Khóe miệng Minh Tú giật giật, rũ mắt hành lễ với Khánh An đế, nói : “ Thần thiếp minh bạch.”
Khánh An đế vươn tay chạm vào mặt Minh Tú, mềm mịn, xúc cảm cũng không tệ.
Kì thật ngày thường Minh Tú không kém, nhưng mấy tỉ muội Minh gia, Minh Lạc tướng mạo quá mức bức người, Minh Viện thì khéo léo hiểu lòng người, mềm mại đáng yêu. Minh Tú bị giáo dưỡng quá mức cứng nhắc, mới khiến người ta quên mất kì thật nàng ta cũng là mĩ nhân.
Nhất là lúc này nàng ta không ra vẻ hiền lành rộng lượng,không có bộ dáng cao lâm thiên hạ, mà là yếu ớt mang theo quyết tuyệt, biểu hiện được ăn cả ngã về không, trong mắt Khánh An đế lúc này nàng ta có vẻ động lòng người.
hắn nói : “ hoàng hậu nàng trách trẫm trong khoảng thời gian nàng vắng vẻ nàng?”
Ngón tay lạnh buốt của Khánh An đế chạm vào mặt Minh Tú làm nàng ta khó chịu nhưng thần sắc nàng ta lại không đổi, chỉ rủ mắt nói “ Thần thiếp không dám, bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, lôi đình mưa móc đều là quân ân.”
Khánh An đế thu tay về, cười trào phúng nói “ Lôi đình mưa móc đều là quân ân? A, ngươi có thể minh bạch điểm này thì tốt.”
“ Trẫm chính là muốn để ngươi minh bạch, ngươi sở dĩ là hoàng hậu là vì trẫm là hoàng đế, ngươi là hoàng hậu của trẫm không phải của Minh gia, cũng không phải của mẫu hậu. Trẫm nguyện ý thì ngươi có thể làm hoàng hậu tôn quý, trẫm không cho thì ngươi liền không có gì cả.”
Sau khi trải qua nhiều chuyện, chỉ cần không phải vì ngụy trang Minh Tú đã sớm tưởng mình không còn nước mắt, chí ít khi đối mặt với Khánh An đế sẽ không có, nhưng lúc này nước mắt nàng ta dũng mãnh chảy ra, không phải thương tâm,cảm động hay mừng rỡ, mà là nước mắt khuất nhục.
Nàng ta nói “ bệ hạ, thần thiếp minh bạch.”
Nàng minh bạch, đương nhiên minh bạch
Mẫu thân nàng ta bị người bức tử, nàng ta bị nhốt trong thâm cung chịu khuất nhục mà sống, hàn độc trong ly rượu hợp cẩn, lời của tổ phụ mập mờ, mấy ngày sau đại hôn hoàng đế không đặt chân đến Trường Hoa cung, thái hậu nhìn mình đầy thương tiếc nhưng không nói một câu, năm ngày bảy bữa triệu Ôn Nhã vào cung hỏi han ân cần, như thế mà nàng ta còn không minh bạch thi đã không phải là Minh Tú.
Nhẫn nại, tha thứ rộng lượng thì cũng phải có hạn, phải có mục đích để chèo chống, hoặc là thủ đoạn của người trên với người dưới, mà không phải quân cờ bị bỏ qua, tự lừa mình đối người.
Đêm nay, lần đầu tiên Khánh An đế lưu lại Trường Hoa cung.
***
Minh lạc ra khỏi ngự hoa viên là đến nam vườn, hôm nay Triệu Thành vào triều, hắn vào cung sớm hơn nàng, nàng nhớ trong lúc mình nửa tỉnh nửa mê nghe hắn nói sẽ đợi nàng cùng hồi phủ, cho nên nàng nghĩ rằng hắn sẽ ở ngoài cung đợi nàng, không ngờ ra khỏi hậu cung mấy bước liền gặp hắn ở nam vườn.
Hôm nay Triệu Thành mặc triều phục của thân vương chính là kim long ngũ trảo hoàng sắc, mặt lạnh không biểu hiện gì, lúc quay đầu nhìn Minh Lạc cũng không nhu hòa bao nhiêu, tôn quý mà xa lánh.
Nhưng Minh Lạc nhìn thấy hắn lại không tự giác thở phào một hơi, bật cười, trong mắt lóe ra vui vẻ, làm người tim đập thình thịch.
Nàng đến trước mặt Triệu Thành, hỏi “ vương gia, sao ngài lại ở đây, là cố ý chờ thiếp sao?”
Nàng ở cung của thái hậu lâu như vậy,còn ăn trưa, sao hắn có thể biết lúc này nàng xuất cung mà đợi ở nam vườn?
Hai mắt Minh Lạc sáng rực, Triệu Thành nhìn biểu lộ đắc ý của nàng, lại nhìn cung nữ Lâm Lang của thái hậu chưa rời đi, nhàn nhạt nói : “ không phải, sau khi hạ triều triệu mấy vị đại thần nghị sự, đang chuẩn bị xuất cung đi ngang qua nơi này.”
