Ngày hôm sau Tống Nam Thời rời giường, đẩy cửa ra thì thấy Vân Chỉ Phong đang đứng quay lưng về phía cửa như một pho tượng.
Tống Nam Thời hoảng sợ: “Vân Chỉ Phong, ngươi dậy sớm vậy?”
Vân Chỉ Phong xoay chiếc cổ cứng đờ lại, quay đầu nhìn nàng một cái, bình tĩnh gật đầu: “Chào buổi sáng.”
Tống Nam Thời vừa thấy vậy thì cảm thấy không đúng.
Trên người Vân Chỉ Phong vẫn là bộ quần áo ngày hôm qua, tóc dính đầy sương sớm, không giống như dậy sớm, dáng vẻ ngược lại như một đêm không ngủ.
Tống Nam Thời ngập ngừng, quay đầu nhìn cửa sổ của mình.
Ồ, không bị ai trèo qua.
Nàng quay đầu lại, một lời khó nói hết: “Vân Chỉ Phong, không phải ngươi…”
Vân Chỉ Phong không đợi nàng nói xong đã gật đầu, giọng nói bình tĩnh: “Thủ đoạn nữ tu Khương Hành của Hợp Hoan Tông kia rất quỷ dị. Ta sợ không ứng phó kịp cho nên cố thủ ở đây.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng khéo léo nói: “Ngược lại cũng không đến mức đó.”
Tiểu cô nương kia chắc sẽ không đến mức thật sự trèo cửa sổ khi đêm đến chứ?
Ai ngờ vừa dứt lời, Chư Tụ nhô đầu ra từ cửa sổ bên kia, liên tục gật đầu nói: “Đến mức đó, đến mức đó đấy.”
Đến khi Tống Nam Thời nhìn qua, nàng ấy hớn hở nói: “Đêm qua Khương Hành cô nương kia đã tới một lần, may mà có Vân huynh đệ trông chừng.”
Tống Nam Thời kinh ngạc, sợ hãi: “Nàng ta thật sự tới?”
Chư Tụ liên tục gật đầu.
Tống Nam Thời: “…” Ta tưởng ngươi nói giỡn, vậy mà ngươi làm thật.
Cho đến lúc này, nàng mới có cảnh giác mình có thể thật sự bị người ta trèo lên giường.
Nàng một lời khó nói hết: “Khương Hành cô nương kia…”
Chư Tụ khoa tay múa chân sinh động như thật, nói: “Bị Vân huynh đệ đánh bay với một kiếm.”
Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Vân Chỉ Phong mới nói: “Trong khoảng thời gian ở trấn Hải Ấp, ta sẽ làm hộ vệ cho ngươi.”
Tống Nam Thời sầu lo: “Vậy ngươi cũng không thể không ngủ suốt đêm. Một hai đêm còn được, thời gian dài thì ngươi không chịu nổi được đâu.”
Vân Chỉ Phong: “Tu vi ta khá cao, chịu đựng được.”
Tống Nam Thời suy nghĩ, nghĩ tới một phương pháp vẹn cả đôi đường, nói: “Như vậy đi, để ta và bọn sư tỷ vẽ một trận pháp phòng hộ ở ngoài cửa phòng ta, như thế nàng ta không vào được, cũng không cần làm phiền ngươi.”
Vân Chỉ Phong nghĩ rồi nói: “Trận pháp là trận pháp, ta vẫn muốn thủ vệ.”
Tống Nam Thời khó hiểu: “Tại sao?”
Vân Chỉ Phong nghiêm túc nói: “Bởi vì trận pháp chỉ có thể phòng ngự được nàng ta khi nàng ta đến.”
Tống Nam Thời nghi hoặc, không phải phòng ngự là được rồi sao?
Vân Chỉ Phong: “Nhưng nàng ta đến lần nào, ta muốn đánh nàng ta lần đó.”
Tống Nam Thời: “…”
Nàng hít sâu một hơi: “Ngươi thật sự muốn thủ hộ?”
Vân Chỉ Phong: “Muốn thủ.”
