Qua một ngày thì Thiên Đế trở về, Hi Hoa cũng nhanh chóng trở về Hoa giới.
Mảnh hồn của Đàm Phiên vẫn được giữ gìn cẩn thận, Hi Hoa xem xét xong xuôi mới đến thư phòng tiếp tục xem tấu chương.
Tấu chương ở Hoa giới được phụ thân y xem qua, coi như đã duyệt gần hết, y cảm thấy có chút tội lỗi bởi để phụ thân ở tuổi này mà vẫn phải giúp y nhiều chuyện.
Nghĩ đến đây Hi Hoa buông tấu chương đến thẳng Lam Nghi điện để gặp phụ thân nhưng lão quản nói phụ thân đã rời cung từ sớm.
Hi Hoa đành trở về Tượng Mẫu Đơn thì bắt gặp Dương Tử đang ngủ gật ở gốc cây hải đường.
Tiểu tử này có lẽ đang trông mong đứa bé kia, Hi Hoa bước đến nhìn đóa hoa vàng óng phát tiên khí, y đưa tay cảm nhận, một chút mạch đập truyền vào cho y, đáng yêu vô cùng.
Dương Tử bỗng lơ mơ thức giấc, thấy Hi Hoa liền bừng tỉnh: "Điện hạ, người về rồi!"
Hi Hoa thu tay, nhìn Dương Tử áo đồ không chỉnh tề, y bước đến bàn ngồi dò xét: "Đệ từng giờ từng ngày ngồi đây canh nó thành hình người sao?"
"A..
cũng không hẳn!"
Dương Tử cười khù khờ rồi bước đến pha trà cho Hi Hoa, ánh mắt có chút vui vẻ: "Điện hạ, đệ chưa từng biết cách nuôi nấng một đứa nhỏ nên còn vụng về.
Điện hạ có biết phải làm như thế nào không?"
Hi Hoa nghe Dương Tử hỏi, trà chưa đến miệng thì dừng lại, quả nhiên Dương Tử tự xem mình là cha của đứa bé.
Nhưng điều hắn lo âu cũng không sai, Hi Hoa ậm ừ, câu này thật khó trả lời, y cũng chưa từng chăm sóc một đứa bé nên cũng không biết phải làm thế nào.
Bất chợt y nhớ đến một người liền nói:
"Đệ có thể đi gặp Nhã Hiên để huynh ấy tư vấn.
À, nghĩ đến mới nhớ lâu rồi chưa thăm huynh ấy, không biết đứa bé đã được sinh chưa nữa."
Dương Tử, lắc đầu, sau đưa ra ý kiến: "Dạo này đệ không rời khỏi Hoa cung nên cũng không biết.
Điện hạ, hay chúng ta..
đi xem thử đi."
Hai người nhanh chóng đi đến đầm sen rộng, vẫn là lão lái đò chở hai người đến khúc sông ấy.
Dương Tử bước lên đỡ lấy Hi Hoa, trúc xá của Nhã Hiên vẫn yên ắng, giản dị nhưng người đứng trước phơi thuốc không phải là Nhã Hiên mà là mẫu thân của y.
Thấy Hi Hoa, bà liền cung kính hành lễ.
"Cung kính điện hạ, Dương Tử hoa quan, nhà lão già này may mắn mới được điện hạ ghé qua!"
Hi Hoa ra hiệu để Dương Tử đỡ lấy bà rồi vui vẻ nói: "Tiên nương đứng dậy đi, dạo này tiên nương có khỏe không?"
Tiên nương cười gật đầu: "Khỏe..
cũng nhờ điện hạ dùng linh tính hoa giảm nhiệt, bệnh của lão cũng đỡ hơn.
Đúng rồi, không biết hôm nay điện hạ đến là có chuyện gì cần sai bảo? Mời điện hạ vào trong đình ngồi."
Hi Hoa đảo nhanh một vòng mới hỏi: "Ta đến thăm Nhã Hiên, huynh ấy đâu rồi?"
Nghe đến Nhã Hiên đôi mắt lão bà có chút trầm tư: "Nhã Hiên đã hơn mười ngày này sức khỏe giảm sút, ta dặn nó ở trong phòng tránh gió.
Điện hạ, đi theo ta."
Nghe vậy Hi Hoa lấy làm bất ngờ, Nhã Hiên vẫn chưa sinh, vậy là huynh ấy hoài thai được gần hai năm rồi.
Hi Hoa cùng Dương Tử theo lão bà đi vào trúc xá, vào sương phòng thì thấy xung quanh kín đáo, mùi trầm hương nhàn nhạt để thư giãn đầu óc.
