Tuy rằng muốn cứu sư đệ xui xẻo của Tam Cửu Phong, nhưng Tống Nam Thời không định đưa bản thân mình, đối tượng liên quan đến mình và sư huynh muội của mình vào thùng làm vương phu cho nữ vương ong.
Cho nên trước khi đi vào, Tống Nam Thời cố ý hối lộ một binh lính tộc ong, hỏi thăm hình hình bên trong tổ ong.
Sau đó, Tống Nam Thời vừa xót linh thạch của mình vừa cùng những người khác ngồi xổm ven đường chia sẻ tin tức.
Tống Nam Thời gặm bánh nướng, nói: “Theo những thị vệ đó nói, vì tránh để nhóm vương phu đã được chọn bị cạnh tranh tối nay gây thương tích, mấy vị vương phu đã được chuyển đến ở trong mật thất tầng ngầm ở tổ ong. Mật thất này chỉ có các đời nữ vương ong mới có thể mở ra, cho nên muốn cứu người thì hoặc là chúng ta đi vào sau đó hủy toàn bộ tổ ong cướp người ra, hoặc là...”
Nàng dừng một chút, nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Chúng ta được chọn thành vương phu, bị nhốt vào cùng sư đệ kia, sau đó nhân cơ hội cướp người ra.”
Nghe hai lựa chọn này, Vân Chỉ Phong theo bản năng muốn nói vậy hủy tổ ong kia đi, sau đó lại nghe Trì Thuật An vẫn luôn im lặng không lên tiếng bất chợt cất lời: “Tổ ong kia do tổ tiên tộc ong thành lập từ 5100 năm trước, lúc xây dựng tốn 310 vạn linh thạch.”
Không lâu trước đây Tống Nam Thời còn phát sầu vì giấy nợ 5000 linh thạch: “...”
Vân Chỉ Phong bị người yêu cầm hết tiền: “...”
Tống Nam Thời uyển chuyển nói: “Ta cảm thấy nếu chúng ta tới tham gia đại hội Tiên Đạo, còn muốn giúp Thái Tử giữ được vị trí và mạng nhỏ, vậy không cần trở mặt với một nữ vương tộc ong. Mọi người cảm thấy đúng không?”
Vân Chỉ Phong nhắm mắt: “Ta không có ý kiến.”
Mấy người bị ép đạt thành nhất trí.
Vì thế, mọi người hoặc đầy nhiệt tình hoặc lạnh lùng ngồi xổm bên đường gặm xong một cái bánh nướng sau đó đứng dậy chuẩn bị tham gia cuộc chiến sinh tồn... chuẩn bị đi tranh cử vương phu.
Bọn họ một đường đi đến ngoài tổ ong thì thấy không hề ít người đến tranh ba suất vương phu này.
Có vài thanh niên tộc ong có lẽ có phần biết mình biết ta, biết không tranh nổi nhưng rất nhiều thanh niên tộc ong vẫn muốn thử xem.
Hơn nữa không chỉ là thanh niên tộc ong, Tống Nam Thời thậm chí còn nhìn thấy hai thanh niên Nhân tộc mới cầm phí báo danh do thủ vệ phát đầy tươi cười đi vào...
Từ từ, thanh niên Nhân tộc?
Tầm mắt Tống Nam Thời dừng trên hai thanh niên Nhân tộc đi vào kia, không nhịn được dụi dụi mắt.
Nàng trợn tròn mắt, chỉ nhìn thấy hai sườn mặt xa lạ nhưng chớp mắt...
Tống Nam Thời không kiềm được “Ô” một tiếng.
Vân Chỉ Phong phát hiện động tĩnh của nàng, nhìn sang nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Tống Nam Thời không nhịn được nói: “Chàng nhìn bên kia đi.”
Nàng lặng lẽ chỉ về hướng hai thanh niên mới đi vào.
Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua theo bản năng, tầm mắt lướt trong đám người. Hắn không phát hiện cái gì lạ thường thì lại quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Nàng phát hiện chỗ nào không ổn à?”
Phát hiện chỗ nào không ổn á? Đương nhiên là chỗ nào cũng không ổn.
