Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Chương 19

Sau khi trả tiền cho người đánh xe ngựa để xuống ở cuối con đường không được lát đá, Victoria đi bộ tới Nhà Tranh Hoa hồng Trắng. Cảnh quen thuộc của ngôi nhà lợp mái tranh an ủi cô, và ánh mắt cô khát khao thu lấy quang cảnh thanh bình. Thế giới nhỏ bé, riêng tư của cô không được chăm sóc tốt như khi cô rời đi. Những bụi hồng màu ngà và kem đã đến lúc phải cắt tỉa, còn những luống thạch thung dung, cúc vạn thọ và đậu ngọt mọc đầy cỏ dại. Nhưng đây là tổ ấm của cô. Cô rảo bước khi tiến tới cánh cổng mái vòm nhỏ, cảm thấy như cô đã đi xa cả năm trời chứ không phải chỉ một tháng.

Chỉ có một điều duy nhất khiến hạnh phúc của cô có tì vết, hình ảnh Grant khi cô rời khỏi anh ở Luân Đôn. Anh không chịu hôn từ biệt cô, cứ đứng nhìn với biểu cảm rầu rĩ khi cô vẫy chào anh qua cửa sổ xe ngựa. Buồn cười, cảm động và thấy thương anh, Victoria suýt đã ra hiệu cho người đánh ngựa dừng xe quay lại. Chuyện cô vẫn chưa chịu chấp nhận lời cầu hôn của Grant rõ ràng đã khiến anh thất vọng chán nản không kể xiết.

Cô vô cùng muốn lấy Grant Morgan, nhưng liệu sự gắn kết giữa họ thích hợp không… hay sẽ lại kết thúc trong đổ vỡ? Cô sợ một ngày nào đó anh sẽ chán cô và rồi hối hận đã cưới cô… và đó là điều cô sẽ không chịu nổi.

Cô rất muốn nói chuyện với em gái, người thân duy nhất trong gia đình cô còn lại trên đời này. Dù Vivien đôi lúc có những trò đỏng đảnh, là người thực dụng đến tàn nhẫn song cô bé vô cùng thông hiểu đàn ông. Victoria biết rằng em cô đủ yêu quý cô theo cách riêng của mình để lắng nghe những rắc rối của cô và cho cô những lời khuyên tốt nhất mà mình biết.

Với trái tim đang đập háo hức vì cảm giác được về nhà, Victoria gõ cửa rồi vào luôn mà không đợi có người trả lời.

“Jane à?” một giọng nói vang lên từ trong nhà. “Tôi không nghĩ cô vào làng mà lại về sớm…” Giọng nói nhỏ dần khi Vivien xuất hiện trong phòng chính và chân chối nhìn người mới tới.

Victoria nhìn em gái mình với nụ cười rạng rỡ. Cô luôn luôn ngạc nhiên bởi cảm giác Vivien vừa thân thuộc vừa xa lạ. Sao có thể yêu thương một người mà không bao giờ hiểu được người đó? Vivien thuộc về một thế giới quá cách xa thế giới của cô tới mức họ gần như không thể xuất thân từ cùng một gia đình, chứ đừng nói là hai chị em sinh đôi.

Vivien là người đầu tiên phá vỡ im lặng. “Xem ra chị đúng khi từ chối tất cả những lời mời lên phố của em. Luân Đôn rõ ràng không phải là nơi dành cho chị, con chuột đồng ạ.”

Victoria bật cười tiến tới cô với cánh tay mở rộng. “Vivien… chị không tin nổi mắt mình nữa!” Cô em sinh đôi của cô rõ ràng đang mang thai, bụng tròn to, làn da trắng ngần hồng lên từ bên trong. Tình trạng Vivien tạo cho cô vẻ yếu đuối làm cô đáng yêu hơn bao giờ hết.

“Em béo rồi đây này,” Vivien nói.

“Không, em xinh lắm. Thật đấy.” Victoria ôm em gái thật cẩn thận, cảm thấy Vivien thả lỏng và thở dài nhẹ nhõm.

“Victoria thân yêu,” em cô thì thầm và ôm lại cô. “Em cứ nghĩ biết đâu chị sẽ căm ghét em vì những rắc rối em gây ra cho chị. Em rất sợ phải đối mặt với chị.”

“Không bao giờ chị có thể căm ghét em gái ruột của mình. Em là tất cả những gì chị còn lại.” Thả lòng tay ra, Victoria lùi lại mỉm cười. “Nhưng Vivien à… chị mới ghét là em làm sao!”

Vivien trông có vẻ vừa khống chế vừa buồn cười, rồi cười khúc khích. “Em thừa biết chị không thoải mái gì khi cứ phải tỏ vẻ mình là gái giang hồ. Nhưng em hứa với chị chuyện đó còn tốt hơn bị chôn sống ở cái làng Forest Crest này nhiều.”

“Chị suýt nữa thì bị chôn thật còn gì,” Victoria nói tỉnh bơ. Vivien gật đầu hối lỗi. “Xin lỗi, chị thân yêu. Chị biết em sẽ không bao giờ cố ý khiến chị bị tổn thương. Giá mà chị ở lại đây chứ đừng tới Luân Đôn…”

“Nhưng chị lo cho em.”

“Sau này chị phải nhớ rằng em giỏi tự chăm sóc mình hơn chị nhiều.” Vivien áp tay lên eo lưng mình đoạn bước tới chiếc trường kỷ bọc nhung cũ. “Em phải ngồi xuống đây – chân em nhức lắm.”

“Chị có thể làm gì?” Victoria lập tức quan tâm.

Vivien vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình. “Ngồi xuống đây nói chuyện đi chị. Em đồ là chị về đây rồi có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc?”

“Phải. Kẻ cố giết chị đang bị giam trong nhà tù thành phố Bow. Hóa ra Ngài Lane thuê một cảnh sát phố Bow giết chị... hay là em, như lão nghĩ.”

“Trời ạ. Gã cảnh sát nào vậy?”

Câu chuyện tuôn ra, khiến Vivien dăm ba lần kêu lên khe khẽ cắt ngang. Victoria nhẹ lòng khi nhận ra em gái cô vẫn tế nhị không tỏ ra hả hê trước tin Ngài Lane qua đời.

“Em đoán giờ ông ta đang được ở bên con trai mình, Harry,” Vivien nhận xét, vuốt chân váy cẩn thận quá mức. “Mong họ yên nghỉ.” Cô ngước lên với vẻ mặt không yên. “Cả hai người họ đều quá bất hạnh, Harry là khổ nhất. Đó là lý do vì sao em quan hệ với anh ta… em nghĩ một vài ngày khoái lạc chính là điều anh ta cần. Nhưng anh ta không chịu chấp nhận rằng em sẽ không ở lại với anh ta mãi mãi. Có lẽ Ngài Lane nói đúng… nếu em không ngủ với Harry, có lẽ anh ta vẫn còn sống.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cũng có thể là không chứ,” Victoria trả lời, ngạc nhiên và thậm chí hơi mừng rằng Vivien đang bị lương tâm quở trách. Nhận ra em gái cô vẫn biết ăn năn là một phát hiện thú vị. “Đừng buồn phiền vì những chuyện giá như, Vivien. Chỉ cần hứa với chị là em sẽ không bao giờ đeo bám con trai của Harry nữa – cậu nhóc tội nghiệp đó đã phải chịu đựng đủ rồi.”

