Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 44

Khắc Huy về nhà, anh thả người xuống sofa. Hai tay ôm lấy đầu, anh thật không biết phải nên làm gì nữa. Trong đầu anh chỉ có hình bóng Ngọc Anh nhưng nó mờ mờ không thấy rõ. Chưa bao giờ trong mắt anh cô lại mờ nhạt đến thế.Anh ngước mặt lên là Ngọc Anh sao? Cô đang đứng trước mặt anh sao?

*Reng...Reng...*

Tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình song đó anh cũng chẳng nhìn thấy cô nữa. Anh nhìn vào màn hình rồi lướt nút xanh.

"Con nghe đây mẹ"

"..."

"Ba mẹ về rồi sao?

"..."

"Tối nay ạ?"

"..."

"Mà có chuyện gì không mẹ?"

"..."

"Con qua ngay"

Anh ngắt máy, tay anh với lấy cái áo khoát da rồi ra ngoài. Anh lên chiếc Lamborghini rồi phóng đi.

...

Ngọc Anh lang thang trên đường, cô muốn thời gian hãy dừng lại...dù chỉ một chút thôi cho tối nay đừng đến. Ngày cô không mong muốn nhất.

Đi một lúc thì cô dừng lại trước Eva hair salon, cô nhẹ đẩy cửa bước vào.

-Chào quý khách- Cô lễ tân tươi cười.

-Chào chị- Ngọc Anh cười nhẹ.

-Cho hỏi quý khách muốn phục vụ hạng nào ạ?- Cô lễ tân ân cần hỏi.

-Hạng VIP nha chị.

-Dạ được quý khách cứ đi thẳng vào trong, sẽ có người đón quý khách- Cô lễ tân đưa tay về phái lối cho khách hàng.

Ngọc anh gật đầu rồi đi vào, cô đi đến trước phòng thì gặp cô phục vụ.

-Chào quý khách, vui lòng theo tôi- Cô ấy cười rồi vào trước.

Ngọc Anh ngồi trên ghế trước một cái gương lớn. Không lâu sau có một tai list đi ra, cô ấy dặt tay lên vai Ngọc Anh.

-Chào tôi là Anna Trương, tôi có thể giúp gì cho cô?

-Em sắp có cuộc hẹn, chị làm thế nào cho phù hợp tý- Ngọc Anh nói.

-Ok tôi làm trước trước nha- Anna nói rồi lại tủ túi lấy đồ nghề ra.

...

Huy đi vào một căn biệt thự ngoại ô thành phố. Nơi này không gian yên bình và rất thoáng đảng. Anh để xe ở sân rồi đi vào phòng khách.

Trong phòng khách bây giờ có 1 người đàn ông và 1 người phụ nữ, cả hai người đều toát lên vẻ quý phái sang trọng.

Anh cúi đầu chào.

-Chào ba chào mẹ.

-Chào con- Ông Triệu (ba anh) gật đầu.

-Con trai qua đây với mẹ- Bà Triệu (mẹ anh) kéo lại.

Anh ngồi xuống kế bà, nét mặt anh không vui gì mấy.

-Tối nay con đến nhà hàng Keity đi- Ông Triệu bỏ tờ báo xuống bàn.

-Sao lại phải đi?- Anh cau mày.

-Có việc đó con mà con sao vậy mẹ thấy con không được vui sao?- Bà Triệu lo lắng hỏi.

-Dạ không sao?- Anh lắc đầu.

-Tự khai hay là ba nói- Ông Triệu trầm giọng.

-Con...Con bị từ chối- Anh ấp úng.

-Từ chối?- Hai ông bà hết nhìn nhau rồi lại nhìn anh.

-Vâng- Anh chán nản ngả người ra sau.

-Trả ba 500 triệu đi, đánh cược rồi mà- Ông Triệu cười mỉm.

-Ông này con trai mình còn tâm trạng đâu mà trả với không- Bà Triệu trách ông rồi quay sang anh- Không người này thì có người khác con lên phòng chuẩn bị đi.

Anh không trả lời lủi thủi đi lên phòng, hai ông bà nhìn theo, bà Triệu lắc nhẹ đầu.

"Con bé nào mà từ chối nó được vậy?"

...

Sau một lúc làm tóc, lựa đồ thì Ngọc Anh cũng bước ra từ phòng thay, cô nhìn trong gương cười nhẹ.

Tóc cô được tết qua một bên, khuôn mặt cũng trang điểm nhẹ thôi nhưng lại tôn lên vẻ đẹp trời phú của cô. Ngọc Anh mặc bộ váy trắng cúp ngực đến gối, có một chiếc nơ nhỏ làm điểm nhấn ở eo, chân lại đi thêm đôi cao gót 5 phân nữa.

