Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 123

Bởi vì câu “Xấu khác người” này, Tống Nam Thời rơi vào in lặng một lúc lâu.

Chu Trưởng lão cảm thấy phản ứng của nàng không đúng, phân biệt rõ một chút, hỏi: “Ông lão xấu mà ngươi hỏi có quan hệ gì với ngươi?”

Tống Nam Thời: “…”

Ông lão thì ông lão, tại sao ngươi còn phải thêm chữ xấu vào vậy?

Nàng một lời khó nói hết nói: “Đó là tiền bối dạy ta tu hành.”

Cho nên cho dù trong lòng ngươi cảm thấy xấu, cũng xin đừng nói trước mặt nàng, cảm ơn ngài!

Nhưng điểm mà Chu Trưởng lão chú ý rất lạ, nàng ta buột miệng thốt ra: “Đó là sư tôn ngươi? Đệ tử đẹp như ngươi mà bái sư tôn tàn tạ vậy sao? Mắt ngươi mù à?”

Tống Nam Thời: “…”

Thật tốt, ít nhất lần này không nói thẳng là “xấu”.

Nàng hít sâu một hơi, nói: “Đầu tiên, ông ấy dạy ta tu hành, nhưng không phải sư tôn ta, tiếp theo, bởi vì ông ấy già nên mới có nhiều nếp nhăn thôi, chứ vẫn đẹp mà!"

Chu Trưởng lão trực tiếp bỏ qua nửa câu sau của nàng, nghe thấy ông lão không phải sư tôn nàng thì thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy thật tốt quá!”

Sau đó quan tâm nói: “Vậy sư tôn ngươi có đẹp không?”

Tống Nam Thời nghĩ, nói thật: “Vẫn rất đẹp.”

Khó coi thì không thể làm nam chính truyện theo đuổi trả giá đắt được.

Chu Trưởng lão nghe vậy lại có vẻ không hài lòng, nói: “Có đẹp hơn ta không? Nếu sư tôn các ngươi không đẹp hơn ta, các ngươi gia nhập sư môn khác làm đồ đệ của ta thì sao?”

Tống Nam Thời ngẩn người, trong lúc nhất thời không hiểu có đẹp hay không thì liên quan gì tới việc gia nhập sư môn khác.

Nàng chần chờ: “Ngài muốn thu nhận chúng ta làm đệ tử?”

Tầm mắt Chu Trưởng lão lướt qua mặt từng người bọn họ, không nhịn được đau lòng nói: “Đều đẹp như vậy, không vào Hợp Hoan Tông chúng ta đúng là phí của trời. Đúng lúc hiện giờ tên đệ tử kia của ta đã phế rồi, các ngươi có muốn suy xét một chút làm đồ đệ của ta không?”

Tống Nam Thời: “… Cảm ơn, nhưng không cần.”

Chu Trưởng lão có chút không cam lòng: “Thật sự không suy nghĩ sao? Hợp Hoan Tông chúng ta cũng không tệ mà!”

Tống Nam Thời suy nghĩ nói: “Nhưng sư tôn của chúng ta đẹp hơn ngài.”

Lúc nàng nghiêm túc từ chối, Chu Trưởng lão cũng không bận tâm. Nàng vừa nói đến vấn đề nhan sắc, vẻ mặt Chu Trưởng lão lập tức trầm xuống.

Nàng ta liếc nhìn bọn họ, tinh thần sa sút nói: “Thôi, sắc đẹp của ta không bằng người.”

Tống Nam Thời: “…”

Mẹ nó sắc đẹp không bằng người á!

Nàng hít sâu một hơi, ôn tồn nói: “Tiền bối, ông lão mà ngài từng thấy tám phần là người ta muốn tìm, ngài có thể cẩn thận suy nghĩ lại, Thược Dược phu nhân chỉ gặp ông ấy một lần vào ba năm trước sao? Vào lúc đó có manh mối gì không?”

Chu Trưởng lão trầm ngâm một lát, chắc chắn nói: “Ta chỉ thấy phu nhân gặp ông lão xấu một lần vào ba năm trước, những lúc khác thì ta không rõ, nhưng có một điều thật ra không bình thường.”

Tống Nam Thời lập tức hỏi: “Cái gì?”