Ví dụ như trước đó nàng liếc mắt một cái nhìn thấy hai thanh niên Nhân tộc xa lạ, vì sao chỉ trong nháy mắt, trong mắt nàng lại biến thành...
Dáng vẻ của Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh?
Hơn nữa, nàng cảm thấy Vân Chỉ Phong không phải người mù, nếu nàng có thể nhìn thấy, vậy hắn không có khả năng dạo qua một vòng trong đám người, lại không phát hiện hai người sống sờ sờ.
Nhưng nàng cũng không phải người mù.
Ở trong mắt nàng, hai thanh niên Nhân tộc xa lạ kia chỉ trong nháy mắt đã thay đổi hình dáng. Nàng lại dụi mắt, bọn họ lại đổi về. Nhưng chờ Tống Nam Thời cẩn thận nhìn sang, bọn họ lại là dáng vẻ hai cây dược liệu. Tống Nam Thời không nhịn được mím môi.
Nàng không cảm thấy mình hoa mắt nhìn nhầm.
Nhưng đồng dạng, nếu bọn họ thật sự là Quyết Minh Tử và Quỷ Khanh thì dù hai cây dược liệu kia có ngốc thế nào, cũng không ngốc đến mức đã dùng thủ đoạn biến hóa dung nhan, còn có thể sai lầm biến về trước mặt công chúng được.
Huống hồ xung quanh nhiều người như vậy dường như không ai nhìn ra hai người kia “Thay đổi mặt”, đến cả Vân Chỉ Phong cũng không phát hiện khác thường.
Dường như trong nhiều người như vậy chỉ có trong mắt một mình Tống Nam Thời, bọn họ mới là dáng vẻ Quỷ Khanh và Quyết Minh Tử.
Tống Nam Thời không nhịn được suy tư.
Mà lúc này, hai người kia dường như cũng nhận thấy điều khác lạ, ngay giây phút bóng dáng biến mất sau cánh cửa thì song song quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Vừa lúc đối diện với tầm mắt của Tống Nam Thời.
Hai người trợn tròn mắt.
Tống Nam Thời dừng một chút, trên mặt không có chút khác lạ nào, chỉ khách khí cười với bọn họ rồi nhanh chóng dời tầm mắt đi dường như chỉ khách khí xa cách trong lúc vô ý đối diện với người ta.
Ngay sau đó, bọn họ đã bị đám người hoàn toàn chen vào tổ ong, giây lát mất tăm.
Tống Nam Thời như suy tư gì.
Vừa rồi, Vân Chỉ Phong vẫn luôn ở bên cạnh nhìn không nói chuyện, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: “Hai bọn họ có vấn đề gì à?”
Tống Nam Thời hỏi: “Chàng nhìn ra bọn họ có vấn đề gì à?”
Vân Chỉ Phong: “Ta không nhìn ra nhưng nếu nàng nhìn chằm chằm vào bọn họ thì bọn họ chắc chắn có vấn đề.”
Nói cách khác, quả nhiên Vân Chỉ Phong cũng không nhìn ra bọn họ là hai cây dược liệu.
Vậy có vấn đề... có lẽ là đôi mắt của nàng.
Tống Nam Thời như suy tư gì một lát, sau đó nói: “Pháp khí thay đổi dung mạo kia của chàng còn đó chứ? Chàng thay đổi khuôn mặt một cái cho ta xem trước đi.”
Vân Chỉ Phong không nói một lời, dứt khoát đi mò pháp khí.
Những người khác không rõ lý do nhưng cũng biết Tống Nam Thời nhất định đã phát hiện vấn đề.
Bọn họ khá phối hợp, vào lúc Vân Chỉ Phong tìm pháp khí, mấy người không hẹn cùng vây quanh Vân Chỉ Phong. Giang Tịch thậm chí bấm pháp quyết tạm thời che chắn tầm mắt người khác.
Lúc này, Vân Chỉ Phong đã móc pháp khí ra, khép hờ mắt, ngay sau đó mở mắt.
Hắn nhìn về phía Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cũng nhìn chằm chằm vào hắn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Tống Nam Thời không nhịn được nói: “Chàng thay đổi đi!”
