Trời đã về khuya, Hi Hoa ngồi ở án thư họa một bức phong cảnh, có hoa sen có trăng, đôi lúc thẩn thờ nhìn qua ô cửa sổ nhìn từng cánh hoa đào rơi xuống, y nhớ chuyện Phượng Minh kể cho y nghe về Nguyệt Liên.
Lại vô thức trầm ngâm nhớ đến cái ngày gặp nhau lần đầu của cả hai.
Hi Hoa lúc đó chưa tròn ba trăm tuổi, từ nhỏ đã được dạy dỗ hiểu chuyện lại được khuôn mặt ưa nhìn nên đi đâu cũng có thể hòa động và được người yêu thích.
Lần đó mẫu thân đến Long giới gặp tỷ muội tốt mang theo y, tối đó y không ngủ được liền ra ngoài hóng gió, thấy một con cá rất lạ liền đi theo con cá trong hồ ấy vô tình bắt gặp một tiểu Long bị tỷ muội tốt của mẫu thân trách phạt.
Hi Hoa rất thích những thứ mềm mại đáng yêu liền đứng núp sau bụi cây quan sát, được một lúc vị nương nương ấy rời đi y liền mon men đến bắt chuyện và dùng tinh hoa ba năm linh lực của mình để trị thương cho tiểu Long ấy, lúc đó còn vui vẻ đặt tên cho nó.
Nhưng chỉ làm bạn chưa bao lâu thì y phải trở về Hoa giới, sau đó là khoảng thời gian y bắt đầu nhập học nghệ cùng rèn luyện cầm kì thi họa, học rất nhiều dẫn đến không còn thời gian suy nghĩ về người bạn đó nữa, cho đến khi được một vạn tuổi thì mẫu thân mất đi.
Ở Hoa giới khi cha mẹ mất, con cái phải ở lại Hoa giới ba năm chịu tang không được đi xa.
Năm đó diễn ra lễ hội lớn ở Long giới, suy nghĩ gặp lại tiểu Long đó cũng biến mất.
Mẫu thân mất đi là một cú sốc không lường trước, y vì không được nhìn mặt mẫu thân trước khi người bỏ hai cha con y đi nên vô cùng đau lòng mà khóc đến sốt hôn mê bất tỉnh một tuần.
Năm năm chỉ biết học xong lại đến linh cửu của mẫu thân.
Năm năm ấy cũng đã khiến một đứa trẻ bắt đầu lớn dần và bắt đầu với những thứ mới mẻ trong cuộc sống, y quên đi Tiểu Long, cứ như vậy chuyên tâm học đạo để giúp đỡ cho phụ thân cho đến năm y bảy vạn tuổi.
Còn Nguyệt Liên, Phượng Minh đánh giá hắn là một kẻ si tình vô lối, hắn tính tình thuở nhỏ phá phách lì lợm ngang bướng, phàm là những đứa nhóc ở ngoài thủy cung gặp hắn đều chạy, còn những đứa con nít ngang chức vị hắn thì gặp nhau liền đánh, ấy vậy mà có một đứa bé thấy hắn lại rất vui vẻ hỏi han, đặc biệt chữa vết thương cho hắn dù cho hắn trước giờ chưa từng để ý những vết thương ấy.
Đó chính là tư vị của sự cảm động, không hiểu sao hắn lại động tâm và thích thú với đứa bé tên Hi Hoa này.
Nơi Long giới lạnh lẽo, Đế Long ngồi uống rượu nhớ về năm tháng quá khứ.
Lúc đó sau lần gặp mặt duyên kiếp là Ngày Hi Hoa rời đi, hắn đêm nào cũng ngồi đợi y nhưng không thấy y đến, bởi sáng hôm ấy Hi Hoa là đột ngột rời khỏi còn Nguyệt Liên lại đang mải mê ở ngoài Thủy Cung tìm kiếm viên ngọc trai bảy màu về khoe với Hi Hoa.