“Không đâu,” Vivien tự động nói. “Nếu làm thế, em ngờ rằng Ngài Lane dưới mồ sẽ ám em mất. Có điều em cũng quan tâm tới cậu nhóc đó, Victoria. Cậu ta ngọt ngào, đứng đắn và đáng mến. Em không nghĩ có người đàn ông nào yêu em mà chính trực như vậy. Em biết em đã thật ngu ngốc và quá đáng khi còn đi cân nhắc lời đề nghị của cậu ấy. Nhưng nhất thời em không khỏi bị cậu ấy rung động.”

Victoria đưa tay ra nắm tay em gái. “Giờ em sẽ làm gì? Chị hy vọng em sẽ ở lại với chị để chị chăm sóc em tới khi đứa trẻ ra đời.”

Vivien trả lời bằng một cái lắc đầu kiên quyết. “Em nghĩ mình sẽ tới Ý. Em có nhiều bạn bè ở đó, và em cần chút vui vẻ sau một tháng qua. Hơn nữa, có quý ông này... thật ra là một bá tước... đã theo đuổi em hàng năm trời rồi. Và ông ta giàu như ông hoàng Croesus vậy.” Cô cười háo hức, mọi dấu vết buồn bã đều biến mất. “Em nghĩ có lẽ đã đến lúc để ông ta có được em.”

“Nhưng em không thể cứ tiếp tục sống như thế được,” Victoria đau lòng nói. “Không thể như thế được sau khi đứa trẻ chào đời.”

“Dĩ nhiên em có thể. Đừng lo, em sẽ không để đứa bé phải khổ đâu. Thằng nhóc, hay con bé, sẽ được hưởng mọi thứ tốt nhất; chị cứ yên tâm. Ngay sau khi sinh và lấy lại vóc dáng, em sẽ tìm một người bảo trợ mới và nghĩ cách thu xếp chuyện của đứa trẻ. Chúa biết em có đầy người hầu giúp em chăm sóc nó.”

Victoria cảm thấy thất vọng nặng nề trước những lời em gái mình nói. “Nhưng chẳng lẽ em không mệt mỏi với cái trò làm tình nhân của gã đàn ông nào đó à? Chị sẽ làm tất cả mọi chuyện chị có thể, và anh Morgan cũng vậy, để giúp em tìm một công việc mới.”

“Em không muốn công việc mới,” Vivien thẳng thừng nói. “Em thích làm gái làng chơi. Thoải mái, dễ dàng và kiếm được nhiều tiền. Tại sao em không thể tiếp tục làm nghề mà em làm rất giỏi? Và làm ơn hãy miễn cho em mấy lời về đoan trang và danh dự đi... em nghĩ cũng có một loại danh dự khi làm việc gì tận dụng nhất khả năng của mình.”

Victoria lắc đầu buồn bã. “Ôi, Vivien...”

“Đủ rồi,” em gái cô nói bằng giọng nhẹ không. “Em không muốn bàn về chuyện đó thêm nữa. Em sẽ đi Ý, cứ quyết định thế đi.”

“Em phải hứa với chị một chuyện,” Victoria vẫn chưa chịu thôi. “Nếu có bao giờ em quyết định không muốn có đứa bé nữa, đừng để người hầu hay người lạ nuôi dưỡng nó. Làm ơn. Chị không thể chịu nổi ý nghĩ người nhà mình có thể... chậc, cứ gửi nó cho chị.”

Vivien trân trối nhìn cô với một cái nhíu mày đầy ngờ vực. “Lạ quá. Sao chị lại muốn dính dáng tới đứa con hoang của Ngài Gerard?”

“Bởi vì nó cũng là con của em... và cháu gái chị. Hoặc cháu trai. Hứa với chị đi, Vivien.” Thấy em gái vẫn do dự, Victoria nói thêm, “Em phải hứa với chị.”

“Thôi, được rồi... em hứa.” Duỗi bàn chân đi dép lên ra, Vivien ra hiệu cho cô mang tới một cái ghế đệm hoa nhí. Khi Victoria bỏ dép ra cho em gái và nâng chân em lên ghế, cô cảm nhận được ánh mắt dò xét của Vivien. “Chưa thấy chị nói một từ nào về mối quan hệ của chị với ông Morgan nhỉ,” Vivien giả vờ nói vu vơ.

Victoria liếc lên đôi mắt xanh sắc sảo của người em sinh đôi. “Anh ấy đã nói gì với em hôm tới đây?”

Vivien cười phá lên và xoắn một lọn tóc bóng đỏ quanh ngón tay. “Anh ta không nói gì thì em cũng đoán được. Giờ thì thú nhận đi, Victoria... Anh ta đã ngỏ ý gì chưa?”

Victoria đỏ mặt khẽ gật đầu. “Rồi, anh ấy đã cầu hôn chị.”

“Và chị đã chấp nhận?”

Victoria miễn cưỡng lắc đầu. “Chị vẫn chưa dám chắc anh ấy và chị hợp nhau.”

“Ôi, trời ạ.” Vivien thì thầm, nhìn cô với thoáng bực tức trìu mến. “Chị lại nghĩ ngợi quá nhiều rồi. Nào, nói cho em nghe những lo lắng của chị xem nào.”

Với Victoria, thật sung sướng khi được trút bỏ gánh nặng của mình với người duy nhất trên đời thực sự hiểu cách cô sống từ bấy lâu nay. “Chị không biết liệu đây có phải là điều cha muốn không,” cô nói. “Chị không biết người như chị có phù hợp với cuộc sống đó không. Ôi, Vivien, anh Morgan là một người đàn ông tuyệt vời – chị không khỏi sợ rằng anh ấy sẽ cần nhiều hơn những gì chị có thể đem tới cho anh ấy. Bọn chị không tương đồng về tính cách, xuất thân hay khí chất... chắc chẳng ai lại nghĩ bọn chị hợp nhau cả...”

“Vậy tại sao chị không từ chối anh ta?”

“Bởi chị yêu anh ấy. Chỉ là chị sợ bọn chị không thật sự dành cho nhau.”

Vivien bật lên một âm thanh chế giễu. “Đừng nói linh tinh thế, Victoria. Hợp hay không hợp đâu có thành vấn đề. Chị hoàn toàn có khả năng thích ứng với những hoàn cảnh mới... và lấy một người đàn ông giàu sang, dù không có danh hiệu, thì có gì là khổ nào.” Vivien mở to mắt thở dài. “Chị cứ hay có kiểu phân tích sự việc để làm nó phức tạp hơn cả chục lần mới thôi! Y như cha hồi trước vậy.”

