Lý Ninh Ngọc tiến lại gần hơn một chút, thanh âm dịu dàng của nàng giống như một viên sỏi nhỏ nhẹ nhàng ném vào trong hồ nước, mặt hồ vốn dĩ yên tĩnh bất chợt xuất những gợn sóng nhỏ lăn tăn, khẽ vỗ về trái tim người đối diện.
"Ta...!Ta đang bị thương, cả người đều đau nhức, thật sự không tiện khi ngủ chung giường."
Cố Hiểu Mộng nghiêng đầu, ánh mắt chăm chăm nhìn về hướng đầu giường, nàng muốn tránh đi ánh mắt rực lửa của Lý Ninh Ngọc.
Kể từ đêm đó ở Tấn Thành, đã rất lâu rồi hai nàng chưa có ngủ chung với nhau.
Nếu nàng lưu nàng ấy lại, chuyện nàng giả bệnh chắc chắn bại lộ trong đêm.
Mà nàng ấy sẽ giống như trước đây sao, bí mật truyền tin ra ngoài cho Phan Hán Khanh biết? Nàng không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng đã bị đâm một nhát sau lưng rồi.
Lần này, nàng không dám cược nữa.
Hết thảy sinh mệnh của huynh đệ bằng hữu đều nằm trong tay nàng, nàng không cược nổi.
"Ta sẽ ở bên kia." Lý Ninh Ngọc cũng không có vòng vo với Cố Hiểu Mộng, nàng chỉ vào bộ chăn mền mà nàng đã lấy về đặt ở trên ghế trong lúc Cố Hiểu Mộng say ngủ.
Này rõ ràng là biểu thị quyết tâm muốn ở lại của nàng.
Mà nàng lại không muốn Cố Hiểu Mộng tiếp tục từ chối, vì vậy lại nói thêm: "Ban đêm bất tiện, nàng lại bị thương.
Ta ở lại đây để chăm sóc nàng dễ hơn."
"Ta không có bị thương ở chân, việc này không ảnh hưởng đến việc ta đi lại, ta có thể tự..."
"Không được." Lý Ninh Ngọc phản ứng mạnh, sau đó lại liếc nhìn Cố Hiểu Mộng, bạc thần nàng khẽ mở, thanh âm hoàn toàn mang theo sự nghi ngờ: "Dường như nàng không sợ miệng vết thương sẽ bị kéo rách!?"
"..." Cố Hiểu Mộng nhìn Lý Ninh Ngọc, nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng cuối cùng đành thở dài một tiếng, mặc Lý Ninh Ngọc muốn làm gì thì làm.
Mà Lý Ninh Ngọc sau khi nhận thấy Cố Hiểu Mộng thoả hiệp thì nàng không truy vấn nữa, đi đến bàn cầm lấy vải băng, cây kéo cùng dược cao, sau đó trở lại bên cạnh Cố Hiểu Mộng.
Chỉ là khi Cố Hiểu Mộng nhìn thấy Lý Ninh Ngọc cầm gì trên tay thì sau lưng nàng liền đổ ra một tầng mồ hôi.
Nàng nhất thời quên mất vết thương của nàng một ngày phải thay băng ba lần.
Nàng mang theo nét mặt hoảng hốt, vội vàng xua tay: "Ta có thể tự làm, một mình ta có thể làm được hết thảy."
"Băng bó đều phải quấn vòng ra sau lưng, một mình nàng sao có thể tự làm được?"
"Ta...!Ta có thể...!Có thể xử lý phía trước.
Nàng chỉ cần ở phía sau giúp ta là được."
Cố Hiểu Mộng nói xong liền xoay lưng lại với Lý Ninh Ngọc, vòng tay ra phía sau tháo nút kết vải băng.
Chỉ là thắt nút thì dễ tháo nút mới khó, Cố Hiểu Mộng không nhìn thấy gì ở phía sau lưng nên mò mẫm mãi vẫn chưa tháo được nút kết.
Một bàn tay lạnh lẽo chạm vào tay nàng, Cố Hiểu Mộng khẽ giật mình, sau đó lại rất nhanh lấy lại bình tĩnh.
