Sau ngày học mệt mỏi, Ng.Minh cùng với Ng.Anh và Khả Liên trở về nhà.
-Hai ơi! Hai à! Minh Minh đói bụng rồi này.
Vừa vào trong không cần biết là có ai không, Ng.Minh la oai oái lên.
-Ngọc Ký đi qua Anh rồi bé cưng ạ.- Gia Nghi đi từ bếp ra, trên người còn đeo cả tạp dề.
-Oái...Chị ở đâu ra vậy?- Cả ba cùng đồng thanh.
-Chắc dưới đất chui lên- Nhân cũng từ bếp chạy ra.
-Muốn chết?- Nghi lườm Nhân sắt lẻm.
Nhân cười trừ rồi chuồn luôn vào bếp để làm nhiệm vụ cao cả là nấu ăn.
-Vậy hai em đi khi nào mới về?- Ng.Minh nghiêng đầu hỏi.
-Ờ khoảng nay mai gì gì đó chị cũng không biết.- Nghi nói rồi cũng "lăn" vào bếp mất tâm.
-Ông anh này đi cũng không báo trước- Ng.Anh lầu bầu.
Chỉ có Khả Liên là chưa nói tiếng nào. Cô không hiểu sao khi anh đi cô lại thấy buồn lắm, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của anh, gương mặt lạnh lùng đẹp đến từng góc cạnh.
-Nhân...Nghi...Hai đứa bây ra lấy đồ nè.- Huy và Q.Minh từ ngoài đi vào trên tay cầm túi này túi nọ, anh bức xúc hét lên.
-Từ từ- Nhân chạy ra, đem mấy túi đồ vào trong.
Anh và Q.Minh ngồi xuống, tự rót trà uống một ngụm rồi mới ngó tới ba con người đang ngồi đối diện.
-Ba đứa đi học về à?
-Hỏi dậy cũng hỏi, bộ không thấy sao- Ng.Anh đá đểu.
-Này em không móc anh thì không ăn ngon chắc- Huy cau mày.
-Ờ- Ng.Anh đáp gọn hơ.
-Thôi vào ăn trưa đi- Nghi đi ra gọi.
Cả nhóm kéo nhau xuống bếp ăn trưa. Trong lúc ăn Huy và Nhân để ý tới Khả Liên. Sao cô gái ngày thường cũng nói nhiều không kém ba người kia nhưng sao hôm nay lại im lặng một cách đáng kể vậy chứ. Nhân hiếu kỳ hỏi.
-Khả Liên...Em bị sao vậy? Nảy giờ cứ thất thần mải.- Nhân vừa hỏi xong cả nhóm đều nhìn Khả Liên bằng ánh mắt hiếu kỳ.
-Không...không có gì đâu...mọi người cứ tiếp tục ăn đi- Khả Liên ấp úng.
-Chắc là nhớ anh hai Ngọc Ký của chui- Ng.Minh vu vơ nói, cô còn kéo dài hai từ "Ngọc Ký"
-Ơ không...Làm gì có- Khả Liên luôn miệng chối, cô cuối mặt xuống không để ai thấy khuôn mặt đang ửng đỏ của mình.
-Thôi đừng chọc Khả Liên nữa...để cho con bé ăn nữa chứ- Nghi giải vây sẵn tiện gắp vào chén của Khả Liên miếng thịt.
*Biệt thự Nost tại Anh*
Trong căn phòng mang một màu xám lạnh lẽo, người đàn ông mặc áo thun và quần jean đang ngồi bắt chéo chân, tay phải chống lên sofa. Đối diện ông là một thanh niên tuấn tú với áo sơ mi trắng, quần jean đơn giản.
Anh lấy tấm hình trong túi đưa cho ông.
-Ba còn nhớ chổ này chứ.
Người đàn ông được anh gọi là ba cần tấm hình lân xem.
-Con cần biết để làm gì?
-Con cần tìm một vật- Ng.Ký không giấu mà nói với ông.
-Được rồi...Vậy nói cho ta biết con đã tìm ra dấu vết gì chưa?- Ông hất nhìn anh rồi lại nhìn tấm hình.
-Con đã dùng zoom của laptop để xem và ở phía xa này con thấy một tòa nhà hình như là công ty có hàng chữ đỏ là "Khang Vi..." còn hai từ cuối của cái tên đó thì con zoom chưa được- Anh chỉ lên phía góc trái của tấm hình.
-Đó là công ty thương mại và dịch vụ Khang Vinh...Con đã đến rồi mà?- Ông cau mày.
-Con không nhớ...ba có thể cho con địa chỉ chứ- Anh lắc đầu.
-Được rồi- Ông nói rồi đi lại mở hộc tủ bàn làm việc lấy ra một cái danh thiếp- Địa chỉ trong đó.