Chu Trưởng lão liếc nhìn họ, nói: “Thược Dược phu nhân gả vào Hợp Hoan Tông hơn sáu mươi năm, bình thường rất ít khi ra khỏi tông môn, nhưng vào tháng mười hai hàng năm, bà ta sẽ đi ra ngoài đến Đồ Vân Sơn. Ta không hỏi bà ta đi làm gì, nhưng ta nghe đồ đệ ngu ngốc kia của ta nói, bà ta đi cúng bái. Suy nghĩ kỹ lại, ba năm trước khi ta thấy ông lão mà ngươi nói cũng là vào tháng mười hai, có lẽ là lúc Thược Dược phu nhân đi cúng bái gặp được ông lão xấu kia.”

Cúng bái? Cũng là cúng bái?

Tim Tống Nam Thời đập nhanh.

Chu Trưởng lão lại nói: “Bà ta được lão Tông chủ đưa vào một mình, nhiều năm trôi qua như vậy chưa từng nghe nói có người thân trên đời, nếu hàng năm đi cúng bái, vậy chắc là trên núi chôn người thân của bà ta.”

Chu Trưởng lão chỉ thuận miệng nói nhưng Tống Nam Thời lại cảm thấy trong chốc lát linh đài đột nhiên rõ ràng, một suy đoán trước kia nàng chưa từng nghĩ tới đột nhiên hiện lên trong đầu.

Hàng năm cúng bái, vậy có lẽ người được chôn là người thân của bà ta.

Người thân… đồ đệ Sư lão đầu?

Đúng vậy! Tại sao nàng không nghĩ ra chứ!

Vẻ mặt nàng bừng tỉnh, nghĩ quá nhập tâm, cho nên Chu Trưởng lão gọi nàng cũng không nghe thấy.

Vẫn là Vân Chỉ Phong bình tĩnh kéo nàng một cái.

Tống Nam Thời hoàn hồn thì thấy Chu Trưởng lão ôm cánh tay nàng, cười nhạt nói: “Tiểu nha đầu, ta nói đủ nhiều rồi, nên đến lượt ngươi nói.”

Nàng ta đứng thẳng người: “Ảnh Quỷ là gì?”

Ở Tu Chân Giới không phải ai cũng biết loại thủ đoạn xấu xa tà tu như Ảnh Quỷ, huống chi Hợp Hoan Tông là tông môn song tu.

Tống Nam Thời cũng không che giấu bí mật, giải thích cặn kẽ một chút.

Nàng còn nói thêm: “Vừa nãy, ta thấy trên người đệ tử ngài có dấu vết bị Ảnh Quỷ đoạt.”

Từ khi Tống Nam Thời bắt đầu nói, Chu Trưởng lão đã lạnh mặt, nghe Tống Nam Thời nói xong, nàng ta lập tức cười lạnh.

Nàng ta không nhịn được tức giận nói: “Đoạt khí vận, thọ mệnh của người khác, như vậy khác gì lô đỉnh? Ta dạy hắn ta từ nhỏ đến lớn, lại dạy ra một tên vội vàng làm lô đỉnh cho người ta à? Sao Chu Dạng ta có một đệ tử ngu ngốc như vậy chứ!”

Dáng vẻ nàng ta chắc chắn đệ tử mình biết gì đó.

Tống Nam Thời không nhịn được hỏi: “Ngài chắc chắn tên đệ tử kia của ngài biết bí mật gì có liên quan tới Thược Dược à?”

Chu trưởng lão nhìn nàng một cái.

Nàng ta nhàn nhạt nói: “Khi nó còn là đứa bé đã được ta nhặt về. Ta nuôi nó từ bé đến lớn, ta biết rõ tính cách nó. Lúc trước, sau khi nó trở về từ phủ Tông chủ đã hồn vía lên mây. Khi ta hỏi thì nó chỉ nói không có việc gì, rốt cuộc có chuyện gì hay không, ta còn không thể nhìn ra à?”

Nàng ta cười lạnh nói: “Ta dùng thời gian nửa năm tìm thần trí về cho nó, muốn biết rốt cuộc lúc trước nó đã nhìn thấy gì ở phủ Tông chủ, nhưng nó đã báo đáp như vậy với sư tôn này.”

Vẻ mặt nàng ta lộ ra vẻ thê lương, bọn Tống Nam Thời hai mặt nhìn nhau, trong chốc lát đều không biết nói gì.

Chỉ có Vân Chỉ Phong, mặt hắn không đổi sắc, hỏi: “Đệ tử ngài ái mộ Thược Dược phu nhân?”