Nơi này ánh sáng vẫn đầy đủ, Hi Hoa bước vào thì đã thấy Nhã Hiên nhắm mắt ngủ ở trên giường.
"Ây..
tiên nương, đừng đánh thức huynh ấy."
Lão bà nhìn Nhã Hiên, buồn rầu nói: "Điện hạ, vốn dĩ ta biết chuyện nam nhân mang thai là rất hiếm có, nay lại vào đúng con trai mình.
Ta vẫn luôn quan tâm chăm sóc nó nhưng dạo gần đây tinh thần nó xuống đi nhiều.
Lúc đầu cứ nghĩ nó sẽ chuyển dạ nhưng lai rai cũng đã hơn một tháng không thấy chuyển biến gì.
Mà Hoa y lại bắt không ra bệnh tình gì, ta rất lo."
Hi Hoa nghe tiên nương nói, ánh mắt lúc này mới chuyển dời nhìn khuôn mặt thiếu sức sống của Nhã Hiên, da xanh như lá, hốc má hiện rõ, môi cũng không còn hồng là mấy.
Hi Hoa lấy làm lạ nên chậm rãi bước đến ngồi mép giường, cẩn thẩn cầm tay y bắt mạch, Hi Hoa ấn thuật vào đó, lúc này mới cảm nhận mạch của Nhã Hiên đập khá yếu.
Hi Hoa đưa tay làm thuật rồi di vào trán của Nhã Hiên, một luồng linh lực yếu ớt truyền vào tay y, sao lại yếu như vậy.
"Đây không phải bệnh bình thường..
Ta nghĩ.."
Hi Hoa kéo lớp chăn, bàn tay áp lên phần bụng y, một trận pháp nhỏ hiện ra.
Tiên nương lo lắng nhìn, Dương Tử nhanh chân thắp thêm ánh sáng.
Hi Hoa chậm rãi thả tay rồi tìm trong ống tay áo của mình lấy ra lọ thuốc, đổ ra hai viên tiên đơn.
Dương Tử đem đến một chén nước, Hi Hoa để vào miệng Nhã Hiên rồi cưỡng ép y uống vào.
Trong cả quá trình, Nhã Hiên vẫn không động đậy hay tỉnh giấc, có lẽ y đã quá yếu rồi.
Tiên nương sốt sắng hỏi: "Điện hạ, Nhã Hiên nó.."
"Tiên nương, thứ cho ta nói ra dự tính.
Nếu trong vòng một tháng tới mà huynh ấy không sinh, e là phải cưỡng ép lấy đứa bé ra.
Thai nhi này rất lạ, ta xét qua thì thấy đáng ra nó đã được hạ sinh nhưng không hiểu sao vẫn lưu lại, ngày ngày dùng linh lực của Nhã Hiên huynh để sinh dưỡng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy e là Nhã Hiên sẽ không còn sức chống chịu nữa đâu.
Ta hiện giờ đã cho huynh ấy uống thuốc bồi dưỡng linh lực, trong thời gian tới xin tiên nương chăm sóc sức khỏe cho huynh ấy, thường xuyên gọi hoa y giám sát đứa bé trong bụng.
Ta sẽ về xem xét chuyện này."
Tiên nương đôi mắt rưng rưng vuốt tóc Nhã Hiên, nghẹn giọng đa tạ: "Lão nương sẽ chú ý, đa tạ điện hạ đã cứu giúp."
Hi Hoa cũng rất lo cho Nhã Hiên, lúc y đặt trận pháp ở bụng Nhã Hiên, y đã thấy được đứa bé ở trong bụng Nhã Hiên đã có tiếng tim đập nhưng vẫn nuốt từng ngụm nhỏ linh lực để duy trì sự sống.
Tiếc là Hi Hoa không giỏi y thuật, đặc biệt về mảng mang thai sinh con nên giúp Nhã Hiên là chuyện không thể nói trước.
Hi Hoa cùng Dương Tử rời đi, Dương Tử gãi tóc mai nói: "Điện hạ, đệ thấy nam nhân có thai còn nguy hiểm hơn là nữ nhân.
Thật sự rất nguy hiểm."
Hi Hoa thở dài, đúng là nguy hiểm thật nhưng biết như thế nào bây giờ.
Đâu ai muốn bỏ đứa nhỏ trong bụng mình chứ, nếu bỏ thì thật tàn ác.
Hi Hoa hướng Dương Tử nói: "Chút nữa đệ đến gặp Lập Xuân phương chủ xin ít dược bồi bổ linh lực dành cho người mang thai rồi đem đến cho Nhã Hiên giúp ta.
Sẵn tiện có tiên nương, đệ hỏi tiên nương thắc mắc cũng được.
Dù gì người có kinh nghiệm vẫn là tiên nương.
