Ngoảnh Lại Thấy Hoa Nở

Chương 42



Trên đường Mạc Vân Trạch lái xe tới công ty, bầu trời lắc rắc mưa phùn, tấm kính gạt nước trước xe càng lúc càng loang lổ, càng lúc càng mờ ảo thêm. Con đường vẫn đông nghịt xe cộ, khi Mạc Vân Trạch tới nơi, trời đổ mưa lớn, anh đứng bên dưới, ngước nhìn lên tòa nhà trọc trời cao bốn mươi tám tầng, chỉ thấy ngút ngàn những đám mây xám xịt đang lặng lẽ tụ lại, rồi sau đó tan ra, tòa cao ốc trông như một thanh gươm nhọn, đâm thẳng vào trong mây, khí thế khoáng đạt.
Mạc Vân Trạch than thầm, tập đoàn này là tâm huyết của mấy thế hệ, có thể duy trì được đến hôm nay đã là điều không dễ dàng gì. Trước kia, khi anh mới quản lý Thịnh Đồ, Mạc thị chủ yếu xưng bá trong lĩnh vực cảng tàu, nếu không phải vì trận hỏa hoạn trong quá khứ khiến cho nhà họ Mạc chìm ngập trong tai ương, nhà họ Mạc cũng sẽ không rời khỏi giới thương nhân Thượng Hải mà chuyển ra nước ngoài, bốn năm trước, sau khi Mạc Vân Trạch chính thức quản lý Thịnh Đồ, việc đầu tiên là chuyển trụ sở chính của công ty từ San Francisco tới Hồng Kông, biến Hồng Kông thành trận địa bắt đầu Đông Sơn tái khởi, cũng bắt đầu bước chân vào nhiều lĩnh vực khác như tài chính, điền sản, khách sạn, thông tin, v.v…, chỉ ngắn ngủn mấy năm, Mạc Vân Trạch đã xác lập được địa vị giữa những người tài năng kiệt xuất trong giới tài chính, khiến giới tài chính phải nhìn người đàn ông này với con mắt khác xưa.
Hai năm trước, Mạc Vân Trạch từng bước chuyển hướng đầu tư vào trong nước, Thượng Hải hiển nhiên là lựa chọn đầu tiên, nhà họ Mạc đã trở lại! Mặc dù thời gian vừa rồi, Thịnh Đồ bị một tập đoàn tài chính nước ngoài thu mua cổ phần với dụng ý xấu, nhưng dù sao Thịnh Đồ cũng đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, vì thế đã nhanh chóng thoát khỏi khủng hoảng, chấn chỉnh lại tình hình. Cũng chính bởi thế đã chứng tỏ cho thế giới biết rằng, Thịnh Đồ không thể sụp đổ dễ dàng như vậy. Chẳng qua là Mạc Vân Trạch một thân một mình gánh vác Thịnh Đồ, vất vả không cần phải nói, áp lực cũng thường xuyên tới giới hạn, mà nhà họ Mạc lại chẳng mấy ai thông cảm cho anh. Đối với người nhà họ Mạc, Mạc Vân Trạch được nhà họ Mạc nuôi lớn, đời này làm trâu làm ngựa cũng là đương nhiên.
Buổi sáng có một cuộc họp thường kỳ, khi Mạc Vân Trạch đến công ty, thời gian cách hội nghị vừa tròn một phút. Đây là phong cách nhất quán của Mạc Vân Trạch, quan niệm thời gian là tiêu chuẩn hàng đầu để đánh giá thái độ làm việc, thậm chí cả nhân phẩm của một con người, anh không thích đến muộn, cho dù anh chính là người nắm giữ tập đoàn Thịnh Đồ. Đương nhiên, anh cũng không thích cấp dưới đến muộn, những người làm việc với Mạc Vân Trạch điều biết tính cách này của anh, “Chết thì được, nhưng không được phép đến muộn.” Đây là câu mà nhân viên lén đùa với nhau.
Mạc Vân Trạch không trở lại văn phòng, trực tiếp đi tới phòng họp.
