Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 127

Một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán Tống Nam Thời rơi xuống, nàng vội vàng ngăn cản ý đồ đánh hạ tiểu tông chủ tiếp tục đi lên của Long Ngạo Thiên.

Giang Tịch còn hơi không yên tâm, xác nhận lại: “Như vậy đã đủ rồi sao? Thật sự không cần huynh tiếp tục trèo lên nữa sao?”

Tống Nam Thời: “… Đủ rồi, thật sự như vậy là đủ rồi. Đại ca, chúng ta chỉ muốn dựa vào huynh để đánh lạc hướng hộ vệ mà thôi.”

Đại sư huynh Long Ngạo Thiên quay đầu nhìn thoáng qua các thuộc hạ phía sau các đó không xa hiện giờ bị hắn đánh bại.

Sau đó hắn nói khéo: “Thật ra, huynh cảm thấy huynh còn có thể làm nhiều hơn.”

Tống Nam Thời: “… Ví dụ như?”

Giang Tịch: “Ví dụ như cho huynh thêm hai ngày nữa, huynh có thể thuyết phục bọn họ đi theo huynh nổi dậy chiếm lấy nhà giam của Hợp Hoan Tông và bắt cả nhà tiểu tông chủ.”

Tống Nam Thời: “… Không đến mức đó, thật sự không cần làm đến mức đó.”

Giang Tịch tiếc nuối không thôi, chưa đã thèm xé phù truyền tin.

Tống Nam Thời: “…”

Nàng một lời khó nói hết buông phù truyền tin.

Đây là quá trình khởi nghĩa vũ trang phản kích từ dưới lên trên, thuộc hạ vùng lên đánh chiếm, chẳng lẽ Long Ngạo Thiên trong sách tu tiên còn chơi kịch bản “Vương, hầu, khanh, tướng, há cứ phải là con dòng cháu giống”?

Nàng đi tìm những người khác với vẻ mặt phức tạp thì thấy hai đồng môn khác của mình, một người đang bế theo con thỏ đen của mình cười há há, một người khác đang đọc kịch bản lấy đại sư huynh làm nguyên mẫu được truyền lên từ chân núi một cách thích thú.

Tống Nam Thời nhìn hai sư tỷ muội, lại nghĩ tới đại sư huynh đã dốc toàn lực phản công sau khi rời khỏi bọn họ, đột nhiên cảm thấy có phải bát tự sư huynh muội bọn họ thật sự có chút bất hòa không.

Nếu không tại sao khi tách ra, hào quang của các vai chính đều tăng lên, khi tụ lại với nhau thì tất cả đều có dáng vẻ không quá thông minh vậy?

Lúc này, Vân Chỉ Phong rõ ràng đã ăn mặc chỉnh tề, mặc một bộ đạo bào màu đen lộ ra vẻ xa hoa đi ra, bĩnh tình xoay hai vòng bên cạnh Tống Nam Thời.

… Ờm, còn có một Vân Chỉ Phong từ một đại ma đầu lạnh lùng biến thành tên yêu đương mù quáng.

Tống Nam Thời hít sâu một hơi, nói nhỏ: “Đại sư huynh đã thăng chức thành công, đêm nay chúng ta cứ tiến thành theo kế hoạch bình thường!”

Mọi người lập tức nhìn sang.

Chư Tụ thuận miệng hỏi: “Hiện giờ đại sư huynh đã lên tới mức nào rồi?”

Tống Nam Thời im lặng một lát: “Huynh ấy thành thủ lĩnh thị vệ rồi.”

Phản ứng đầu tiên của Chư Tụ là: “Vậy trực tiếp để đại sư huynh bắt cóc tiểu tông chủ và Thược Dược phu nhân trở về, muội cảm thấy được không?”

Úc Tiêu Tiêu nghe vậy, ánh mắt sáng lên, cũng ở bên gật đầu.

Tống Nam Thời: “…”

Thắc mắc được hóa giải rồi, hóa ra suy nghĩ này được nhân vật chính lưu truyền, người qua đường làm bia đỡ đạn như nàng không xứng.