Vân Chỉ Phong: “... Ta đã thay đổi, nàng không thấy à?”
Hắn hơi hoài nghi có phải pháp khí này không nhạy hay không, không nhịn được sờ sờ mặt mình rồi lại nhìn về phía những người khác.
Giang Tịch nhìn ánh mắt hắn, lập tức nói: “Có thay đổi, nhưng Vân huynh, ta cảm thấy lần sau ngươi có thể đừng biến thành tiểu bạch kiểm như vậy không.”
Hắn uyển chuyển bày tỏ nghi ngờ gương mặt này không phù hợp với thẩm mỹ của mình.
Vân Chỉ Phong: “...”
Tống Nam Thời: “...”
Hiện tại quan trọng là cái này à?
Hiện tại quan trọng là hình như đôi mắt nàng có vấn đề đây này!
Trì Thuật An cũng phát hiện điểm này, không nhịn được dùng ảo thuật nặn ra một đóa hoa, vươn vuốt thỏ quơ quơ ở trước mặt nàng.
Tống Nam Thời: “... Ngươi duỗi móng vuốt lắc cái gì?”
Trì Thuật An: “Trong tay ta cầm một đóa hoa.”
Tống Nam Thời đang muốn nói ngươi có cầm quỷ gì đâu. Nhưng mắt vừa nhoáng lên, khi vô thức nhìn qua, thật sự nhìn thấy trong tay hắn có đóa hoa, chờ nàng nhìn kỹ lại đóa hoa kia lập tức biến mất không thấy.
Nàng không nhịn được duỗi tay chạm lên mắt.
Nhưng vào lúc này, nàng đột nhiên cảm nhận được một ánh nhìn quen thuộc đến từ Thiên Đạo.
Tống Nam Thời ngẩn ra.
Lúc này, Thái Tử Yêu tộc kiến thức rộng rãi đã nói: “Vừa rồi ta dùng ảo thuật, pháp khí thay đổi dung nhan cũng là một loại ảo thuật. Hai loại này ở trong mắt nàng đều không có tác dụng, hiện tại dường như nàng đã miễn dịch với ảo thuật.”
Hắn đang chuẩn bị tham thảo loại tình huống này, Tống Nam Thời lại đột nhiên buông tay xuống, lẩm bẩm: “Bỏ giả để thật(*).”
(*) Nguyên văn: 去伪存真 (Khứ ngụy tồn chân) Trích từ “Hà Nhạc Anh Linh Tập” (河岳英靈集). Đây là hơn ngàn bài thơ của Lý Bạch được tổng hợp lại, một tuyển tập thơ rất đồ sộ thời Vãn Đường do Ân Phan (殷璠) chủ biên vào năm 753. Trì Thuật An khựng lại, Vân Chỉ Phong cũng khựng lại.
Hắn khẽ giọng hỏi: “Bỏ giả để thật là cái gì?”
Tống Nam Thời chớp chớp mắt, nói: “Hiện tại hai mắt này của ta có thể bỏ giả để thật.”
Đây là bốn chữ đột nhiên hiện lên trong lòng nàng trong giây phút nàng nhận ra cái nhìn chăm chú kia của Thiên Đạo.
Vì thế nàng biết ngay, đây là năng lực Thiên Đạo giao cho nàng.
Nói thật ra, cho dù sau khi nắm giữ quẻ Càn, nàng mơ hồ biết mình được Thiên Đạo chọn là đại hành giả, nhưng sau vài lần kêu gọi mà Thiên Đạo không trả lời, thật ra nàng không có quá nhiều cảm giác với cái thân phận này.
Mãi đến lúc này.
Nàng không biết đôi mắt này của mình có thể bỏ giả để thật từ lúc nào, cũng không biết ngoài cái này ra, Thiên Đạo còn trả lại cho nàng năng lực gì mà nàng chưa phát hiện.
Nhưng nàng ý thức được một chuyện.
Thiên Đạo, hóa ra thật sự chọn nàng.
Nhưng mà... được ân huệ lớn thì phải trả càng nhiều thù lao.
