Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Chương 20

"Em đang trách anh lâu lắm rồi không trở về à?” Phó Kính Thù thấy Phương Đăng cúi đầu ngắm hoa hồi lâu không nói, liền quay sang hỏi.

Phương Đăng lắc lắc đầu, “Trông tiệm cả ngày nên em hơi mệt.”

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Phương Đăng không hề dối lòng, cô chưa từng giận Phó Thất vì quá lâu không đến bên mình. Khi một người đàn ông càng thành công, thời gian riêng tư của anh ta sẽ càng ít. Cô biết mối quan hệ giữa họ sẽ không vì khoảng cách mà thay đổi, giống như Phó Thất hiểu rất rõ cho dù hắn làm gì, chỉ duy nhất Phương Đăng thực lòng không trách hắn, cho dù bao lâu hắn không quay lại, chỉ duy nhất Phương Đăng luôn chờ đợi hắn.

Có điều cô đã là người phụ nữ gần ba mươi, chẳng còn là cô bé con ngày nào, mỗi lần gặp lại là nước mắt ướt hàng mi. Những lần đầu chia xa luôn đong đầy lưu luyến, nhưng mấy năm nay cô đã dần quen với cuộc sống một mình bình lặng đơn sơ. Trước đây Phương Đăng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chịu nổi cuộc sống như vậy, nhưng bây giờ nó lại chính là cái cô mong muốn. Thậm chí cô không thấy cô đơn. Phó Kính Thù của hôm nay phiêu bạt đâu đó nơi đỉnh cao danh vọng rực rỡ, thây kệ hắn. Phương Đăng chỉ cần cái cậu bé vẽ tranh bên mái đình đổ nát, mỉm cười dưới dàn hoa ngày xưa là đủ. Mà Phó Thất của ngày xưa ấy, cô đã giấu kĩ vào đáy tim rồi.

Phương Đăng giờ đây thích nghi hoàn toàn với ly biệt. Từ khoảnh khắc cô vì hắn mà cởi chiếc nút áo đầu tiên trước mặt Lục Ninh Hải, nhiệt thành khuyến khích hắn bay đến phương trời mới, cô đã tự hiểu rằng, cô sẽ trở thành người không thể thay thế trong tim hắn, nhưng vĩnh viễn không thể là một nửa cùng hắn sánh vai dưới ánh mặt trời. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách chính mình ngày ấy. Dĩ nhiên, phụ nữ là như vậy, nghĩ thông suốt là một chuyện, thi thoảng trong lòng dấy lên chút hi vọng ngông cuồng lại là chuyện khác. Miệng họ nói trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, nhưng trong lòng cứ mong người đàn ông ấy đừng đi.

Qua tấm gương trên bồn rửa mặt, Phương Đăng trông thấy Phó Kính Thù vẫn đang tỉ mỉ chăm sóc chậu hoa chuối tây. Hắn sao lại không hiểu, tham vọng lớn nhất của cô chỉ là cùng hắn sống cuộc sống bình thường, mỗi ngày bên nhau chờ hoa nở. Đáng tiếc cô vĩnh viễn chẳng thể có được cái hạnh phúc của một cặp vợ chồng bình thường, sớm tối quấn quýt, đến độ nhìn đâu cũng thấy tật xấu của nhau.

Ngày hôm sau, Phương Đăng dậy thật muộn. Phó Kính Thù sáng sớm đã ra ngoài, lần này trở về hắn còn bận công việc. Họ đã hẹn tối nay cùng đến quảng trường náo nhiệt nhất ở trung tâm thành phố, cùng đợi chuông đồng hồ điểm báo Giao thừa.

Đến chập tối,Phương Đăng nhận được điện thoại, hắn hỏi cô có thể đến khách sạn đợi hắn một lúc

Phương Đăng còn biết làm sao. Phó Kinh Phù phái người tới đón, xe đã chờ sẵn sàng dưới nhà. Cô đi ra mới phát hiện tái xế là Phó Chí Thời.

