Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!

Chương 6

Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao ngày nào cũng như ngày nấy vậy? sáng đi học, trưa về ăn cơm rồi học bài, tối thì đi ngủ, không chán sao? Và tôi nhận được cậu trả lời rồi, cái thôn này không có chán

Còn tôi?

TÔI ĐANG CỰC KỲ CHÁN ĐÂY!

Tối hôm qua ôm người đẹp bùn non ngủ tới sáng, công nhận người nó mềm ơi là mềm, thơm ơi là thơm, ôm vào rất vừa tay và ngủ rất ngon, nó tuyệt hơn mấy cái gối ôm ở nhà nhiều lắm, ha ha ha

Tôi cứ thế bước thong dong đến trường, không biết hôm nay ai chết với tôi đây ta?

Í! Cổ áo bị vướn rồi

Tôi gỡ cái vật đã kéo cổ áo tôi lại, nó là một loại trái hai củ quả gì đấy lạ lắm, nhưng mà……

NÓ NGỨA KINH KHỦNG

Tôi gãy đỏ cả cổ mà vẫn chưa hết ngứa, ns càng ngày càng ngứa hơn mới chết chứ, bực mình thật. Tôi để một lúc không thèm gãy nó nữa, tự nhiên lại hết. À Ha, có trò vui rồi

Tôi hí hửng hái một vài trái và cho vào tờ giấy trong balo

Hôm nay tôi và Hanuel đến sớm, hình như là tổ chúng tôi trực nhật thì phải, tôi xung phong lau bàn ghế, ha ha ha, giờ tử của các bạn điểm rồi

Tôi lau chổ ngồi cho sạch rồi lấy cái trái ngứa đó chà chà lên chổ ngồi, tất nhiên là trừ chổ của tôi rồi, còn Hanuel thì……ôi, tôi xin lỗi cô, tôi không muốn hại cô đâu nhưng nếu không trét luôn thì cả lớp nghi cô mất, thế đấy, tôi cho một ít vào chổ ngồi của Hanuel, tôi chà hết toàn bộ lên ghế và bàn của giáo viên, ông thầy hay bà cô nào ngồi vào thì có nước biến thành khỉ, hôm nay tôi được coi xiếc miễn phí rồi, phải chi có người đẹp bùn non ở đây nhỉ? Nó chắc sẽ vui lắm đây, nó ham chơi lắm

“KENG!”

Hồi chuông tử thần của các bạn điểm rồi

Tôi thong dong về chổ ngồi của mình và âm thầm quan sát, a, vài đứa bắt đầu uốn mình rồi nhé, ha ha ha, bọn con trai gãi lia lịa rồi, còn bọn con gái thì còn giữ ý tứ một chút nhưng không sao, một lúc nữa cũng phải dùng đến tay mà thôi

_sao mà ngứa quá vậy nè!

Ây da, Hanuel có phản ứng rồi, yên tâm đi, chổ của cô là ít nhất đấy, chịu khó chút ha

Tôi hí hửng nhìn vị giáo viên xấu số đang vào lớp, lại là ông thầy với chiếc xe máy bị tôi phá hôm trước, đáng đời, hôm nay tôi cho ông chết tập hai nhé, cho ông về hưu trước tuổi luôn

_các em là cái gì vậy? sao không đứng lên chào tôi?

Ngồi xuống đi nào, ngồi xuống đi, há ha há, tôi cho ông một hồi, muốn đứng cũng không đứng được

_ứ….

Nghe rồi nhé, “dín hàng” rồi

Tôi giả vờ nhăn nhó và cào nhẹ vào mông, bọn kia gãi khí thế luôn còn ông thầy thì khỏi nói, ngay lập tức chạy ra khỏi phòng và cho cả lớp nghỉ hai tiết anh văn luôn, cả lớp nên cám ơn tôi nhé, nhờ có tôi mà thảnh thời ngồi gãi ngứa như thế này đấy, nhưng tội cho Hanuel quá, cô ta bị như vầy thì ai nấu cơm cho tôi ăn đây?