“Cha là một người đàn ông tuyệt vời,” Victoria nói, đờ người ra.

“Phải... một kẻ tử vì đạo tuyệt vời, đạo đức và cô độc. Sau khi mẹ bỏ cha, cha rút lui vào vỏ bọc của mình trốn tránh thế giới. Chị đã ở lại với ông ấy và cố gắng chuộc lỗi cho mọi chuyện xảy ra bằng cách trở thành giống hệt ông. Chị cũng sống ở trong ngôi nhà tranh chết tiệt này, cũng mê mải với đống sách điên rồ kia. Không lành mạnh đâu, em phải bảo chị như thế đấy.”

“Em không hiểu à...” Victoria giận dữ nói.

“Không à?” Vivien cắt ngang. “Em hiểu những nỗi sợ hãi của chị còn hơn cả chị đấy. Chị thấy an toàn hơn khi trốn ở đây một mình để không phải yêu ai đó rồi lại bị hắn bỏ rơi. Đó là điều chị thực sự sợ. Mẹ bỏ rơi chị, nên giờ chị nghĩ người nào đó mà chị yêu thương rồi cũng sẽ đối xử như thế với chị.”

Tiếng lanh lảnh của sự thật trong những lời nói đó khiến Victoria sửng sốt. Cô trân trân nhìn em gái trong khi mắt cay xè. “Chị nghĩ là...” cô cất lời, rồi cổ họng bỗng nghẹn lại không nói được gì nữa. Vivien nói đúng – cô không bao giờ còn như trước được nữa sau ngày mẹ cô bỏ cô đi. Cô không còn có thể mời lòng với tình yêu, không còn có thể tin tưởng trao cả trái tim cho ai đó, bởi thế cô phải xây dựng lên hàng lớp rào tự bảo vệ mà không ai có thể bước qua. Cho tới khi Grant xuất hiện.

Anh xứng đáng với sự tin tưởng của cô. Anh xứng đáng được yêu thương mà không phải dè dặt sợ hãi, hay không gì cần phải giữ lại. Tất cả những gì cô cần làm là tìm nguồn sức mạnh bên trong mình.

“Hồi cha còn sống, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều,” Victoria nói. “Chị thuyết phục mình rằng ông là tất cả những gì chị cần. Cha và chị giúp nhau không cảm thấy cô đơn. Nhưng giờ cha đi rồi...” Cô dừng lại, cắn môi khi nước mắt trào ra.

Vivien thở dài và khó nhọc đứng dậy, lấy trong ngăn kéo bàn bé xíu ra một chiếc khăn mùi xoa. Cô thả tấm vải lanh vuông vắn vào lòng Victoria. “Đó là chuyện hai năm trước,” cô nói. “Đã đến lúc chị sống tiếp rồi.”

Lau mặt bằng chiếc khăn vải lanh mềm mại, Victoria gật rụp đầu. “Phải, chị biết,” cô nói bằng giọng nghẹn ngào. “Chị đã mệt mỏi khi cứ sống mãi trong thương tiếc. Chị mệt mỏi với sự cô độc. Và chị yêu Grant Morgan nhiều tới mức chị không thể chịu nổi ý nghĩ sẽ mất anh ấy.”

“Cảm ơn Chúa,” cô em sinh đôi nói bằng ngữ điệu chân thành. “Em dám chắc ngay cả cha cũng sẽ bảo chị tiếc thương như thế là đủ rồi. Và nhân tiện đang nói về chuyện này, em sẽ nói với chị một điều lúc nào em cũng muốn nói… Yêu một người đàn ông không khiến chị trở thành ‘gái hư’, như chị vẫn luôn nghĩ về mẹ và em.”

“Không, chị chưa bao giờ nghĩ…”

“Có đấy. Em biết khá rõ những gì mà cha nói sau lưng em và mẹ. Và một vài điều kể ra cha nói cũng đúng.” Giọng cô trở nên tự giễu. “Em thừa nhận em có thể hơi bừa bãi trong chuyện phòng the. Nhưng em biết chắc chắn một điều – trao mình cho người đàn ông chị yêu, như chị đã làm với Morgan, không phải chuyện sai trái. Ngược lại, thối rữa ra ở làng Forest Crest này là tội ác. Bởi thế, em mới rời khỏi ngôi làng khỉ ho cò gáy này ngay khi có thể, và em cũng khuyên chị như vậy. Cách nào cũng được, lấy Grant Morgan đi – em dám chắc chị có thể làm nhiều điều tồi tệ hơn thế đấy.”

“Không biết vì sao,” Victoria nói với giọng châm chọc. “Trước chị cứ có cảm tưởng em và anh ấy không thích nhau. Chuyện gì đã làm điều đó thay đổi?”

“Đâu, em vẫn không ưa anh ta mà,” Vivien đảm bảo với cô bằng một tiếng cười hì. “Không hẳn. Chỉ trừ việc… chà, rõ ràng là anh ta yêu chị, nếu không anh ta sẽ không đi thực hiện lời xin lỗi ngớ ngẩn mà chị bắt anh ta.”

“Anh ấy làm vậy sao?” Victoria hỏi, ngạc nhiên vui sướng. “Anh ấy đến nói xin lỗi em thật á?”

“Anh ấy làm vậy sao?” Victoria hỏi, ngạc nhiên vui sướng. “Anh ấy đến nói xin lỗi em thật á?”

“Phải, anh ta thú nhận tất cả và xin em thứ lỗi.” Một nụ cười như mèo xuất hiện trên gương mặt Vivien. “Phải nói là có gì đó thật ngọt ngào khi nhìn anh ta lúng la lúng búng xin lỗi em, chỉ vì chị bắt anh ta phải làm thế. Vì vậy em mà là chị, em sẽ lấy anh chàng đó, nếu không muốn trái tim anh ta tan nát. Hay...” Cô dừng lại khi một ý tưởng khác xem chừng làm cô hứng thú. “Hay là chị đi với em! Chúng ta có thể tới Venice hay Paris... Chị có thể hình dung được hai chị em gái với vẻ ngoài như chúng ta sẽ làm thiên hạ chú ý đến thế nào không? Em sẽ dạy chị mọi thứ em biết về đàn ông, à... Chúa ạ, tiền chúng ta kiếm được cũng phải ngang ngửa tiền chuộc một ông hoàng!”

Victoria nhìn gương mặt sinh động của em gái và lắc đầu quả quyết. “Eo ơi.”

“Đó là ý tưởng hay mà,” Vivien chống chế. “Thật tiếc là chị không có thêm trí tưởng tượng và bớt đắn đo đi.

Món hầm khoai, đậu đỏ, rau và hành sôi sục trên bếp gang nhỏ. Mùi vị thơm ngon tràn ngập ngôi nhà tranh tỏa ra ngoài qua những ô cửa sổ để mở. Nhớ lại nhiều lần nấu ăn cho cha, Victoria bâng khuâng cười. Cha cô chưa bao giờ là người yêu thích ẩm thực, coi đó chỉ là nhu cầu của cơ thể chứ không phải một thú vui. Năm thì mười họa Victoria có làm bánh pudding mận, hay mua bánh nhân nho từ cửa hàng bánh, nhưng ông chỉ nhấm nháp tí chút rồi chán ngay. Chỉ duy có khi nào làm món rau hầm cô mới thấy ông ăn ngon miệng và thích thú thấy rõ.

