Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất

Chương 70


Trước tượng Mẫu Đơn, Nguyệt Liên quỳ ở đó dâng hương.

Dạ Tập Huyền toàn mặt đầy vết thương do bị Đàm Phiên tẩn một trận vì bao nhiêu thứ giấu kín đều một miệng hắn nói ra hết cho Nguyệt Liên làm thằng bé bị sốc tinh thần, gã âm trầm đứng kế bên, rầu rĩ nói: "Ngươi hà cớ cứng đầu, Hi Hoa đã bế quan rồi, ngươi không phải đến để gián đoạn nó đấy chứ?"
"Ta đến giúp y."
Dương Tử giúp Nguyệt Liên cắm hương, rồi lại hướng Dạ Tập Huyền nói: "Dạ đại nhân, Điện hạ rốt cuộc vì sao phải bế quan đột xuất vậy.

Rõ ràng giờ Thân ta còn đưa cháo yến đến cho người bồi bổ."
Dạ Tập Huyền vì sợ Đàm Phiên tẩn thêm một trận nữa nên cũng không nói nhiều, chỉ lẳng lặng lấy lại lí do Hi Hoa không được khỏe.

Nguyệt Liên mắt hướng về Tẩy Hoa mộ, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Vì cơ mật Hoa giới, y bắt buộc phải nhập Đài Sen, tách hồn và xác ra làm hai."
Dạ Tập Huyền cứng họng, gã bàng hoàng nhìn Nguyệt Liên, trong tâm lại suy nghĩ, là gã nói sai cái gì hay lỡ miệng nói khiến cho Nguyệt Liên phát hiện.

"Ngươi.."
Dạ Tập Huyền đang muốn nói lại thấy cánh cửa Tẩy Hoa mộ từ từ mở ra gã đành im lặng.

Hoa Đế là người đi ra trước, vừa thấy Nguyệt Liên ông liền giật mình một cái, ánh mắt tràn đầy ngỡ ngàng nhìn từ Nguyệt Liên sang Dạ Tập Huyền.

Đàm Phiên đi theo sau cũng có chút ngỡ ngàng, lại liếc về phía Dạ Tập Huyền.
Dạ Tập Huyền vô duyên nhận hai ánh mắt về mình thế nên chỉ biết gãi đầu nói: "Ta không biết, là hắn tự tìm đến, vả lại..

Cũng không biết vì sao hắn lại biết tường tận mọi chuyện rồi."
Nguyệt Liên nhìn về phía Đàm Phiên, hắn biết người này không phải Hi Hoa nên ánh mắt liền di ra sau tìm kiếm.

Hoa Đế là người hiểu chuyện, khẽ thở dài rồi bước xuống bậc hướng Nguyệt Liên nói: "Nếu đã biết rồi thì gia cũng không muốn giấu.

Nhưng mà Đế Long à, ngươi biết suy nghĩ, gia mong ngươi hiểu cho gia."
"Ta biết, thế nên ta mới đến đây.".

Hoa Đế ngạc nhiên nhưng không hiểu.

Nguyệt Liên lại tiếp lời: "Năm đó ngài bảo vệ Hoa Mẫu Đế thế nào thì bây giờ ta sẽ bảo vệ Hi Hoa như thế ấy, là can tâm tình nguyện."
Từng cơn gió mùa đông thoảng qua, Hoa Đế đứng lại nhướng mày không nói, ánh mắt bỗng chốc nhìn rất xa xăm như thể đang hồi ức về chuyện cũ.

Lúc này Tư Duệ cũng vừa đến, bà hạ chân từng bước đi đến.

Đàm Phiên thấy bà liền theo từng bậc đi xuống: "Tư Duệ tỷ tỷ."
Tư Duệ thoáng kinh ngạc mà đứng hình, lúc sau mới lắp bắp hỏi: "Đàm Phiên? Ngươi là Đàm Phiên.."
Đàm Phiên vội hành lễ với Tư Duệ, gật đầu rồi mỉm cười.

