Trữ Thi Phàm mang theo rất nhiều nghi vấn, nàng có nhiều nghi hoặc trong lòng về những gì Trì Ngạo Dịch đã nói…. nàng cùng Trì Ngạo Nhiên đến cùng có phải hay không là thai long phụng? Nếu như là long phụng thai thì phụ thân của bọn họ là ai? Là Khúc Vệ hay là hoàng thượng đã băng hà?
Nhưng điều đó đối với nàng đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là phụ thân đã chăm sóc nàng hơn mười năm qua, mặc kệ phụ thân có phải ruột thịt hay không nhưng công ơn nuôi dưỡng của phụ thân nhất định nàng phải báo cho nên…Nàng muốn xây dựng lại Cổ Xích Giáo!
Tối hôm qua Khúc Huyễn Yên không muốn để Thi Phàm đi…
Sáng sớm.
Khúc Huyễn Yên đã đến phòng bếp bận rộn, nàng còn chưa có chết nên phải vì Lương Tịch Nhi hầm thuốc dưỡng thai. Thở dài một hơi, tuy trong nội tâm không thoải mái nhưng nhất định phải nhẫn. Nam nhân ở niên đại này thì người nào mà không có tam thê tứ thiếp chứ!
‘Đang suy nghĩ gì đấy?’ – Một người từ phía sau ôm eo của nàng, nhẹ giọng thì thầm bên tai.
‘Không nghĩ gì cả’ – Khúc Huyễn Yên biết là Trì Ngạo Dịch, chẳng lẽ muốn nàng nói cho hắn biết nàng đang ghen phải không?
‘Có thật không? Sao nàng lại có bộ dạng không yên lòng như vậy?’ – Trì Ngạo Dịch cúi đầu chôn chặt vào gáy nàng, hít ngửi hương thơm hồ nghi hỏi, hắn sao lại không biết nàng đang suy nghĩ cái gì chứ.
‘Có sao? Vậy là ngài sợ ta không chuyên tâm sẽ cho Lương Tịch Nhi uống thuốc dưỡng thai gây ảnh hưởng sao?’ – Nàng bất mãn cong khóe miệng, hay là hắn quan tâm nhất hài tử trong bụng Lương Tịch Nhi…
Trì Ngạo Dịch xoay người nàng lại cười hỏi: ‘Nàng ghen tị sao?
Nàng đẩy Trì Ngạo Dịch ra, tiếp tục xoay qua chỗ khác nhìn xem dược, khẩu thị tâm phi (suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau) nói: ‘Không có!’
‘Thật không có? hử?’ – Trì Ngạo Dịch buồn cười nhìn sau gáy nàng, nữ nhân đều như vậy sao chứ (=.=’)
‘Ân’ Khúc Huyễn Yên tiếp tục khẩu thị tâm phi gật đầu.
Trì Ngạo Dịch đột nhiên đem nàng bế lên, cười tà nói: ‘Nàng không ăn giấm chứng tỏ nàng không quan tâm ta nên phải bị phạt mới được’. (Yuki: hí hí >:)) hehe)
‘Ngài….đạo lý gì vậy chứ?’ – Khúc Huyễn Yên tức giận nhìn hắn, trong lòng kỳ thực lại thấy ngọt ngào.
‘Không phải sao? Bất kể như thế nào hôm nay nàng không thoát khỏi trừng phạt đâu!’ – Trì Ngạo Dịch khóe môi cong lên.
‘Ngài…ngài thả ta xuống mau!’ – Khúc Huyễn Yên bị hắn trêu chọc nở nụ cười, hắn rõ ràng vô lại như vậy!
‘Không tha! Cả đời này đều khó có khả năng bỏ qua cho nàng’ – Trì Ngạo Dịch dứt lời liền ôm nàng đi đến phòng của bọn họ.
Hai người ngọt ngào không phát hiện ra phía sau bọn họ có đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm.
‘Có tin gì không?’ – Vương Trà Nhi hỏi nha hoàn trước mặt, nàng sẽ không để cho Khúc Huyễn Yên cùng Lương Tịch Nhi đắc thế.
‘Hồi chủ tử, vừa rồi nô tỳ trông thấy Vương gia ôm Vương phi thân mật cười đùa đấy!’
‘Cái gì? (what the hell =]]) Rõ ràng nhanh biến thành như vậy sao? Xem ra Trắc phi ta đã quá xem thường Khúc Huyễn Yên’ – Vương Trà Nhi kinh ngạc hỏi, đôi mắt hiện lên 1 tia hận ý.
‘Nô tỳ thấy Khúc Huyễn Yên này từ nay về sau nhất định sẽ trả thù Trắc phi ngài’ – Nha hoàn đổ thêm dầu vào lửa.
‘Hừ, xem ra từ này về sau ta phải hành động rồi!’ – Vương Trà Nhi đôi mắt tối sầm lại lạnh lùng nói.
??????????????————-
cửa phòng lại bị Trì Ngạo Dịch đá văng (_._’)
Hắn dùng chân đóng cửa phòng rồi ôm Khúc Huyễn Yên đặt ở trên giường cúi người tà mị nhìn nàng.
Khúc Huyễn Yên cũng muốn xem xem hắn có ý tứ gì? Nhìn nàng k đường hoàng như vậy nữa chứ!
‘Nàng rốt cuộc vừa rồi có ghen hay không?’
‘Không có!’ – Khúc Huyễn Yên chối đến cùng, nàng mà thừa nhận thì mất mặt chết đi được. >:))
‘Thật sao?’ – Trì Ngạo Dịch tà ác nhìn nàng, tay không an phận bắt đầu cởi vạt áo nàng.
‘Nói dối, vì nàng không ghen nên ta cũng muốn nàng mang thai hài tử của chúng ta’ – Trì Ngạo Dịch cởi xiêm y đè lên thân thể của nàng, môi nhẹ nhàng ma sát người nàng.
‘Ummm….ta không muốn….
‘Không muốn cũng phải muốn! Huyễn Yên, từ nay về sau ở trước mặt ta không được che giấu bản thân có biết không?’ – Hắn rầu rĩ.
‘Ân…’