Trễ nhất là tối nay ta sẽ đến nhân gian một chuyến, trong lúc ta không có đây đệ nhớ xem xét tình hình của huynh ấy giúp ta."
Dương Tử cúi mặt, lần tới ngồi cạnh Hi Hoa lo âu nói: "Điện hạ đã rất lâu rồi chưa có thời gian nghỉ ngơi, người cũng ốm không ít.
Lần này đến nhân gian, người cũng nên tận hưởng, thư thái một chút đi.
Mọi chuyện ở Tây cung đệ thay điện hạ lo được!"
Hi Hoa cười nhẹ nhàng, đưa tay xoa đầu Dương Tử: "Vất vả cho đệ rồi! Sau này ta sẽ giúp đệ lập gia thất."
Dương Tử vội lắc đầu: "Không.
Không cần, điện hạ cứ để yên cho đệ bên cạnh giúp đỡ điện hạ.
Đừng bán đệ cho ai cả, đệ không muốn đâu."
Hi Hoa bật cười không nói hướng về đầm sen phía xa.
Chuyện của Nhã Hiên đã được Lập Xuân phương chủ giám sát.
Sau một buổi chiều hỏi thăm cùng trò chuyện với Hoa Đế, xem lại trận pháp Lục Hoa Đông Hoàng, Hi Hoa trở về Phù Anh điện mở kết giới xem xét về mảnh hồn của Đàm Phiên.
Mảnh hồn này được Hi Hoa đặt trong đóa Băng Tuyết Lĩnh giữ gìn để nó không bị phân tán.
Có lẽ vì ở quá lâu nơi quỷ khí hưng thịnh nên nó đã bị cướp đi rất nhiều linh lực.
Đến bây giờ ở Hoa Giới tiên khí dồi dào, nó cũng thỏa sức hấp thụ.
Hi Hoa ngồi kế bên, trên tay cầm bí pháp hồi sinh, bây giờ đã có một mảnh hồn thì phải nuôi dưỡng nó đủ mạnh mới thực hiện được các bước tiếp theo, nhưng đây cũng là bước khó khăn nhất vì y cần phải chọn lọc cách nào mới là hiệu quả để tránh xảy ra kết quả ngoài ý muốn.
Hi Hoa thở dài, hướng nhìn ra cửa nguyệt, tán hoa mai đỏ bắt đầu nở, tiết trời chuẩn bị bước đến mùa Đại Hàn, tuyết sẽ rơi phía ngoài Thủy kính.
Nghĩ đến đây Hi Hoa lại nhớ đến mùa tuyết ở Long giới, tuyết rơi đầu mùa..
Đang chìm đắm trong khung cảnh ấy, bất giác một bóng đen trùm kín người phá vỡ khung cảnh.
Trên người có quỷ khí nhưng được che giấu cẩn thận, đối với người tu vi không cao thì sẽ không cảm nhận được.
Người ấy vội vã trèo lên cửa nguyệt, bất giác ngẩn mặt nhìn vào trong, cả cơ thể hắn khựng lại.
Một chân còn vắt ở thành cửa.
Hi Hoa cũng đứng bất động nhìn kẻ không rõ danh tính đang giở trò trộm leo cửa sổ trước mặt mình.
"N..
ngươi..
về rồi sao?"
Đôi mày Hi Hoa nhíu lại, y bước đến đẩy hắn ra ngoài cửa nguyệt khiến hắn ngã nhào ra nền đất đè dập hết một luống hoa tươi.
"Dạ Tập Huyền, ngươi gan quá nhỉ.
Nơi Hoa cung này mà cũng dám đi đến, lại đến cả tẩm cung của ta.
Ngươi là muốn khiêu khích đánh nhau.".
Xi???? hãy đọc ????r????yệ???? ????ại # Trù????Tr????yệ????﹒????N #
Dạ Tập Huyền tháo khăn mặt, vì Hi Hoa đứng chặn cửa nguyệt nên hắn chỉ đành đứng phía ngoài, hắn thở dài nói: "Ta đâu khỏe như ngươi suốt ngày đấm đánh.
Ta biết tự ý xông vào Hoa cung là sai nhưng ta không hề có ý quấy rối, ta cũng không hề bước chân vào tẩm điện của ngươi."
"Ngươi vừa đặt chân vào tẩm cung của ta.".
Mặt Hi Hoa càng sa sầm, xem ra trong lúc y ở Thiên Cửu, Dạ Tập Huyền đã tới tẩm cung y rất nhiều lần rồi.
"Hôm nay..
Là do mấy hôm trước ngươi vắng mặt, ta lo cho Đàm Phiên nên hôm nay đánh bạo."