Tư Duệ bước đến nhìn Đàm Phiên từ đầu đến chân, hốc mắt bỗng chốc đỏ lên, đã quá lâu rồi..

Thật sự rất lâu rồi, người tựa như tro tàn bỗng dưng quay về, lại là dáng vẻ nữ cải nam trang như hồi thiếu nữ, bất ngờ gặp lại tâm trạng lại vô cùng khó nói.
"Về rồi..

Về rồi thì tốt..

Về rồi thì tốt.

Phong Hiên, đây là Đàm Phiên, là muội muội của Thần Phù, mẫu thân của Hi Hoa.

Đàm Phiên, đây là nhi tử thứ ba của ta, tên Phong Hiên."
"Đệ đệ? / Nhi tử? / Thảo nào lại giống như vậy!".

Nguyệt Liên cùng Đàm Phiên cơ hồ nói cùng nhau.

Nguyệt Liên nhanh chóng hành lễ với Đàm Phiên.
"Tham kiến tiền bối."
Đàm Phiên cũng rất ngỡ ngàng mà nhìn về phía Dạ Tập Huyền, Dạ Tập Huyền trước kia chỉ nói đạo lữ của Hi Hoa là người Long giới, còn được xưng chức Thủy Thần, bây giờ mới rõ rành rành là con trai của Tư Duệ tỷ tỷ.

Tư Duệ mỉm cười, bà đưa tay lau khóe mắt rồi lại nhìn xung quanh, ánh mắt chợt dừng lại trên người Hoa Đế, có lẽ Nguyệt Liên đã nói gì rồi nên trên mặt ông ấy biểu cảm không được tốt cho lắm.
"Hi Văn huynh."
"Ừm."
Thấy Hoa Đế đảo mắt, Tư Duệ khẽ thở dài rồi mới âm trầm nói: "Ta đã từng thấy qua Thần Phù làm về chuyện này, cũng đã từng theo sau bảo vệ nàng.

Huynh cũng thế, vậy nên những gì phải đối mặt lúc đó huynh là người nắm rõ.

Năm đó huynh phải chịu bao thương tổn mới có thể kéo Thần Phù nhanh chóng trở về, là dùng tất cả mọi thứ mình có.

Nếu nói mảnh hồn đi thực hiện nhiệm vụ, cho dù có mạnh mẽ thế nào, nàng cũng sẽ không có đủ tự tin vượt qua nhanh như vậy."
Hoa Đế cố đè nén tiếng thở nặng nề, có lẽ là đang dồn nén sự sợ hãi khi cùng Thần Phù chịu kiếp nạn.

Ánh mắt ông chợt rơi trên người Nguyệt Liên.


Nguyệt Liên không ngần ngại quỳ xuống trước mặt Hoa Đế cầu xin: "Hoa Đế, cầu xin người cho ta được ở cạnh Hi Hoa, được bảo hộ cho y."
Mí mắt Hoa Đế có chút run rẩy, ông phất tay áo đè nén nói: "Không được.."
Cố gắng hít một hơi sâu, đôi mắt ông nhạt nhòa nhìn xa xăm: "Nếu thật sự có thể dùng hồn tiến nhập Đài Sen cùng Hi Hoa chịu nạn thì phải đánh đổi rất nhiều.

Vả lại Hi Hoa là nam tử, ta tin nó có thể vượt qua.

Thái Hoang còn đang lâm nạn, Đế Long ngươi bây giờ vẫn nên chuyên tâm vào việc Thái Hoang đi."
Khi Hoa Đế nói như vậy, cả Nguyệt Liên và Tư Duệ đều vỡ lẽ thì ra năm đó, ba năm mất tích chính là do Hoa Đế đã xuất hồn mình cùng Thần Phù chịu nạn.

Nhưng nơi hồn đưa đến là đâu thì họ không biết, cũng không rõ là việc này phải kéo dài bao nhiêu năm.