Tống Nam Thời: “… Vậy ngươi thích đánh thì đánh, một nữ hài tử nhà người ta, tay ngươi nhớ biết chừng mực.”
Lời này vừa nói ra, Vân Chỉ Phong lập tức yên lặng nhìn nàng.
Tống Nam Thời bị hắn nhìn đến chột dạ, không được tự nhiên nói: “Nhìn ta làm gì?”
Vân Chỉ Phong trầm ngâm một lát rồi buồn bã nói: “Nàng ta đã trèo cửa sổ phòng ngươi, ngươi còn nói tốt cho nàng ta.”
Tống Nam Thời nghe lời này thấy không đúng, theo bản năng giải thích: “Ta không nói tốt, dù sao tuổi nàng ta còn nhỏ, chúng ta ở phòng của sư tỷ nhà người ta, hơn nữa nàng ta cũng chưa thật sự làm gì…”
Vân Chỉ Phong: “Ngươi còn chuẩn bị chờ nàng thật sự làm gì?”
Tống Nam Thời: “Ta không có ý này…”
Nàng đưa ra lời giải thích yếu ớt.
Vân Chỉ Phong: “À.”
Hắn lạnh lùng quay đầu đi về: “Ta đi thay quần áo.”
Hắn nói xong xoay người, không hề do dự chút nào.
Tống Nam Thời trừng mắt nhìn bóng dáng hắn.
Hắn đóng cửa phòng “uỳnh” một tiếng.
Tống Nam Thời trợn mắt nhìn cửa.
Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía nhị sư tỷ, ngoài mạnh trong yếu nói: “Muội làm sai gì à? Hắn quả thật gây rối vô cớ!”
Chư Tụ: “Sư muội.”
Tống Nam Thời: “Hả?”
Chư Tụ thầm nhắc nhở: “Người ta canh chừng bên ngoài cho muội một đêm mà? Nếu không có hắn, nửa đêm muội đã bị tiểu cô nương kia trèo lên giường rồi.”
Tống Nam Thời: “…”
Bắt đầu chột dạ.
Giọng nàng cũng không lớn, nhỏ giọng thì thầm: “Muội cũng chưa nói gì mà, hắn nói muốn đán, muội cũng để hắn đánh. Muội chỉ sợ hắn xuống tay quá mức nên nhắc nhở một câu mà thôi…”
Chư Tụ lại thầm thở dài.
Tống Nam Thời bị tiếng thở dài của nàng ấy chọc giận, hỏi: “Sư tỷ, tỷ có chuyện gì thì cứ nói đi!”
Chư Tụ tặc lưỡi nói: “Cũng không có gì. Chỉ là nhìn thấy sư muội hiện tại, tỷ đột nhiên nghĩ tới tên nam nhân tồi muốn ngoại tình còn tìm cớ nói người kia.”
Nói xong, nàng ấy còn nói: “À, tỷ chỉ thuận miện nói thôi sư muội. Muội đừng nghĩ nhiều.”
Tống Nam Thời: “…”
Tỷ không nói những lời này thì ta còn không nghĩ nhiều, sau khi tỷ nói không nhiều lắm thì ta nghĩ cũng nhiều.
Nàng vốn đã rất chột dạ, lúc này không khỏi càng chột dạ hơn.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng cười ha ha dũng cảm của Liễu lão đầu.
Tống Nam Thời vừa xoay đầu thì thấy đại sư huynh và tiểu sư muội của mình đều thò đầu ra khỏi cửa sổ, hóng hớt nhìn bên này.
Tống Nam Thời sầm mặt, lớn tiếng nói: “Mau dậy đi! Làm việc!”
Mọi người thấy Tống Nam Thời thật sự tức giận, ba chân bốn cẳng đóng cửa sổ lại, Giang Tịch còn nói: “Chúng ta chưa nghe thấy gì hết!”
Cực kỳ giấu đầu lòi đuôi.
Trước khi đóng cửa sổ còn thuận tay lôi Liễu lão đầu đi.
Tống Nam Thời đứng ở trong viện trống rỗng, trừng mắt.
