Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở

Chương 35



Đêm nay nhất định mất ngủ.
Mạc Vân Trạch bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, đã nhiều năm qua, anh thường bị quấy nhiễu bởi những cảnh trong mơ thế này, mơ thấy chính mình bị lún sâu trong biển lửa khói ngùn ngụt, anh không thể xông ra ngoài, không nhìn thấy phương hướng, chỉ thấy toàn thân bị thiêu cháy, bốn phía chỉ có tiếng lốp bốp ong ong, tóc tai lông mi cũng vang lên tiếng xì xèo, anh khóc không lên tiếng, kêu không thành lời, phảng phất như còn ngửi thấy mùi của da thịt cháy khét…
Khi tỉnh lại, cả người đẫm mồ hôi. Mạc Vân Trạch ngồi bật dậy trên giường, toàn thân mệt lả không còn sức lực. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt như vực sâu, đen kịt khiến người ta sinh ra tuyệt vọng.
Tiếng gió thổi vù vù tựa tiếng ai đó khóc than, cành cây lờ mờ không ngừng đập vào cửa kính, giống như vô số cánh tay nanh ác, cứ chực phá cửa xông vào. Bọn họ muốn vào làm gì? Đã nhiều năm vậy rồi, vì sao âm hồn vẫn chưa tiêu tán.
Chú ba xây dựng lại Mai Uyển vì muốn nhà họ Mạc thoát khỏi bóng ma trong quá khứ, chú là người không tin ma quỷ, có người từng chi hai trăm triệu muốn mua lại mảnh đất Mai Uyển, vậy mà chú cũng không đồng ý, chú ba nói chú muốn xây lại Mai Uyển ngay tại đây, nhất định không được để người khác coi thường năng lực của nhà họ Mạc, ví dụ như nhà họ Đường. Chỉ là sau khi tòa nhà này xây dựng xong, Mạc Vân Trạch lại chẳng hề muốn ở, vào những lúc đêm khuya vắng vẻ, anh thường loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài, tiếng bước chân, có khi còn nghe thấy tiếng người ho khẽ, nói chuyện, rõ ràng trong nhà này chỉ có anh và chị Đoan, người làm đều ở phía sau nhà, làm sao lại có tiếng nói chuyện? Chẳng lẽ là do ảnh hưởng của tâm lý? Anh từng hỏi một người bạn tên Trương Phiên làm bác sĩ tâm lý, Trương Phiên nói chắc chắn là do ảnh hưởng của tâm lý, trên đời này vốn không có ma quỷ, cái gọi là ma quỷ, không phải do đóng giả thì cũng là do con người tự nghĩ ra.

Nhưng Mạc Vân Trạch vẫn không muốn sống ở nơi này, chú ba không đồng ý, bảo rằng hai người Vân Hà và Vân Tố sẽ cô đơn khi ở đây, nên ở cùng họ mới phải lẽ. Hóa ra chú ba cũng tin những người đã chết không rời khỏi Mai Uyển. Mạc Vân Trạch thở dài, đêm nay nhất định lại là một đêm mất ngủ, vì thế anh dứt khoát rời giường tới phòng sách đọc sách.
Thảm trải sàn của hành lang uốn khúc rất dày, đi phía trên gần như không có tiếng động, cái bóng dài sọc của Mạc Vân Trạch hướng về phía phòng sách, cảm giác giống như đi trong một đường hầm thời gian, vô số mảnh ghép ký ức xoay tròn trong đầu óc, khiến anh ngột ngạt ngay tức thì, phải vịn vào bức tường thở hổn hển.
Thật kì lạ, cứ mỗi lần đi qua đoạn hành lang này, anh lại không thể thở nổi.