Phó Chí Thời xuống xe mở cửa cho Phương Đăng, niềm nở cất giọng: Cháu chào cô. Đây không phải lần đầu tiên Phương Đăng nghe thấy cách xưng hô này, hiện giờ Phó Chí Thời lúc nào cũng gọi Phó Thất là “Chú Bảy” ngọt xớt. Theo lẽ thường, cô là “chị họ” của Phó Thất, Phó Chí Thời gọi cô băng “cô” chẳng có gì ngược với luân thường đạo lý, nhưng bỗng dưng được gọi như vậy đúng là khiến người ta có hơi muốn lộn mửa.

Mấy năm trước, Phó Kính Thù chuyển hướng đầu tư vào trong nước, thành lập chi nhánh công ty dược phẩm E.G tại đây, liền giao chức giám đốc điều hành cho Phó Chí Thời, Phương Đăng lúc ấy đã phải ngã ngửa. Cô không hiểu nổi, dù hắn có độ lượng không chấp kẻ tiểu nhân, sớm đã quên chuyện ân oán thuở bé, nhưng cũng đâu cần hai tay dâng cho Phó Chí Thời một công việc béo bở như vậy? Về sau, khi chứng kiến Phó Chí Thời bộ dạng vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc, tỏ vẻ đội ơn, Phương Đăng mới hiểu ra, đây chính là minh chứng cho lời Phó Thất nói năm nào: Cách tốt nhất để báo thù những đứa từng bắt nạt mình không phải là đánh cho nó một trận thật đau, không phải là ăn miếng trả miếng, mà hãy kiên nhẫn chờ đến khi bản thân hùng mạnh vượt xa kẻ thù bắt nó cam tâm tình nguyện quỳ xuống liếm chân mình. Phó Chí Thời bây giờ chẳng khác nào con chó trước mặt Phó Thất.

Phương Đăng ngồi ghế sau, suốt đường đi Phó Chí Thời đã thử gợi chuyện hàn huyên, nhưng thấy cô tỏ vẻ chán ngán, liền biết điều im miệng. Phương Đăng tự thấy mình chẳng có “sở thích ác ôn” như Phó Thất, rõ ràng rất ghét một người, còn cố tình bắt người đó lượn qua lượn lại trước mặt mình để sai khiến. Nếu là cô, cô chỉ muốn tránh càng xa càng tốt. Phó Chí Thời chẳng rõ vô tình hay cố ý liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, bị phát hiện, liền nhanh như cắt lảng ánh nhìn đi chỗ khác. Ngược lại, Phương Đăng lạnh lùng công khai quan sát kẻ ngồi phía trước mà chẳng thèm kiêng nể gì.

Thời gian trôi đi, ai cũng thay đổi, Phó Chí Thời càng không ngoại lệ. Hắn béo lên khá nhiều, dáng người cao to, nếu bỏ nụ cười nịnh bợ giả tạo kia đi, nhìn tổng thể cũng ra tấm ra món. Nghe nói hiện nay công ty E.G phát triển rất mạnh, trong vài năm ngắn ngủi đã tạo được chỗ đứng trong thị trường quốc nội, thậm chí gần đây còn có tin đồn E.G chuẩn bị thu mua công ty dược phẩm nổi tiếng trong nước Cửu An Đường. Đoán chắc Phó Chí Thời trong mắt người khác cũng là nhân vật được yêu mến kính trọng, con đường hoạn lộ trải dài thênh thang.

Được biết hai năm trước Phó Chí Thời đã kết hôn với một cô nhân viên vốn là gái quê lên tỉnh. Cô gái kia rất coi trọng cái danh “bà Phó”, dĩ nhiên sẽ đội hắn lên đầu mà nịnh nọt, không dám trái ý nửa lời. Nói một cách khác, Phó Chí Thời bây giờ nhờ ơn mưa móc của “Chú Bảy” mà được sống đời thoải mái, dẫu thi thoảng phải khom lưng uốn gối trước vài người cũng có là gì, kể cả mấy người đó từng là thứ “Chuột cùng một tổ” mà hắn chẳng xem ra gì.

“Chú Bảy đối với cô đúng là hết ý. Chú bận đến thế này, vẫn sợ cô vì đợi chú mà bỏ bữa tối. Đấy, lại còn bắt cháu đến đón nữa chứ.” Phó Chí Thời chuyên tâm lái xe được một lúc, lại cố tìm cớ bắt chuyện.