Tống Nam Thời lạnh mặt: “Không được. Sư lão đầu đang ở trong tay bọn họ, nếu không tìm được chiếc nhẫn kia ở đâu, bà ta giết bọn họ thì phải làm sao bây giờ?”

Dáng vẻ Chư Tụ cùng Úc Tiêu Tiêu trở nên cực kỳ tiếc nuối.

Nhưng mà…

Tống Nam Thời sờ sờ cằm, nói: “Nhưng mà nếu như đại sư huynh trở thành thủ lĩnh thị vệ, vậy có rất nhiều chuyện huynh ấy có thể quang minh chính đại làm. Như vậy, trước tiên để huynh ấy mượn chức để thăm dò rõ ràng bên cạnh Thược Dược phu nhân có pháp khí gì, tìm được thì là gặp may, không tìm được thì chúng ta nghĩ cách lẻn vào.”

Mấy người suy nghĩ, cảm thấy cũng được, gật gật đầu.

Sau đó bọn họ gọi Chu Trưởng lão qua.

Chu Trưởng lão tới rất nhanh, khi tới thì đang cực kỳ tức giận.

Tống Nam Thời vừa thấy, không khỏi hỏi: “Chu Trưởng lão làm sao vậy?”

Chu Trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Đánh đồ đệ!”

Mấy người liếc nhau, không muốn nói chuyện.

Chu Trưởng lão không có ai nói chuyện, sau khi nhìn thấy bọn họ thì bắt đầu nói không ngừng.

Nàng ta nói: “Nếu các ngươi thật sự có thể tìm được những người Thược Dược phu nhân bắt giữ, ta đây chắc chắn sẽ vạch trần lai lịch của Thược Dược phu nhân trước mặt Hợp Hoan Tông, để mọi người đều biết bà ta đã làm chuyện tốt gì! Ta cho rằng nếu đồ đệ kia của ta chịu nói, vậy tất nhiên là biết sai rồi, ai ngờ hôm nay ta bảo đến lúc đó nó hãy làm nhân chứng, nó lại nói tâm mình như tro tàn không muốn truy cứu! Không muốn truy cứu? Ngươi không muốn truy cứu đã hỏi ý kiến ta chưa!”

Nàng ta nhắm mắt: “Tại sao ta lại nuôi ra một đồ đệ như vậy!”

Tuy nói vậy, nhưng nếu nàng ta thật sự không muốn quan tâm đồ đệ này cũng sẽ không trăm phương nghìn kế hợp tác với họ rồi.

Tống Nam Thời suy nghĩ một lát, nói: “Nếu chỉ cứu những người bị bắt thì không vấn đề, nhưng nếu Chu Trưởng lão muốn định tội Thược Dược phu nhân, chỉ sợ không đủ căn cứ. Sư huynh đệ Khương Viên cùng Sư lão đầu chỉ bị bắt đi, nhưng dựa vào quẻ tượng ta gieo thì thấy không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu sau khi bọn họ được cứu ra chỉ mặt xác nhận Thược Dược phu nhân, Thược Dược phu nhân kia có thể thề thốt phủ nhận, mà tuy rằng đồ đệ ngươi đã tỉnh táo cũng không muốn ra mặt…”

Chu Trưởng lão nghe vậy đảo mắt, đột nhiên hỏi: “Vậy nếu sau khi các ngươi tìm được chiếc nhẫn kia thì tạm thời đừng cứu người, ta mang theo những người khác bắt bà ta trước? Bắt cả người lẫn tang vật thì bà ta không có cách nào nữa đi?”

Tống Nam Thời lập tức phản đối: “Không được, đối với chúng ta, quan trọng nhất là cứu người, nếu người còn trong tay bàgta, ta sợ các ngươi ép bà ta cá chết lưới rách.”

Dù sao không ai biết được Thược Dược phu nhân có thể khống chế pháp khí không gian kia như thế nào.

Đối với Tống Nam Thời, sự an toàn của Sư lão đầu mới là quan trọng nhất.

