Ngoài Hiện Thực

Chương 128

Chương 128: Bệnh viện không tên, sáu.

Khác với bên Nhiễm Văn Ninh, tổ hai anh em Trì Thác và Thượng Kha cũng không gặp được bất kì một khúc thang bộ nào cả. Sau khi đám sinh vật ban nãy đã được giải quyết xong xuôi, họ mới có thể để ý đến cái thang máy ở bên kia hành lang.

Cả cánh cửa của cái thang máy xui xẻo nọ đã bị năng lực của Trì Thác xẻo đi mất dạng, và cũng vì lẽ đó nên họ cũng chẳng cần phải băn khoăn xem nên cạy cửa vào trong như nào hết. Sau khi đã đặt chân vào thang máy, Trì Thác mới hay rằng chỉ có một con số duy nhất sáng lên trên cả bảng số biểu thị tầng lầu mà thôi.

Ngoài ra, có tổng cộng hai mươi sáu con số trên chiếc bảng số kể trên, tương ứng với hai mươi sáu tầng lầu của bệnh viện. Trì Thác rất ít khi gặp phải những mộng cảnh có số tầng rõ ràng như thế này, hầu hết các mộng cảnh anh phải đối mặt đều sở hữu một chiều rộng vô cùng vô tận.

“Tầng cao nhất ha?” – Thượng Kha chợt lên tiếng hỏi thử sau khi đã liếc nhìn con số sáng lên trên bảng nút, có vẻ như cái mộng cảnh này đã sắp xếp sẵn đường đi cho hai tên bọn họ cả rồi.

“Ừ, nếu nó đã quyết định như vậy thì mình lên xem thôi anh.” – Trì Thác đáp lời như thế.

Rồi tiếp theo đó, cả hai anh em đều kiên nhẫn đứng chờ cái thang kia đưa mình lên trên tầng cao nhất của cả bệnh viện. Sau khi thang máy đã đến nơi, Trì Thác là người dẫn đầu bước ra ngoài trước. Xung quanh anh hiện giờ chỉ có một màu đen kịt mà thôi, cứ như thể tầng lầu này đã bị cúp điện hay sao đấy.

Ngoại trừ màn đêm rất đặc trưng ở xung quanh, cả hai anh em đều có thể rõ ràng để ý đến việc nhiệt độ ở nơi này có vẻ thấp hơn ban nãy rất nhiều. Cả một phần sàn quanh họ cũng đều đang có hơi lạnh vờn quanh, hơi lạnh nhẹ nhàng phất qua mắt cá chân của hai người họ và cứ thế mang đến cho họ một loại cảm giác lạnh căm căm, cứ như thể họ đã mở cửa đi vào một hầm băng vậy.

Theo thói quen vốn dĩ, Trì Thác bắt đầu khởi động linh thị rồi rà soát xem có bóng dáng của bất kì một sinh vật nào quanh đây hay không.

“Hả?”

Để rồi sau đó, anh lại ngẩn người ra rồi cứ thế nhìn chằm chằm về một hướng nào đấy.

Vì không có linh thị, Thượng Kha chỉ đành hỏi thử: “Có gì đó sai sai hả?”

“Hình như tôi vừa trông thấy ý thức của người thường anh à, nhiều nữa là đằng khác.”

Trì Thác có thể rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của rất nhiều ý thức của người thường ngay trên tầng lầu này, thậm chí các ý thức ấy còn đang tập hợp cả về một nơi duy nhất, chuyện này thật sự có hơi lạ.

Để giải thích rõ hơn thì mỗi khi lỡ đi lạc vào một mộng cảnh đặc thù xa lạ nào đấy, người bình thường sẽ rất dễ phát hoảng cả lên, dẫn đến việc lượng tinh thần lực ít ỏi của họ cũng sẽ theo đó tụt dốc không phanh, từ đó khiến họ chẳng biết bản thân mình đang đi đâu, làm gì hết. Cũng vì lẽ đó, họ thường lạc lối ở những nơi rải rác và chẳng hiểu ra làm sao cả, tóm lại rất hiếm khi họ sẽ tụ tập lại một chỗ hệt như thế này.

“Đúng là có hơi sai sai thật.” – Thượng Kha đáp lời anh như thế.