Cũng không biết, rốt cuộc Thiên Đạo muốn nàng làm gì.
Vân Chỉ Phong ở cạnh xem vẻ mặt nàng, cũng không hỏi năng lực “Bỏ giả để thật” này đến thế nào. Hiện giờ nhiều người lắm miệng, hắn không tiện hỏi, chỉ nói: “Vậy vừa rồi hai thanh niên Nhân tộc kia dùng pháp khí thay đổi dung nhan à? Bọn họ là ai?”
Tống Nam Thời dừng một chút, một lời khó nói hết: “Là... hai tên dược liệu kia.”
Vì thế Vân Chỉ Phong cũng im lặng.
Hắn không kinh ngạc về việc bọn Quyết Minh Tử sẽ che giấu dung nhan, dẫu sao sau việc ở Hợp Hoan Tông, hai bọn họ chính là tấm bia ngắm.
Nhưng mà...
Vân Chỉ Phong nói với vẻ phức tạp: “Hai tên dược liệu này đã nghèo túng đến muốn tranh cử vương phu à?”
Tống Nam Thời vẫn có lý trí, lý tính nên phân tích: “Bọn họ có hơi ngốc, nhưng tốt xấu gì vẫn là người làm chuyện lớn, không đến mức một lòng một dạ làm tiểu bạch kiểm, như vậy bọn họ cố ý chen đến tổ ong...”
Nàng chắc chắn: “Tổ ong này ắt có đồ hoặc là người mà hai tên dược liệu kia để ý! Nếu không bọn họ cũng không đến mức đoạt vương phu!”
Nàng cho ra kết luận.
Những người khác vừa nghe, sôi nổi cảm thấy có lý.
Trì Thuật An thậm chí nhíu mày suy tư: “Tộc ong bởi vì phương thức sinh sản, chủng tộc vẫn luôn không quá lớn, hơn nữa cực kỳ khép kín. Nhưng lịch sử của họ đúng là lâu đời, nữ vương ong cũng có thực lực tiếp cận Độ Kiếp Kỳ. Có khi tổ ong thật sự ẩn giấu đồ gì đó mà bọn họ muốn tìm.”
Giang Tịch cũng suy đoán: “Cũng có thể không phải tổ ong, có lẽ là bên cạnh nữ vương có người nào đó mà bọn họ muốn tìm. Bọn họ tranh cử vương phu là vì tiếp cận nữ vương.”
Qua hai người thêm thắt, suy đoán này lập tức càng thêm hợp tình hợp lý nói có sách mách có chứng.
Tống Nam Thời không nhịn được giận dữ nói: “Ta biết ngay mà! Quả nhiên hai tên dược liệu lòng muông dạ thú!”
Vân Chỉ Phong: “Bây giờ chúng ta còn đi vào chứ?”
Tống Nam Thời giận: “Đi vào! Đương nhiên đi vào! Vừa muốn cứu người! Cũng muốn xem xem rốt cuộc hai tên chó kia muốn làm âm mưu quỷ kế gì! Các huynh đệ! Lên cho ta!”
Nàng đầu tàu gương mẫu, hô lên rồi lao về phía tổ ong.
Những người khác liếc nhau, đồng thời nhìn về phía Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong đơ mặt: “Nhìn ta làm gì? Lên theo nàng thôi!”
Vì thế cùng lên.
Phía sau bọn họ, một đám thanh niên Yêu tộc xem đến trợn mắt há mồm.
Sau một lúc lâu, có người khiếp sợ nói: “Mị lực của nữ vương đã lớn như vậy ư? Nhân tộc thế mà còn nỗ lực hơn cả tộc ong chúng ta?”
“Không được! Chúng ta không thể để vị trí cho Nhân tộc! Xông lên!”
Kết quả là mỗi người đều đầy nhiệt huyết.
Mà lúc này, trong tổ ong, hai dược liệu cũng đang khiếp sợ vì sự xuất hiện của đám người Tống Nam Thời.
Quỷ Khanh kéo Quyết Minh Tử đến một góc, hạ giọng nói: “Không đúng? Vì sao bọn họ lại xuất hiện ở chỗ này?”
