Mạc Vân Trạch đã thất vọng biết bao nhiêu, Tứ Nguyệt vốn không hề nghĩ tới. Nhưng dù sao thì Mạc Vân Trạch cũng là một người phong độ, anh vẫn cười tỏ vẻ hoan nghênh Phương Phỉ, chỉ có điều nụ cười của anh hơi nhợt nhạt trong cơn gió. Anh gầy đi, tinh thần không được tốt, đôi mắt vằn đỏ. Chẳng qua, có lẽ là do mặc quần áo nhạt màu, mặc dù sắc mặt có hơi tiều tụy nhưng vẫn không hề làm giảm đi phong thái nho nhã, lịch sự của anh, anh mặc sơ mi trắng bên trong, áo khoác vàng nhạt bên ngoài, phía dưới mặc một chiếc quần trắng ngà, đứng trong cơn mưa hoa lê tuôn rơi như tuyết, dịu dàng như ngọc!
Phương Phỉ đột nhiên im lặng. Dọc đường đi, Phương Phỉ là người ồn ào nhất, con bé còn dẫn theo một người bạn học, hai người nói cười ầm ĩ khiến cho Tứ nguyệt choáng váng mặt mày, chỉ là ngay tại khoảnh khác nhìn thấy Mạc Vân Trạch, Phương Phỉ giống như đánh mất linh hồn, hoàn toàn trở nên im lặng, hơi ngượng ngùng nhìn Mạc Vân Trạch mỉm cười. Suốt thời gian sau đó, Phương Phỉ vẫn giữ nguyên nụ cười như vậy mà đi theo, cách Mạc Vân Trạch và Tứ Nguyệt một đoạn đường rất xa, cho đến tận khi bị người bạn học kéo đi chụp ảnh, Phương Phỉ mới lưu luyến nói. “Chị, em qua chỗ này một chút, hai người chớ đi xa nhé!” Khi nói lời này, ánh mắt của Phương Phỉ chằm chằm vào Mạc Vân Trạch.
Nhìn bóng dáng của hai cô gái biến mất trong rừng hoa lê, khuôn mặt Mạc Vân Trạch thoáng qua một nụ cười nhạt, anh ngừng bước, nghiêng đầu nhìn Tứ Nguyệt, “Tứ Nguyệt, rõ ràng tôi chỉ hẹn có mình em mà.”
Tứ Nguyệt cũng đã sớm đã nhận ra Mạc Vân Trạch không vui, hơi xấu hổ, “Em, em gái em đến chơi cuối tuần, con bé muốn đi ngắm hoa lê, cho nên em…”
“Nếu muốn ngắm lần khác đến cũng được chứ sao.” Mạc Vân Trạch nghiêm mặt, đôi mắt đen sáng tỏ phẳng lặng, lạnh đến mức xuyên tận vào đáy lòng con người.
“Con bé là em gái em.” Tứ Nguyệt không biết nói gì trong chốc lát.
“Tôi biết, tôi không có ý không chào đón em gái em, hôm nay tôi hẹn em đến đây là… là có một số chuyện muốn nói với em…”
“Chuyện gì cơ, bây giờ anh cũng có thể nói mà.”
Mạc Vân Trạch nhìn thẳng vào Tứ Nguyệt mấy giây, chậm rãi xoay người, rơi vào yên lặng.
Đôi vai anh hơi run run.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Tứ Nguyệt cũng hiểu cô mang em gái đến đây là đường đột.
Mạc Vân Trạch thở dài một tiếng, “Thôi, quên đi, không nói nữa, tôi không thể nói ra được, tôi đã nghĩ sẵn trong đầu cả đêm rồi, vậy mà bây giờ…” Mạc Vân Trạch dường như không thể chịu nổi gánh nặng, anh nghiêng thân mình tựa vào cây lê, mệt mỏi nhìn Tứ Nguyệt, “Tôi không biết sau này tôi có còn dũng khí nói ra không, nhưng hôm nay, tôi không nói được.”
Trông anh giống như một người bệnh nặng đã lâu ngày, cả người không chút sức sống, sự mệt mỏi, tuyệt vọng ấy khiến cho Tứ Nguyệt không khỏi thắt lòng.
