Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 57

Lúc cánh cửa kia xuất hiện, trong lòng Giang Tịch vẫn chấn động.

Bởi vì tuy rằng hai bên chưa từng nói rõ, nhưng gần như tất cả mọi người biết, ảo cảnh này là thử thách của vị đại năng nào đó chọn lựa người thừa kế.

Bày ra một ảo cảnh gần như không có lực sát thương như vậy, ngoài việc để lại truyền thừa, Giang Tịch không nghĩ ra khả năng thứ hai.

Nghe đồn, trong bí cảnh Bạch Ngô từng có truyền thừa của một vị đại năng ngàn năm trước để lại, chậm rãi đợi người có duyên đến lấy.

Vì thế trăm ngàn năm qua, vô số tu sĩ chạy theo bí cảnh này như vịt, chỉ vì câu “Người có duyên” kia.

Trước khi Giang Tịch tới nơi này cũng không biết rốt cuộc tên họ vị đại năng kia là gì, nhưng chỉ nhìn qua trăm ngàn năm, mỗi lần bí cảnh Bạch Ngô mở ra đều sẽ là thịnh cảnh người người điên cuồng, Giang Tịch cũng có thể đoán ra năm đó vị đại năng kia uy danh hiển hách cỡ nào.

Cho nên sau khi bọn họ vào ảo cảnh này, phản ứng đầu tiên của Giang Tịch là bọn họ gặp phải thử thách truyền thừa của vị đại năng làm người ta chạy theo như vịt kia.

Hơn nữa tất cả những thứ trong ảo cảnh đều trói buộc với tam sư muội.

Vì thế dường như việc đã rất rõ ràng.

Vị đại năng kia chọn lựa Tống Nam Thời làm “Người có duyên”, hơn nữa ban thử thách.

Khi nghĩ ra điều này, trong lòng Giang Tịch không phải không có hâm mộ, nhưng hắn rất nhanh tiếp nhận.

Nhiều ngày qua ở chung, không có ai có thể hiểu rõ hơn hắn, trước kia hiểu biết của mình nông cạn đến nhường nào với sư muội này.

Lấy năng lực và tâm tính của sư muội, nàng đáng giá.

Nhưng mà...

Cho dù hắn cảm thấy hiện giờ hắn đã rất hiểu sư muội của mình, trước nay hắn chưa từng nghĩ, Tống Nam Thời nói bỏ là bỏ truyền thừa gần trong gang tấc, duỗi tay là có thể lấy được.

Luyện mình thành thánh nhân vô dục vô cầu, rất khó tiếp nhận ư? Với phần lớn người ở Tu Chân Giới thì rất khó.

Nhưng Giang Tịch tin tưởng, dưới sự dụ dỗ của mạnh lên và truyền thừa, đừng nói luyện thành thánh nhân vô dục vô cầu, cho dù mài sạch nhân tính của mình, đều có người bằng lòng thử một lần.

Cho dù là bản thân hắn, hắn để tay lên ngực tự hỏi, cũng không thể từ bỏ thoải mái đến vậy được.

Lui vạn bước mà nói, cho dù đây không phải truyền thừa của vị đại năng kia, nhưng ngàn năm trước, có thể có tư cách để lại truyền thừa ở loại bí cảnh này thì đều không thể khinh thường.

Phần lớn đều bằng lòng từ bỏ đi một vài thứ để mạnh lên.

Giang Tịch cũng vậy.

Hoặc là bởi vì những gì trải qua trong quá khứ, khát vọng với lực lượng của hắn mãnh liệt hơn rất nhiều người.

Nhưng Tống Nam Thời cứ vậy mà bỏ cuộc.

Vì thế khi cánh cửa kia xuất hiện, Giang Tịch vẫn chưa hoàn hồn.

Vẫn là Liễu lão nhân ở sau lưng nhàn nhạt nói: “Còn ngây ra gì nữa tên ngốc này, sư muội ngươi sắp chạy luôn với thằng nhóc thối họ Vân kia rồi.”

Lúc này Giang Tịch mới hoàn hồn, gần như hoảng hốt đuổi theo bọn họ.

Hắn theo bản năng hỏi: “Sư muội, truyền thừa này, muội bỏ à?”

Tống Nam Thời không quay đầu lại, phất tay: “Không nhận nổi.”

Dứt lời, hai người không chút do dự bước ra khỏi cánh cửa.