Nhờ vào linh thị của Trì Thác, quá trình tìm kiếm người thường của cả hai anh em mới dễ thở hơn phần nào, Thượng Kha cứ thế theo sát bước chân anh. Cái chỗ kì kì kia cách họ cũng không xa lắm, hơn nữa cấu trúc của tầng lầu này cũng khá đơn giản, chưa qua bao lâu mà hai anh em đã đặt chân được đến chỗ họ cần đến rồi.

Trong suốt quá trình tiếp cận mục tiêu, khung cảnh trước mắt Trì Thác cũng dần dần trở nên càng ngày càng rõ ràng hơn, anh đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của tận mười mấy ý thức ở khu vực chính giữa của đại sảnh.

Giữa sảnh chính của cả tầng lầu là một cây cột có hình trụ tròn, mấy người thường kia đang nằm la liệt xung quanh cây cột ấy, ai ai cũng đều tái nhợt và xanh xao cứ như thể đã sắp sửa mất đi sinh mệnh vậy. Tiếng bước chân của hai anh em Trì Thác cũng chẳng nhẹ nhàng gì cho lắm, thế nhưng lạ thay, mấy người xa lạ kia cũng chẳng buồn nhúc nhích.

Thấy thế, Thượng Kha bèn bắt tay vào kiểm tra tình trạng của một trong số những người thường đấy. Làn da của người kia đã xanh xao đến nỗi trông chẳng hề giống như một con người nữa, và cái ống truyền dịch nối liền với phần lưng của anh ta đã hoàn toàn rỗng tuếch.

Sau khi nhìn theo đường ống, Thượng Kha mới hay rằng cái ống truyền dịch kia đang nối liền với một cái bong bóng trong suốt đã xẹp lép cả đi. Cứ như thể vừa bị xì hơi, cái bong bóng đấy cứ thế nằm vắt vẻo trên ống dẫn.

Thấy vậy, Thượng Kha mới tò mò kéo cái ống kia xuống rồi nhẹ nhàng s* s**ng mặt ngoài của cái bong bóng kì lạ nọ. Sau một hồi mò mẫm, anh ta mới hay rằng cái bong bóng trong tay mình đã bị thủng một lỗ rất to, cứ như thể đã từng có một thứ gì đấy náu mình bên trong và hiện đã hoàn toàn trốn đi mất dạng vậy.

Về phần Trì Thác, anh có trông thấy một cái bong bóng chưa bị xì hơi. Sau khi đã đến gần hơn một chút để quan sát cho rõ, anh mới hay rằng bên trong cái bong bóng kia là một loại sinh vật đang ở dạng phôi thai, nó chẳng có lấy bất kì một hình thù cụ thể nào cả và hiện vẫn còn đang cuộn mình nằm yên trong đấy.

“Hành vi này có khác nào đang dùng ý thức của người thường để nuôi dưỡng mấy thứ sinh vật sống trong đây đâu chứ?” – Trì Thác lẩm bẩm như thế.

Trong lúc anh đang tự độc thoại, một thanh âm yếu ớt khác cũng chợt vang lên từ dưới chân anh.

“Cứu… mạng.”

Vì ý thức của người này đã trở nên quá suy nhược, Trì Thác còn tưởng anh ta đã lạc lối mất rồi chứ. Sau khi vội vã cúi đầu nhìn về phía đấy, anh mới có thể trông rõ được người vừa lên tiếng là ai, đấy là một người đàn ông xa lạ với một ánh nhìn trống rỗng.

Dường như cả năm giác quan của người này đều đã gặp phải trục trặc, đôi mắt của anh ta vẫn luôn gặp khó khăn trong việc bắt giữ bóng dáng của Trì Thác, có vẻ như anh ta đã hoàn toàn bất lực trước một việc đơn giản như thế mất rồi.

Trì Thác nhẹ nhàng ngồi xuống, sau đó mới gọi với sang đồng đội một tiếng: “Thượng Kha, anh sang đây giúp tôi một tay với, có người vẫn còn tỉnh táo ở đây này.”

Nghe vậy, Thượng Kha bèn vội vã chạy sang. Trong lúc rảo bước đến đấy, anh ta đã dứt khoát dùng sợi chỉ nhà mình để cắt đứt cái ống sau lưng người đàn ông lạ mặt kia đi mất.

