cả.
Thậm chí đến cả cậu cũng là một điểm phân cách hay sao.
Trời hôm nay đúng thật là đẹp quá đi mất.