Tứ Nguyệt không biết, hôm nay Mạc Vân Trạch hẹn gặp cô là bởi đã cãi nhau một trận với Trầm Đoan Đoan. Nguyên nhân là Trầm Đoan Đoan từ Thái Lan trở về, biết chuyện Mạc Vân Trạch đưa Tứ Nguyệt đến Mai Uyển ăn cơm, Trầm Đoan Đoan hỏi anh với giọng chất vấn: “Vân Trạch, cậu có ý gì đây hả, thừa dịp tôi không có nhà cậu đưa Tứ Nguyệt tới đây, cậu kiêng kị tôi đến thế sao? Tôi đâu phải là thú dữ ăn thịt Tứ Nguyệt, cậu làm thế, có phải cậu đề phòng tôi hay không?”
Lúc ấy Mạc Vân Trạch vừa mới tan tầm trở về, đối mặt với sự chất vấn bức người của Trầm Đoan Đoan, trong chốc lát anh không phản ứng kịp, “Chị Đoan, chị suy nghĩ nhiều rồi.”
“Là tôi suy nghĩ nhiều, hay cậu suy nghĩ nhiều?” Tuy rằng Trầm Đoan Đoan vẫn là một người phụ nữ lạnh lùng, nhưng đối Mạc Vân Trạch, Trầm Đoan Đoan rất ít khi nói chuyện với giọng điệu như vậy, rõ ràng Trầm Đoan Đoan rất quan tâm đến chuyện này, “Vân Trạch, trong lòng cậu nghĩ gì tôi có thể hiểu, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, Tứ Nguyệt là em họ cậu, hai người không thể đâu, không có một chút khả năng nào đâu, cậu phải sớm dẹp ý nghĩ đó đi, tránh cho tương lai đau khổ, đừng trách tôi không cảnh tỉnh cậu!”
Mạc Vân Trạch giống như bị dội một gáo nước, anh không vui, “Em chỉ đưa Tứ Nguyệt về ăn có một bữa cơm thôi, chị Đoan, chị phản ứng thái quá rồi. Em không phải đứa trẻ lên ba mà chuyện gì cũng cần phải có sự cho phép của chị.”
Sắc mặt của Trầm Đoan Đoan không hề dịu đi, “Cậu biết rõ đây không phải là vấn đề một bữa cơm.”
“Vậy thì là vấn đề gì?” Mạc Vân Trạch nổi giận, rồi đột nhiên tăng âm điệu, “Đừng có khiến em nổi điên, em nổi điên rồi, các người sẽ chẳng có ích lợi gì đâu! Em nợ nhà họ Mạc, em biết, nhưng các người cũng không có quyền can thiệp vào chuyện cá nhân của em, em làm gì với Tứ Nguyệt, đó là chuyện của em!”
Phòng khách rộng lớn nháy mắt im bặt.
Trầm Đoan Đoan hơi nheo mắt nhìn Mạc Vân Trạch, ánh mắt đó giống như đang nhìn một đứa trẻ vô tri, khóe miệng vẫn là nụ cười lạnh lùng, “Vân Trạch, tôi nghĩ cậu vẫn chưa hiểu rồi, đừng nói là cậu, ngay cả ba và hai người chú của cậu, bọn họ cũng không có tư cách nói đến việc này, bao gồm cả hôn nhân, bọn họ là cha chú của cậu, vậy mà cũng không thể làm chủ được, cậu cảm thấy cậu có thể làm chủ sao?”
“Chị có ý gì? Chẳng lẽ các người lại sắp xếp hôn nhân cho tôi?” Mạc Vân Trạch nắm chặt bàn tay.
Trầm Đoan Đoan nói: “Đây chính là điều tôi muốn nói với cậu, tuổi của cậu không còn nhỏ nữa, nên lập gia đình thôi, lần này chú ba của cậu đã cố ý giao cho tôi xem xét vài cô gái tốt cho cậu…”
Mạc Vân Trạch chỉ cảm thấy máu nóng sôi trào lên ngực, trong một khoảnh khắc nào đó, Mạc Vân Trạch rất sợ anh sẽ mất kiểm soát, không thể khống chế bản thân mình, nhẫn nhịn một cách vất vả, đôi môi anh run run, “Nếu, tôi không đồng ý thì sao?”
