Chương 135: Bệnh viện không tên, mười ba.
Sau khi được tờ giấy kì lạ kia hỗ trợ chạy thoát khỏi Nhiễm Văn Ninh, Triệu Dựng Thành bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi cứ thế đinh ninh rằng mình đã được cứu giúp.
Tuy nhiên, sau khi đặt chân xuống đất bằng, gã lại cảm thấy sai sai sao đó, hình như gã cũng chưa hề được dịch chuyển đến một nơi an toàn hoàn toàn. Nhìn cảnh vật xung quanh như vậy thì có vẻ như gã vẫn còn đang kẹt lại ở sân nhà của chính bản thân mình.
Chuyện gì nữa đây? Tờ giấy kia thế mà chỉ đưa gã đến một tầng khác của “Bệnh viện không tên” mà thôi, ý thức của gã vẫn còn đang kẹt lại tại cái mộng cảnh này đấy ư.
Hãy còn chưa đi được vài bước tròn, Triệu Dựng Thành đã phải buông lời than thở, rằng nơi này vốn dĩ đã là một khu vực rất đỗi xa lạ. Vì lẽ đó, gã hiểu rõ rằng đây chắc chắn là một tầng sâu hơn của “Bệnh viện không tên”, đồng thời cũng là một nơi gã chưa bao giờ có cơ hội được đặt chân đến khám phá.
Trải dọc theo hai bên đường đi là những hàng tủ đựng đồ được phủ một lớp sơn bạc rất đặc trưng, chúng cứ thế chồng chất lên nhau, át đi cả phần tường vốn dĩ và rồi tạo nên những bức tường bằng tủ vô cùng đặc biệt. Ngoài việc vừa cao lại vừa đều tăm tắp, mỗi một ô tủ trong số ấy đều được đẽo gọt rất vuông vức và đều có kích thước khá to, áng chừng sẽ vừa đủ cho một người nằm.
Triệu Dựng Thành chẳng thể nào nhìn đến phần đỉnh của đám tủ này cho được, có vẻ như chúng sẽ kéo dài như thế mãi mãi. Nghĩ vậy, gã bèn vươn tay sờ lên mặt tủ trong chốc lát, có vẻ như đống tủ trước mắt gã hiện giờ được làm bằng một loại kim loại lạnh nào đấy rất đặc biệt.
“Có ai không?”
Triệu Dựng Thành cất tiếng hỏi như thế. Rõ ràng tiếng gọi của gã đã vang vọng khắp cả không gian, thế nhưng chẳng có ai thèm để ý đến gã cả.
Hết cách rồi, gã bèn tiếp lời: “Tôi là tư chất giả của ‘Rút lấy’ đây.”
Câu nói tiếp theo của Triệu Dựng Thành cứ thế trôi vào hư vô, xung quanh vẫn chẳng có lấy một ai cả. Rồi từ từ, gã cũng đã ngộ ra rằng dường như có một điều gì đấy rất kì lạ đang diễn ra tại đây, gã biết người của phe bảo thủ đã có mặt ở nơi này, thế nhưng thái độ của kẻ đấy lại khiến gã cảm thấy bồn chồn, nôn nao vô cùng.
Với đầy cõi lòng lo lắng, gã mới bắt đầu bước dọc theo phần hành lang tủ sắt trước mắt. Thế nhưng chỉ vừa mới đi chưa được bao lâu, gã đã đột nhiên cảm thấy đôi tay của mình đau nhói. Sau khi vội vàng lật bàn tay lên kiểm tra, gã mới hay rằng ý thức của gã đang bốc hơi đi mất.
Đúng thật là bốc hơi đi mất. Khác hẳn so với những hạt hơi nước trong veo ngoài đời, thứ hơi nước trên tay gã hiện giờ sở hữu một màu đỏ bất thường, ấy là vì chúng vốn dĩ chính là các hạt ý thức đã bị phân rã ra thật nhỏ.