Nàng thuận theo sự sắp xếp của bàn tay kia, lặng lẽ hạ tay xuống.
Lý Ninh Ngọc cẩn thẩn tháo nút kết, bàn tay lạnh lẽo của nàng khẽ chạm vào da thịt Cố Hiểu Mộng.
Mỗi một chỗ nó vô tình chạm đến đều làm cho Cố Hiểu Mộng cảm thấy ngứa ngáy, dường như không khống chế nổi cảm xúc.
Lý Ninh Ngọc tháo xuống nút kết xong thì đặt đầu vải băng vào tay Cố Hiểu Mộng, nàng không muốn làm Cố Hiểu Mộng khó xử vì vậy luôn đứng ở phía sau cẩn thận tháo từng vòng vải sau lưng Cố Hiểu Mộng.
Mà Cố Hiểu Mộng cẩn thận mấy thì tháo xong vài vòng vải lại không cẩn thận chạm vào vết thương, khiến nàng đau đớn rít lên vài tiếng.
Mà tiếng rít nghe còn thê thảm hơn khi nàng tự tay thượng dược cho mình.
Lý Ninh Ngọc đứng ở phía sau khẽ cong lên khoé miệng.
Cố tướng quân nhà ta diễn xuất thật linh động, tuy nhiên khắp nơi đều lộ ra vô vàn sơ hở.
Vở kịch có thể vụng về nhưng chí ít cũng đã thông minh hơn, lần này ngụy trang vết thương ở ngực rất cẩn thận.
Nàng không có lên tiếng phá vỡ cục diện, chỉ dịu dàng nhìn nàng ấy muốn làm gì thì làm.
Hết thảy mọi thứ nàng ấy làm, nàng điều sẽ phối hợp nhịp nhàng.
Đợi đến khi Cố Hiểu Mộng tự mình thượng dược xong nàng liền gom lại hết đống phế liệu đi ra trướng.
Ngọn nến lay lắt ánh sáng cuối cùng cũng đã chảy tan hết sáp, ấy vậy mà Lý Ninh Ngọc vẫn chưa hồi trướng.
Cố Hiểu Mộng nằm ở trên giường mãi vẫn không chợp mắt được.
Không biết là vì nàng đã ngủ lúc nãy hay vì đang sốt ruột chờ người trở lại.
Chỉ thấy ánh mắt nàng chăm chăm nhìn về hướng cửa.
Lúc này, màn cửa bị xốc lên, Cố Hiểu Mộng hoảng hốt nhắm mắt lại, giả vờ như mình đã chìm sâu vào trong giấc mộng.
Lý Ninh Ngọc không có thắp nến, dựa vào ánh trăng xuyên qua cửa sổ mà đi đến bên cạnh Cố Hiểu Mộng, thả rèm ngủ của nàng ấy xuống, sau đó quay sang trải chăn ngủ.
Cố Hiểu Mộng bị hạn chế tầm nhìn, nàng chỉ nghe thấy một loạt âm thanh sột soạt bên tai, sau đó cả căn trướng liền rơi vào im lặng.
Không biết qua bao lâu, Cố Hiểu Mộng không nhịn được nữa, nàng khẽ hé một góc rèm ngủ nhìn ra, chỉ thấy Lý Ninh Ngọc trải đệm lót nằm ngủ cạnh giường nàng.
Một thân bạch y gầy gò cuộn lại thành một đòn trong chăn.
Ánh sáng mờ ảo từ ánh trăng vừa vặn hắt qua gương mặt ấy, gương mặt hốc hác mệt mỏi, mi tâm nhíu chặt, bạc thần lại không ngừng run rẩy.
Bình thường vào ban đêm nhiệt độ ngoài trời đều giảm đi rất nhiều khiến cho không khí trở nên lạnh lẽo, mà bây giờ lại là mùa đông, thân thể Lý Ninh Ngọc lại vốn đã lạnh lẽo, vào ngày hè mà tay chân nàng cũng có thể lạnh lẽo huống hồ gì bây giờ trời đông giá rét, nàng lại nằm ở dưới nền đất cứng ngắc giá lạnh.