Mấy lần trước Phương Đăng không nhận ra hắn có hứng nói chuyện đến thế, bèn im lặng đợi xem rốt cuộc hắn muốn nói gì.

Quả không ngoài dự tính, Phó Chí Thời cười hì hì, chuyển ngay chủ đề, cứ như nói chuyện phiếm trong nhà: “Chú bảy hơn cháu một tuổi, cũng đến lúc tìm một ngưởi ở bên chăm sóc rồi. Cách đây không lâu nghe bố mẹ cháu nói, bà ba bên Malai đã tỏ ý sốt ruột với chuyện chung thân đại sự của chú. Nhưng người tài mạo song toàn như chú, phải tìm một cô thật môn đăng hộ đối mới được. Cô ơi, tính ra cô là người thân nhất của chú, cô bảo cô gái thế nào mới xứng với chú đây?”

Phương Đăng lạnh lùng đáp: “Đó là chuyện riêng của anh ấy. Đừng nói là tôi, đến bố mẹ ruột anh ấy có sống lại cũng chưa chắc nhúng tay vào được, phận cháu như cậu việc gì phải lưu tâm.”

Phó Chí Thời chẳng để ý đến vẻ lạnh nhạt của Phương Đăng, lại nói tiếp: “Có chuyện này chẳng biết cô đã nghe nói chưa, lần này chú bảy không về một mình….”

“Anh định nhắc đến cô Tư Đồ?”

Phó Chí Thời có lẽ không ngờ rằng Phương Đăng biết chuyện từ trước, lại đủ bình tĩnh ngắt lời hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy nan giải, dừng một lát, hắn vẫn quyết định nói tiếp.

“Nếu cô đã biết đến cô Tư Đồ, chắc cô cũng biết rõ Tư Đồ là con gái chủ tịch của Cửu An Đường. Cô ta đi theo chú bảy còn là chuyện ngày một ngày hai. Dĩ nhiên, ý cháu không nói chú bảy thích cô này cô kia là không được, nhưng đàn ông ấy mà, có những thứ tiện tay thì chơi đùa một tí cũng không có gì lạ, cô nói có đúng không?”

“Anh muốn nói gì.” Phương Đăng không muốn nghe hắn vòng vo thêm, càng không thể nhịn thêm cái bản mặt đắc ý kia, hắn tưởng đã khiến người ta hoang mang được bằng mấy lời rẻ rách ấy.

“Cô đúng là người thẳng thắn…”

“Đủ rồi, tôi không phải là cô cúng gì của anh cả, đừng có giở cái giọng ấy ra với tôi.”

Đến nước này, Phó Chí Thời chỉ còn cách lỳ mặt tiếp tục: “E.G luôn muốn thu mua lại Cửu An Đường, chuyện này đối với công ty phải nói là trăm đường lợi không có một đường hại, nếu chú bảy không đồng ý thì chỉ là…”

“Anh quan tâm đến lợi ích của công ty như thế, sao không mang những câu này ra trước mặt chú bảy của anh mà nói.”

“Chuyện này, chuyện này dù sao cũng liên quan đến việc riêng của chú, chúng cháu sinh sau đẻ muộn sao tiện chõ mồm vào. Cô thì khác, cô là người có tiếng nói nhất bên chú…”

Phương Đăng bật cười chế giễu, “Anh biết chú bảy của anh trước giờ làm việc có cách riêng của mình, nếu anh ấy nghe lời tôi, thì chuyện của E.G chắc gì đã đến lượt anh nhọc lòng. Đã như thế, việc anh ấy từ bỏ thu mua Cửu An Đường vì một cô Tư Đồ, ai mà can được?”

Phó Chí Thời bị bức vào thế bí một cách ngọt ngào, e rút lui không nổi, định nói lời xoa dịu, lại sợ Phương Đăng chẳng nể mặt, đành gượng cười không nói gì thêm.

Phương Đăng làm gì không nghe ra ý tứ bên trong của Phó Chí Thời. NẾu con rùa này không bị áp lực bức bách, còn lâu mới dám táo bạo thăm dò cô như vậy. Hắn cũng là người thông minh, có lẽ nghĩ rằng lòng đố kỵ bẩm sinh giữa phụ nữ với nhau sẽ khiến cô cảm thấy không vui vì sự tồn tại của Tư Đồ Quyết, bất kể cô là “chị họ” hay là gì của Phó Kính Thù đi nữa. Phải nói rằng, suýt chút nữa hắn đã thành công, mặc dù không thể khiến Phương Đăng ra mặt can thiệp vào công việc của Phó Thất, nhưng ít nhất đã khiến lòng cô bực bội rồi.

