Ngoài Hiện Thực

Chương 70

Chương 70: Tra hỏi.

Trong tất cả tám người bọn họ, Ngô Côn Phong là tên tỉnh dậy trễ thứ ba từ dưới đếm lên. Sau khi cậu ta tỉnh dậy, chỉ còn mỗi Giang Tuyết Đào và Yuri hãy còn đang ngủ say sưa mà thôi.

Mấy vị nhân viên phụ trách có thuật lại vài chuyện có liên quan tới nhiệm vụ cho Ngô Côn Phong nghe, thế nhưng cái cậu này ngơ ra nghe xong một thôi một hồi lại phán cho họ một câu xanh rờn: “Tôi đau đầu quá, hay mấy anh chị kể sau vậy.”

Lúc Ngô Côn Phong vẫn còn đang phải nghỉ ngơi dưỡng sức trong “Kawagebo”, cả một ý thức thực thể của cậu ta đều bị nhốt trong một khối băng dày, bên ngoài còn có tám con dê đen vây quanh thành một vòng tròn nữa, thoạt trông cứ như đang cử hành một nghi thức gì đấy vậy.

Chỉ vừa mới mở mắt ra, Ngô Côn Phong đã để ý đến một bóng người lấp ló bên ngoài lớp băng này rồi. Cậu ta không biết người ấy là ai cả, hắn ta quá lạ mặt, mà có vẻ như hai người bọn họ cũng đang ở trong hai tầng mộng cảnh khác nhau hay sao đó.

Khi Ngô Côn Phong chớp mắt một lần nữa, người kia đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi đây, lớp băng dày kia cũng bắt đầu tan chảy.

“Bảo bọc dữ dội ghê ta, vậy thôi để lần sau đi.”

Nghiêm Húc nheo mắt lại rồi xoay người rời khỏi “Kawagebo”.

Chỉ vừa mới tỉnh dậy ngoài hiện thực mà thôi, Ngô Côn Phong lại lăn đùng ra đánh một giấc thật dài. Mãi cho đến khi mở mắt ra một lần nữa, cậu ta mới cảm thấy cả người tỉnh táo hơn một chút. Vị nhân viên phụ trách đang đứng chờ bên cạnh phải lên tiếng nhắc nhở, cậu ta mới nhớ lại rằng chính tay cậu ta đã triệu hồi người đưa tin của mộng cảnh nhà mình, xong còn nhờ nó đóng gói Giang Tuyết Đào mang vào “Kawagebo” nữa chứ.

Đến tận khi đặt chân vào “Kawagebo”, Ngô Côn Phong mới muộn màng nhận ra rằng ý thức của Giang Tuyết Đào cũng chả phải là đang chịu thương tổn thường thường nữa. Đào ca của đội họ cũng có thể xem như đang lạc lối, thế nhưng tình trạng của hắn cũng không quá nghiêm trọng.

Do vẫn còn chưa biết cách đánh thức mấy người đang lâm vào trạng thái lạc lối, Ngô Côn Phong chỉ đành nhờ vả Trì Thác vào đây giúp một tay. Sau khi theo chân cậu ta vào “Kawagebo”, Trì Thác ngắm nghía ý thức thực thể của Giang Tuyết Đào một lúc, sau đó mới thở dài mà rằng: “Giang Tuyết Đào không thể mạo hiểm được nữa.”

“Anh ta đã lạc lối đến tận hai lần rồi. Tốt nhất là anh ta không nên làm một kẻ khai thác nữa cho an toàn.”

Dứt lời, Trì Thác mới gọi tên chủ mộng cảnh nhà mình. Một chùm sáng loá mắt đột nhiên bừng sáng trước mặt Ngô Côn Phong.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống, phải rất nhiều ngày sau đó Giang Tuyết Đào mới tỉnh lại được, đấy chỉ là trong trường hợp không có bất cứ trục trặc gì xảy ra mà thôi. Cũng do mãi mà Giang Tuyết Đào vẫn chưa thức dậy, Trì Thác mới bị mấy anh chị bên chi nhánh Châu Á nhắn tin riêng để hỏi thăm đôi câu. Nghe xong mấy câu hỏi tới tấp bên đó, Trì Thác chỉ còn nước tỏ vẻ không biết gì cả.