Cơn đau xé ruột xé gan đột ngột kéo đến từ đôi bàn tay mình đã khiến Triệu Dựng Thành phải lập tức bật ra một tiếng kêu thảm thiết và rồi ngã quỵ xuống mặt đất. Chiếc kính ngay ngắn của gã cũng theo đấy rơi lạch cạch xuống sàn nhà, thế nhưng gã đã chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến nó nữa.
Có một năng lực nào đấy đang ăn mòn ý thức của Triệu Dựng Thành. Phần ý thức đang gánh chịu thương tổn của gã chẳng hề chuyển hóa thành sương trắng mà lại biến thành sương máu, đây đồng nghĩa với việc kẻ thủ ác cũng là một con người bằng xương bằng thịt hệt như gã vậy.
Nghĩ đến đây, Triệu Dựng Thành bắt đầu nghẹn ngào gào lên: “Tôi đã làm gì sai cơ chứ? Mấy người định giết tôi thật hay sao?”
“Tôi đã trở thành một tư chất giả ở bậc thứ hai rồi đây, bấy nhiêu đấy vẫn còn chưa đủ ư?”
Triệu Dựng Thành cứ thế tiếp tục van xin, thế nhưng rất nhanh thôi, đến cả một câu nói lưu loát bình thường mà gã cũng chẳng tài nào nói ra được nữa. Chẳng còn cách nào khác, khóe miệng của gã chỉ có thể run lên lập cập đầy hoảng hốt.
Trong lúc Triệu Dựng Thành vẫn còn tỉnh táo đôi chút, một bóng người xa lạ đã chợt xuất hiện trong tầm mắt gã. Chẳng khác nào một sứ giả được trời cao phái tới, người nọ sở hữu một đôi mắt híp hiền lành, thoạt trông rất đỗi thân thiện và dễ gần.
Rồi tiếp theo đó, người nọ nhẹ nhàng cười bảo: “Xin lỗi, anh đã bị phe cấp tiến phát hiện rồi, anh phải đi thôi.”
Tuy chẳng hề hay biết người kia là ai, nhưng Triệu Dựng Thành cũng hiểu rõ rằng anh ta là một kẻ cực kì đặc biệt. Nghĩ vậy, gã bèn gắng sức khiến bản thân mình tỉnh táo hơn đôi chút, đoạn lại yếu ớt van cầu: “Tỉnh lại rồi thì tôi sẽ chuyển đi nơi khác ngay, tôi sẽ không bị phát hiện đâu, tôi hứa.”
Vì đinh ninh rằng câu nói của mình đã tạo nên một vài hiểu lầm không đáng có, Nghiêm Húc lại tiếp tục mở lời giải thích: “Xin lỗi, giá trị của anh quá thấp, chúng tôi không cần anh nữa.”
“Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn anh rất nhiều vì đã đứng ra đại diện cho tư chất giả chính thức của cái mộng cảnh này nhé, chuyện đấy đã phần nào giúp tụi tôi tránh khỏi những rắc rối không cần thiết về sau.” – Nghiêm Húc lại tiếp lời.
Nghe xong, Triệu Dựng Thành chỉ còn biết sững sờ nhìn lom lom vào tên đàn ông mắt híp trước mặt. Rồi chỉ mấy giây sau, cơn hoảng loạn dưới đáy lòng gã đã hóa thành một nỗi tức giận khó bề nguôi ngoai, gã bực bội quát lên: “Không lẽ anh thật sự muốn vứt bỏ một tư chất giả ở bậc thứ hai hay sao?”
“Tôi đánh giá cao sự tự tin của anh đấy. Nói thật với anh nhé, bên tôi đã có một tư chất giả bậc thứ nhất cho ‘Rút lấy’ từ rất lâu rồi, cơ mà vì đã nắm giữ được rất nhiều loại năng lực khác nhau nên gần như chưa bao giờ anh ta phải động đến thứ thuộc tính này hết.”
