Nước mắt của nàng còn chưa khô, lông mi ẩm ướt, thận trọng nhìn hắn, còn ra vẻ trấn định nói đến canh giải rượu.
Triệu Thành nhìn bộ dáng này của nàng vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa thấy yêu thương không thôi, vật phía dưới vất vả lắm mới đè xuống được lại kém chút muốn vọt lên.
hắn không dám đùa với nàng, sợ đùa nàng không được lại thành mình không khống chế được sẽ làm nàng sợ.
hắn muốn nàng, nhưng đã đợi lâu như vậy, cũng không nên nóng nảy vào phút cuối, tính hắn từ trước đến nay là có thể đem mọi chuyện cần thiết áp chế đến cực hạn, như thế mới có thể thu hết mọi thứ vào lòng bàn tay, mặc dù hình dung như thế với tình hình hiện tại không quá thỏa đáng, nhưng tâm tình lại tương tự, hắn không muốn vì vọng động của mình mà làm nàng chịu nửa điểm ủy khuất, tắm rửa xong mới dụ dỗ nàng, vẫn tốt hơn là làm nàng sợ thành như thế.
hắn đến trước bàn, quả nhiên có bát canh giải rượu, vốn hắn miệng đăng lưỡi khô, không, là toàn thân đều khô, cầm lên một hơi cạn sạch, chua chua ngọt ngọt, không giống như loại hắn từng uống, nghĩ chắc là Minh Lạc điều chế. nàng không yên tâm Cổ ma ma cho nên hiện tại bắt đầu học dược lý, ngẫu nhiên sẽ điều chế một số phương thuốc đơn giản, sắc cho người khác uống, còn mình thì chỉ thử một ngụm nhỏ, đủ để phân biệt vị.
Khóe miệng Triệu Thành lướt qua ý cười, quay đầu nhìn phía giường hỉ, lúc này màn trướng đã rủ xuống, chỉ thấy thân ảnh ẩn hiện của nàng nhưng hắn có thể cảm giác được nhất định nàng đang cẩn thận nhìn hắn, trong lòng lại nóng lên, nghĩ đến lúc nãy nàng không muốn mình rời đi, thầm nghĩ, nha đầu này sợ thành như thế nhưng hết lần này đến lần khác không muốn rời xa hắn.
rõ ràng vừa uống canh giải rượu nhưng hắn vẫn thấy miệng đắng lưỡi khô.
hắn đưa tay lấy ấm trà đổ ra chén, lại một hơi cạn sạch, lúc này mới sang phòng tắm rửa.
hắn cũng không gọi người tới hầu tắm rửa, thuở nhỏ hắn ở trong quân, rất nhiều chuyện đã thành thói quen tự làm, không giống như vương tôn hoặc thế gia công tử, mặc cái áo, chải cái đầu đều cần thị nữ hầu hạ.
Điểm này Minh Lạc cũng biết cho nên chỉ nhìn hắn đi sát vách tắm rửa mà không vẽ vời thêm chuyện gọi người phục thị hắn.
Triệu Thành lại nghĩ là nàng ghen.
***
Lúc hắn trở lại, Minh Lạc đã làm xong việc kiến thiết tâm lý.
Triệu Thành xốc màn trướng liền thấy Minh Lạc đã ngồi dậy, nhếch môi, mở to hai mắt nhìn mình, hạ quyết tâm, thấy chết không sờn mà nhìn mình.
Đầu tiên Triệu Thành hơi ngạc nhiên, lập tức lại cảm động và buồn cười.
hắn ngồi trước mặt nàng, nhìn nàng,nói “ a Lạc, nàng không cần khẩn trương như vậy, cứ giống ngày thường là được.” lúc này hắn đã khôi phục tỉnh táo và kiềm chế ngày thường, mặc dù trên người còn mùi rượu, ngày thường hắn phần lớn lạnh lùng nghiêm nghị, lúc này rượu không ảnh hưởng đến thần trí nhưng cả người như ấm áp hiền hòa rất nhiều.
Ngày trước hắn thường xuyên đến thăm nàng, ôm ôm hôn hôn cũng là chuyện thường, chỉ là trước khi mất khống chế hắn sẽ dừng lại, tuyệt không vượt khuôn phép cho nên nàng buông lỏng mà đáp lại hắn.
