Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!

Chương 13

Sân thượng

_chuyện là như thế!- Yunho cúi đầu

Jaejoong không biết phải nói gì, cậu đang giận run người, kẻ đang đứng trước mặt cậu, vì thích chọc ghẹo người khác mà đã khiến cậu ra nông nổi như thế này, cậu điên tiết chạy lại đánh vào mặt anh khiến anh ngã ra sau ngay lập tức

_ANH LÀ TÊN KHỐN! TẠI SAO ANH LẠI KHÔNG TIN TÔI? TẠI SAO VẬY? ANH BIẾT CUỘC SỐNG CỦA MỘT NGƯỜI KHÔNG CÓ KÝ ỨC ĐAU KHỔ NHƯ THẾ NÀO KHÔNG? TÔI KHÔNG BIẾT TÔI LÀ AI, TÔI TỪ ĐÂU ĐẾN, TÔI GIỐNG NHƯ MỘT KẺ DƯ THỪA TRÊN THẾ GIỚI NÀY VẬY, SAO ANH CÓ THỂ LÀM THẾ VỚI TÔI CHỨ?

Yunho không nói cũng không phản kháng, anh đáng bị như thế, anh chấp nhận tất cả, mắng anh cũng được, đánh anh cũng được, làm gì anh cũng được, anh chỉ mong cậu đừng hận anh, đừng căm ghét anh

_tôi xin lỗi Jaejoong! Tôi xin lỗi

_XIN LỖI LÀ HẾT CHUYỆN SAO? XIN LỖI LÀ CÓ THỂ BỎ QUA HẾT SAO? ANH BIẾN TÔI RA NÔNG NỔI NHƯ THẾ NÀY RỒI CÚI ĐẦU NÓI XIN LỖI LÀ XONG SAO?

Jaejoong gào lên và bổ nhào vào Yunho, Se7en vội chảy lại cản cậu khi thấy Jaejoong càng ngày càng trở nên kích động hơn và điều đó thật không tốt cho cậu tí nào cả

_bình tĩnh lại Jaejoong! Bình tĩnh lại nào!- Se7en ôm chầm lấy cậu

_BỎ EM RA! EM PHẢI CHO TÊN LÁO XƯỢC NÀY MỘT BÀI HỌC

_tôi xin lỗi cậu- Yunho nhìn thẳng vào Jaejoong- tôi thật sự đã rất hối hận, tôi không dám cầu mong cậu tha thứ nhưng tôi xin cậu đừng hận tôi, đừng ghét bỏ tôi- anh nắm lấy tay cậu nhưng bị cậu hất mạnh ra

_anh không đáng được tha thứ- cậu gằng từng tiếng với anh- cả đời này tôi cũng không tha thứ cho anh, không bao giờ- Jaejoong vừa khóc vừa chỉ thẳng vào mặt Yunho

_bình tĩnh lại Jaejoong! Em nhớ lời bác sĩ dặn không? Không được kích động, em không được nổi giận!- Se7en hôn lên má cậu và ôm chặc cậu lại

_TÔI GHÉT ANH, TÔI HẬN ANH, TÔI GHÉT ANH!

Jaejoong ngất đi trong vòng tay Se7en khiến Yunho lẫn Se7en đều hốt hoảng, nhất là Se7en, bác sĩ đã dăn anh rất nhiều lần rằng không được để Jaejoong nổi giận hoặc quá kích động, cục máu bầm trên đầu Jaejoong thật sự rất nguy hiểm, nó chèn lên hai dây thần kinh quan trọng nhất của não bộ chính là thị giác và cảm giác, nếu quá kích động hoặc giận dữ thì nguy cơ vỡ hai dây thần kinh đó rất cao, lúc đó, thánh cũng không thể cứu được cho Jaejoong, cậu sẽ sống mà không còn bất kỳ một cảm giác nào cả

Se7en và Yunho vội đưa Jaejoong đến bệnh viện, nhìn Se7en ôm Jaejoong trong tay, Yunho cảm thấy ấ không vui, anh không biết cảm giác đó là gì nhưng anh không muốn nhìn thấy cảnh như vậy, trong xe anh, trước mặt anh, nhưng điều anh quan tâm bây giờ không phải chuyện đó, cái anh quan tâm là sức khỏe của Jaejoong, sau khi nghe Se7en nói nhanh về tình trạng của cậu, Yunho càng hận bản thân mình hơn, anh đã cướp đi ký ức của cậu, cướp đi cuộc sống vốn bình yên của cậu, và bây giờ, anh đang cướp đi sinh mạng của cậu

Yunho láy xe một cách mất kiềm chế, anh quá lo lắng để nhìn đường, Se7en luôn hét lên phía sau anh và nhìn xe giúp anh, Yunho không còn bình tĩnh được nữa, anh không hiểu, nhũng chuyện có liên quan đến Jaejoong đều khiến anh không thể giữ nổi bình tĩnh

Jaejoong được đưa vào phòng cấp cứu ngay lập tức, Yunho cùng Se7en đứng đợi ở bên ngoài, Se7en bọ làm phiền bởi rất nhiều fan hâm mộ, dù rất lo lắng cho Jaejoong nhưng anh cũng cố gắn cười và đưa mọi người ra ngoài để tránh làm ồn cho bệnh viện, Yunho ngồi thụp xuống đất, tay anh run run cầm lấy điện thoại và gọi điện cho Hanuel

“anh Yunho!”

_anh…tìm được Jaejoong rồi, cậu ấy vẫn chưa chết, anh đã tìm thấy Jaejoong rồi, cậu ấy đang ở bệnh viện…..