_co đừng có gãy, lấy tờ giấy lót lên rồi chịu khó một chút, sẽ hết ngay thôi

Tôi ghé sát tai cô mà nói, tôi biết bản thân rất quyến rũ nhưng có cần phải đỏ mặt như thế không chứ?

Hanuel cũng làm theo, cô không nói được lời nào vì phải kiềm nén ấy mà, tôi thì nhìn đảo một vòng quanh lớp, ha ha ha, lần này chết hết rồi

_NGỨA QUÁ ĐI! THẰNG NÀO CHƠI ÁC QUÁ!

_ÁC QUÁ! ÁC QUÁ ĐI!

Bọn con trai cứ thế mà hét và bọn con gái thì hùa theo khiến tôi không nhịn được cười

Kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế!

_TRỜI ƠI, CHỊU HẾT NỔI RỒI, TUI VỀ NHÀ ĐÂY!

Cả lớp ôm cặp sách mà chạy bán sống bán chết về nhà, không biết ở nhà có thuốc hay cái gì mà ham hố quá vậy ta?

_ Yunho ah! Về nhà thôi, tôi chịu không nổi nữa rồi

Hanuel bấu lấy tay tôi, chắc cô ta phải kiềm chế lắm lắm đây mà

_uh! Về thôi

Tôi cũng đỡ Hanuel đứng lên và ra về, tôi luôn là một người vô cudng galang với phái nữ mà, huống gì Hanuel đẹp đến thế này chứ, không lịch sự không được

Ha ha ha, hôm nay về còn sớm hơn hôm qua, mới có 8h thôi, tên ngốc kia vẫn ngồi lu lu với cái cần câu, bộ nó không biết chán hay sao nhỉ?

_chị về rồi đây Joonggie!

Nó lon ton chạy vào và nhìn chúng tôi rồi chạy vội vào nhà

_anh Yunho, bác đưa thư đưa cho anh nè

Nó đưa thư cho tôi bằng hai tay, đôi khi nó cũng là một đứa bé ngoan nhỉ

_ừ, cám ơn nha

Tôi lấy thư và nhét vào túi quần, Hanuel cần tôi đưa cô ấy vào phòng nên tôi chiều theo, đợi cho cô ấy nằm hẳn rồi mới đi ra ngoài mé sông với nhóc con và đọc thư

Ah! Thì ra là bố già gởi cho tôi ah?

“From: bố

To: con”

Ha ha, cái cách viết thư của bố già là độc nhất vô nhị mà

“lúc này sống ở quê sao rồi? thích nghi chưa? Lần này mà mày phá nữa thì tao gởi mày sang irac cho mày vừa học vừa né bom nghen con. Ở nhà của bác Kim thì phải biết phụ một chút, đừng có ở nhà người ta mà quậy phá nữa, mày là tao bó tay rồi, ah, hôm bữa mày có gọi điện bảo mua kem đổi màu da chi vậy? dù không biết nhưng tao có mua cho mày hai hộp màu nâu đó, nhưng sợ mày phá phách nên tao mua loại dỏm cho mày thôi, ráng học đi, rồi lên đây học đại học với người ta, cả gia tài nhà này trông cậy vào mày đấy, bố mày gần đất xa trời rồi

Ah! Lúc này bố có quen một nàng, cũng xinh lắm, không biết mày có chịu gọi bằng má không? Mà thôi, bố ở giá luôn cho rồi, có đứa nào gặp mày rồi mà chịu lấy bố đâu chứ? Ghét mày, giống gì không giống, lại giống cái đẹp của bố mày, ha ha ha, tôi, bố viết tới đây thôi, mày ráng học nhé, ba tháng sau bố cho người đến đón mày về Seoul

Bye bye!”