“Anh đừng nên nói gì nữa, để tí nữa tỉnh dậy hẵng nói sau, bây giờ anh thử giảm năm giác quan của mình xuống một tí nhé.”

Trì Thác khuyên người nọ như vậy, anh định mang tỉnh anh ta trước đã.

Thật ra nếu tình hình đã tệ hại đến như thế, việc người kia có thể thành công tỉnh giấc hay không cũng thật sự là một ẩn số, vì ngay cả việc đi nhờ vào mộng cảnh của Trì Thác cũng đã là một việc cực kì gian nan với anh ta rồi.

“Mấy anh muốn cứu anh ta khỏi chỗ này sao?”

Một chất giọng khá yếu ớt khác đột nhiên vang lên từ phía sau lưng hai anh em Trì Thác, và nơi âm thanh ấy phát ra là từ phía bên trái của cây cột lớn giữa đại sảnh.

“Tôi khuyên mấy anh đừng nên làm như vậy, dù sao anh ta cũng sắp không trụ nổi nữa rồi, giúp anh ta là bị phát hiện ngay đấy.” – Người nọ lại tiếp tục lên tiếng.

Thượng Kha giao người đàn ông trước mắt cho Trì Thác xử lí, bản thân anh ta lại đứng lên, định bụng đi vòng qua một bên cột để chuẩn bị hỏi thêm xem sao. Sau khi đã đi sang bên đấy, anh ta mới trông thấy một người đàn ông đang ngồi im lìm tựa vào một bên góc cột.

So với những nạn nhân đang nằm la liệt ngoài kia, người này trông khỏe mạnh hơn khá nhiều. Màu da của y rõ ràng hồng hào hơn một chút, thậm chí y vẫn còn khá tỉnh táo để trò chuyện cùng mấy người có nghiệp vụ chuyên môn như họ.

Sau khi trông thấy Thượng Kha, y bèn dừng một hơi lấy sức, xong xuôi mới chậm rãi tiếp lời: “Mấy anh có thể thêm người vào đây, nhưng không thể giảm số người đi cho được, làm như vậy sẽ bị gã kia phát hiện đó.”

“Cậu nói ai cơ?”

Đến tận lúc này, Thượng Kha mới nhận ra rằng cái mộng cảnh này rườm rà và phức tạp hơn mình nghĩ rất nhiều. Nghe người nọ sợ bóng sợ gió như thế cũng đủ biết rằng nơi đây vẫn còn có một tư chất giả nào đấy khác nữa.

“Cái gã đó, gã đang hành hạ tụi tôi.”

Sau khi dứt lời, người nọ dường như đã bị hụt hơi đôi chút. Y nhắm mắt, tạm dừng trong chốc lát, xong xuôi mới tiếp tục lên tiếng: “Cái ống của tôi đang chảy máu, tôi cũng sắp xong rồi.”

Nghe vậy, Thượng Kha mới chuyển sang nhìn chằm chằm vào cái ống trên người y, đúng thật là như vậy, loại dung dịch trong cái ống ấy hiện đã trở nên đỏ tươi như máu.

“Cậu có thể kể thêm về gã kia được chứ? Tụi tôi chuyên phụ trách mảng này, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng tụi tôi ha.” – Thượng Kha hỏi người nọ như thế.

Nghe xong, người đàn ông ấy bèn nở một nụ cười khá yếu ớt, y sắp toi mạng rồi, y chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc bắt buộc phải trò chuyện cùng bọn Thượng Kha cả.

“Cái gã đấy có một năng lực gì đó kì quặc lắm, gã xem tụi tôi như bình nuôi cấy, mỗi một lần đống nước trong ống truyền dịch của tụi tôi hóa thành máu thì một con quái vật sẽ được sinh ra đời.” – Trong lúc nói, người nọ còn nhẹ nhàng liếc nhìn cái bong bóng trên đỉnh đầu mình một cái.

Cục phôi thai khô quắt trong cái bong bóng của y vẫn còn rất nhỏ, thế nhưng nó đã dần dần tiến vào thời kì thành niên rồi.