“cộp”

Chiếc điện thoại đắt tiền rơi xuống đất, vỡ tan. Hanuel gõ vào đầu mình để chắc rằng điều cô nghe là sự thật và cô đủ bình tĩnh để nghe những gì Yunho nói, anh nói Jaejoong vẫn còn sống, vậy là…..anh cũng nhìn thấy cậu, Hanuel vội vã chạy đến bệnh viện, sau 15p đi xe, cô vội vã chạy vào phòng cấp cứu cảnh tượng mà cô nhìn thấy là 1 đang ngồi một cách lo lắng cùng với một người thanh niên cứ đi tới đi lui

_anh Yunho!- cô gọi tên anh và chạy lại- Jaejoong sao rồi?

_vẫn còn ở trong đó- hất mặt vào phòng cấp cứu

_anh là…- cô nhìn Se7en

_tôi là Dong Wook, chồng sắp cưới của Jaejoong

_tôi là Hanuel, chị gái của Jaejoong- Hanuel gật đầu với Se7en

_chào- Se7en cười xã giao rồi vội quay lại nhìn vào phòng cấp cứu

“cạch”

Yunho, Se7en, và Hanuel vội chạy lại khi nhìn thấy vị bác sĩ

_ Jaejoong sao rồi bác sĩ- cả ba hỏi gấp

_tôi xin thông báo rằng tình trạng của bệnh nhân đang rất tồi tệ, cậu ấy bị chấn động mạnh về mặt tâm lý khiến cho máu bầm đọng trong não phìn to và có dấu hiệu sắp vỡ, nó đè lên dây thần kinh thị giác và dây thần kinh cảm giác, chúng tôi cần phải lấy máu bầm ra khỏi đầu cậu ngay lập tức, nhưng chúng tôi cần người thân của bệnh nhân ký tên xác nhận vì độ nguy hiểm của ca phẫu thuật này rất cao, bệnh nhân có thể sẽ chết hoặc sống đời sống thực vật suốt đời nếu thất bại

Yunho và Se7en điếng người khi nghe bác sĩ nói như thế, lại là anh, lại là anh hại cậu, sáu năm trước, anh hại cậu trở thành người mất ký ức, không nhà không cửa, sáu năm sau, anh lại khiến cậu nóng giận đến mức nguy hiểm đến tính mạng

Hanuel không nói gì, cô không thể nào đứng nổi nữa, cô chưa kịp ôm đứa em của mình vào lòng, chưa kịp nói với nó rằng cô nhớ nó lắm lắm, cô che tay lên miệng để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào

_tôi đồng ý- Yunho gật đầu và ký vào giấy chấp nhận mổ

_anh điên sao? Anh muốn Jaejoong chết sao?- Se7en hét lên

_vậy thì anh muốn nhìn Jaejoong chết sao? Nếu máu bầm mà bị vỡ ra, cậu ấy sẽ chết ngay tức khắc, bây giờ, dù chỉ còn một phần sống thì tôi cũng phải cứu lấy Jaejoong- Yunho hét vào mặt Se7en

_nếu Jaejoong có bề gì, tôi nhất định sẽ giết anh- Se7en gằng từng tiếng

Vị bác sĩ sau khi nhận lại tờ giấy thì vội vào trong, đèn phòng được mở lên nhanh chóng, bên ngoài, ba người trông đứng trông ngồi, Yunho không ngừng chấp tay cần nguyện người mẹ quá cố của mình, anh cầu xin bà hãy phù hộ cho Jaejoong trong khi Se7en cầm chặc cây thánh giá trong tay mà cậu nguyện

cậu nhất định sẽ tai qua nạn khỏi, nhất định, mẹ ơi! Mẹ trên thiên đường, xin hãy phù hộ cho Jaejoong được bình an, hãy phù hộ cho cậu ấy



xin chúa lòng lành, xin người hãy che chở cho đứa con của người, Jaejoong đang nguy hiểm, xin người hãy che chở cho cậu ấy, hãy che chở cho cậu ấy

Jaejoong! Làm ơn hãy không sao, làm ơn hãy không sao

Cả ba đứng đó suốt mười giờ, và họ gần như nín thở khi vị bác sĩ bước ra

_sao rồi bác sĩ- Yunho và Se7en đồng thanh

_chúng tôi đã lấy thành công máu bầm ra khỏi người cậu ấy

Vị bác sĩ ngừng lại khi nhìn thấy nụ cười nhẹ nhỏm của cả ba người nhưng ông lại nhìn Yunho mà cười buồn

_nhưng….- ông ngừng lại một chút

Cảm giác có điều gì đó không lành trong giọng nói của bác sĩ, anh hỏi gấp

_nhưng sao ạ

_đúng vậy, bác sĩ nói nhanh lên ạ- Se7en nói theo

_tuy chúng tôi đã lấy thành công máu bầm ra khỏi đầu của Jaejoong nhưng do nó đè chặt lên hai dây thần kinh kia quá lâu nên dây thần kinh thị giác bị hẹp lại, do đó, khi bệnh nhân tỉnh lại, có thể sẽ không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, hoặc may mắn hơn là cậu ấy không thể nhìn rõ mọi vật như lúc xưa được, ngoài ra còn một số biến chứng khác mà chúng tôi không thể lường trước được, hiện thời, cậu Jaejoong sẽ được đưa vào phòng hổi sức để nghỉ ngơi, khoảng một tuần sau cậu ấy mới có thể tỉnh lại được, sau đó một tuần, chúng tôi sẽ đưa ra kết quả chính xác cho các vị

Vị bác sĩ nói chậm rái từng từ khiến cho Yunho và Se7en đều chết sững, nguy cơ Jaejoong sẽ bị mù, đó là điều không ai muốn cả, đôi mắt của Jaejoong rất đẹp, anh không thể để đôi mắt đó mãi mãi chìm trong bóng tối được, không thể được

End chap 13

Bình Luận (0)
Comment