Giang Tịch nhìn bóng dáng nàng, trong giây lát tâm thần chấn động.

Có trong nháy mắt, bóng dáng được gọi là nhỏ xinh của Tống Nam Thời trở nên cao lớn trong mắt Giang Tịch.

Hắn không kiềm được nói với Liễu lão nhân: “Tam sư muội là một người không màng danh lợi chân chính.”

Nàng luôn miệng nói mình yêu tiền, nhưng nếu thật sự để ý danh lợi, sao nàng bỏ truyền thừa dễ như trở bàn tay đây?

Nói xong, hắn lập tức bước theo.

Vì thế hắn không nhìn thấy nét mặt một lời khó nói hết của Liễu lão nhân.

Liễu lão nhân im lặng một lúc thật lâu, phát ra âm thanh không thể tin tưởng: “Đầu óc Giang Tịch có vấn đề à? Sư muội hắn? Không màng danh lợi á?”

Ông ấy nhìn ngang nhìn dọc không thể nhìn ra con nhóc kia có tí liên quan nào đến bốn chữ “Không màng danh lợi”.

Nhưng Giang Tịch không nghe thấy, hắn gần như ôm một tâm trạng nghiêm túc, đuổi kịp bước chân Tống Nam Thời.

... Sau đó hắn choáng váng.

Hắn cho rằng, khi hắn bước ra khỏi cánh cửa này, nhìn thấy sẽ là ngọn núi trước khi bọn họ bước vào ảo cảnh. Tam sư muội của hắn sẽ mang theo nụ cười thản nhiên không màng danh lợi ở trên vách núi chờ hắn.

Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ mình nên như an ủi sư muội không màng danh lợi của mình thế nào.

Nhưng giây phút mở mắt ra, hắn sững ra tại chỗ.

Không có vách núi, không có gió mát, không có cảnh tượng ở ngoài ảo cảnh.

Thậm chí cũng không có sư muội không màng danh lợi.

Chỗ hắn thấy là một nơi rộng lớn giống Tàng Thư Các, mênh mông vô bờ, diện tích rộng lớn vô ngần.

Tam sư muội “Không màng danh lợi” của hắn đang thản nhiên đứng trước vô số kệ sách, nét mặt như sớm đã đoán trước.

Nàng nói: “Quả nhiên như thế.”

Vân Chỉ Phong cũng nói: “Hẳn là như thế.”

Liễu lão nhân khoan thai tới muộn nhìn thoáng qua, gật đầu: “Vậy mà lại như thế.”

Ba người đều có vẻ mặt đã sớm biết.

Giang Tịch: “???”

Hắn như chỉ chớp mắt đã bỏ lỡ mười mấy tập.

Đây là.

Sao lại thế này?

Giang Tịch duy trì vẻ mặt hoàn toàn ngây ra sững sờ đứng đó.

Lúc này, Tống Nam Thời còn quay đầu nhìn hắn, nói: “Sư huynh, huynh hẳn cũng đoán được mà.”

Giang Tịch: “...”

“Đúng vậy, huynh đoán được.” Hắn bình tĩnh nói.

Liễu lão nhân ở cạnh không lưu tình cười nhạo.

Tống Nam Thời giả vờ không nghe thấy, lôi kéo Vân Chỉ Phong nhìn trái xem phải, để bàn tay vàng giải thích cho Long Ngạo Thiên.

Nàng thật đúng là sư muội tốt săn sóc.

Giang Tịch không quan tâm khác, vội vàng nhân cơ hội xin Liễu lão nhân giải thích.

Liễu lão nhân cười ha ha, mãi cho đến ông ấy cười nhạo đủ rồi, lúc này mới nói: “Bây giờ ngươi đã biết vì sao ta gọi ngươi là đứa ngốc chưa.”

Giang Tịch đầy vạch đen: “Liễu lão!”

Liễu lão nhân thờ ơ: “Bởi vì trong nhóm chúng ta chỉ có mình ngươi không sử dụng đầu óc!”

Giang Tịch: “...”

Liễu lão nhân chậc một tiếng, lúc này mới giải thích nói: “Nếu sư muội ngươi không qua thử thách, tất nhiên có thể đi ra ngoài, nhưng hiện tại nàng đã qua thử thách.”

Giang Tịch nhíu mày: “Nhưng mà vừa rồi không phải sư muội nói muội ấy không làm được...”

Còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên dừng lại.