Nghe xong, Thượng Kha đã lập tức hiểu được vấn đề nằm ở đâu. Cái mộng cảnh này thế mà lại sở hữu một tư chất giả cho riêng nó, hơn nữa chỉ từ một vài từ ngữ mô tả sơ lược kia, không khó để nhận ra được rằng cấp bậc của cái gã đấy khá cao, có khi gã cũng có thể được xếp vào bậc thứ hai cũng không chừng.

Thế nhưng làm sao một người bình thường tay không tấc sắt lại có thể tự mình trui rèn đến một cấp bậc kinh khủng đến như thế cho được? Không lẽ cái mộng cảnh này vốn dĩ đã là một quân cờ dưới trướng phe bảo thủ?

“Vậy nên tôi mới bảo mấy anh đừng có cứu anh ta làm gì, nếu mấy anh không cứu được hết số người ở đây thì mấy người sắp hấp hối như tụi tôi sẽ phải gánh chịu hết đấy.” – Người nọ tiếp tục lên tiếng giải thích như vậy.

Nghe xong, Thượng Kha vội vã đứng lên rồi gọi với sang Trì Thác, bảo anh ngừng tay một chút. Trùng hợp thay, Trì Thác cũng đã chọn buông tay ngay vào lúc ấy.

Tất cả là vì Trì Thác đã thất bại trong việc cứu vớt người đàn ông lạ mặt nọ. Chỉ mới ban nãy thôi, người kia vẫn còn bị cái mộng cảnh này bám riết lấy, thế nên sau khi cái ống truyền dịch trên người anh ta đứt lìa, anh ta cũng đã trực tiếp tắt thở.

Về phần con quái vật trong cái bong bóng được anh ta “nuôi cấy”, nó đột nhiên biến mất khỏi nơi đó, thậm chí cả một cái bong bóng căng phồng cũng bắt đầu xẹp lép cả đi, để rồi cuối cùng, tất cả những gì người ta có thể trông thấy chỉ là một miếng xác bong bóng bẹp dí nằm vắt vẻo trên mình một cái ống đã qua sử dụng rồi mà thôi.

Cũng vì lẽ đó, Trì Thác cũng chỉ còn mỗi cách chạy sang chỗ Thượng Kha hỗ trợ. Sau khi tận mắt trông thấy người lạ mặt kia, anh thậm chí còn cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên, người nọ thế mà lại có thể trụ lại trong một cái mộng cảnh khốc liệt như này lâu đến thế.

Nếu người nọ tình cờ gặp phải một vị dẫn đường nào đấy trong một mộng cảnh trục xuất thì rất có thể y sẽ trở thành một nhân viên mới cực kì có năng lực.

“Ý là cái mộng cảnh này có tư chất giả của riêng nó, hơn nữa cái gã đấy thậm chí lại còn có thể sử dụng ưu thế sân nhà của mình, cấp bậc của gã ít nhất cũng phải tầm tầm bậc thứ hai, chả biết có ai có thể leo lên được một cái cấp bậc như vậy mà chẳng cần sự hỗ trợ từ bất kì một chi nhánh chuyên môn nào hay không nữa.” – Thượng Kha lên tiếng tổng kết những thông tin họ đã gặt hái được như thế.

Đáp lại lời anh ta, Trì Thác lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Hiếm lắm anh, rất có thể đây vốn đã là một con cờ của phe bảo thủ rồi cũng nên.”

Rồi sau đó, Trì Thác lại ngồi xuống và thử trò chuyện thêm cùng với người lạ mặt nọ. Có vẻ như y cũng chẳng hay biết rằng mình đang bị nhốt lại trong một giấc mơ, hơn nữa cũng chẳng hề rõ xung quanh mình đang có những thứ gì cả, y chỉ biết rằng gã tư chất giả kia vẫn đang nuôi dưỡng từng con quái vật một bằng phương pháp ghê rợn ấy mà thôi. Thật lòng mà nói thì Trì Thác vẫn luôn cảm thấy rất khâm phục người này, biết tỏng rằng mình sắp qua đời, thế mà y lại có thể ưu tiên sự an toàn của những người xung quanh mình trước. Rõ ràng y có thể lừa gạt hai anh em Trì Thác rồi nhờ họ cứu y đầu tiên, mọi chuyện sau đó cứ để sau tính, thế nhưng y đã không làm như thế.

