Vân Chỉ Phong dùng thực lực của mình chứng minh, tâm hồn hắn không hề yếu ớt, sẽ không tự dưng hóa ác.
Hắn cũng dùng thực lực của mình chứng minh, không phải ma đầu nào cũng thích cười nhếch mép.
Sau khi yêu cầu “cười nhếch mép” của nàng năm lần bảy lượt bị từ chối, Tống Nam Thời không thể không ngượng ngùng mà thừa nhận, tưởng tượng đến ma đầu thì theo bản năng nghĩ đến nụ cười nhếch mép quả thật là hơi rập khuôn.
Vân Chỉ Phong chính là ma đầu nhẹ nhàng, sảng khoái đập tan khuôn khổ như vậy!
Hắn còn rất nghiêm túc nhìn Tống Nam Thời, giọng điệu khá lo lắng: “Ta thật sự không cười như vậy. Nhưng mà ngươi, Tống Nam Thời, có thể đừng để khóe miệng cong lên như vậy không, ngươi thật sự không cần đi khám Y tu à? Ngươi không phải sợ tốn tiền, để ta trả cho!”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng thu lại nụ cười bên miệng, khuôn mặt vô cảm: “Ngươi đang nói ta có bệnh?!”
Vẻ mặt rất có lực uy hiếp.
Rõ ràng là ăn mắng, ai ngờ biểu cảm Vân Chỉ Phong lại giãn ra, thậm chí giọng điệu còn nhẹ nhàng, nói: “Đương nhiên không phải, nhưng nếu ngươi muốn mắng thì cứ tiếp tục mắng đi, mắng chửi người rất tốt, có lợi cho thể xác và tinh thần.”
Tống Nam Thời: “…”
Thôi xong rồi! Tuy rằng ma đầu này không thích cười nhếch mép, nhưng hình như là một tên biến thái thích được hành hạ.
Vẻ mặt Tống Nam Thời trở nên phức tạp.
Tuy rằng Vân Chỉ Phong bị nghi là tên biến thái, nhưng nàng cũng không thể mặc kệ hắn.
Mặc dù sau ngày hôm qua phân tích, nàng xác định Vân Chỉ Phong bởi vì nàng “xen vào chuyện của người khác” tránh khỏi vận mệnh bị người gia tộc đuổi giết mà hóa ác nhập ma, trên đời này chưa chắc còn có Vân Ma, nhưng Tống Nam Thời không hề xem thường uy lực của cốt truyện chút nào.
Hoặc là nói, nàng thân là một Quẻ sư, sẽ không xem thường sức mạnh của vận mệnh.
Vì Vân Chỉ Phong, cũng vì tương lai Tu Chân Giới đừng để xuất hiện một ma đầu cười nhếch mép chán ngán, Tống Nam Thời cảm thấy vẫn cần chú ý Vân Chỉ Phong một chút.
Ví dụ như, nếu trong nguyên tác hắn và đại sư huynh là kẻ thù không đội trời chung, như vậy ở hiện thực, nàng nhất định phải nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt cho hai người bọn họ.
Vì thế không tới hai ngày, Tống Nam Thời đi tìm đại sư huynh, muốn mời hắn cùng đi đến Vạn Sự Đường nhận nhiệm vụ.
Thật ra trước khi Tống Nam Thời đưa ra quyết định này còn có chút do dự, dù sao Giang Tịch là nam chính Long Ngạo Thiên, còn Long Ngạo Thiên, ra cửa một chuyến đều có thể vượt qua ba đợt vả mặt trong cốt truyện. Tống Nam Thời rất sợ sau khi không có chuyện khác liên lụy, thuộc tính Long Ngạo Thiên của Giang Tịch lại bắt đầu bùng phát.
Nhưng nàng lại nghĩ, cảm thấy nếu mình đã quyết định không thể rập khuôn Vân Chỉ Phong với ma đầu trong nguyên tác, vậy đương nhiên không thể rập khuôn với Long Ngạo Thiên.
