Ngọc Phả Truyền Thư

Chương 4 - Lời Hẹn Trăm Năm

Chương 3: Lời hẹn trăm năm.

Đầu thôn có một căn nhà gỗ mái ngói còn rất mới, mái ngói bên trên cong vút tạo hình bán nguyệt còn có một bức phù điêu khắc một con chim Lạc muốn vỗ cánh bay lên, kỳ dị ở chỗ Xích Quỷ nhìn không ra đây vẫn là phù điêu hay là một con chim thật, bởi lẽ nó cực kỳ sinh động, từng đường nét đều sinh động khiếp người, từ bộ lông vũ ngược gió, đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt nhìn trời mang theo một mạt điên cuồng..

Chỉ sợ trong năm tháng có một ngày nó sẽ thực sự bay lên.

"Vào đi, trưởng thôn đang ở bên trong" Một vị tráng hán âm u nói, vị còn lại nghiêng đầu dò xét Xích Quỷ..Đôi mắt cùng với biểu tình kia khiến cho Xích Quỷ không khỏi chột dạ.

Xích Quỷ ôm quyền cảm tạ, quay người bước lên bậc tam cấp:" Bọn họ không phải người thường..Trên cơ thể có dao động linh lực gần giống với Long tỷ tỷ" Xích Quỷ nói thầm, để lại bóng lưng cũng không suy nghĩ nhiều trực tiếp mở cửa bước vào.

Cánh cửa gỗ mở ra, nhà trong khá rộng, nền nhà được ốp đá hoa cương sáng bóng.. Tường trên treo mấy cái trống đồng Đông Sơn cỡ đại, còn có một vài bức phù điêu hình thù kỳ dị, có chim muông cũng có nhân loại bộ dạng, thậm chí một vài loài động vật xa lạ mà Xích Quỷ chưa bao giờ nhìn thấy..Đặc biệt..Vị trí trung tâm một bức tượng đá trắng hoàn toàn giống với bức tượng Sơn Tinh ngoài thôn, chỉ có điều nó nhỏ hơn, kích thước gần giống với tiêu bản.

Bức tượng kia vậy mà đang nhìn Xích Quỷ, thậm chí còn hé môi cười.

Xích Quỷ rùng mình một cái, cảm thấy cả người ớn lạnh, từ lúc nhìn xuống thôn này hắn đã mơ hồ có điều gì đó ma mị khó nói.

Xích Quỷ cẩn thận từng bước đi vào, đến thở cũng không dám thở mạnh, căn nhà này không có cửa sổ, bên trên mái ngói một viên ngói bị lật ra tựa hồ để lấy sáng, chút ánh sáng kia khiến Xích Quỷ phải cố hết sức nghiêng đầu, nheo mắt nhìn:" Có ai không?" Xích Quỷ đánh bạo lên tiếng hỏi.

Ngẩng đầu nhìn lại bức tượng kia vậy mà thình lình thay đổi sắc thái..Không còn một mặt mỉm cười nữa.

Mà hình như đang khóc.

Xích Quỷ khiếp sợ rồi, trong đầu hắn tựa hồ có ai đó hối thúc:" Chạy nhanh đi, nếu không sẽ chết!" Nhưng đôi chân hắn trồng xuống tại chỗ không thể cử động.

Một cỗ bản năng sinh tử nguy cơ ngay tại đỉnh đầu nổ tung:" Chỗ này..Không phù hợp!" Xích Quỷ hít vào một hơi khí lạnh, cả người hắn gần như bị ai đó định thân không thể nhúc nhích.

Tại đây hắn không có đối sách càng không biết phải xử lý như thế nào, ngay thời điểm Xích Quỷ gần như phó mặc, bỗng nhiên phía trước tấm màn vải bị vén lên, một cái thân ảnh khô héo chậm rãi bước ra.

Ánh sáng từ viên ngói trên nóc nhà chiếu xuống ngay vị trí người kia, Xích Quỷ nhìn thấy một cái người giấy, y phục bằng giấy trắng, tay cầm tang trướng giấy đang đong đưa đi về phía hắn.