Khi đã an toàn thức giấc, Ngô Côn Phong lại muộn màng nhận ra rằng Nhiễm Văn Ninh là người thay đổi nhiều nhất trong số mấy tên đội mình. Cái đứa chúa hề nhất đám trông thế mà chỉ quan tâm hỏi han cậu ta có mấy câu mà thôi, xong việc rồi thì cứ đứng im ru ở một bên như vậy.

Nhiễm Văn Ninh tự nhiên từ trai đẹp thân thiện nhà hàng xóm biến thành tổng tài băng lãnh luôn rồi. Từ đầu tới chân cái cậu này đều toát lên cảm giác lạnh lẽo heo hút, chả khác nào trời đang vào đông cả.

“Cậu có sao không đấy?”

Ngô Côn Phong mở lời. Cậu ta cứ luôn cảm thấy Nhiễm Văn Ninh đang cất giấu rất nhiều tâm sự.

Nhiễm Văn Ninh chỉ nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, sau đó lại nở một nụ cười rất miễn cưỡng: “Cấp bậc của tôi bây giờ đè đầu cậu được rồi đó, lão Ngô cậu cố gắng lên ha.”

Dứt lời, Nhiễm Văn Ninh mới xoay người rời khỏi căn phòng này. Sau khi nhờ Trì Thác ghé sang đây để hỏi thăm đôi câu, Ngô Côn Phong mới hay rằng Nhiễm Văn Ninh đã biết cách triệu hồi chủ mộng cảnh nhà mình trong mấy mộng cảnh khác. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc cái tên này đã thoát khỏi cái mác đứng bét toàn đội để nhảy lên làm một vị tông đồ oách xà lách rồi.

“Cơ mà Nhiễm Văn Ninh mới chập chững lên cấp, tất cả mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, cậu ấy còn cần phải học hỏi nhiều lắm.”

Trì Thác nhận xét như vậy.

Sau một hồi suy tư, Ngô Côn Phong lại hỏi: “Tôi thấy Nhiễm Văn Ninh có hơi lo ra một tí, ý thức của cậu ta bị thương hay sao vậy anh?”

“Cậu ấy có tí khúc mắc trong lòng, chuyện này phải về nước rồi mới xử lí được ha.” Trì Thác giải thích cho cậu ta nghe như thế.

Do vẫn còn có một nùi công việc chồng chất bên chi nhánh Trung Quốc, Nhiễm Văn Ninh và mấy tên đồng đội của cậu cũng không thể cứ ở lì mãi bên Nhật được. Sau khi sắp xếp một vài nhân viên gạo cội bên chi nhánh của đội thứ hai ở lại bên đấy để trông nom Giang Tuyết Đào, mấy anh em mới cùng nhau về nước.

Kí túc xá bốn người của tiểu đội “Ánh sáng” bên vườn Tây lại trống mất một phòng.

Vừa đặt chân về phòng mình, Nhiễm Văn Ninh đã bắt đầu nằm bẹp trên giường rồi cứ thế ngây ra đấy. Cậu chả còn hơi sức đâu để mà thư giãn giải trí nữa, chỉ biết nằm đấy chờ thời gian trôi đi mà thôi.

Di động chợt reo lên, báo hiệu có người gọi đến. Cậu lề mề ngồi dậy dòm một cái, người gọi là Hạng Cảnh Trung.

“Bách Lý Tiểu Gia và Doãn Phiêu Nhiên đều đã bị bắt. Mấy ngày nay cậu có muốn gặp mấy cổ không? Doãn Phiêu Nhiên đang ở bên tỉnh khác, Bách Lý gần mình hơn chút.”

Giọng của Hạng Cảnh Trung chợt vang lên bên kia đầu dây.

Sau một hồi lâu chìm vào suy tư, Nhiễm Văn Ninh mới xốc lại tinh thần: “Tôi hiểu rồi, vậy phiền anh làm giúp tôi một tờ đơn xin nghỉ phép nhé.”

Vì phải cân nhắc đến vấn đề xa gần, Nhiễm Văn Ninh mới quyết định đi gặp Bách Lý Tiểu Gia trước. Đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp Bách Lý ngoài đời thật. Cô gái trẻ đang ngồi yên ở nơi đó trông còn tiều tuỵ hơn cậu nghĩ rất nhiều, thế nhưng cô ta vẫn ung dung thản nhiên hệt như lần cuối họ gặp nhau trong mộng vậy.