Chu Trưởng lão hít sâu một hơi: “Không ái mộ bà ta thì đồ đệ ngu ngốc kia của ta sẽ tìm mọi cách che giấu cho bà ta như vậy sao? Ta không hiểu, cả đời Chu Dạng ta đã gặp qua vô số nam nhân, tại sao lại dạy nên một tên si tình này?”

Thấy nàng ta thật sự rất tức giận, Tống Nam Thời sợ trong cơn giận nàng ta không quản đồ đệ mình, vậy bọn họ cũng không có cơ hội biết rốt cuộc đồ đệ nàng ta đã biết nội tình gì.

Cho nên dù Tống Nam Thời cảm thấy đồ đệ này quá si tình, cũng chỉ có thể căng thẳng an ủi: “Đồ đệ này của ngài không đến mức không có thuốc nào chữa được, ngài nên nghĩ đến chiều hướng tốt của mọi việc.”

“Chiều hướng tốt?” Chu Trưởng lão nhìn về phía nàng: “Nó đã như vậy rồi, còn có thể có chỗ nào tốt?”

Vì thế Tống Nam Thời cũng mắc kẹt.

Nàng lập tức nhìn về phía Vân Chỉ Phong.

Vân Chỉ Phong dừng một chút, bình tĩnh nói: “Ví dụ như, về phương diện xem mặt của hắn ta, rất giống ngài?”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng hận không thể xuyên về năm giây trước để làm Vân Chỉ Phong ngậm miệng.

An ủi người có thể an ủi vậy sao, đây không phải kết thù à?

Ai ngờ Chu Trưởng lão ngẩn người, đột nhiên nói: “Đúng rồi!”

Lần này đổi lại Tống Nam Thời sửng sốt.

Chu Trưởng lão bẻ ngón tay nói: “Thược Dược phu nhân quả thật là một trong những người có dung mạo đẹp nhất, cho dù ta thích nam nhân cũng phải khen bà ta một câu rất đẹp, nói như vậy ánh mắt nó thật ra không tệ. Chỉ là ta xem mặt thì hận không thể nhìn thấy khuôn mặt giống như vậy trên đời này, thằng nhóc nó đã nhận chuẩn gương mặt này trên đời rồi sao?”

Nàng ta lẩm bẩm: “Lần đầu tiên nó gặp Thược Dược phu nhân, trở về hỏi ta đó là ai. Ta nhìn ra tâm tư của nó, nói thẳng đó là Tông chủ phu nhân, bảo nó đừng nghĩ nữa. Nhưng ai ngờ…”

Ai ngờ đồ đệ nàng ta là loại si tình, nhiều năm như vậy không nhắc về Thược Dược phu nhân nhưng cũng không đi tìm bạn đời khác.

Cho đến khi Tông chủ qua đời, toàn bộ tông môn bi thương.

Hắn ta cũng bi thương, nhưng sao nàng ta không nhìn ra đệ tử bi thương kia của mình như trút được gánh nặng.

Sau đó hắn ta dựa vào sư tôn, là nhóm đầu tiên vào phủ Tông chủ hỗ trợ lo liệu hậu sự.

Rồi sau đó… hắn ta trở về thì biến thành dạng này.

Chu Trưởng lão nhất thời hận ước gì mình không có đồ đệ ngu xuẩn như vậy, trong lúc nhất thời lại nghĩ, nếu lúc trước nàng ta không để hắn ta nhìn thấy Thược Dược phu nhân thì tốt rồi.

Nhưng nàng ta suy từ bụng ta ra bụng người, nàng ta đã tự mình du hí nhân gian, cũng không cảm thấy mình sẽ nuôi ra một tên si tình ăn hại vậy được.

Nàng ta lẩm bẩm nói: “Lúc trước ta không nên đưa nó về.”

Nàng ta nói vậy nhưng biểu cảm lại hoàn toàn không phải như vậy.

Lần này Tống Nam Thời cũng không nói, chỉ lẳng lặng chờ nàng ta suy nghĩ xong.

Chẳng mấy chốc, Chu Trưởng lão hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Nó tẩu hỏa nhập ma, cho dù khôi phục thần thức, lúc này người cũng đã phế, nhưng dù sao ta cũng là sư tôn của nó nhiều năm như vậy, ít nhất ta cũng phải biết tại sao đồ đệ ta phế.”

Tống Nam Thời hỏi: “Ý ngài là gì?”

