Ngốc Phúc Tấn

Chương 2.3

Ban đêm trăng lên cao, trong vườn mọi thứ đều im lặng, một tiếng mở cửa rất nhỏ vang lên.

"Đi xuống đi, ở đây không cần người hầu hạ nữa."

Ban đầu khi nhìn thấy người nam nhân đẩy cửa vào, ban đầu Châu nhi sửng sốt, sau đó mặt hồng tim đập nhanh phúc thân lui ra ngoài.

Miên Dục nhìn nữ nhân ngồi ngay ngắn trong phòng khách, nàng đang chăm chú đọc quyển sách trên tay.

Hắn ho nhẹ một tiếng muốn hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Quả nhiên nàng ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt nàng lộ ra vẻ kinh diễm, sau đó nghi hoặc hỏi: "Ngươi là ai?"

Hắn hừ lạnh, "Ngay cả trượng phu của mình nàng cũng không nhận ra sao?"

Nghe thấy giọng nói của hắn, nàng giật mình, "A, là chàng nhưng sao chàng lại..." Bộ râu trên mặt hắn không còn nữa.

"Qua đây, giúp ta thay quần áo." Lườm nàng một cái, hắn đi đến bên giường, ra lệnh.

"..." Nàng do dự một lúc, sau đó mới đứng dậy đi qua. Hôm nay nàng đã suy nghĩ cả một ngày, lần trước khi tuyển tú nàng giả vờ ngu ngốc để không bị chọn, lần này nàng cũng tính lập lại chiêu cũ, khiến cho trượng phu không có hứng thú với mình.

Phàm là nữ nhân đều muốn được trượng phu sủng ái, nhưng nàng thì không, chỉ mong sao trượng phu cách xa nàng.

Nàng đứng lên, đi được vài bước, bất ngờ ngã một cái, đụng vào cái bàn, làm đổ ấm trà trên bàn, nước trà trong ấm lập tức chảy xuống đất.

Nàng hô nhỏ một tiếng, hốt hoảng dùng ống tay áo lau bàn.

Miên Dục liếc mắt nhìn một cái, không kiên nhẫn nói, "Không cần lau, để đấy ngày mai hạ nhân sẽ làm, trước qua đây giúp ta thay quần áo."

"Nhưng mà... Ta đã biết." Nhìn thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn, nàng từ từ đi qua, sợ hãi cúi đầu cởi nút thắt áo ngoài của hắn, nhưng hai tay lại không ngừng run rẩy, cởi hơn nửa ngày, ngay cả một nút thắt cũng không tháo được.

"Thôi, tự ta làm." Vẻ mặt hắn đăm chiêu nhìn nàng một cái, hai ba cái liền cởi áo ngoài ra, sau đó lại cởi bỏ áo dài, tự mình nằm lên giường ngủ.

Ánh nến chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ mang theo nét quyến rũ của hắn, Hải Lăng nhìn không rời mắt.

Giờ nàng mới phát hiện da hắn rất trắng, đôi mắt hẹp kia hướng hếch lên trên, hiển nhiên là một đôi mắt đào hoa, bên dưới chiếc mũi thẳng cao là đôi môi đỏ.

Nhất thời nàng không có cách gộp người nam nhân môi hồng răng trắng, phong thái rực rỡ này cùng với nam nhân cả mặt đầy râu được.

Thấy nàng vẫn sững sờ đứng ở đó, hắn nhàn nhạt nói: "Còn không qua đây ngủ?"

"Ta, ta...còn muốn đọc sách một lúc."

"Đừng để ta nói lần thứ hai." Lần này giọng nói của hắn hoàn toàn là ra lệnh.

"..." Nàng cắn môi, từ từ đi đến bên giường, trong lòng biết đêm nay không thể tránh được giống như hôm qua, nàng chỉ mong tốc chiến tốc thắng, để hắn sớm chán ghét nàng, không muốn đụng chạm vào nàng nữa.

"Còn đứng đó làm gì? Lên giường."  Miên Dục lườm nàng một cái, ra lệnh.

Nhìn hắn nằm ở bên ngoài, giống như không có ý định chuyển vào trong, Hải Lăng nhăn mày, đành phải vượt qua người hắn, nơm nớp lo sợ bò vào bên trong giường.

Tuy rằng đã sớm có tâm lý chuẩn bị, nhưng mà ngủ bên cạnh hắn, nàng vẫn không nhịn được lạnh run.

Nhưng mà đợi một lúc, hắn lại không hề có động tác gì khác, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, thấy hắn nhắm mắt, giống như đã ngủ rồi.

Hắn gọi nàng lên giường không phải là muốn làm chuyện kia sao?

Nàng nghi hoặc thầm nghĩ, lại đợi một lúc sau, hắn vẫn không nhúc nhích, nàng thả lỏng thở ra một hơi, lúc này mới chậm rãi nhắm mắt.

Nàng nhắm mắt không lâu, Miên Dục liền mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cơ thể nàng vẫn còn căng thẳng, nằm sâu bên trong giường.

Hắn đưa tay vuốt gương mặt bóng loáng của mình. Hắn không thích gương mặt quá mức tuấn mỹ của mình, nhưng dù là ai nhìn thấy gương mặt này đều khen ngợi, chỉ riêng nàng, đối với gương mặt hắn như vậy, lại vẫn sợ hắn như rắn rết?

