Lan Trạch Phong, trong động phủ của Tống Nam Thời.
Một đôi tay mảnh khảnh xách túi linh thạch nặng trịch, chậm rãi đặt ở trên bàn.
Ba đôi mắt không tự chủ được mà nhìn theo túi linh thạch kia.
"Cộp".
Âm thanh vừa nặng vừa vang.
Nhưng tiếng vang này rơi vào trong ba đôi tai ở đó, lại giống như âm thanh tuyệt mỹ nhất.
Tống Nam Thời thu hồi tay, đoan chính ngồi ở trung tâm bàn đá, rất có phong thái mà bày ra bộ dáng chủ tọa, nhìn hai bên trái phải, mở miệng nói: "Lừa huynh, Quy huynh.
"
Không có ai đáp lại lời nàng.
Con lừa đứng ở bên trái Tống Nam Thời, Quy Quy ghé vào tay bên phải của nàng, chúng nó trơ mắt mà nhìn một túi linh thạch nặng trịch được đặt trên bàn đang xếp thành một ngọn núi nhỏ, trong lúc nhất thời đôi mắt đều nhìn chăm chú.
Tống Nam Thời hơi mỉm cười, lại lấy ra hai cái nhẫn trữ vật (nhẫn không gian), đặt ở ở trên đỉnh ngọn núi linh thạch kia.
Sau đó nàng mở miệng: "Trong hai cái nhẫn trữ vật này đang có 4600 linh thạch, trên bàn này đang có 400 linh thạch, tổng cộng 5000 linh thạch, là chủ nhân của hung thú ở Ngự Thú Phong kia bồi thường cho chúng ta.
"
Một lừa một rùa lúc này động tác mới hướng về phía Tống Nam Thời, ánh mắt nóng rực, một lòng muốn bỏ trốn Quy Quy nhìn đến vô cùng nóng bỏng.
Tống Nam Thời thấy vậy thì vô cùng hài lòng.
Hiệu quả nàng muốn chính là như vậy!
5000 linh thạch kia thừa sức có thể bỏ vào trong hai cái nhẫn trữ vật, thế nhưng nàng vì sao lại một hai phải bỏ ra 400 linh thạch xếp đầy mặt bàn? Nàng chính là muốn tạo hiệu ứng chấn động nhân tâm a!
Mà hiện tại, một lừa một rùa hiển nhiên chính là đang vô cùng chấn động.
Tống Nam Thời không dấu vết mà liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, nụ cười trên môi càm thêm đậm.
Nàng hiểu rõ tình huống hiện tại của bản thân mình.
Nếu nàng là một ông chủ vừa mới bắt đầu khởi nghiệp, một lừa một rùa kia khẳng định chính là hai công nhân của nàng.
Công nhân thứ nhất Quy Quy, vừa mới tốt nghiệp đại học thì bị nàng lừa kí giấy tam phương hiệp nghị, thân tại Tào doanh tâm tại Hán, nếu có cơ hội liền lập tức sẽ bỏ máng này sang máng khác.
Công nhân thứ hai Lừa huynh, chức vụ trưởng lão bánh xe, năng lực không đủ vào không được xí nghiệp lớn, trong lúc thấy thấy công ty của nàng mới được rót vốn, một lòng đều nghĩ chỉ nhận công mà không muốn xuất lực đi theo hưởng lợi.
Công ty vừa mới mở này liền đã thấy trước được tương lai sẽ thất bại.
Nhưng Tống Nam Thời làm sao có thể nhìn nó cứ vậy mà phá sản được? Nàng đương nhiên không thể! Thật vất vả mới mở hàng bày bán, nàng cần thiết muốn đem bánh xe vào guồng quay! ! Không phải, nàng cần thiết phải xây dựng lòng tin, thu phục lòng người!
Vì thế nàng lập tức bày ra bộ dáng ông chủ cùng nhân viên thành thật với nhau, công tư phân minh, ăn chia sòng phẳng, thành khẩn nói: "Không thể nghi ngờ, 5000 linh thạch này, là nỗ lực của tất cả chúng ta, ta chắc chắn không thể tự mình độc chiếm!"
Lời này vừa ra, một rùa một ngựa tức khắc kinh ngạc.
Không thể độc chiếm, ý nàng nói nghĩa là! !
Tống Nam Thời nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của một lừa một rùa, gật đầu, nói: "Không sai, công ty chúng ta! ! chủ tớ chúng ta quan niệm góp sức bao nhiêu nhận phần bấy nhiêu, chúng ta chính là có tham gia thì mới có báo đáp!"
"Cho nên," nàng đem linh thạch ở trước người mình đẩy đẩy, trong miệng thốt ra ba chữ: "Chia hoa hồng!"
Quy Quy:!
Lừa huynh:!!
Đừng nói người mới ra xã hội Quy Quy chưa thấy qua chuyện này bao giờ, trưởng lão bánh xe Lừa huynh cũng chưa từng gặp phải chuyện như vậy!
Ánh mắt nhìn Tống Nam Thời trong chốc lát liền không giống nhau.
Tống Nam Thời cười càng tươi hơn, đầu tiên về phía Quy Quy.
"Quy Quy.