Sau khi dứt câu, Nghiêm Húc chợt nhún vai một cái, trông chẳng khác nào đang tỏ ra cực kì tiếc nuối thay cho Triệu Dựng Thành cả. Nhưng sự thật nào phải như thế, cái nhún vai hời hợt của anh ta chỉ là để càm ràm sự lãng phí của đội trưởng nhà mình mà thôi.
Cuối cùng, anh ta chốt: “Tôi cũng chẳng tàn nhẫn đến thế, anh ngủ sớm đi nhé.”
Vì biết rõ rằng đội trưởng nhà mình cũng chẳng ưa hủy hoại ý thức thực thể của người khác, Nghiêm Húc chỉ đành giữ lại thi thể của Triệu Dựng Thành mà thôi. Để làm được điều đấy, anh ta mở bung cánh cửa của một ngăn tủ vẫn còn trống, nhấc ý thức của kẻ xui xẻo kia lên, sau đó mới ung dung nhét người nọ vào bên trong.
Sau khi Nghiêm Húc hoàn thành mọi thủ tục cần thiết, một người xa lạ khác đã đột ngột xuất hiện ngay tại nơi đây.
Khoác lên mình một bộ đồ có tông đen tối giản, người nọ vẫn luôn trùm mũ, che khuất đi nửa khuôn mặt của mình. Chỉ từ một góc mặt bé tẹo ấy, không khó để nhận ra rằng kẻ lạ mặt này trông cũng khá điển trai và lạnh nhạt.
Nhác thấy việc người nọ trực tiếp lộ mặt có hơi hiếm thấy, Nghiêm Húc bèn liếc mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó mới lấy làm lạ: “Hôm nay anh không muốn dùng mấy con quạ để truyền tin à?”
“Vì vốn dĩ tôi đã ở đây sẵn rồi, mặc dù chỉ đội lốt một con rối mà thôi.” – Người đàn ông áo đen lên tiếng giải thích như thế.
Đôi mắt híp quanh năm của Nghiêm Húc chợt mở ra he hé, anh ta lại tiếp: “Đội trưởng, nếu có rãnh thì mời anh tự tay xử lí mấy cái sân nhà của anh đi thôi, tôi nào phải tư chất giả của chúng nó, nhiều lúc cũng khó cho tôi lắm.”
Dưới lớp mũ trùm đầu, khuôn mặt của tên đàn ông áo đen chợt toát lên đôi nét suy tư thấy rõ, hắn chợt mở miệng hỏi lại: “Anh muốn có thêm quyền sử dụng mộng cảnh ư?”
Hệt như đang bồi hồi quanh lằn ranh sinh tử, câu hỏi đầy ắp vẻ bình tĩnh của hắn chẳng khác nào một họng súng tối om đang nhắm thẳng vào Nghiêm Húc và rồi ung dung chờ đợi anh ta sẩy chân cả.
Thế nhưng Nghiêm Húc đã quá quen với sự cảnh giác thái quá của Thiệu Vấn Minh rồi. Sau khi đóng ngăn tủ vào cho gọn gàng, anh ta mới nhìn về phía đội trưởng nhà mình rồi lên tiếng châm chọc: “Tôi mà chết mất thì đố anh tìm được một tên trợ lí vạn năng khác đấy.”
Mãi đến lúc này, gã đàn ông áo đen mới chịu thả lỏng đôi chút. Hắn ta nở một nụ cười nhạt nhẽo, xong xuôi mới khen một tiếng: “Nghiêm Húc à, anh chưa bao giờ khiến tôi phải thất vọng cả.”
Khác với câu nói âm u ban nãy, câu trả lời hiện giờ của hắn đã an toàn kéo đề tài trò chuyện giữa họ về vùng an toàn.
“Vậy anh muốn quyền sử dụng của mộng cảnh nào?” – Thiệu Vấn Minh tiếp lời.