“Cha ơi,” cô thì thầm trìu mến, ngừng tay khi đang gấp quần áo cho vào một va li cũ. “Con hi vọng cha không thấy phiền lòng vì con muốn kết hôn với một người khác cha đến thế.” Grant là người thiên về vật chất với niềm đam mê hưởng thụ cuộc đời. Anh sẽ không bao giờ chọn chạy trốn khỏi thế giới như cô và cha cô đã làm. Thay vì thế, anh đấu tranh với những rắc rối nguy hiểm, phức tạp, thường là bẩn thỉu. Anh đã thấy những thứ xấu xa nhất của con người, trong khi nhà Devane chỉ ưa thưởng ngoạn những điều tốt đẹp nhất. Dù vậy… cô nghĩ biết đâu cha cô sẽ thích Grant, cho dù chỉ là thán phục sự dũng cảm tuyệt đối của anh khi đối mặt với hiện thực cuộc sống.

Khe khẽ ngâm nga không thành bài, Victoria quấy món hầm rồi thêm chút muối vào nồi. Quay trở lại đóng gói đồ, cô bắt đầu gấp chiếc khăn đan tay cũ thì nghe thấy tiếng gõ cửa gấp gáp. Cả ngôi nhà tranh dường như rung lên dưới lực đập.

Bối rối và có phần bất an, cô ra mở cửa. Cô bước lùi về sau với một tiếng ngạc nhiên khe khẽ khi thấy Grant đứng đó. Anh đẹp trai ngỡ ngàng, mặc áo khoác đen bắt mắt, tất đen, áo chẽn xám bạc và quần ống túm màu xám đậm. Bộ quần áo đơn giản như được may vừa vặn bờ vai rộng và thân mình rắn rỏi của anh. Sức sống mạnh mẽ trong con người anh khiến cô một lần nữa lại bị cuốn hút… Anh trông cao to, nguy hiểm, và thậm chí hơn giận dữ. Vậy mà khi Victoria nhìn vào đôi mắt xanh khói, cô không cảm thấy sợ hãi, chỉ có ham muốn bản năng được hôn lên đôi môi cứng nhắc để nó dịu đi kề môi cô.

“Chào anh,” cô nói, ngượng ngập vuốt lại bím tóc rối buông xuống lưng. Vẻ ngoài bảnh bao của anh khiến cô ý thức được mình đang mặc một bộ váy cũ sờn, vải muslin hoa đã nhạt màu chỉ phù hợp để mặc khi làm vườn hay làm việc nhà. Cô cười nhìn gương mặt ngăm đen, kéo dài giây phút dễ chịu trước khi lao vào vòng tay anh. “Anh đang làm gì ở đây thế?”

“Em đi lâu quá,” anh cau có thì thầm.

Câu nói đó khiến cô bật cười ngạc nhiên. “Chúng ta đã thống nhất rằng em sẽ ở đây một tuần cơ mà.”

“Đã một tuần rồi đấy thôi.”

“Chính xác thì mới hai ngày rưỡi thôi,” cô thông báo.

“Chẳng khác gì một năm.”

Victoria run lên sung sướng khi cảm thấy anh chạm tới thắt lưng cô kéo cô sát vào người mình. “Em cũng nhớ anh nữa,” cô thú nhận với một nụ cười. Tay anh nhẹ nhàng áp lên má cô, lòng bàn tay nóng ấm trên da cô.

“Vivien đâu?” anh hỏi.

“Nó đi Luân Đôn. Nó sống cuộc sống thôn quê đủ rồi. Và em cũng vậy.” Victoria chỉ sang va li đầy một nửa và đống quần áo gấp gọn ghẽ cạnh đó. “Em định trở về sớm,” cô thừa nhận. “Hóa ra em không phải thu xếp nhiều như em tưởng.”

“Còn việc hứa hôn của chúng ta thì sao?” anh nghiêm túc hỏi. “Em đã có câu trả lời cho anh chưa?”

“Rồi,” cô nói, giọng bỗng ngập tràn cảm xúc. “Vâng, em sẽ lấy anh… nếu anh vẫn muốn em.”

“Chỉ cho cả đời thôi,” Grant xúc động nói, nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn, rạng rỡ của cô.

Mắt cô nhắm lại khi anh cúi xuống áp miệng lên miệng cô, không có sự vội vã mà cô chờ đợi, mà với sự dịu dàng chậm rãi thiêu đốt khơi lên một luồng hơi ngây ngất từ ngực cô. Môi anh mơn trớn môi cô nhẹ nhàng, đùa giỡn, truyền hơi ấm và độ ẩm thân mật cao tới mức khiến cô rướn lên tìm kiếm điều gì đó sâu hơn. Và anh cho cô điều đó, phủ miệng anh lên cô, lùa lưỡi vào sâu trong khoang miệng cô. Cô rên lên háo hức đáp lại, thấy chưa ép mình được đủ sát vào cơ thể đàn ông rắn rỏi, chưa ôm anh được đủ chặt.

Đột nhiên Grant giật miệng ra cười không ra hơi, đôi mắt xanh tràn ngập hơi ấm dịu dàng. “Một ngày nào đó anh sẽ phải dạy em kiên nhẫn thôi,” anh thì thầm, bàn tay ấm áp trượt lên rồi lại xuống hai bên sườn cô.

“Tại sao?”

Không biết vì sao câu hỏi đó lại khiến anh bật cười. “Vẫn tốt hơn khi em không lao vào hết tốc lực.”

“Nhưng em thích như thế,” cô nói bằng giọng khiêu khích.

Grant cười và lại hôn cô, lên môi, cằm và cổ, và thì thầm những lời yêu thương trong khi tay anh xử lý những núi cài đằng sau bộ váy muslin sờn cũ. Một ống tay lỡ rơi khỏi vai cô, rồi bên kia, và miệng anh chuyển tới vùng da vừa để lộ.

“Nếu biết anh đến,” Victoria nói, “Em đã mặc bộ váy thật đẹp và cột tóc bằng ruy băng…”

“Anh thích em không mặc gì hơn.”