Cứ nghĩ là do màu sắc của tường và thảm trải sàn quá đậm, sau này gọi người đến đổi màu nhạt hơn, nhưng vẫn không ăn thua, mỗi khi đi qua nơi này là máu trong tim lại có cảm giác chảy ngược, khiến anh choáng váng hoa mắt, tựa như bị nghẹt thở. Vất vả lắm mới vào được phòng sách, anh bật đèn, ngồi trên sô pha nhắm mắt một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Mở mắt, chỉ liếc nhìn đã thấy khung ảnh trên bức tường đối diện. Vừa lúc có ánh đèn rọi lên, khiến người trong khung ảnh lộ ra mấy phần sự sống, khuôn mặt thật sinh động, phảng phất như muốn nói…
“Vân Hà, anh muốn nói gì. Có phải cảm thấy khổ sở lắm không? Hôm nay anh đã gặp Tứ Nguyệt, cô ấy có ấn tượng với anh, bằng không sẽ không nhìn chằm chằm vào bức ảnh lâu như thế, hóa ra cô ấy vẫn nhớ anh! Đây chẳng phải là điều mà anh hy vọng sao? Anh cứ cho rằng cô ấy không biết đến sự tồn tại của anh, quên mất đã từng gặp anh, bây giờ thì anh yên tâm rồi. Bản thân chính anh đã không còn tồn tại trong trận hỏa hoạn kia nữa, trên đời này đã sớm không còn người tên Mạc Vân Hà, anh còn mong mỏi gì đây?”
Lúc đi ra khỏi phòng khách, Mạc Vân Trạch bất ngờ gặp chị Đoan ở ngã rẽ hành lang. Đứng ở trong góc tranh tối tranh sáng, dáng người tao nhã, trông như bức tượng ngọc. Chị ta là một phụ nữ đẹp, mặc dù đã hơn ba mươi nhưng vẫn giữ được dáng người yểu điệu của thiếu nữ, nước da trắng trẻo mịn màng khiến biết bao cô gái trẻ mặc cảm, chẳng qua, cảm giác chị ta mang đến ọi người chính là lạnh, Mạc Vân Trạch gần như không hề thấy chị ta cười.
Chị ta là Trầm Đoan Đoan, em họ của Đường Dục Trân, năm nay đã ba mươi lăm tuổi, vẫn chưa lấy chồng. Có điều chị ta không phải độc thân, hàng tháng chú ba đều đến đây ở lại mấy ngày, quan hệ của hai người như gần như xa, đã duy trì rất nhiều năm. Bọn họ bắt đầu sau vụ hỏa hoạn năm ấy hay đã bắt đầu từ trước đó, Mạc Vân Trạch không thể biết được. Có điều chú ba thật sự rất chiều chuộng chị ta, có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng, mà chị Đoan, trước giờ vẫn luôn đối đãi nhàn nhạt với chú, chưa bao giờ nhiệt tình, nhưng cũng không cố tình lạnh lùng với chú ba.
Chú ba là người đa tình có tiếng, lúc trẻ đã chơi bời thành tính rồi, có điều rất kì lạ, từ khi ở bên chị Đoan, chú lại có rất ít chuyện xấu. Cho dù có, chị Đoan cũng bỏ ngoài tai. Điều này lại càng khiến chú ba coi trọng chị ta, có lẽ chú cảm thấy chị ta không phải một người phụ nữ phiền hà, không giống với người vợ trước đây của chú, vừa có chút chuyện đã huyên thuyên đến mức chó sủa gà bay. Mà có lẽ đây chính là căn bệnh chung của đàn ông, càng lèo nhèo thì càng trốn không kịp, còn có được tư thái thản nhiên như của chị Đoan, ngược lại sẽ kích thích hứng thú của đàn ông, cái không có được hoặc cái khó có được, tất cả đều hấp dẫn đàn ông.
“Vân Trạch, muộn vậy rồi mà cậu còn ở phòng sách làm gì.” Chị Đoan mặc áo lụa ngủ màu trắng, khoác một chiếc áo ren màu xanh nhạt, mái tóc xoăn dài rối tung, vừa lộ khí chất cao quý, lại vừa lộ vẻ quyến rũ.