Hi Hoa thở dài bất lực, coi như y đã hiểu, cái tên Tà thần sống lâu này cái gì cũng đã chiêm nghiệm qua, coi như cái Hoa cung này chỉ là chén rượu hắn uống hằng ngày đi.
Dạ Tập Huyền nhìn Hi Hoa, nét mặt khẩn cầu: "Xuân Thần, cho ta..
ngắm Đàm Phiên một chút đi.
Mấy hôm nay chỉ nhìn từ xa, ta muốn nhìn một chút."
Đúng là nhớ gì như nhớ người thương, coi như Hi Hoa đồng cảm.
Y đưa tay tạo một kết giới trước cửa nguyệt để phòng hắn leo vào, xong lại quay lưng đi vào đem Băng Tuyết Lĩnh được đặt vào một cái lư ngọc bích đến bên bệ cửa.
Cửa nguyệt cao ngang ngực Dạ Tập Huyền, hắn muốn nhìn rõ thì phải nhón chân lên, Hi Hoa cảm nhận ánh mắt hắn rất vui, lúc này hắn không giống một chút nào tên Tà Thần hung bao, ác độc.
Tuy Hi Hoa rất biết sự vui vẻ của hắn nhưng nơi này hắn không thể ở lâu, nếu phụ thân hay Đại Hàn thúc phát hiện liền sẽ nguy hiểm.
"Sau này ngươi đừng tự tiện như vậy, nếu lỡ bị phát hiện e là ta không gánh nỗi hậu quả đâu!"
Dạ Tập Huyền cười, ánh mắt chỉ hướng nhìn đóa hoa.
Hi Hoa thở dài cũng đành để hắn ngắm nhìn một lúc.
Bỗng Dạ Tập Huyền lên tiếng: "Ngươi đã biết cách hồi sinh đệ ấy chưa?"
"Ta chưa nghĩ đến, lúc này cần dưỡng hồn cho mạnh.".
Hi Hoa ngồi ở ghế cởi bỏ lớp kết giới, nghiêm túc nói: "Vả lại dạo này Đông Hoang không yên bình..
Ta vẫn không có nhiều thời gian cho mình."
Dạ Tập Huyền không bất ngờ về câu trả lời này, hắn đưa tay kéo chiếc lư về phía mình rồi ôm vào ngực, khóe môi vẫn không thể ngừng cười.
Hi Hoa thấy vậy liền trêu đùa.
"Ta đưa nàng ấy cho ngươi nhé."
"Không thể!"
Dạ Tập Huyền thở dài, rồi hắn đẩy lư về phía Hi Hoa, có lẽ hắn biết quỷ khí trên người hắn sẽ ảnh hưởng đến mảnh hồn nên không dám để cạnh mình quá lâu.
Xong hắn khoanh tay lên bệ cửa, lúc này ánh mắt lại trở về nghiêm nghị ban đầu:
"Những gì ta đã hứa, ta đã làm..
Còn Đông Hoang bây giờ rối loạn ta không hề đụng tới.
Ấy vậy mà đi đâu ai cũng gán ghép cái danh Tà thần cho ta.
Nếu nói về trước kia ta đúng là như vậy nhưng đến bây giờ, ta thà là một con quỷ bình thường hơn là Tà thần.
Ta có cái này nói cho ngươi hiểu.
Thời thế thay đổi, trên trời dưới đất không có gì là trọn vẹn, không nơi nào là tốt toàn bộ cũng như xấu toàn bộ.
Thế nên đừng cứ chăm chăm vào kẻ phô trương mà quên kẻ ngấm ngầm.
Cả cái nơi Thiên Cửu cùng Long giới cùng nhau cai quản Đông Hoang nhưng chưa hẳn là đáng tin."
Hi Hoa biết Dạ Tập Huyền sẽ không dám làm trái lời hứa, nhưng ý hắn cân nhắc thì thật chung chung khiến y khó hiểu.
Dạ Tập Huyền thấy y nhíu mày liền giải thích: "Chẳng hạn như Ôn Khương điểu tộc là một kẻ rất phô trương nhưng phía sau thế lực chống đỡ lại chính là Lạc Tịnh Hương ngấm ngầm thực hiện."
"Ngươi không sợ nói Thiên Hậu như vậy sẽ bị truy bắt dụng hình sao?"
Hi Hoa nhàn nhạt hỏi.
Dạ Tập Huyền bật cười nói: "Thiên Hậu cũng chỉ là chức danh, bà ấy chẳng phải cũng là một tiên tử, một con chim công bình thường sao.
So với ta, bà ấy cũng chỉ là thần tiên đời sau, không hề lo ngại.
Nhưng ta cũng không lo lắng, ta là đang nói với ngươi và ta tin ngươi hiểu ý ta.