Sau khi đặt chân vào phòng thẩm vấn, Nhiễm Văn Ninh cứ ngồi đấy rồi nhìn chằm chằm vào Bách Lý như vậy. Mãi cho đến khi năm phút đồng hồ đã thấm thoát trôi qua, cậu mới lên tiếng: “Thật ra tôi muốn biết mấy chuyện về Lâm Nhất.”

“Tôi chưa bao giờ gặp cậu ta và cũng không biết lí do vì sao bên trên lại ra chỉ lệnh như vậy.”

Bách Lý Tiểu Gia trả lời cậu không buồn đắn đo suy nghĩ.

Nhiễm Văn Ninh lại đặt một câu hỏi cho người phụ nữ trước mắt: “Vậy chị có biết ‘điểm phân cách’ là thứ gì không?”

Bách Lý nhìn Nhiễm Văn Ninh một cái, sau đó lại chợt bật cười: “Cậu muốn biết nó là gì ư?”

“Chị trả lời tôi trước đã.”

Nhiễm Văn Ninh lặp lại yêu cầu của mình.

Bách Lý bắt đầu ngộ ra lí do vì sao “Quạ đen” lại trù tính như vậy. Hoá ra Nhiễm Văn Ninh vốn cũng đã là một chiếc bánh răng rồi, khác mỗi chỗ cậu ta có giá trị hơn rất nhiều thôi.

Sau khi hít sâu một hơi, Bách Lý mới đáp: “Những gì lệch khỏi dự đoán sẽ được gọi là điểm phân cách.”

“Điểm phân cách đồng nghĩa với một bước ngoặt nào đấy. Khi những chuyện liên quan đến một người đột nhiên bị sai lệch, anh ta sẽ trở thành một điểm phân cách.”

Bách Lý vừa giải thích, vừa âm thầm để ý đến nét mặt của Nhiễm Văn Ninh.

Thế nhưng suốt cả quá trình này, nét mặt của cậu trai kia cũng chẳng hề thay đổi chút nào cả. Cứ như thể cậu đã phải chịu đựng đau thương mất mát nhiều đến nỗi mấy chuyện cỏn con như này đã hoàn toàn lọt thỏm trong phạm vi tiếp nhận của cậu rồi vậy.

Nhiễm Văn Ninh cúi đầu xuống, chìm vào suy tư. Một lúc sau, cậu mới lạnh nhạt hỏi tiếp: “Vậy thì Lâm Nhất ‘lệch với dự đoán’ như thế nào?”

“Cái này thì chỉ có mình ‘Quạ đen’ biết thôi.”

Bách Lý Tiểu Gia đáp.

“‘Quạ đen’ là ai?” Đến tận lúc này, Nhiễm Văn Ninh mới cảm thấy hơi tò mò.

“Tôi nghĩ mấy cậu đều biết anh ta hết rồi mà, nghe nhiều đến nhàm luôn rồi mới đúng.”

Bách Lý bắt đầu nói bóng nói gió.

Đến tận giây phút này, Nhiễm Văn Ninh mới đột nhiên nhận ra rằng dường như nãy giờ mình cứ loanh quanh mãi ở một chỗ mà thôi. Vì vậy, cậu mới khó lòng nhịn nổi: “Vụ gì khó khó mà cũng đổ lên đầu Thiệu Vấn Minh được hết thì tụi tôi cần tra hỏi mấy người như chị làm cái gì.”

“Mà mấy câu chị nói cũng có gợi ý cho tôi đôi chỗ rồi đấy.”

Một tia sáng loé lên trong mắt cậu. Nhiễm Văn Ninh nửa đùa nửa thật đặt ra một câu hỏi: “Bên mấy chị có người tiên đoán được tương lai đúng không?”

“Cậu nói nghe hơi bị thú vị đấy.” Bách Lý không đồng tình với ý kiến này, cũng không hề phủ nhận nó.

Hiện giờ, phòng thẩm vấn chỉ có mỗi Nhiễm Văn Ninh và Bách Lý Tiểu Gia mà thôi. Cô ta ngước lên nhìn camera, sau đó mới đột nhiên thay đổi tông giọng: “Mình ở hai phe khác nhau, tuy hướng đi của cả hai đều khác biệt nhưng mục tiêu của đôi bên thì chỉ có một mà thôi.”