Sau đó tầm mắt không kiềm được dừng trên cửa phòng Vân Chỉ Phong.
Không có động tĩnh.
Tống Nam Thời không khỏi bắt đầu chột dạ, nghĩ có cần chịu thua hay không.
Sau đó nàng bỗng nhiên phản ứng lại, không đúng!
Giữa nàng và Vân Chỉ Phong rất trong sạch không có gì cả, Chư Tụ nói gì mà nam nhân tồi ngoại tình, nàng nghĩ đi đâu vậy!
Nàng nghĩ vậy, lại đúng lý hợp tình trở về phòng mình.
Sau đó bắt đầu đứng ngồi không yên.
Ờm… Quả thật hắn cũng chỉ muốn tốt cho mình.
Hắn còn trông chừng ở bên ngoài một đêm.
Cho dù là bạn bè, sau khi mâu thuẫn thì nói lời xin lỗi cũng là lẽ thường tình nhỉ?
Đúng! Chính là như vậy!
Tống Nam Thời thuyết phục bản thân.
Còn không phải là nói lời xin lỗi với bạn bè à.
Nàng cũng không phải người sĩ diện, nếu lời mình nói khiến hắn không thoải mái thì làm hòa.
Tống Nam Thời đứng dậy muốn đến phòng Vân Chỉ Phong.
Nhưng nàng mới kéo cửa ra thì đã thấy Vân Chỉ Phong đang đứng bên ngoài, dáng vẻ duỗi tay cũng muốn gõ cửa.
Hai người không hẹn mà gặp, hai mặt nhìn nhau.
Sau đó đồng thời mở miệng.
Tống Nam Thời: “Ngươi…”
Vân Chỉ Phong: “Ta…”
Một lúc sau.
Tống Nam Thời: “Ngươi nói trước đi.”
Vân Chỉ Phong: “Ngươi nói trước đi.”
Hai mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu.
Tống Nam Thời tự nhiên cảm thấy cảnh trước mắt này hơi buồn cười, không nhịn được, lập tức bật cười.
Sau khi Vân Chỉ Phong trừng mắt với nàng một lúc lâu cũng không khỏi bật cười.
Hai người cứ cười ngây ngô như vậy, cười đến nỗi trong lúc nhất thời quên mất vừa nãy họ mới cãi nhau cái gì.
Sau đó Vân Chỉ Phong mở miệng trước: “Tống Nam Thời, vừa nãy ta phản ứng quá khích, ngươi nói không có gì sai cả.”
Tống Nam Thời cũng cảm thấy lời mình muốn nói cũng không khó mở miệng như vậy, cười nói: “Cách ta nói không đúng lắm.”
Vân Chỉ Phong hơi cẩn thận: “Chúng ta… làm hòa nhé?”
Tống Nam Thời cười: “Đây tính là cãi nhau sao?”
Vân Chỉ Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng bật cười.
Vì thế, sau mười lăm phút, chờ Liễu lão đầu thúc giục Giang Tịch rửa mặt xong, khi chuẩn bị ra cửa xem kịch hay của Tống Nam Thời thì thấy trong viện, hai người đã nói chuyện rôm rả, vẫn thảo luận về nhiệm vụ của bọn họ, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi họ mới cãi nhau muốn hộc máu.
Liễu lão đầu không khỏi há hốc mồm.
Ông ấy nói theo bản năng: “Không phải các ngươi cãi nhau à?”
Vân Chỉ Phong không nghe thấy, Tống Nam Thời giả vờ không nghe thấy.
Nàng lập tức đứng dậy nói: “Muội tìm Khương Viên cô nương nói một tiếng trước, mọi người cũng thu xếp nhanh đi. Chờ rửa mặt xong, chúng ta ra ngoài xem trước.”
Nàng nói rồi dẫn Vân Chỉ Phong đi ra ngoài.
Liễu lão đầu càng há hốc mồm.
Đây là đã làm hòa rồi à?