Hôm nay hắn mới biết nàng vậy mà sợ chuyện vợ chồng như vậy.
hắn nói: “ giống như ngày thường vậy. nếu nàng chưa chuẩn bị kĩ càng chúng ta sẽ dừng lại, được chứ.”
hắn đưa tay sờ tóc nàng, ánh mắt cưng chiều nòi “ nàng còn nhỏ, nếu không muốn viên phòng sớm, chúng ta có thể chờ một chút”
hắn thật ôn nhu, như biến thành người khác.
Minh Lạc bình tĩnh nhìn hắn, tâm tình phức tạp, cũng phỏng đoán lời hắn có mấy phần chân ý – nhưng tính hắn từ trước đến nay đều nói một không hai, lúc này hắn kiên định nhìn nàng là tâm nàng chậm rãi kiên định lại.
Nàng trầm tĩnh, nghiêng người ôm tay hắn, rất muốn hỏi hắn, vì sao kiếp trước và kiếp này hắn lại đối xử với nàng khác biệt như vậy, chẳng lẽ vì kiếp này nàng thuận theo hắn sao? Nhưng hắn không biết chuyện gì của kiếp trước, có hỏi hắn cũng không hiểu.
Minh Lạc cảm thấy đây thật là chuyện làm người bứt rứt, nàng muốn lấy chuyện kiếp trước ra chỉ trích hắn một phen, nhưng hắn không biết gì, chỉ trích cũng không có ý nghĩa.
Đây thật là chuyện tịch mịch như tuyết.
Minh Lạc nói: “ vương gia, nếu thiếp không phát hiện chuyện đại bá phụ, đái bá mẫu làm, nếu như thiếp không hoài nghi bọn hắn, đem ơn dưỡng dục của Minh gia coi như trời, xem thái hậu nương nương như mẫu, còn vì chuyện của họ mà thường xuyên làm phiền vương gia, cầu vương gia không đối nghịch với thái hậu và hoàng đế, còn dưới tình huống không rõ ràng mà làm chuyện có lỗi với vương gia. Vương gia sẽ đối với thiếp như thế nào, có phải sẽ không giống như bây giờ..”
không yêu ta giống như bây giờ.
Nhưng nói đến đây nàng không nói gì thêm, dù nàng da mặt dày, hắn lại chưa từng nói yêu nàng, trước kia nàng không nghĩ sâu xa, lúc nãy trong đầu toát ta ý niệm này liền thiếu chút thốt ra.
Nếu hắn không yêu mình, mình lại nói như vậy, chẳng phải là tự mình đa tình sao.
Triệu Thành nhíu mày.
Nếu là thường ngày, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy giả thiết này của nàng không có khả năng tồn tại, chắc là tìm cơ hội nũng nịu với mình, thay đổi biện pháp để mình thể hiện tâm ý với nàng nhưng giờ phút này nghe nàng hỏi, không biết vì sao tâm bị cái gì chặn lại, nặng nề, buồn bực, đau nhức.
Giống như những lời nàng nói đều từng xảy ra.
Trong đầu hắn lóe lên hình ảnh nàng tự sát bỏ mình, hắn thống khổ và phẫn nộ không thể kiềm chế, giống như đã từng phát sinh qua chuyện đó, chỉ cần nghĩ đến tâm giống như bị người khác đâm một đao.
Nếu nàng thực sự như thế?
hắn nói “ nàng không như vậy” ngữ khí lạnh băng, chém đinh chặt sắt nói.
Minh Lạc ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng cúi đầu nhìn nàng.
hắn nói: “a lạc, về sau đừng nghĩ những chuyện không có căn cứ như vậy, đừng do dự, cũng không cần bàng hoàng, nàng phải nhớ kĩ, từ nay về sau nàng chính là vương phi của ta.”
hắn khôi phục lạnh lùng thường ngày, Minh Lạc đột nhiên nhớ lúc mình đồng ý gả cho hắn từng hỏi “ vương gia ta sẽ không phản bội ngài, nhưng ngài có thể tin tưởng ta sao?”
hắn tin tưởng nàng, nàng lại dùng chuyện kiếp trước dến dây dưa
Vậy giống như một tấc lại tiến một thước, ỷ sủng mà kiêu?