Đáng tiếc Phó Chí Thời không biết rằng, Phương Đăng chẳng quá quan tâm đến việc cô gái nào đang ở bên Phó Kính Thù. Chỉ cần bà Trịnh còn sống một ngày, chỉ cần hắn còn mang họ Phó, thì hắn không thể nào cưới cô làm vợ. Với cương vị người kế tục nhà họ Phó, sớm muộn hắn phải kết hôn sinh con, bất kể cô sợ hay không sợ, ngày ấy thể nào cũng đến. Nếu đã là như vậy, hắn ở bên ai thì có gì là quan trọng?

Phương Đăng càng hiểu rõ rằng, Phó Kính Thù là một người khá bảo thủ trong tình cảm, phụ nữ và những thứ thuộc về tình cảm không phải là điều hắn khát khao nhất. Với những điều cô hiểu về hắn, nếu có một ngày hắn thực sự bước vào cuộc sống hôn nhân với một người phụ nữ, thì hành động đó xuất phát từ lợi ích chứ không phải tình yêu.

Tư Đồ Quyết sẽ không phải là người phụ nữ đó. Nửa năm trước Phương Đăng từng gặp cô ta, và nghe A Chiếu nhắc đến một lần. Lúc ấy A Chiếu hỏi cô: “Chị, chị có thấy cô gái đó trông hơi giống chị không, phải cái đen hơn một tí.”

Kỳ thực Phương Đăng chẳng cảm thấy Tư Đồ Quyết và mình giống nhau. Từ nhỏ cô gái đó sống trong nhung lụa, tính tình thuần khiết chân thành, vốn không phải mẫu người của Phó Kính Thù. Phương Đăng chỉ lấy làm lạ tại sao ngay cả Phó Thất cũng nói, cô và cô gái ấy nhìn thoáng qua có nét hao hao? Chỉ vì thế mà thậm chí hắn đồng ý với người chị họ Phòng Nhì đưa tay giúp đỡ một kẻ chưa hề quen biết. Càng hoang đường là, khi Tư Đồ Quyết gặp khó khăn ở Mỹ, Phó Thất từng đề nghị nếu cô muốn kết thúc cuộc sống nhập cư bất hợp pháp, cô có thể lấy già Thôi hiện đã được hắn sắp xếp dưỡng già tại Los Angeles, vậy mà Tư Đồ cũng đồng ý. Một cô gái nếu không đến bước đường cùng, tuyệt đối sẽ không làm như vậy. Việc cô ấy ở lại bên Phó Kính Thù cũng tuyệt đối không phải theo cách mà Phó Chí Thời nói đến.

Phương Đăng vốn không quan tâm chuyện E.G và Cửu An Đường, cô càng chưa từng hỏi thăm đến công việc của Phó Kính Thù. Ngược lại Phó Kính Thù biết A Chiếu nhanh mồm nhanh miệng, hắn sợ cô nghe được lại nghĩ ngợi, nên chẳng biết vô tình hay cố ý chủ động nhắc đến vài chuyện về Tư Đồ Quyết trước mặt cô. Chính nhờ đó mà Phương Đăng mới biết, sau khi con trai nuôi của cha Tư Đồ mất đi, Tư Đồ Quyết rất hy vọng được tiếp quản Cửu An Đường, mong Phó Kính Thù trợ giúp mình đạt thành tâm nguyện. Phó Thất nhất thời chưa đưa ra quyết định, đúng lúc phía E.G lại muốn thu mua Cửu An Đường, chẳng trách Phó Chí Thời sốt ruột.