Tất cả sự lãnh lẽo tụ hợp lại khiến cho lòng của Cố Hiểu Mộng cũng trầm theo, sự chua xót không ngừng dâng trào.
Trong đầu nàng vì vậy cũng không ngừng vang lên giọng nói, chỉ một lần thôi, ngươi chỉ cần gọi nàng một tiếng, nếu nàng không nghe thấy thì ngươi không cần quan tâm nàng nữa.
Tất cả đều nghe theo mệnh trời.
Cố Hiểu Mộng siết chặt nắm tay, khẽ gọi: "Ở dưới lạnh lẽo.
Không bằng...!Nàng lên đây ngủ đi."
Cố Hiểu Mộng vừa dứt lời thì chỉ nghe một tiếng soạt, Lý Ninh Ngọc đã ôm lấy gối đầu bật dậy nhìn Cố Hiểu Mộng, đôi mắt nàng mơ mơ màng màng như muốn tiếp tục vùi mình vào mộng đẹp.
Mãi đến khi ai đó đã chui vào chăn, đem da thịt lạnh lẽo khẽ chạm vào người mình, Cố Hiểu Mộng mới ý thức được hình như mình đã làm sai cái gì rồi.
Ý thức được điều này, Cố Hiểu Mộng liền nhăn mặt khó chịu.
Nàng bây giờ giống như kẻ câm ăn phải hoàng liên, đắng mấy cũng không thể kể khổ.
"Lạnh~"
Lý Ninh Ngọc khẽ thì thầm, giọng điệu mang theo một chút nũng nịu, một chút lười biếng.
Bởi vì hơi ấm toả ra từ trên người Cố Hiểu Mộng khiến nàng cảm thấy rất thoải mái cho nên nàng càng nhích càng gần, cuối cùng là tựa hẳn đầu vào vai người ấy.
Ngày trước ở Chương vương phủ, nàng luôn thích ngủ kề cận Cố Hiểu Mộng như thế này.
Nàng tựa vào vai nàng ấy, sau đó nàng ấy sẽ vươn tay ôm nàng vào trong lồng ngực, dùng cơ thể ấm áp của mình sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của nàng.
Chỉ là bây giờ...
Cố Hiểu Mộng im lặng nằm đó, tùy ý Lý Ninh Ngọc muốn làm gì thì làm, nàng không có phản ứng lại với bất kì sự chủ động nào của nàng ấy.
Chỉ là Lý Ninh Ngọc càng ngày càng đem chân của mình chen sâu vào giữa hai chân của nàng.
Mặc dù nàng biết nàng ấy chỉ đơn thuần là tìm lấy chút hơi ấm nhưng cơ thể nàng lại không như vậy, khắp người nàng đều khô nóng dị thường, cả người như có dòng sét chạy ngang.
Nàng hít vào một hơi khí lạnh, nhắm mắt dưỡng thần lấy lại bình tĩnh, sau đó xoay mặt qua đối diện với nàng ấy, vốn dĩ muốn nói với nàng ấy một câu Nếu nàng muốn tiếp tục ngủ trên giường thì tốt nhưng không nên làm loạn...
Chỉ là nàng chưa kịp làm gì thì thân thể đã rung lên một cái bất ngờ.
Đôi mắt long lanh rơi xuống từng giọt nước mắt lạnh lẽo, nó khẽ chạm vào bả vai mang theo vết sẹo hung tợn trên bả vai nàng.
Lúc này, Cố Hiểu Mộng mới có thể nhìn kĩ Lý Ninh Ngọc.
Sở dĩ khi nãy Lý Ninh Ngọc đi lâu như vậy mới trở lại soái trướng là vì nàng ấy đã đi tắm, tóc nàng ấy vẫn còn chút ẩm ướt.
Cố Hiểu Mộng muốn vươn tay lén đi những sợi tóc rơi trên gương mặt nàng ấy thế nhưng nàng cái gì cũng không làm được, miễn cưỡng đem tay ép trở lại giường.
Mà dường như Lý Ninh Ngọc cũng cảm nhận được có ánh mắt đang chú mục vào mình, nàng liền ngẩng đầu lên.
