Ngọc Minh! Em Là Định Mệnh Của Anh!

Chương 83

Hôm nay là ngày được nghỉ nhưng từ sáng sớm Quốc Minh và Ngọc Minh đã có mặt ở công ty, chuẩn bị cho cuộc họp quan trọng.Cô có gọi cho Ngọc Ký, nhờ anh xem hộ ba đứa nhỏ. Ngọc Ký cũng chẳng ngần ngại gì mà đồng ý ngay.

-Em chuẩn bị bản báo cáo đi, đúng 8 giờ chúng ta vào họp.- Anh nói với cô.

-Dạ, em làm xong hết rồi! Để em về bàn lấy cho anh xem lại.

-Uhm- Anh gật đầu.

Ngọc Minh về bàn, cô mở hộc tủ lấy những bản báo cáo vừa làm xong ngày hôm qua. Nhưng cô tìm kiếm mãi vẫn không thấy. Cô chau mày, tim của cô cứ đập mạnh liên hồi. Cô lục lọi tìm hết cả ba ngăn tủ cũng chẳng thấy.

Quốc Minh nhìn về phía cô. Anh thắc mắc và bước đến hỏi.

-Em tìm gì vậy?

-Em tìm những bản báo cáo.- Cô vừa tìm vừa trả lời anh.

-Ủa? Chứ hôm qua em để đâu?

-Em nhớ rất rõ, hôm qua em để ở ngăn thứ hai. Em còn cẩn thận bỏ vào túi đựng hồ sơ nữa. Nhưng bây giờ em chỉ thấy cái túi thôi.- Cô lo sợ.

-Nếu như vậy là đã có người vào đây và lấy đi những bản báo cáo.- Anh xoa cằm.

-Anh ơi phải làm sao đây?- Ngọc Minh rưng rưng kéo tay anh.

-Em đừng lo!- Anh đặt tay lên tay cô.- Cũng may là anh còn giữ lại bản sao. Em phải nhọc công chỉnh sửa lại lần nữa rồi.

-Không sao đâu, có để họp là được rồi!

Anh mỉm cười kéo cô vào lòng.

-Bà xã đừng khóc, có anh ở đây rồi.

-Anh!- Cô gọi.

-Anh nghe!

-Anh buông ra để em còn kịp làm báo cáo.

Anh mím môi rồi buông cô ra.

-Em biết cách phá hoại cảm xúc quá ha.

Ngọc Minh cười tít mắt và trở về bàn làm việc. Cô bắt đầu mở từng trang xem xét.

...

Lan Anh ở phòng làm việc của mình, cô ta lướt ngón tay trỏ lên một sấp giấy trên bàn.

-Đào Ngọc Minh, cô tưởng cướp đi chức thư ký của tôi là ngon lắm sao? Ảo tưởng.

Cô ta cầm sấp giấy lên, đưa từng tờ một vào máy cắt. Tiếng của chiếc máy cắt xén từng tờ vang lên cùng với giọng cười bí hiểm của cô ta.

...

Quốc Minh chỉnh trang lại áo chuẩn bị cho cuộc họp. Ngọc Minh đi đến, cô sửa lại cravat cho anh.

-Cũng may có anh giúp em một tay còn không chắc không kịp buổi họp mất.

-Không lẽ anh ngồi im nhìn em làm sao? Anh muốn như thế lắm nhưng lương tâm không cho phép!- Anh khẽ cười.

-Không nói nữa, em lấy tài liệu đây.- Cô buông tay.

-Giận à?- Anh kéo tay cô.

-Không có.

-Anh đùa thôi mà!

-Đâu ai nói gì anh.

-Xin lỗi mà!!!

-Anh vào phòng họp trước đi rồi em vào.- Cô bật cười và đẩy anh đi.

-Vậy anh đi trước!- Anh vẫy tay rồi ra ngoài.

Ngọc Minh lấy một ít tài liệu, cô sắp xếp lại ngay ngắn và ra ngoài. Đang trên đường đến phòng họp thì cô chợt nhớ rồi quay lại.