Trước màn lật mặt nhanh như chớp của hắn ta, Nghiêm Húc chỉ ung dung đáp: “Tôi cũng chẳng cần phải sử dụng mộng cảnh nhà anh làm gì. Ý tôi là anh có nhiều năng lực quá, mấy cái mộng cảnh của anh cứ chất đống mãi thì sẽ đâm ra lãng phí, anh thậm chí còn chẳng buồn bồi dưỡng bất kì một tư chất giả nào khác cho chúng nó cả, đấy mới là vấn đề.”
Nghe vậy, Thiệu Vấn Minh đành lên tiếng giải thích: “Anh là người đầu tiên đi theo tôi, vậy thì hẳn anh cũng đã biết rằng tôi chỉ tự tay bồi dưỡng mấy người thuộc đội thứ tư thôi chứ nhỉ.”
“Và tôi cũng chỉ tin tưởng mấy anh mà thôi.”
Nét cười khó hiểu quen thuộc lại tiếp tục xuất hiện trên khóe môi hắn ta.
Tuy vậy, hai chữ “tin tưởng” chắc nịch trong lời Thiệu Vấn Minh cũng chỉ là một câu đùa sáo rỗng, ấy là vì hắn ta vẫn luôn luôn lăm le muốn xử gọn tất cả những kẻ nhìn như thân cận nhất với mình ở mọi nơi, mọi lúc. Muốn giữ cái mạng quèn của mình lại trong lúc làm việc dưới trướng hắn ư, anh chỉ có thể liên tục phát huy giá trị của bản thân mà thôi.
Nhắc đến bồi dưỡng mới nhớ, thật ra Nghiêm Húc vẫn luôn muốn hỏi Thiệu Vấn Minh xem nên xử lí người kia như nào. Có vẻ như trong mắt hắn ta, kẻ đấy mang một ý nghĩa gì đấy rất đỗi đặc biệt, đồng thời cũng là một đề tài chẳng ai nên động tới cả.
Sau một hồi lưỡng lự, Nghiêm Húc vẫn chẳng dám hỏi thẳng. Thay vào đó, anh ta lại khéo léo chuyển đề tài: “Vậy anh định xử lí ‘Rút lấy’ như nào?”
Thuộc tính của “Bệnh viện không tên” là “Rút lấy”, nó cũng là một trong những mộng cảnh sân nhà của Thiệu Vấn Minh. Bây giờ phe cấp tiến đã phát hiện được nó, bọn họ chắc chắn chẳng thể buông tay mặc kệ cho được.
“Giao cho anh đấy, anh với mấy người nữa đi đánh thức nó đi, để chốc nữa tôi nhờ đám quạ dắt mấy anh vào gặp chủ mộng cảnh vậy.” – Thiệu Vấn Minh đáp.
Nghe xong, Nghiêm Húc bèn gật gù, tỏ vẻ đã hiểu. Sau khi chốt xong mọi thứ, anh ta mới vội vã rời khỏi nơi đây, bên bảo thủ của bọn họ cần phải tranh thủ b*p ch*t cái mộng cảnh này trong lúc phe cấp tiến vẫn còn chưa kịp thăm dò gì thêm mới được.
Sau khi bóng dáng của người nọ biến mất khỏi tầm mắt Thiệu Vấn Minh, một con quạ đen đã đột nhiên xuất hiện trên vai hắn. Thấy thế, hắn ung dung vươn tay đón lấy nó, xong xuôi mới cất tiếng hỏi: “No chưa?”
Quạ đen lặng im không đáp. Ảnh ngược của gã đàn ông với nụ cười bí hiểm nọ nhẹ nhàng lập lòe dưới đáy mắt khôn lanh của nó.
“Ta biết được một chuyện khá thú vị.” – Thiệu Vấn Minh vừa nhẹ nhàng v**t v* cặp cánh đen tuyền của con quạ, vừa cười nhạt kể lại – “Ta đã từng gặp cậu ta từ rất lâu lúc trước rồi. Hiện giờ cậu ta đang đội lốt một con mèo, hơn nữa lại còn cam chịu làm một vật thể được cụ hiện dưới tay kẻ khác.”
Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt trên bộ lông mềm mại của con quạ, và rồi hắn ngừng lại.
“Ta nghĩ cậu ta chỉ có thể là một người mà thôi.” – Hắn thì thầm.
Cậu thật sự vẫn chưa chết sao, Lâm Nhất.
Chuỗi sự kiện li kì ở “Bệnh viện không tên” diễn ra quá đỗi đột ngột, số người bình thường gặp nạn bỗng dưng tăng lên đột biến, khiến cả Ngô Côn Phong lẫn Nhiễm Văn Ninh đều phải bó tay hết cách.
Tổ Nhiễm Văn Ninh đi trông giữ “Bệnh viện không tên” đã rất lâu rồi, người ngoài nhìn vào còn nghĩ rằng bọn cậu đã gặp nạn mất. Cũng hên ngay khi chỉ vừa mới định vào mộng giúp sức, Trì Thác và Thượng Kha đã kịp hay tin Ngô Côn Phong thức giấc, cậu ta tỉnh còn sớm hơn cả Nhiễm Văn Ninh nữa cơ.
Chẳng còn cách nào khác, Ngô Côn Phong chỉ đành thuật lại tình hình cho bọn họ nghe một chút, thậm chí còn bảo họ rằng đừng nên lo lắng quá, Nhiễm Văn Ninh hoàn toàn có thể đánh bại gã tư chất giả quỷ quyệt kia. Sau khi nhắn nhủ xong mọi thứ, cậu ta mới vội vàng nằm xuống tiếp, định bụng dàn xếp cho xong các nạn nhân còn sót lại.
Mãi cho đến khi bên họ thành công đưa tất cả mọi nạn nhân sang các mộng cảnh sân nhà an toàn khác thì một ngày làm việc tất bật đã trôi qua tự bao giờ. Lúc Nhiễm Văn Ninh thức giấc, chiếc đồng hồ đối diện giường làm việc của cậu đã biểu thị hơn mười một giờ khuya.
Nhiễm Văn Ninh đã mệt lừ cả người đi rồi, thế nhưng cậu vẫn phải ráng sức viết cho xong báo cáo ngày, kể lại với bên trên về tư chất giả của “Bệnh viện không tên”, xong xuôi lại còn phải nhắc đến việc gã đấy có một mối dây liên kết nào đấy với Lý Ngạn Thành bên phe bảo thủ nữa.
“Anh ta sử dụng mảnh giấy đó để chạy trốn mất rồi, tôi cũng chưa bắt được ai hết.”
Nhiễm Văn Ninh kể lại như thế.
Nghe xong, các nhân viên phụ trách có nhắn với bọn cậu đôi câu, rằng nếu như “Bệnh viện không tên” đã sớm lọt vào tay phe bảo thủ trước tiên và đồng thời cũng đã gây nên nhiều chuyện phiền phức đến thế thì có lẽ bên họ cần phải đánh thức nó càng sớm càng tốt.
Hiểu rõ được chuyện đấy, “Ánh sáng” mới chuẩn bị bắt đầu một thời kì nghỉ ngơi dưỡng sức ngắn ngủi, ý thức của bọn họ cần phải khỏe lên đôi chút hòng ứng phó với việc đối đầu với một chủ mộng cảnh chân chính trong khoảng thời gian sắp tới. Trong lúc ấy, mọi thủ tục lẫn đầu việc phát sinh trong “Bệnh viện không tên” sẽ được tạm thời giao vào tay một tiểu đội ở bậc thứ hai.
Thế nhưng chỉ mới một ngày sau, một chuyện không hay đã đột nhiên ập đến và rồi nghênh ngang xáo trộn tất cả mọi kế hoạch của bên phe họ.
Ngay khi nhận được tin, Trì Thác đã vội vã tập hợp mấy anh em trong đội mình lại, sau đó mới nhắn lại với họ rằng: “Tiểu đội theo sau mình không vào được cái mộng cảnh đó nữa, nó đã bị đánh thức rồi.”