" Nàng chân thành nói: "Ngươi là người đầu tiên ở cùng ta, hai chủ tớ chúng ta vẫn luôn nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau vượt qua giai đoạn đầy khó khăn vất vả.
"
Quy Quy nhớ tới giây phút bản thân lăn cỏ tìm linh thạch, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh trong phút chốc đã rưng rưng.
Tống Nam Thời: "Đương nhiên, ta biết thời gian ngươi ở đây khẳng định đã phải chịu nhiều ủy khuất, khó tránh khỏi sẽ có những cảm xúc oán trách.
"
Quy Quy nhớ tới những lần bản thân cố tình chậm việc nằm chơi, không khỏi chột dạ.
Tống Nam Thời vung tay lên: "Nhưng cũng không có quan hệ gì! Ta tin tưởng những ngày sau này ngươi sẽ không ngừng cố gắng! Chúng ta cùng nhau thăng chức tăng lương! Đi tới đỉnh cao nhân sinh của cuộc đời!"
Quy Quy bị nàng nói đến nhiệt huyết sôi trào, trong lúc nhất thời cũng đã quên chính mình muốn chạy trốn, tức khắc liên tục gật đầu.
Tống Nam Thời thực vừa lòng, nhưng ngữ khí lại hết sức tiếc nuối nói: "Đáng tiếc, lần này ngươi không có đi Linh Thú Các.
"
Quy Quy: "! ! "
Đúng vậy, nó không có đi.
Tống Nam Thời: "Nhưng cũng không cần nhụt chí, ngươi không có công lao cũng có khổ lao, cho nên ta quyết định! ! "
Nàng đem tay cho vào nhẫn trữ vật của mình, bới bới, lại tìm tìm.
Đôi mắt đậu xanh của Quy Quy chờ mong mà nhìn nàng.
! ! Sau đó liền nhìn thấy nàng cầm ra hai miếng điểm tâm thú lương, đặt ở trước mặt nó.
Quy Quy: "! ! "
Tống Nam Thời tươi cười hiền lành: "Đây là điểm tâm đặc biệt của Ngự Thú Phong, thưởng cho ngươi.
"
Một bên lừa huynh không chút lưu tình mà truyền tới một tiếng cười nhạo.
Tống Nam Thời làm bộ không nhìn thấy ánh mắt u oán của Quy Quy, lại nhìn về phía lừa huynh.
Lừa huynh lập tức giương cao cái cổ.
Đến lượt nó rồi!
Tống Nam Thời ôn hòa mà cười cười, nói: "Lừa huynh, chúng ta cùng chung hoạn nạn, linh thạch này, tự nhiên là ngươi sẽ có một phần.
"
Lừa huynh nghe vậy trước mắt liền đỏ.
Sau đó Tống Nam Thời liền bắt đầu phân linh thạch.
Chỉ thấy nàng đầu tiên cầm lấy hai cái nhẫn trữ linh thạch ở trên ngọn núi nhỏ cất đi.
Lừa huynh đơ người một chút, ngay sau đó an ủi chính mình, đây cũng là bình thường, nàng dù sao cũng là chủ nhân, hơn nữa lúc ấy xác thật là nàng xuất lực nhiều hơn, bên ngoài này vẫn còn dư lại nhiều.
Sau đó nàng lại đem dư lại 400 linh thạch chia ra một nửa.
Lừa huynh sững người.
Không có việc gì, không phải vẫn còn một nửa hay sao.
Ngay sau đó nó liền thấy Tống Nam Thời đem một nửa kia tiếp tục chia nửa.
Lừa huynh: "! ! "
Một nửa lại một nửa, một nửa lại một nửa.
Cuối cùng, Tống Nam Thời gương mặt tươi cười hai cái linh thạch nhỏ đưa đến trước mặt lừa huynh, chân thành nói: "Lừa huynh, đây là phần của ngươi.
"
Lừa huynh: "! ! "
Giờ này khắc này, cho dù chưa từng trải qua kịch bản thông báo tuyển dụng ở thế giới hiện đại, lừa huynh cũng bừng tỉnh cảm nhận được cảm giác lương tháng tuyển dụng để 8000 vào làm chỉ nhận được lương có một nửa là như thế nào.
Nhưng mà Tống Nam Thời hiển nhiên càng hiểu về mánh khóe.
Nhìn vào ánh mắt phức tạp của lừa huynh, nàng đem hai khối linh thạch vừa đưa cho lừa huynh nhìn kia, thu lại vào túi.
Lừa huynh:!
Đối diện với ánh mắt không thể tin tưởng được của lừa huynh, Tống Nam Thời hỏi: "Ngươi có nhẫn trữ vật để đựng mấy thứ này sao?"
Lừa huynh sửng sốt.
Nó không có.
Tống Nam Thời liền thấm thía nói: "Cho nên, ta trước liền giữ giúp ngươi, ngươi yên tâm, tiền này vẫn là tiền của ngươi, về sau ngươi hằng ngày tiêu dùng cái gì ta đều khấu trừ vào đó, dư lại bao nhiêu tiền, ta tích cóp lại giúp ngươi cưới một tiểu nương tử lừa xinh đẹp.
"
Lừa huynh: "! ! "
Tựa hồ cũng không có gì là không đúng.
Nhưng lại tổng thể lại có cảm giác có chút không đúng.
.