Đôi mắt long lanh ngập nước, hàng mi cong cong khẽ run, nàng chớp mắt một cái, giọt lệ nhẹ nhàng lăn trên gương mặt xinh đẹp.
Cố Hiểu Mộng cảm thấy tim mình dường như đã quên đập mấy nhịp.
Mà điều đáng nói nữa là, Lý Ninh Ngọc không có mặc tiết y(*).
Sau khi tắm rửa xong, nàng ấy chỉ khoác lên người một kiện trung y.
Mà giờ phút này, hai bên vạt kiện trung y khẽ mở, những gì mềm mại trập trùng ẩn dưới lớp áo nhanh chóng bại lộ.
Gương mặt mĩ lệ, tóc dài buông xoã, hơi thở đắm say, bạc thần mân côi khẽ mở, thân thể mềm mại, núi cấm trập trùng như ẩn như hiện, tất cả những thứ này hợp lại như muốn đòi mạng Cố Hiểu Mộng.
Mà Cố Hiểu Mộng nàng cũng chỉ là một kẻ phàm phu tục tử.
"Gấp rút rời khỏi Tấn Thành, ta không có chuẩn bị hành lý.
Cho nên ta mượn tạm y phục của nàng...!A!!!"
Lý Ninh Ngọc còn chưa kịp giải thích xong thì Cố Hiểu Mộng đã tiến sát mặt lại, sau đó cưỡng hôn nàng.
Chỉ là khi vừa chạm vào đôi môi ấy, Cố Hiểu Mộng đột nhiên bừng tỉnh, nàng đang giả đò bị thương, vì vậy trong nhất thời nàng không kịp phản ứng gì, vẫn giữ im tư thế cưỡng hôn, không dám di chuyển cơ thể.
"Ưm..."
Thanh âm mềm yếu của người dưới thân truyền đến, trong đầu Cố Hiểu Mộng liền xuất hiện vô số hình ảnh triền miên đến chết, vì vậy tia lý trí cuối cùng của nàng bị vùi dập đến đáng thương.
Chiếc lưỡi mang theo sức mạnh xuyên thấu cậy mở khớp hàm người dưới thân, sau đó một đường thẳng tiến vào trong, ngông nghênh càn quét tứ phương.
Cố Hiểu Mộng đè lên thân thể mềm mại của Lý Ninh Ngọc, miệng nàng không ngừng hôn lấy người dưới thân, mà tay nàng cũng rất thành thật mơn trớn thân thể ấy.
Nó luồn vào trong vạt áo, chạm vào da thịt, sau đó vuốt nhẹ xuống eo.
Sau khi chơi đùa vùng bụng phẳng lì lại tiếp tục du tẩu lên phía trên.
Mà mỗi một tấc da thịt nó lướt qua đều đốt lên dục vọng của người nằm dưới, hơi thở nàng dồn dập mất kiểm soát.
Bàn tay hư hỏng ấy tiếp tục chu du, đến khi gần đến hai ngọn núi cấm thì đột nhiên dừng lại.
Bởi vì không biết từ lúc nào mảnh vải băng vết thương trên ngực nàng đã bị tháo ra, đặc thù của nữ nhân lập tức bại lộ trong không khí.
Cố Hiểu Mộng lập tức nhảy khỏi người Lý Ninh Ngọc thế nhưng Lý Ninh Ngọc lại vòng tay ghì chặt đầu nàng xuống ngực mình.
"Không có gì...!Thật sự không có gì.
Ta đã sớm biết mọi chuyện.
Ta sẽ không đem chuyện này nói với ai.
Tin tưởng ta lần này nữa được không? Chỉ một lần này nữa thôi."
Lý Ninh Ngọc đặt cằm lên đầu Cố Hiểu Mộng, một tay nàng ghì đầu nàng ấy áp sát ngực mình, tay còn lại không ngừng vuốt ve trấn an nàng ấy.