Chu Trưởng lão lại đột nhiên nhìn về phía họ.

Sau đó nàng ta đột nhiên nói: “Ta cảm thấy các ngươi có một câu nói không sai.”

Tống Nam Thời: “Hả? Là gì?”

Chu Trưởng lão rất nghiêm túc nói: “Nó thích mặt đẹp giống ta.”

Tống Nam Thời đột nhiên có một dự cảm không lành.

Ngay sau đó thì thấy Chu Trưởng lão hưng phấn nói: “Ta tự nhận diện mạo không thua bất cứ ai, nhưng cho dù thế nào thì khi đồ đệ ta bị phạt quỳ, đánh chắc đã nhìn đủ rồi, hiện giờ ta cần một người đẹp nhất trong số các ngươi…”

Nàng ta mấp máy môi: “Dùng sắc dụ nó!”

Mọi người: “…”

Tống Nam Thời cười gượng: “Đây… không quá thích hợp cho lắm?”

Chu Trưởng lão rất bình tĩnh: “Không, rất thích hợp. Ta biết chắc chắn các ngươi cũng muốn nó nói chuyện, vậy cần trả giá gì đó. Các ngươi có làm hay không, nếu không thì chúng ta đi luôn, ta cũng mặc kệ nó.”

Tống Nam Thời không chút do dự: “Làm!”

Chu Trưởng lão hơi mỉm cười, sau đó lùi một bước: “Nào, mời các ngươi bắt đầu thể hiện.”

Mọi người: “…”

Bốn người bọn họ cả trai lẫn gái đều có dung mạo xuất sắc hai mặt nhìn nhau.

Sau một lúc lâu, Vân Chỉ Phong bình tĩnh: “Nếu là dùng sắc dụ, vậy phải chọn ra một người đẹp nhất.”

Hắn nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Cho nên, ai là người đẹp nhất.”

Giọng nói vừa dứt, chỉ một thoáng, ba bàn tay đều đồng thời chỉ về phía hắn.

Vân Chỉ Phong: “…”

Hắn lạnh mặt nhắc nhở: “Ta là nam tử.”

Tống Nam Thời: “Đẹp thì liên quan gì đến nam hay nữ!”

Vân Chỉ Phong lẳng lặng nhìn Tống Nam Thời bỏ đá xuống giếng.

Tống Nam Thời bẫy bạn trai mới, cũng rất chột dạ, nhỏ giọng nói: “Nếu đại sư huynh mà ở đây thì ta đã chọn đại sư huynh, đây không phải là do đại sư huynh không có ở đây sao…”

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi: “Nếu ta không đi thì sao?”

Tống Nam Thời còn chưa mở miệng, Chư Tụ đã nhanh miệng nói: “Vậy để tam sư muội đi!”

Vân Chỉ Phong: “…”

Tự mình dùng sắc dụ hay là để người trong lòng dùng sắc dụ?

Hắn bị nắm thóp.

Hắn trầm mặc một hồi lâu, “Được, ta đi.”

Lúc này cảm xúc hắn còn coi như ổn định.

Sau đó hắn xoay người đi về phía căn phòng nhốt đệ tử kia, khoảnh khắc xoay người lại sát ý lập tức tăng lên.

Tống Nam Thời nhìn bóng dáng hắn một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy hối hận.

Đương nhiên, nàng không hối hận để Vân Chỉ Phong đi dùng sắc dụ hoặc.

Nàng sợ Vân Chỉ Phong đi vào rồi giết người.

Mấy người lo sợ bất an nhìn cánh cửa đóng chặt, sợ khi mở cửa ra thì Vân Chỉ Phong đã giết người xong.

Chu Trưởng lão vẫn đứng yên đó, giống như không sợ đồ đệ mình bị người có khí thế hung dữ kia đánh chết.

Cũng không biết bọn họ chờ bao lâu, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.

Tống Nam Thời ngẩng đầu thì thấy Vân Chỉ Phong khoát tay áo đứng bên trong cửa, nhàn nhạt nói: “Hắn ta chịu nói rồi.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sợ đi vào sẽ thấy thi thể của đồ đệ.

Vẫn là Chu Trưởng lão đi vào đầu tiên.

Tống Nam Thời thấy thế cắn chặt răng, đi vào theo.

Sau đó nàng thấy một người bị bầm dập mặt mũi.