Thư ký Đàm đang ở bên ngoài phòng họp chờ anh, thay anh mở cửa, nhẹ giọng hỏi: “Tổng giám đốc muốn uống trà hay cà phê?” “Cà phê đi.” Mạc Vân Trạch điềm tĩnh đi vào phòng họp.

Cuộc họp diễn ra đến gần trưa mới xong, chủ yếu là thảo luận về những đối thủ cạnh tranh trong dự án phát triển mảnh đất mới ở thành Đông, con số đã lên đến hơn hai mươi, sự kịch liệt trong đó có thể dễ dàng biết được. Kế hoạch của Thịnh Đồ là xây dựng mảnh đất thành một trung tâm thương mại, kết hợp toàn thể thành một khu mua sắm nghỉ dưỡng, sau đó lấy đà này chính thức tiến vào chuỗi kinh doanh bán lẻ của Thượng Hải. Mọi người đều biết tập đoàn Thịnh Đồ lập nghiệp từ lĩnh vực cảng tàu - hiện giờ vẫn còn là ngành kinh doanh chính, thế nhưng, do một số lượng lớn vốn đầu tư nước ngoài rót vào mấy năm gần đây, sự cạnh tranh trong ngành cảng tàu đã trở nên vô cùng gay gắt, nếu cứ cố sống cố chết giữ khư khư cái bánh ngọt này, sớm muộn gì cũng sẽ bị đẩy đến ngõ cụt. Đây cũng chính là nguyên nhân Thịnh Đồ quyết định cạnh tranh mảnh đất mới, bộ phận phụ trách hạng mục đầu tư này đã chuẩn bị trong mấy tháng trời, sắp tới lại chuẩn bị tăng ca, bao gồm cả Mạc Vân Trạch, mỗi ngày đều làm việc đến tận khuya mới về nhà.
Ngọn đèn hành lang hơi chói mắt, khi Mạc Vân Trạch đi ra khỏi phòng họp, anh cảm thấy đầu óc choáng váng, cảnh vật trước mắt cũng hoa lên, hiển nhiên là hậu quả của việc trường kỳ mất ngủ. “Mạc tổng, Mạc tổng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.” Trong suốt cuộc họp, A Sâm đã chú ý tới tinh thần không tốt của Mạc Vân Trạch, không khỏi nhắc nhở anh.
“Không sao, qua thời gian này là ổn thôi.”
Hai người cùng đi vào văn phòng tổng giám đốc, mới vừa ngồi xuống chiếc sô pha sát cửa sổ kính, thư ký Đàm lập tức bưng cà phê tới. A Sâm hay nói đùa, “Thư ký Đàm thật là chu đáo.”
“Anh cũng được hưởng lây phúc đấy thôi.” Thư ký Đàm cười dịu dàng, tuyệt đối không khách khí.
“Trời, không cần phải trực tiếp như vậy chứ?”
Thư ký Đàm quay đầu làm mặt xấu, “Làm việc chăm chỉ đi.” Nói xong nhẹ nhàng ra ngoài. A Sâm và Mạc Vân Trạch tùy tiện nói chuyện vài câu, đột nhiên nhớ tới điều gì, “Đúng rồi, Mạc tổng, chuyện Mạc tổng muốn biết đã hỏi thăm được rồi.”
“Chuyện gì?” Mỗi ngày Mạc Vân Trạch đều có rất nhiều chuyện, trong chốc lát không nhớ ra.
“Chính là chuyện bán đấu giá ngôi nhà của Dung Niệm Sâm.”
“Ồ? Đã tìm hiểu được gì?”
“Đã hỏi thăm được người mua ngôi nhà, là ông chủ của Dung Thần - Phí Vũ Kiều.”
“Phí Vũ Kiều?” Mạc Vân Trạch nhíu mày, cố gắng tìm tòi thông tin trong đầu nhưng không nhớ rõ liệu đã từng gặp với người này bao giờ chưa, có điều cái tên có vẻ quen thuộc.