Quyết Minh Tử có chút lý trí, phân tích: “Nơi này cách chỗ nhập cảnh rất gần. Nếu bọn họ muốn tham gia đại hội Tiên Đạo, xuất hiện ở chỗ này là việc bình thường mà?”
Quỷ Khanh lại lắc đầu, nói: “Không! Ta nói là bây giờ ở chỗ này, bọn họ thoạt nhìn cũng như muốn vào. Điều này quá trùng hợp rồi.”
Quyết Minh Tử: “... Có lẽ vì vào chỗ này được phát tiền?”
Quỷ Khanh: “...”
Thật có lý.
Nhưng hắn ta lại dùng sức lắc lắc đầu, nói: “Không đúng! Vừa rồi lúc nàng nhìn chúng ta, có phải đã nhận ra chúng ta rồi không?”
Quyết Minh Tử nhắc nhở: “Chúng ta dùng pháp khí, cho dù là đại năng phi thăng cũng không có khả năng nhìn ra manh mối.”
Quỷ Khanh còn muốn nói gì đó, lúc này ở bên đột nhiên có người đánh lộn. Bọn họ đang muốn nhường chỗ cho người ta thì nghe được tiếng hai người cãi nhau.
“... Chỉ bằng ngươi mà muốn làm vương phu của nữ vương á? Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
“Ngươi có thể tới! Vì sao ta không thể tới!”
Hai người đồng loạt dừng bước, liếc nhìn nhau một cái.
Quỷ Khanh chần chờ: “Bọn họ nói, vương phu?”
Lúc này Quyết Minh Tử mới cảm thấy không đúng, lập tức đi hỏi thăm.
Sau một lát, gã trở lại với vẻ một lời khó nói hết.
Gã hỏi: “Ngươi biết vì sao nơi này lại phát tiền cho mỗi người đi vào không?”
Không chờ đối phương trả lời, gã lại nói: “Bởi vì con mẹ nó nơi này chính là chỗ tuyển vương phu cho nữ vương ong!”
Quỷ Khanh: “...”
Quyết Minh Tử hít sâu một hơi: “Không được! Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã. Nữ vương ong cũng không dễ đối phó. Hiện tại chúng ta phải khiêm tốn, đắc tội nữ vương ong, chúng ta không dễ thoát thân.”
Gã nói rồi muốn chạy, Quỷ Khanh lại đột nhiên kéo gã lại.
Quyết Minh Tử quay đầu đang muốn giận, thì thấy Quỷ Khanh nói: “Không được! Nói như vậy, chúng ta càng không thể đi!”
Quyết Minh Tử không thể tin nổi: “Ngươi muốn ở lại làm vương phu?”
Quỷ Khanh lại lắc đầu: “Ngươi nghĩ xem nơi này là chỗ tuyển vương phu, nhưng đám Tống Nam Thời vẫn vào được. Bọn họ không thể làm vương phu sau đó ăn cơm mềm của nữ vương chứ? Như vậy bọn họ khăng khăng muốn vào, chỉ có một khả năng.”
Quyết Minh Tử không nhịn được hỏi: “Cái gì?” Quỷ Khanh thông minh nói: “Nơi này, nhất định có đồ gì hoặc người nào đó bọn họ muốn tìm hoặc là bọn họ muốn mượn thân phận vương phu, đến tìm cái gì đó bên cạnh nữ vương ong!”
Quyết Minh Tử: “...”
Gã ngẫm nghĩ.
Sau đó vậy mà gã cảm thấy có lý.
Quỷ Khanh đã sục sôi ý chí chiến đấu: “Không được! Chúng ta phải tìm được đồ trước bọn họ!”
Quyết Minh Tử: “... Nhưng ngươi biết bọn họ muốn tìm gì à?”
Quỷ Khanh dừng một chút.
Sau đó hắn ta đúng lý hợp tình nói: “Ta không biết. Nhưng chúng ta chỉ cần làm cho kế hoạch của bọn họ thất bại, làm cho bọn họ không làm được vương phu, vậy bọn họ sẽ không tìm được đồ mình muốn!”