-Vâng cảm ơn ba- Anh nói và lấy tấm hình trên bàn đi ra.
Lúc ra tới cửa anh chợt nhớ gì đó nên quay người lại hỏi ông.
-Ba và mẹ định khi nào mới trở lại Việt Nam?
-Ba và mẹ đã bàn rồi...ngày sinh nhật của Minh Minh hai ta sẽ về.. Con đừng nói trước với con bé, hai chúng ta muốn dành cho nó một sự bất ngờ.
-Vâng- Ng.Ký nói rồi đi ra và đóng lại cửa một cách nhẹ nhàng.
Trong căn phòng xám bây giờ chỉ còn lại mình ông. Đôi mắt màu tro nhìn về cửa sổ, hướng đến một nới xa xăm. Không biết đứa con trai này của ông sẽ làm gì đây.
Ng.Ký quay trở lại phòng. Anh thả người lên chiếc giường êm ái. Không hiểu nổi trong đầu anh bị cái gì nữa. Sao hình ảnh của Khả Liên cứ hiện hữu trong đầu. Lắc lắc đầu vài cái để xua đi hình ảnh của cô nhưng vẫn không thể.
Anh nhớ đến hôm ở Paris.
----Retro----
Sau lúc bắt gặp Khả Liên đang đắp chăn cho mình anh bỏ ra ngoài đi dạo. Đi một lúc anh cũng trở về phòng.
Lúc anh vào thì thấy cô đã ngủ. Không biết bị gì mà anh tiến lại đắp chăn cho cô rồi lại ngồi nhìn cô ngủ đến nổi ngủ gục bên giường lúc nào không hay. May là sáng anh dậy sớm, cô không biết còn không thì mặt của anh phải để vào đâu đây.
----All Past----
Vỗ vỗ đầu vài cái rồi anh cũng thiếp đi, chìm vào giấc ngủ.
*Quay về phía Ng.Minh*
Ăn trưa xong cả nhóm kéo nhau ra phòng khách xem tv, ai cũng chú tâm xem phim chỉ có Ng.Minh và Ng.Anh là nhoi thôi.
-Trả cho mình đi- Ng.Minh chòm qua giật lấy bịch snack trên tay Ng.Anh
-Không- Ng.Anh vừa ăn vừa phụng phịu
-Không trả thì thôi để mình vào trong lấy.- Ng.Minh đứng dậy chạy đi
Cô vừa chạy đến cầu thang thì có vũng nước, cô bắt đầu ngả người ra sau, mắt nhắm lại và chuẩn bị tiếp đất.
-NGỌC MINH- Cả nhóm đồng thanh.
"Oái...sao không đau nhợ có gì ấm ấm ấy"_ Ng.Minh suy nghĩ
Cả phòng khách bây giờ im phăn phắt, chỉ còn nghe thấy nhịp thở của mọi người.
Ng.Minh từ từ mở mắt ra "Ô mai nhót"_Ng.Minh than trong lòng.
Trước mặt cô là gương mắt rất điển trai của Q.Minh. Cự li rất gần, cô cảm nhận được cả hơi thở của anh.
Tư thế làm cho ai cũng phải hiểu lầm nha. Cô ngả người ra, anh vòng tay ôm cô, mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.
Cả nhóm ngây người ra đến khi Nhân là người lấy lại bình tĩnh trước.
-Hmmm...Hmmm- Nhân hắng giọng kéo mọi người từ trên nây về
Ng.Minh lúng túng thoát khỏi tay anh, mặt thì đỏ lên như cà chua chín.
-Ngốc...Đi đứng vậy đó- Anh cốc vào đầu cô rồi quay về sofa ngồi xuống.
-Ơ...Sao lại có vũng...vũng nước chứ- Ng.Minh thẹn quá nên lãng sang chuyện khác.
-Ông trời đó- Cả nhóm đồng thanh trừ Q.Minh.
Ng.Minh ngượng quá nên chạy tít vào trong bếp, cả nhóm nhìn nhau cười gian rồi nhìn Q.Minh.
Chẳng qua là khi ăn xong, Ng.Minh chạy lên phòng lấy đồ nên Nhân có bàn với mọi người. Sau khi cà nhóm đồng ý kể cả Q.Minh (anh Minh cũng có lúc điên à?) thì anh rót nước vào ly và đổ ra sàn.
Ng.Minh xuống ngồi chung với mọi người xem tv thì bị Ng.Anh giật bị snack như kế hoạch của Nhân vậy là theo tính toán Ng.Minh đã đi theo lối "nguy hiểm". Lúc cô té thì Q.Minh đã nhanh chân chạy đến đỡ lấy cô tạo nên hai "tượng thần" tuyệt mĩ.
Nhân không ngờ kế hoạnh thành công mĩ mãng tới vậy. Người máu lạnh như Q.Minh cũng đồng ý thì ngu gì mà không làm...