Liễu lão nhân nhìn hắn, cười khanh khách nói: “Đúng vậy, nàng nói nàng không làm được.”

“Cho nên nàng thông qua.”

Xem Giang Tịch còn chưa hiểu gì, ông ấy tiếp tục nói: “Một vị đại năng tìm người truyền thừa, cần người truyền thừa kia vô dục vô cầu, chỉ có hai khả năng.”

“Một, vị kia đại năng là thánh nhân chân chính hoặc thuần túy là kẻ điên, nhưng kẻ điên có thể điên thành như vậy, không có gì khác biệt với thánh nhân.”

“Thứ hai, ngay từ đầu ông ấy không định thật sự tìm người thừa kế vô dục vô cầu.”

Liễu lão nhân cười lạnh một tiếng, nói: “Nhưng hai khả năng này gần như hoàn toàn trái ngược nhau.”

Giang Tịch chậm rãi nhíu mày.

Liễu lão nhân tiếp tục nói: “Nếu ông ta là thánh nhân chân chính thì nên biết rõ trên đời này phần lớn đều là tục nhân. Có nhân tính sẽ có dục vọng, không có ai có thể ngoại lệ. Nếu thực sự có một người ở bí cảnh này luyện bản thân thành dáng vẻ vô dục vô cầu, vậy cũng không phải vô dục vô cầu, mà là dục vọng với lực lượng của người đó áp đảo tất cả.”

“Có thể lưu lại đều là con rối của lực lượng, khát vọng với lực lượng đè bẹp dục vọng của con người.”

“Người chết rồi mới rời được khỏi thất tình lục dục.”

“Chủ nhân của truyền thừa này, muốn tìm một người sống sờ sờ mà không phải một con rối.”

Ông ấy cảm thán nói: “Sư muội ngươi nói mình là tục nhân, nàng cũng lựa chọn thứ mà một tục nhân sẽ chọn, vì thế nàng thông qua.”

Giang Tịch nghe vậy, sửng sốt một lúc lâu: “Chỉ đơn giản như vậy?”

Đối mặt với nghi hoặc của hắn, Liễu lão nhân cười tủm tỉm hỏi ngược lại: “Thật sự đơn giản à?”

Giang Tịch không nói.

Đơn giản ư?

Nếu đổi thành hắn, hắn sẽ như vậy nhẹ nhàng làm ra lựa chọn của một tục nhân ư?

Liễu lão nhân nhìn sắc mặt chần chờ của hắn, cười nói: “Ngươi xem ngươi cũng không thể. Dưới sự dụ dỗ của lực lượng, tục nhân cũng không dễ làm như vậy.”

Giang Tịch gãi gãi đầu.

Hắn lại hỏi: “Khi sư muội đi vào tỏ vẻ đã sớm đoán trước, muội ấy đoán được dụng ý của chủ nhân ảo cảnh à? Nhưng nếu muội ấy đoán sai...”

Liễu lão nhân ngắt lời hắn: “Đoán đúng hay sai cũng không cản trở việc nàng đi ra ngoài. Dù sao nàng cũng là tục nhân, đoán đúng thì được lời một cái truyền thừa, đoán sai thì tiếp tục làm tục nhân. Như lời nàng tự nói, đời này nàng cũng không có khả năng vô dục vô cầu.”

Giang Tịch cười khổ nói: “Đúng rồi! Trên đời này nhiều người thông minh như vậy, cho dù thực sự có người đoán được, lại có mấy người quyết đoán mạo hiểm đây.”

Hắn hít sâu một hơi, nhìn về phía Tàng Thư Các trước mắt, hỏi: “Cho nên, đây là thử thách thứ hai của sư muội à?”

Ai biết Liễu lão nhân lại nhíu mày nói: “Không giống.”

Giang Tịch còn chưa hiểu “không giống” là thế nào, Tống Nam Thời đã đi tới.

Nàng đã đi qua nói: “Rắc rối.”

Giang Tịch sửng sốt: “Làm sao vậy?”

Tống Nam Thời vươn tay, trong tay là cục đá phát sáng dẫn bọn họ vào ảo cảnh kia.

Nàng nói: “Tảng đá này không có cảm ứng với Tàng Thư Các.”

Giang Tịch hiểu ra: “Ý muội là...”

Tống Nam Thời nói tiếp: “Nói cách khác, hiện tại chỗ này của chúng ta và ảo cảnh vừa rồi kia, không cùng một chủ nhân.”