“Nếu cậu ta còn tỉnh táo thì hay mình cứ cử một người cứu cậu ta đi thôi, chờ tới lúc người ta bất tỉnh rồi thì mang tỉnh hơi bị khó đó.” – Thượng Kha đề nghị.

Nghe vậy, Trì Thác gật gù tỏ vẻ đồng tình: “Vậy chút nữa mình để một người lại để cân bằng số người ha, tiện thể cũng chờ gã kia hiện thân luôn.”

Tuy kế hoạch của hai anh em họ đã gần như được hoàn thiện, thế nhưng đâu đấy vẫn còn một vài vấn đề đáng lưu ý khác. Thượng Kha lại tiếp tục hỏi: “Vậy mình thông báo cho bên Nhiễm Văn Ninh như nào bây giờ?”

Thật ra lúc nào cũng có một con bướm trắng lẽo đẽo đi theo Nhiễm Văn Ninh cả, Trì Thác có thể nhờ con bướm kia nhắn lại với cậu cũng như bảo cậu chạy đến đây, thế nhưng bản thân con bướm lại bướng vô cùng, nhiều khi nó cũng chẳng chịu nghe lời anh gì hết.

Phảng phất cứ như thể con bướm nọ vốn dĩ đã chẳng phải là một vật thể đã được Trì Thác gửi tặng cho Nhiễm Văn Ninh mà đã được chính “Con mắt của Thượng Đế” ban tặng cho cậu vậy.

Sau khi trở về từ “Vườn Eden”, Trì Thác vẫn luôn ấp ủ một dự định nào đó. Vì vậy, anh mở lời khuyên: “Hay anh mang tỉnh cậu ấy đi, để tôi gọi bọn Nhiễm Văn Ninh chạy sang đây cho ha.”

“Nếu thời gian chờ đợi trở nên quá dài thì mình sẽ phải chia nhau ra canh gác tại đây đấy.” – Anh bổ sung như vậy. Sau khi đã nghe xong toàn bộ câu chuyện từ người nọ, anh biết thời gian xuất hiện của gã bí ẩn kia cũng chẳng hề cố định một chút nào, nhiều khi gã ta sẽ xuất hiện ở đây rất nhanh, nhiều khi gã ta sẽ biến mất rất lâu.

Đồng tình với ý kiến của Trì Thác, Thượng Kha chỉ đành dẫn người bình thường nọ rời khỏi cái mộng cảnh này trước, đồng thời cũng tiện tay thuật lại tình hình trước mắt với bên chi nhánh luôn một thể.

Nhác thấy hai người kia đã hoàn toàn biến mất, Trì Thác đành điều chỉnh trạng thái của mình theo thói quen. Sau đó, anh mới cất lên một tiếng gọi: “Noir.”

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong chính cái mộng cảnh đấy.

Nhiễm Văn Ninh vẫn còn đang ve vuốt tán dù tỏ vẻ cực kì xót xa, đây là lần đầu tiên mà cây dù thân thương của cậu bị đối xử tàn nhẫn tới mức ấy. Cậu cũng chẳng biết cái lỗ thủng nhìn tục tục này có lành lại được không nữa.

Thấy thế, Ngô Côn Phong đành lên tiếng an ủi: “Xấu cũng xấu rồi, đại đại vậy đi.”

Nhiễm Văn Ninh trợn mắt liếc xéo Ngô Côn Phong một cái, xong xuôi mới ũ rũ bảo: “Cái quan trọng không phải là xấu hay không đâu cha, tôi chỉ sợ chức năng của nó bị ảnh hưởng thôi à.”

Ngô Côn Phong cũng chả phải chủ nhân của cây dù, lẽ dĩ nhiên là cậu ta sẽ chẳng biết cây dù đen trên tay cậu có chức năng gì khác ngoài việc gọi mưa cả, thế nên cậu ta mới hộc ra một câu như sau: “Uây, cái này đa năng dữ vậy hả?”

“Chứ sao nữa má.”

Nghe người ta ghẹo một câu như thế, Nhiễm Văn Ninh mới sực nhớ ra rằng cây dù của mình hình như vẫn có thêm một chức năng nữa, ấy là triệu hồi.

