Ánh mắt sắc nhọn của Minh thái hậu nhìn chằm chằm Minh Bá Lượng.
Mặc kệ tính cách của tiểu hoảng đế có bao nhiêu quái đản, hành vi ngỗ nghịch với người mẫu hậu này như thế nào, thì tiểu hoàng đế vẫn là mệnh căn của bà ta, chỉ cần nghe thấy người khác nổi lên lòng xấu xa với hài tử của mình thì bà ta cũng sẽ dựng gai nhọn lên.
Bà ta tuyệt đối sẽ không để người khác gây bất lợi cho nhi tử của mình, dù chỉ cần có người có ý nghĩ này bà ta cũng không chịu đựng.
Đáy lòng bà ta luôn có một nghi vấn. sao Minh Tú biết rượu hợp cẩn có độc, đồng thời tránh không uống? việc này càng ít người biết càng tốt, cho nên lúc trước bà ta chỉ nói với đại ca và phụ thân là muốn nạp Ôn Nhã vào cung, cũng mơ hồ nói mình có hứa hẹn với đại trưởng công chúa.
Cho nên bà ta hoài nghi rất có thể là Minh Tú không biết trong rượu có độc, chỉ là tâm tư đại ca rất sâu, khi đó đã đề phòng mình, cho nên Minh Tú đánh bậy đánh bạ không uống rượu kia? Hay là đại ca sắp xếp người vào cung của bà ta!
Minh thái hậu nhìn đại ca của mình mà chỉ cảm thấy đầy hàn ý.
Bà ta cảm thấy, đại ca có thể giết nhị ca, đệ đệ duy nhất của hắn, lại giấu diếm bà ta nhiều năm như vậy, bây giờ trước mặt mình lại lưu loát nói muốn loại bỏ cháu gái mà hắn nhìn lớn lên-a Lạc. hiển nhiên là ý tưởng đáng sợ này không biết đã ở trong đầu hắn bao lâu.
Giờ phút này lại không nháy mắt nói với bà ta, Lương phi sinh hạ đại hoàng tử, đại trưởng công chúa rất có thể đối với hoàng đế, nhi tử của bà ta sinh ra lòng xấu xa.
hắn có thể nghĩ đến đại trưởng công chúa có khả năng có tâm tư này, vậy có phải hắn cũng sẽ có tâm này?
Minh thái hậu biết nhi tử của mình chưa từng che giấu thái độ không thích cữu gia, đối với đại ca của bà, cữu cữu của hắn, hắn chưa từng đàng hoàng tôn kính qua, càng đừng nói đến lạnh tâm lạnh tình với Minh Tú.
Tất nhiên từ lâu trong lòng đại ca cũng bất mãn với hoàng đế.
Minh thái hậu nghĩ tới đây toàn thân đều lên một tầng mồ hôi lạnh.
Con người chính là như vậy, mặc kệ chính mình tâm tư sâu bao nhiêu, có bao nhiêu ngoan độc, nhưng lại đều sẽ không thích đồng bạn có tâm tư ngoan độc,bạc tình bạc nghĩa.
Minh Bá Lượng bị ánh mắt quyết tâm của Minh thái hậu làm run lên, lúc này mới giật mình với điều mình vừa nói, hắn cũng bị hù dọa một thân mồ hôi lạnh, nghĩ nói gì đó để bù lại, Minh thái hậu lên tiếng
“ đại ca, nghe nói Túc vương từng gặp vô số lần ám sát nhưng đều bình yên vô sự, lần này Dương Vinh Duệ và Bàng văn Hữu ở địa bàn của mình mà còn không giết được hắn, nghĩ đến sát thủ bình thường sẽ không làm gì được hắn. chuyện này đại ca không nên nhúng tay, không thể đánh rắn động cỏ làm hắn phòng bị, càng khó ra tay. hiện Lạc tỷ nhi đã có thai, chiến sự với bắc cốt không vội được, chúng ta còn nhiều thời gian.”