Giọng nói Lý Ninh Ngọc vô cùng nhẹ nhàng nhưng cánh mũi Cố Hiểu Mộng lập tức chua sót, nàng cố gắng kìm nén nhưng càng kìm càng khó chịu, cuối cùng nàng như vỡ òa, nức nở mà khóc, nước mắt ướt đẫm cả vùng ngực Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc đau lòng ôm chặt Cố Hiểu Mộng, sau đó nàng lật người đem Cố Hiểu Mộng chèn ép dưới thân mình.
Nàng khẽ cúi đầu hôn lên khoé mắt nàng ấy, sau đó vươn ra đầu lưỡi nếm hết tất cả vị đắng chát của nước mắt.
Nàng nếm cho đến khi tiếng khóc thút thít dần dần lắng xuống, nước mắt cũng không còn rơi trên gương mặt xinh đẹp ấy.
Lý Ninh Ngọc dùng trán mình khẽ chạm vào trán Cố Hiểu Mộng, sau đó lại dùng cánh mũi của mình quẹt vào cánh mũi Cố Hiểu Mộng.
Nàng yêu thương nhìn vào đôi mắt màu hổ phách long lanh ngấn lệ, tham lam hít lấy từng ngụm hơi thở đặc hữu của người dưới thân, cuối cùng nàng chạm nhẹ vào bờ môi ấy, dịu dàng vươn đầu lưỡi tiến vào bên trong tìm kiếm đầu lưỡi yếu mềm khác.
Cố Hiểu Mộng bởi vì khóc mất sức nên dễ dàng bị Lý Ninh Ngọc hòa tan mà chìm đắm trong nụ hôn ôn nhu của nàng ấy.
Chỉ là khi bạc thần mân côi ấy khẽ di chuyển xuống cổ, rồi xuống ngực nàng, thân thể nàng liền kích động phản ứng, một cảm giác tê dại từ sâu trong thân thể truyền đến.
Cảm giác này vừa xa lạ vừa quen thuộc, nàng cố gắng tìm kiếm một tia lý trí nhưng Lý Ninh Ngọc không ngừng kích thích khiến cho nàng không cách nào tìm thấy, mà cả thân thể lẫn trí óc ngược lại đều chìm sâu vào trong sự mông lung.
Hơi thở nàng dần trở nên mong manh lại gấp gáp đứt quãng.
"Lý...!Lý Ninh Ngọc...!Nàng...!Nàng đang làm gì??" Cố Hiểu Mộng nói gì chính nàng cũng không nghe rõ, thanh âm thều thào của nàng phát ra tựa như tiếng rên rỉ nỉ non.
Lý Ninh Ngọc ngẩng đầu, nàng hôn nhẹ vào khoé môi Cố Hiểu Mộng, tà ác hỏi ngược lại: "Cố tướng quân thân kinh bách chiến.
Hiện giờ thiếp làm gì, không lẽ tướng quân không biết...!Ừm, trong ba mươi sáu kế binh pháp, có lẽ nó là...!Phản khách vi chủ(*)."
Lý Ninh Ngọc nói xong lại vùi đầu vào trước ngực Cố Hiểu Mộng, nàng đem ngọn núi cấm nuốt trọn vào miệng, đầu lưỡi trong khoang miệng không ngừng khiêu khích khiến cho đỉnh núi dựng đứng.
Mà một bên ngọn núi cấm còn lại cũng không nhàn rỗi, ma trảo áp xuống, nó chỉ có thể rùng mình hứng chịu.
"Ưmmm!!!" Cố Hiểu Mộng ngửa cổ ra phía sau, không ngừng nỉ non rên rỉ, vùng bụng dưới của nàng như bị lửa thiêu đốt, khó chịu vô cùng.
Lý Ninh Ngọc hài lòng mỉm cười, nàng buông miệng khỏi ngọn núi cấm, thế nhưng lại tà ác dùng lưỡi vuốt ve ngọn nhũ phong, sau đó kề môi lên, dịu dàng thả giọng
"Chiêu này là Phao chuyên dẫn ngọc(*)."