Đúng lúc này, Vân Chỉ Phong cũng đã đi tới.

Trong tay hắn cầm một bức họa.

Hắn vừa mở miệng cũng nói: “Đúng là rắc rối.”

Nói xong, hắn mở bức họa ra.

Mọi người đều nhìn sang.

Đó là một hình người.

Trên bức họa là một nam nhân khuôn mặt kiên nghị cường tráng lưng đeo trọng kiếm.

Bên cạnh bức họa nam nhân kia còn có một hàng chữ to sấm rền gió cuốn.

Vào động phủ của ta, được truyền thừa của ta.

Nhìn thấy hàng chữ này, ba người đều choáng váng.

Truyền thừa? Lại là truyền thừa?

Tống Nam Thời càng sững ra.

Bởi vì nàng ý thức được một điều.

Giang Tịch vẫn luôn cảm thấy ảo cảnh vừa rồi là truyền thừa của vị đại năng trong truyền thuyết ở bí cảnh Bạch Ngô kia, nhưng từ sau khi biết ảo cảnh kia trói buộc mình, Tống Nam Thời lại cảm thấy không phải.

Nàng cảm thấy nàng có trâu bò thế nào, cũng không có khả năng nhẹ nhàng cầm đi truyền thừa của Long Ngạo Thiên!

Nàng cầm, Long Ngạo Thiên lấy cái gì!

Sau khi rời khỏi ảo cảnh kia, tiến vào nơi giống Tàng Thư Các này, Tống Nam Thời lập tức hiểu ra.

Cục đá đưa nàng vào ảo cảnh mất đi liên hệ với ảo ảnh khi ở Tàng Thư Các này.

Nói cách khác, Tàng Thư Các là Tàng Thư Các, ảo cảnh là ảo cảnh, hai bên không cùng một chủ nhân.

Lại nói cách khác, thứ bên ngoài là truyền thừa lựa chọn Tống Nam Thời, mà Tàng Thư Các này có khả năng mới là truyền thừa của Long Ngạo Thiên trong nguyên tác.

Tống Nam Thời: “...”

Đây là kiểu búp bê Babushka(*) gì thế?

(*) Búp bê Babushka Búp bê Matryoska hay Búp bê Nga là một loại búp bê đặc trưng của Nga. Thật ra đó là một bộ gồm những búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ.

Tống Nam Thời giải thích qua, những người khác cũng hiểu ra.

Vì thế mọi người đều im lặng.

Tống Nam Thời nhìn về phía Giang Tịch, thật ra là nhìn về phía bàn tay vàng.

Nàng hỏi: “Tình hình hiện tại, đại sư huynh có ý tưởng gì không?”

Giang Tịch theo bản năng nhìn về phía bàn tay vàng.

Mà bàn tay vàng cũng quả nhiên không hổ với ba chữ “bàn tay vàng”.

Ông ấy nói: “Lão hủ sống lâu như vậy, chưa từng nghe nói hai người lồng truyền thừa vào nhau. Trâu bò!”

Giang Tịch: “...”

Hắn gian nan lặp lại: “Trâu bò.”

Tống Nam Thời: “...”

May mà, lão nhân kia rất nhanh lại bổ sung: “Nhưng loại tình huống này gần như không có khả năng xảy ra. Cho dù quan hệ hai người có tốt cũng không có khả năng. Cho nên ta cảm thấy có thể suy đoán như này.”

Ông ấy nói: “Trong hai truyền thừa này, có một chủ nhân truyền thừa dưới tình huống một chủ nhân truyền thừa khác không biết, giấu truyền thừa của mình vào truyền thừa của người kia.”

Ông ấy không khỏi cảm thán: “Thật là đáng khinh đến cực điểm.”

Tống Nam Thời: “...”

Được lắm! Nàng đã biết người đáng khinh giấu truyền thừa của mình vào truyền thừa của người khác là ai.

Truyền thừa của Long Ngạo Thiên sao có thể đáng khinh. Vậy đáng khinh, quả nhiên là truyền thừa lựa chọn nàng rồi!

Mọe!

Lúc này, lão nhân còn đang lẩm bẩm: “Nhưng giấu truyền thừa của mình vào truyền thừa của người khác là có dụng ý gì nhỉ?”