Sau khi Tống Nam Thời tự thuyết phục bản thân một lúc, nàng tìm thấy đại sư huynh trên phố, hắn đang tuần tra xem có còn sót Ngung Điểu trà trộn vào đám người trong thành hay không.
Nàng tiến lên muốn chào hỏi.
Nhưng mà nàng còn chưa kịp đi đến đã thấy khi đại sư huynh đang dựa vào thói quen quan sát phán đoán xem người qua đường có phải Ngung Điểu hay không, bởi vì nhìn chằm chằm một nam tu một lúc lâu, đã chọc giận đối phương.
Nam tu kia tiến lên nắm cổ áo Giang Tịch, Giang Tịch lách mình một cái, hắn ta nắm hụt, ngay lập tức càng bực bội hơn, tức giận nói: “Ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy, có phải khinh thường ta hay không!”
Giang Tịch ăn ngay nói thật: “Không có.”
Nam tu kia càng giận: “Được lắm! Ngươi còn gạt ta.”
Giang Tịch im lặng một lát, chỉ có thể nói: “Được rồi, ta đây chính là khinh thường ngươi.”
Nam tu càng giận, muốn xử đẹp Giang Tịch.
Giang Tịch lập tức phản kích, tùy tiện xử lý hắn ta.
Cuộc chiến này giống như vả mặt, Tống Nam Thời trực tiếp thấy mà choáng váng,
Nhưng những người khác không mù.
Bên cạnh thậm chí còn có khách qua đường Giáp, nhiệt tình giải thích nói: “Vị huynh đài này đang dùng trọng kiếm! Ngoại trừ Kiếm Thánh đại nhân ngàn năm trước, Tu Chân Giới hiện giờ thế mà còn có tu sĩ dùng trọng kiếm giỏi vậy! Chẳng lẽ huynh đài này có quan hệ với Kiếm Thánh sao?”
Long Ngạo Thiên trong miệng người qua đường Giáp khủng bố như vậy, hắn còn thuận miệng nói gốc gác đại sư huynh.
Tống Nam Thời choáng váng cả người, lại nhớ đến nỗi sợ bị Long Ngạo Thiên chi phối lúc đầu.
Cuối cùng nàng cũng biết cốt truyện Long Ngạo Thiên ra khỏi nhà một chuyến là có thể gặp phải ba đợt vả mặt là như thế nào.
Vừa rồi còn nói không được rập khuôn, hiện giờ, Long Ngạo Thiên đã khắc sâu khuôn mẫu cho nàng bằng chính sức mạnh của mình.
Bên kia, Giang Tịch nhanh chóng vượt qua cốt truyện vả mặt hôm nay, rất nhanh phát hiện ra Tống Nam Thời, chủ động đi tới, nói: “Sư muội? Làm sao vậy?”
Tống Nam Thời im lặng một lát, chung quy cảm thấy vẫn không thể bỏ dở nửa chừng, nói: “Đại sư huynh, ngày mai có muốn cùng đến Vạn Sự Đường nhận nhiệm vụ với chúng ta không?”
Đại sư huynh đương nhiên vui vẻ đồng ý.
Tống Nam Thời rời đi với vẻ mặt phức tạp, chỉ cảm thấy mình thật sự đã hi sinh vì Vân Chỉ Phong quá nhiều.
Khi Tống Nam Thời đi rồi, Giang Tịch gãi đầu nghi hoặc nói: “Tại sao đột nhiên tam sư muội lại nghĩ tới ta?”
Liễu lão đầu xông ra, lười biếng: “Chắc là sợ ngươi mốc meo.”
Giang Tịch thấy cuối cùng ông ấy cũng ra, lo lắng nói: “Liễu lão đầu, ông không sao chứ?”
Liễu lão đầu thổi râu trừng mắt: “Ta có thể có chuyện gì!”
Giang Tịch giải thích: “Chỉ là thấy mấy ngày nay ông vẫn luôn ở trong ngọc bội không ra…”
Liễu lão đầu phất phất tay: “Ngủ thôi.”
Giang Tịch nghi hoặc: “Ngủ mấy ngày như vậy, tại sao ông vẫn không có tinh thần.”