Minh Lạc nhìn hắn một cái cổ quái, đang định nói “ a, vậy đi thôi” thì lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.
Vẻ tươi cười của nàng biến mất, nhíu mày, quay đầu, liền thấy cuối hành lang đi tới một vị phụ nhân mặc tố y, đúng là Lăng thái phi – Lăng thái phi ăn chay niệm phật lâu ngày, bà ta thích đốt một loại hương, lâu dài xâm nhiễm, trên người cũng có mùi này, Minh Lạc rất quen thuộc, ngoài trăm bước cũng có thể ngửi thấy,
Lăng thái phi bước đến,thần sắc ôn nhu hiền lành, trong lòng Minh Lạc chán ghét bà ta đến cực điểm nhưng vẫn uốn gối hành lễ, mặt không thay đổi nói “ thái phi nương nương”
Triệu Thành cũng gật nhẹ đầu với bà ta.
Lăng thái phi cười nói : “ Túc vương điện hạ, vương phi nương nương, không ngờ lại gặp vương gia và vương phi ở chỗ này. Tân hôn của điện hạ và vương phi, ta ở thâm cung cũng không thể tự mình chúc mừng, còn xin vương gia thứ lỗi.”
Lại nói “ vương phi nương nương mới rời Từ Thọ cung của thái hậu nương nương sao?”
Minh Lạc không muốn để ý đến bà ta.
Khóe mắt nàng liếc Lâm Lang bên cạnh, khóe miệng vểnh lên, sau đó dùng thanh âm ngạo mạn, ngữ khí không che đậy địch ý nói “ Thái phi nương nương nói thế là do có chuyện tìm thái hậu nương nương sao?”
Lăng thái phi biểu hiện ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười bao dung, ôn nhu nói với Minh Lạc: “ không phải. Chỉ là không ngờ hôm nay vương phi nương nương sẽ vào cung, nếu sớm biết đã mời vương phi đến cung ta ngồi một chút.”
Trong lòng bà ta lại khinh thường nghĩ, vị này của Minh gia đại khái cũng là bị chiều hỏng, lỗ mãng vô lễ, chỉ có một bộ da tốt, thật đáng tiếc- tính tình như thế sao Túc vương có thể thật sự thích nàng?
Nhưng bà ta sợ nàng nói ra những lời không có phân tấc nên không muốn nói chuyện với nàng.
Cho nên không đợi Minh Lạc đáp lời, bà ta đã quay đầu nói với Triệu Thành “ vương gia, thấy vương gia ta mới nghĩ tới một chuyện. Hôm trước ta nhận được tin trong nhà, nói huynh trưởng ta mấy ngày trước nhận được thư của đại tẩu đại phòng, nói là đã mang theo Chiêu tỷ nhi vào kinh, chỉ là chưa biết lúc nào tới, không biết có thể đến kịp trước khi vương gia rời kinh hay không, ta nghĩ không bằng để huynh trưởng đem tin của đại tẩu truyền cho vương gia, xem vương gia có thể sắp xếp đón các nàng trên đường không.”
Sau khi Lăng gia được sửa án sai, Triệu Thành từng phái người đến Liêu bắc tìm người cũ của Lăng gia bị lưu vong, cho nên Lăng thái phi biết Triệu Thành vẫn để tâm đến đích tôn Lăng gia, nên mới nói chuyện này,
không biết có phải vì nói đến chuyện đích tôn Lăng gia hay không mà Triệu Thành ôn hòa nói “ Thái phi nương nương không cần phải lo lắng, việc này bản vương đã giao cho lễ bộ và quản gia an bài, về phần thư tín đã viết cho Lăng đại nhân, Lăng đại nhân cũng đã đảm bảo. Nhưng nếu các nàng vào kinh khi bản vương đã rời kinh, Lăng đại nhân có cần gì có thể đến vương phủ tìm quản gia là được.”
Lăng thái phi nói “ Tạ vương gia, nếu thế, ta sẽ dặn dò huynh trưởng như vậy.”
Lại quan tâm nói “ vương gia đi Bắc Địa, trên đường phải cẩn thận”
Triệu Thành cảm ơn nói “ Thái Phi nương nương có lòng, thái phi nương nương đi ngang qua đây, nghĩ đến có chuyện cần làm, bản vương cũng còn công vụ, xin cáo từ.”
Sau đó quay đầu nói với Minh lạc “ A Lạc, chúng ta đi thôi.”
Minh lạc kịp phản ứng, nàng không muốn cáo biệt với Lăng thái phi, cho nên chỉ ‘ a’ một tiếng định hỗn một chút,chỉ là nàng vừa ‘ a’ một tiếng Triệu Thành đã nắm tay nàng rời đi.
Lăng thái phi nhìn Triệu Thành ngăn Minh lạc, khẽ nhếch miệng, dáng vẻ tươi cười hiền lành chậm rãi thu lại, nhíu mày, thần sắc âm tình bất định
***
Hai người xuất cung, Minh Lạc không ngồi xe ngựa của mình mà ngồi xe ngựa của Triệu Thành.