Trong giây lát, ông ấy tức muốn hộc máu, giậm chân nói: “Vân Chỉ Phong! Ngươi chỉ có chút khí phách này thôi à! Ngươi có bản lĩnh tức giận mà lại không có bản lĩnh làm ngơ nàng hai ngày à! Ngươi không sợ sau này phu cương bất chấn(*) à?!”
(*) Phu cương bất chấn: ý chỉ người chồng mất uy trong gia đình. Hai người còn không thèm quay đầu lại, chỉ có Chư Tụ nhìn qua cửa sổ, nhìn theo mỉm cười.
…
Nửa canh giờ sau, một đám người mới tụ tập ở sảnh chính một lần nữa.
Khương Viên cũng ở đó.
Hôm qua Tống Nam Thời đã suy nghĩ về nhiệm vụ Khương Viên giao cho bọn họ cả đêm, lúc này lại nhìn thấy Khương Viên, thì biết rất rõ ràng mình muốn làm gì.
Nàng lập tức hỏi: “Ngươi biết nơi bọn họ hẹn đánh nhau ở đâu không?”
Khương Viên lắc đầu: “Nếu ta biết, ta đã có thể tự tìm kiếm. Bọn họ đã đánh nhau quen, một lần, hai lần ta còn để ý, thời gian dài thì ta mặc kệ bọn họ. Ai ngờ lần này có chuyện.”
Tống Nam Thời: “Nói cách khác, rốt cuộc bọn họ mất tích ở nơi nào, ngươi cũng không biết?”
Khương Viên: “Đúng vậy.”
Tống Nam Thời trầm tư một lát, lại hỏi: “Nhưng trước đó bọn họ vẫn luôn hỗ trợ ở trong phủ Tông chủ à?”
Khương Hành: “Đúng vậy.”
Tống Nam Thời: “Đã bao lâu rồi?”
Khương Viên tính toán, nói: “Tầm khoảng một tháng, hơn một tháng trước Tông chủ phu nhân khiến các Trưởng lão đồng ý tiểu tông chủ kế vị, điển lễ kế vị vốn nên chuẩn bị trong một năm, nhưng Tông chủ phu nhân sợ chậm trễ sinh biến, nên không kịp chờ trực tiếp chuẩn bị. Bởi vì vội vàng không đủ người, lúc này sư huynh và sư đệ mới đi hỗ trợ. Một tháng này bọn họ ngoại trừ luyện tập ra thì bận rộn ở trong phủ Tông chủ, đến tông môn cũng rất ít khi trở về.”
Tống Nam Thời như suy tư điều gì: “Vậy bọn họ đột nhiên mất tích, Tông chủ phu nhân thiếu hai người mà không phát hiện ra à? Tại sao ngươi không nhờ bà ta hỗ trợ?”
Khương Viên cười khổ: “Đương nhiên bà ta biết, nhưng bà ta bận chuyện tiểu tông chủ đến sứt đầu mẻ trán, hai người họ chỉ mới mất tích mấy ngày mà thôi. Ai nghĩ đến bọn họ có thể xảy ra chuyện gì ở địa bàn tông môn mình chứ, đương nhiên bà ta sẽ không quá quan tâm.”
“Nhưng ta lại khác.” Vẻ mặt nàng ta âm trầm, không e dè nói: “Ta đã song tu với họ, ta có thể cảm nhận được, bọn họ nhất định đang gặp phải khó khăn.”
Tống Nam Thời không nói, như đang suy nghĩ điều gì.
Sau đó nàng nói thẳng: “Chúng ta muốn đến phủ Tông chủ.”
Khương Viên không khỏi nhíu mày: “Vào phủ tông chủ?”
Tống Nam Thời giải thích: “Hiện tại quẻ tượng của ta chỉ có thể nói cho ta biết bọn họ còn sống, không tính được quá nhiều. Nếu muốn tìm người, vậy cần phải có manh mối, có lẽ nơi bọn họ ở cuối cùng trước khi mất tích sẽ có manh mối.”