Liều lão đầu uể oải: “Nếu ngươi gặp ác mộng mấy ngày liền, ngươi cũng không có tinh thần.”
Giang Tịch: “Ác mộng?”
Liễu lão đầu ngáp một cái: “Không có gì, đại khái là mấy ngày nay thấy nhiều Quẻ sư, mơ thấy người bạn Quẻ sư đã giết ta trước kia.”
Giang Tịch im lặng một lát, trịnh trọng nói: “Ta không biết ông ta còn sống hay không, nhưng nếu ông ta còn ở nhân thế, ta sẽ tự tay giết ông ta để báo thù cho ông!”
Vẻ mặt Liễu lão đầu hốt hoảng một lúc lâu.
Cuối cùng ông hùng hổ nói: “Có khi hắn ta đã thịt nát xương tan rồi! Ông đây phải xui xẻo mấy đời mới bị người như vậy đâm sau lưng!”
Giang Tịch thấy ông ấy hùng hổ khôi phục lại sức sống, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tới ngày hôm sau, Vân Chỉ Phong chờ Tống Nam Thời cùng ra ngoài nhận nhiệm vụ theo thường lệ.
Vẻ mặt hắn sung sướng, nỗi niềm chờ mong ngập tràn cõi lòng.
Cho dù hai ngày qua tu sĩ Vạn Sự Đường đều thấy có cảm giác nguy cơ bởi sự chơi trội của hắn thì cũng bắt đầu tranh đua, tiền cũng không dễ kiếm như vậy, nhưng hắn vẫn mong chờ cùng ra ngoài với Tống Nam Thời.
Chỉ cần ở cạnh nàng một mình, cho dù là bôn ba một ngày, hắn cũng cảm thấy đó là việc tốt.
Hắn mang theo tâm trạng mong đợi, chờ thấy Tống Nam Thời.
Sau đó thì thấy Tống Nam Thời của hắn nói nói cười cười, sóng vai đi cùng Giang Tịch.
Vân Chỉ Phong: “…”
Mộng đẹp ở một mình bên nhau đã tan vỡ trong giây lát.
Hắn vô cảm nhìn Giang Tịch.
Đúng lúc này Giang Tịch cũng nhìn qua, hào hứng nói: “Vân huynh!”
Vân Chỉ Phong: “…”
Hắn cảm thấy mình không thể trở thành một nam nhân ghen tuông linh tinh, không thể để Tống Nam Thời cảm thấy gò bó, cũng không thể can thiệp vào mối quan hệ của Tống Nam Thời với người khác.
Hơn nữa, có khi Giang Tịch chỉ trùng hợp ra ngoài cùng với Tống Nam Thời thôi thì sao?
Sau đó hắn nghe thấy Giang Tịch vui sướng nói: “Hôm nay ta đi cùng các ngươi tới Vạn Sự Đường làm nhiệm vụ. Lần đầu tiên ta làm việc này, đành nhờ Vân huynh chỉ bảo!”
Vân Chỉ Phong: “…”
Hi vọng cuối cùng cũng tan tành.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Giang Tịch: “Ngươi muốn đi cùng chúng ta?”
Giang Tịch: “Đúng vậy, đúng vậy!”
Vân Chỉ Phong không nói gì.
Trước đây hắn không có cảm nhận đặc biệt gì với Giang Tịch, chỉ coi hắn là sư huynh của Tống Nam Thời.
Nhưng hiện tại hắn cảm thấy, Giang Tịch này, cho dù nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Vân Chỉ Phong: Bắt đầu mang thù.
Tống Nam Thời hoàn toàn không biết Vân Chỉ Phong vốn không mang thù gì với Giang Tịch, bởi vì một hành động của nàng đã mau chóng trở mặt thành thù.
Nàng chỉ cảm thấy sau khi giúp mối quan hệ của Vân Chỉ Phong và Giang Tịch trở nên tốt hơn thì Vân Chỉ Phong cách xa việc hóa ác thêm một bước.