Đọc lá thư mà ruột gan tôi cứ cuộn lên, tôi đúng là có phước, có ông bố vô tình như thế đấy, hứ

_sáng giờ mấy con rồi?- tôi hất mặt về phía nó đồng thời xếp lá thư thành chiếc thuyền rồi thả xuống sông

_anh xếp đẹp quá, mai mốt anh chỉ em với!

_ok! Bữa nào rảnh tao chỉ mày- tôi nói mà không thèm nhìn lấy nó một lần

Phóng tầm mắt ra xa, sông này đúng là lớn dễ sợ, hèn gì mấy con cá nó câu toàn là con lớn không thôi, mà thằng nhóc này có số sát cá dễ sợ, ngày nào cũng câu được cá hết

Tôi đứng lên và đi một vòng thôn lần nữa, mỉm cười mãn nguyện khi nhìn luốn rau tan nát của chú gì đó, hay đống cua của dì gì đó mà tôi chả nhớ nổi tên, nói chung là cái thôn này bị tôi quần đêm qua nên tởn rồi hay sao ấy, canh phòng cẩn mật quá, há há há, nhưng ai cản được tôi chứ? Vài hôm nữa lại chơi một vố xem sao

Một ngày nữa lại trôi qua, tôi nằm chờ người đẹp bùn non của tôi vào, hôm nay tôi có quà cho nó, chắc là nó vui lắm đây

_anh Yunho!

A, nó vào rồi

_lại đây, anh mày cho mày cái này nè

Nó ngoan ngoãn ngồi xuống và tôi dúi cho nó hai hộp kem đổi màu da

_cái này là cái gì vậy anh Yunho ?

Nhìn cái cách nó cầm cái hộp lên săm soi thì đủ biết rằng nó không biết cái đó là cái gì rồi, đúng là đồ nhà quê mà

À quên, không thể mắng nó được, nó đúng là đồ nhà quê mà

_cái này á? Mày thoa lên tay, mặt và chân là nó nâu lại liền, khỏi cần đắp bùn chi cho nó dơ, hôi lắm, tao chịu không nổi đâu

_hay vậy sao?

Biết là nó vẫn còn thắc mắc, tôi mở hộp và thoa vào ngón tay nó một ít, tôi thấy mắt nó mở to khi thấy ngón tay nó nâu dần dần , ha ha ha, phục anh mày chưa?

_hay quá, hay quá

_chuyện…..cũng thường thôi- tôi nhếch mép trong khi nó cứ săm soi ngón tay mãi, ha ha ha, ít ra tôi cũng làm một việc tốt nhỉ?

Tôi xoa đầu nó vài cái, nhìn cái cách nó ngồi trong bộ đồ hamtaro khiến tôi mắc cười muốn chết, nhìn nó quê một cây luôn, nhưng mà ôm nó thì thích phải biết, há há há

Những ngày sau đó, tôi cũng dần hòa nhập với cuộc sống ở cái nơi hẻo lánh này, tôi và người đẹp bùn non của tôi hình như trở thành một cặp bài trùng trong việc chọc phá ngày khác, dĩ nhiên là nó không biết đâu vì nó chỉ cung cấp thông tin cho tôi thôi mà, cũng được ba tuần rồi nhỉ, há há há, hơn ba tuần nay tôi có học chữ nào vào đầu đâu, tại sao ah? Vì ngày nào tôi cũng làm cho bà cô ông thầy chạy tóe khói, hơi sắc đâu mà giảng với chả dạy cơ chứ, há há há, thế đấy, ba tuần nay tôi và Hanuel cứ ở nhà suốt thôi

Nhắc đến Hanuel mới nhớ, cái cô nàng này đúng là con gái nhà quê mà, hay mắc cỡ ghê luôn, hôm trước tôi lỡ tay chạm vào tay cô ấy, thế mà mặt mày đã đỏ gay lên và vội vã chạy về phòng rồi, ừ thì mấy đứa trên Seoul cũng vậy nhưng đỡ hơn còn cô này thì……