Điều đó chuẩn bị thành sự thực, cô nhận ra, khi anh đẩy váy xuống qua hông cô, và để nó rớt xuống sàn. Áo lót của cô đi theo khi anh kéo hai bên đai áo xuống tay cô và kéo tiếp chiếc áo xuống tới khi nó cũng nằm trên sàn. Cô đứng trước anh chỉ mặc quần lót ống rộng, tất và giày, bộ ngực trần rung rinh khi cô run lên trong cơn gió nhẹ tràn vào từ cửa sổ. Hơi ấm của bàn tay anh thật đáng sửng sốt khi anh nhẹ nhàng khum lên đôi gò bồng đào nhợt nhạt, đôi nụ hoa co lại trong lòng bàn tay anh. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, và cô dựa vào mặt tường trát vữa mát mẻ đằng sau. Anh hôn lên đôi môi cô hé mở, với những nụ hôn sâu và mơn trớn vừa dỗ dành lại vừa kích thích. Cô rên rỉ khi cảm thấy anh nhón lấy nụ hoa mình, giật và véo khẽ. Trượt những ngón tay xuống dưới ngực cô, anh nâng bầu ngực ấm áp và mượt mà lên đoạn phủ miệng trên nụ hoa nhức nhối. Anh ngậm cô vào sâu trong miệng mình, mút núm vú căng lên, mơn trớn nó bằng lưỡi và cô quằn quại khi bên dưới bắt đầu râm ran.

“Chạm vào em đi,” cô van xin, miệng hổn hển khi anh chuyển sự chú ý tới bầu ngực bên kia, và hông theo bản năng giật lên trước.

“Ở đâu?” anh dịu dàng hỏi, và khi cảm thấy anh cười trên ngực mình, cô biết anh đang đùa giỡn.

Cô lóng ngóng cởi dây cột quần lót một cách thiếu kiên nhẫn, chỉ muốn bỏ phắt nó đi. Nhưng hai sợi dây không hiểu sao đã thắt vào nhau khiến cô bực mình, và càng ra sức gỡ thì chúng càng thêm rối.

Grant đẩy tay cô ra khỏi, những nút thắt chặt và hôn vùng ngực trần. “Đừng ngọ nguậy,” anh thì thầm.

“Tại sao? Anh định làm…” Cô ngừng lời và kêu lên lanh lảnh khi thấy anh chớp lóe lên của một con dao dài mũi nhọn. Cô chưa kịp ngọ nguậy thì lưỡi dao đã cắt đứt dây quần bị thắt núi và hai ống quần, thế là lớp vải lanh mỏng tan thành từng mảnh rơi xuống chân cô.

“Grant,” cô nói, giọng hơi cao hơn thường lệ, “Thứ đ… đó khiến em căng thẳng.”

Anh cười toe và đút lại dao vào ủng. “Nó cũng có lúc được việc đấy chứ.”

“Vâng, nhưng em không…”

“Nào, nhấc chân lên.” Khuỵu gối xuống trước cô, anh cởi một giày, rồi một giày nữa, và bắt đầu lên viền tất. Song anh dừng, trượt tay tới hai bên hông cô. “Anh nghĩ chúng ta nên để chúng lại,” anh thì thầm “Anh thích cách chúng ôm lấy…”

“Grant,” Victoria phản đối, đỏ lựng lên khi anh tiếp tục ngắm cô. Đứng trước anh gần như lõa thể trong khi anh vẫn mặc đầy đủ quần áo, cô chưa bao giờ cảm thấy mắc cỡ nhường ấy.

Mặt ngón cái của anh lướt nhẹ qua làn da mềm mại, gần như trong suốt phía trên đùi cô, nơi có thể nhìn thấy những mạch máu màu oải hương nhạt. “Anh sẽ mua cho em tất bằng ren và lụa,” anh âu yếm nói. “Màu đen. Và nịt bít tất đính đá điểm duy băng.”

Victoria hầu như không thể thốt ra lời. “Phòng ngủ thôi anh,” cô khẽ khàng.

“Chưa đâu,” những ngón tay anh nhẹ nhàng chải qua đám lông làm anh bị kích thích, rẽ những sợi quăn lấp lánh. “Em mới đáng yêu làm sao.”

Victoria run rẩy, mừng vì có thể dựa vào tường phía sau lưng khi cô đứng giữa hai đầu gối Grant. Anh rướn người về phía trước, hôn lên bụng cô, khám phá miệng rốn thanh nhã của cô bằng đầu lưỡi. Hơi thở của anh nhanh và mạnh, nhịp nhàng phả trên da cô những luồng hơi ẩm ướt. Cô hẳn đã kêu lên khe khẽ, bởi anh ngước lên cô với đôi mắt xanh nóng bỏng.

“Em có muốn anh hôn em không, Victoria?”

Cô gật đầu, gương mặt đỏ lựng lại càng đỏ hơn.

Mặc dù gương mặt anh căng lên vì ham muốn, cô vẫn thấy được nụ cười phảng phất trên môi anh. “Ở đâu?”

Em sao có thể nói chứ, cô nghĩ trong niềm phấn khích pha lẫn ngượng ngùng, siết chặt nắm tay hai bên. Grant bất động, chăm chú nhìn cô với vẻ trêu chọc trộn lẫn giữa buồn cười và khao khát, rõ ràng chờ đợi cô có hành động tiếp theo. Căng thẳng tăng lên tới khi không gian dường như nóng bừng, và Victoria đỏ chín cả mặt. Không thể ngăn mình lại, cô luồn bàn tay run rẩy dưới những lọn tóc đen dày của anh, và hướng đầu anh vào nơi cô muốn nhất. Cô cảm thấy hơi nóng mãnh liệt từ miệng anh phủ lên cô, lưỡi tìm kiếm trên khoảng da thịt mềm mại, tập kích điểm nhạy cảm là trung tâm ham muốn của cô. Đầu gối cô trở nên yếu ớt, và cô hẳn đã sụp xuống nếu cánh tay anh không ôm chặt mông cô để đỡ cô đứng vững. Rên rỉ, cô căng lên trước sự đê mê mà đầu lưỡi trơn trượt và sự hành hạ của anh mang tới, cho tới khi bắt đầu ngây dại đi trước khoái cảm cực độ đang tới.

Đột ngột đến độ làm cô sửng sốt, anh lùi đầu về rồi đứng lên đối diện cô, ánh mắt nóng bỏng lướt qua cơ thể ửng hồng của cô.

“Xin anh, Grant…”

Anh phản hồi bằng một tiếng khẽ khàng, sờ soạng cởi mấy chiếc khuy quần ra. Trước sự ngạc nhiên của cô, anh không đặt cô nằm xuống sàn mà bế cô lên để chân cô ôm quanh hông anh. Anh dễ dàng bế cô, dựa cô vào tường để giữ thăng bằng, một cánh tay bảo vệ cô khỏi lớp vữa ram ráp. Mắt cô mở ra khi cô cảm thấy vật cứng lì lợm của anh đẩy nhẹ, nhấn nhá, trượt dễ dàng trong cô. Cô được lấp đầy, xuyên qua, cơ thể mở ra bất lực trước sự xâm nhập mạnh mẽ. Thở hổn hển trong hoan lạc, cô bấu vào sau vai anh, những ngón tay đâm vào lớp dạ mềm mại của chiếc áo khoác anh mặc. Có gì đó gợi tình đến kì lạ khi bị siết chặt vào cơ thể vẫn mặc nguyên quần áo của anh, làn da trần râm ran khi cọ xát vào lớp vải dạ. Thèm muốn vị da anh, cô vạch cổ chiếc áo đen ra để áp miệng lên bên cổ mướt mồ hôi.