Đến khách sạn Phó Kính Thù chỉ định sẵn, Phương Đăng xuống xe, chẳng thèm để ý đến Phó Chí Thời nữa. A Chiếu đứng chờ sẵn trước cửa, vừa gặp mặt, nó liền cười tươi như hoa. A Chiếu trưởng thành rồi, bé chuồn chuồn ngày xưa giờ cứ như một người khác, dáng người thẳng băng như ngọn thương, nụ cười như mùa thu tỏa nắng. Từ khi còn ở cô nhi viện nó đã luôn đi theo Phương Đăng, ba năm Phương Đăng đến Malaysia, nó lăn lộn khắp nơi, làm việc bán thời gian kiếm sống qua ngày. Phương Đăng từng cậy nhờ Phó Kính Thù, rằng cô có thể không ở bên hắn, nhưng nếu được, mong hắn để A Chiếu ở bên mình. A Chiếu tính tình hiếu động giản đơn, sơ sểnh một cái là gây rắc rối, nhưng bản tính nó lương thiện, lại rất nghe lời Phương Đăng và Phó Kính Thù. Có Phó Kính Thù ở bên, nó ít nhiều sẽ học được vài thứ, mà Phó Kính Thù cũng có thêm một người có thể tin cậy.

Cứ thế, A Chiếu làm việc cho Phó Kính Thù đã mấy năm nay. Nó coi Phó Kính Thù và Phương Đăng như anh chị ruột, hễ là việc hai người đã sắp xếp, nó chắc chắn sẽ làm theo. Có điều anh khác mà chị khác, so với tính cách phóng khoáng của Phương Đăng, Phó Kính Thù tâm tư sâu xa, vui buồn không lộ ra mặt, A Chiếu vừa kính trọng đồng thời cũng hơi kiêng sợ. Do đó sâu thẳm trong lòng, nó vẫn thích ở bên bà chị Phương Đăng cho thoải mái. Thường ngày hễ anh Bảy không giao việc gì, nó liền chuồn về thăm Phương Đăng, có rất nhiều việc liên quan đến Phó Kính Thù là do A Chiếu nói cho Phương Đăng biết. Phó Kính Thù biết thế nhưng cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, có lẽ hắn cũng muốn những khi mình không thể phân thân để tới bên Phương Đăng, thì A Chiếu sẽ trở thành cầu nối giữa hai người.

“Chị, chưa ăn cơm đúng không? Anh Bảy bảo chị cứ ở nhà một mình là ăn uống chẳng có giờ có giấc chi hết. Anh bảo công việc chốc lát nữa là xong, chị cứ vừa ăn vừa đợi, nhanh thôi.”

“Giờ này rồi còn công việc gì nữa?” Phương Đăng thuận miệng hỏi.

A Chiếu đáp: “Nghe nói anh Bảy muốn mua một miếng đất, người quản lý đất hẹn đến đây bàn bạc, có vẻ anh Bảy xem trọng vụ này lắm.”

“Mọi chuyện ổn thỏa cả chứ?” Phương Đăng nghe nói Phó Thất rất coi trọng việc này, liền hỏi thêm một câu.

A Chiếu nhún vai, “Thấy bảo có đối thủ cạnh tranh, cũng là tay sừng sỏ, nên trước lúc đấu giá người quản lý mới hẹn phụ trách của hai bên ra. Em nghĩ anh Bảy mà đã đích thân ra tay thì gạo phải xay ra cám hết.”

“Cậu đấy, chị đã bảo cậu thường ngày cố mà đi theo học hỏi…”

Hai người vừa đi vừa khẽ giọng nói chuyện, tới trước cửa một phòng tiệc, vừa đúng lúc cánh cửa bật mở từ bên trong, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi xăm xăm bước ra, phía sau là hai tùy tùng mặc vest đi giày da.

Người tiếp theo xuất hiện là Phó Kính Thù.

“Nếu sếp Hướng có việc bận, hôm khác chúng ta gặp lại vậy.” Hắn ung dung khom người tiễn khách.

Phương Đăng dừng chân nhìn theo, người phụ nữ được Phó Thất gọi là “sếp Hướng” dáng người mảnh khảnh, mái tóc dài búi đơn giản đằng sau đầu, tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, trông rất ra dáng phụ nữ thành đạt, chưa phải là đẹp, nhưng gương mặt trái xoan, cười lên cũng có nét duyên dáng. Có điều nụ cười của cô ta lúc này hơi gượng gạo, lại đầy ẩn ý.