Bà ta mặt không đổi sắc nói : “từ xưa đến này nữ nhân sinh đẻ là bước một chân vào quỷ môn quan, Lạc tỷ nhi còn nhỏ tuổi, thân thể nàng lại không tốt, lúc này ở bắc địa là trời đông giá rét, thiết nghĩ lúc sinh cũng không phải chuyện dễ dàng. Túc vương lại thật lòng với lạc tỷ nhi, người chỉ cần có nhược điểm sẽ không còn là không khe hở.”
Minh Bá Lượng lặp lại những lời này trong lòng 1 lần, liền hiểu ý Minh thái hậu, trong lòng không hiểu sao cũng nới lỏng một chút, xoa mồ hôi và nước mắt, nói “ vâng, thần xin nghe theo ý chỉ của nương nương.”
***
Minh Bá Lượng rời đi, Minh thái hậu ngồi trên ghế hồi lâu, đến khi sắc trời đều tối xuống, cũng không động đậy.
Thu ma ma thở dài trong lòng, thận trọng tiến lên, ôn nhu khuyên: “ nương nương, thời tiết rét lạnh, người cẩn thận thân thể, để lão nô đỡ người lên giường nghỉ ngơi, lát sau cần gì thì truyền lệnh.”
Minh thái hậu cứng đờ quay đầu nhìn bà ta, trên mặt là vệt nước mắt hong khô.
Bà ta thấp giọng nói: “ma ma, nhị ca, vì sao lại vì Túc vương mà phản bội tiên đế?tiên đế yêu ta cho nên chưa từng nhắc đến việc này trước mặt ta, nhưng chẳng lẽ hắn không biết, nếu tiên đế không coi trọng ta như vậy, hành động của hắn có thể hủy ta, hủy thái tử, hủy Minh gia sao? Chẳng lẽ hắn không biết Túc vương là cái gai cắm trong lòng tiên đế sao?”
nói nói,nước mắt lại chảy xuống,bà ta và tiên đế quen biết từ nhỏ, tình thâm tướng hứa, cho nên vì Túc vương mà tiên đế phải thống khổ, áp lực bao nhiêu bà ta đều biết. nhưng nhị ca bà ta là thư đồng của tiên đế, ca ca ruột thịt mà bà tin tưởng nhất, bọn hắn cùng nhau lớn lên, sao hắn lại phải bội tiên đế và nàng?
Thậm chí bà ta có thể lý giải tâm tình phẫn nộ và thống khổ của tiên đế khi muốn giết nhị ca mình.
Thu ma ma nhìn bộ dáng yếu ớt hiếm thấy mấy năm gần đây của Minh thái hậu, trong lòng cũng khó chịu, bà nhìn Minh thái hậu lớn lên, nhìn nàng gả vào cung, sinh hoàng tử lại thành thái hậu, cho nên biết tình cảm giữa nàng và nhị ca mình tốt bao nhiêu, cũng biết từ khi Túc vương vào kinh nàng phải chịu nhiều áp lực, cơ hồ là đêm không ngủ, sợ Túc vương bức thoái vị, giết mẫu tử các nàng.
Nhưng việc này bà ta phải khuyên thế nào?
Bà ta thở dài, nghĩ đến điều nghi hoặc khi mình nghe được chuyện vừa nãy, nói “ nương nương, bắc địa cách kinh thành mấy ngàn dặm, chắc là có hiểu lầm gì đó không biết chừng. hoặc là quan trường đấu đá, nô tỳ nghe thái hậu và quốc cữu gia nói, Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu đều tâm ngoan thủ lạt, truy đuổi quyền thế, có thể năm đó Minh tướng quân không phản bội tiên đế, là Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu không ám sát được Túc vương, vì trốn tránh trách nhiệm lại mơ ước binh quyền Bắc địa cho nên mới hãm hại Minh tướng quân.”