Khương Viên nhíu mày nói: “Ta biết đạo lý này, nhưng ta…”
Dừng một chút, nói: “Sau khi Tông chủ ngã xuống, Tông chủ phu nhân có phần nghi thần nghi quỷ, sợ có người hại mình, canh giữ phủ Tông chủ rất nghiêm, không cho phép người ngoài ra vào. Một tháng này cũng do chuẩn bị kế vị cho tiểu tông chủ mới cho người vào hỗ trợ, nhưng ngoại trừ những người hỗ trợ, những người khác vẫn không được vào. Lúc này ta cũng không có cách nào dẫn các ngươi vào được.”
Tống Nam Thời đành nhún vai: “Chúng ta còn chẳng biết Tông chủ phu nhân trông như thế nào, việc này chỉ có ngươi nghĩ cách được.”
Khương Viên nghe vậy, cắn chặt răng, nói: “Ta đi ra ngoài nghĩ cách!”
Nàng ta bận, Tống Nam Thời cũng không chịu nhàn rỗi. Chờ sau khi nàng ta đi rồi, nàng nói thẳng: “Ta muốn đi tìm Sư lão đầu có ở đây không, các ngươi có ai muốn đi cùng không?”
Mọi người nhiệt tình hưởng ứng.
Tống Nam Thời nhân cơ hội dẫn theo một đám người ra cửa tìm người.
Lần này bọn họ mới học được một chút, không bị người bên đường lôi kéo hỏi muốn song tu hay không, một đám ổn định hơi thở thật tốt, sợ bị người ta nhìn ra tu vi.
Vân Chỉ Phong hỏi nàng: “Ngươi chuẩn bị tìm như thế nào? Trấn Hải Ấp không lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, tìm một người không dễ dàng đâu.”
Tống Nam Thời nói luôn: “Có lẽ tìm người khác không dễ, nhưng tìm Sư lão đầu vẫn dễ hơn một chút.”
Vân Chỉ Phong còn không hiểu tại sao Sư lão đầu dễ tìm hơn thì đã thấy Tống Nam Thời trực tiếp tìm một đại nương bán đồ ăn bên đường hỏi: “Đại nương, ta muốn hỏi thăm một người.”
Trong tay lập tức được nhét bạc vụn.
Đại nương vừa nãy còn lười biếng lập tức trở nên nhiệt tình, hỏi liên tục: “Người nào? Ngươi cứ việc nói! Không có ai là ta không biết ở trấn Hải Ấp này!”
Vân Chỉ Phong rõ ràng chưa từng thấy đại nương sống nửa đời người ở đây có nhiều tin tức thế nào, còn nửa tin nửa ngờ.
Tống Nam Thời cũng nói: “Bà có biết trong trấn có ông lão nào bình thường không ở đây, một năm mới trở về một lần để thăm mộ không?”
Đại nương nghĩ lại: “Không ở nơi này, chỉ trở về cúng bái à? Trấn Hải Ấp này đâu có ít? Lý lão nhân ở phía Bắc, Trương lão nhân ở phía Nam, ngươi muốn tìm người nào?”
Tống Nam Thời bổ sung tin tức: “Mỗi lần ông ấy trở về đều đi thăm mười ba cái mồ.”
Tin tức mấu chốt này vừa được đưa ra, đại nương lập tức sáng mắt, không chút do dự nói: “Ngươi nói tới tiểu lão đầu kia sao! À! Tu sĩ lão gia đúng không! Ta đây biết rõ về ông ấy! Khi ta còn nhỏ ông ấy chính là tiểu lão đầu, hàng năm về viếng mồ mả. Hiện tại ông ấy vẫn là tiểu lão đầu, không hề thay đổi!”
Nói rồi chỉ hướng: “Như vậy, các ngươi đi hướng Bắc, thấy ngọn núi kia không? Trên núi kia chôn mười ba ngôi mộ, tiểu lão đầu ở chân núi. Hàng năm ngoại trừ viếng mồ mả đều không ra khỏi cửa, hiện giờ cũng không biết đã đi chưa.”
Tống Nam Thời lập tức sáng mắt: “Cảm ơn!”
Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía một đám người đang trợn mắt há hốc mồm: “Đi thôi, các ngươi còn thất thần làm gì?”