Quyết Minh Tử lập tức ngạc nhiên nhìn về phía hắn ta: “Ngươi thế mà cũng có tí thông minh!”
Dứt lời, gã nói thẳng: “Vậy được. Ngươi ở bên trong cạnh tranh vương phu, ta ở bên ngoài tiếp ứng cho ngươi.”
Nói xong gã muốn đi.
Quỷ Khanh sao có thể để gã đi.
Hắn ta lập tức túm người lại, nói: “Không được! Ngươi đừng hòng lừa ta. Vương phu này, chúng ta phải cùng nhau làm!”
Quyết Minh Tử bị túm lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đâm vào trong đám người hỗn chiến, giận dữ: “Quỷ Khanh! Ngươi hại ta!”
Gã nhấc chân đá người ra ngoài.
Vì thế, đám người hỗn chiến lập tức nhìn sang.
Hai bên đối diện.
Người Yêu tộc lập tức nói: “Các huynh đệ xông lên, ném hai tên Nhân tộc này ra ngoài trước!”
Hai tên dược liệu kinh hãi.
Bọn họ liếc nhau, quay đầu chạy luôn.
...
Đám Tống Nam Thời cầm phí báo danh, cẩn thận đi vào tổ ong.
Mà lúc này, mọi người ở tổ ong đã vội không chờ nổi đánh nhau bởi vì tranh phòng, toàn bộ tổ ong đều là hỗn chiến.
Nhưng bởi vì nữ vương ong hạ lệnh không thể giết người, cho nên bọn họ đánh vẫn rất kìm chế.
Ví dụ như đám Tống Nam Thời vừa vào cửa, ở đối diện là một cây xương dài chọc về phía bọn họ.
Mấy người lập tức né tránh, Vân Chỉ Phong thuận thế đạp người ra ngoài.
Trì Thuật An lập tức nói: “Đây là xương ong của tộc ong, các ngươi phải cẩn thận. Phía trên thứ này có độc làm tê mỏi, sau khi bị đâm trúng chỉ có thể bị ném văng ra.”
Mấy người lập tức lòng còn sợ hãi.
Nhưng người ở tổ ong quá nhiều.
Hơn nữa đám tộc ong này không biết lấy cảm giác vinh dự tập thể ở đâu ra, vừa thấy đám Tống Nam Thời là Nhân tộc, cho dù là đám người hỗn chiến cũng sẽ lập tức dừng lại, hô một tiếng “Không thể để Nhân tộc chiếm vị trí vương phu”, tất cả mọi người lập tức xông tới muốn giải quyết bọn họ.
Nhưng đám Tống Nam Thời còn không thể làm người khác bị thương, đánh đến bó tay bó chân, một đường vừa đánh vừa lui, trực tiếp từ tầng một bị ép đến tầng năm.
Tống Nam Thời không nhịn được nổi giận, hỏi Trì Thuật An: “Yêu tộc các ngươi đều có chủ nghĩa chủng tộc thế à? Cứ nhằm vào Nhân tộc chúng ta?”
Trì Thuật An: “... Ngươi đừng có mà quơ đũa cả nắm.”
Hiện tại Tống Nam Thời đã được biết trình độ cuồng nhiệt của việc tuyển vương phu trong tộc ong rồi. Nàng cảm thấy cũng quá khó khăn.
Bọn họ cứ vậy vừa đánh vừa bị ép lùi về phía sau, một thoáng nào đó, lùi mãi, đột nhiên đụng vào người ta.
Tống Nam Thời không khỏi quay đầu lại xem, đối phương cũng quay đầu lại xem.
... Sau đó nàng vừa hay thấy tên dược liệu đã đổi mặt kia.
Trong chốc lát, nàng sửng sốt, đối phương không khỏi cũng sửng sốt.
Bọn họ liếc nhau.
Hiện giờ, trước mặt Tống Nam Thời đều là tộc ong muốn ném văng bọn họ ra, bọn Quyết Minh Tử ở phía sau cũng vậy.
Hai tốp người chạm trán ở hành lang tầng thứ năm, trước sau tất cả đều là người.