Trầm Đoan Đoan nghểnh chiếc cằm cao quý, “Không phải do cậu quyết định.”
“Anh Vân Trạch, anh làm sao vậy, anh ốm à, nhìn sắc mặt của anh nhợt nhạt quá.” Tứ Nguyệt hoàn toàn không biết Mạc Vân Trạch vừa trải qua một cuộc đấu tranh, thân thể anh rã rời. Mạc Vân Trạch hơi nhếch khóe miệng, tựa như muốn cười, cuối cùng lại không cười nổi, “Không sao, tạm thời không chết được, cho dù tôi rất muốn chết.” Tứ Nguyệt vừa nghe Mạc Vân Trạch nói đã sốt ruột, “Rốt cuộc là chuyện gì, anh… anh nói đi! Vì sao lại khiến cho anh muốn chết? Anh vẫn còn trẻ tuổi, có chuyện gì mà khúc mắc trong lòng!”
Mạc Vân Trạch ngẩng đầu nhìn Tứ Nguyệt, nhưng không nói.
Một cơn gió nhẹ phất qua, hoa lê tuôn rơi trên đỉnh đầu Mạc Vân Trạch, đầu và vai anh bám đầy những đóa hoa trắng muốt, làn gió thoảng qua góc áo anh, mà anh thì vẫn không nhúc nhích, hệt một pho tượng, tựa như có thể đứng vậy cho đến vĩnh hằng… Ngoại trừ tiếng gió bên tai, anh không còn nghe thấy âm thanh nào khác nữa, cứ lẳng lặng như vậy, ngay trong những bóng hoa ngập tràn khắp đất trời, Mạc Vân Trạch nheo mắt nhìn Tứ Nguyệt, như thể đang tìm kiếm điều gì…
Tứ Nguyệt cảm thấy tâm tư của cô bỗng trở nên mờ mịt, trong một khoảnh khắc nào đó, cô nhìn thấy trong đôi mắt của Mạc Vân Trạch ánh lên một tia sáng khác thường, ánh sáng ấy chói lòa, tựa như cách đã mấy kiếp, trong chớp mắt đã xua tan đi những tối tăm sâu thẳm trong ký ức tĩnh mịch của cô.
Ánh mắt của anh, bóng người đón gió dưới bóng cây của anh, tất cả như đang chồng khít lại trong ký ức về bức tranh hoa lê xa xôi, Tứ Nguyệt gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, phảng phất như chỉ trong khoảnh khắc, máu nóng trong cơ thể cô đã sôi trào, trí óc cô mơ màng, là thời gian đảo ngược ư, hay là do rối loạn ký ức, Tứ Nguyệt không thể phân biệt được.
Tứ Nguyệt mông lung nhìn Mạc Vân Trạch, tựa như thì thầm rất nhỏ: “Vân Hà…”
Chỉ một câu nói đó, ánh mắt của Mạc Vân Trạch bỗng sáng ngời, anh tiến từng bước về phía trước, “Tứ Nguyệt, em nói cái gì?” Tứ Nguyệt rùng mình, bỗng trừng mắt, rồi đột nhiên tỉnh lại. Cô bối rối lui về phía sau, “Không, không có gì.” Tứ Nguyệt khép lại chiếc áo khoác màu cánh sen, tự biết mình thất thố, cô che dấu nói, “Gió hơi lớn.”
Dường như Mạc Vân Trạch cũng buông lỏng cánh tay, đôi con ngươi sáng ngời dần dần trở nên ảm đạm, u ám, khôi phục lại dáng vẻ mệt mỏi. Thế nhưng giọng nói của anh vẫn dịu dàng, mang theo một chút buồn bã bất đắc dĩ, “Tứ Nguyệt, em có thường mơ không? Tôi thì thường mơ, mơ thấy em. Những năm gần đây, tôi còn thường tưởng tượng ra dáng vẻ sau khi lớn lên của em, suy nghĩ nhiều, ngay cả trong mơ tôi cũng thấy em, mặc dù hình dáng không rõ ràng, nhưng em luôn dần dần lớn lên trong giấc mơ của tôi. Mà mỗi lần mơ thấy em, đều là ở ngọn núi phía sau này, hoa lê tuôn rơi như tuyết, chúng ta đều tò mò nhìn ngắm đối phương, có lúc em cười với tôi, có lúc tôi cười với em, nhưng chúng ta chưa từng nói chuyện, chỉ lặng lặng nhìn nhau, giống như bây giờ…”
Tứ Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, bất chợt đối diện với ánh mắt của Mạc Vân Trạch, cô không thể trả lời, trái tim cô đập hỗn loạn, tiết xuân se lạnh, thế nhưng lưng vẫn đẫm mồ hôi.
