Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người

Chương 3

Sau khi Tô Hân và bạn trai ở bên nhau hai tháng, bắt đầu thường xuyên xảy ra các loại mẫu thuẫn to nhỏ, nhỏ chẳng hạn như sẽ vì màu son môi mà cãi vã, lớn chẳng hạn như vì động tay động chân mà phải vào bệnh viện.

Có một lần tôi và Chu Tự đang ăn cơm ở bên ngoài, đó là một quán ăn mới mở, các cặp đôi đến ăn sẽ được giảm 50%, tôi kéo Chu Tự đi cùng, nhưng khi thức ăn vừa được đưa lên, Chu Tự nhận được điện thoại của Tô Hân.

Lúc chúng tôi chạy đến, Tô Hân đang vừa khóc vừa uống rượu ở trong phòng bao, nguyên nhân là do bạn trai cố ấy gần đây quá bận rộn, hai người vì vấn đề tần suất hẹn họ mà xảy ra cãi vã.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ rằng an ủi xong thì việc này sẽ kết thúc, không nghĩ tới cuộc điện thoại lần đó chỉ là khởi đầu.

Sau đó Tô Hân thường xuyên than phiền với tôi rằng ban trai cô ấy không đủ quan tâm, không đủ dịu dàng, sau khi cãi nhau xong nói xin lỗi cũng không đủ thành tâm, vẫn cùng cô gái khác dây dưa mập mờ.

Cuối cùng cô ấy kết luận một câu: “Còn không bằng Chu Tự.”

Mẫu thuật giữa Tô Hân và anh ta giống như càng ngày càng lớn, số lần gọi điện cho Chu Tự cũng càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức có đôi khi tôi cảm thấy mình là người dư thừa.

Nhớ hôm ấy là sinh nhật của tôi, ngoài trời đổ mưa to, Chu Tự thắp nến xong bảo tôi cầu nguyện, tôi vừa mới nhắm mắt vào đã nghe thấy một loạt tiếng chuông dồn dập, cho đến tận lúc này tôi giống như mới ý thức được đây là nhạc chuông mà Chu Tự cài đặt riêng cho Tô Hân, cho dù sau khi cùng tôi ở bên nhau cũng không hề đổi.

Tiếng nức nở của Tô Hân truyền qua điện thoại ở trong căn phòng yên tĩnh trở nên đặc biệt rõ ràng, Chu Tự đột nhiên đứng dậy làm đổ một chiếc đ ĩa sứ, vỡ tan tành trên mặt đất. Trong điện thoại, Tô Hân nói cô ấy chia tay rồi, bị bạn trai cũ ném xuống đường, không biết đang ở chỗ nào.

Trong phòng mở điều hòa, nhưng đầu ngón tay tôi vẫn có chút lạnh thấu xương, Chu Tự chậm rãi trấn an cô ấy:

“Đừng sợ, gửi định vị cho anh.”

Thật ra giọng điệu nói chuyện của Chu Tự vẫn luôn rất ôn hòa, nhưng không biết tại sao, tôi vẫn cảm thấy lúc hắn đang an ủi Tô Hân là thời điểm hắn đặc biệt ôn nhu.

Trước khi hắn mở cửa đi ra ngoài, tôi gọi hắn lại, lúc này hắn dường như mới ý thức được tôi vẫn còn ở chỗ này, mất tự nhiên mở miệng: “Bên ngoài mưa to quá, không an toàn, anh đi tìm Tô Hân một chút.”

Đây có lẽ là lần tùy hứng duy nhất từ sau khi cùng hắn ở bên nhau, tôi túm lấy tay áo hắn: “Nếu như em không muốn để anh đi thì sao?”

Đã quá nhiều lần, cho dù chỉ là em gái thì hai người họ cũng đã vượt quá giới hạn.

Ngón tay bị tách ra, giọng Chu Tự có chút trầm thấp: “Xin lỗi Ti Uẩn, anh không thể để cô ấy xảy ra chuyện được.”

Sau đó chính là tiếng đóng cửa.

Sinh nhật 21 tuổi của tôi, một người ngồi nhìn ngọn nến cháy hết trên bánh sinh nhật thật laai, cuối cùng bởi vị đột nhiên đau đầu ngất xỉu được người phục vụ phát hiện đưa tới bệnh viện.

Đau đầu là di chứng do tai nạn xe để lại, sau khi truyền dịch xong, nửa đêm tỉnh lại móc điện thoại ra.

Cuộc gọi cho Chu Tự vẫn luôn không ai bắt máy.
Bình Luận (0)
Comment