Ngoan Vương Kĩ Phi

Chương 1.3

Edit: Tử Mộc

Beta: Nguyệt Trang

Tay hắn khiến thân thể nàng như có một dòng điện chạy qua, hắn cúi đầu hung hăng hôn nàng không một tia thương tiếc, hung hăng cắn môi nàng, tay không lưu tình nắm lấy làn da trắng noãncủa nàng. Hắn hơi hơi nghiêng người đứng dây, rút đi xiêm y trên người mình sau đó lại đặt ở trên người nàng.Không một tia thương tiếc cùng do dự trực tiếp động thân tiến lên thâm nhập vào người nàng

… Lại giống như bị xé rách,cơn đau truyền tới làm cho Khúc Huyễn Yên không nhịn được thét lên thành tiếng, nhưng nam nhân này vẫn như trước không có một chút thương tiếc, hắn càng mãnh liệt dùng sức hoàn toàn không cần biết nàng thống khổ, không nhìn nàng đau đớn chính là dùng toàn lực chính mình.

Trì Ngạo Dịch chỉ để ý oán hận của chính mình, trước mắt hắn đều là cảnh tượng một năm trước mà hắn căm hận! Hắn hận cả chính mình!

Nàng muốn… rất muốn làm cho hắn buông nàng ra nhưng nàng không thể bởi vì nàng sợ hắn làm cho Thi Phàm cũng nhận được thương tổn như nàng. Nàng không thể! Tay nàng gắt gao cầm lấy cạnh giường, oán hận nhìn nam nhân ở trên người nàng. Hắn huỷ hoại cả đời nàng! Nàng bị hắn huỷ đi tất cả cuộc sống bình yên.

Khống biết hắn đã muốn nàng bao nhiêu lần, hắn rời đi thân thể nàng, nằm bên cạnh nhìn nàng.

Nàng thở mạnh, nam nhân này tinh lực thất tốt, cư nhiên* có thể muốn nàng không ngừng! Còn thô bạo như vậy, căn bản không đem nàng xem là nữ nhân. Nàng ổn định lại, quay đầu đáp lại ánh mắt coi thường của hắn.

(Cư nhiên: ý chỉ là một điều tất nhiên, không phải bàn cãi…)

“Ngươi có thể thả Thi Phàm không?” Nàng hỏi, mặc kệ như thế nào, nàng phải bảo vệ Thi Phàm. Thi phàm là thân nhân duy nhất của cha trên đời này, nàng mang họ Khúc, là đại tiểu thư nhưng lại không phải là thân sinh của cha*.

(thân sinh: con ruột)

“Bổn vương sẽ không bỏ qua cho bất luận kẻ nào của Cổ Xích Giáo.” Hắn lạnh lùng nói. Muốn hắn buông tha sao? Bọn họ lúc trước đối với hắn như thế nào?

“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Nàng tức giận hỏi. Hắn cư nhiên ác độc như vậy, Thi Phàm mới 14 tuổi hắn cũng không buông tha?

Gợi lên một nụ cười lạnh nói “Ngươi nói đi? Nếu tỷ muội các ngươi tranh giành tình cảm có phải ngoạn* tốt lắm không?”

(ngoạn: ý là xem kịch, đứng 1 bên thưởng thức trò vui)

Một cỗ hàn khí dâng lên khắp toàn thân nàng – tranh giành tình cảm… Hắn cư nhiên muốn nàng cùng Thi Phàm tranh giành tình cảm… “ Ta không cho phép người làm như vậy, nàng mới có 14 tuổi!”

Hắn hừ lạnh một tiếng “tóm lại bổn vương sẽ không buông tha ai hết.”

“Thật đê tiện!” Khúc Huyễn Yên trừng giận trừng mắt với hắn

Hắn hung hăng dùng tay bóp cổ nàng, âm hiểm nhìn nàng lạnh lùng nói: “đê tiện? Từ đó hẳn là dùng để nói Cổ Xích Giáo các ngươi đi! Bọn họ lúc trước làm những gì liền định trước sẵn kết cục cho ngươi cùng muội muội của ngươi rồi! Bởi vì bọn họ khiến bổn vương hận chính bản thân mình nên bổn vương cũng muốn các ngươi hận chính bản thân mình.”

Nàng bị hắn bóp cổ đến không thở nổi: “Ngươi …ngươi..buông ra…Buông ta ra…” Nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn đầy hận ý, rốt cục là thù hận gì…màlàm cho hắn trở nên đáng sợ như vậy!

“Buông ra..?” Trì Ngạo Dịch phẫn nộ (anh ấy nổi giận ấy ạ) đột nhiên buông nàng ra đứng lên mặc quần áo.

Nàng mở to miệng thở phì phò… Cha rốt cục người tạo nên thù hận gì… khiến hắn muốn như vậy đối xử với chúng ta…. Hảo bi ai*…

(Hảo bi ai: rất đau lòng, bi thảm…)

“Hừ… Khúc Huyễn Yên ngươi tốt nhất đừng chọc giận Bổn vương” Hắn lạnh lùng nói.

Nàng không nói lời nào, chính là đồng dạng (cũng như vậy) lạnh lùng nhìn hắn. Mặc kệ là thù hận gì nhưng hắn như vậy đối với nữ nhân là đáng khinh bỉ!

“Nàng không phải người Cổ xích giáo.” Khúc Huyễn Yên nhìn nóc căn phòng thầm nói. Mặc kệ hắn tin hay không đều phải đánh cuộc một phen! Tại sao Thi Phàm không mang họ Khúc.