Mạc Vân Trạch nói: “Không ngủ được, vào đó đọc sách một lát.”
“Vậy sao được, ban ngày cậu còn phải đi làm, công ty có bao nhiêu việc như thế, buổi tối không ngủ, cơ thể cậu sẽ suy sụp mất.” Chị Đoan thở dài, “Xuống nhà ăn chút gì đi, tôi hâm nóng canh cho cậu.”

“Không cần đâu, chị Đoan, đã khuya rồi, chị đi ngủ đi, đừng để ý đến em.”
“Làm sao tôi mặc kệ cậu được, chú ba cậu cho tôi làm ở đây là để chăm nom cậu, đừng quên, bây giờ cậu là trụ cột của nhà họ Mạc, nhà họ Mạc chỉ có thể trông cậy vào cậu.” Nghe lời ấy, Mạc Vân Trạch ù tai, trụ cột của nhà họ Mạc ư, chưa hẳn đã là chuyện khiến người ta ngưỡng mộ, nếu có quyền lựa chọn, anh thà làm một người bình thường, sống một cuộc sống bình thường nhất. Chỉ là, sinh ra trong một gia đình như thế này, hạnh phúc bình thường nhất chính là hy vọng xa vời không thể với tới, anh đã sớm chặt đứt ý nghĩ đó, không mong muốn, thì sẽ không thất vọng.
“Nếu không đói thì cậu đi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm.” Có lẽ Trầm Đoan Đoan cảm thấy hơi lạnh, vòng tay ôm áo, đi tới, lúc tới gần Mạc Vân Trạch dường như cố ý đi chậm lại, “Cô gái Tứ Nguyệt kia, đúng là giống mẹ thật nhỉ, đẹp giống hệt như tiên nữ.”
Mạc Vân Trạch quay sang nhìn về phía Trầm Đan Đoan.
Trầm Đoan Đoan giống như không để ý đến Mạc Vân Trạch, “Bớt qua lại với cô ta thôi, cô ta mang theo tai ương, bởi vì cô ta sinh ra, nhà họ Mạc mới thành ra nông nỗi này. Cậu đừng quấy rầy cuộc sống của cô ta, chắc chắn nhà họ Mạc cũng không mong cô ta tới quấy rầy cuộc sống của Mai Uyển.”
Ném ra những lời này, Trầm Đoan Đoan tao nhã đi lên tầng trên. Mạc Vân Trạch nhìn bóng dáng chị ta biến mất ở đầu cầu thang, bỗng nhiên phát hiện Trầm Đoan Đoan đi lại không hề phát ra bất kỳ một tiếng động, tựa như bóng ma. Đúng vậy, có đôi khi ngay cả chính anh cũng không rõ, người trong ngôi nhà này rốt cuộc là người hay là ma. Có lẽ, ngay cả ma cũng không giống.
***
Tứ Nguyệt ăn tối ở Mai Uyển rồi trở về ký túc xá, đang chứng kiến Diêu Văn Tịch và Đới Phi Phi cãi nhau. Giọng của Diêu Văn Tịch oang oang bẩm sinh, tiếng của Đới Phi Phi cũng rất đanh nhọn, Tứ Nguyệt còn đang ở dưới tầng đã nghe rõ mồn một tiếng cãi cọ như nước với lửa.
Lên trên, nhiều nữ sinh đang vây quanh cửa ký túc xá xem trò.
Tứ Nguyệt vừa vào cửa, Diêu Văn Tịch lập tức kéo cô vào giữa trung tâm, chỉ vào Đới Phi Phi, “Tứ Nguyệt, cậu giúp mình phân xử đi, rõ ràng lần trao đổi sinh viên với đại học Phó Cảng này có một suất của mình, cậu ta ỷ vào tên bạn trai mới Lưu Vĩ Siêu là cháu trai của chủ nhiệm khoa, ngang nhiên đẩy tên mình xuống rồi đưa tên cậu ta vào, lại còn chối cãi là không liên quan gì tới cậu ta, cậu xem cậu ta có biết xấu hổ hay không?”