Chỉ cần ông ấy an toàn được cứu ra, tất cả những thứ khác, nàng đều có thể tạm thời áp xuống.

Chẳng qua…

Động vào Sư lão đầu, nàng sẽ không buông tha cho bọn họ.

Tống Nam Thời suy nghĩ điều gì đó, một suy nghĩ mơ hồ thành hình ở trong lòng.

Chu Trưởng lão lại cảm thấy nàng thật sự một lòng muốn cứu người, tuy rằng biết chắc chắn bọn họ không đồng ý đề nghị của mình, nhưng vẫn khó tránh khỏi tiếc nuối, thở dài nói: “Được rồi, ta chỉ nói thôi, cũng không thể thật sự chậm trễ mạng người.

Tống Nam Thời gật đầu: “Cảm ơn Trưởng lão thông cảm.”

Chu Trưởng lão vẫy vẫy tay, hỏi: “Vậy ngươi muốn ta làm gì?”

Tống Nam Thời nói một chút về tiến triển của đại sư huynh lúc này.

Ai ngờ còn chưa nói xong, hai mắt Chu Trưởng lão trừng lớn, buột miệng thốt ra nói: “Vậy mà còn không cho đại sư huynh ngươi trực tiếp bắt trói người mang về à?”

Tống Nam Thời: “…”

Một người, hai người, ba người đều nghĩ như vậy, cho nên thật sự mạch não của chính nàng có vấn đề sao?

Tống Nam Thời hít sâu một hơi, lạnh mặt nhìn nàng ta.

Chu Trưởng lão phản ứng lại, vò đầu: “À, ta quên mất, các ngươi quan trọng nhất là cứu người.”

Nàng ta nghi hoặc: “Vậy các ngươi kêu ta làm gì? Hôm nay ta đã an bài đệ tử tuần sơn rồi.”

Tống Nam Thời nói: “Ta muốn Trưởng lão vẽ lại hình dáng chiếc nhẫn, trước tiên ta sẽ để đại sư huynh tìm thử, ngài còn nhớ rõ hình dáng chiếc nhẫn không?”

Chu Trưởng lão nghe vậy cẩn thận suy nghĩ, một lát sau, tràn đầy tự tin nói: “Dù sao cũng là pháp khí không gian đầu tiên ta thấy, ta vẫn nhớ khá rõ. Ngươi từ từ, ta sẽ vẽ ngay cho ngươi!”

Nói rồi, nàng ta nhận giấy bút Vân Chỉ Phong đưa qua, cực kỳ tự tin bắt đầu vẽ tranh.

Vẻ mặt Tống Nam Thời trở nên nghiêm túc, tập trung tinh thần mà nhìn.

Vì thế nàng nhìn thấy Chu Trưởng lão vẽ một vòng tròn lớn trên giấy, sau đó lại vẽ một vòng tròn nhỏ hơn, hai vòng tròn chồng lên nhau, Chu Trưởng lão đứng dậy nói: “Vẽ xong rồi! Đây là chiếc nhẫn kia!”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng câm nín nhìn hai cái vòng trên tờ giấy kia, dựa vào sức tưởng tượng của mình miễn cưỡng nhận ra vòng tròn lớn là chiếc nhẫn còn vòng tròn nhỏ chắc là đá quý trên nhẫn.

Nàng im lặng một lúc lâu, chân thành nói: “Vẽ không tệ, sau này đừng vẽ nữa.”

Chu Trưởng lão nhìn chăm chú một lát, có lẽ cũng cảm thấy khả năng vẽ của mình thật sự trừu tượng, vì thể nói thêm: “Ta có thể giải thích cho các ngươi, ngươi xem, nhẫn này bằng ngọc lục bảo, đá quý trên nhẫn màu vàng, xung quanh đây còn được khắc nổi con rồng, nhẫn này còn có…”

Nàng ta nhớ rất rõ và nói rất chi tiết, giải thích về hai vòng tròn cũng rất rõ ràng.