Mình đúng là tiểu thiên tài!
Vì thế nàng vui sướng nói: “Luôn là hai người chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ với nhau cũng không có gì vui, thứ tốt đương nhiên là phải chia sẻ với mọi người! Ngươi xem, đại sư huynh rất trượng nghĩa, ta vừa bảo là đi luôn!”
Vân Chỉ Phong chỉ nghe một câu trước.
Làm nhiệm vụ với hắn, không có gì vui.
Hắn mím môi, bắt đầu nghĩ lại tại sao mình lại khiến Tống Nam Thời cảm thấy không thú vị.
Nhưng hắn cảm thấy, điều này đương nhiên không thể trách Tống Nam Thời.
Nàng chỉ nói cảm nhận của mình thôi.
Cho nên suy nghĩ lại về bản thân xong, hắn lại nhìn về phía Giang Tịch.
Tiến độ trở mặt thành thù +1.
Giang Tịch bị hắn nhìn, sống lưng phát lạnh, yên lặng nói thầm với Liễu lão đầu: “Tại sao ta cảm thấy ánh mắt Vân huynh nhìn ta là lạ?”
Tuy rằng Liễu lão đầu không biết nguyên nhân, nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra vòng tròn của mấy người trẻ tuổi này, thấy Giang Tịch còn ngây ngốc không hiểu, cũng không nhắc nhở, cố ý nói: “Ngươi nhìn lầm rồi! Ngươi nhìn ánh mắt hắn mà xem, rất thân thiện đấy!”
Giang Tịch lại nhìn đôi mắt kia.
Vân Chỉ Phong lạnh lẽo nhìn lại.
Giang Tịch: “…”
Hắn che giấu lương tâm: “Đúng vậy, rất thân thiện.”
Liễu lão đầu: “Ha ha ha ha ha!”
Tống Nam Thời bị cười ha ha như vậy, cũng không biết ông lão kia ha ha cái gì, chỉ cảm thấy mình gây tội lớn.
Đúng là nàng đã trả giá rất nhiều vì Vân Chỉ Phong.
Suốt đường đi Giang Tịch bị Vân Chỉ Phong vô cảm nhìn chằm chằm, cũng cảm thấy gây tội lớn.
Vân Chỉ Phong càng không cần phải nói.
Ba người đều có ôm tâm tư riêng đi đến Vạn Sự Đường, chỉ cảm thấy đường đi rất dài, khiến cho thể xác và tinh thần bọn họ đều mệt.
Thật vất vả mới tới Vạn Sự Đường, Tống Nam Thời lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đi đi đi, nhận nhiệm vụ!”
Nhưng mà ba người còn chưa đi vào, đã bị loạt âm thanh ồn ào hấp dẫn, không khỏi nhìn qua.
Chỉ thấy một đám người mặc đồ đệ tử môn phái chậm rãi đi qua trước cửa Vạn Sự Đường, đi về đúng hướng Tiên Minh đang đóng quân hiện giờ.
Bên cạnh có người nói: “Lần này là đệ tử Vạn Pháp Tông, xa như vậy mà cũng tới.”
Ba người liếc mắt nhìn nhau.
Chuyện thành Trung Châu đã được lan truyền nhiều ngày ở Tu Chân Giới. Tu Chân Giới đã bình yên rất nhiều năm, tai họa như vậy không xem như việc nhỏ, sau khi Tiên Minh truyền tin ra, quả thật đã khiến toàn bộ Tu Chân Giới chấn động.
Vì thế đã nhiều ngày qua, rất nhiều tông môn thế gia đều lục tục tới thành Trung Châu.
Có một số là được Tiên Minh mời tới cùng xử lý việc thành Trung Châu, cũng có người chủ động tới đây hỏi thăm tin tức.
Rất náo nhiệt.
Chờ đến khi đệ tử Vạn Pháp Tông đi qua, Giang Tịch mới không nhịn được hỏi: “Tại sao Vô Lượng Tông chúng ta không tới?”
Tống Nam Thời thuận miệng nói: “Chắc là tránh hiềm nghi.”