Đến lúc này, cửa Tẩy Hoa mộ lại mở, Một tà áo trắng chậm rãi bước ra.

Nguyệt Liên vội đứng dậy, nét mặt có chút vui mừng, Hi Hoa ra rồi.
Nhưng nét mặt của Nguyệt Liên cũng dần lắng lại.

Hắn nhìn thấy Hi Hoa nhẹ nhàng từng bậc đá đi xuống, đôi tay đan vào nhau đặt trước ngực một cắt uy nghi, ánh mắt chỉ hướng một đường thẳng mà đi.

Không quan tâm mọi chuyện xung quanh, không để một hình bóng ai vào trong mắt.

Tự Duệ chợt nói: "Giống như Thần Phù năm đó, không nói, không cười, chỉ lẳng lặng như một người mất tri giác."
Nguyệt Liên trầm lặng, chậm rãi lùi lại ba bước rồi né sang một bên, nhường cho Hi Hoa một đường thẳng mà đi.

Hi Hoa đi trong vô thức, từ từ rời khỏi nơi đó.

Dương Tử vội đuổi theo đi sau y không dám nói nữa lời.

Nguyệt Liên thì vẫn cứ nhìn theo bóng lưng Hi Hoa, cảm giác y bước qua không nhìn mình thật đau biết nhường nào.

Bàn tay hắn khẽ siết chặt, cũng không biết nói gì, lúc này Hi Hoa đã là người không có hồn, hồn y bây giờ chắc đang nhập vào viễn cảnh.

Nguyệt Liên bắt đầu lo sợ thấp thỏm, không biết nơi đó thế nào, có đáng sợ không? Y nơi đó có thể sống tốt không?
Nguyệt Liên rũ mắt, hắn hoàn toàn đều không biết.

Bất giác tiếng chuông ở đỉnh Mẫu Đơn vang lên, một ánh sáng vàng nhẹ nhàng hiện ra.

Mọi người nhìn lên rồi vội chắp tay trước ngực.

Ánh vàng ấy bay qua bay lại rồi như mũi tên lao thẳng xuống xuyên qua trán Nguyệt Liên.

Nguyệt Liên trợn mắt, cả thân thể liền ngã ra sau rồi tầm mắt dần dần tối lại.
(Hi Hoa..

Giao cho con..

Hi Hoa..

Ta giao cho con, hãy bảo vệ nó thật tốt)
Hi Hoa?
Nguyệt Liên bật dậy, tiếng tim đập của hắn rất nhanh khiến hắn cảm thấy khó thở.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, là điện Thái Dương ở Hoa Giới.

Nguyệt Liên xoa mặt lấy lại tỉnh táo, ánh mắt có chút trầm lặng nhớ lại từng lời vang đi vang lại trong đầu, trước đây ở Đầm Sen hắn đã nghe qua Thần Phù nhắc nhở hắn.

Vội xuống giường mang giày rồi đi đến điện Phù Anh.

Qua cửa nguyệt, hắn thấy Hi Hoa ngồi đó, hình như đang phê tấu chương.
Phê tấu chương? Không thể.
Nguyệt Liên đi vào rồi nhẹ nhàng ngồi cạnh Hi Hoa.

Y không phải phê tấu chương mà đang chép kinh thư.

Đầu Hi Hoa hơi cúi, nghiêng mực đã được mài sẵn, y chấm bút rồi lại viết, cứ chuyên cần chăm chú viết, một ánh mắt cũng không di dời.
Nguyệt Liên chống tay ngay án thư, kê đầu nhìn Hi Hoa, khóe mắt hắn có chút đỏ.

Mới ngày nào cũng nhìn y ngồi ở án thư chăm chú làm việc bây giờ cũng như vậy, chỉ khác là y sẽ không thỉnh thoảng quay lại cười với hắn hay nói chuyện với hắn.