Tống Nam Thời hỏi Vân Chỉ Phong: “Không phải chàng nói tài vẽ tranh của chàng không tệ à? Vậy chàng có thể dựa theo miêu tả của nàng ta rồi vẽ nhẫn được không?”

Vân Chỉ Phong có thể không? Vân Chỉ Phong không thể cũng có thể.

Hắn yên lặng nhận bút, bắt đầu vẽ nhanh theo miêu tả của Chu Trưởng lão.

Vì thế sau khi lăn lộn hơn nửa canh giờ, Chu Trưởng lão nhìn bức vẽ nhẫn kia, rốt cuộc vỗ tay nói: “Không sai! Chiếc nhẫn năm đó ta thấy chính là nó!”

Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm, sau khi khách sáo tiễn Chu Trưởng lão về, lập tức tìm cơ hội gặp đại sư huynh, bảo hắn trước khi mặt trời lặn hãy tìm cơ hội kiểm tra nơi có pháp khí một chút cho bọn họ, xem có thể tìm được chiếc nhẫn kia không.

Tống Nam Thời: “Muội còn mang theo tranh, trông rất rõ!”

Nàng nói rồi rút ra bức tranh do Chu Trưởng lão vẽ.

Giang Tịch theo bản năng duỗi tay nhận, cúi đầu vừa nhìn thì thấy hai vòng tròn sinh động như thật trên bức tranh kia.

Nụ cười của Giang Tịch từ từ biến mất, sau khi im lặng một lát, đánh giá: “Không tệ, rất tròn.”

Tống Nam Thời xem cái, vỗ trán nói: “Lấy nhầm, đây mới đúng.”

Nàng lại rút ra một tờ giấy đưa cho hắn.

Chiếc nhẫn trên giấy sinh động như thật.

Lúc này Giang Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Có cái này thì không thành vấn đề, huynh sẽ cẩn thận tìm kiếm.”

Tống Nam Thời gật đầu, nhưng trong lòng lại không ôm bất cứ kỳ vọng gì.

Khương Viên và Chu Trưởng lão đều nói Thược Dược phu nhân không thể nào ra tay, Tống Nam Thời suy đoán có lẽ bởi vì nguyên nhân nào đó, sau khi rời khỏi Sư lão đầu, bà ta rất ít khi sử dụng thủ đoạn của Quẻ sư.

Vậy thì chắc chắn năng lực bảo vệ mình cũng kém chút.

Nếu trước kia khi lão Tông chủ đưa nhẫn cho bà ta, chắc rằng cũng biết tình huống này, đưa pháp khí không gian trân quý để bà ta tự bảo vệ mình.

Thứ pháp khí không gian này rất kỳ lạ, sau khi giấu người vào, chỉ cần người nọ không ra được, đó chính là không đánh mà thắng, không cần đánh nhau, cũng không cần ẩu đả. Thược Dược phu nhân gặp nguy hiểm chỉ cần cất người vào rồi giao cho lão Tông chủ xử lý là được.

Vật như vậy, Thược Dược phu nhân tất nhiên sẽ mang theo bên người, chưa kể hiện tại còn có ba người sống được giấu trong đó.

Dựa vào sự đa nghi của bà ta, trong lòng bà ta, giấu ở đâu cũng không an tâm bằng mang theo bên người.

Nhưng Thược Dược phu nhân lại không có thói quen mang nhẫn, có thể là đeo ở nơi kín đáo trên người.

Giang Tịch lại là thủ lĩnh thị vệ, sao có thể tìm được cơ hội tìm kiếm nơi họ để pháp khí, nhưng pháp khí kia thật sự bị Thược Dược phu nhân mang theo bên người, vậy hắn cũng không có cách nào.

Nếu là tiểu tông chủ thì không thành vấn đề, nhưng nếu là Thược Dược phu nhân, một thị vệ như hắn còn không thể tới gần phu nhân.

Trừ phi đại sư huynh nàng vì nhiệm vụ mà trở thành tiểu bạch kiểm tự tiến cử lên giường.

Tống Nam Thời nghĩ đến khả năng này, tự nhiên cảm thấy rùng mình.