Nàng....là chán ghét hắn như vậy sao?

****************

Thấy hắn vào phòng, nhớ đến cảnh đêm qua cùng hắn chung giường chung gối, Hải lăng ngồi trước bàn đọc sách không nhịn được cúi người.

"A, bối lạc, hôm nay sao người trở về sớm vậy?" Châu Nhi có chút ngoài ý muốn hỏi. Vẫn chưa đến trưa, bình thường giờ này Bối lạc gia vẫn là nên ở lại trong cung mới đúng.

"Đường chỉ ở nách của triều phục này bị đứt một đoạn, ta về đổi cái khác." Liếc nhìn Hải Lăng một cái, Miên Dục tự mình đi vào bên trong.

Thấy phúc tấn nhà mình vậy mà vẫn ngồi ngay ngắn ở trước bàn, giống như không có ý định đi qua hầu hạ, Châu Nhi vội vàng đưa mắt ra hiệu cho nàng, nhưng mà ra hiệu một lúc, mắt sắp bị rút gân, phúc tấn vẫn giống như pho tượng bồ tát ngồi không động đậy, nàng đành phải đuổi theo sau đi vào, thay phúc tấn hầu hạ chủ tử thay quần áo.

Đổi y phục xong, Miên Dục vội vàng rời khỏi phòng ngủ.

Châu Nhi cầm cái áo kia đi ngoài, nhăn mày hỏi: "Phúc tấn, vừa rồi nô tỳ ám chỉ cho ngài, ngài nên đi vào giúp bối lạc gia thay y phục, người nhìn không hiểu ý nô tỳ sao?" Hai ngày nay hầu hạ phúc tấn, nàng phát hiện vị phục tấn này không biết là xảy ra chuyện gì, mỗi lần nhìn thấy bối lạc luôn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, cách ngài rất xa không muốn đến gần.

Hải Lăng trầm mặc không nói, thoáng nhìn qua triều phục nàng ấy cầm trên tay, bỗng nhiên trong lòng sinh ra một suy nghĩ, mở miệng nói: "Triều phục kia, để ta vá lại đi."

Thấy nàng chủ động muốn giúp bối lạc gia vá áo, Châu Nhi vội vàng đáp: "Vâng, nô tỳ đi lấy kim chỉ qua." Xem ra phúc tấn là nhất thời chưa thích ứng được với thân phận mới này, mà không phải là chán ghét bối lạc gia, chờ qua một thời gian cũng quen thôi, dù sao với thân phận của nàng, có thể gả cho bối lạc làm chính phúc tấn, thật sự là vô cùng may mắn.

Nhận lấy kim chỉ Châu Nhi đưa đến, Hải Lăng cúi đầu vá lại triều phục kia, Châu Nhi ở bên cạnh dọn dẹp phòng, thấy nàng vá tốt triều phục, liền đi đến, "Phúc tấn, người đưa triều phục cho nô tỳ, nô tỳ đưa cho đại thẩm phòng giặt để giặt."

Hải Lăng tránh tay nàng ra, "Triều phục này vẫn còn sạch, không cần phải lấy đi giặt." Nàng cố ý bảo Châu Nhi rời đi. "Ta có chút khát, ngươi đi pha giúp ta ly trà đến.

"Vâng ạ."

Sau khi Châu Nhi rời đi, nàng đi vào bên trong, đem áo treo ở vị trí ngoài cùng, chuẩn bị ngày mai để Miên Dục mặc vào triều.

Hôm sau, còn chưa tới buổi trưa, Miên Dục lần thứ hai vội vàng quay về phòng ngủ.

"Châu Nhi, cái áo hôm qua là ai vá?" Vừa đi vào, hắn liền giận tái mặt, chỉ vào vết rách dưới tay áo, phía trên còn nguyên đường chỉ vụng về.

Sáng nay lúc mặc hắn không phát hiện, kết quả vào triều mới giơ tay lên, liền nghe thấy tiếng chỉ đứt, dưới cánh tay liền rách ra một khoảng lớn, lập tức rước đến một trận cười mỉa mai, khiến cho hắn trở thành trò cười, còn bị hoàng tổ trêu chọc một phen. 

"A?" Châu Nhi khó hiểu ngẩn người.

Hải Lăng từ trong quyển sách ngẩng đầu lên, sợ hãi khẽ cắn môi, ngập ngừng nói: "Triều phục kia là...là do ta vá."

Nàng động tay động chân trên triều phục kia, chỉ cần hắn động mạnh một cái, dưới nách sẽ rách ra. Chẳng qua là hắn phát hiện muộn hơn so với dự đoán của nàng, ban đầu nàng cho rằng hắn ra cửa không lâu thì sẽ phát hiện ra, không ngờ đến tận lúc này mới phát hiện ra.

"Nàng vá?" Miên Dục nóng lòng nhìn nàng một cái, sau đó không nói gì nữa, đi vào bên trong, thay một cái áo khác.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Hải Lăng nhăn mày. Hắn...không tức giận? Vì sao?

Khi hắn vừa bước vào phòng, trên mặt rõ ràng là tức giận, nhưng sau khi biết là do nàng vá, hắn lại không hề trách mắng nàng?

Nàng nhắm mắt trầm ngâm vài giây. Nếu như không có cách nào làm hắn chán ghét nàng, như vậy...
Bình Luận (0)
Comment