Bà ta đi theo Minh thái hậu mấy chục năm, nắm rõ tâm tư thái hậu, giờ khuyên như vậy mới làm lòng thái hậu dễ chịu, cũng để thái hậu thẳng tay trừng trị Dương Vinh Duệ và Bàng Văn Hữu.
Minh thái hậu nhắm hai mắt, thấp giọng nói “ ma ma, ai gia biết, lời đại ca chưa chắc có thể tin hoàn toàn, nhưng chân tướng năm đó thế nào thì cũng có ý nghĩa gì?”
“ Dương VInh Duệ và Bàng Văn Hữu tâm ngoan xảo trá, dù thế nào cũng không thể để bọn chúng vào kinh. Đại Lý tự khanh tuổi đã cao, chẳng mấy chốc sẽ trí sĩ, hiện mọi việc đều do tả thiếu khanh Dung CHÍNh Khanh quản lý, Dương Bàng không thể rơi vào tay Dung Chính Khanh. Đến lúc đó nhất định bọn hắn sẽ chửi bới nhị ca, đem mọi trách nhiệm đấy lên người tiên đế. Ai gia quyết không để nhị ca và tiên đế chết nhiều năm còn bị chửi bới, chuyện muời bảy năm trước hãy để nó vĩnh viễn chôn vùi đi.”
Thu ma ma trung thành tuyệt đối với bà ta, đối với chuyện triều đình nửa hiểu nửa không, cũng không nhiều lời, những lời này bà ta nói cho Thu ma ma nghe cũng là nói cho chính mình nhge. Bà ta giấu quá nhiều chuyện trong lòng, dù sao cũng cần người lắng nghe.
Mà những lời này bà ta không thể nói với đại ca của mình.
Đại ca chắc chắn sẽ nói, Dung Chính Khanh là cữu cữu của a Lạc, nhất định phải tìm biện pháp diệt trừ. Có thể phụ thân Dung Chính Khanh thời Thành võ đế làm nội các đại học sĩ, môn sinh và bạn cũ trải rộng cả triều, Dung CHính Khanh đảm nhiệm đại quan ở Giang Nam nhiều năm, có uy vọng rất cao trong sĩ tử Giang Nam, hắn ngồi vào vị trí tả thiếu khanh Đại Lý tự là do thủ phụ nội các Trịnh Thành Huy tiến cử, há có thể muốn động là động?
hiện điều mà Túc vương kiêng kị hoàng đế, là vì hoàng đế được văn thần ủng hộ, nếu tùy ý bài trừ đối lập, dùng người không khách quan, ngoại thích chuyên quyền, sợ rằng sớm muộn gì cũng tiêu hao.
Giờ khắc này bà ta mệt mỏi đến cực điểm, cũng sinh ra ủy khuất buồn giận.
Vì sao nhị ca lại đối xử với bà ta như vậy?
***
Trung tuần tháng ba năm Khánh An thứ chín, hoàng hậu sinh hạ hoàng trưởng tử ở chùa hoàng gia, thái hậu ban tên Triệu Lâm Hữu, cùng tháng đích trưởng tôn Minh Thiệu Lệ của phủ Thừa Ân công, Xa thị sinh một nữ nhi, rất nhanh liền có lời đồn, nói hoàng hậu thực ra sinh công chúa, cũng chính là nữ nhi mà Minh gia sinh cùng tháng kia, Triệu Lâm Hữu thực ra là hài tử của Minh gia, vừa sinh ra đã bị đổi.
Còn có lời đồn hoàng đế và hoàng hậu sau khi đại hôn căn bản không cùng tẩm cung, đứa bé kia là con hoang, không phải dòng dõi hoàng gia.