“Dù không phải, nàng mang họ Trữ Bổn vương cũng vẫn như vậy hận nàng!” Hắn hung hăng nói. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ nữ nhân họ Trữ kia là sỉ nhục cả đời của hắn.

Họ Trữ cũng không buông tha? Khúc gia, Trữ gia với nam nhân này rốt cục có thù hận gì. Giống như nhìn thấu được tâm tư nàng, Trì Ngạo Dịch nói “Là thù hận gì, ngươi không cần biết, ngày mai cùng bổn vương quay về vương phủ.” Dứt lời hắn cất bước đi ra ngoài.

Quay về vương phủ? Nàng có nghe lầm hay không… Vậy còn Thi phàm thì sao? Nàng đi rồi Thi Phàm phải làm sao bây giờ? Hay là hắn muốn nàng cùng Thi Phàm cùng nhau đi…

Hắn tạm dừng một chút cước bộ nhưng lại rất nhanh tiêu sái đi ra ngoài lạnh lùng nói: “Cùng nhau đi.”

(Hix.. Dịch ca có phải là có thuật đọc tâm không vậy, Yên tỷ nghĩ gì Dịch ca cũng biết >>Siêu thiệt. Ngưỡng mộ… chạy nhanh nhận sư phụ…)

Cùng nhau đi? Không được, nàng không thể để cho hắn mang cả Thi Phàm đi…. Tuyệt đối không thể! Thi Phàm mới nhỏ như vậy, nàng tuyệt đối không thể để cho nam nhân này huỷ hoại nàng! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng nhất định phải bảo vệ Thi Phàm

“Tỷ, ngươi không sao chứ?” Trữ Thi Phàm đẩy cửa ra, chạy đến trước mặt nàng. Thấy trên người nàng đều là những vết xanh tím, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho tên vương gia kia, nhất định!

“Thi phàm? Ừm ta không sao”. Nàng ngồi dậy cười lắc đầu nói

“Tỷ…..” Trữ Thi Phàm có chút nghẹn ngào kêu tỷ tỷ của nàng. Tại nàng mà tỷ tỷ mới lại bị tên nam nhân kia tra tấn, nhục nhã… nàng thật sự vô dụng!

Nàng ôn nhu cười xoa đầu muội muội nói: “Làm sao vậy? Đừng khóc” Nàng cùng muội lớn lên ở Cổ xích giáo, cùng muội muội thân thiết, nàng thực sự thích Thi Phàm.

“Tỷ… ta có phải thực vô dụng?” Trữ Thi Phàm hỏi nàng có phải thực vô dụng! Võ công tốt như vậy cũng không thể dùng!

Nàng lắc đầu “làm sao có thể? Thi Phàm ở trong lòng tỷ tỷ là giỏi nhất, cho nên mặc kệ như thế nào Thi Phàm đều phải bình tĩnh!”

Bình tĩnh… Nàng nhớ kỹ: “ừm, tỷ ta đã biết.”

Nàng nở nụ cười, Thi Phàm từ trước đến nay thực nghe lời.

“Tỷ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Làm sao bây giờ? Đây đúng là vấn đề nàng đau đầu. Nàng thì không thể trốn mà Thi Phàm thì… “Thi Phàm, người đi đi.”

“Đi, tỷ ta đi đâu chứ?” Tỷ tỷ cư nhiên bảo nàng đi.

“Lưu lạc giang hồ, tóm lại là không cần theo ta”

“Tỷ, vậy còn ngươi?” Nàng đi rồi, tỷ tỷ làm sao bây giờ?

Nàng… Chỉ có một kết cục – “Quay về vương phủ.”

“Cái gì? Quay về vương phủ?” Nàng không nghe lầm chứ… Tỷ tỷ nói quay về vương phủ?Cùng Ngoan Vương kia sao?

“Chỉ cần ta lưu lại, ngươi có thể đi”

“Không được! tỷ, ta tuyệt đối không để mình ngươi ở lại!” Nàng cố chấp nói.

“Đừng cố chấp, Thi Phàm! Ta thực lo lắng hắn sẽ làm gì với ngươi…” Nàng khuyên nhủ.

“Không quan hệ (không sao)! Tỷ, ta sẽ huỷ dung (phá hỏng đi dung nhan)” Nàng kiên quyết nói, cho dù huỷ dung nàng cũng phải cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ.

“Không được? Ngươi muốn ta như thế nào hướng cha công đạo*?” Nàng còn nói sẽ huỷ dung. Nàng không biết dung mạo đối với nữ nhân rất quan trọng sao?

(Công đạo: ý là không thể đối mặt, nói chuyện với cha)

“Kia... Tỷ, ta là giả hủy dung.”

“Giả huỷ dung?”

“Ừm! Tỷ, ngươi đã quên rồi sao? chúng ta đã học ở Cổ xích giáo đó” Trữ Thi Phàm nhắc nhở.

“Có thể chứ?”

“Đó là phương pháp bí truyền của Cổ xích giáo, đương nhiên là có thể!” Trữ Thi Phàm khẳng định nói. Phương pháp huỷ dung này hiện tại chỉ có nàng cùng tỷ tỷ biết.

Tuy vậy trong lòng vẫn không yên, nàng không biết làm như vậy có thể bị phát hiện hay không…

“Thi Phàm, người đáp ứng ta một khi ngươi bị phát hiện, ngươi liền bỏ lại ta để trốn được không?”

“Tỷ, sao ngươi đối với ta cư nhiên tốt vậy.”

Nàng nở nụ cười: “Bởi vì ngươi là người thân nhất của ta.”
Bình Luận (0)
Comment