“Em yêu anh không?” anh thì thầm, cố ý để cơ thể cô hạ xuống, ấn càng chặt hơn vào vật cứng của anh.

“Có… ôi, Grant…” Cô cong người nói trong cơn khoái cảm dâng trào, tràn ra những đợt sóng lớn cuồn cuộn.

“Nói cho anh nghe,” anh mạnh mẽ nói, những lần nhấn sâu hơn, chậm hơn thẳng tới trung tâm cơ thể cô. Cô quằn quại, chân quặp lại khi cơn lạc khoái như thủy triều lại ập tới.

“Em yêu anh,” cô bật ra. “Yêu anh… yêu anh…”

Những lời đó đưa anh qua đỉnh cao ngất của khoái cảm tột cùng, và anh nhấn vào cô với một tiếng rên, tất cả tri giác tan đi, trong sự giải phóng sung sướng. Anh đứng chôn chân ở đó, ôm chặt cô, không muốn để khối da thị phụ nữ như nhung lụa trong tay xuống. “Victoria,” anh thì thào, áp một nụ hôn nồng nàn lên môi cô, trong khi cô cố thở.

“Giờ chúng ta sẽ cởi quần áo anh ra,” cô nói, hì hụi tháo chiếc cà vạt đen khỏi cổ anh.

Grant phá lên cười và buông lỏng tay, để chân cô chạm vào đất. “Và rồi?”

Victoria thả cà vạt xuống đất và áp mặt vào cổ anh, hít hà mùi hương nam tính mằn mặn. “Và rồi em sẽ cho anh thấy em yêu anh như thế nào.” Lùi lại, cô nhìn anh với một nụ cười chờ đợi. “Nếu anh có thể.”

Anh cười và áp một nụ hôn ấm áp lên môi cô. “Anh không phải là kẻ sẽ lùi bước trước thử thách.”

“Vâng, em biết.” Và cô hân hoan cười khi anh bế cô vào phòng ngủ.

Hồi kết

Victoria từng nghĩ mình biết rõ chồng, song trong sáu tháng đầu của cuộc hôn nhân cô đã phát hiện nhiều điều mới về anh. Đồng ý với ý kiến chung rằng Grant không phải là loại đàn ông dễ dàng thích ứng với cuộc sống gia đình, cô tự nhủ sẽ để anh tự do như anh muốn. Cô quyết định sẽ không có ý kiến gì về bạn bè anh. Nếu anh có đi giao du chè chén cả đêm thì cứ tùy anh. Và nếu anh để mình rơi vào những tình huống nguy hiểm, cô sẽ cố không chỉ trích. Dù sao anh cũng là một người đàn ông rất độc lập cho tới khi gặp cô, nên anh sẽ không thích nếu cô cố kìm chân anh. Mà Victoria thì không muốn cuối cùng bị coi như hòn đá ngáng đường anh.

Cô, và cũng như tất cả những ai biết Grant, đều ngạc nhiên khi thấy anh bước vào cuộc sống gia đình như thể anh chưa bao giờ biết đến một cuộc sống nào khác. Anh thực hiện vai trò người chồng một cách dễ dàng và thích thú, với lòng tận tâm mà tất cả các bà vợ đều mơ tới. Thay vì la cà quán xá ở Luân Đôn với bạn bè, buổi tối Grant thích ở nhà với Victoria để đọc sách, uống rượu, cùng tranh luận và rồi làm tình đến tận đêm khuya.

Grant đưa cô tới mọi nơi, tham gia vũ hội, đi ăn tối, nghe nhạc, cũng như xem đấu quyền anh, đua ngựa và thậm chí tới cả những nơi đánh cờ bạc. Anh bảo vệ chứ không bao bọc cô, để cô thấy cả những mặt tồi tệ lẫn những mặt tươi đẹp của Luân Đôn. Anh coi Victoria là tri kỷ, là bạn đời, là người tình, nhờ có anh, cuộc sống của cô tràn đầy nhiệt huyết và sinh lực mà cô chưa bao giờ mơ thấy ở làng Forest Crest.

Vào những buổi tối họ ở nhà, Victoria giúp Grant và phân tích hàng núi sách về luật và lý luận mà Ngài Ross cho mượn. Grant phát hiện ra rằng thẩm phán cảnh sát là một nghề yêu cầu cao nhưng lại thú vị, và cho anh nhiều thử thách hơn công việc của một cảnh sát đơn thuần. Anh thích thú khi có nhiều quyền lực hơn để giải quyết những tranh chấp pháp lý và tổ chức điều tra, và đã bắt đầu thu được một chút ảnh hưởng chính trị. Điều đó và việc được phong hiệp sĩ danh dự cho anh địa vị xã hội vượt xa danh tiếng trước đây của anh.

Về phần mình, Victoria cố gắng hết sức để tìm được chỗ cho mình trong xã hội Luân Đôn, thận trọng lựa chọn và chấp nhận trong đồng lời mời tuần nào cũng có. Cô tham khảo ý kiến các nhà kiến trúc sư và nhà thiết kế về ngôi biệt thự mà Grant định xây ở Mayfair, và xin lời khuyên từ những người bạn mới của cô ở Luân Đôn. Không bao lâu, cô cũng đã gia nhập những ban hội phụ nữ gây quỹ từ thiện dành cho gái mại dâm hoàn lương và trẻ em thiệt thòi, dù có vẻ như nỗ lực của những ban hội này quá nhỏ bé so với những vấn đề mà họ tìm cách giải quyết.

“Số phụ nữ và trẻ em cần giúp đỡ quá nhiều,” một chiều Victoria nói với Grant, cảm thấy nản lòng hơi là tràn trề hy vọng trước một sự kiện từ thiện đã được lên kế hoạch. “Những nỗ lực của hội có thành công đi nữa thì bọn em cũng sẽ chỉ giúp đỡ được một phần những người cần giúp. Nên em cứ tự hỏi nếu thế thì còn cố gắng làm gì nữa.”

Ôm cô trong tay, Grant vén một lọn tóc xõa của cô lên và hôn trán cô. “Cố gắng vẫn hơn chứ em,” anh thủ thỉ, mỉm cười trước gương mặt lo lắng của cô. “Trước anh cũng từng cảm thấy lo lắng như thế, tự hỏi sao mình lại mạo hiểm tính mạng để cố bắt một thằng trộm chết tiệt trong khi có hàng ngàn thằng như thế.”

“Vậy sao anh vẫn tiếp tục?”

Anh hơi nhún vai. “Anh nghĩ rằng loại một tên tội phạm trên phố đi là có thể mình đã cứu được ai đó trong tương lai. Và cứu được dù chỉ một người thôi cũng đáng để ta nỗ lực hết mình, đúng không?”

Victoria mỉm cười ôm anh, cảm thấy một đợt sóng yêu thương trào lên. “Em biết rồi,” cô nói, giọng nghẹn đi trên vai anh. “Bản chất anh vốn là người theo chủ nghĩa lý tưởng.”