Mẫu thân Nguyệt Liên thấy hắn chờ đợi chừng một tuần đành tặc lưỡi khuyên can
(Tiểu Hoa đã trở về Hoa giới rồi, nó sau này sẽ kế thừa ngôi vị nên phải đi học đạo để trở thành người giỏi gánh vác cả Hoa giới.
Đó là điều một đấng nam nhi nên làm, không giống ai kia ngày đi phá phách tối ngồi đợi người khác đến rủ mình đi chơi, nếu con cứ như vậy mà lớn lên e là không có tư cách gặp và làm bạn với Tiểu Hoa đâu)
Dường như được khích lệ, Nguyệt Liên bắt đầu từ đó chuyên tâm vào học đạo, luyện võ công, hắn muốn làm bạn với Hi Hoa, hắn cũng không muốn mình là kẻ yếu đuối bên cạnh Hi Hoa liền ra sức học, mục đích chỉ để một ngày hiên ngang đến làm bạn với Hoa thần nếu hắn không được truyền ngôi vị Đế Long.
Đó cũng chính là hành trình để ba vạn tuổi phi thăng thành thượng tiên của hắn, chỉ là sau này nghe vị Hoa mẫu Nữ mất đi, Hi Hoa cũng tự dồn mình ở Hoa giới không ra ngoài, hắn cũng chưa có cơ hội gặp lại y.
Cứ như vậy đằng đẵng, hắn đợi đến năm sáu vạn tuổi liền chọn cách độ kiếp, bảy ngày bảy đêm ở Đông Hải chịu từng đạo lôi sóng cuốn để thăng thành thượng thần chứ nhất quyết không đi lịch kiếp bởi lịch kiếp ắt sẽ phải trải qua tình kiếp, hắn không muốn để ý một ai ngoài Hi Hoa, cũng không biết nỗi khát vọng làm bạn ấy lại trở nên sâu đậm thành nỗi nhớ nhung muốn gặp lại y.
Hắn trở thành Đế Long khi thăng lên thượng thần không lâu, tự thân đi chinh chiến dẹp loạn thay phụ quân, uy danh hiển hách, người người kính nể.
Ở Long giới, không hề có nữ tử nào là rồng, ngay cả Mộ Linh nàng chỉ là một thanh xà giống mẹ nàng, còn cha nàng là rồng không cánh.
Nam tử ở Long giới đều lấy nữ tử ngoại tộc, chuyện nam nhân yêu nhau ở Long giới cũng xem là chuyện thường.
Vì vậy Nguyệt Liên rất được những nữ tử ngoại tộc ái mộ chưa kể các thành phần đoạn tụ.
Trong một lần Thiên Cửu tổ chức tiệc sinh thần cho Thiên hậu, Nguyệt Liên hắn cuối cùng cũng gặp được Hi Hoa, bởi dấu ấn hoa lam trên trán y, cũng bởi y rất được Thiên Đế đặc ân yêu quý nên người người đều biết đến.
Trong bữa tiệc, Nguyệt Liên với Hi Hoa ngồi cách rất xa, tính Hi Hoa ôn hòa lại hòa đồng, còn Nguyệt Liên lại ra vẻ lạnh lùng ít nói, cả một buổi tiệc hắn chỉ quan sát Hi Hoa, nhìn ngũ quan y cho đến hình dáng lẫn giọng nói đều khiến hắn thích thú vô cùng, chính hắn cũng tự nhận sau lần gặp lại đó, hắn đã không còn muốn làm bạn với y nữa mà y chính thức là người thầm thương của hắn.
Chỉ tiếc dù gì hắn cũng không phải người giỏi trong khoảng tình cảm bởi chưa từng biết yêu sẽ phải làm gì, hắn chỉ biết âm thầm quan sát, giúp đỡ y dẫu biết y bên cạnh đã có phụ tùng, không cần hắn ra tay.
Hi Hoa đương nhiên sẽ không nhận ra Nguyệt Liên bởi cả hình dáng lẫn tính cách, mọi người gặp cũng chỉ gọi hắn một tiếng Đế Long hoặc là cái tên Phong Hiên ấy, hắn không thích chút nào nhưng mà cái tên Nguyệt Liên ấy hắn cũng không muốn những kẻ khác gọi trừ những người hắn xem là bằng hữu, là người tốt.