Ngươi vốn dĩ cùng Lạc Tịnh Hương là hai điểm trái chiều, cho dù không chống đối ra mặt nhưng tự trong lòng ngấm ngầm không cùng chung đường.
Ngươi cũng đừng cả giận vì sao ta biết tâm tư của ngươi, thật ra thì chuyện cũ ai cũng biết.
Phụ thân ngươi biết, thần tiên cùng thời đều biết và ngươi chỉ là kẻ Lạc Tịnh Hương xem là kẻ chịu đựng tiếp theo thay thế cho Thần Phù tỷ thôi."
Hi Hoa có chút thở không thông, ánh mắt dò xét hỏi: "Ngươi biết chuyện cũ của phụ mẫu ta?"
Dạ Tập Huyền ngạc nhiên hỏi: "Ngươi chưa từng nghe ai kể, mọi người giấu ngươi sao?"
Hi Hoa đưa tay ấn thuật kéo Dạ Tập Huyền vào trong, bất thần hỏi: "Ngươi nói cho ta biết, chuyện Thiên Hậu đã từng làm gì với Mẫu thân ta!"
Dạ Tập Huyền ngồi xuống uống trà, cười khinh nói: "Quả nhiên là giấu toàn bộ, tất cả đều vẽ lên một cuộc sống phụ mẫu hạnh phúc.
Ngươi muốn ta kể về việc gì! Tuy không nắm chắc hoàn toàn nhưng ta vẫn nghe Đàm Phiên kể về Thần Phù.
Và cuộc tình của Thần Phù có vẻ cay đắng hơn."
Hi Hoa đè nén giọng: "Ta muốn..
nghe kể về những đau khổ của mẫu thân..
và cả phụ thân."
Dạ Tập Huyền như hồi tưởng, dù gì hắn nếu còn là tiên thì thuộc vào thượng thần viễn cổ lại còn thích chu du thiên hạ, mọi chuyện đời cái gì cũng rõ.
Mà về chuyện của Thần Phù, hắn đương nhiên rõ hơn: "Cũng không giấu gì ngươi, từ lúc biết ngươi là ta rất hoang mang vì sao lại giống với Đàm Phiên nhưng xem xét kĩ ta còn bất ngờ hơn vì ngươi lại là con của Thần Phù.
Năm đó ta còn là thần tiên, Thần Phù lúc ấy chỉ là một hoa tiên được mười vạn tuổi.
Có lẽ vì nàng đẹp, hiền dịu giỏi giang nên được người người yêu mến, nhưng song song cũng có nhiều người ghét.
Chuyện đó ngươi có vẻ rõ, nhưng chắc ngươi cũng không biết, mối tình đầu của Thần Phù không phải là phụ thân ngươi mà lại là thái tử Thiên Cửu, Thiên Đế bây giờ, phu quân của Lạc Tịnh Hương.
Quân Vũ."
Hi Hoa sững người, sau lại nghĩ lại, quả nhiên chưa có tình bằng hữu nào sâu sắc đến như vậy, y đã từng nghĩ giữa hai người có mối quan hệ nào đó nhưng không dám hỏi, không nghĩ nó là thật.
Dạ Tập Huyền tiếp tục kể:
"Phải nói chuyện tình của họ gần như được người người chúc tụng và cam đoan sẽ là một đôi trai tài gái sắc, mối tình ấy kéo dài tận hai vạn năm.
Chỉ là sau đó lại gần như đổ vỡ vì có mặt của Lạc Tịnh Hương.
Đó cũng là năm Đàm Phiên mất, Lạc Tịnh Hương vì dùng mưu thâm độc hại Đàm Phiên thế ta hồn phi phách tán khiến ta đổ gục hoàn toàn nên bà ta được ghi công, thế mạnh ngày càng lớn, gia tộc lại vững mạn, nên rất nhanh chuyện liên hôn để củng cố thế lực rất được đồng ý.
Ta còn nhớ lúc ta càn quét một loạt nơi ở tứ hải bát hoang đã vô tình bắt gặp cuộc đối thoại giữa Thần Phù và Lạc Tịnh Hương.
Ngươi có biết bà ấy đã xúc phạm mẫu thân ngươi như thế nào, lại càng đả kích tinh thần của nàng ấy, sau cùng cái ngày Thần Phù dẫn quân tiêu diệt binh đoàn quỷ do ta triệu ra, lập nên một Hoa giới lớn mạng, thì cũng ngay thời gian đó, ả họ Lạc kia một tay đẩy nàng xuống vực Giáng Tiên để nàng trở thành phàm nhân.