Chức năng triệu hồi ấy được chính cha đẻ của cây dù giới thiệu cho cậu đấy, Yến Lân đã từng dặn cậu rằng cậu có thể gọi anh bất kì lúc nào để đề phòng mấy vụ như Yuuya lại xảy ra thêm lần nữa.

Hiện giờ họ chỉ mới thăm dò chưa tới một nửa của cái mộng cảnh này mà thôi, hơn nữa đám quái kia cũng chạy trốn tan tác mất rồi. Vì cho rằng thời điểm này cũng không tệ lắm, Nhiễm Văn Ninh mới định bắt tay vào gọi thử Yến Lân xem sao.

Thật ra Nhiễm Văn Ninh còn chưa kịp nghĩ ra mình nên giới thiệu Yến Lân với Ngô Côn Phong như nào được nữa, vì nếu như phải nói thật thì cậu cũng bó tay chẳng biết giải thích vì sao cái tên kia lại còn sống sờ sờ trong mộng cảnh cho được, tất cả những gì cậu biết đó là anh vốn dĩ đã rất mạnh mà thôi.

Mặt khác, hình như Ngô Côn Phong chỉ biết mỗi Lâm Nhất chứ chẳng hề quen biết Yến Lân. Cũng vì lẽ đó nên Nhiễm Văn Ninh lại bắt buộc phải giải thích mối quan hệ giữa Lâm Nhất và Yến Lân cho người ta nghe, nghĩ thôi cũng đã thấy phát phiền rồi.

Uầy thôi cứ thây kệ, nếu Yến Lân bảo cậu đừng quá lo lắng về việc anh hiện thân thì cậu đây cũng chẳng buồn nhọc lòng thay cho anh làm gì hết.

Nghĩ đến đấy, Nhiễm Văn Ninh bèn nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Yến Lân.”

Rồi sau một hồi chờ đợi, cậu chẳng thấy có việc gì xảy ra cả.

“Nhiễm Văn Ninh, cậu làm cái gì đó? Đừng có đứng đực ra đấy chứ.”

Vốn dĩ đã định nhấc chân đi rồi, thế nhưng Ngô Côn Phong lại kịp phanh lại để nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái, thằng nhóc này vẫn còn đang bận đứng yên tại chỗ để xuýt xoa tiếc rẻ cây dù ba xu kia cơ à.

Đúng thật là Nhiễm Văn Ninh đang hoảng kinh khủng, hình như đạo cụ của cậu đã thật sự bị cái con ban nãy phá hư mất rồi hay sao đó. Nghe gọi, ba hồn bảy vía của cậu mới quay về thể xác, cậu bèn lên tiếng đáp: “Tôi qua liền nè.”

Cũng vì đang bận rảo bước nên Nhiễm Văn Ninh cũng chẳng để ý mấy đến cây dù trong tay mình, thế nhưng Ngô Côn Phong lại khác. Cậu ta có thể rõ ràng trông thấy một bóng dáng nho nhỏ, xù xù chợt xuất hiện bên ngoài mặt dù đang khép lại trong tay cậu.

Cái bóng đen kì lạ kia tiếp tục lớn dần, lớn dần, bật ra hai lỗ tai mèo, cuối cùng mới lộ ra một đôi con ngươi có màu vàng óng ánh. Sau khi nó đã hoàn toàn thò đầu ra ngoài, đập vào tầm mắt nó chính là khuôn mặt đang đần cả ra của Ngô Côn Phong.

Tại sao người đầu tiên mình trông thấy lại là con dê ngu này cơ chứ.

Vốn dĩ còn đang băn khoăn tự hỏi sao tự nhiên cây dù của Nhiễm Văn Ninh lại có thể tự đẻ ra một con mèo, Ngô Côn Phong lại chợt cảm nhận được mùi khinh bỉ cực kì nồng nặc đến từ chính ánh nhìn của con mèo kia. Chẳng chịu nổi nữa, cậu ta bèn mắng một tiếng trong vô thức: “Cái thứ quỷ yêu gì đây?”

———————————————————————————————————————

Lời editor: Ừ đúng rồi, anh chỉ muốn trông thấy Ninh Ninh đầu tiên thôi chứ gì, dzu are the apple of my eye đồ đó keo.

Bình Luận (0)
Comment