“Đúng vậy, Phí Vũ Kiều, anh ta đã chuyển tới ngôi nhà đó.” A Sâm nhắc nhở Mạc Vân Trạch, “Mạc tổng đã từng gặp anh ta, có lẽ Mạc tổng không còn nhớ rõ, trong buổi đấu giá từ thiện năm ngoái, hai người cùng cạnh tranh nhau một bố gốm sứ Thanh Hoa, cuối cùng Mạc tổng giành được, Phí Vũ Kiều còn đến bắt tay với Mạc tổng nữa.”
Mạc Vân Trạch trầm ngâm suy nghĩ một lát, gật đầu, “Ồ, nhớ ra rồi, hóa ra là anh ta.” Mạc Vân Trạch chợt bảo A Sâm, “Lập tức hẹn Phí Vũ Kiều cho tôi, tôi muốn gặp mặt trò chuyện với anh ta.”
A Sâm có vẻ hơi chần chờ, “Tôi nghe nói Phí Vũ Kiều là người không dễ tiếp xúc, ngoại trừ bàn bạc chuyện làm ăn, anh ta rất ít khi chạm trán với giới thương nhân, công ty của Phí Vũ Kiều cũng rất bận rộn, tôi đã từng đặc biệt thăm dò công ty của anh ta, thế nhưng không tra được điều gì, chỉ biết anh ta mở đại lý kinh doanh đồ mỹ nghệ quý, văn phòng đặt ở khu Lão Thành, thậm chí không có cả thang máy…”
“Hử?” Mạc Vân Trạch không khỏi tỏ vẻ nghi hoặc, “Thế thì làm sao anh ta mua được ngôi nhà? Căn cứ vào giá nhà trên thị trường hiện nay, ngôi nhà đó có giá không thấp hơn hai ngàn vạn, còn cả lần đấu giá trước đó nữa, nếu như tôi nhớ không lầm, cái giá đầu tiên mà anh ta đưa ra, cũng đã ba trăm vạn…”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy điều này rất lạ, tôi đã điều tra, trong nhóm khách hàng thẻ bạch kim của câu lạc bộ golf cũng có tên của Phí Vũ Kiều, một chiếc thẻ một năm đã có giá hơn mười vạn, trước khi chuyển đến ngôi nhà đó, anh ta còn sống trong phòng VIP của khách sạn Cẩm Giang, tiền phòng mỗi tháng cũng tới hai mươi mấy vạn, mà anh ta vừa tới đó, là đã trả tiền hơn nửa năm…”
Mạc Vân Trạch hơi nheo mắt, gật đầu nói: “Tôi thật sự rất muốn gặp gỡ người này.”
“Vâng, tôi lập tức sẽ đi sắp xếp.”
***
Xuân sang thường có mưa nhiều, cứ sau mỗi trận mưa xuân, cây lá trong vườn lại xanh thêm mấy phần, cành cây khẳng khiu cũng nhú thêm mấy chiếc lá non, rồi chỉ vài ngày đã chuyển sang màu xanh lục, lá non cũng lớn thêm, đong đầy vô số giọt nước trong mưa bụi. Hàng ngày, Tứ Nguyệt đều qua lại dưới bóng cây, ở ký túc xá, thư viện rất xa phòng học. Mỗi lần nhìn thấy những trồi non xanh biếc, cô lại nhớ tới cây bồ đề trong ngôi nhà của Dung Niệm Sâm.
Tứ Nguyệt cố kiềm chế bản thân không được nghĩ tới ngôi nhà. Cuộc sống hiện thực đang ở ngay trước mắt, cô không thể chìm đắm trong cái quá khứ đó mãi, bởi vì tất cả đều chỉ là vô nghĩa. Cho dù có chìm đắm thế nào, Dung cũng không thể sống lại. Cô phải chấp nhận sự thật, mặc dù tàn khốc, nhưng vẫn còn hơn tra tấn bản thân biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ. Chỉ có điều, Tứ Nguyệt quản được trái tim của mình, nhưng lại không quản được bước chân của cô, giữa trưa, Tứ Nguyệt nhận được điện thoại của Phương Phỉ nói buổi tối sẽ đến chỗ cô, Tứ Nguyệt vội vàng ra ngoài mua món bánh mật mà Phương Phỉ thích ăn. Con bé này thật là kén chọn, chỉ thích ăn đồ ở Tiên Đắc Lai, chẳng còn cách nào, Tứ Nguyệt đành vòng một vòng lớn đến Tiên Đắc Lai trên đường Vân Nam. Vừa xuống xe bus, đứng trên vỉa hè bên đường, linh hồn của Tứ Nguyệt lại bắt đầu bay mất, đi thế nào lại bước tới ngôi nhà kia.