Cô đến cầu thang định bước xuống thì đụng mặt Lan Anh.

-Thư ký Đào, sao cô không lên phòng họp?

-Tôi cần lấy đồ!- Ngọc Minh trả lời.

-Vậy sao? Cô cứ đi đi!- Lan Anh cười lạnh.

-Tôi xin phép đi trước.

Ngọc Minh bước xuống bậc thang. Vừa bước được bước đầu thì một đôi tay xô mạnh cô xuống. Cô loạng choạng, huơ tay tứ tung tìm nơi bám.

-Cứu tôi với!

Lan Anh liếc mắt và xô thêm cô lần nữa. Ngọc Minh ngã xuống, tay cô lướt ngang tai của Lan Anh làm rơi một chiếc bông tai sang một góc.

Ngọc Minh lăn xuống bậc thang, đầu cô đập vào tường. Cả thân người cô đau nhức rồi cô ngất đi.

Lan Anh nhặt túi hồ sơ lên, cô ta nhếch môi và bỏ đi.

Quốc Minh và một số cổ đông chờ đợi ở phòng họp.

-Cho hỏi Chủ Tịch Lý, thư ký của ngài khi nào mới đến?- Tổng đốc Hạ hỏi anh.

-Mong mọi người vui lòng chờ thêm ít phút.- Anh lên tiếng.

Mắt trái của anh bỗng giật liên tục, anh thấy có một cảm giác rất khó chịu.

Cánh cửa bật mở, Lan Anh từ ngoài bước vào. Cô ta đi ngang chào từng người rồi đến đứng bên anh.

-Thư ký Đào đâu?

-Tôi không biết, cô ấy nói với tôi là có một số việc cần giải quyết nên đưa cho tôi tài liệu và bảo tôi giúp ngài hoàn thành xong cuộc họp này.- Lan Anh khẽ cười.

-Thôi được bắt đầu đi!

Anh lạnh nhạt nói rồi bắt đầu vào cuộc họp.

...

Ngọc Ký cho xe vào công ty. Chỉ vì Bảo Nam, Bảo Như và Bảo Nguyên một mực đòi gặp mẹ nên anh đã lái xe đưa Khả Liên, ba nhóc và Diệp Nhi đến công ty luôn.

Bảo Như, Bảo Nguyên và Bảo Nam xuống xe, ba nhóc vừa chạm được chân xuống đất thì nhanh chóng chạy ùa vào trong.

-Này ba con!- Khả Liên chạy theo.

-Mẹ Khả Liên thang bộ ở đâu vậy ạ?- Bảo Như hỏi.

Khả Liên biết cả ba đứa đều sợ đi thang máy từ lúc còn nhỏ xíu nên mỉm cười dắt cả ba đi thang bộ.

Khả Liên và Ngọc Ký đưa mấy đứa nhỏ đi thang bộ, vừa đến tầng hai thì Bảo Như, Bảo Nguyên và Bảo Nam mệt nhọc đòi bế.

Ngọc Ký lắc đầu. Anh bế Bảo Như và Bảo Nguyên trên tay còn Khả Liên bế Bảo Nam và nắm tay Diệp Nhi. Cả hai khó khăn, dóc hết sức đi đến được tầng mười. Vừa định bước lên thêm thì họ thấy Ngọc Minh đang nằm bất tỉnh dưới đất.

-Ngọc Minh!

Khả Liên thả hai đứa nhỏ xuống và chạy đến nâng đầu Ngọc Minh lên.

-Chết rồi, máu nhiều quá anh gọi cho bệnh viện đi!

-Mẹ ơi!- Bảo Như, Bảo Nguyên và Bảo Nam chạy lại lay người Ngọc Minh.

-Mẹ ơi! Mẹ tỉnh lại đi mẹ!- Bảo Như òa khóc.

-Mẹ dậy với Bảo Nguyên đi. Mẹ đừng ngủ nữa.- Bảo Nguyên mếu máo.