Phải chi cô giống người đẹp bùn non của tôi thì hay hơn, cứ nói chuyện với tôi tự nhiên như thế, cần gì phải ấp úng chứ? Mà nói đến người đẹp bùn non thì tôi có phần hơi tội lỗi, nghe tên nó hoài mà nhớ không nổi, vậy mới ghê chứ, mà dạo này tôi thích véo má nó lắm, có khi véo mạnh quá, nó khóc ré lên, lúc đó tôi chẳng biết làm sao nên chạy qua nhà chú Kang phụ chú bắt sâu cho rau ( rồi đem sâu về nhát mấy đứa con gái trong lớp), canh chừng nào nó hết khóc mới ló mặt về

Nói thiệt thì cả thôn này bị tôi chọc hết rồi, cả trường luôn rồi, chẳng có ái mà tôi chẳng chọc, ngay cả bác Kim cũng xong rồi, các bạn có thắc mắc vụ gì không? Há há há, nói ra thì hơi mất mặt chút, tôi lấy đôi dép mới mua của bác Kim cho con morning gâu gâu nhà hàng xóm chơi, nó cắn tan nát chiếc dép khiến bác Kim và nhà đó chửi lộn một trận tưng bừng khói lửa luôn, còn tôi lấy hai ngón tay của mình bịt tay cho người đẹp của tôi, tội nghiệp, nó bị tôi đày suốt ngày rồi nên cho nó ngủ một tý về đêm chứ, há há há

Còn ai để tôi chọc nữa ta? A! còn, còn một người, là NGƯỜI ĐẸP BÙN NON CỦA TÔI, há há, tôi chưa chọc nó lần nào cả, lần này phải chơi một vố thiệt lớn mới được, dù sao thì nó cũng cùng phe với tôi nên tôi sẽ nặng tay hơn một chút, há há há

………….

Hôm nay chán thật, chủ nhật nên ai cũng ở nhà ngủ hết á, đến chiều mọi người kéo đi hội họp gì hết trơn, à, tôi quên nói cho các bạn nghe, cái thôn này có tục là họp lại vào mỗi chiều chủ nhật, họ làm cái quái gì thì tôi không biết vì chỉ có người trong thôn mới được vào thôi, tôi bị cho ra rìa rồi, ah, còn người đẹp bùn non của tôi nữa, nó cũng không được đi vì nó bị khìn ấy mà, như thế nên tôi và nó ngồi như hai con cóc già trên mỏm đá ở thượng nguồn con sông đây

Chổ này lớn hơn ở nhà chúng tôi nhiều, rộng hơn nữa, trời chiều gió mát ghê nhưng mà tôi không phải là thi sĩ nên trước cảnh tượng như thế này chẳng có cảm với chả xúc, nói chung là….

CHÁN MUỐN CHẾT LUÔN

Huh? Mấy cái bông kia đẹp quá nhỉ? Muốn hái quá

_ê! Cái bông tím tím đó là bông gì vậy?- tôi khều vai nó

_em không biết

_mày ra hái cho tao vài cây đi, đem về nhà chưng cho nó đẹp

Nó lắc đầu lia lịa, nó bảo bác Kim và Hanuel không cho nó xuống sông vào buổi chiều, nó nói nó không biết bơi nữa, mà tôi có bắt nó bơi đâu? Có cái xuồng nhỏ xíu kìa, vô đó ngồi rồi chèo ra hái thôi

Nó lại nhăn mặt, không biết ma xui quỷ khiến gì mà tôi nghĩ ra cái cách chọc nó, há há há

Nhờ cái miệng dẻo nhẹo của tôi mà cuối cùng nó cũng chịu, há há há, tự nhiên tôi thấy mình giống như satan đang đùa với con cừu non quá đi, tôi đã lén bỏ bọc sâu mà tôi đã bắt lúc trưa vào trong xuồng, tôi biết nó sợ sâu lông mà há há há, tôi có ác lắm không nhỉ?