“Dĩ nhiên rồi, ông Phó đây đã có lòng, sau này có cơ hội nhất định phải gặp nhau, để tôi tỏ rõ tấm lòng mến khách chứ.”

Phó Kính Thù cười mỉm, dáng vẻ khiêm cung, “Xin kính chờ dịp ấy.”

Người phụ nữ kia gật gật đầu, đi ra với vẻ gấp gáp, khi bước qua Phương Đăng, bỗng quay sang nhìn một cái.

“Em đến rồi à.” Phó Kính Thù nhìn Phương Đăng, gương mặt hắn giãn ra, “Cơm trưa em vẫn chưa ăn, anh nói có sai không? Phải đưa em đến bắt ăn bằng được mới xong. Em sang phòng bên đợi anh một lát, đồ ăn anh gọi cả rồi, có chuyện gì bảo A Chiếu gọi anh.”

Phương Đăng hỏi: “Vẫn chưa bàn xong ư?”

“Làm sao được, ông chủ tịch Cục Tài nguyên Quốc gia còn chưa đến.”

“Vậy người vừa đi là… người đang ganh đua mua miếng đất đó với anh?”

“Ừm.”

Phương Đăng không kiềm được cảm giác khó hiểu, “Nếu thế sao bây giờ cô ta đã bỏ đi rồi?” Nói đến đây, trong lòng cô lại ngộ ra mấy phần, “Anh đã làm gì?”

Phó Kính Thù cười nói: “Không có gì, anh chỉ tốt bụng nhắc nhở cô ấy, rằng người nhà hiện đang điều trị phục hồi chức năng trong bệnh viện của cô ta biết đâu sức khỏe lại gặp trục trặc bất ngờ.”

“Chẳng trách.” Phương Đăng hiểu rõ mọi chuyện. Nhớ lại ánh mắt của người phụ nữ đó, bỗng nhiên cô cảm thấy gai cả sống lưng. Phương Đăng thoáng chút lo âu, “Có nhất thiết phải giành bằng được miếng đất ấy không?”

“Hướng Viễn là một nhân vật ghê gớm, đi với bụt mặc cà sa, đi với ma phải mặc áo giấy. Anh từng nói rồi, đánh rắn phải đánh dập đầu.” Khi nói những lời này, Phó Kính Thù vẫn giữ nguyên vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu không nhanh cũng không chậm, nhẹ nhàng tự nhiên như thể đang nói chuyện về hoa chuối tây với cô tối qua.

Phương Đăng cảm thấy khang khác trong lòng, chưa nghĩ ra nên nói gì, bỗng có người từ cửa khách sạn bước vào, đứng bên thì thầm vào tai Phó Kính Thù mấy câu. Phó Kính Thù nghe xong, lặng lẽ gật đầu.

Nếu sự xuất hiện của Phó Chí Thời chỉ khiến Phương Đăng cảm thấy buồn nôn, thì cái kẻ đứng bên Phó Kính Thù lúc này hoàn toàn khiến đầu óc cô nổ tung. Mặt Phương Đăng đột ngột biến sắc, người đó vẫn chưa đi khỏi, cô hỏi luôn: “Sao hắn lại ở đây?”

Người đứng sau Phó Kính Thù nhìn thấy Phương Đăng, chẳng hề tỏ ra kinh ngạc, hắn nở nụ cười tươi rói quen thuộc, khẽ khom người, “Chào cô Phương, lâu lắm rồi mới gặp.”

“Phó Thất, em hỏi anh lần nữa, tại sao con người này lại có mặt ở đây?!”

Phó Kính Thù quay sang đánh mắt ra hiệu, người đó lập tức hiểu ý, mau chóng biến mất hỏi tầm mắt của Phương Đăng.

“Em xem em kìa, sao phải nóng.” Phó Kính Thù vừa cười vừa nhìn Phương Đăng mà lắc đầu. Sau ấy hắn kéo cô sang một bên, Phương Đăng lúc này mặt mày đang tái xanh, “Anh không muốn thấy em thế này, nên vẫn chưa tiện dịp nhắc đến hắn.”

Phương Đăng hất tay hắn ra, nghiêm giọng: “Anh không nhớ hắn là ai, hay đầu óc anh lú lẫn rồi? Ngày xưa anh suýt chết trong tay hắn đấy!”