Và ngươi đủ biết mà, vực Giáng Tiên không phải là nơi tốt đẹp, mẫu thân ngươi phải chịu cảnh bị đầy đọa chốn phàm nhân trong thời gian loạn lạc ở Đông Hoang và chính sách mới ở Hoa giới chưa củng cố đều về tay Hoa đế bây giờ gánh vác.
Sau cùng ta cũng vì oán hận mà đâm ra tự bạo mà chết, cho đến khi sống lại đã qua bao nhiêu là vạn năm.
Khi thấy Lạc Tịnh Hương trở thành Thiên Hậu, ta đúng là không nghĩ đến chuyện tồi tệ như vậy.
Tra xét ra mới biết sau khi ta chết, Đông Hoang được cũng cố.
Lễ liên hôn cũng đã diễn ra, cho tận mười năm sau thì mới có tin Thần Phù xuất hiện sau bao nhiêu năm mất tung tích với tấm thiệp cưới, nàng từ đó trở thành nương tử của Hoa Đế.
Những việc đó ta đã tìm hiểu sau khi gặp được ngươi, chỉ tiếc thay nàng ấy sớm cũng không còn nữa mà người phụ nữ đầy mưu toan kia vẫn yên vị trên chức vị cao vời ấy."
Đôi tay trong tay áo Hi Hoa nắm chặt, câu nói mẫu thân y bị đẩy xuống vực Giáng Tiên khiến y bị chấn sang tâm lí nên nhất thời cổ họng nghẹn cứng, khuôn mặt thẩn ra.
Dạ Tập Huyền im lặng, xong cũng nới bớt sự thật.
"Nhưng ta có thù riêng với Lạc Tịnh Hương nên có thể lời nói mang ác cảm.
Ngươi đã lớn rồi, nếu Hoa Đế nói thì sẽ dễ hơn.
Ta không nghĩ ngươi lại không biết, có thể là phụ mẫu ngươi chấp nhận bỏ qua chuyện cũ để đổi lại cuộc sống hạnh phúc cho ngươi.
Haizz, coi như ta nhiều chuyện, đến lúc ta phải về rồi.
Đàm Phiên giao lại cho ngươi chăm sóc."
Nói xong Dạ Tập Huyền vội vã rời đi để lại Hi Hoa ngồi một mình trong tẩm điện.
Vực Giáng Tiên..
Là nơi không một thần tiên nào mong muốn đến gần nó, nếu rơi xuống đó chắc chắn sẽ nhận kết quả xấu, nhẹ thì ảnh hưởng linh căn, nặng thì phế cả tu vi.
Phụ thân vì sao sao lại giấu y, hay chính phụ thân cũng không biết.
Rốt cuộc giữa mẫu thân y cùng Lạc Tịnh Hương là vì lí do gì, vì Thiên Đế hay vì địa vị.
Hi Hoa cắn răng, chuyện này y muốn hiểu rõ.
Nhưng Hi Hoa biết hỏi ai bây giờ, ai ai cũng không nói cho y, y cũng không biết phải làm thế nào.
Chỉ duy nhất một người biết rõ là Lạc Tịnh Hương, người này là người trong cuộc, hẳn bà luôn nhìn y bằng ánh mắt khinh thường căm phẫn vì lí do này.
Hi Hoa cười nhạt, rốt cuộc y càng hiểu Điểu tộc luôn muốn gây khó dễ cho y, tất cả chỉ có người dắt mũi giáo.
Hi Hoa đứng dậy thu Băng Tuyết Lĩnh vào kết giới, thay một bộ y phục xanh sẫm rồi rời khỏi Hoa Cung.
Ở cổng thủy kính, Hi Hoa đưa mắt nhìn lão Chu đang gật gù ở bàn đá, lão híp đôi mắt, ngất ngưởng hỏi y:
"Khuya rồi, điện hạ lại muốn đi đâu? Sao không để sáng hẳn đi."
Hi Hoa bước đến, chậm rãi hỏi: "Lão Chu, lão là người bước theo nuôi nấng bảo vệ mẫu thân của ta.
Lão chắc hẳn biết rất rõ về cuộc đời của bà.."
"Ừm..
Đứa trẻ ngoan hiền nhưng không có phúc phận..".
Lão Chu say khước gật gù.
Hi Hoa dò hỏi: "Vậy năm đó sau khi trở về từ vực Giáng Tiên, mẫu thân mới gặp phụ thân sao?"
Lão Chu bật cười: "Cái gì mà đã gặp, Hoa Đế đã ở cạnh Thần Phù từ khi nó còn nhỏ kia kìa.
Hoa Đế đã đợi nó bao nhiêu năm khi nó rơi xuống vực Giáng..".
Lão Chu ngừng nói, đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hi Hoa, trong đó còn là sự bối rối, lo sợ.