Mạc Vân Trạch, anh nói lời này là có ý gì đây?
“Tứ Nguyệt, em còn hoàn hảo hơn cả giấc mơ của tôi, em thật sự rất đẹp.” Mạc Vân Trạch đưa tay phất qua một cánh hoa trên đầu Tứ Nguyệt, không biết là mùi hương thoang thoảng của hoa lê, hay là mùi hương trên người Tứ Nguyệt, khiến cho anh cảm thấy phút giây này giống như không có thật. Anh nhìn Tứ Nguyệt, chỉ thấy mái tóc đen của cô rối tung, bao bọc lấy khuôn mặt trắng ngần trong suốt, ấm áp dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen của cô vụt sáng, gần như khiến người ta không thể nhìn thẳng, Mạc Vân Trạch bỗng ngây người…
“Mong sao giây phút này sẽ kéo dài mãi mãi.” Mạc Vân Trạch cười rộ lên, anh lại phất qua một cánh hoa trên đầu vai Tứ Nguyệt, “Tứ Nguyệt, em có tin vào duyên phận không? Tôi nghĩ, bây giờ tôi tin rồi, rất nhiều chuyện tôi không thể nói với em trong một lúc được, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn còn thời gian, tôi sẽ từ từ, nói từng chút cho em nghe. Tứ Nguyệt, xin hãy cho tôi thời gian, vừa rồi tôi đã hạ quyết tâm, tôi sẽ không tiếp tục làm một người gỗ không có trái tim, không có linh hồn nữa, nếu tôi còn sống, tôi sẽ cố gắng giành giật. Chính là vì em, tôi không thể bỏ cuộc được.” Nói xong, Mạc Vân Trạch nâng một bàn tay của Tứ Nguyệt đan vào bàn tay mình, “Em phải chờ tôi.”
Mà lúc này hoàn toàn trái ngược với Mạc Vân Trạch, Tứ Nguyệt tựa như một người gỗ đã đánh mất linh hồn, cô không hiểu lời anh nói, cũng không hiểu vì sao lại bị cuốn hút bởi anh, trong giây phút đó, Tứ Nguyệt đã rung động. Hoặc là, đã say đắm con người trước mặt cô. Mặc kệ anh là anh họ của cô. Mặc kệ tất cả mọi người. Trong khoảnh khắc, hoa lê tuôn rơi khắp nơi, đất trời hoàn toàn tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió khẽ thoảng bên tai, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, trong phút chốc, đất trời phảng phất như chỉ có hoa lê. Và hai người.
“Chị, chị, hai người đang ở đâu?” Tiếng gọi của Phương Phỉ phá vỡ sự yên lặng. Hoảng sợ, Tứ Nguyệt rút mạnh tay của Mạc Vân Trạch ra, mặt mũi trắng bệch. Vừa rồi cô đã làm gì thế, cô điên rồi ư? Bọn họ đang làm cái gì…
Mạc Vân Trạch làm như không nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần của Phương Phỉ, anh nhìn thẳng vào Tứ Nguyệt, “Tứ Nguyệt, em phải chờ tôi.”
“Em không hiểu anh đang nói gì, chúng ta, chúng ta là anh em họ…” Tứ Nguyệt lắc đầu, liên tục lùi về phía sau, lệ rơi trào khóe mắt, cô không khổ sở, mà là tức giận, tức giận không thể tha thứ cho chính mình! Làm sao có thể như vậy, cô điên rồi ư? Cô và Mạc Vân Trạch đang… đang làm gì thế này!
Mạc Vân Trạch không vội giải thích, ánh mắt anh lấp lánh, khóe môi gợi lên một nụ cười nhẹ, “Sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu.”