-Mẹ ơi, mẹ dậy đi mẹ!- Bảo Nam cũng khóc òa lên.

Ngọc Ký chạy đến, anh bế sốc Ngọc Minh lên với nói với Khả Liên.

-Em đưa mấy đứa đến tìm Quốc Minh còn anh sẽ đưa Minh Minh đến viện.

Khả Liên gật đầu.

Diệp Nhi nhìn thấy một thứ lấp lánh trong góc khuất, cô bé chạy lên và nhặt nó.

Khả Liên đưa tất cả vào thang máy. Ba đứa con của Ngọc Minh òa khóc to hơn.

-Con muốn gặp ba thì chịu khó một chút thôi.

Khả Liên ấn vào tầng cao nhất, chiếc thang máy khởi động. Bảo Như, Bảo Nguyên và Bảo Nam run sợ ôm lấy nhau.

Chiếc thang máy mở ra, ba đứa nhỏ chạy ra tìm Quốc Minh. Khả Liên đưa mấy đứa nhỏ đến phòng làm việc của Quốc Minh nhưng chẳng thấy ai trong đó hết. Cô chợt nhớ, Quốc Minh có một cuộc họp vào hôm nay có lẽ anh đang trong phòng họp.

Nghĩ thế, Khả Liên đưa bốn đứa đi tìm phòng họp.

-Mẹ ơi, đây là phòng họp này!- Diệp Nhi chỉ tay lên tấm bảng gắng trên cánh cửa.

-Đúng rồi đó con- Khả Liên gật đầu và mở cánh cửa ra.

Mọi người trong phòng họp đều dừng hết mọi hoạt động và đồng loạt nhìn về phía cửa.

-Này cô kia! Cô có biết là đang họp không? Sao cô lại tùy tiện đến, còn dắt theo mấy đứa nhỏ nữa.- Lan Anh khó chịu gắt lên.

-Ba!!!

Bảo Như, Bảo Nguyên và Bảo Nam lon ton chạy vào. Bảo Như thì nhào đến ôm chân Quốc Minh còn Bảo Nguyên và Bảo Nam thì ngồi bệch dưới nền gạch. Ba đứa quấy khóc thật to

Quốc Minh cau mày, anh bế Bảo Như lên và lại chỗ Bảo Nguyên và Bảo Nam.

-Sao mấy đứa đến đây? Ba đang họp mà.

-Ba ơi! Mẹ...mẹ...- Bảo Như mặt mũi lem luốc ôm cổ anh khóc nấc.

Bảo Nguyên và Bảo Nam cũng chỉ biết khóc òa lên, chẳng nói được gì.

-Ngọc Minh bị ngã cầu thang!- Khả Liên dắt Diệp Nhi vào.

-Cái gì? Ngã cầu thang?- Anh trừng mắt.

Mọi người trong phòng họp bắt đầu xôn xao bàn tán.

-Ngọc Minh? Đó là tên của thư ký Đào mà?

-Ừ nhưng sao lại là mẹ của con chủ tịch?

-Không lẽ chủ tịch phản bội phu nhân sao?

-Không thể nào đâu.

-...

-...

Lan Anh cảm thấy run sợ trong lòng. Có khi nào thư ký Đào là vợ của chủ tịch? Như vậy thì cô ta chết là cái chắc. Cô ta chợt thấy trống trống bên tai, đưa tay lên tai mình cô ta nhận thấy một bên bông tai đã bị mất.

Diệp Nhi nhìn chằm chằm vào Lan Anh. Nhận thấy vẻ lúng túng như tìm gì đó của Lan Anh, Diệp Nhi để ý ngay đến bên tai của cô ta.

Diệp Nhi lấy chiếc bông trong túi ra so sánh với chiếc bông còn lại trên tai của Lan Anh. Cô bé mỉm cười và bước đến đưa cho cô ta.

-Cái này là của cô ạ?

-À...à đúng...đúng rồi!- Lan Anh nuốt nước bọt.