Giang Tịch khó hiểu: “Chuyện thành Trung Châu đâu liên quan tới Vô Lượng Tông, sao bọn họ phải tránh hiềm nghi?”
Tống Nam Thời kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì chúng ta chính là người đã phơi bày chuyện này ra.”
Chuyện thành Trung Châu đã không còn là bí mật, những người khác đương nhiên cũng có cách để biết người đào chuyện này ra chính là một đám đệ tử Vô Lượng Tông cùng một tên Kỳ Lân Tử Vân gia.
Tuy rằng xung quanh Tống Nam Thời có một đám nhân vật chính, nhưng hiện tại những nhân vật chính đó vẫn là đám tiểu lâu la trong mắt những cao thủ khác, bọn họ đương nhiên sẽ không cố ý nhớ tên, có thể để bọn họ nhớ kỹ có lẽ cũng chỉ có một Kỳ Lân Tử.
Nhưng bọn họ biết nhóm người này là đệ tử Vô Lượng Tông.
Đệ tử Vô Lượng Tông chen vào chuyện này, nếu Vô Lương Tông chạy tới, khó tránh khỏi khiến người ta hoài nghi mấy chuyện mà đệ tử làm có phải do Vô Lượng Tông sai khiến đằng sau không, do đó thầm bàn luận Vô Lượng Tông bọn họ.
Nhưng cũng không thể không tới, dù sao Vô Lượng Tông cũng trong danh sách mời của Tiên Minh, là một đại tông lớn mạnh, mời ngươi tới cùng giải quyết cục diện rối rắm, không tới thì là cố tình.
Chỉ có thể khoan thai tới muộn, tốt nhất là đến cuối cùng.
Giang Tịch nghe mớ rắc rối này thì đau đầu.
Hắn chỉ có thể xoa trán nói: “Cũng không biết vị Trưởng lão, Phong chủ nào dẫn người đến? Chưởng môn có đến không?”
Tống Nam Thời thuận miệng nói: “Chưởng môn đương nhiên là ở lại trấn Vô Lương Tông, nào có dễ dàng đi ra ngoài, chắc là sẽ để một vị Phong chủ qua đây.”
Ba người thuận miệng nói xong, quay đầu đi vào Vạn Sự Đường nhận nhiệm vụ.
Sau đó Tống Nam Thời phát hiện, sau khi trải qua mấy ngày chơi trội, những tu sĩ thường xuyên nhận nhiệm vụ ở Vạn Sự Đường bị Vân Chỉ Phong tạo nên cảm giác căng thẳng mãnh liệt, sôi nổi bắt đầu tự giác tranh đấu.
Hiệu quả là đến bây giờ nhiệm vụ không dễ nhận cho lắm.
Ba người tìm một lúc lâu, mới tìm thấy mấy nhiệm vụ có thể làm.
Tống Nam Thời nhớ tới ngày đầu tiên nhận nhiệm vụ kiếm tiền thì không khỏi thổn thức.
Xem ra lại phải tìm thấy một công việc khác kiếm tiền rồi.
Vân Chỉ Phong thấy nàng không quá hào hứng, suy nghĩ một lát, nói: “Thật ra có một nhiệm vụ, chắc người khác không nhận.”
Hai người không hẹn mà cùng hỏi: “Việc gì?”
Vân Chỉ Phong làm bộ không thấy Giang Tịch, nói với Tống Nam Thời: “Đi theo ta.”
Sau đó bọn họ đi tới nhà của tu sĩ muốn tìm kiếm người luyện tập cùng hai hôm trước.
Tu sĩ kia vừa thấy Vân Chỉ Phong, rất nghiêm túc: “Ngươi đến rồi.”
Vân Chỉ Phong nhàn nhạt gật đầu: “Bắt đầu đi.”
Giang Tịch còn chưa kịp phản ứng lại bắt đầu cái gì, đã thấy Vân Chỉ Phong… bắt đầu đánh người.
Đao thật kiếm thật, từng đòn chém vào thịt.