Nhưng cũng chính vì cách quan tâm âm thầm mà đâm ra nhiều sự việc xảy ra, thí như bị nghi ngờ là theo dõi Hoa thần, có ý đồ xấu với Hoa thần, Hoa thần gặp vấn đề như bị đánh lén hay bị phá phách, một mình hắn bị buộc tội đầu tiên.
Cũng may Hi Hoa là người sáng suốt hiểu chuyện, tự biết ai sai ai đúng nên Nguyệt Liên cũng được cho qua.
Nguyệt Liên vì thế lại có cảm tình với y hơn, mỗi lời y đưa ra để chứng tỏ hắn không ám hại y như từng muỗng mật rót vào lòng hắn.
Nhưng mà yên ổn cũng chẳng được lâu bên cạnh Hi Hoa lại xuất hiện một tán tiên tên là Tịch Nhan, cứ qua thời gian nhìn hai người họ thân thiết, Nguyệt Liên bỗng chốc nhận ra giữa hai người họ không phải là bằng hữu bình thường mà là cái tình cảm vượt mức tình bạn.
Trái tim hắn như vỡ ngàn mảnh, cứ như vậy đau buồn uống rượu suốt một tuần, lúc ấy mẫu thân hắn đi vân du trở về thấy hắn như vậy chỉ cười nói vu vơ
(Cha mẹ là thanh mai trúc mã, lớn lên liền tự cảm nhận tình cảm dành cho nhau, chỉ biết quan tâ m đến đối phương nên cũng không yêu ai khác, cứ như vậy mà thành thân, yêu nhau, chưa lần nào cãi nhau hay ghen tuông, cũng chưa từng nếm trải mùi vị thất tình là gì)
Hắn triệt để phong kết giới không cho mẫu thân hắn vào nữa.
Cho đến thêm một tuần sau, mẫu thân lại leo từ ngói nhà nhảy xuống, nàng ngồi ung dung uống trà nhìn đứa con trai nhếch nhác, đầu tóc rối bù, thân tàn ma dại ngồi thẩn thờ trong một đóng vò rượu, nàng thở dài
(Ta đã đi hỏi rồi, quả nhiên cảm giác biết người mình yêu có người yêu nó đau hơn chia tay nhiều bởi chia tay ít ra cũng được thờ gian hạnh phúc, còn tương tư thì từ đầu đến cuối chỉ một mình mình đau khổ.
Tiểu Long, con thật đáng thương..
Có điều con cũng đừng như vậy, con nên vui mới phải.
Phụ quân con từng nói hạnh phúc nhất chính là được nhìn người mình yêu hạnh phúc, mong ước cao cả nhất chính là mong người mình yêu tìm được người yêu giống như mình đã yêu người.
Tiểu Long, con có hiểu không)
Có lẽ lời nói ấy đã thắp lên cho Nguyệt Liên một ngọn lửa, hắn cuối cùng cũng cảm thấy một khi đã tương tư ai đó thì đã chấp nhận nuốt hết đau khổ về mình, chính vì vậy hắn nhớ lại vẻ mặt tươi cười của Hi Hoa khi ở cạnh Tịch Nhan, trong lòng bỗng dưng le lói niềm vui, nhìn y hạnh phúc, hắn quả thực mới thấy hạnh phúc nhưng cảm giác đau lòng vẫn còn âm ỉ.
Chỉ tiếc Hi Hoa vốn giống như hắn chưa biết cái gì gọi là yêu và thái độ trong tình yêu, đâm ra Tịch Nhan có nói chuyện vui đùa cùng người khác, đi chơi với vài cô nương mà để y chờ cho đến tận khuya y vẫn không giận cũng không ghen tuông gì, điều này làm Nguyệt Liên vô cùng tức tối, tiểu Hoa quá là ngu ngốc, chính hắn cũng không câu nệ đứng một góc la lớn mắng Hi Hoa là tên đại ngốc rồi bỏ chạy.