Vân Chỉ Phong ngơ ngác đuổi theo, cực kỳ khiếp sợ: “Bọn họ biết rõ đến vậy?”
Tống Nam Thời cười nói: “Hỏi thăm loại tin tức này, ngươi không cần hỏi thăm bất cứ ai mà chỉ cần hỏi thăm phàm nhân từng ở đây nửa đời người thì rất nhanh. Bọn họ sống ở đây, có người cả đời này còn chưa ra khỏi trấn. Nhà ai thêm người, nhà ai trộm gà, bọn họ đều rõ ràng, chứ đừng nói quái nhân như Sư lão đầu kia.”
Đó gọi là tình làng nghĩa xóm.
Một đám người mở rộng tầm mắt, đi theo hướng đại nương chỉ, rất nhanh đã đến ngọn núi kia.
Tống Nam Thời thấy tiểu viện dưới chân núi trước. Nói là tiểu viện, thật ra là căn nhà tranh hai phòng được bao bởi rào tre, đơn sơ, dễ lung lay sụp đổ bất cứ lúc nào.
Tống Nam Thời đi vào nhìn trước thì thấy bên trong không có ai, thậm chí dấu vết từng ở cũng không có, chỉ có một đống tiền giấy được ép trên bàn, chứng tỏ quả thật nơi này đã từng có người tới ở.
Nàng ngước mắt nhìn rồi nói: “Lên núi.”
Mấy người liếc nhau, đi lên núi theo.
Khi leo núi cũng không nói chuyện, bởi vì sắc mặt Tống Nam Thời khá khó coi.
Trèo lên giữa sườn núi rồi, bọn họ nhìn thấy mười ba cái mộ Tống Nam Thời đã từng nói.
Nói thật ra, rất chấn động.
Mười ba ngôi mộ xếp thành một hàng, cho dù tu sĩ đã quen với sự sống chết, lúc này cũng không nhịn được mà kinh hãi trong lòng.
Nhưng sắc mặt Tống Nam Thời lại càng khó coi hơn.
Nàng liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, nói: “Sư lão đầu không ở đây.”
Giang Tịch suy đoán: “Có khi hiện giờ ông ấy ở trong trấn? Ta thấy căn nhà tranh kia không thích hợp cho người ở, có thể ông ấy ở trong thị trấn. Chúng ta đúng lúc bỏ lỡ.”
Tống Nam Thời lại nói thẳng: “Không, không thể nào! Trừ khi muốn chết, ông ấy không thể chủ động chạy tới nơi có nhiều người.”
Đã nhiều năm như vậy, nàng quá hiểu Sư lão đầu.
Người này rất quái đản, mười mấy năm ở đỉnh núi của mình hiếm khi xuống dưới, nhưng sự quái gở của ông ấy và tiểu sư muội không giống nhau. Tiểu sư muội bị ám ảnh sợ xã hội, còn ông ấy là trực tiếp ghét người khác ầm ĩ ồn ào, có thể không đi đến những nơi có nhiều người thì nhất quyết không đi. Tống Nam Thời thậm chí dám khẳng định, cho dù là căn nhà tranh này có sập, ông ấy thà vào sơn động trong núi ở làm người rừng cũng không thể đi vào trấn.
Nhưng hiện giờ ông ấy không ở trong căn nhà tranh, cũng không ở trên núi.
Nàng thậm chí còn không suy đoán rằng ông ta đi săn, đi dạo gần đó nên họ mới bỏ lỡ.
Bởi vì thần thức của ông lão kia rất nhạy bén, nếu như ông ấy ở vùng này, bọn họ vừa xuất hiện, ông ấy sẽ đi ra.
Nhưng ông ấy không có.
Sắc mặt Tống Nam Thời rất khó coi, lấy mệnh bàn ra tính hành tung của Sư lão đầu.
Tu vi Sư lão đầu cao hơn nàng nhiều, Tống Nam Thời cố gắng tính, chỉ cảm thấy động tác khó khăn, lồng ngực ngột ngạt khó chịu.