“Phương Đăng, vụ bắt cóc đó chúng ta vốn không có chứng cứ kết tội hắn.” Phó Kính Thù khẽ nói.

“Chính vì không có chứng cứ nên hắn mới ung dung đến tận ngày hôm nay! Trong lòng anh thừa biết, hắn là thứ cặn bã, sao lại còn qua lại với hắn… Đừng nói với em giờ hắn là tay chân của anh!”

Phó Kính Thù không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Phương Đăng giận dữ lắc đầu. A Chiếu rụt cổ chuồn mất. Xem ra chuyện Thôi Mẫn Hành đi theo Phó Kính Thù chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ có cô cứ u mê không biết gì cả mà thôi.

Phương Đăng cảm thấy máu toàn thân dồn lên não. Thôi Mẫn Hành là kẻ thủ đoạn bẩn thỉu thì đã rõ, cô tin chắc giả dụ hắn không đứng sau xúi bẩy, ông Phương Học Nông cha cô sẽ không như bị ma xui quỷ khiến, liều lĩnh bắt cóc Phó Thất, để rồi phải chết bất đắc kỳ tử như vậy. Biết bao lời nói dồn nén trong lòng ra đến miệng, lại không biết nên nói từ đầu, chỉ đành đỏ mắt nín lặng.

“Sao anh lại như thế…” Tiểu Thất của cô, dù trong lòng có những cố chấp riêng, dù dùng mọi thủ đoạn để bảo vệ những người mình quan tâm, nhưng chưa bao giờ là người xấu. Sao hắn lại có thể kề vai nhỏ to với loại người như Thôi Mẫn Hành?

Dáng vẻ hiện giờ của Phương Đăng khiến Phó Kính Thù cảm thấy hóc búa hơn vạn phần những cơn phẫn nộ mọi khi của cô. Hắn đặt tay lên vai cô định vỗ về, lại bị hất ra lần nữa.

“Em nghe anh nói đã, anh biết hắn ta là người thế nào. Nhưng đối đầu trực diện còn hơn cười nói rồi đâm sau lưng nhau, để người như hắn bên mình ngược lại mới là an toàn nhất. Hắn chỉ cần một chữ “lợi” mà thôi. Anh cho hắn thứ hắn muốn, hắn sẽ cúc cung tận tụy với anh. Mấy trò du côn vặt làm sao dám giương oai trước mặt anh, thêm nữa có những việc chỉ có loại người đó làm mới hiệu quả thôi.” Phó Kính Thù cố giải thích.

Phương Đăng không thể chấp nhận kiểu nói như vậy, “Người nhà đối thủ của anh bị sự cố là do hắn làm phải không?”

“Hắn biết nên làm ở mức độ nào, anh không để hắn vượt quá giới hạn. Đây chỉ là chút tiểu xảo trong nghề, chẳng qua là mánh khóe lường gạt thôi. Em nghĩ Hướng Viễn tốt đẹp lắm sao, anh không ra tay, thì cô ta cũng sẽ…”

“Đủ rồi!” Phương Đăng không muốn nghe nữa, cô nhìn người trước mặt với đôi mắt thất thần. Hai người họ thực sự đã quá lâu không gặp, cô vẫn tưởng có những thứ sẽ không thay đổi, nhưng liệu hắn có còn là Tiểu Thất ơ vườn nhà họ Phó ngày xưa?

“Em cứ coi như không thấy hắn là xong mà?” Cảm giác bẽ bàng khiến Phó Kính Thù mím chặt môi, “Tóm lại anh quyết không để hắn làm hại đến em. Phương Đăng, anh đã nhẫn nại rất lâu rồi. Anh không thể để em lại vùng lên làm những chuyện điên rồ vì mình nữa. Một bãi cỏ xanh non khiến ai nấy đều muốn giẫm đạp lên cho thỏa thích. Anh phải cho đám người đó biết, mặt cỏ mềm mại phẳng lặng còn có rắn ẩn nấp. Thôi Mẫn Hành chính là con rắn mà anh đang nuôi đó!”

Phương Đăng lạnh lùng nói: “Phó Chí Thời là con chó, Thôi Mẫn Hành là con rắn độc anh nuôi. Phó Thất, em với anh là gì đây?”
Bình Luận (0)
Comment