Cho đến một ngày Nguyệt Liên bất chợt nhìn thấy Tịch Nhan lén lút hò hẹn thân mật với Phi Chân công chúa, trường nữ của Thiên Đế, máu nóng trong hắn trỗi dậy bởi trước khi bắt gặp mọi chuyện, hắn đã đứng một canh giờ từ xa nhìn Hi Hoa trong thời tiết lạnh ngồi ở mái đình chờ Tịch Nhan để tặng gã chậu hoa mới tự trồng.
Đêm đó Nguyệt Liên đánh nhau với Tịch Nhan một trận tơi bời, Hi Hoa từ đó cũng đâm ra không còn thiện cảm với Nguyệt Liên nữa.
Nhìn hắn ôm vết thương về nhà, Mẫu thân hắn tặc lưỡi hỏi:
"Đi đánh ghen à, vết thương coi vẻ không nghiêm trọng."
Nguyệt Liên nhìn vết trầy ở tay thở dài kể hết đầu đuôi cho nàng nghe, nàng lấy thuốc băng bó cho hắn rồi nói: "Tiểu Hoa đúng là ngốc thật, nhưng con cũng ngốc không kém, bất bình ra tay vì y cũng phải thể hiện khí chất nam nhi, quân tử động khẩu không động thủ mới thể hiện mình được chứ."
Nguyệt Liên liếc ngang dọc chán chường nói: "Thật ra con vừa đánh vừa mắng hắn!"
"Ô, con trai ta thật văn võ song toàn nha."
Nguyệt Liên không biết nàng là đang khen hay chê hắn nữa, chỉ biết Nàng cười rồi lại thở dài nói:
"Có điều con cũng phải hiểu, Hi Hoa là hiện thân của Mạn Đà La Hoa cho dù nó có muốn giận dữ ghen tuông cũng nhanh chóng được linh lực điều độ hóa giải bởi nó chỉ mới là một Mạn Đà La Hoa đang được rèn luyện ở miền Cực Lạc, trong thời gian tiến nhập đài sen, hiện thân đương nhiên sẽ không muốn nó vì cái gọi là thất tình lục đục kia quấy rối nên tự khắc biến nó thành một hình mẫu bạch liên hoa, có lẽ vì thế thiên mệnh chọn Tịch Nhan, hắn có thể diễn trọn vẹn vai vừa yêu thương vừa phản bội, tạo cho cảm giác vừa đánh vừa xoa, hắn cũng không để ý gì đến Hi Hoa, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì đến việc tiến nhập đài sen của y.
Đổi lại nếu thay Tịch Nhan là con, với tính cách hòa đồng trang nhã của nó, chính con sẽ làm ra những hành động điên cuồng, huống hồ chưa kể là h@m muốn, như vậy việc độ kiếp rất khó có thể thành công.
Con hôm nay bất bình thay nó nhưng chung quy cũng không nói rõ, nó đương nhiên sẽ rất giận con, có khi sau này xem con là kẻ thù, con xem đó, có phải là tạo một vết nứt rồi chưa..
Từ nay về sau nếu thật sự quan tâm Hi Hoa, con phải cận lực giữ khoảng cách, ta tin với con chỉ cần tiến nhập đài sen thành công, Mạn Đà La Hoa chính thức là hiện thân của Hi Hoa, mệnh nó sẽ thay đổi, suy nghĩ cũng sẽ thay đổi, Tịch Nhan đương nhiên cũng sẽ nhận hậu quả hắn gieo, con lúc đó suy nghĩ cũng sẽ trưởng thành hơn."
Nguyệt Liên hắn không nói nữa, chỉ lủi thủi đi về phòng, dần dà sau này cũng không gặp Hi Hoa nữa, lâu lâu theo thói giả vờ đụng mặt để xem y có sống tốt không thôi.