Như vậy cũng đủ biết rồi, Hi Hoa hít một hơi lạnh rồi xoay lưng rời đi.
Trên đám mây, Hi Hoa ngồi thẩn thờ nhìn khung cảnh chìm vào màn đêm.
Có nơi chỉ là màu trắng xóa do tuyết đọng lại, Hi Hoa cảm nhận sự xót xa day dứt trong lòng, mẫu thân y ra đi khi y chưa tròn hai vạn tuổi, lúc đó thực sự cũng chỉ biết vui vẻ sống chứ chưa từng nghĩ cho bà, chưa từng nghĩ đến lúc trước bà đã chịu bao nỗi đau, mọi thứ được mọi người trước đây vẻ lên rất hoàn hảo và ngập tràn hạnh phúc, không nghỉ lại che giấu sự tối tăm mịch mù.
Nhưng Hi Hoa cũng có ý trách móc nhẹ, bà thật hiền từ luôn sống hết mình cho những người bà yêu, chỉ tiếc có mấy ai trân trọng điều đó.
Tự bao giờ cơn lạnh lại truyền đến, Hi Hoa quên theo mang áo choàng, y tạo một đốm lửa nhỏ nhưng nó cũng vội tắt đi, lí do không phải y không có linh lực mà lúc này đã đến cận lãnh địa Long giới, nơi lạnh nhất tứ hải bát hoang.
Hi Hoa rời đám mây đáp xuống bãi cát trắng nhìn từng tảng băng sáng trong đêm tối, nơi này đã lạnh đến mức nước cũng đóng băng rồi.
Cây cổ thụ trước cổng lãnh địa Long giới nhìn từ xa thật giống một ngọn đèn lớn, lạnh lẽo cô độc.
Nếu như lúc trước Hi Hoa có thể đi vào gặp được Nguyệt Liên, nhưng bây giờ thì không thể.
Y có nghe qua sau vụ Bắc Thủy Quân, quân đội phía Bắc Hải rơi vào hoang mang, nhiều loài rồng khác lợi dụng mà mua chuộc, đánh động tâm lí.
Nguyệt Liên phải đứng ra nhận ngọc bài, trở thành người nắm quyền một nửa quân đội, còn lại là do đại ca hắn thu lại.
Một mình gánh ba cương vị, Đế Long, Thủy Thần, Bắc Hải Quân, hắn chắc hẳn rất bận rộn, đặc biệt là áp lực tâm lí để thống nhất lại tinh thần quân đội.
Quân và dân chính là tất yếu, thân làm thống lĩnh không thể gục ngã.
Quanh Long giới được dàn binh canh giữ nghiêm ngặt, nội bất xuất ngoại bất nhập, cho dù là bằng hữu thân thích cũng không được đến Long giới vào lúc này.
Nhưng cũng không thể dối lòng, Hi Hoa thật muốn gặp Nguyệt Liên, y sắp đến nhân giới để chuẩn bị một mùa xuân cho thần tiên, một ngày ở đây bằng một năm ở đó.
Mà thời gian y đi xem xét ít nhất là một năm nơi đó, một năm không gặp, có lẽ y sẽ nhớ hắn chết mất.
Nhưng thật không có cách nào khác, hắn có thể đang làm việc hoặc là nghỉ ngơi, y không muốn làm phiền hắn.
Hi Hoa thở dài, tiếc nuối xoay người đi, y nhớ qua bãi cát, đến rừng tiên một chút, bay qua lớp sương tiên, qua đó có thể đến nhân giới.
Hi Hoa bước đi, cảnh rừng trước mặt rất tối nhưng thân làm thần tiên, y đương nhiên sẽ thấy rõ, huống hồ nơi này đã tạo sẵn một đường đi, y chỉ việc hướng đi mà thôi.
Nhưng tiến vào rừng chưa được bao nhiêu bước, một tiếng gọi lớn vang lên khiến y phải dừng chân.
Nghe tiếng quen thuộc Hi Hoa xoay người lại, chưa kịp nhìn mặt người gọi đã bị hắn ép thẳng lên thân cây cổ thụ gần đó.
Hi Hoa cảm nhận hơi thở gấp, y mỉm cười nói: "Ta có việc đi ngang Long giới, Ngươi vì sao lại ở ngoài đây!"
Nguyệt Liên cố ý ép sát Hi Hoa vào thân cây, bàn tay đặt bên tai y nổi gân xanh.
Hi Hoa nhìn nét mặt lạnh lẽo của Nguyệt Liên, tâm chấn động mà nói: "Thực ra..
là ta muốn đến nhân giới để chuẩn bị cho mùa xuân của thần tiên.