Tiếp theo ông ấy cười nói: “Không phải là không có tiền đấy chứ ha ha ha ha ha! Tuy rằng làm một chỗ truyền thừa đúng là rất tốn linh thạch, nhưng không phải mỗi người đều là Tống Nam Thời ha ha ha ha...”

Tống Nam Thời: “...” Nàng cảm thấy lão nhân đã nói ra chân tướng.

Giờ phút này, nàng đột nhiên hiểu tại sao truyền thừa kia chọn mình.

Quả nhiên là vì quỷ nghèo thưởng thức lẫn nhau à?

Nàng cố nén dục vọng phỉ nhổ, thật vất vả chờ đến khi Giang Tịch lắp bắp lặp lại một lần lời Liễu lão nhân nói, lúc này mới vội vàng hỏi: “Hiện tại tốt xấu gì muội cũng đã qua thử thách, truyền thừa của muội đâu? Không thể bởi vì đối phương không có tiền, cho nên muội phải chờ có người qua thử thách Tàng Thư Các hiện tại, mới có thể thuận tiện lấy truyền thừa của mình trên địa bàn người khác chứ?”

Liễu lão nhân nghe vậy, thật sự trầm ngâm.

Sau đó ông ấy ngạc nhiên nói: “Không phải không có khả năng này!”

Tống Nam Thời: “...”

Đệch.

Quả nhiên, quỷ nghèo lấy được truyền thừa không rời nổi chữ “nghèo” à?

Tống Nam Thời dứt khoát nằm luôn tại chỗ, lòng như tro tàn nói: “Người nào nhanh qua thử thách truyền thừa này đi, ta đi lấy truyền thừa quỷ nghèo của ta.”

Mọi người: “...”

Giờ này phút này, ngay cả trong lòng Liễu lão nhân đều dâng lên vẻ không đành lòng.

Tàn nhẫn ha ha ha ha ha ha!

Vân Chỉ Phong không đành lòng, không khỏi an ủi: “Ngươi đừng quá nhụt chí! Có khi truyền thừa trước mắt này mới là cái giấu trong truyền thừa của người khác. Truyền thừa của ngươi là bản thể đấy.”

Tống Nam Thời mở một đôi mắt cá chết nhìn hắn.

Nàng hỏi: “Ngươi cảm thấy ta giống à?”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn không nói ra lời.

Liễu lão nhân: “Ha ha ha ha ha ha!”

Khuôn mặt Tống Nam Thời càng ngày càng sa sầm.

Giang Tịch thấy thế hoảng hốt, vội vàng nói: “Hiện tại chúng ta nhanh qua thử thách này mới là đứng đắn. Đừng có tức giận, đừng có tức giận!”

Tống Nam Thời hít sâu một hơi, lập tức đầu tàu gương mẫu, xuyên qua một loạt kệ sách, đi đến cánh cửa duy nhất kia.

Đương nhiên, cửa không mở.

Tống Nam Thời nhìn trái xem phải, dứt khoát túm Giang Tịch nói: “Huynh, tìm cách mở cửa đi!”

Giang Tịch sững sờ bị đẩy về phía trước.

Tống Nam Thời dựa vào kệ sách bi ai cho bản thân mình.

Vân Chỉ Phong nhìn nàng một cái, lập tức đi tới trước mặt nàng.

Hắn nói sang chuyện khác: “Cục đá trong tay ngươi cắt đứt liên hệ với ảo cảnh, nhưng chúng ta không đi ra ngoài, ảo cảnh hẳn còn ở đó.”

Tống Nam Thời cũng nhớ đến gì đó.

Hơn nữa nàng còn nhớ ra trước khi nàng bước ra khỏi cánh cửa kia, trong đầu nghĩ là may lúc nàng ở bên trong không nghĩ lung tung rối loạn mấy loại phim kinh dị.

Ví dụ như Silent Hill gì đó.

Nếu dựa theo logic bí cảnh kia thì sau khi bọn họ rời khỏi, ảo cảnh kia xuất hiện hẳn là tưởng tượng cuối cùng của nàng, cũng chính là cảnh tượng Silent Hill.

Úi da ~ ngẫm lại thật đáng sợ!

May mà bọn họ đều đi ra ngoài.

Tống Nam Thời nghĩ vẩn vơ, lại nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong bất động như núi, không khỏi hỏi: “Ngươi không đi thử cánh cửa kia à? Nhỡ đâu truyền thừa lựa chọn ngươi thì sao?”