-Ủa Diệp Nhi, con lấy nó ở đâu vậy?- Khả Liên ngạc nhiên hỏi.

-Con nhặt được gần chỗ mẹ Ngọc Minh ngã.

Quốc Minh nghe vậy liền trừng mắt, anh dằn nắm đấm xuống sàn và thả Bảo Như xuống. Anh nghiến răng, ánh mắt càng sâu thêm không thấy được đáy. Cả phòng họp bây giờ im phăng phắc. Ngay cả ba đứa nhỏ đang khóc cũng nín bặt luôn.

Anh đưa bóp mạnh hai bên má của Lan Anh.

-Có phải cô là người hại Ngọc Minh?

-Tôi...tôi...không có...- Lan Anh khó nhọc nói.

-Khai mau! Cô đã xô ngã Ngọc Minh, đúng chứ?- Anh siếc chặt tay hơn, gân xanh cũng bắt đầu hiện lên tay anh.

-Tôi...tôi...sẽ...sẽ khai...- Lan Anh dùng hai tay yếu ớt nắm chặt cổ tay anh.

Quốc Minh buông tay, anh cho hai tay vào túi của mình. Cả thân người toát ra sự lãnh băng đến tột độ.

Lan Anh, do anh vừa buông tay nên cô ta mất thăng bằng mà ngã xuống sàn. Cô ta ho từng đợt, cô ta đưa tay ôm cổ và thở mạnh từng nhịp một.

Anh liếc mắt qua cô ta rồi lạnh lùng phán.

-Tôi nhất định kiện cô đến cùng.

Nói rồi anh đi đến, một tay bế Bảo Như, một tay anh dắt Bảo Nguyên và Bảo Nam đi.

-Cha con mình đến với mẹ thôi!

-Ơ...Chủ tịch Lý, ngài biết rất rõ cuộc họp này rất quan trọng. Không thể có trục trặc gì được.- Tổng đốc Hạ lên tiếng.

-Bây giờ đối với tôi chẳng có thứ gì quan trọng bằng tính mạng của vợ tôi hết.- Anh nhếch môi rồi đưa mấy đứa nhỏ đi.

Khả Liên không biết phải nói gì nữa, cô chào mọi người ở trong đây và đưa Diệp Nhi ra ngoài.

...

Ngọc Minh lờ mờ tỉnh dậy, cô đưa tay lên đầu mình. Đầu cô được cầm máu, quấn băng xung quanh. Cô cảm thấy đôi tay được một đôi tay khác, rất ấm áp, nắm chặt lại.

Cô mở mắt và khẽ kêu lên.

-A...

Quốc Minh giật mình, anh dụi dụi mắt.

-Bà xã, em không sao chứ? Có đau ở đâu không?- Anh mừng rỡ nhảy dựng lên rồi ôm lấy cô.

-Anh, em bị sao thế?- Cô hỏi.

-Em bị ngã cầu thang. Em làm anh lo chết đi được.

-Anh buông em ra đi, tự nhiên em thấy mệt trong người.

-Uhm! Em nghỉ ngơi đi cho lại sức.

Ngọc Minh gật đầu, cô nhìn sang ghế sofa thì thấy mấy đứa nhỏ đang nằm ngủ.

Cô mỉm cười và nói với anh.

-Sao anh lại để con mình ở đây?

-Anh sợ về nhà không ai trông chừng hết nên để mấy đứa ở đây luôn.

-Đáng lẽ anh không nên để con mình ở đây, chúng còn nhỏ mà ở trong môi trường như thế này dễ bị nhiễm bệnh lắm.- Cô cằn nhằn anh.

-Thôi em nằm xuống nghỉ ngơi đi ha.- Anh kéo cô nằm xuống.

-Anh!

-Hửm...

-Anh đừng kiện Lan Anh.- Cô khẽ nói.

-Tại sao chứ? Cô ta đã hại em ra nông nổi này cơ mà.- Anh cau mày.

-Em không muốn như thế. Anh cứ nghe em đi mà, 1 lần thôi!- Cô lay tay anh.