_em chỉ hái vài bông thôi nha

_ừ, đi đi đi- tôi xua tay

Đợi nó chèo ra giữa sông, tôi mới hét lên

_TRONG XUỒNG CÓ SÂU LÔNG ĐÓ

Tôi biết nó nghe tôi la lên mà, há há há, nhìn nó kìa, hết hồn đến nỗi nhảy tưng tưng luôn

Á! Té sông rồi

_CỨU EM! EM KHÔNG BIẾT BƠI!

Định dụ tôi sao? Tôi đâu có ngu, ở vùng sông nước như thế này mà không biết bơi, nhìn cái cách nó ngụp lặn kìa, giống dễ sợ, thì ra nó cũng bết đóng kịch nhỉ

_HÁ HÁ HÁ, TAO ĐI ĐÁ BANH ĐÂY, MÀY TỪ TỪ BÒ VÔ NHA

Tôi vẫy tay và chạy đi, nhưng chạy xa lắm rồi mà vẫn nghe tiếng hét của nó

CỨU EM! EM KHÔNG BIẾT BƠI! ANH YUNHO! CỨU EM

Chắc là tôi bị lãng tai, sao nghe được nhỉ? Há há há

………….

Tôi chơi đá banh đến tận tối, cũng may là có mấy thằng thôn trên xuống chơi, chúng tôi chơi đến chập choạng tối, chắc giờ này nó đang ăn cơm, mà không đâu, nó nhất định chờ tôi về ăn mà, nên tôi tranh thủ chạy về nhà ăn cơm, không có ý tốt đâu, chỉ sợ nó ăn hết cơm thôi

……………….

Sao nhà vắng quá ta? Nó đi đâu ah?

_ê! Mày ở đâu vậy?

Tôi bước vào nhà và bậc đèn lên, không biết nó làm cái quái gì mà nhà cửa không bậc đèn gì hết, cơm cũng không có hâm lại, đồ ăn nguội lạnh hết trơn, hay là nó giận tôi nhỉ?

_này, ngủ hả?

Tôi mở cửa phòng và đá vào cái chăn, ủa, chỉ là cái gối ôm nhỏ của nó, nó không có trong phòng, không có trong nhà tắm, nó ở đâu ta?

_ê!

Tự nhiên tôi thấy bực mình vì không nhớ nổi cái tên nó, và còn bực mình hơn khi không thấy nó trong nhà, thiếu thiếu cái gì đó, bực quá

_hay là nó còn ở bờ sông ta? Nó giận không thèm về luôn?

Tội bực mình dọn cơm xuống ăn luôn, bắt tôi lại năn nỉ àh? Rỗi hơi

Nhưng mà…..không có tiếng nhai nhóp nhép của nó….không thấy cái miệng tém tém của nó, tôi ăn cũng chả thấy ngon

Rồi nhé, mày là được ưu tiên lắm đó, được tao ra kiếm

Tôi lấy đèn pin loại lớn để soi đường, đến bờ sông cũng không thấy nó, tự nhiên tôi thấy lo lo làm sao

“CỨU EM ANH YUNHO! EM KHÔNG BIẾT BƠI”

Nhớ lại lời nó lúc chiều, có thiệt là nó không biết bơi ư?

Tôi bổng thấy lo lo trong lòng, đừng có hù tôi nhá, tôi yếu bóng vía lắm đó

_RA ĐI, TAO XIN LỖI MÀ, VỀ ĐI, TAO CHO MÀY ĂN HẾT NỒI CƠM LUÔN!