Người giấy này toàn thân giấy trắng, áo quần cũng như vậy, ngay cả đôi con ngươi..Chỉ duy nhất đôi môi cùng hai má được bôi lên sáp đỏ, càng nhìn càng cảm thấy ma quái..

Người giấy thở sâu, tang trướng tung bay.

Xích Quỷ vừa nhìn liền cảm thấy hai mắt nhói đau, trong đầu như có vô tận thiên lôi cùng lúc nổ tung, chỉ đôi con ngươi trắng dã kia tựa hồ cũng đủ để dời non lấp bể, trong đời hắn cho đến hiện tại chưa từng gặp qua người nào có hơi thở khủng bố như vậy..Ngay cả Long Mạn Dao sắp bước vào Nguyên Anh cảnh nếu đem so sánh chỉ sợ chính là đom đóm so cùng nhật nguyệt.

"Tiền bối!" Xích Quỷ run rẩy nhưng vẫn cố hết sức trấn định cấp ra một cái ôm quyền nhất bái, giờ phút này nói không sợ là giả, nếu như có thể nhúc nhích hắn hẳn phải hận mình không có đủ mười cái chân để chạy.

"Thánh Tử không cần như vậy..Lão phu nhất định làm ngươi kinh sợ rồi!" Người giấy đi đến bên cạnh Xích Quỷ, cắm cây tang trướng xuống mặt đất, cũng cấp ngược một cái ôm quyền đáp lễ, chỉ có điều thanh âm không biết từ đâu mà ra..Xích Quỷ nhìn, khuôn miệng người giấy kia không hề cử động.

"Phòng này không có đồ dùng gì..Thánh Tử xá tội, không thể mời ngươi ngồi được" Thanh âm xa lạ tựa hồ mang theo vô tận tang thương cùng mùi vị tháng năm từ hư vô xoáy thẳng vào đầu óc Xích Quỷ.

Cả người hắn lạnh run, quên đi bản thân muốn nói cái gì..Cũng quên mất hắn là ai, từ đâu đến.

"Ta chỉ muốn nhìn xem..Vị thanh niên trẻ tuổi làm cho Tiên Quân kinh động kia là Thần thánh phương nào..Thực không ngờ.." Người giấy nghiêng đầu nhìn có lẽ là đang dò xét, cũng có thể bởi hắn là hình nhân giấy không có xương cốt, cho nên lâu dài không nâng được nửa thân trên.

"Trăm năm rồi mới có người từ bên ngoài đến.. Cái này là duyên hay còn là nhân quả a!" Thanh âm dồn dập phiêu hốt.

"Thôi thôi quên đi..Nhân quả ta không xem nổi..Chỉ biết cấp cho ngươi một cái ước hẹn trăm năm..Nếu trăm năm sau ngươi quay lại..Vẫn dòng dõi kia, ta định tận lực giúp ngươi hoàn thành sứ mệnh..Còn nếu ngươi chối bỏ..Lần gặp gỡ này là không!".

Người giấy một mình lẩm bẩm, bởi giờ phút này Xích Quỷ đã hoàn toàn mất đi ý thức..Nói rồi nghiêng đầu xa xăm nhìn, thở dài một cái.

Trước khi đong đưa đi vào nhà trong, một tay nắm lấy cây tang trướng lật ngược.

Tức thì một cỗ cuồng phong không biết từ đâu dồn dập ở trong căn phòng này, cuồng phong tụ tại trên cơ thể Xích Quỷ nhấc hắn lên, trực tiếp mang đi.

Không biết bao lâu sau Xích Quỷ tỉnh lại, bản thân hắn đang ở trên núi..Tựa hồ là phản xạ, Xích Quỷ bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn xuống.

Trước mắt là thung lũng trống trải hoàn toàn không có cái gì, đa phần ký ức kia đều bị một cỗ lực lượng vô hình xoá mất..Nhưng hắn vĩnh viễn không quên được, hồi lâu ở bên trong một cái thôn trang, gặp gỡ một hài tử yếm đỏ tay phải đang kéo cối xay, tay trái kéo bánh xe nước, còn luôn mồm bắt hắn phải gọi hai tiếng "Tiền bối".