Nguyệt Liên đưa tay muốn giữ cổ tay Hi Hoa lại, như là muốn khẩn cầu nho nhỏ là y liếc mắt nhìn hắn một cái nhưng rốt cuộc cũng chậm rãi mà thu tay, không thể tự tiện phá việc của y.
"Thôi bỏ đi, ta cùng ngươi ngồi ở đây, ngươi làm gì ta làm đó.

Ta sẽ theo sau bảo toàn ngươi đến khi ngươi trở về, một chút cũng không tổn hại."
Nguyệt Liên bày ra một cuộn tre lấy ở án thư, là về rừng san hô ở Long Giới cần phân bố ít thực vật.


Nguyệt Liên bật cười: "Không nghĩ ngươi còn nhớ đến việc này.

Xem sơ qua có vài loại ta biết, cũng không tệ."
Cứ như vậy qua một tuần, Hi Hoa đi đâu, Nguyệt Liên đều đi sau y để tranh việc y có thay đổi bất ngờ, hắn cũng tránh y thật dễ.

Có lúc ở thư phòng chép kinh thư, có lúc đến tượng Mẫu Đơn ngồi lững thững một canh giờ, có khi lại ở Ngự Hoa Viên hóng gió.

Nguyệt Liên không xem đó là nhàm chán, tuy Hi Hoa không nói chuyện nhưng y vẫn có thể đi đi lại lại chứ không như một vạn năm kia chỉ nằm một chỗ nhắm nghiền đôi mắt, da dẻ tái nhợt.

Nguyệt Liên luôn bên cạnh nói mọi chuyện đầy đủ trên trời dưới đất, tận dụng hết những thời gian rảnh rỗi của mình mà ở cạnh Hi Hoa.

Hắn không cần Hi Hoa trả lời, chỉ cần y nghe là đủ.
Đêm hôm đó, Nguyệt Liên đứng dưới gốc mai đỏ ngắm thiên hà, bất giác hắn cảm thấy có gì đó rất kì lạ nên liền quay về hướng cửa nguyệt, nơi có thể thấy rõ án thư của Hi Hoa.

Lúc này, tim Nguyệt Liên có chút hoảng loạn, hắn nhìn thấy Hi Hoa ngồi ở án thư, giương mắt nhìn hắn, không biết thực tế y nhìn gì nhưng hắn vẫn cảm nhận mọi ánh mắt đều dồn về phía hắn.

Nguyệt Liên thu mắt, đưa tay bẻ một nhành mai rồi bước vào điện, chậm rãi c ắm vào chiếc bình ngọc ở án thư.

Hi Hoa vẫn nhìn ra cửa nguyệt, rồi y lại thu ánh mắt về, bất giác dừng lại ở nhành mai ở bình, y đưa tay chạm nhẹ vào nó như đang hỏi không biết ai đã đặt nó ở đây.
Nguyệt Liên vẫn theo thói cũ ngồi nhìn Hi Hoa, cho đến tận giờ Dậu, Hi Hoa đã ngủ ở trên án thư của mình.

Nguyệt Liên lúc này mới đứng lên, nhẹ nhàng bế y lên tháp ngọc, đắp chăn kĩ càng cho y.

Hắn ngồi ở cạnh giường, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn Hi Hoa.

Một mùa xuân sắp đến, không biết Hi Hoa có thể hay không quay về trước ngày tết của thần tiên.

Nguyệt Liên đưa tay vuốt nhẹ góc mặt của Hi Hoa, hắn cười nhẹ, trách yêu y:
"Ngươi đó, đến bao giờ mới hết làm ta lo lắng đây.

Thoáng đã qua một tuần, hồn ngươi nơi đó không biết như thế nào rồi, có phải đang chịu cực hình của viễn cảnh bày ra hay không.

Ta thực sự rất muốn đến cùng ngươi."
Trong điện vẫn thắp dạ minh châu, Nguyệt Liên không tắt nó vì sợ lỡ Hi Hoa đột ngột quay về thấy phòng có ánh sáng, y sẽ đỡ sợ hơn.