Nàng nói đùa.

Vân Chỉ Phong nhàn nhạt nói: “Ta không cần truyền thừa.”

Tống Nam Thời không cãi với hắn. Hai người cứ đứng như vậy, đờ mặt nhìn Long Ngạo Thiên đấu tranh với cánh cửa đến đầu đầy mồ hôi.

Cuối cùng, cũng không biết Giang Tịch đụng phải cái gì, trong nháy mắt, trên cửa đá bằng phẳng đột nhiên xuất hiện rậm rạp chữ viết.

Hai người lập tức xán lại xem.

Sau đó, bọn họ thấy... từng câu hỏi.

Những câu hỏi này có ngẫu nhiên một vài câu Tống Nam Thời quen, nhưng phần lớn nàng chưa thấy bao giờ.

Nàng chần chờ: “Cho nên phương pháp đi ra ngoài, chính là làm bài à?”

Vân Chỉ Phong nhìn sách rậm rạp ở phía sau, lại nhìn từng câu hỏi trước mắt, suy tư nói: “Có lẽ vậy.”

Tống Nam Thời cau mày, theo từng câu hỏi nhìn xuống, nhìn đến cuối cùng, thấy được một hàng chữ nhỏ.

Trong Tàng Thư Cách có hai vạn sách, đọc hết tàng thư, giải quyết nan đề dễ dàng.

Đọc, hết, tàng, thư!

Hai, vạn, sách!

Tống Nam Thời theo bản năng nói: “Không có cả trọng điểm?”

Ngay sau đó, hàng chữ kia biến mất.

Hàng chữ cứng cáp phóng khoáng hào hùng xuất hiện.

Trong Tàng Thư Các, tất cả đều là trọng điểm!

Tống Nam Thời: “...”

Nàng cười thảm nói: “Truyền thừa này, ta nhận không nổi!”

Giang Tịch ở cạnh thấy thế vội vàng nói: “Sư muội! Sư muội đừng bỏ cuộc! Câu hỏi ở đây cũng không quy định chỉ cho phép một người đáp. Ba chúng ta cùng nhau xem, cùng nhau làm, hai vạn sách mà thôi! Rất nhanh!”

Tống Nam Thời nghe vậy, sắc mặt càng thêm xám xịt.

Hẹn gặp lại, thế giới này.

Liễu lão nhân thấy thế, cười lạnh một tiếng, ôm cánh tay lạnh lùng nói: “Thật ra, ta còn có một biện pháp, xem các ngươi có nghe hay không thôi.”

Giang Tịch nghe vậy vội vàng nói: “Có biện pháp! Có biện pháp!”

Tống Nam Thời nhìn sang.

Liễu lão nhân: “Nếu các ngươi không muốn truyền thừa này thì có thể học Tống Nam Thời dứt khoát bỏ cuộc. Chẳng qua thử thách của truyền thừa này khác với ảo cảnh vừa rồi, không phải ngươi muốn đi ra là có thể ra ngoài. Nếu các ngươi muốn bỏ truyền thừa, chỉ có một đường xông lên là có thể đi. Nhưng nếu không lên thì chỉ bằng ba người các ngươi, cũng tuyệt đối không xông ra được, cho nên...”

Ông ấy mỉm cười nói: “Các ngươi có thể bỏ ra hai mươi vạn linh thạch, ta dạy các ngươi một trận pháp, mượn uy lực mạnh mẽ của hai mươi vạn linh thạch này đột phá ra ngoài. Đây cũng không thành vấn đề.”

Giang Tịch là Long Ngạo Thiên chưa từng thiếu tiền nghe vậy cảm thấy có thể.

Hai vạn sách này, hắn nhìn cũng tê dại da đầu.

Vì thế hắn quay đầu, lặp lại điều Liễu lão nhân: “Sư muội, huynh còn một biện pháp...”

Nhưng mà còn chưa nói xong, hắn đã thấy Tống Nam Thời nhanh chóng thu lại vẻ đau khổ trên mặt.

Nàng ngồi dậy, nét mặt thản nhiên, như người vừa rồi muốn bỏ cuộc không phải là nàng.

Nàng nói với lời lẽ chính nghĩa: “Còn không phải là hai vạn sách à? Đọc thì đọc!”

Nàng vung tay lên, nói: “Người tới! Trước lên cho ta năm cân sách khai vị!”
Bình Luận (0)
Comment