Nhưng nàng không quản nhiều như vậy, vẫn nghiêm túc tính.
Sau đó nàng phát hiện ra, nàng tính được một nửa thì bị bắn ra giống như ngày hôm qua.
Yết hầu Tống Nam Thời hơi ngọt, há miệng phum một ngụm máu, đây là di chứng tu vi của người mà nàng tính mạnh hơn nàng rất nhiều. Tống Nam Thời cũng không để ý, tùy tiện lau khóe miệng rồi tiếp tục tính.
Xung quanh lại lặng ngắt như tờ, mọi người bị ngụm máu này của nàng làm cho sợ tới mức không phản ứng lại được.
Vân Chỉ Phong lại nắm lấy cổ tay nàng, vừa sợ vừa giận xen ngang: “Tống Nam Thời!”
Tống Nam Thời dừng động tác, ngẩng đầu.
Vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh.
Nhưng há miệng lại nói: “Vân Chỉ Phong, Sư lão đầu mất tích rồi.”
Dừng một chút: “Giống như hai sư huynh đệ của Khương Viên.”
Ngày hôm qua nàng tính cho sư huynh đệ Khương Viên, cũng có quẻ tượng như vậy.
Sư lão đầu cũng gặp chuyện giống hai sư huynh đệ kia.
Nhưng Tống Nam Thời không nghĩ ra, rốt cuộc là điều gì có thể khiến Sư lão đầu có tu vi cao như vậy bặt vô âm tín?
Nàng nhìn Vân Chỉ Phong vẫn còn ngây người, nói thẳng: “Ta lại tính thêm một quẻ nữa, ta muốn tính sống chết của ông ấy.”
Vân Chỉ Phong ngập ngừng, chậm rãi buông tay ra.
Tống Nam Thời trực tiếp gieo quẻ.
Lần này nàng chỉ cảm thấy tức ngực, nhưng phản ứng đã tốt hơn rất nhiều.
Quẻ tốt, nàng khụ hai tiếng, thở phào nhẹ nhõm: “Còn sống.”
Cho đến lúc này, những người khác mới phản ứng lại.
Giang Tịch khiếp sợ nói: “Sư Trưởng lão mất tích?”
Chư Tụ lo lắng nhìn Tống Nam Thời: “Sư muội, muội…”
Tống Nam Thời nâng tay: “Muội không sao.”
Trong không gian yên ắng, nàng ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh, nói: “Chúng ta xuống núi.”
Úc Tiêu Tiêu yếu ớt nói: “Sư Trưởng lão mất tích, vậy chúng ta không xem thử chỗ này nữa à?”
Tống Nam Thời lập tức lắc đầu: “Không tìm được gì ở đây đâu, nếu ông ấy mất tích ở chỗ này, dựa vào thực lực của ông ấy, cho dù là đại năng muốn phi thăng tới bắt ông ấy, nơi này không thể không có chút dấu vết gì. Tỷ nghi ngờ ông ấy giống với sư huynh đệ Khương Viên, sau khi rời khỏi nơi này bởi vì một chuyện gì đó, đã mất tích ở nơi nào đấy.”
Nàng hít sâu một hơi, nói: “Sư lão đầu ở nơi này rất ít dân cư, chúng ta tìm manh mối Sư lão đầu ở chỗ này trong bế tắc còn không bằng trở về tìm sư huynh đệ Khương Viên. Bọn họ mất tích giống nhau, tỷ hoài nghi bọn họ mất tích cùng nhau.”
Nhưng nói như vậy, nàng vẫn cẩn thận tìm kiếm nơi này một chút, chắc chắn nơi ngày ngoại trừ một nhúm tro tàn không biết từ khi nào thì không có gì, lúc này mới bỏ cuộc xuống núi.
Toàn bộ quá trình không ai dám nói một lời, tuy rằng Tống Nam Thời trông rất bình tĩnh.
Khi xuống núi, Tống Nam Thời đi được vài bước, Vân Chỉ Phong nhìn, đột nhiên tiến lên nắm lấy tay nàng.