Tống Nam Thời: “…”

Nàng im lặng, chần chờ nhìn về phía Chu Trưởng lão: “Đây là…”

Chu Trưởng lão như không nhìn thấy tình trạng thê thảm của đồ đệ mình.

Vân Chỉ Phong giải thích nói: “Tám phần là do khi bị ta cảm hóa đã khóc lóc thảm thiết không thấy rõ đồ nên đâm vào tường.”

Tống Nam Thời nhìn vành mắt tím đen của đối phương, yên lặng ngậm miệng.

Lúc này Chu Trưởng lão đã hỏi: “Ngươi chịu nói rồi?”

Đồ đệ mơ hồ không rõ: “… Chịu.”

Chu Trưởng lão rất hứng thú: “Tại sao?’

Đồ đệ liếc nhìn Vân Chỉ Phong, nở một nụ cười giống như khóc: “Bị hắn cảm hóa.”

Chu Trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Nên vậy!”

Khi bọn họ nói chuyện, Tống Nam Thời đã hạ giọng hỏi: “Chàng làm thế nào vậy? Chàng còn học cách tra tấn rồi à?”

Mặt Vân Chỉ Phong không chút cảm xúc: “Cảm hóa.”

Tống Nam Thời nhìn thoáng qua tay áo hắn: “Máu trên tay áo chàng còn chưa lau sạch đâu.”

Vân Chỉ Phong tùy tiện kéo kéo tay áo mình.

Lúc này, Chu Trưởng lão đã nói: “Được, vậy nếu đã bị cảm hóa, bây giờ hãy nói đi.”

Nàng ta nhìn thẳng vào mắt hắn ta: “Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì ở phủ Tông chủ!”

Ánh mắt đệ tử trốn tránh một chút, sau đó không nhịn được nức nở nói: “Ta, ta chỉ nghe được cuộc nói chuyện giữa phu nhân và thủ lĩnh sát thủ kia thôi.”

Tống Nam Thời lập tức tiến lên một bước: “Bọn họ nói gì!”

Đệ tử hít sâu một hơi, nói: “Thủ lĩnh sát thủ kia nói với phu nhân, ngươi không muốn giống lão Tông chủ thì đây là cách duy nhất.”

Giọng hắn ta run rẩy: “Sau đó, ông ta ta đưa cho phu nhân một cái bình sứ.”

Bình sứ?

Tống Nam Thời cùng Vân Chỉ Phong liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới bình sứ có Ảnh Quỷ trong nhà kho lúc trước.

Bình sứ này, là từ trong tay Thận tiên sinh sao?

Mà Chu Trưởng lão lại truy hỏi: “Không muốn giống lão Tông chủ? Lão Tông chủ làm sao? Khi đó không phải lão Tông chủ mới chết dưới lôi kiếp không lâu à? Bà ta sợ lôi kiếp? Hay là sợ chết?”

Đệ tử lại đau khổ lắc đầu nói: “Ta không biết, ta bị bọn họ phát hiện. Thủ lĩnh sát thủ kia để phu nhân tự xử lý, phu nhân chỉ xin ta đừng nói ra ngoài, nàng sẽ không làm gì ta cả. Ta đồng ý rồi rời khỏi phủ Tông chủ, nhưng ai ngờ…”

Ai ngờ Thược Dược phu nhân không tin hắn ta.

Bà ta dùng Ảnh Quỷ mới có được lên người hắn ta trước, muốn ngăn cản những rắc rối trong tương lai.

Chu Trưởng lão nổi giận nói: “Ngu xuẩn!”

Nàng ta bình tĩnh nhìn hắn ta, vẻ mặt tràn đầy sự thất vọng: “Tình yêu tuổi trẻ, nhưng ngươi chưa từng ở chung với bà ta, chưa từng thổ lộ tình cảm với bà ta, thậm chí chưa từng gặp bà ta được mấy lần. Rốt cuộc người mà ngươi si mê là bà ta hay là người trong tưởng tượng của ngươi? Cứ coi như ngươi cho rằng đó đúng là tình yêu, không tôn trọng lệnh sư tôn, dễ tin người khác, cũng không yêu bản thân. Hiện giờ rơi vào kết cục này, ngươi tự hủy hoại bản thân, cũng muốn để sau này vi sư người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?”

Rốt cuộc đệ tử khóc lóc thảm thiết: “Sư tôn…”

Tống Nam Thời nhìn, im lặng lui về sau một bước.

Giờ phút này, toàn cảnh đã rõ ràng.