Bất giác lại điều khiển mây đến Long giới nên có nán lại một chút, ta không cố ý trốn đến Long giới đâu."
Hi Hoa sợ Nguyệt Liên đang giận vì y đến Long giới, hắn đã từng dặn y không nên đến lúc này để tránh bị kẻ ác thừa cơ hãm hãi, nhưng ai cũng biết mây cưỡi di chuyển theo nơi mà mình muốn đến, y đến đây cũng bất đắc dĩ, nhưng cũng gặp được Nguyệt Liên là vui rồi.
Hi Hoa nhìn Nguyệt Liên cười hối lỗi.
Hồng tâm Nguyệt Liên giãn ra, hắn thở dài nói:
"Ta không trách ngươi việc đó, Long giới đã nằm trong kiểm soát, nếu ngươi đến ta đương nhiên sẽ bảo vệ ngươi an toàn vào Long giới, chỉ là ngươi thật khiến người khác lo lắng.
Có phải là muốn bị ta phạt không.
Tiết trời Long giới lạnh thấu xương, ngươi dù là thần tiên cũng không nên mặc một thân y phục mỏng không áo choàng, đứng dưới trời lạnh cứ nhìn chằm chằm về Long giới mà không vào.
Nếu không nhờ Vô Ảnh nói cho ta biết, ta còn cứ nghĩ ngươi giận ta nên đến đây hành hạ mình."
Hi Hoa bật cười, huých nhẹ vào ngực hắn nói: "Ta không phải là tiểu cô nương.
Thật ra thì ta cũng rất muốn vào nhưng sợ không tiện, lại làm phiền ngươi."
"Phiền gì? Chỉ cần là ngươi thì việc gì cũng bỏ được.
Ngươi xem mũi cũng ửng đỏ, tay cũng lạnh tái rồi này."
Nguyệt Liên vội cởi áo choàng khoác lên người Hi Hoa, sau lại nắm tay y hà hơi ủ ấm.
Hi Hoa bất giác nở nụ cười hạnh phúc, y đưa tay ôm lấy Nguyệt Liên, cả mặt vùi vào hõm vai của hắn, y cũng muốn sưởi ấm cho hắn, tiện thể kiểm tra thân thể hắn có hao gầy không.
Bỗng cả người bị Nguyệt Liên ôm lên, Hi Hoa chới với ôm lấy đầu Nguyệt Liên:
"N..
này Nguyệt Liên, ngươi làm gì vậy, thả ta xuống!"
"Ta không muốn để ngươi đi không như vậy, cũng đã hơn nửa tháng không gặp.
Ngươi thật sự nhẫn tâm ngoảnh mặt bỏ xuống nhân gian một năm sao?"
Đôi má Hi Hoa ửng đỏ, y liếc nhìn xung quanh ngại ngùng nói: "Ta không có..
Nhưng mà nơi này Có thể sao?"
Nguyệt Liên nở nụ cười, đôi mắt sáng mang đầy tia hạnh phúc: "Ta không muốn bảo bối của ta bị lạnh, nơi này không thể?"
Hi Hoa thở ra, sau lại nở nụ cười: "Thôi thì..
Có ngươi là được rồi, nơi nào cũng được.
Ta thực sự rất nhớ ngươi."
Hi Hoa cúi người chủ động hôn đôi môi Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên cong mắt cười đáp trả, sau liền hóa lưu quang đem Hi Hoa đến một hang động nằm dưới lòng đất.
Nơi này duy nhất chỉ có các thống lĩnh biết được, dùng để quan sát những người lợi dụng khu rừng này để làm địa điểm giao dịch.
Nơi lòng đất ấm hơn hẳn, nó được thắp sáng bằng những khối thạch anh.
Nguyệt Liên đặt Hi Hoa lên một nhuyễn tháp lớn có chăn bông trải sẵn, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của y, sau lại cắn kéo môi dưới của y rồi nhả ra nhỏ giọng nói: "Mấy hôm nay phải quản xuyến quá nhiều công việc nên đâm ra tính tình hơi cộc cằn, làm việc gì cũng nặng tay..
Cho nên."
Hi Hoa quàng tay ôm cổ hắn cưng chiều nói: "Vui vẻ tiếp nhận vậy."
Nguyệt Liên bật cười hạnh phúc, một lần nữa hôn lấy Hi Hoa, nếu y đã thoải mái như vậy thì sao hắn nỡ chối bỏ, có khi còn phải để tiểu bảo bối chịu ủy khuất.
Rất nhanh tình ái dâng lên, cả hai triền miên trong đêm xu@n tình ái mị.
Bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi, khí lạnh buông xuống nhưng đã bị cái ấm ấp ấy lấn át, không ai cảm thấy lạnh, không cảm thấy cô đơn...