Ngồi nhìn Hi Hoa một lúc, ánh mắt Nguyệt Liên di dời đến phía dưới ngực của Hi Hoa.

Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên phần dưới ngực đó mà cảm nhận.

Ngọc long khí như cảm nhận linh lực thân quen liền cựa quậy, Nguyệt Liên khẽ mỉm cười: "Đừng động, để phụ thân con ngủ."
Nguyệt Liên thu tay, tính đi tính lại ngọc long khí cũng đã hơn năm tháng, không biết bao giờ mới gặp được nó, trong lòng hắn tự nhiên thấy háo hức.

Đang yên đang lành, bất giác một tiếng nổ vang trời vang lên, Nguyệt Liên giật mình bật dậy chạy ra ngoài.

Phía bên ngoài, mọi người trong Hoa thành đều chạy vội ra xem, ai cũng trợn mắt kinh ngạc.
Dải ngân hà vốn có đã biến mất mà thay vào đó là một bầu trời màu đỏ đen bất thường, từng xoáy đen hiện lổm chổm trên bầu trời.

Nguyệt Liên triệu pháp bảo rời khỏi thủy kết ở Hoa giới, nhíu mày nhìn cảnh sắc bị thay đổi, từng cơn gió ma khí tràn đến.

Hoa Đế đến bên cạnh hắn, lo lắng nói: "E là bọn quỷ tộc đã bắt đầu lộng hành.

Hi Hoa lúc này không thể ra chiến trận."
Nguyệt Liên chậm rãi nói: "Nếu thật sự là vậy thì Hoa Đế ngài mau quay lại bảo vệ kết giới Hoa giới, ta sẽ ở đây chờ người Thiên giới đến."
"Ngươi không về Long Giới?"
Nguyệt Liên lắc đầu nói: "Long giới không phải ai muốn xâm phạm là xâm phạm.

Đợi người thiên giới đến, Hoa Đế, ngài cần tìm cách giúp Hi Hoa trở lại.

Hoặc ta sẽ nhập Đài Sen cùng y."
Hoa Đế không nói nhưng nét mặt như thể đang có điều khó nói.

Ông vỗ vai Nguyệt Liên rồi xoay trở về.

Một đợt ma khí tràn đến, Nguyệt Liên biết Hoa giới là nơi có khí hậu tốt nhất cho dược phẩm cung cấp lúc chiến tranh, bọn ma quỷ ấy ắt hẳn sẽ đánh vào Hoa giới trước.

Nguyệt Liên cầm chắc bảo kiếm quét một đường, đám khí ấy liền bị đánh tan.

Chớp Đông chớp Tây bắt đầu rền vang, tầng tầng mây vàng dần xuất hiện.


Phượng Minh vung cánh hạ xuống cạnh Nguyệt Liên.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Nguyệt Liên thu kiếm nói: "Bảo vệ Hoa giới.

Ta có việc phải làm."
Nói xong Nguyệt Liên rời đi, Phượng Minh không hiểu gì cả nhưng cũng đứng vững mà đánh ra đòn lưu ly tịnh hỏa chắn lại ma khí.

Lão Chu cầm cây gậy gỗ chạy ra đánh cùng, lại đưa cho Phượng Minh một bầu rượu, cười nói: "Uống chút rượu sẽ có tinh thần chiến đấu hơn."
Phượng Minh cười khan trước việc làm của Lão Chu nhưng cũng nhận lúc uống một hớp, một con sâu rượu như hắn không thể từ chối được rượu.

Uống xong rượu trong người có chút nóng, tinh thần cũng thêm phấn chấn, hắn hất cằm nói: "Rượu ngon."
Nguyệt Liên hạ xuống trước tượng Mẫu Đơn, hắn nhìn lên đ ỉnh chuông vàng rồi khẽ nhắm mắt, một dãy thần chú vàng kim hiện lên, đến khi hắn mở mắt thì đã thấy mình đứng trong một mật thất.