-Thôi được rồi, em nghỉ ngơi đi.- Anh hôn nhẹ lên trán cô.

Ngọc Minh gật đầu và nắm tay anh thật chặt.

...

Quốc Minh và Ngọc Minh đưa ba đứa trẻ lên một ngọn đồi đầy cỏ xanh. Bảo Như và Bảo Nguyên khoái chí chạy tít ra phía trước, Bảo Nam thấy thế cũng chạy theo hai em.

-Từ từ thôi, ngã bây giờ.- Ngọc Minh nói với theo.

-Em lo lắng quá rồi đó. Con mình đâu còn nhỏ nhặt gì.- Anh lắc lắc đầu.

-Cũng phải lo chứ anh. Tội nghiệp Bảo Nam, thằng bé cứ hỏi em đứa bé em bế khi chụp ảnh cưới là ai. Khi em nói là Bảo Nam thì Bảo Nam chau mày hỏi tiếp "Vậy con ra đời trước khi mẹ lấy ba hả mẹ?"

-Lí do hôm nay em đưa Bảo Nam đến là để Bảo Nam gặp mẹ ruột à?

-Uhm...sự thật cũng sẽ có ngày phanh phui ra thôi. Thằng bé sớm muộn gì cũng biết. Em thà để cho thằng bé biết được sự thật khi còn nhỏ đỡ hơn sau này nó lại trách chúng ta.

-Em nói cũng đúng. Thôi thì mình cho thằng bé biết vậy.

-Ken, Dan, Tiểu Như! Lại đây với mẹ.- Cô gọi to.

Ba đứa nhỏ vừa đùa giỡn vừa chạy xuống chỗ của anh và cô.

-Mẹ bế Tiểu Như đi!- Bảo Như đưa tay ra đòi cô bế.

Ngọc Minh mỉm cười, cô cúi người xuống bế Bảo Như lên.

-Ba cũng bế Dan đi!- Bảo Nguyên nũng nịu.

Quốc Minh cúi người bế Bảo Nguyên trên tay, anh và cô đưa cả ba đứa trẻ đến trước một ngôi mộ.

-Ba ơi! Ở đây sao lại có mộ ạ?- Bảo Nam thắc mắc.

-Đây là mộ của mẹ con.- Anh ngồi xuống xoa đầu cậu bé.

-Không đúng, mẹ vẫn còn sống với con mà.- Bảo Nam lắc đầu.

-Ken, ba mẹ không phải là ba mẹ ruột của con. Ba mẹ con đều đã qua đời hết rồi.- Ngọc Minh thả Bảo Như xuống và ôm Bảo Nam vào lòng.

-Mẹ nói dối. Mẹ là mẹ của Ken.- Bảo Nam òa khóc ôm chặt Ngọc Minh.

-Ken! Ken nghe mẹ nói không?- Ngọc Minh nén nước mắt lại.

-Mẹ là mẹ của Ken mà.

-Dù cho con là con ai, mẹ không hề quan tâm nhưng mẹ đã nuôi dưỡng Ken từ nhỏ thì Ken chính là con trai ngoan của mẹ.- Cô nức nở ôm Ken.

-Khả Linh, chúng tôi đưa Ken đến gặp cô đây. Cô nhìn con trai của mình đi, thằng bé càng ngày càng giống cô đó.- Quốc Minh nói với ảnh của Khả Linh trên bia mộ.

Quốc Minh bế Bảo Nguyên còn Ngọc Minh bế Bảo Như. Tay còn lại của hai người đều nắm lấy hai tay Bảo Nam. Dù có ra sao thì họ vẫn là một gia đình.

Năm cặp mắt đồng loạt nhìn về một chân trời vô định. Chỉ có họ mới biết được hạnh phúc của mình là ở đâu.

→→→THE END←←←

Aida end truyện luôn rồi ~>_

Chân thành cảm ơn mọi người trong thời gian qua đã theo dõi truyện.
Bình Luận (0)
Comment