Chỉ là ngày Đồng Lô Hồng Liên chấn động, Nguyệt Liên như điếng người nhìn Hi Hoa đẩy Tịch Nhan vào trận pháp do y tạo ra còn một thân y lao về phía Đồng Lô Hồng Liên, hắn thấy rõ khuôn mặt không cảm xúc cùng pháp bảo bảo vệ nguyên thần của Tịch Nhan liền biết mọi chuyện không tốt lành.
Tịch Nhan cớ sao có thể tự bảo vệ mình lại còn tỏ vẻ sắp chết trước mặt Hi Hoa, Nguyệt Liên nhanh chóng lao theo, chỉ tiếc là hắn đã đến trễ, trong trận nổ kinh hoàng, ánh sáng chói mù, hắn ôm lấy thân thể Hi Hoa, đôi ngươi hắn như tan rã, nén cơn đau ôm thân thể y về hàn động ở cuối Ngự hoa viên Long giới..
Từ đó là một quá trình giữ gìn thể xác của Hi Hoa, truy tìm hồn phách cho y, chuyện này chỉ có hắn và Hoa Đế biết.
Còn Phượng Minh chỉ biết đến đoạn Hi Hoa mất đi mà thôi.
Cánh hoa đào đỏ sắc bay qua cửa sổ, nhẹ nhàng rơi vào tay của Hi Hoa, Y thở dài, trong lòng không hiểu sao lại đau đớn vô cùng, y quả nhiên nợ Nguyệt Liên rất nhiều, có lỗi với hắn cũng rất nhiều, có thể sống tiếp sau này cũng không biết đền đáp bao nhiêu cho đủ, chỉ tự trách bản thân là người vô tâm vô tình chưa từng để ý đến hắn, khiến hắn phải chịu tổn thương, nếu như bây giờ ngồi trước mặt y là hắn y sẽ xin lỗi hắn, xin lỗi tất cả và sau này chắc chắc sẽ luôn là người đứng phía sau theo dõi hắn, từng việc làm hành động của hắn y đều sẽ quan sát, sẽ nhìn và sẽ nhớ, giống như hắn từng nhìn y.
Hôm nay trăng tỏ, ánh trăng huyền ảo khiến Hi Hoa nhớ lại những đêm ở trước hàn động uống rượu thưởng nguyệt cùng hắn, thật sảng khoái.
Hi Hoa nhìn ánh trăng, khẽ mỉm cười, vô tình một bóng người bất thình lình xuất hiện ở cửa sổ khiến y giật mình:
"Phụ thân, người làm con giật mình."
Hoa Đế chống tay lên thành cửa nghiêng đầu nói: "Gia thấy con đang trầm ngâm suy nghĩ, hồn phách hình như lạc đâu rồi, con bị bệnh sao?"
"Không có ạ, chỉ thấy trăng hôm nay rất đẹp."
Hoa Đế nhìn trăng rồi lại nhìn vào trong, cười cợt nói: "Họa cũng đẹp thật, vừa có hoa liên vừa có trăng, thật biết cách nhớ người ta nha."
Hi Hoa giật người, nhanh chóng lấy vải trắng che đi bức tranh: "Phụ thân, khuya rồi sao người không ngủ còn ra đây làm gì!"
Hoa Đế mỉm cười nhìn Hi Hoa khiến y muốn ngượng chín mặt, một lúc lại nghe tiếng ai âm trầm hỏi nhỏ: "Phụ thân..
Người kể con nghe, mẫu thân vì sao lại chấp nhận tình yêu của người đi."
Hoa Đế chẹp lưỡi: "Kể ra cũng dài dòng, bất quá mẫu thân con cũng là một người yêu được thì bỏ được, chọn tương lai làm hướng đi sau này, chưa kể gia yêu bà ấy từ thuở thành niên, bà ấy đương nhiên sẽ biết được tình cảm gia dành cho bà, còn vì sao lại cưới sớm thì con cũng biết mà, cưới vì có con.."
Hi Hoa nghiêng đầu, sao thấy chuyện của y giống với chuyện song thân thế nhưng chắc không có khúc sau đâu, Hoa Đế phẩy tay hỏi: "Tiểu Hoa, để ý hắn rồi sao..