Tứ Nguyệt hơi kinh ngạc, bởi vì hoa cỏ và cây cối trong vườn đã thay đổi hoàn toàn, cửa sổ bên trên cũng mở, rèm cửa vàng nhạt trên phòng ngủ đã chuyển sang màu xanh lam, hiển nhiên chủ nhân mới đã dọn tới ở. Ánh mắt của Tứ Nguyệt chuyển xuống cây bồ đề, phát hiện ra rất nhiều lá non đang rung rinh trong mưa xuân, tựa như đang chào đón Tứ Nguyệt bên ngoài cửa.
Tứ Nguyệt chợt cảm thấy trước mắt trào lên một màn sương mù.

“Tứ Nguyệt?” Phía sau đột nhiên có người gọi tên cô. Đang chìm đắm trong suy tư xa xôi, đột nhiên nghe thấy một tiếng gọi khẽ, Tứ Nguyệt hoảng sợ giật mình, cô xoay người, mở to hai mắt, “Phí, phí tiên sinh…”
“Thật là bất ngờ, sao lại gặp cô ở đây thế này?” Phí Vũ Kiều mới bước từ trên xe xuống, nhìn thấy Tứ Nguyệt, anh vô cùng vui mừng, “Nhiều ngày không gặp, thiếu chút nữa là tôi không nhận ra cô rồi, sao cô lại gầy như thế?”
Tứ Nguyệt lấy lại tinh thần, cười cười, “Có phải trông giống ma lắm không?”
“Dù giống cũng sẽ là một con ma xinh đẹp.” Phí Vũ Kiều trả lời rất nhanh, anh mặc một bộ quần áo bình thường màu nhạt, không giống như đi xã giao trở về. Quần áo nhạt màu khiến cả người Phí Vũ Kiều trở nên dịu dàng hơn, không còn nghiêm nghị khiến người ta sợ hãi như trước nữa, Phí Vũ Kiều cười hỏi, “Sao cô lại ở đây, hôm nay không phải đi học à?”
Tứ Nguyệt nói có lệ, “Tôi… tôi đi ngang qua đây. Cảm thấy hoa trong vườn đẹp quá, cho nên tôi mới dừng lại ngắm nhìn, vậy là mùa xuân đã đến rồi…” Phí Vũ Kiều cười ha ha, “Đúng vậy, mùa xuân đã đến rồi.” Anh chỉ ngôi nhà, “Cô thích thì vào đi, đứng ở cửa làm gì?”
“Tôi, tôi không quen chủ nhân ngôi nhà.”
“Sao lại không quen? Chủ nhân đang đứng ngay trước mặt cô đấy thôi.” Tâm tình của Phí Vũ Kiều có vẻ rất tốt, cười cười chỉ ngôi nhà, “Tôi đang sống trong đó.”
Phải mất một lúc lâu sau Tứ Nguyệt mới phản ứng kịp.
“Nào, đừng đứng ngoài mưa nữa, vào đi thôi, cô bé ngốc!” Lúc này cánh cửa sắt cũng đã mở ra, Phí Vũ Kiều nói xong rồi kéo Tứ Nguyệt đi vào. Tứ Nguyệt yếu ớt giãy tay, “Tôi, tôi vẫn còn có việc.”
“Đã tới cửa rồi còn không vào, chẳng lẽ cô chê tôi tiếp đón không chu đáo sao? Hôm nay là cuối tuần, cô lại không phải đi học, gấp cái gì, vào nhà uống chén trà nóng đã.” Phí Vũ Kiều tự nhiên sờ bàn tay của Tứ Nguyệt, “Lạnh như băng vậy.”


Bình Luận (0)
Comment