Bọn họ bị vây.
Mấy người vội vàng suy nghĩ, trong chớp nhoáng, bọn họ sôi nổi làm ra quyết định.
Tống Nam Thời nghĩ dù sao bọn họ cũng không biết mình đã thấy rõ thân phận của bọn họ, không bằng giả vờ không biết để lợi dụng bọn họ.
Vừa lúc, đám Quyết Minh Tử cũng nghĩ vậy.
Vì thế nhìn nhau một lát, ánh mắt hai đám người đồng thời thân thiện hòa ái.
Tống Nam Thời cười giả dối: “Vị huynh đài này, đều là Nhân tộc. Hiện giờ tình thế nguy cấp, không bằng chúng ta... hợp tác?”
Quyết Minh Tử cũng giả dối: “Thật khéo quá, ta cũng nghĩ vậy.”
Vì thế hai đám người bắt đầu lòng mang ma quỷ hợp tác.
Hai đám người cộng lại, thực lực vẫn chân thật đáng tin. Bọn họ chung sức hợp tác, rất nhanh đã tránh thoát đám người hỗn loạn, một đường chạy trốn tới sáu tầng.
Tầng sáu ít người hơn nhiều.
Tống Nam Thời và Quyết Minh Tử liếc nhau một cái, đồng thời cười, sau đó mở miệng.
Tống Nam Thời: “Bây giờ tình huống này, lại bị bọn họ tiếp tục nhằm vào bất lợi với chúng ta. Không bằng chúng ta tìm phòng trốn tạm?”
Quyết Minh Tử: “Khéo quá khéo quá. Ta cũng nghĩ vậy!”
Hai người nhìn nhau cười, xung quanh đều là bầu không khí giả dối hoà thuận vui vẻ, những người khác xem đến đau cả mắt.
Tống Nam Thời xem xét một vòng, ánh mắt khóa vào một phòng chỉ có một chỗ ngoặt hành lang ra vào, thoạt nhìn rất khó chạy thoát thân, nói: “Huynh đài, ngươi xem phòng này...”
Quyết Minh Tử vừa hay cũng nhìn trúng phòng này, lập tức cười tủm tỉm nói: “Được được! Anh hùng cùng chung quan điểm! Cái này vừa hay!”
Tống Nam Thời cùng Quyết Minh Tử đi lên trước mở cửa.
Lúc mở cửa, Tống Nam Thời liếc Vân Chỉ Phong một cái. Quyết Minh Tử cũng liếc Quỷ Khanh một cái, còn cố ý chớp chớp mắt với hắn ta.
Vân Chỉ Phong liếc mắt một cái đã hiểu ý của Tống Nam Thời.
Quỷ Khanh lại ngây ra.
Sau một lát, hắn ta cẩn thận dò xét... cũng chớp chớp mắt với gã.
Quyết Minh Tử đang chờ đồng đội đáp lại: “...”
Gã thiếu chút nữa nôn ra cơm đêm qua ăn.
Nhưng bây giờ cũng không phải gã có thể nhắc nhở, tên đã trên dây, gã không tin dưới tình huống đám Tống Nam Thời không biết thân phận của gã và Quỷ Khanh mà lại có chuẩn bị!
Vì thế, cửa mở.
Hai người cùng nhau đi vào.
Nhưng vừa bước vào phòng, ngay sau đó, hai người đồng thời ra tay với đối phương!
Vân Chỉ Phong cực kỳ ra sức, đâm ra một kiếm vào lúc Tống Nam Thời ra tay.
Các đồng đội cũng cực kỳ ra sức, lập tức nhằm về phía Quỷ Khanh.
Mà lúc này, Quyết Minh Tử một cây chẳng chống vững nhà, đang chờ Quỷ Khanh chi viện.
Gã kêu to: “Hỗ trợ!”
Nhưng không có trả lời.
Hắn ta không nhịn được nhìn sang.
Thì nhìn thấy đồng đội của mình không chút do dự, quay đầu chạy thẳng.
Quyết Minh Tử: “...”
Đờ mờ nhà ngươi! Ngươi nghe thấy không hả! Đờ mờ ngươi!