Con thật giống mẫu thân, phải đợi có biến cố mới biết đâu là chân tình."
Hi Hoa ngập ngừng hỏi: "Vậy..
Phụ thân nghĩ sao..
nếu con thích nam nhân."
"Gia là người thoải mái sống đúng thời, bây giờ yêu nhau đâu phân biệt giới tính, miễn sao hạnh phúc là được".
Hoa Đế cười khì, Hi Hoa lại nói: "Phụ thân sẽ không có cháu để vui đùa!"
"Gia tự có cách để mình có cháu."
Hi Hoa: "..."
Hoa Đế vươn vai, rồi nói: "Chuyện tình cảm của con gia sẽ không xen vào, chỉ cần con nhớ vẫn còn cái thân già này ở Hoa giới, năm bảy vạn tuổi tiến nhập đài sen thất bại, thôi thì lợi dụng lịch kiếp này bắt đầu tiến nhập lại, nếu thành công gia sẽ tổ chức đàn tế, chính thức để con nắm giữ cơ mật Hoa giới cùng Tượng Mẫu Đơn.
Ây, khuya rồi, gia đi ngủ, con cũng ngủ sớm đi"
Nói xong Hoa Đế vội biến mất, Hi Hoa ngồi im một hồi rồi lại mở bức họa ra, nhẹ nhàng dùng bút chấm mực, ghi tên mình lên góc bức họa, khóe môi cong lên kiều diễm.
Kính Văn đang ngồi câu cá ở hậu viện, từ xa một thân xiêm y rực rỡ vụt đến: "Kính Văn..
Giúp ta một chuyện."
Phượng Minh ngồi xuống, vui vẻ khoanh tay lên bàn nhìn Kính Văn, Kính Văn thu cần hỏi:
"Ngươi lại đi phá phách sao?"
Phượng Minh lắc đầu nói: "Làm gì có, ta đến nhờ ngươi viết giúp ta một bảng tình kiếp."
Kính Văn ngạc nhiên hỏi: "Ngươi lịch kiếp?"
Phượng Minh cười khổ: "Giết ta ta cũng không lịch tình kiếp nữa đâu.
Cái này là cho Hi Hoa, ừm..
Tiến nhập đài sen.."
Kính Văn bật cười, rót rượu uống: "Hi Hoa cuối cùng cũng chịu để ý Nguyệt Liên rồi sao, không lẽ cái ngày y đến Long giới.."
Phượng Minh gấp quạt nói: "Ngươi đừng nghĩ bậy a..
Nào, giúp ta được không?"
"Được..
Có điều nguyện ý của Hi Hoa như thế nào, ta mới dám viết.
Dù gì cũng là trách nhiệm viết ra lịch kiếp cho Hoa thần, ta cũng không dám làm bừa đâu."
Phượng Minh cười tươi rói: "Thế nào cũng được, đủ cho đệ ấy nếm hết thất tình lục đục, hiểu thế nào là tình.
Nhưng mà tính tình nên hiền lành một chút, hay là yếu đuối nhu nhược một xíu xíu..
Như vậy Nguyệt Liên mới có cơ hội làm anh hùng."
Kính Văn suy tư, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu, Phượng Minh đứng dậy vui vẻ đi, y liền hỏi: "Đi sớm vậy sao?"
Phượng Minh xòe phiến đáp: "Đến Long giới, phải báo cho Nguyệt Liên một tiếng.."
Kính Văn vẻ mặt phức tạp nhưng cũng nở nụ cười nói: "Đi đi."
Phượng Minh chớp mắt, thấy dạo này Kính Văn như thể bị gì đó nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhanh chân đến Long giới.
Ôn Ngọc đi qua vườn hoa hồng trải dài, phía xa ở một mái đình đã có người chờ sẵn, hắn ung dung đi đến, cúi người hành lễ: "Thiên Hậu, Phi Yên công chúa"
Thiên Hậu ngồi ở tháp ngọc, vận bộ kim y sang trọng, tóc cài trâm ngọc lãnh đạm.