Giang Tịch cực kì khiếp sợ: “Đây không phải người đăng nhiệm vụ à?”
Tống Nam Thời gật đầu: “Đúng vậy, hắn treo giải tìm người đánh hắn.”
Giang Tịch: “…”
Hắn nhìn không hiểu nhưng vẫn rất sốc.
Hơn nữa nhìn thấy tư thế đánh người thuần thục của Vân Chỉ Phong, không hiểu sao Giang Tịch lại lạnh người.
Chuyến đi Vạn Sự Đường mạo hiểm lại kích thích này cuối cùng cũng kết thúc, tới ngày hôm sau, Giang Tịch nhất quyết không muốn đi theo Tống Nam Thời ra ngoài.
Tống Nam Thời không khuyên được hắn, thở ngắn than dài, chỉ có thể đổi lỗi có lẽ tính cách Vân Chỉ Phong và Giang Tịch trời sinh không hợp, không khỏi cảm thán sức mạnh của số mệnh.
Nhưng thật ra mấy ngày này tâm trạng của Vân Chỉ Phong đều rất tốt.
Không có nhiệm vụ, bọn họ bèn hỗ trợ cuộc sống của những người dân gặp nạn trong thành, vào núi tìm kiếm những con Ngung Điểu có khả năng chạy thoát, cứ bận rộn như vậy hơn mười ngày, các tu sĩ trong thành Trung Châu đến rồi đi, người Vô Lượng Tông cuối cùng cũng khoan thai tới muộn.
Mà người dẫn nhóm đi ra ngoài cũng đã được mọi người đoán trước.
Phong chủ Lan Trạch Phong của Vô Lượng Tông, Ân Bất Quy.
Nghe thấy tin tức này, chỉ một thoáng tất cả mọi người đều nhìn về phía Chư Tụ.
Nhưng vẻ mặt Chư Tụ lại rất bình tĩnh.
Không phải giả vờ bình tĩnh, mà là sự bình tĩnh xuất phát từ nội tâm.
Không có sự phức tạp xen lẫn oán hận khi nhìn thấy sư tôn lúc mới vừa sống lại, cũng không có sự bất an khi quyết tâm sống một cuộc sống bình thường.
Dường như người mà nàng ấy thấy không phải người dây dưa với mình nửa đời người, mà là sư tôn có mối quan hệ tốt.
Nàng ấy nói: “Đi thôi, phải đi bái kiến sư tôn.”
Những người khác còn chưa kịp phản ứng lại, Tống Nam Thời nhìn nàng ấy, thở phào nhẹ nhõm trước.
Nàng không biết sư tôn nghĩ thế nào nhưng nhị sư tỷ đã không thèm để ý.
Như vậy cũng tốt.
Nàng đứng dậy muốn ra ngoài, nhưng không đợi bọn họ nhúc nhích, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
Tống Nam Thời nói mời vào theo bản năng, thì thấy cửa lập tức bị đẩy ra.
Người đứng ngoài cửa chính là Ân Bất Quy.
Mọi người lập tức sửng sốt.
Vẫn là Chư Tụ nói trước: “Sư tôn.”
Những người khác vội vàng hoàn hồn, nói: “Sư tôn.”
Ân Bất Quy không nói chuyện, bình tĩnh điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, ánh mắt quét qua mọi người.
Khi tầm mắt dừng trên người Chư Tụ, y dừng một chút theo bản năng, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt.
Lúc này y mới nói: “Không cần hành lễ.”
Y dừng một chút, lại nói: “Ta mới xuất quan, nghe nói các ngươi làm nên chuyện ở thành Trung Châu.”
Y chần chờ một lát, ngập ngừng nói thêm: “Làm rất tốt.”
Lần này, các đệ tử đều trợn tròn mắt.
Đây là… sư tôn của bọn họ?
Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn, người nàng thấy vẫn có khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt không dính chút bụi.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy có gì đó khang khác trên người Ân Bất Quy.