"Ta không biết vừa rồi tao ngộ cái gì..Nhưng chắc chắn hết thảy là thực.." Xích Quỷ vuốt mi tâm, đầu óc đau đớn.

Nhấc tay..Trong lòng bàn tay đang nắm một tờ giấy trắng, bên trên cẩu thả viết mấy chữ mực đen:" Trăm năm sau quay lại nơi này".

"Tốt trăm năm..Không biết ta có thể sống được đến trăm năm hay không..Nhưng nếu như có thể..Ta nhất định quay lại!" Xích Quỷ trầm ngâm nói, tiện tay thả mảnh giấy lên trời.

Ngay lúc này, tại vị trí mà Xích Quỷ nhìn xuống lúc trước có một cái người giấy đang đứng bên cạnh Sơn Tinh tượng..Hướng hắn nhìn lên, mỉm cười.

Tiểu Minh hình như lại đái dầm, đã đổi quần cộc lấy một cái yếm xanh, nghiêng đôi mắt ngây thơ nhìn lên núi.

Thôn dân Tản Viên thôn đồng dạng nhìn lên núi.

Xích Quỷ quay người rời đi, lúc này đã qua thêm một đêm, hắn không muốn làm cho cha mẹ lo lắng nên dự định sẽ quay về.

Lúc đi là vô tình đuổi theo ánh trăng, còn hiện tại hắn hoàn toàn không xác định được phương hướng, chỉ nhớ mặt trời mọc ở bên hông nhà hắn.

"Hướng đông qua bảy ngọn núi chính là Cửu Nghi Sơn, cũng có thể men theo đầm Mộng Trạch dưới kia.." Xích Quỷ đứng trên cao nhìn xuống đầm Mộng Trạch.

Đầm Mộng Trạch trong nhận thức của hắn không lớn đến như vậy..Hiện tại mới được khai phá, nó tựa hồ một con rồng lớn ôm lấy toàn bộ Cửu Nghi Sơn hết thảy chín ngọn núi.

Mênh mông như vậy!

Xích Quỷ quyết định men theo đầm Mộng Trạch, phải mất nửa canh giờ sau hắn mới ly khai Tản Viên Sơn, mặc dù đã từng đi qua nơi này, còn tao ngộ những điều khó nói, nhưng bản thân hắn không hiểu, thậm chí còn không muốn hiểu.

Đầm Mộng Trạch bên này trồng lương thực, bên kia là một cái nương dâu bát ngát, có rất nhiều con kênh nhỏ dẫn nước phân tán khắp nơi.

Nương dâu phủ xanh mấy cái gò đất cao còn phủ luôn rất nhiều hố sâu, đáy vực..Không biết có phải đã từng là biển lớn, ở trong năm tháng chuyển dời bồi đắp thành bộ dạng như hôm nay hay không?.

Bờ bên này trồng lúa nước, mênh mông ruộng lúa lấn chiếm cả núi cao nhìn như một cái bậc thang bắc lên tận trời.

Xích Quỷ nhìn thấy rất nhiều nông dân làm đồng gọi nhau trở về, còn có một vài nhóm người tựa hồ là dong binh tụ tập cùng nhau lên núi săn bắt.

Ở đây có sông nước càng có núi cao, có ruộng lúa nương dâu, thậm chí vực thẳm..Đáng ra hết thảy không nên ở cùng một chỗ nhưng lại xuất hiện cùng một chỗ.

Dọc theo đầm Mộng Trạch có một con đê nhỏ, Xích Quỷ cước bộ rất nhanh.

Lúc này phía chân núi mà lúc trước hắn đi xuống bỗng nhiên nổi lên trận trận đất bụi, có một đám người bộ dạng dữ tợn đang phi ngựa đuổi theo một đám dân thường..Bọn hắn tay cầm gươm giáo, lưng đeo cờ xí, vừa rượt đuổi vừa tàn sát bừa bãi.

Đám dân thường kia chạy bộ không kịp đối phương thúc ngựa, thậm chí không kịp quay đầu liền bị kiếm sắc chém vào lưng.

"Thổ phỉ!"

.....

Bình Luận (0)
Comment