Được rồi, vẫn nên trở về rồi tính đi.

Vì thế, bọn họ chờ từ buổi trưa cho tới tối, rốt cuộc cũng chờ được tin tức của đại sư huynh.

Không ngoài dự đoán của Tống Nam Thời, quả nhiên hắn không tìm được chiếc nhẫn kia. Tống Nam Thời nhìn màn đêm buông xuống, nhanh chóng quyết, nói: “Báo Chu Trưởng lão đánh lạc hướng bên kia, đại sư huynh không tìm được, có lẽ chính là ở trên người Thược Dược phu nhân. Ta sẽ nhân buổi tối đến phòng ngủ của bà ta thăm dò.”

Vân Chỉ Phong nghe vậy, theo bản năng muốn đi ra ngoài theo.

Sau đó đã bị Tống Nam Thời trừng mắt.

Vân Chỉ Phong không thể hiểu được, thấy Tống Nam Thời lạnh mặt nói: “Ta đi đến phòng ngủ nữ tu, chàng muốn đi theo làm gì?”

Vân Chỉ Phong: “…”

Lúc này hắn mới nhận ra, hình như quả thật không quá thích hợp.

Chư Tụ thấy thế thì nói: “Tỷ đi cùng sư muội.”

Tống Nam Thời lại xua tay nói: “Không, dù sao cũng là ở Hợp Hoan Tông, muốn thăm dò căn phòng ngủ của một người, động tĩnh cần nhỏ chút, để mình muội đi phù hợp hơn.”

Vân Chỉ Phong suy nghĩ, nói: “Ta cùng với Giang Tịch sẽ tiếp ứng cho nàng ở bên ngoài, những người còn lại chờ ở đây.”

Vì thế quyết định đã được đưa ra, Tống Nam Thời tới thăm khuê phòng của tông chủ phu nhân khi tối đến.

Tống Nam Thời cùng Vân Chỉ Phong đi đến tiểu viện, nơi tiểu tông chủ sống một mình.

Đệ tử tuần sơn đã bị Chu Trưởng lão kéo đi, thủ vệ cũng bị đại sư huynh khống chế. Bọn họ còn gặp được đại sư huynh ở bên ngoài, tất cả đều rất hoàn mỹ.

Sau đó đại sư huynh nói với bọn họ: “Nhưng tiểu tông chủ và Thược Dược phu nhân đều chưa ngủ, các ngươi tới hơi sớm.”

Tống Nam Thời: “…”

Nàng hỏi: “Hiện giờ là giờ nào?”

Vân Chỉ Phong nhìn sắc trời: “Tầm giờ Dậu sáu khắc.”

Vậy cũng là hơn sáu giờ chiều.

Ừm, quả thật bọn họ tới sớm.

Chẳng qua mùa đông nên trời tối sớm.

Tống Nam Thời hít sâu một hơi, nói: “Chờ!”

Ba người đành ngồi xổm đợi trong gió đông lạnh lẽo.

Cơn gió nhỏ thổi vi vu.

Tống Nam Thời cứ như vậy thấy ánh trăng di chuyển từng chút một, cũng không biết mình đã đợi bao lâu, chỉ cảm thấy cho dù mình không bị nhiễm lạnh cũng mau chóng bị gió lạnh làm đóng băng.

Nàng hoảng hốt nói: “Bây giờ là giờ nào rồi?”

Giọng Vân Chỉ Phong hơi nặng nề: “Giờ Tuất canh ba.”

Vẻ mặt Tống Nam Thời nóng vội: “Sư huynh, huynh xem bọn họ đã ngủ chưa đi?”

Đại sư huynh lại đi một chuyến, một lát sau lại trở về, nghiêm trọng nói: “Vẫn chưa.”

Tống Nam Thời cắn răng: “Tiếp tục chờ!”

Lại không biết qua bao lâu, Tống Nam Thời mới vừa há miệng, Vân Chỉ Phong đã nói: “Giờ Hợi canh ba.”