Chư Tụ nhìn y một lát, đột nhiên nói: “Các ngươi đi về trước đi. Ta sẽ bẩm báo chuyện thành Trung Châu với sư tôn.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Tống Nam Thời nói đầu tiên: “Nghe sư tỷ.”
Nàng đứng dậy rời đi.
Những người còn lại lập tức đuổi theo. Vân Chỉ Phong đi theo cạnh nàng, truyền âm: “Lần này sư tôn ngươi bế quan xong, rất khác so với khi ta nhìn thấy lúc trước.”
Tống Nam Thời hỏi lại: “Khác nhau ở đâu?”
Vân Chỉ Phong suy nghĩ: “Tâm tình ổn chút.”
Hắn dừng một chút, nói thêm: “Cũng giống một người sống.”
Tống Nam Thời không khỏi thất thần.
Nàng không nhìn ra được tâm tình y ổn nhưng nàng cũng cảm thấy y giống một người sống.
Mà không giống khuôn mẫu, sư tôn lạnh lùng ở truyện theo đuổi trả giá đắt không dính chút bụi bẩn trong mắt.
Bọn Tống Nam Thời đi rồi, Chư Tụ thật sự nghiêm túc bẩm báo chuyện thành Trung Châu.
Nàng nói rất nghiêm túc, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Ân Bất Quy cũng nghe rất nghiêm túc.
Đến khi nàng ấy nói xong, khi ngẩng đầu, Ân Bất Quỳ im lặng một lát, khẽ nói: “Đây là trời đất rộng lớn mà nàng nói muốn nhìn à?”
Chư Tụ dừng một chút, nói: “Đúng vậy.”
Ân Bất Quy lại nói: “Nàng cảm thấy hứng thú sao?”
Chư Tụ nghĩ đến con đường này của mình, không khỏi bật cười: “Ta rất hứng thú.”
Ân Bất Quy nhìn nàng cười, không nói chuyện một lúc lâu.
Chư Tụ nói: “Nếu sư tôn không có việc gì để nói, ta đây…”
“Chư Tụ.” Y đột nhiên nói: “Vi sư… xin lỗi nàng.”
Chư Tụ ngẩn người, trong nháy mắt, trong lòng dâng lên nỗi chua xót đau khổ chôn giấu hai đời qua.
Một câu xin lỗi này, nàng ấy đã đợi hai kiếp người.
Nàng ấy vẫn luôn nói với bản thân, đời trước thật ra đều là một mình nàng ấy tình nguyện, sư tôn cho nàng ấy một mạng, cuối cùng tự bản thân mình đánh mất, không ai xin lỗi ai.
Nhưng giờ phút này, nàng ấy biết được, mình vẫn muốn hỏi một câu, kiếp trước rõ ràng đã tốt, tại sao ngài lại không tới?
Có một tầng hơi nước dày đặc trước mắt nàng ấy nhưng rất nhanh đã tiêu tan.
Nàng ấy đột nhiên cảm thấy, như vậy là đủ rồi.
Dừng ở đây thôi.
Nàng ấy nói khẽ: “Đời này sư tôn không cần xin lỗi ta.”
Nàng ấy xoay người rời đi.
Đằng sau, có hai đệ tử Vô Lượng Tông vội vàng đi tới, nhìn thấy Ân Bất Quy thì nói: “Kiếm Tôn, mọi người đã đi suốt một đêm, đang muốn hỏi Kiếm Tôn đặt chân ở đâu? Tại sao Kiếm Tôn lại tới đây…”
Chư Tụ không quay đầu lại.
Ân Bất Quy cũng nói: “Trở về thôi.”
Hai người xoay người đi hai hướng khác nhau.
…
Trên đường trở về Chư Tụ nhìn thấy Tống Nam Thời ngồi ở trước cửa sổ của mình đùa nghịch mệnh bàn.
Nàng ấy đột nhiên dừng lại, nói: “Sư muội, muội tin vào số mệnh không?”
Tống Nam Thời ngẩng đầu, chưa nói tin hay không tin, chỉ nói: “Muốn muội tính một quẻ cho tỷ không?”
Chư Tụ theo bản năng muốn lấy tiền ra.