Cố Hiểu Mộng tập võ từ nhỏ nên thân thể nàng được mài giũa vô cùng thon gọn và săn chắc, từ cơ tay cho đến bắp chân đều hoàn mĩ vô khuyết, còn có hai đường cong tuyệt mĩ kéo từ phần ngực dưới xuống dưới eo, từng múi cơ thịt gọn gàng đẹp đẽ, tựa như tranh vẽ.
Lý Ninh Ngọc nàng trước nay luôn là người bị động, cho nên thời khắc hiếm hoi có thể giữ lấy được thân thể ngọc ngà này, nàng vô cùng nâng niu chiều chuộng.
Mỗi một lần lướt qua, nàng đều vô cùng cẩn thận, khắc ghi từng tấc da thịt này vào sâu trong não bộ.
"Lý Ninh Ngọc...!Dừng...!Mau dừng lại...!Aaa!!!!!!"
Rõ ràng thân thể thành thật thích thú thế nhưng cái miệng nhỏ lại điêu ngoa dối trá.
Ai đó nằm trên không thích sự dối trá này nên áp môi cường đoạt xem như trừng phạt.
Thế nhưng nàng vẫn không hài lòng vì vậy dùng tay ấn lên vùng eo tạo áp lực đối với người dưới thân, sau đó chen chân mình vào giữa.
Người ở phía dưới bị động không thể phản kháng, muốn khép hai chân lại nhưng bị người nằm trên cưỡng chế mở ra.
Bàn tay người ấy còn luồn vào giữa trung khu, đi vào trong rừng sâu, dừng chân ở trước vũng nước mật trước cửa động thần kì.
"Còn chiêu này là Hỗn thủy mạc ngư(*)."
"Ưmmm, Lý...!Lý Ninh Ngọc...!Dừng...!Ngọc tỷ...!Dừng lại...!Ưmm!!"
Cố Hiểu Mộng bị khoái cảm tra tấn đến thê thảm, nàng ngửa đầu rên rỉ, trong lúc vô thức lại gọi lấy cái tên mà nàng cố tình vùi sâu trong lớp bụi quá khứ.
Lý Ninh Ngọc sững sờ, đôi mắt bất ngờ xẹt qua một tia sáng, nàng nhìn vào đôi mắt mơ màng bị dục vọng xâm chiếm của Cố Hiểu Mộng, cố gắng trấn định bản thân,nhẹ giọng hỏi: "Nàng, nàng vừa gọi ta là gì?"
"Ngọc...!Ngọc tỷ...!Aaa!!!!!!!!!!!"
Ngón tay ngọc xuyên qua sơn động kì bí, Cố Hiểu Mộng chỉ có thể rên lên đau đớn.
Cuối cùng sự đau đớn hoá thành khoái cảm rồi biến thành âm thanh nỉ non rên rỉ hoà điệu vào trong tiếng thở dốc.
Cuộc chiến giữa hai mĩ nhân kéo dài một khoảng thời gian, cuối cùng nữ tướng cam nguyện cởi giáp qui hàng vô điều kiện.
Người dưới thân đạt tới cực hạn liền xụi lơ, gương mặt xinh đẹp như ráng thêm một tầng mây hồng.
Một người luôn khoẻ mạnh như nàng giờ phút này lại bị giày vò đến không còn sức lực để làm bất cứ một điều gì hết.
Mà cái người nằm trên đẩy nàng đến tận chín tầng mây giờ phút này lại ngọt ngào mỉm cười, dịu dàng ôm nàng vào lòng, hôn lên mặt nàng, còn khẽ thì thầm vào tai nàng.
"Hiểu Mộng, nhớ kĩ, đây là chiêu Công kì bất bi(*)."
==================
*** Chú giải:
(*) Tiết y: Đồ lót nữ
(*) Phản khách vi chủ: Đảo khách thành chủ.
(*) Phao chuyên dẫn ngọc: Tung gạch nhử ngọc.
Bên Việt Nam mình cũng có câu tục ngữ tương tự đó là Thả con săn sắt, bắt con cá rô hay Thả con tép, bắt con tôm.
(*) Hỗn thủy mạc ngư: Thừa nước đục thả câu/ Đục nước béo cò/ Mượn gió bẻ măng.
(*) Công kì bất bị: Tấn công bất ngờ..