Gần mười giờ…

Ở Tu Chân Giới, mọi người đều ngủ sớm dậy sớm, giờ Hợi còn chưa ngủ, đó chính là quán quân thức đêm ở Tu Chân Giới.

Tống Nam Thời xuyên tới đây, sau khi bắt đầu tu tiên đã không thể nào thức đêm được, hiện giờ chỉ có thể cố gắng mở to mắt cạnh tranh cùng thức khuya xem ai là quán quân.

Khó khăn lắm mới tới mười một giờ, đại sư huynh lại đi một chuyến, rốt cuộc vui vẻ nói: “Bọn họ ngủ! Bọn họ ngủ rồi!”

Tinh thần Tống Nam Thời trở nên phấn chấn!

Nếu kéo dài thêm nữa, nàng thật sự sợ Chu Trưởng lão không còn đánh lạc hướng được nữa.

Nhưng hiện tại bọn họ vẫn không dám tiến vào, sau khi xác nhận với Chu Trưởng lão có thể kéo dài thêm một chút, lại kiên nhẫn đợi thêm một giờ, rốt cuộc qua nửa đêm. Tống Nam Thời vội không chờ nổi mà bảo đại sư huynh dẫn dắt hộ vệ rời đi, còn mình một đường thuận lợi đi vào khuê phòng của tông chủ phu nhân.

Tống Nam Thời không phải lần đầu đi vào phòng ngủ người khác, nghiệp vụ rất quen thuộc, tay chân nhẹ nhàng mở cửa sổ, cố giấu hơi thở, lặng lẽ không một tiếng động đi vào.

Vừa đặt chân xuống đất, nàng giương mắt vừa nhìn thì biết phòng ngủ tông chủ phu nhân không hề nhỏ.

Phòng ngủ này chia làm hai gian trong ngoài, nhưng khác với gian trong gian ngoài mà Tống Nam Thời biết, ở gian ngoài có bàn trang điểm và bình phong, gian trong mới truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Tống Nam Thời nhìn bàn trang điểm, lại nhìn trên bình phong có treo vài món quần áo, lập tức động tay từ chỗ này trước.

Nhưng mà nàng không tìm được thứ giống như nhẫn.

Tống Nam Thời trầm ngâm.

Chẳng lẽ chiếc nhẫn kia, Thược Dược phu nhân ngủ cũng không tháo xuống?

Nàng dừng một chút, lặng yên không chút tiếng động đi vào gian trong.

Giường được kê vào bên trong cùng, rèm hơi rủ xuống, mơ hồ có thể thấy được một bóng người.

Lần này Tống Nam Thời không làm điều gì vô dụng, trực tiếp đi về phía giường.

Nhẹ nhàng vén màn lên, dung nhan Thược Dược phu nhân khi ngủ xuất hiện trước mặt nàng, thiếu son phấn ban ngày, đương nhiên còn có vẻ trẻ tuổi hơn.

Tống Nam Thời không nhìn lâu, trước tiên nín thở sờ dưới gối nàng ta, vậy mà sờ được một con dao.

Xem ra thật sự không có cảm giác an toàn.

Tống Nam Thời thu tay lại, thấy nàng ta không tỉnh, tiếp tục tìm kiếm.

Bàn tay nàng ta lộ ra bên ngoài không đeo nhẫn, từ dưới cổ trở xuống đều bị chăn trùm lên, Tống Nam Thời đang lo làm thế nào để xốc chăn lên mà không khiến bà ta tỉnh, ánh mắt vừa nhìn qua thì thấy ngực Thược Dược phu nhân phập phồng theo hơi thở, mơ hồ có thể thấy một sợi dây chuyền tinh tế được đeo trên cổ bà ta dưới lớp áo.

Hô hấp Tống Nam Thời dừng lại, lập tức điều chỉnh tư thế, sau khi xác định bà ta còn ngủ say thì lặng lẽ vươn một bàn tay nắm phần chăn trước ngực nàng.

Giờ phút này, Tống Nam Thời tự nhiên cảm thấy mình giống như biến thái hái hoa.