Minh Lạc thở dài, quàng tay ôm cổ hắn, lần đầu chủ động hôn hắn.
Chỉ là nàng vừa dán môi lên đã mất đi quyền chủ động – cảm xúc của Triệu Thành vốn đã bị nàng kéo căng, nàng chủ động như thế, vô ý tạo thành cách tốt nhất để hắn phát tiết cảm xúc, rất nhanh hai người đều đắm chìm không tự kiềm chế, chờ đến khi Minh Lạc tỉnh lại thì tình huống đã phát triển đến mức không thể ngăn cản. nàng nức nở gọi “ vương gia”, thanh âm đã kiều mị như muốn móc thần hồn người ra ngoài, càng làm Triệu Thành điên cuồng – lúc này là lần đầu tiên hắn hoàn toàn mất khống chế.
Có mấy lời có thể tin, có mấy lời không tin cũng không sao.
Lần này cũng mười phần khó khăn nhưng vì Minh Lạc đã động tình đến độ cho nên không khổ sở như kiếp trước – đương nhiên là khổ sở theo cách khác. Thời gian quá dài, thể lực của Triệu Thành lại không giống người thường, dù hắn cố kị thân thể nàng, cố kiềm chế dã tính nhưng nàng cũng ngất một nửa, sau đó đến ngón tay cũng không muốn động, là Triệu Thành ôm nàng đi tắm, lại thân trọng bôi bí dược cung đình cho nàng.
***
Sáng sớm hôm sau.
Minh lạc vì vừa đau ngứa lại tê dại tỉnh lại, nàng nhíu mi mở mắt liền thấy Triệu Thành đang hôn nàng – đầu nàng ông một tiếng, vừa giận vừa thẹn trốn tránh, khẽ động liền cảm thấy cả người đều đau.
Lúc này nàng mới nhớ lại mọi chuyện tối qua, trên mặt lập tức đỏ như máu – cái này hoàn toàn không giống kiếp trước – bị động, nhẫn nại.
Triệu Thành thấy nàng tỉnh, lui lại một chút, tay vẫn ôm nàng, cười nói “ tỉnh?”
Minh Lạc mấp máy môi, nhìn hắn, sau đó chạm ánh mắt đầy ý cười đầy hàm ý của hắn.
Ánh mặt này, mặt mo của Minh lạc lại đỏ lên, vô thức tránh đi.
Nàng đưa tay túm y phục, phát hiện mình vậy mà y phục hoàn chỉnh, quả là vạn hạnh – đây là tối qua Triệu Thành giúp nàng tắm rửa sau đó mặc cho nàng. Nếu nàng không mặc quần áo, hắn ôm nàng ngủ cả đêm, quả thực không cần ngủ - hắn có thể mấy ngày mấy đêm không ngủ nhưng vì sợ nàng không chịu nổi cho nên tạm thời nhịn.
Minh Lạc đẩy hắn ra, lại kéo lại cổ áo, hắn vẫn nhìn nàng đầy thâm ý,nhớ tới tối qua, nàng không nghĩ sáng ra sẽ ôn lại một lần – nếu như thế hôm nay nàng đừng nghĩ đến việc xuống giường.
Cho nên nàng liếm liếm môi, nói “ vương gia, thiếp khát nước.”
Triệu Thành nhìn chằm chằm môi nàng hồi lâu, sau đó dưới sự hoảng sợ của Minh Lạc quay người xuống giường rót nước cho nàng.
***
“ Vương gia, hôm nay người không cần luyện kiếm sao?” Minh Lạc uống trà xong đưa cốc lại cho hắn, sau đó là dịu bầu không khí nguy hiểm, lên tiếng, bên ngoài đã sáng tỏ, sớm đã qua canh giờ.
Triệu Thành ngủ rất ít, nếu không có việc thì mỗi ngày cuối giờ dần sẽ rời giường luyện công tập kiếm. Minh Lạc nhớ kĩ, kiếp trước lúc tân hôn hắn cũng không đổi thói quen này, vì sao hôm nay lại đổi?
Minh Lạc nghĩ, chẳng lẽ vì kiếp trước hắn không thích mình?
Kì thật điều này nàng oan uổng hắn – kiếp trước hoàn toàn là dục cầu bất mãn, không luyện kiếm làm sao phát tiết?