Phi Yên công chúa một bên, môi son má phấn, nàng ta cười nói: "Đến thật đúng lúc, ngồi đi."
Ôn Ngọc ngồi xuống, Phi Yên cho lui mấy tiên nga, đợi không có ai, nàng thu liễm sự thục nữ, ánh mặt lạnh băng nói: "Điều ngươi nói là thật!"
Ôn Ngọc khoan thai nói: "Thần lấy mạng mình ra đánh cược, chính tai thần đã nghe Phượng Minh nói về việc Hi Hoa sẽ lịch kiếp xuống nhân gian, mục đích là chuẩn bị cho lần tiến nhập đài sen sắp tới của hắn."
Thiên Hậu cười hừ, rồi nói: "Lịch kiếp! Hi Hoa sẽ là một phàm nhân, trí nhớ sẽ không còn.."
Ôn Ngọc cười hiểm nói: "Sổ lịch kiếp là do Kính Văn thượng thần đảm nhiệm, việc mượn xem chắc chắn là chuyện không thể, có điều đối với Điểu tộc thần tìm người trong chốn nhân gian là chuyện dễ dàng.
Thiên hậu yên tâm, cho dù không biết được lịch kiếp của hắn như thế nào, nhưng thần cam đoan rằng chính thần tự có thể thay đổi nó."
Đôi mày Phi Yên như giãn ra đủ thấy nàng thích thú nhường nào còn Thiên Hậu vẫn lạnh lùng nói: "Vậy thì nhờ ngươi hết, hắn từ lâu đã sống trong cuộc sống được người người tôn kính, người người yêu thương, ta vẫn muốn thấy hình ảnh hắn thân tàn ma dại, nếm đủ mọi khổ sở cuộc đời, cho hắn đau đớn trong tình kiếp, khiến lần lịch kiếp này thất bại, và biến mất hoàn toàn.
Đương nhiên Ôn Ngọc ngươi sẽ có phần thưởng.
Ngươi cứ thoải mái làm, mọi thứ cứ để ta thu xếp."
"Thần đa tạ Thiên hậu khai ân."
Ôn Ngọc rời đi, nữa miệng bất giác nhếch lên
"Hi Hoa..
Ngươi chờ ta, Ôn Ngọc này trước nay đã muốn gì thì sẽ lấy cho bằng được, ngươi nên cẩn thận một chút."
Hắn rời khỏi Nam Thiên Môn, một mạch đi về Lãnh giới Điểu tộc: "Tham kiến Nhị Hoàng Tử."
Ôn Ngọc liếc nhìn, hỏi một tên thuộc hạ: "Đại hoàng tử về chưa?"
"Đại hoàng tử đang ở thư phòng đọc sách."
Ôn Ngọc liền đi đến thư phòng đã thấy Ôn Diện ngồi đó, hắn cho lui tất cả người hầu.
Ôn Diện dừng đọc sách nhìn Ôn Ngọc ngồi ở bàn uống trà cất giọng: "Chuyện gì?"
Ôn Ngọc uống xong trà, tay chọn đại một tấu sớ vừa xem vừa nói:
"Người trong lòng ca ca sắp lịch kiếp xuống nhân gian, nghe là để hoàn thành tình kiếp để chuẩn bị tiến nhập đài sen.
Còn có cả tình kiếp của hắn được đề năm chữ có duyên ắt có nợ..
Ca ca, vài ngày tới không phải huynh cũng sẽ lịch kiếp để thăng làm thượng thần sao, thấy chuyện này như thế nào?"
Ôn Diện vẫn dán mắt vào tấu sớ nhưng Ôn Ngọc biết ca ca hắn đang bắt đầu suy nghĩ rồi, hắn khẽ cười khinh một tiếng, tự hắn không hiểu Hi Hoa ngoài vẻ đẹp ra có cái gì tốt mà khiến nhiều người để ý hắn như vậy.