Nàng hít sâu một hơi, nhẹ nhàng kéo một góc chăn ra.

Ánh mắt nàng rất tốt, chỉ một thoáng này, gần như lập tức nhìn thấy dưới chăn có một viên đá quý màu vàng hơi tỏa sáng, đúng là viên đá quý Chu Trưởng lão miêu tả cho bọn họ.

Tim Tống Nam Thời đập nhanh hơn, làm luôn hoặc là không làm, đã làm thì phải làm tới cùng mà duỗi tay, muốn lấy chiếc nhẫn kia.

Mà cùng lúc đó, Thược Dược phu nhân vốn đang ngủ rất say, mí mắt lại đột nhiên rung lên, có vẻ sắp mở mắt.

Bên ngoài cũng truyền đến tiếng chim hót thánh thót.

Đây là giao ước giữa nàng và Vân Chỉ Phong, tín hiệu nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra bất ngờ.

Loạn trong giặc ngoài, nhưng chiếc nhẫn chỉ cách nàng một bước, chỉ cần Tống Nam Thời duỗi tay là có thể kéo xuống được.

Chỉ là trong chớp mắt, Tống Nam Thời lại cắn chặt răng, lập tức thu tay, lặng lẽ bay nhanh ra khỏi gian trong, nhảy qua cửa sổ, quyết đoán đóng cửa sổ lại.

Nàng đã chậm, thời cơ đã bị bỏ lỡ.

Nàng không biết Thược Dược phu nhân có cấm chế gì với chiếc nhẫn hay không, cũng không biết sau khi bà ta tỉnh dậy có ra tay trực tiếp giết người trong chiếc nhẫn không.

Nàng có thể đánh cược một ván, đánh cược sau khi nàng lấy được chiếc nhẫn, chỉ sợ Thược Dược phu nhân cũng biết nàng đã mang chiếc nhẫn đi.

Nhưng nàng không muốn đánh cược.

Vẻ mặt Tống Nam Thời không ổn, nhưng bước chân không run, hít sâu một hơi, xoay người muốn rời đi.

Sau đó ở cổng viện thấy tiểu tông chủ đang trợn mắt há mồm.

Tống Nam Thời: “…”

Mẹ kiếp.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lát, vị quán quân thức đêm này dường như rốt cuộc đã phản ứng lại, ngón tay run rẩy chỉ vào Tống Nam Thời, há miệng muốn nói.

Tống Nam Thời sợ hắn ta phát hiện ra động tĩnh, đánh đòn phủ đầu, nói: “Nếu ta nói ta ngưỡng mộ Thược Dược phu nhân cho nên trèo cửa sổ lên giường, ngươi có tin không?”

Lời này hiển nhiên vô dụng, tiểu tông chủ mở to hai mắt, há miệng muốn kêu.

Đúng lúc này Vân Chỉ Phong chợt xuất hiện đằng sau tiểu tông chủ, lập tức một chưởng đánh người hôn mê.

Tống Nam Thời thở phào nhẹ nhõm, không nói một lời đi tới, Vân Chỉ Phong thấy thế khiêng tiểu tông chủ lên bước ra sân.

Ra đến sân, gặp đại sư huynh đang canh gác thì dễ nói chuyện.

Sau đó ba người nhìn tiểu tông chủ đang ngất xỉu phát sầu.

Mấy người liếc nhau.

Vì thế, khi tiểu tông chủ mơ màng tỉnh dậy thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc trầm thấp nói: “Quả nhiên vẫn nên bắt cóc tiểu tông chủ mà!”

Tiểu tông chủ: “!!!”

Hiện tại bọn cướp ngang ngược như vậy sao?

Hắn ta còn tỉnh mà dám nói trước mặt hắn ta!

Một giọng nói khác vang lên: “Thật sự không được chúng ta hoặc là không làm đã làm thì phải làm tới cùng!”

Tiểu tông chủ:!

Hắn ta cảm thấy còn không bằng mình cứ hôn mê.
Bình Luận (0)
Comment