Lên xe, Triệu Thành mới hỏi “ nàng không thích Lăng thái phi?”
Minh Lạc liếc hắn, nhưng không nhìn ra điều gì tử vẻ mặt của hắn, liền chậm rãi nói “ vương gia, thiếp làm vậy là để Lâm Lang nhìn, Lăng thái phi vẫn muốn để người cưới nữ nhi Lăng gia, hiện tại còn đặc biệt đón vị Lăng cô nương kia hồi kinh, còn truyền ra lời đồn cái gì mà người nuôi Lăng cô nương kia để làm vương phi, không phải thiếp nên chán ghét bà ta sao?”
Triệu Thành cười nói : “ nàng là thật sự không thích bà ta.”
không phải bày cho thái hậu nhìn.
hắn thật không ngờ sức ghen của nàng lớn như vậy.
hắn cũng chỉ khi có hai người bọn họ mới lộ ra ý cười, Minh Lạc nhìn nụ cười của hắn liền biết hắn không có tức giận vì hành động khi nãy của nàng.
Nàng không biết nên giải thích thế nào, nhưng cũng không muốn về sau cùng Lăng thái phi gải vờ giả vịt, liền mang theo dò xét hỏi “ vương gia, nếu thiếp nói thiếp từng mơ một giấc mộng, trong mơ Lăng thái phi vì muốn để vị Lăng cô nương kia làm vương phi đã thừa dịp người không ở trong phủ mà dùng rượu độc độc chết thiếp, còn nói là vương gia ban cho thiếp cái chết, người sẽ tin sao?”
Sắc mặt Triệu Thành đột nhiên thay đổi, hắn nghĩ tới đoạn ngắn trong đầu kia.
Nàng bị độc chết, ngã trong vũng máu, trên mặt đất là chén rượu, thị nữ nói, chưa từng có ai vào đây, lúc nàng ta đến nương nương đã như thế.
Ánh mắt hắn nhìn Minh Lạc đến bức người, ánh mắt quá sâm nhiên làm Minh Lạc nhất thời sợ hãi.
Nàng biết lời của mình để người khác nghe thấy khẳng định sẽ nghĩ nàng ghen tị đến ngu xuẩn và ác độc, chỉ vì không thích Lăng thái phi từng có ý để Triệu Thành cưới nữ nhi Lăng gia – thế nhân không phải luôn có tư tâm này sao? Chính mình dựa vào việc Túc vương ‘ sủng ái’ mà nói ra những lời hoang đường này để hãm hại bà ta, thật sự là muốn gán tội cho người khác thì không thiếu lý do, bộ dáng này của mình chính là điển hình của yêu phi.
Nàng ho một cái, nói: “ vương gia, việc này, người, người chớ để ý, khẳng định là do mẫu thân bị độc chết cho nên thiếp ngày ngày nơm nớp lo sợ mới có suy nghĩ kì quái đó..”
“ cho nên đây mới là nguyên nhân nàng kiêng kị Lăng Chiêu? Vì trong giấc mơ của nàng Lăng Chiêu đích thật tiến vào vương phủ, cùng Lăng thái phi độc chết nàng?”
Loại chuyện hoang đường này sao có thể phát sinh, dù dáng dấp của lăng Chiêu như thiên tiên, hắn cũng sẽ không có gì đặc biệt vơi nàng ta, dựa vào tướng mạo của nàng ta, nếu không gây chuyện, hắn nhiều nhất cũng chỉ đảm bảo nàng ta một đời bình an phú quý, nhưng nếu nàng ta gây chuyện, hắn không có phép một nữ nhân có dung mạo mấy phần tương tự mẫu hậu mình gây ra chuyện khiến người khinh thường, hắn sẽ là người đầu tiên loại trừ nàng ta.
Mà bọn Thanh Diệp đều chết hết sao, người vương phủ cũng chết hết sao? Sao hắn có thể để các nàng tổn thương nàng dù chỉ một chút.
Triệu Thành cau mày, trong đầu có cái gì chợt lóe lên, nhưng nhất thời chưa bắt được đã thấy sắc mặt Minh Lạc đại biến.
Minh Lạc nhếch môi không nói, Triệu Thành cũng cảm thấy hoang đường không tưởng tượng nổi, những đoạn ngắn trong đầu, còn có huyễn cảnh, làm hắn cảm thấy Minh Lạc sợ là mơ được gì đó, nàng cũng không phải người sẽ nói láo.
Trong nhất thời bầu không khí trong xe ngựa ngưng trệ lại kiềm chế.
Hồi lâu Minh lạc mói nói : “ vương gia, không phải, không phải vì thiếp kiêng kị và đố kị Lăng Chiêu nên soạn ra giấc mơ. Thiếp không ghen tị như vậy, nếu vương gia không tin, vương gia đã thích nữ tử khác muốn nạp làm trắc phi, thiếp cũng sẽ không phản đối...”
“ nàng còn mơ thấy gì? “ Triệu Thành dùng ngữ khí lạnh như băng hỏi.