Tôi hét lên thật to nhưng không có tiếng đáp lại, bây giờ tôi lo thật sự, tôi sợ nó có chuyện gì, mong rằng nó đừng có chuyện gì

Tôi hớt hơ hớt hải chạy từ thượng nguồn đến hạ nguồn để tìm nó, nhưng ở hạ nguồn chỉ thấy những mảnh vụn của chiếc xuồng mà nó ngồi hồi chiều cùng với đôi dép hình hamtaro của nó

Làm ơn đừng có xảy ra chuyện gì nha

Tôi lo đến phát khóc được, tự nhiên tôi sợ quá, tôi sợ nó không về nữa, tôi sợ….tôi sợ nó chết

Tôi vội chạy lại chổ họp mà la hoảng lên, mọi người nghe thấy liền đốt đuốt lên mà tìm, họ gần như thắp sáng cả con sông luôn và tôi có thể nhìn thấy rõ những thứ ở dưới sông luôn đấy

Tôi không dám nói là tôi nhát nó khiến nó té xuống sông, tôi chỉ nói nó thấy hoa đẹp rồi lấy xuồng bơi ra để hái thôi, tự nhiên tôi thấy mình hèn quá

_tại sao nó lại khờ đến như vậy chứ? Đã dặn là buổi chiều không được ra sông mà, thủy triều xuống, vòng xoáy bên dưới không, bị cuốn vào thì có nước chết, nó lại không biết bơi nữa

Nghe bác Kim nói vậy mà tôi điếng người, nó nói thật, nó không biết bơi, nó nói thật, nhà không cho nó xuống sông cũng là thật, tôi hại nó rồi

Tôi điên cuồng tìm kiếm và gọi tên nó, lần đầu tiên tôi thấy hối hận vì những trò đùa của mình, chỉ cần tìm được nó, tôi thề không đùa những kiểu như thế nữa đâu

Nắm chặt đôi dép của nó trong tay, tôi chạy tìm nó như người mất trí, chúng tôi tìm và gọi tên nó đến tận sáng, Hanuel khóc đến ngất đi, bác Kim cũng khóc nhưng ông cứng rắn hơn Hanuel nhiều, tôi cũng không biết tại sao tôi có thể chạy suốt cả đêm như vậy

_tôi nghĩ Joonggie chắc không qua khỏi

Tôi điên tiết tóm lấy cổ áo của tên nói câu đó, tôi đánh nó và mắng nó, Joonggie không có chết, nó chỉ giận tôi mà trốn đi một góc nào đó thôi, phải không? Joonggie!

Đến bây giờ tôi mới nhớ đến cái tên của nó, tôi ngồi thụp xuống đất nhưng tay vẫn nắm chặt đôi dép của nó, tôi nhất định phải tìm nó, không thấy xác có nghĩa là còn hy vọng

Nhưng…..

Tôi tìm nó đã ba ngày trời rồi, mọi người ở đó nói nó bị xoáy cuốn rồi, chắc là chết mất xác, tôi đi dọc theo bờ sông một cách không chủ đích, tôi nhớ nó quá, tôi nhớ hàm răng trắng dã khiến tôi phải ganh tỵ của nó, nhớ đôi má bầu bĩnh mà ngày nào tôi cũng véo đến đỏ ửng cả lên, nhớ cái cách nó đập chân xuống sông khi đang câu cá, nhớ giọng nói thật thà của nó, nhớ cái mùi sữa ngọt ngào của nó, muốn ôm nó, muốn mắng nó quá, tôi nhớ nó quá, Joonggie ah! Mày ở đâu? Tao biết lỗi rồi mà, chỉ cần mày xuất hiện, mày muốn tao làm gì tao cũng chịu, tao cho mày đánh tao luôn đó, chỉ cần mày đứng trước mặt tao thôi

“CỨU EM ANH YUNHO! EM KHÔNG BIẾT BƠI!”

Tôi bậc khóc, mỗi khi nhớ đến câu nói của nó, tôi lại khóc tức tưởi, tại sao tôi lại chơi cái trò nguy hiểm như vậy chứ? Sao tôi lại không chạy xuống cứu nó, tôi nhớ nó quá, tôi nhớ quá, Joonggie ah! Mày ở đâu, tao nhớ mày quá, mày có thấy tao đang khóc không? Tao biết lỗi rồi mà, về với tao đi, tao nhớ mày lắm, tao nhớ lắm, Joonggie ah!

End chap 6

Bình Luận (0)
Comment