Nguyệt Liên đi theo hướng ánh sáng liền đến nơi mật thất vòng cung kia.

Đàm Phiên và Hoa Đế đã ở đó, giương mắt nhìn Nguyệt Liên một cách kinh ngạc.
Nguyệt Liên hướng mắt lên bậc đài.

Hi Hoa từ lúc nào đã ngồi thiền ở đó, đôi mắt nhắm chặt, bao quanh y là những phạn chú kì lạ.

Hoa Đế thở dài, ông biết đây có lẽ là ý của tượng Mẫu Đơn.

Ông đưa tay hóa ra một chiếc mặt nạ rồi bước đến trước mặt Nguyệt Liên nói: "Gia không thể cải mệnh, nhưng lúc này nếu muốn Hi Hoa sớm ra ngoài e là phải nhờ ngươi.

Đeo mặt nạ lên rồi cùng nhập Đài Sen với Hi Hoa, nhớ lời gia dặn, khi gặp được chân hồn của Hi Hoa rồi nó sẽ không nhớ rõ ngươi là ai, ngươi có một công việc chính là không thể để nó nhớ ra ngươi là ai, một chút quen thuộc cũng đều không cho.

Có như vậy nó mới an tâm vượt nạn."
"Được."
Nguyệt Liên vội vã đeo chiếc mặt nạ lên, chiếc mặt nạ bạc như bị ẩn chú liền dán chặt vào mặt Nguyệt, có lẽ là phải mang đến khi Hi Hoa hoàn thành nhiệm vụ.

Đàm Phiên nhẹ cúi người hái một cánh hoa Sương Hoa rồi đi đến đặt ở trán Nguyệt Liên nhẩm thuật.

Cánh hoa liền tan biến, Đàm Phiên chậm rãi nói: "Chân hồn ngươi khi vào đó sẽ có thân phận là một Hoa tiên.

Ngươi phải thật cẩn thận, và một điều nữa, đừng để chân hồn của Hi Hoa vương vấn điều gì ở viễn cảnh đó, được không?"
"Được..

Ngài tin ta."
Nguyệt Liên nhanh chóng tiến lên đài, xếp bằng ngồi đối diện với Hi Hoa.

Hắn khẽ hít một hơi sâu rồi từ từ nhắm mắt, một lúc liền cảm nhận thân thể nhẹ hẳn, bên tai bắt đầu nghe thấy vô vàng âm thanh hỗn tạp, không phân biệt được đâu là tiếng người hay tiếng quỷ gào thét nữa.

Viễn cảnh của Hi Hoa không lẽ đáng sợ như vậy sao?
Đàm Phiên rời khỏi Tẩy Hoa Mộ đến bên cạnh Dạ Tập Huyền, y giương đôi mắt lo âu về bầu trời đen đỏ kinh hoàng ấy.

Dạ Tập Huyền đưa tay kéo Đàm Phiên vào trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Trở về đi, đệ không chịu nỗi ma khí quá dày.

Ta cũng không muốn nhìn đệ đứng dưới bầu trời này."
Có lẽ Dạ Tập Huyền đã vô thức nhớ lại chuyện cũ, bầu trời u tối sấm chớp nổi lên, tầng tầng thiên binh bao quanh.

Đàm Phiên của gã từ từ tan biến, gã không muốn nhớ lại cơn ác mộng ấy, cho dù Đàm Phiên có trở lại, gã cũng muốn y đứng dưới bầu trời tinh khiết chứ không phải bầu trời nhuộm máu.

Đàm Phiên ở trong lòng Dạ Tập Huyền, y đương nhiên biết Dạ Tập Huyền sẽ nghĩ gì.

Chậm rãi nhắm mắt, cả cơ thể phát sáng, thoáng đã trở về hình dáng của Hồng Nhi lớn bằng bàn tay người.

Hồng nhi líu nhíu đôi mắt rồi gục bên tay Dạ Tập Huyền.