Cô cảm thấy anh cười bên tai cô. “Rồi anh sẽ dạy em cách chửi mắng anh, phu nhân ạ.” Ngả đầu lại sau, anh hôn cô cho tới khi cô không thở nổi nữa.

Chăm chú với những trang ghi chép về một cuộc điều tra mà anh tổ chức, Grant chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng gõ cửa văn phòng anh ở phố Bow. “Đây,” anh cộc cằn nói, ghét bị cắt ngang khi đang tập trung.

Cửa mở hé, gương mặt bà Dobson hiện ra. “Ngài Grant, ngài có khách.”

Anh cau cau có có. “Tôi đã bảo bà rằng tôi sẽ không tiếp khách cho tới khi các phiên xử kết thúc trong chiều nay…”

“Vâng, thưa ngài, nhưng đó là… bà Morgan.”

Lập tức vẻ cau có rời khỏi mặt anh. Victoria ít khi tới văn phòng phố Bow, và khi mà nơi này luôn đầy rẫy những tên vô lại và tội phạm thì như thế là tốt. Tuy nhiên bất cứ cơ hội nào thấy cô giữa buổi làm cũng được anh rất chào đón. “Trời ạ, đừng để cô ấy đợi,” anh nói. “Đưa cô ấy vào ngay đi.”

Bà quản gia cười, mở cửa rộng hơn, và Victoria bước vào. Cô trông thật dễ thương, đặc biệt là trên nền tẻ nhạt của văn phòng, thân thể mảnh mai khoác lên bộ váy muslin hồng nhạt, cổ cao và ống tay áo dài được viền duy băng hồng. Vạt trên của bộ váy xếp nếp và có dải lụa buộc ôm những đường cong khiêu khích của ngực cô. Grant đứng dậy khỏi ghế, đợi tới khi bà Dobson đã đóng cửa, anh bế vợ mình lên và nồng nàn hôn đôi môi mỉm cười của cô.

“Đúng là điều anh cần,” anh thì thầm khi môi họ tách nhau ra. “Một cô em xinh đẹp để giải khuây cho sự buồn tẻ của anh.”

“Em mong là em không làm gián đoạn công việc quan trọng nào,” cô nói vẻ có lỗi.

“Không việc gì quan trọng bằng em.” Anh đùa giỡn với giải duy băng viền cổ áo cô, và rúc mặt vào khoảng da mềm mại thoang thoảng mùi nước hoa sau tai cô. “Nói anh nghe chuyện gì đưa em tới phố Bow, phu nhân. Em định kiện tụng hay báo án gì chăng.”

Cô cười không thành tiếng. “Không hẳn.”

“Vậy định khai báo hay cung cấp thông tin gì à?”

“Cũng có thể coi là thế.”

Anh ngồi xuống ghế và kéo cô xuống lòng mình, đôi mắt xanh lấp lánh tinh nghịch. “Anh muốn một lời thú nhận đầy đủ, phu nhân.”

“Grant, đừng,” cô mắng anh với một tiếng cười bối rối, cựa quậy trên đầu anh và lúng túng nhìn về phía cửa. “Nhỡ có người vào đây – họ sẽ nghĩ gì?”

Tay anh trượt xuống dưới váy và táo bạo lướt lên đầu gồi cô. “Nghĩ anh là một gã mới cưới bện hơi vợ chứ sao.”

“Nào Grant,” cô năn nỉ, má đỏ bừng lên, và anh phá lên cười, thấy tội nghiệp cô.

“Anh cứ tưởng mình gột sạch tính e lệ của em rồi đấy,” anh nói, siết đầu gối cô. “Được rồi… anh sẽ cố kiềm chế. Nói cho anh biết sao em tới đây đi.”

Victoria vòng tay qua cổ anh, mặt trở nên nghiêm túc, “Em không muốn làm phiền anh… nhưng hôm nay em mời bác sĩ Linley tới khám.”

“Linley,” Grant lo lắng lặp lại.

Victoria gật đầu. “Anh thấy đó, dạo này em không hẳn là mình, và thay vì làm anh lo lắng không cần thiết, em đã giữ kín chuyện cho tới khi…” Cô ngừng lời, nhăn mặt khi tay anh vô thức siết mạnh chân cô. “Grant!” cô kêu lên, hoang mang lo lắng nhìn anh.

Tim anh đột nhiên nện thình thịch đau đớn. Anh cảm thấy khó cất được nên lời giữa cơn sợ hãi theo bản năng. “Victoria,” anh khàn giọng nói, “em bị bệnh sao?”

“Ôi trời, không… không, chỉ là…” Victoria dừng lại, vội tìm một từ cho thanh tao, nhưng trong lúc lo lắng, cô không thể nghĩ ra từ gì. “Em có thai rồi,” cô nói, bàn tay đeo găng vuốt trên ngực anh như thể muốn trấn an anh. “Không có gì phải lo lắng cả. Là chuyện chúng ta sắp có con ấy mà.”

Sự nhẹ nhõm bắt đầu thấm sang cơn hoảng hốt vừa ập đến. Anh kéo cô lại gần, chôn mặt giữa đôi gò bồng đào và cố gắng thở chậm lại. “Chúa ơi, Victoria,” anh nói. Anh nghe thấy cô cười khúc khích, và cô ôm đầu anh.

“Anh cảm thấy thế nào về chuyện gia đình mình sẽ lớn hơn?” cô hỏi.

“Đúng là một điều thần kỳ.” Grant quay đầu áp tai lên trái tim cô, lắng nghe tiếng đập nhanh ổn định, nghĩ rằng tất cả mọi thứ quan trọng trên đời này đều đang ở đây trong tay anh.

“Một điều thần kỳ khá bình thường,” cô nói với giọng hân hoan. “Ngày nào cũng có gia đình đón nhận điều thần kỳ này.”

“Với anh thì không bình thường chút nào.” Ngả cô ra sau, Grant ngắm cơ thể mảnh mai, tưởng tượng bụng cô to lên, mang trong đó đứa con của anh. “Em cảm thấy thế nào?” anh hỏi han.

Victoria vuốt ve gương mặt anh. “Không kiên nhẫn được,” cô trả lời. “Em mong ngóng ngày được ôm con trong tay quá chừng.”

Một đứa bé xuất hiện ở nhà Morgan sớm hơn dự kiến nhiều. Gần một tháng sau khi biết tin Victoria có thai, cô và Grant đang dùng bữa ăn nhẹ ở nhà thì bà Buttons cắt ngang. Bà quản gia có biểu cảm lạ lùng, gần như khôi hài, như thể có điều gì đó khiến bà chưa hết kinh ngạc.

“Bà Morgan,” bà quản gia thấy khó nói, “Một… cái gói được chuyển cho bà… từ Ý.”

“Vào lúc tối thế này sao?” Victoria và chồng nhíu mày nhìn nhau không hiểu chuyện gì. “Có lẽ quà em gái tôi gửi,” cô nói. “Tuyệt quá. Đã hàng tháng trời tôi chưa nhận được tin gì của nó. Có thư đi kèm không, bà Buttons?”