Ngọc Anh gật đầu hài lòng. Cô ra ngoài thanh toán rồi bắt taxi đi.

...

Khắc Huy cùng ba mẹ anh đi vào nhà hàng Keity, ba người đi lại phòng dành cho khách VIP.

Trong phòng có một người đàn ông và một người phụ nữ, vừa thấy ba người vào thì hai người đứng dậy chào.

-Chào anh Triệu- Người đàn ông đưa tay ra

-Chào anh Lương- Ông triệu bắt tay lại.

-Chào chị- Bà Triệu ôm người phụ nữ kia.

-Giới thiệu đây là Khắc Huy con trai chúng tôi- Ông Triệu đưa tay về phía anh.

-Chào hai bác.- Anh cúi đầu.

-Chào con- Hai người đồng thanh.

-Mọi người ngồi đi con gái tôi cũng sắp đến rồi- Ông Triệu nói.

Mọi người cùng nhau ngồi xuống, Khắc Huy có chút nghi hoặc "Con gái? Là sao?"

-Mẹ...Không lẽ...- Anh nói nhỏ bên tai bà Triệu.

-Mẹ quên nói với con hôm nay là ngày con gặp vợ tương lai- Bà Triệu cười nhẹ.

-Có nghĩa là đính hôn?

-Ừ.

Anh cau mày khó chịu, sao phải làm vậy chứ?

-Con xin lỗi nhưng theo con thì không nên có ngày đính hôn gì hết với lại con đã có người con thích rồi...con thành thật xin lỗi- Anh nói rồi cúi đầu.

-Ơ chuyện này là sao?- Bà Phương hỏi bà Triệu.

-Xin lỗi chị- Bà Triệu nói rồi quay sang anh- Con nói lung tung gì vậy?

-Con không nói gì lung tung cả- Anh nghiêm mặt lại.

*Reng...Reng*

-Con xin lỗi, con xin phép ra ngoài- Anh nói rồi đi ra.

-Thằng này. Xin lỗi anh chắc thằng bé vừa biết nên nhất thời không đồng ý thôi- Ông Triệu nói với ông Lương.

-Không có gì đâu- Cô Lương mỉm cười.

Từ cửa có một cô gái bước vào, nhìn vẻ rất dịu dàng và đặc biệt là rất xinh đẹp.

-Xin lỗi con đến trễ- Cô gái cúi đầu xin lỗi.

-Giới thiệu với anh chị đây là Ngọc Anh con gái của chúng tôi- Bà Phương đứng lên kéo cô lại.

-Chào con- Ông bà Triệu nhìn cô cười.

-Chào hai bác ạ- Cô lể phép chào lại.

-Con ngồi đi.- Bà Triệu đưa tay về chiếc ghế trống.

-Con đến đây hôm nay là để nói với mọi người. Con không thể chấp nhận cuộc hôn nhân này- Cô nói.

-Con đang nói gì vậy?- Tới lượt bà Phương bàng hoàng.

-Con nói thật.- Cô gật đầu chắc nịch.

-Cái con bé này- Ông Lương trừng mắt.

-Xin lỗi con đã vô lể- Khắc Huy từ ngoài đi vào.

Ngọc Anh quay người lại, hai ánh mắt chạm nhau, cô giật mình làm rơi luôn cả bóp đang cầm.

-Ngọc Anh/Anh huy- Hai người đồng thanh tập 1

-Sao anh/em lại ở đây- Đồng thanh tập 2.

-Trả lời em.anh trước đi- Đồng thanh tập 3.

-Hai đứa biết nhau à?- Bà Triệu cau mày.

-Mẹ người con kể là...Ngọc Anh đó- Anh nói với bà

-Vậy con là người đá nó sao?- Bà Triệu không tin vào tai mình.

-Ơ...- Ngọc Anh đớ họng.

-Thôi anh Lương à, hai đứa trẻ không chịu thì biết như thế nào bây giờ?- Ông Triệu lắc đầu.

-Tôi và anh không có số làm xui với nhau rồi- Ông Lương lắc đầu.

-Có mà- Cô và anh đồng thanh.

-Vậy là chịu rồi chứ gì- Bà Phương cười cười.

-Vâng- Ngọc anh đỏ mặt đáp.

-Nếu vậy thì tốt rồi...con trai...- Bà Triệu huýt tay anh và hất mặt về phía cô.

Anh nhìn bà mỉm cười rồi đưa tay trước cô.

-Tôi có thể mời tiểu thư đi chơi chứ?

Ngọc Anh bật cười để tay lên tay của anh gật đầu.

-Được thôi...
Bình Luận (0)
Comment