Thực ra trong thâm tâm Ôn Ngọc cũng đang tính toán, chuyện lịch kiếp lần này của Hi Hoa rất có thể Nguyệt Liên sẽ liên quan, hoặc là được xem là người được sắp đặt cho lịch kiếp này, Ôn Ngọc hắn không muốn điều này, hắn muốn phá cho bằng được, thế là hắn nghĩ ngay đến việc dùng người khác nhanh chóng thay thế vị trí của Nguyệt Liên, như vậy cũng đủ đau lòng cho cả hai.
Mà người thay thế hắn chọn chính là vị đại ca ngu ngốc của hắn, trong đầu đã giăng kế hoạch, hắn cười nói:
"Để đệ giúp ca ca..
Đây chính là cơ hội duy nhất để ca ca chiếm được người trong lòng, ca ca không phải là muốn bỏ lỡ chứ?"
Thấy Ôn Diện không nói, nhưng ánh mắt đã thực sự rơi vào trầm ngâm, Ôn Ngọc tiếp tục rót mật: "Mọi chuyện ở Điểu tộc đệ thay ca ca làm.
Chỉ cần nhìn ca ca hạnh phúc, đệ thật rất vui."
Ôn Diện nhìn Ôn Ngọc, trong lòng y cũng đang mềm nhũn, y đúng là có tình cảm với Hi Hoa nhưng những lời ngỏ ra đều bị từ chối, nếu nhờ lần lịch kiếp này, có khi Hi Hoa sẽ về bên mình, nét mặt y bỗng giãn.
Mọi chuyện đã xong xuôi, Phượng Minh đợi cho Hi Hoa lo chuyện Hoa giới xong liền kéo Kính Văn đến gặp y.
Dương Tử đứng một bên, vẻ mặt lấy lòng nói: "Điện hạ, cho đệ đi cùng đi, đệ thực sự rất lo cho điện hạ."
Hi Hoa lắc đầu nói: "Đệ cứ ở lại giúp Phụ thân ta, chẳng qua chỉ là lịch kiếp, ta đi không lâu sẽ về, bế quan để tiến nhập đài sen xong.
Đến âm ti làm nhiệm vụ, lúc đó ta sẽ đưa đệ đi."
Dương Tử phụng phịu đứng bên cạnh, Phượng Minh phẩy quạt nói: "Ngươi đừng lo lắng, phàm là tiên lịch kiếp sẽ có tiên pháp bảo hộ, ngươi đừng lo Tiểu Hoa bị ma quỷ ám hại."
Kính Văn gật đầu lại nhìn trời rồi nói: "Giờ lành đến rồi, chúng ta bắt đầu thôi.
Hi Hoa, đây là nước Vong Xuyên, đệ uống vào khi lịch kiếp xuống nhân gian sẽ không nhớ mình là thần tiên nữa, tuy ta đã đề ra kiếp cho đệ nhưng cũng chỉ đề rõ mốc thời điểm được coi là quan trọng, còn mọi việc diễn biến thế nào thì đệ tự tạo lấy, ta muốn cho đệ một cuộc sống riêng không bị gò vào bút thần của ta thế nên xuống đó tuy không nhớ gì nhưng lời nói này sẽ in vào tâm trí đệ, giữ vững tinh thần và niềm tin, ắt sẽ có hạnh phúc."
Hi Hoa mỉm cười nói: "Đệ sẽ khắc rõ."
Phượng Minh cười nói: "Đệ cứ yên tâm lịch kiếp, có ta và Kính Văn sẽ giúp Hoa giới khi đệ vắng mặt, yên tâm!"
Cả ba bắt đầu hướng đến điện Phù Anh, Dương Tử vô thức hỏi: "Điện hạ không cho Đế Long biết sao?"
Hi Hoa lắc đầu: "Không có chuyện gì lớn, vả lại hắn bây giờ..
không tiện."
Phượng Minh và Kính Văn đằng sau khẽ cười thầm.
Đi vào điện Phù Anh, Hi Hoa chỉnh tề y phục nhận lấy nước Vong Xuyên mà uống, Kính Văn niệm quyết, một tầng lưu quang tỏa ra, thân thể Hi Hoa tan biến dần rồi biến mất đi.
Y bắt đầu lịch kiếp của mình..