“Tự cậu không có bản lĩnh thì đừng ở đây mà làm mất mặt! Danh sách không hề được công bố trước, dựa vào cái gì mà nói là có suất của cậu? Do giáo sư Lâm nói với cậu thì đã sao? Khoa này đâu phải do giáo sư Lâm chủ nhiệm, ông ta nói với cậu thì có tác dụng gì? Bây giờ danh sách vừa được công bố là cậu nhảy dựng lên, có chứng cứ không? Có chứng cứ thì cậu lấy ra đây xem!”

“Khoa này cũng đâu phải là của Lưu Vĩ Siêu? Đừng coi người khác là đồ ngu! Nói cho Đới Phi Phi cậu biết, việc này nếu không được xử lý chính đáng, ngày mai tôi sẽ đi tìm hiệu trưởng! Bà đây không đi được, cậu cũng đừng mong được đi!”
“Có bản lĩnh thì cậu tìm hiệu trưởng đi, ai sợ ai chứ?”
Về chuyên trao đổi với đại học Phó Cảng, Tứ Nguyệt mới chỉ biết được cách đây ít lâu, sắp tới trường học muốn tổ chức hoạt động trao đổi sinh viên với đại học ở Hồng Kông, thời gian trong vòng một tháng. Mỗi khoa sẽ đề cử một đại diện tham gia, Bởi vì Diêu Văn Tịch đã từng có nhiều tác phẩm được khen ngợi, giáo sư Lâm rất coi trọng, tự nhiên sẽ được giáo sư Lâm gọi tới nói chuyện, giành được sự đề cử đắc lực. Việc này Diêu Văn Tịch còn từng nói với Tứ Nguyệt, lúc ấy Tứ Nguyệt rất mừng cho Diêu Văn Tịch, ai ngờ lại xảy xa biến cố Đới Phi Phi trở thành người thay thế Diêu Văn Tịch trở thành trao đổi sinh.
Diêu Văn Tịch nói muốn đi tìm hiệu trưởng, Tứ Nguyệt và Lý Mộng Nghiêu đều cho rằng Diêu Văn Tịch chỉ nói thế thôi, chắc chắn sẽ không trở thành người đắc tội với chủ nhiệm Lưu.
Bạn trai của Đới Phi Phi thật sự là cháu trai của chủ nhiệm Lưu Hạn Văn khoa kiến trúc.
Người sáng suốt đều biết trong này có vấn đề, Đới Phi Phi yêu đương đêm ngày, môn học còn đang bị treo, ngay cả tốt nghiệp còn khó, thế mà lại có tư cách trở thành trao đổi sinh với đại học Phó Cảng, giống như Diêu Văn Tịch nói, chẳng ai là kẻ ngu.
Nhưng mà rõ ràng Đới Phi Phi đã coi thường Diêu Văn Tịch, cô ta nghĩ rằng Diêu Văn Tịch dù có cường ngạnh đến đâu cũng phải hiểu câu lấy trứng chọi đá. Không ngờ ngày hôm sau Diêu Văn Tịch đi tìm hiệu trưởng, khi Tứ Nguyệt và Lý Mộng Nghiêu biết tin, Diêu Văn Tịch đã ở trong phòng thể dục đánh cầu lông xả giận, chơi đến mức mồ hôi đầy người, sau đó trở về ký túc xá tắm rửa. Tứ Nguyệt và Lý Mộng Nghiêu đứng ngóng bên ngoài cửa phòng tắm, chờ Diêu Văn tịch ra nói rõ ràng.
Mở cửa, Diêu Văn Tịch hát một bài hát dân ca giống như không có gì xảy ra rồi bò lên giường đi ngủ.
Tung chăn, quẳng lại một câu: “Tắt đèn!”


Bình Luận (0)
Comment