Tháng tư năm đó, Lương phi Ôn Nhã sinh hạ hoàng thứ tử tại hoàng cung, Khánh An đến ban tên Triệu Lâm Kỳ, cả nước chúc mừng, vì những lời đồn liên quan đến hoàng trưởng tử nên tuy hoàng trưởng tử là trưởng tử nhưng quần thần lại coi trọng hoàng thứ tử hơn.
***
Bắc địa Vân châu.
“ ăn lộc vua, lo việc cho vua, năm đó thiên tử Đại Ngụy là tiên đế, tiên đế có chỉ, lệnh thần tru sát Minh TRọng Hằng tội kháng chỉ bất tuân, khi quân phản chủ, dù thần lên Đại Lý tự cũng sẽ không nhận tội.”
TRong phòng giam, Dương Vinh Duệ tay chân bị xiềng xích ngồi trên đất, ánh mắt thẳng tắp nhìn Triệu Thành ngồi bên trên, nói “Túc vương điện hạ, ngươi giết ta là vì báo thù năm đó ta phụng chỉ truy sát ngươi, vì vương phi mà báo thù giết cha thôi, ngươi rất rõ ràng, ta làm mọi việc đều là phụng chỉ làm việc, theo luật Đại Ngụy là vô tội, ngược lại ngươi mới là người phạm tội mưu phản.”
Ánh mắt chuyển từ Triệu Thành sang Minh Lạc ngồi cạnh hắn: “ Minh trọng Hằng cũng là chết chưa hết tội.”
Minh Lạc lẳng lặng nhìn hắn, không bị những lời của hắn chọc giận.
Nàng nói “ chính xác là tiên đế hạ chỉ để ngươi giết phụ thân bản cung, nhưng tiên đế chỉ vì muốn giết phụ thân bản cung mà bảo ngươi không để ý hơn vạn tính mạng tướng sĩ trong chiến dịch Miên Sơn sao? Tiên đế có bảo ngươi vì đoạt quân côn, vì giết chủ tướng Thành tướng quân của thành Việt châu mà không để ý tính mệnh của vạn quân dân thành Việt châu không?”
“ mà phụ thân bản cung cũng không phản chủ, tướng ở bên ngoài, có thể không nghe lệnh, năm đó trận Nghiệp châu, phụ thân bản cung chi viện tây Ninh, chứ không cháy nhà đi hôi của, cấu kết sát thủ tây vực và bắc cốt ám sát Túc vương điện hạ, gây náo loạn Tây Ninh, chỉ là chức trách, không đành lòng không để ý tính mạng mấy vạn tướng sĩ Tây Ninh, càng không thể không để ý an nguy biên cảnh Đại Ngụy, phụ thân ta làm sai chỗ nào?”
Dương Vinh Duệ nhìn Minh Lạc chăm chú, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, sau đó nhìn chằm chằm Minh Lạc nói “ trên đời này không có ai có mưu đồ hơn Thừa Ân công, nữ nhi vào cung làm hậu, chuyên sủng mười mấy năm, tiên đế băng hà, ngoại tôn vào chỗ, tôn nữ lại vào cung làm hậu, nhưng vẫn chưa đủ, một mặt trưởng tử điên cuồng phái người truy sát túc vương điện hạ, một mặt thứ tử lại dùng tính mệnh đầu nhập Túc vương, dùng nhân tình đó để một tôn nữ khác làm Túc vương phi.”
“ càng buồn cười hơn chính la, Túc vương điện hạ, chiến thần của bắc địa, không động lòng với nữ tử trong thiên hạ nhưng lại si tình với nữ nhi Minh gia, vô luôn thiên hạ chuyển biến thế nào thì Minh gia vẫn là bên thắng.”
nói đến đây hắn thu lại vẻ tươi cười, nói “ năm đó Minh gia trợ giúp tiên đế truy sát điện hạ từ kinh thành đến tây ninh, điện hạ, thù này không phải chỉ giết một Minh bá Lượng là coi như xong? Thừa Ân công chính là đùa bỡn hoàng gia trong lòng bàn tay a.”