“Tất cả chúng ta đều đang nỗ lực hết sức mình để ngăn cản sức ảnh hưởng từ mộng cảnh đến thực tại mà chúng ta đang sinh sống. Cái chết của Lâm Nhất cũng giống như vậy thôi, vì phái bảo thủ của chúng tôi cho rằng sự xuất hiện của cậu ta đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến hiện thực.”

“Ý chị là phe cấp tiến cũng sẽ xuống tay với mấy người như vậy đấy à?”

Nhiễm Văn Ninh cười khẩy, cậu cũng chẳng thèm tin cô ta làm gì.

Bằng một chất giọng khá mỉa mai, Bách Lý hỏi ngược lại: “Ơ kìa, cậu mới là người bên phe cấp tiến mà. Bên mấy cậu giải quyết người ta như nào không lẽ cậu không biết?”

“Cái đấy mà cậu đem đi hỏi tôi- một thành viên của phe bảo thủ á? Đào đâu ra câu trả lời cho cậu được bây giờ.”

Nhác thấy Nhiễm Văn Ninh bắt đầu trầm ngâm chẳng buồn nói gì, Bách Lý mới dứt khoát kết luận: “Phe cấp tiến đâu có ngu mà để cho mấy cậu biết họ xử lý mấy vụ đó như nào đâu, có đúng không.”

“Cũng phải thôi, lỡ nói hết cho mấy cậu nghe rồi thì liệu mấy ‘kẻ khai thác’ như mấy cậu có chịu ngoan ngoãn chui đầu vô mộng cảnh để làm việc tiếp không đấy?”

Bách Lý nhún vai. Cô ta cảm thấy Nhiễm Văn Ninh quá ngây thơ rồi.

“Cái thứ cấp bậc ‘chủ toạ’ trong truyền thuyết ấy à, nếu mà nó có thật thì cũng không được phép có mặt ở trên cái thế gian này.”

Cuối cùng, Bách Lý Tiểu Gia mới chốt lại bằng một câu nói như thế.

Trong suy nghĩ của Nhiễm Văn Ninh, mấy câu cái cô này nói nghe cứ như thể đang cố gắng tẩy não cậu vậy. Nhưng vì sao chị ta lại muốn nói với cậu một nùi chuyện như thế ngay trên địa bàn của phe cấp tiến cơ chứ, không lẽ chúng có ý nghĩa gì khác hay sao?

Hoặc là nên đặt ra một câu hỏi khác, rằng vì sao chị ta lại nói như vậy chỉ với riêng Nhiễm Văn Ninh mà thôi.

Cậu đáp lời: “Chị nói mấy cái này cũng không đúng ý tôi rồi. Ba cái thứ chị vừa khoe ra chỉ tổ làm lung lạc niềm tin của tôi với phe cấp tiến mà thôi.”

“Cậu nhận ra ý đồ của tôi rồi à, cũng hên cậu chưa khờ đến nông nỗi đó. Thế nhưng tôi có thể chắc chắn với cậu một điều, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.”

Bách Lý nghiêng nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào Nhiễm Văn Ninh.

Ngay sau đó, Nhiễm Văn Ninh đột nhiên lấy ra một tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn, đó là một bức tranh vẽ một cô gái trẻ. Có lẽ là do cậu vốn là một cựu sinh viên của khoa hội hoạ nên bức tranh tả người trên tay cậu thoạt trông rất sống động. Cô gái được khắc hoạ trong tranh mặc một chiếc váy xoè xếp tầng có màu đỏ, đang mải miết khiêu vũ.

“Chị cảm thấy bức tranh này thế nào?”

Nhiễm Văn Ninh đặt câu hỏi.

Vì đinh ninh rằng đây hẳn là một bài kiểm tra tâm lý lạ lẫm nào đó, Bách Lý mới phải quan sát bức tranh kia một hồi lâu. Cuối cùng, cô ta chỉ chậm rãi đáp: “Mộng cảnh nhà tôi hẳn sẽ là một sân khấu rất thích hợp dành cho cô bé.”