Dạ Tập Huyền nhanh chóng đến Đầm Sen giao lại cho Nhã Hiên rồi phóng thân ra khỏi thủy kết bảo vệ Hoa giới.
Trên Thiên giới, Thiên đế bước lên Thiện Ác đài, mắt nhìn nữ tử áo quần đầu tóc rũ rượi bị xiềng xích trói chặt đứng đó: "Lạc Tịnh Hương.."
Lạc Tịnh Hương nâng mặt nhìn Thiên Đế, khuôn mặt tím trắng đan xen, khóe miệng còn rỉ máu.

Bà giương đôi mắt thờ thẩn nhìn Thiên Đế rồi bật cười.

Thiên Đế mím môi, bước đến ép vào miệng bà một viên thuốc quý bồi bổ linh lực.

Bà ho sặc sụa, chợt ánh mắt lại hiện lên tia phẫn nộ mà há miệng cắn vào tay của thiên đế.

Có đau, có máu chảy nhưng ngài lại không rút ra, chỉ đứng đó nhẫn nhịn, giọng nói khàn đặc run lên: "Bỏ đi, đã qua lâu rồi, buông tha mọi thứ là buông tha cho chính mình.

Mọi thứ kia chỉ là phù dù, nàng nên trở về với dáng vẻ ban đầu, nàng ở bộ dạng này, nàng không muốn, đúng không?"
Lạc Tịnh Hương ánh mắt có chút nhạt nhòa, từ từ nhả tay Thiên Đế ra.

Lúc trước bà như thế nào, là mẫu nghi thiên hạ người người kính lạy hay là một Lạc Tịnh Hương tiên tử người người ca ngợi.

Vì điều gì bà lại ở đây bị trói, bị hành khổ như vậy, bà không còn nhớ nữa.
"Ta đã làm gì sai? Ta cũng muốn được người mình yêu yêu thương, cũng muốn được người người khen ngợi, người người kính trọng.

Hà cớ vì sao lại bước đến đường này.

Là ai? Là ai đưa ta vào con đường này."
Lạc Tịnh Hương lẩn thẩn, nói theo tiếng nấc.

Rồi bà chợt cười, cười rất đau khổ: "Thời gian bị cả lục giới truy lùng, Quân Vũ, chàng biết ta rất khổ sở không.


Ta phải giết rất nhiều người, cả quỷ, cả thần tiên để tìm được nơi mình trú ngụ, có vàng bạc châu báu để tìm người hầu cận cho mình.

Nhưng ta luôn sống trong lo sợ, từng ảo cảnh luôn vây quanh ta, những oan hồn than khóc đều bám theo ta mỗi đêm.

Ta rất sợ..

rất sợ.

Những lúc đó ta lại nghĩ vì ai mà ta ra thế này? Là Thần Phù, Là Hi Hoa."
Thiên Đế rũ mắt lắc đầu, Lạc Tịnh Hương lại cười nói: "Nhưng đến lúc đến Thiện Ác đài này..

Bị từng đạo sấm như xé nát nguyên thần của ta..

Ta lại thấy hận, hận nhất là chàng..

Chàng chưa từng đến xem ta thế nào, lại tùy tiện dán tên ta ở Nam Thiên Môn..

Ta hận lúc đó không thể chạy đến trước mặt chàng, chửi bới, cấu xé chàng..

Hận người mình yêu không bao giờ yêu mình."
"Chỉ là..

Một tháng qua chịu đủ khổ cực, nhìn con của mình ngày ngày đến đây khóc than, sợ hãi lo lắng, ta chợt nghĩ, rất cuộc là tại ai, là Thần Phù, là Hi Hoa, là chàng hay là..

là ta? Là ta ích kỉ, là ta đố kỵ, là tự ta giết ta..

Có đúng không? Ta khiến cho bản thân mình bị hạ thấp, để rồi không còn ai cung kính, không còn ai yêu thương nữa.."
"Còn.."
Thiên Đế run giọng nói, ánh mắt như chứa đầy rầu rĩ: "Còn có ta..