Nửa năm trước, cũng là sau khi lão Tông chủ chết được nửa năm, Thược Dược phu nhân có được Ảnh Quỷ từ tay Thận tiên sinh.

Nguyên nhân là “Không muốn giống như lão Tông chủ”.

Lão Tông chủ đã chết, mà Ảnh Quỷ vừa lúc có thể hấp thụ khí vận và thọ mệnh, cho nên bà ta không muốn chết sao?

Nhưng thấy bạn đời chết dưới lôi kiếp mà có thể liên tưởng tới cái chết của mình, thậm chí còn cố gắng biến người tin tưởng bà ta thành người bị hại đầu tiên của mình, Thược Dược phu nhân không tự tin về tu vi mình như vậy sao? Chắc chắn mình cũng sẽ chết dưới lôi kiếp?

Người đầu tiên bị hại là đệ tử này, nguyên nhân là nhìn thấy hiện trường giao dịch của bà ta.

Như vậy dựa vào thời gian, nạn nhân thứ hai và thứ ba chính là sư huynh đệ của Khương Viên.

Chỉ là không biết tại sao, người bị hại đầu tiên đã rơi vào tình cảnh thảm thiết này bởi vì nhìn thấy Ảnh Quỷ, sư huynh đệ Khương Viên cũng xông vào nhà kho, tại sao nàng gieo quẻ, bọn họ vẫn còn sống?

Chưa kịp động thủ? Hay là không thể động thủ?

Tống Nam Thời đột nhiên nhớ tới Sư lão đầu.

Ông ấy mất tích cùng bọn họ, quẻ bói cũng giống nhau.

Giả dụ suy đoán của mình về thân phận của Thược Dược phu nhân là đúng. Vào ngày xảy ra chuyện, đúng lúc Sư lão đầu xuống núi gặp Thược Dược phu nhân, lại trùng hợp thấy Thược Dược phu nhân động thủ với hai người…

Lòng Tống Nam Thời trùng xuống.

Ông lão kia sẽ không đứng ngoài cuộc nhìn.

Mà nếu Thược Dược phu nhân không muốn bại lộ, vậy chỉ có thể bắt cả ba người đi.

Chỉ là không biết, Thược Dược phu nhân làm thế nào để đối phó với Sư lão đầu.

Tống Nam Thời đột nhiên ngẩng đầu, mà lúc này, Chu Trưởng lão đã nói: “Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ đưa ngươi xuống núi. Ngươi sẽ làm phàm nhân, quãng đường sau này, ngươi phải tự vượt qua.”

Nàng ta nhàn nhạt nói: “Duyên phận sư đồ chúng ta đã hết.”

Đệ tử há miệng thở dốc: “Sư tôn…”

Chu Trưởng lão lạnh mặt, nói: “Đi!”

Nàng ta không chút do dự xoay người rời đi.

Tống Nam Thời nhìn đệ tử kia, thở dài, cũng đi theo.

Chu Trưởng lão ngẩn ngơ ở ngoài cửa một lúc lâu, Tống Nam Thời thấp giọng hỏi: “Tiền bối muốn thế nào?”

Nàng ta trầm mặc một lát, nói: “Tóm lại ta phải đòi lại công bằng cho nó.”

Tống Nam Thời: “Vậy ngài muốn động thủ bây giờ sao?”

Chu Trưởng lão: “Chỉ dựa vào lời nói của một mình nó thì không thể làm gì được.”

Tống Nam Thời nói: “Vậy tiền bối hợp tác với chúng ta thì sao?”

Chu Trưởng lão nhìn về phía nàng: “Ngươi có cách?”

Tống Nam Thời cười, nói: “Cách thì chúng ta cùng nghĩ.”

Chu Trưởng lão rất dứt khoát: “Ngươi muốn ta làm gì?”

Tống Nam Thời nói: “Khương Viên cô nương nói chưa bao giờ có người nhìn thấy Thược Dược phu nhân ra tay. Ta muốn nhờ tiền bối giúp một chút, thử xem rốt cuộc Thược Dược phu nhân là tu sĩ gì.”

Chu Trưởng lão nghĩ rồi nói: “Ba ngày nữa, Hợp Hoan Tông sẽ mở cấm địa, lấy ấn đại tông chủ để chuẩn bị kế vị. Ta sẽ nghĩ cách để bà ta và ta cùng vào cấm địa, thử bà ta.”