Tối hôm qua, Bách Lý có mơ thấy mình đang lẻ loi đứng trên đỉnh của toà tháp nhà mình, tầng này có thể được xem như tầng đẹp nhất trong cả mộng cảnh “Tháp đen”. Vài tia sáng lưa thưa ló dạng sau vô số các tầng mây dày trên nền trời đương chiếu rọi xuống nơi đây, vẽ nên một vài hình dạng bất quy tắc trên mặt đất. Dăm ba tia sáng ấy thoạt nhìn chẳng khác nào mấy ánh đèn le lói nơi sân khấu cả.

Bách Lý đứng đấy, dõi theo từng làn gió thoảng cuốn lấy vô số các hạt bụi nhỏ. Chúng cứ mải miết xoay tròn, sau đó mới đáp xuống mặt đất, heo hút tựa lá thu bay. Rõ ràng đã ngắm nhìn tầng này của mộng cảnh nhà mình đến chán chê rồi, thế nhưng cô ta lại loáng thoáng cảm thấy hình ảnh này vẫn có đôi ba chỗ khác với khi xưa.

Mấy cơn gió nhẹ ở đằng kia chưa bao giờ lạnh lẽo và hiu quạnh như đêm nay, cứ như thể nơi đây đã vắng bóng một ai đó.

Người tiếp theo Nhiễm Văn Ninh muốn gặp là Doãn Phiêu Nhiên. Cô bé kia hiện đang bị giam lỏng tại địa bàn của đội thứ tư- cũng chính là nơi người cầm đầu phe bảo thủ hiện giờ từng chập chững vào nghề.

Mấy vị nhân viên bên đội thứ tư nhiệt tình đón chào Nhiễm Văn Ninh. Vì trường hợp của Doãn Phiêu Nhiên có hơi đặc biệt một chút, họ mới cử một nhân viên phụ trách nói sơ qua tình hình để cậu nắm cho rõ.

Theo lời của vị nhân viên kia, Doãn Phiêu Nhiên của phe bảo thủ chẳng thể nhớ nổi một thứ gì cả. Dựa trên mấy bước kiểm tra căn bản lúc bấy giờ, họ nhận ra rằng cô bé cũng không hề nói dối. Hẳn là do chịu ảnh hưởng không nhẹ từ mộng cảnh nên cô bé mới quên đi rất nhiều chuyện.

“Vậy người quen của em ấy thì sao?”

Nhiễm Văn Ninh cực kì để ý đến việc liệu rằng mấy người bình thường xung quanh cô bé có còn nhớ tới cô hay là không.

Nghe vậy, một nhân viên đứng cạnh cậu mới đáp: “Chúng tôi đã thăm hỏi người nhà và bạn bè của Doãn Phiêu Nhiên rồi, ai cũng nhớ rõ cô bé cả.”

Sau khi người kia dứt lời, Nhiễm Văn Ninh mới thở ra được một hơi nhẹ nhõm. Có vẻ như cậu chỉ gây ảnh hưởng đến những ý thức đã vào trong cùng một mộng cảnh với mình mà thôi, chuyện này cũng không nghiêm trọng như cậu nghĩ.

“Nhưng trong quá trình trao đổi với đội thứ hai, chúng tôi có phát hiện được mấy chỗ đáng để lưu ý. Vì danh sách những người đã trực tiếp tiếp xúc với Doãn Phiêu Nhiên có tên cậu, cậu vẫn cần phải cung cấp thêm một vài thông tin nữa lúc quay về chi nhánh của đội thứ hai ha.”

Người nọ tiếp lời.

Hãy còn chưa rõ cụm từ “mấy chỗ đáng để lưu ý” trong lời mấy nhân viên này là thứ gì, Nhiễm Văn Ninh đã vội vàng gật đầu cái rụp. Lần này Hạng Cảnh Trung còn chẳng buồn giải thích tường tận cho cậu nghe gì cả, cũng có thể suy ra được rằng cậu phải gặp Doãn Phiêu Nhiên trước rồi muốn làm gì thì làm.

Nhiễm Văn Ninh và cô gái kia gặp nhau trong phòng thẩm vấn. Không biết có phải là do Doãn Phiêu Nhiên đã bị tra hỏi quá nhiều rồi hay không, kể từ khi cậu bước vào căn phòng này, khuôn mặt tiều tuỵ của cô bé luôn luôn biểu đạt rõ ràng một thứ cảm xúc có tên là chết lặng.