“Có, nhưng…”

“Xin hãy mang thư cho tôi, và để gói quà vào phòng khách. Ăn xong chúng tôi sẽ mở ra xem sau.”

Bà quản gia chưa kịp trả lời thì một âm thanh lạ lùng khiến Victoria cứng người. Đó là tiếng oe oe như tiếng mèo kêu… hoặc tiếng một đứa bé đang khóc.

Grant đứng dậy khỏi bàn, lau miệng bằng khăn ăn. “Tôi không nghĩ cái gói đặc biệt này muốn bị bỏ lại trong phòng khách,” anh lẩm bẩm, đi qua bà quản gia ra khỏi phòng.

“Một đứa bé?” Victoria nói, choáng váng nhìn vào mắt bà Buttons.

Bà quản gia gật đầu xác nhận. “Đúng, thưa phu nhân. Được gửi tới từ Ý cùng một cô nhũ mẫu ướt sũng chẳng nói được một từ tiếng Anh.”

“Ôi Chúa ơi.” Victoria vội vã đi sau chồng, theo tiếng khóc ra ngoài sảnh.

Vài người hầu đang tụ tập lại trong sảnh sửng sốt nhìn trước cô gái trẻ tóc đen lo lắng trong bộ đồ nhà quê có đeo thêm chiếc tạp dề xám thô. Cô nhũ mẫu ướt sũng ôm một cái bọc khóc rền rĩ trong tay, và xem ra chính cô cũng sắp khóc òa đến nơi. “Signora[1],” cô nói ngay khi Victoria xuất hiện, và một dòng âm tiết nước ngoài trào ra.

[1]: phu nhân

Victoria đặt bàn tay trấn an lên vai cô gái trẻ. “Không sao,” cô nói, hy vọng cô gái sẽ hiểu được ngữ điệu của cô, cho dù không hiểu được lời. “Cảm ơn em vì đã đưa đứa bé tới đây an toàn. Em hẳn đã mệt và đói lắm.” Cô nhìn bà Buttons, và bà lập tức bảo một hầu gái chuẩn bị phòng cho cô gái. Victoria chỉ về phía đứa bé đang la khóc và cười dịu dàng với cô gái. “Đưa tôi được không?” cô hỏi.

Cô gái liền trao cái bọc cho cô, có vẻ nhẹ nhõm. Lóng ngóng đón đứa bé, Victoria chăm chú nhìn vào gương mặt bé xíu, tím tái của đứa trẻ sơ sinh, với một mỏm tóc màu đỏ buộc nơ. Không thể nhầm nó là con của ai khác ngoài Vivien. “Ôi sinh linh đáng yêu,” cô thì thầm, bị giằng xé giữa tiếng cười vui sướng và tiếng khóc. “Bảo bối của tôi trông yêu quá cơ...”

“Nào, đưa anh,” Grant đứng ngay sau cô gắt giọng. “Ai lại để đầu nó ngửa ra thế kia cơ chứ.”

Trao đứa bé cho chồng, Victoria nhận bức thư mà cô nhũ mẫu ướt sũng đưa mình. Thư gửi cho cô, và chữ trong thư chắc chắn là của Vivien. Nhíu mày, Victoria cạy sáp niêm phong đọc to bức thư.

“Gửi Victoria thân yêu, như đã hứa, em gửi đứa bé cho chị, bởi hiện tại em bận quá không chăm sóc con được. Nếu chị muốn, cứ kiếm ai đó chăm sóc Isabella rồi em sẽ hoàn trả chị chi phí khi nào trở lại Anh. Luôn yêu chị... Vivien.”

Quay sang chồng, Victoria nhận ra đứa bé đã ngừng khóc và đang chăm chú nhìn lên gương mặt ngăm đen của Grant với cặp mắt tròn thao láo. Một bàn tay bé xíu bám lấy ngón tay anh, những ngón tay nhỏ nhắn trắng bệch ra ở đầu vì dùng quá nhiều lực. Đứa bé trông nhỏ không tưởng tượng được trước bộ ngực rộng của Grant, có vẻ thích cảm giác an toàn trong vòng tay vững chãi của anh.

“Em không biết anh có kinh nghiệm với trẻ con đấy,” Victoria nhận xét, ngắm hai người với nụ cười ngạc nhiên.

Đung đưa đứa bé theo nhịp điệu đều đều dỗ dành, Grant khẽ nói. “Đâu có. Anh chỉ là có cách của mình với các quý cô tóc đỏ thôi.”

“Em phải thừa nhận điều đó.” Khẽ cười, một cái nhíu mày vẫn nấn ná trên trán cô. Victoria vuốt chỏm tóc đỏ trên đầu đứa trẻ. “Tội nghiêp Isabella,” cô thì thầm.

“Liệu sau này Vivien có tới mang đứa bé đi không?” Grant hỏi mà không dứt mắt khỏi đứa bé.

“Khó mà nói chắc chắn được, nhưng…” Victoria ngừng lời và chăm chăm nhìn chồng mình, cảm thấy khó có thể tô vẽ cho sự thật. “Không,” cô khẽ nói. “Nó sẽ không muốn có một đứa trẻ bên cạnh làm nó nhớ lại những năm tháng đã qua… và nó sẽ không bao giờ muốn làm mẹ. Em không nghĩ nó sẽ đến đón đứa trẻ đâu, không bao giờ.”

“Vậy anh phải làm gì với con bé đây?”

“Anh có phản đối để gia đình mình lớn hơn hơi sớm một chút không?” Victoria e dè hỏi.

Trong thoáng chốc, Grant cảm thấy khó mà tin nổi mình đang cân nhắc việc trở thành cha trên thực tế của đứa con hoang của Vivien Duvall. Anh không ưa Vivien, và sẽ không bao giờ ưa cô ta. Nhưng khi nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn ngả trên vai anh, và anh nhìn thấy trong mình bản năng mạnh mẽ muốn bảo vệ con bé. “Anh cho là không có ai chăm sóc nó tốt như chúng ta được,” anh thì thầm, với chính mình hơn là với Victoria.

Vợ anh tới gần anh, một cánh tay ôm qua eo anh. “Em cũng cho là vậy,” cô đồng ý với một nụ cười. “Ôi Grant… em biết anh sẽ không từ chối mà.” Cô kiễng chân lên hôn anh. “Anh không bao giờ làm em phải thất vọng, anh biết không.”

Những lời châm chọc xuất hiện trong đầu anh, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh sáng ngời của vợ, anh bị ngập tràn trong tình yêu nên không thể nói ra những lời ấy.

“Không bao giờ,” Victoria lặp lại, níu giữ ánh mắt anh. “Em sẽ không bao giờ thay đổi một điều gì ở anh.”

“Thế đấy, phu nhân,” anh khẽ trả lời, “đó là lý do vì sao anh lấy em.”
Bình Luận (0)
Comment