Tống Nam Thời vươn tay: “Một lời đã định!”

Chu Trưởng lão nắm tay: “Một lời đã định!”



Nửa canh giờ sau, Chu Trưởng lão dẫn theo mấy người cực khí thế chui ra khỏi Tĩnh Tư Tháp qua lỗ chó.

Toàn thân Tống Nam Thời đều là bụi bẩn, nheo mắt: “Tại sao chúng ta không quang minh chính đại đi ra?”

Chu Trưởng lão: “Bởi vì ta không quang minh chính đại đi vào, đột nhiên đi ra sẽ gây chú ý.”

Chư Tụ há miệng thở dốc: “Nhưng chúng ta quang minh chính đại đi vào.”

Chu Trưởng lão: “… Vậy tại sao các ngươi bò lỗ chó theo ta vậy?”

Mấy người hai mặt nhìn nhau.

Chu Trưởng lão cạn lời: “Được rồi, ta về động phủ trước. Các ngươi đi đâu thì đi đi.”

Nàng ta nói xong cực kỳ suôn sẻ đi vào con đường nhỏ được tạo ra do giẫm nhiều.

Tống Nam Thời nhìn con đường trước mặt bọn họ.

Một khoảng bụi gai.

Tiểu sư muội do dự: “Hay là chúng ta bò lại đi? Sau đó đi cửa chính?”

Tống Nam Thời cắn răng: “Mới vừa đi vào đã đi ra cũng có thể bị nghi ngờ, được rồi, đi thôi.”

Mấy người chỉ có thể chém bụi gai đi ra.

Chư Tụ chém còn thuận miệng nói: “Tại sao tỷ cảm thấy thân phận Thược Dược phu nhân có hơi kỳ quái?”

Tống Nam Thời thuận miệng: “Đương nhiên kỳ lạ rồi.”

Nàng nói: “Tám phần là đệ tử nhỏ nhất của Sư lão đầu.”

Chư Tụ kinh ngạc: “Đệ tử của Sư lão đầu? Không phải đã chết rồi sao? Ban đầu không phải chúng ta đoán bà ta là dược liệu à? Vậy bây giờ ai là dược liệu?”

“Thận tiên sinh.”

Chư Tụ lảo đảo một cái, ngã xuống lụm cây.

Đúng lúc này có một đội đệ tử đi qua.

Diện mạo bọn Tống Nam Thời đều dính tro bụi, cực kỳ chật vật, rốt cuộc không nhìn ra chút đẹp đẽ nào.

Bọn họ thấy các đệ tử thân thiết với bọn họ khi họ mới tới đây đã biến sắc, hung dữ nói: “Các ngươi là ai! Có phải đệ tử Hợp Hoan Tông không!”

Tống Nam Thời xoay người chạy: “Đi!”

Các đệ tử lập tức đuổi theo.

Bọn họ vừa đuổi vừa kêu: “Đứng lại! Bắt lấy đám tu sĩ xấu xí đằng trước!”

Tống Nam Thời đã không còn thấy rõ mặt quả thật tuyệt vọng với tông môn chỉ xem mặt này.

Mà lúc này, đại sư huynh bị điều đi bảo vệ tiểu tông chủ.

Hắn đi qua, thấy tiểu tông chủ đang ôm bụng cười ha ha ha ha ha.

Giang Tịch dừng bước, chẩn thận nói: “Tiểu tông chủ?”

Tiểu tông chủ cười tới nỗi không mở nổi mắt, đưa một tờ giấy qua: “Ngươi xem cái này đi.”

Giang Tịch cầm lấy thì thấy bên trên viết những từ giật gân: Chấn động! Tu sĩ không biết tên hoành đao đoạt ái (*) với Thận tiên sinh! Thủ lĩnh Chết Rồi Sao vì yêu mà hóa ác!

(*) Hoành đao đoạt ái: chỉ người thứ ba nhảy vào cướp đoạt tình yêu của người khác.

Đúng là tờ báo lá cải được truyền ra từ Vạn Sự Đường.

Tiểu tông chủ đập bàn cười to: “Ha ha ha ha ha!”

Giang Tịch cũng cảm thấy khá buồn cười, nhìn nhìn, quyết định khi nào rảnh sẽ mang cái này về cho những người khác xem.

Lúc này, hắn đơn thuần không biết người dũng cảm hoành đao đoạt ái trong tờ giấy là ai.
Bình Luận (0)
Comment