Còn có các con.

Cho dù thế nào, nàng vẫn là nương tử của ta."
Lạc Tịnh Hương cắn môi, khóe mắt rơi ra những giọt nước: "Chàng yêu Thần Phù, mãi mãi luôn đặt nàng ta ở vị trí đầu.."
Thiên Đế rũ mắt lắc đầu: "Đều đã kết thúc từ lâu rồi..

Ta đối với nàng ấy, giờ chỉ là cố nhân, là chuyện cũ, là kính, là trọng, không phải là si tình yêu.."
Lạc Tịnh Hương cười nhạt, ánh mắt lơ đễnh nhìn vào khoảng trời xám xịt.

Thiên Đế hít một hơi sâu, nhẹ nhàng nói: "Ta tự nhận, mọi nguyên do đều là vì ta.

Không cần biết điều gì, ta đều tự nhận sai.

Nàng, buông bỏ ác niệm đi, hãy quay đầu mà hồi tâm, ở đoạn cuối con đường, ta sẽ chờ nàng, lại một lần nữa bồi lại nàng.

Có được không?"
Lạc Tịnh Hương cười hừ, nước mắt vẫn rơi, bà quay mặt đi, đè nén giọng nói: "Chàng đi đi..

Ta muốn một mình ở đây.

Nơi này, không sang trọng nhưng ta thích nó, nó cho ta thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện..

Đi đi."
Thiên Đế buông tiếng thở dài, trầm ổn nói: "Được, khi nào rảnh ta sẽ lại đến thăm nàng."
Thiên Đế xoay lưng chậm rãi rời đi, một đường trở về đầy cô độc, tâm tư nặng nề, rốt cuộc ngài cũng nhận ra những người đã từng có giao tình với ngài đều không có một cuộc sống tốt đẹp..

đều do ngài mặc niệm quá khứ mà bỏ rơi hiện tại..
Thiên Đế ngẩng đầu nhìn tầng mây ngũ sắc, chợt nhớ lại hồi ức năm đó khi ngài còn là thái tử điện hạ Cửu Trùng Thiên: "Thần Phù, Thần Phù."
Thiếu niên Quân Vũ mang kim bào ngồi trên cành hoa đào to giọng gọi.

Thần Phù với dáng vẻ thiếu nữ trong sáng thuần khiết khẽ ngẩng đầu, trên tay còn cầm nhành đào vừa hái.

Quân Vũ khẽ cười nói: "Ta thích muội."
Thần Phù nghiêng mặt rồi khẽ cười: "Lời nói nam tử khó nghe."
Quân Vũ nhảy xuống đất đến trước mặt Thần Phù, cười tươi: "Ta thích muội là thật, tại sao muội không tin.

Đúng rồi, đợi khi Lục Giới thái bình, ta sẽ mang sính lễ rước muội về làm thái tử phi..

Lúc đó muội sẽ tin lời ta nói là thật."
Thần Phù không nói, lại ngoảnh mặt rời đi.

Quân Vũ có chút bối rối í ới gọi theo: "Thần Phù..

Thần Phù, muội phải tin ta.

Ta thề với muội, có trời đất chứng dám, Quân Vũ này một lòng một dạ với muội, cả đời chỉ cưới muội về làm thê tử.

Nếu làm trái, sau này cho tới khi hòa cõi Tam Thanh sẽ luôn sống trong cô độc, chính là mãi mãi cô độc, sống trong day dứt.

Muội nhớ đó."
"Thái tử điện hạ!"
Quân Vũ giật mình khẽ quay đầu nhìn Lạc Tịnh Hương đứng phía sau, mặt nàng có chút phẫn uất, lại nhỏ giọng nói: "Không được nói những điều xui xẻo như vậy."
Hồi ức khép lại, Thiên Đế bỗng cười nhạt lẩm nhẩm: "Chính là mãi mãi cô độc, sống trong day dứt..".

Bình Luận (0)
Comment