Tống Nam Thời ngơ ngác.
Vân Chỉ Phong bình tĩnh nói: “Sợ hãi cũng đừng cố chấp quá.”
Tống Nam Thời: “Ta không sợ, hiện giờ không phải lúc sợ hãi, ta phải tìm người trước.”
Vân Chỉ Phong thở dài: “Ngay trước mặt ta, trước mặt mọi người, ngươi còn cố chấp cái gì?”
Tống Nam Thời không nói lời nào.
Trong lòng bàn tay, tay nàng lạnh lẽo, hiện giờ còn run rẩy.
Hắn muốn nắm chặt tay nàng, lại không dám.
Hắn do dự một lát, vỗ vỗ bả vai nàng.
Sau đó hắn phát hiện ra, cơ thể Tống Nam Thời vừa rồi vẫn luôn bình tĩnh không có động tĩnh bỗng run lên, sau đó từ từ nắm chặt tay hắn.
Có hơi đau, nhưng Vân Chỉ Phong không nhúc nhích.
Một lát sau, Vân Chỉ Phong nghe được giọng nói hung ác của Tống Nam Thời.
“Ai dám động vào Sư lão đầu, ta sẽ chém tất cả bọn họ ngàn vạn nhát đao vào người!”
Hung tàn, còn rất run rẩy.
Lần này Vân Chỉ Phong không do dự, ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ lưng: “Được, chém ngàn vạn nhát đao.”
“Ta và ngươi cùng chém bọn họ ngàn nhát đao.”
Hắn ôm nàng, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng.
…
Một canh giờ sau, bọn họ mới trở lại nhà Khương Viên.
Khương Viên đã trở lại, thấy bọn họ trở về đang muốn nói gì đó, vừa thấy biểu cảm của bọn họ lại cảm thấy không đúng, do dự nói: “Các ngươi làm sao vậy?”
Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Không sao, ngươi hỏi thăm thế nào rồi?”
Khương Viên do dự một lát, nói: “Chỗ ta có một cách có thể đi vào phủ Tông chủ, chẳng qua hơi… mất mặt.”
Tống Nam Thời nói thẳng: “Không có gì là mất mặt hay không cả, ngươi cứ nói thẳng! Chỉ cần có thể đi vào, chúng ta sẽ không từ chối nửa câu.”
Khương Viên lập tức cảm động, chỉ cảm thấy bọn họ đúng là quá chuyên nghiệp.
Nàng ta vừa rồi còn hơi do dự, lúc này cũng không bối rối, nói thẳng: “Hiện tại phủ Tông chủ đang tuyển người có thể giải khuây cho Tông chủ phu nhân, cùng lúc đó, ngoại viện còn thiếu một người quét rác cùng một người chuyên đổ phân. Hiện giờ những người này có thể đi vào phủ Tông chủ. Các ngươi có thể cố gắng làm, nhưng mà… ta nói trước một câu, Tông chủ phu nhân tinh thông cầm kỳ thi họa, có thể giải khuây cho bà ta đều là người có tuyệt kỹ, việc này không quá dễ dàng. Ta khuyên các ngươi nên cố gắng làm người quét rác và người đổ phân đi.”
Mọi người: “…”
Tống Nam Thời: “…”
Hiện giờ Tống Nam Thời không nhớ nổi Sư lão đầu nữa, nàng cảm thấy tình nghĩa của bọn họ chỉ có vậy, đầu nàng đang ngập tràn trong đổ phân.
Nàng câm lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Ta từng học ngón nghề của Âm tu, đánh đàn không tồi.”
Những người khác cũng vội vã nhao nhao theo.
Vân Chỉ Phong: “Ta vẽ tranh tạm được.”
Giang Tịch: “Kiếm thuật của ta tuyệt nhất!”
Chư Tụ: “Ta chơi cờ giỏi lắm!”
Cuối cùng chỉ còn lại Úc Tiêu Tiêu nhìn bên này ngó bên kia, kinh hoảng: “Muội… muội biết dùng ngực đập nát tảng đá lớn!”
Mọi người: “…”