Tống Nam Thời vung tay lên, nói: “Miễn phí.”
Sau đó nàng bắt đầu gieo quẻ.
Nàng tính rất nghiêm túc, không hề qua loa chút nào.
Quẻ tốt, nàng xem một cái thì bật cười.
Nàng nói: “Quãng đường còn lại của sư tỷ không một gợn sóng, bình an vui vẻ.”
Đây là cuộc sống mà Chư Tụ chưa bao giờ có ở đời trước.
Chư Tụ nói nhỏ: “Vậy cảm ơn sư muội.”
Tống Nam Thời thấy thế còn bí mật nói thêm: “Lại nói thêm cho tỷ một câu.”
Chư Tụ: “Cái gì?”
Tống Nam Thời: “Tình cảm tới muộn còn rẻ hơn cỏ, sư tỷ giỏi lắm.”
Chư Tụ bật cười.
Tống Nam Thời thò ra ngoài cửa sổ, duỗi tay xoa đầu sư tỷ mình.
Nàng dịu dàng hiếm có nói: “Sư tỷ, trở về ngủ một giấc thật ngon đi.”
Lúc này, Chư Tụ đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Nàng ấy khẽ nói: “Được.”
Tống Nam Thời nhìn theo sư tỷ rời đi, xoay người trở lại giường, một lúc lâu sau vẫn chưa ngủ được.
Vào lúc này, đột nhiên cảm thấy hơi nhớ Sư lão đầu phiền phức.
Nàng suy nghĩ một lát, trực tiếp xé phù truyền tin, muốn quấy rầy giấc ngủ của Sư lão đầu.
Phù truyền tin được kết nối rất nhanh, nhưng đó không phải là giọng nói tức muốn hộc máu của Sư lão đầu mà là câu trả lời tự động được ghi sẵn của ông ấy.
“Tiểu lão nhân về quê cúng bái, có việc gì cũng đừng quấy rầy.”
Tống Nam Thời ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ tới, tính toán thời gian hiện giờ chắc là thời điểm Sư lão đầu cúng bái hàng năm.
Mười ba đồ đệ của Sư lão đầu đã chết, nhưng không chôn ở Vô Lượng Tông mà chôn ở quê mình, thời điểm này mỗi năm ông ấy đều sẽ tự cúng bái.
Tống Nam Thời tự nhiên có chút phiền muộn.
Mà đúng lúc này, phù truyền tin của mình ngược lại vang lên.
Là ai truyền tin cho nàng, Tống Nam Thời vốn tưởng là tin nhắn rác, ai ngờ vừa thấy thì sửng sốt.
Người truyền tin này đã để lại cho nàng một ấn tượng sâu sắc, chính là người tỷ muội Hợp Hoan Tông bối rối không biết mình nên chọn bảy lần một đêm với sư huynh, hay một lần cả một đêm với sư đệ khi nàng bày sạp ở trấn Tiên Duyên.
Nàng ta nói hai sư huynh sư đệ của mình đánh ghen nhau rồi mất tích, muốn nhờ Tống Nam Thời qua đó tìm kiếm tung tích của họ.
Giá cả…
Tầm mắt Tống Nam Thời di chuyển xuống.
Năm… vạn!
Tống Nam Thời ngồi dậy trong cơn hấp hối, mở cửa hướng về phía Vân Chỉ Phong, hét to: “Vân Chỉ Phong! Ngươi giỏi quá! Ngươi chính là thần của ta!”
Tài vận với mệnh vượng thê quả thật không phải hư danh.
Đàn cò nghe động, bỏ mồi vội bay. (*)
(*) Câu thơ trích trong bài thơ Như mộng lệnh kỳ (1) của tác giả Lý Thanh Chiếu. Bản dịch Nguyễn Hoàng Anh trên thivien.net. Các phòng bốn phía sôi nổi mở đèn lên.
Nhị sư tỷ là người mở mắt đầu tiên, lập tức không còn mệt, tinh thần tràn trề.
Thế này ai mà còn nghỉ ngơi được chứ!