Triệu Thành cầm cái cốc, trong lòng buồn cười, nàng dường như quen thuộc sai sử hắn.
hắn liếc nhìn nàng nói: “ sáng nay tỉnh dậy, nàng luôn ôm cánh tay ta như sợ ta rời đi. Ta đẩy không được, lại sợ nàng tỉnh lại không thấy ta sẽ ủy khuất cho nên cố ý lưu lại.”
Mặt mo của Minh Lạc lại đỏ lên, thì ra là như vậy sao?
Triệu Thành nhìn nàng đỏ mặt, biểu lộ cổ quái, ý cười càng sâu, trước kia nàng rất giỏi làm bộ, hiện tại cơ hồ hơi đùa một chút liền biểu hiện rất đặc sắc.
hắn nói : “ rời giường dùng chút đồ, ba ngày tới ta sẽ ở lại phủ với nàng, lát dùng bữa sáng xong ta dẫn nàng đi dạo vương phủ.”
Thấy Minh lạc nghiêng đầu không nhúc nhích, liền sờ đầu nàng nói “ nhưng nếu nàng không đi cũng được, ta sẽ mang đồ tới cho nàng ăn, dù sao ba ngày nàng không xuống giường ta cũng không để ý, chỉ sợ nàng không chịu nổi.”
Minh Lạc kém chút nhảy dựng.
Sao kiếp trước nàng không phát hiện một mặt này của hắn?
***
Minh Lạc đứng dậy thay quần áo, nhân khẩu Túc vương phủ đơn giản, chỉ có nàng và Triệu Thành là chủ tử, nàng không cần đi châm trà ra mắt cha mẹ chồng, cho nên mấy ngày tới có thể nghỉ ngơi không cần mặc triều phục hoa lệ, chỉ cần mặc y phục đơn giản thoải mái là được.
Lúc thay y phục ánh mắt nàng rơi vào hộp trang sức, hôm qua nàng đặt ngọc bội mà Minh thái hậu đưa vào đó.
Triệu Thành luôn quan sát nàng.
Thấy ánh mắt nàng dừng ở ngọc bội kia thì hỏi “ có gì đặc biệt sao?”
Minh Lạc nói: “ là hôm qua cô mẫu tặng thiếp, nói là lúc người cập kê phụ thân thiếp tặng người, nhiều năm luôn đeo bên người. nhưng lần trước vương gia nói với thiếp, thái hậu không có khả năng hi vọng thiếp có con nối dòng cho nên đồ thái hậu tặng thiếp có chút kinh hồn táng đảm.”
không nói đến kiếp trước, hiện tại thái độ của tổ phụ và tổ mẫu với mình khác biệt, tâm tư thái hậu thâm trầm, nàng không tin bà hoàn toàn không có cảm giác, mặcdù không muốn tin nhưng vì ngăn chặn tổ phụ tổ mẫu hướng về Túc vương, nhất định thái hậu sẽ không để nàng có con nối dòng.
không có con nối dòng, được sủng ái cũng vô dụng, chỉ là may áo cưới cho người khác, tổ phụ tổ mẫu tuyệt đối sẽ không đứng về phía Túc vương.
Lấy tâm cơ của thái hậu sẽ nghĩ như vậy.
Triệu Thành lấy ngọc bội quan sát, sau đó nói với Minh Lạc “ ta sẽ lệnh người làm một viên giống như đúc, sẽ hoàn thành trước ngày vào cung, cái này nàng cất đi.”
Lại nói với giọng giễu cợt “ Minh thái hậu giống Triệu Ất, đều thích thăm dò lòng người, thứ này chưa chắc có vấn đề, bà ta đưa nàng, nếu nàng không đeo bà ta sẽ biết nàng phòng bị bà ta, sẽ ra hậu chiêu. Nhưng a Lạc, dù là giả, nàng không muốn mang thì không mang, nàng không cần cố kị bà ta. Chỉ cần phòng bị một chút, đừng để bà ta làm nàng bị thương là được, về sau nàng vào cung ngoại trừ Thanh Diệp thì nhất định phải mang theo Diệp Ảnh và Thư Ảnh.”
Triệu Ất chính là tiên đế, thứ huynh trưởng của hắn.