Ngầm hiểu được vấn đề nằm ở đâu, Thượng Kha mới vừa sờ cằm vừa tấm tắc bảo: “Xem ra phe bảo thủ còn lẹ làng hơn cả bên mình nữa.”
“Chắc vậy rồi, bên đó chắc chắn đã chớp lấy cơ hội để giải quyết ‘Bệnh viện không tên’ trước bên mình, vậy nên cho dù cái mộng cảnh này có xuất hiện thêm một lần nữa thì mọi dấu vết để lại đều đã bị xóa sạch đi mất.” – Trì Thác tỏ vẻ đồng tình.
Đáp lại lời anh, Thượng Kha chỉ đành thở dài ra chiều tiếc nuối: “Đây rõ ràng là do trong đấy có rất nhiều thứ hay ho, nếu sớm biết như thế thì đáng lẽ mình phải đi thăm dò lâu hơn một tí, lỡ đâu phát hiện được vụ gì động trời thì sao.”
Nói thì nói như thế nhưng dù gì thì chuyện cũng đã rồi, mấy anh em họ cũng chẳng thể làm gì hơn được nữa. Bàn đến đây, Nhiễm Văn Ninh lại đột nhiên nhớ đến Trình Bân, tài năng thiên bẩm của cậu này vẫn khiến cậu nhớ mãi không quên được. Nghĩ là làm, cậu bèn hỏi thử Trì Thác xem mấy nay chi nhánh đội thứ hai có đón tiếp nạn nhân nào của “Bệnh viện không tên” hay không. Đáp lại lời cậu, Trì Thác kể rằng chỉ có ba trong số sáu người bình thường kia đến chi nhánh bên họ để xử lí các thủ tục phát sinh mà thôi. Số còn lại thì khó mà nói được, có khi họ vẫn còn chưa tỉnh giấc, cũng có khi họ chỉ xem chuyện đấy như một cơn ác mộng thoảng qua, và Trình Bân chính là một trong số những người đấy.
Chuỗi sự kiện kì quặc trong “Bệnh viện không tên” chỉ mới vừa xảy ra gần đây, thế nên chi nhánh bên họ cũng đang phải ráo riết tìm kiếm thông tin của những người bị hại. Số nạn nhân trên thực tế lúc nào cũng sẽ đông hơn dự kiến, thế nên mỗi khi có một vụ án nào đấy xuất hiện, các chi nhánh phụ trách vẫn thường phải bỏ rất nhiều thời gian lẫn công sức để giải quyết các quy trình cũng như thủ tục phát sinh về sau.
Việc Trình Bân không trình diện khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy có hơi kì lạ. Cậu tin chắc rằng cậu ta dư sức tỉnh giấc, hơn nữa cậu ta lại còn rất dễ tin tưởng vào những gì diễn ra trong một giấc mơ, điển hình là việc cậu nói gì, cậu ta tin nấy, thậm chí cậu ta cũng chẳng hề tỏ ra nghi ngờ cậu một tẹo nào cả.
“Thác Thác, phiền anh nhắn bên mình điều tra gấp cái cậu Trình Bân này giùm tôi với.”
Nhiễm Văn Ninh nhờ Trì Thác như thế. Về việc này, cậu cũng có giải thích rằng người này bẩm sinh đã rất giỏi, bên họ cần phải để ý đến cậu ta nhiều hơn một tí. Nghe xong, Trì Thác bèn gật đầu, sau đó mới mở lời giục bên trên đôi câu.
Ai mà ngờ được rằng đáp lại mọi nỗ lực của mấy anh em họ lại là một tin dữ kéo đến cực kì đột ngột, Trình Bân đã qua đời ngoài hiện thực mất rồi. Lúc nhận được hung tin, Nhiễm Văn Ninh chẳng thể nào tin vào tai mình cho được, cậu hoàn toàn không hiểu vì sao người này lại có thể lạc lối nghiêm trọng đến mức phải bỏ mạng ngoài đời như thế.
Rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra thế này?