Chỉ vừa mới trông thấy Nhiễm Văn Ninh mà thôi, Doãn Phiêu Nhiên đã bất lực lên tiếng: “Anh cũng là ‘người của chi nhánh’ ạ? Em không có biết ‘phe bảo thủ’ mà mấy anh nhắc tới là cái gì hết, em cũng không hẳn là ‘Doãn Phiêu Nhiên’ trong lời kể của mấy anh đâu.”

“Em còn nhớ cái gì mới được chứ?”

Nhiễm Văn Ninh nhíu mày. Hình như cái cô Doãn Phiêu Nhiên này quên sạch sành sanh hết rồi, không lẽ năng lực ‘lãng quên’ của Dear Anna lại có thể bành trướng đến một trình độ ghê gớm đến như thế?

Bó tay hết cách, Doãn Phiêu Nhiên chỉ đành nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh, sau đó mới hỏi ngược lại: “Cho hỏi em hẳn nên nhớ tới cái gì mới được chứ?”

Bản thân Nhiễm Văn Ninh chỉ mới gặp Doãn Phiêu Nhiên ở mỗi “Đô thị hoang phế” và “Biển sâu u ám” mà thôi, còn “Hoa trong gương, trăng trong nước” ấy à, cậu phải đọc lại mấy tờ báo cáo kia một hồi mới biết cái cô này từng làm gì ở trong ấy.

Vì lẽ đó, cậu bắt đầu lần lượt kể về những chuyện đã xảy ra trong mộng cảnh gần đây nhất- “Biển sâu u ám”, sau đó đến “Hoa trong gương, trăng trong nước”, cuối cùng mới đến “Đô thị hoang phế”. Thế nhưng đến tận khi cậu kể xong xuôi, Doãn Phiêu Nhiên vẫn chẳng hề có bất kì một loại phản ứng nào cả.

Nét mặt của cô gái kia thậm chí còn chẳng hề thay đổi. Sau một tiếng thở dài, cô bé giục: “Hay anh nói lại được không ạ?”

Trong lúc kể lại mấy chuyện này lần thứ hai, Nhiễm Văn Ninh dứt khoát thêm thắt một vài chi tiết. Từ “Biển sâu u ám” đến “Đô thị hoang phế”, cậu say sưa thuật lại từng chi tiết trong mấy mẩu chuyện ngắn trải dài khắp ba cái mộng cảnh. Chính cậu cũng cảm thấy mình đúng là khéo kể chuyện quá đi mà, nói một hồi có thể tưởng tượng ra được một nùi thứ trong đầu luôn.

“Còn mộng cảnh khác thì sao ạ, có chuyện gì xảy ra không anh?”

Doãn Phiêu Nhiên hỏi tiếp.

Do không rõ Doãn Phiêu Nhiên có từng vào mấy cái mộng cảnh đặc thù khác hay không, Nhiễm Văn Ninh chỉ còn nước nhấn mạnh mấy sự kiện đặc sắc trong cả ba mộng cảnh kia một lần nữa mà thôi. Thế nhưng mãi cho đến khi kể đến một nửa rồi, cậu mới đột nhiên hết hồn phanh gấp.

Sao cái khung cảnh này cứ quen quen kiểu gì ấy?

Nhiễm Văn Ninh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô bé Doãn Phiêu Nhiên trước mặt mình. Khi cõi lòng cậu vẫn còn đong đầy hoang mang, khuôn mặt của cô gái trẻ này đã dần dần hoá thành khuôn mặt của một người phụ nữ khác. Làn da của thứ ấy trắng bệch đến b*nh h**n, cứ như chủ nhân của nó đã mất đi sự sống vậy.

Vũ khúc Boléro thân quen dần dần chiếm lấy tâm trí cậu. Tuy vẫn réo rắt và đằm thắm như khi xưa, thế nhưng thứ giai điệu lúc bấy giờ lại mang đến một cảm giác quái dị đến rợn người.

“Xin hỏi, con có thể nói cho cô biết chuyện lúc trước được không?”

“Vậy lúc con đi nhà trẻ, con có gặp được chuyện gì vui không?”

“Vậy con kể lại vài chuyện lúc trước của con xem nào.”

Thứ này chẳng khác nào một vòng lặp quên lãng vừa khép kín vừa chứa đầy ác ý cả. Dù cho cậu có cố gắng lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, những người nghe như họ cũng sẽ không bao giờ nhớ lại, vì họ đã quên mất hết rồi còn đâu.

Bình Luận (0)
Comment